Chương 18 – Trung Thu Vui Vẻ

“Cũng được.” Thịnh Đằng Vi Vi Vitrả lời qua loa.

“Kỳ “Kỳ “KỳCảnh người người người tốt đấy,” đấy,” đấy,” Thịnh Bội Già nói tiếp. “Cậu ấy vừa mới về Yên Thành, con có thể gặp gặp gặpgỡ gỡ gỡnhiều hơn.”

“Con biết rồi.”

“Ừm, đi nghỉ nghỉ nghỉsớm sớm sớmđi con, mẹ về phòng đây.” đây.” đây.”

Tiếng cửa đóng lại vang lên. Thịnh Đằng Vi lúc này này nàymới nhấc mình mình mìnhra khỏi khỏi khỏibồn bồn bồntắm, với tay lấy chiếc chiếc chiếckhăn sạch lau người rồi rồi rồikhoác lên mình bộ váy váy váyngủ. Cô cúi xuống xả xả xảnước nước nướcbồn tắm.

Sau khi rửa sạch đồ dùng, cô nhẹ nhàng rời rời rờikhỏi phòng tắm. tắm. tắm.

Sáng ngày Tết Trung Thu, Thu, Thu,Thịnh Đằng Vi nhận nhận nhận được tin nhắn WeChat từ Trì Hoài Dã.

Một câu đơn đơn đơngiản: “Chúc “Chúc “Chúcmừng Trung Trung TrungThu.”

Nhìn chằm chằm bốn chữ đơn giản trên màn màn mànhình điện thoại, thoại, thoại,khóe môi môi môicô hơi cong lên. Trong đầu bỗng bỗng bỗnghiện về khoảnh khắc hai người sánh bước bên bên bên nhau đêm đó, và và và cảnh tượng suýt suýt suýthôn nhau trên trên trênxe máy. Tim cô khẽ khẽ khẽrung động. động. động.

Cô mím môi, môi, môi,những ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng gõ lại “Chúc “Chúc “Chúcmừng mừng mừngTrung Thu.”

Rời khỏi cuộc trò chuyện với với vớianh, anh, anh, tin nhắn chúc Trung Thu ùa về như thác thác thácđổ, nhưng nhưng nhưngchẳng có mấy lời chân thành.

Trì Trì TrìHoài Dã vừa vừa vừatập thể dục buổi sáng sáng sángxong, xong, xong, về phòng tắm tắm tắmrửa rửa rửavà thay đồ đồ đồrồi xuống lầu.

Chu Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng sáng sángcho anh. anh. anh.

Căn hộ mới của của củaChu Thanh vẫn đang trong quá trình hoàn thiện thiện thiệnnên anh tạm thời anh ta ở nhà Trì Hoài Dã.

Chu Thanh vừa uống ngụm sữa vừa cắn cắn cắnmiếng sandwich, nghiêng đầu nhìn Trì Hoài Hoài HoàiDã, thấy khóe môi anh cong lên, tò tò tòmò hỏi: “Sáng sớm mà trông có vẻ vui nhỉ?”

Trì Hoài Dã không đáp, đáp, đáp,đi thẳng thẳng thẳngvào bếp, mở tủ lạnh lấy lấy lấykhay khay khayđá, rồi chọn chọn chọnmột chiếc ly pha pha phalê từ kệ, rửa sạch và vàthả thả thảvài viên viên viênđá vào.

Chu Thanh bị phớt lờ nhưng không giận, tiếp tục uống sữa.

Trì Hoài Dã pha cho mình một một mộtly ly lycà phê phê phêđen đá kiểu Mỹ, dọn dọn dọndẹp dẹp dẹp xong bếp rồi rồi rồiquay ra ra raphòng ăn, kéo ghế ngồi ngồi ngồi xuống.

Chu Thanh liếc nhìn ly cà phê đen đá đá đátrước mặt anh, lại không nhịn được được đượccàu càu càunhàu: “Sao sáng nào nào nào cũng phải uống uống uốngthứ đắng nghét này vậy? Uống ngọt ngọt không được được được à?”

Anh ta đã quá quen với với vớicảnh cảnh cảnhTrì Hoài Dã uống cà cà càphê đen đá, dù ở nhà hay đi đi điđâu, anh cũng phải có một ly như thế.

Ban đầu Chu Thanh Thanh Thanhtưởng thức uống này ngon lắm nên Trì Hoài Dã mới nghiện nghiện nghiệnthế, sau đó anh ta cũng thử một ly và kết quả là là là méo mặt mặt mặtvì độ độ độđắng.

“Tuy đắng, nhưng tỉnh táo,” Trì Trì TrìHoài Dã đáp.

Anh cũng không giải thích được vì vì vì sao lại lại lại thích cà phê đen đá đến thế, chỉ biết biết biếtphần lớn thời gian, nó cho anh anh anhcảm giác không không khôngthể thiếu được.

Chu Thanh lắc đầu không hiểu nổi: “Mấy giờ cậu đi, đi, đi,khi nào thì về?”

Trì Trì TrìHoài Dã cho cho cho miếng thịt thịt thịtxông khói khói khóivào miệng: “Khoảng 9-10 giờ tối. Hôm nay nhờ cậu trông Wendy nhé.”

Anh vẫn không không không quên nhắc Chu Chu ChuThanh về về vềWendy. Wendy. Wendy.

Chu Thanh ậm ừ đáp, nghĩ một lát rồi nói: “Sao cậu cứ mở miệng là Wendy thế. thế. thế.Tôi không không khônghiểu nổi, nổi, nổi, sao cậu không không khôngkiếm một một một bạn gái, ổn định cuộc sống đi. đi. đi.Tôi thấy lần này cậu về, về, về, bà bànội chắc chắc chắcchắn chắn chắnsẽ nhắc nhắc nhắcchuyện này này nàyđấy.”

Trì Hoài Hoài HoàiDã ngước mắt lên, cầm ly cà phê nhấp một ngụm, ngụm, ngụm,nhìn nhìn nhìnChu Chu ChuThanh Thanh Thanhđối diện diện diệnvới với vớinụ nụ nụ cười nửa miệng. miệng. miệng.

Im lặng lặng lặngvài vài vàigiây, anh trêu: “Cậu “Cậu “Cậu có cóthấy đôi khi khi khimình giống bà cụ non không?”

Chu Thanh nghẹn nghẹn nghẹnhọng: “… Xéo đi.” đi.” đi.”

Trì Hoài Hoài HoàiDã sống ở khu Đông nội thành Yên Thành, bà nội anh anh anh khu Tây, cách cách cáchnhà nhà nhà anh và vàtrung tâm thành phố khá xa.

Mỗi Mỗi Mỗidịp dịp dịplễ quan quan quantrọng, anh đều lái xe về về vềthăm và và và ăn cơm với bà. bà. bà.

Khi về đến nơi đã gần trưa.

Nhà bà nội là một khu nhà cổ kiểu Trung Hoa, trong sân trúc đong đưa trong trong tronggió, gió, gió,cây cây cây cổ thụ thụ thụ xen lẫn lẫn lẫnnhững những nhữngtảng đá kỳ thú, mang đậm phong vị Giang Nam.

Chiếc Wrangler đen đen đenvừa vừa vừađỗ ngoài ngoài ngoàisân thì thì thìmột phụ nữ trung niên đã vội vội vội vã vãra ra rađón. đón. đón.

“Hoài Dã, Dã, Dã,cuối cùng cùng cùngcháu cũng về! Bà biết biết biếthôm hôm hômnay nay naycháu về, vui cả buổi sáng rồi đấy.” đấy.” đấy.”

Trì Hoài Dã xuống xe, chào “Dì An” rồi mở mở mởcửa sau sau saulấy đồ vừa mua ở siêu thị.

Dì An An Anthấy vậy vội vội vộitiến lên định lấy giúp.

Trì Hoài Hoài HoàiDã nhận ra ý định của dì, dì, dì,vội đưa đồ ra sau sau sau lưng, không cho dì cầm.

“Dì An, cháu tự làm được”

Dì DìAn An Anbất đắc dĩ, cũng không muốn giành giành giànhvới với vớianh nữa: “Thôi được rồi, bà nhắc cháu cả cả cảngày.”

Trì Hoài Dã cười, cùng dì An bước vào trong trong trongsân.

Trì Hoài Dã Dã Dãtìm thấy bà nội Ngạn Xu ở ở ở sân sau, sau, sau,bà đang đang đangngả lưng trên trên trênchiếc ghế mây mây mâycũ, mắt nhắm nghiền như đang say giấc.

Nhưng Nhưng Nhưng trên bàn trà trà tràgỗ thấp thấp thấpbên cạnh, tách trà trà tràvẫn còn bốc hơi nóng, ràng bà chưa chưa chưangủ say.

Trì Hoài Dã nhẹ nhàng bước bước bướcđến, ngồi xuống, nắm lấy bàn tay già già giànua của bà đặt trên tay vịn ghế.

Anh nắm nắm nắmrất nhẹ nhẹ nhẹnhàng.

Nhìn Nhìn Nhìnkhuôn mặt mặt mặtđầy đầy đầynếp nhăn của của củabà, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng, khẽ gọi: “Bà ơi, cháu về rồi.”

Đúng như anh dự đoán, bà nội không mở mắt ngay.

Anh Anh Anhcũng không vội, kiên nhẫn nhìn bà với nụ cười cười cườitrên môi. môi. môi.

Như thể bị ánh mắt anh anh anhnhìn không chịu nổi, cuối cùng mí mắt cũng khẽ run run vài cái rồi từ từ mở ra.

Đôi mắt mắt mắttinh anh của của củabà đầu đầu đầutiên bắt gặp ánh ánh ánhmắt ấm áp trong đôi mắt đen của Trì Hoài Dã, bà bàgiả vờ vờ vờngạc nhiên: “Ôi, “Ôi, “Ôi,cháu về khi nào thế, sao sao saokhông không khôngai ai aigọi bà dậy?”

Trì Trì TrìHoài Dã bật cười, phối hợp với bà, dịu dàng nói: “Vừa mới về ạ, ạ, ạ,thấy bà ngủ nên không dám làm phiền.”

Cảnh tượng này đã diễn diễn diễnra ra rakhông không khôngbiết bao nhiêu lần, bà thích vậy, anh cứ thế phối hợp.

“Vẫn là là làcháu hiểu hiểu hiểuchuyện.” Giọng bà bà bànội rất rất rất nhẹ nhàng, nụ cười cũng cũng cũngdịu dịu dịudàng, vẫn còn còn cònthấy thấy thấyđược nét nét nét“thiếu nữ” trong trong trongđường nét gương mặt.

Trì Hoài Dã hơi bất đắc dĩ, anh mỉm cười không thành tiếng, đỡ vai bà ngồi dậy.

Cử chỉ thân thiết giữa bà cháu được dì An đứng ở hành lang nhìn nhìn nhìnthấy, thấy, thấy,khóe môi dì cũng không kìm kìm kìm được nở nụ cười.

Đợi họ trò trò trò chuyện thêm thêm thêmmột lúc, An mới đến gọi ăn trưa.

Món chính bữa trưa cua cua cualớn lớn lớnHồ Dương Dương DươngTrừng do Trì Hoài mang về, về, về,Tết Trung Thu Thu Thulàm làm làmsao thiếu được món món mónnày. này. này.

An còn làm riêng món thịt nguội ngâm rượu với tôm cua, dùng rượu vàng ướp tạo tạo tạohương vị đặc biệt. Mùa này này nàygạch cua cua cuabéo ngậy, ngậy, ngậy, một miếng miếng miếngvào miệng là là làtràn ngập hương hương hươngthơm, thịt thịt thịtcua chắc mẩy, mẩy, mẩy,chỉ cần cần cầnhút nhẹ là là làra. ra. ra.

Bà nội tuổi cao, không không khôngthể ăn nhiều, cua tính hàn, sợ bà đau đau đaubụng nên nên nên chỉ nếm thử rồi rồi rồitự tự tựgiác chuyển chuyển chuyểnsang món khác.

Ăn gần xong, bà lấy khăn khăn khăngiấy lau lau laumiệng một cách ưu nhã, ngẩng đầu dịu dàng nhìn Trì Trì TrìHoài Dã ngồi đối diện.

Suy nghĩ một lát, lát, lát,bà nói: “Hay là là làcon con conđem đem đemWendy về cho bà trông, dành thời thời thờigian tìm một cô gái gái gái cho mình đi.”

Trải lòng