Chương 1 – Xin xăm

Ngoại ô phía phía phíaĐông Nam thành phố Thân, chùa chùa chùaNam Âm.

Tiết trời trời trờiđầu xuân, ấm lạnh thất thường, thường, thường,không khí trên trên trênnúi càng lạnh hơn trong thành phố vài phần. Ôn Ôn ÔnDữu khép chặt chiếc áo khoác len, lòng lòng lòngbàn tay nắm nắm nắmchặt một tờ giấy màu đỏ nhạt, thong thả bước ra khỏi cửa điện.

Hôm nay là cuối cuối cuốituần, chùa đông đông đôngnghịt người, người, người,hành lang lang lang ngoài điện chính tấp nập du khách, ồn ào náo náo náonhiệt.

Ôn Dữu Dữu Dữumuốn tìm một một mộtnơi yên tĩnh để để đểxem quẻ, quẻ, quẻ, nên đi ngược dòng người, người, người,rẽ rẽ rẽqua vài khúc quanh, quanh, quanh, đến một khoảng đất cao cao caotrống trải.

Nắng Nắng Nắngsớm xuyên qua màn sương, sương, sương,chiếu rọi rọi rọivào lòng bàn tay cô. cô. cô.Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữucúi cúi cúixuống, liếc mắt thấy ba chữ to rõ rõràng ràng ràngở phía bên bên bên phải tờ giấy ——

Thượng thượng cát.

Tim cô hơi xao động, đọc kĩ những câu thơ phía dưới ——

Chim xanh vào vào vàomây, lượn quanh trời biếc. Ngẩng đầu vẫy vẫy vẫygọi, sà xuống như ý.

Lời thơ dễ hiểu, hiểu, hiểu,ngụ ý người xin xăm sẽ toại nguyện, một một mộtđiềm báo tốt lành.

Ôn Dữu Dữu Dữucố gắng tìm tìm tìmra chút chi tiết tiết tiết từ ý nghĩa nghĩa nghĩachung chung, chung, chung,đọc đọc đọc đi đọc lại lại lạimấy lần, lần, lần,ánh mắt dừng lại lại lại ở ởnửa nửa nửacâu sau, bỗng nhiên như như nhưcó linh linh linhcảm, ngẩng đầu lên, mới phát hiện nơi này trồng mấy cây cây câyđào, đang độ độ độhoa nở nở nởrộ, những những nhữngcánh hoa rực rỡ che che chekín kín kín cả bầu trời, trời, trời,rực rỡ như mây mây mâytía.

Gió núi núi núithổi qua, vài cánh cánh cánhhoa đào đào đàorơi vào lòng bàn tay tay tayÔn Dữu.

Đây là… là… là…ý bảo cô sắp gặp vận đào đào đàohoa sao?

Ôn Ôn ÔnDữu nắm chặt tờ giấy giấy giấyxin xăm và hoa đào, ngẩn người một một mộtlát, tâm trạng bỗng trở trở trởnên nên nênnhẹ nhõm.

Đi loanh quanh trong chùa một một mộtlúc, lúc, lúc,khi khi khichuẩn bị rời đi, đi, đi, Ôn Dữu nhận được điện thoại của cô bạn thân Vân Nhiêu.

“Nghĩ kĩ chưa?” Vân Nhiêu vào thẳng vấn đề, “Tháng sau tớ mới về nước, nước, nước,anh anh anhtớ mấy hôm nay đang ở Thân Thân ThânThành, cậu cậu cậu muốn thuê thì anh ấy có thể dẫn dẫn dẫn cậu đi xem phòng. Thứ hai anh ấy đi rồi rồi rồiđấy.”

Ôn Dữu vừa mới “nhảy việc”, công ty mới nằm trong khu công nghệ Đông Cảng mới xây dựng gần hai năm nay, cách chỗ ở ởcũ gần hai mươi cây số, nên đành phải chuyển nhà.

Xung quanh công ty mới, mới, mới,khu chung cư cư tiện nghi thì quá tệ, còn khu xịn xò thì thì thìlại lại lạiquá đắt, Ôn Ôn ÔnDữu tìm tìm tìmnửa tháng trời trời trờivẫn chưa ưng được được đượcchỗ chỗ chỗnào.

Vân Nhiêu nghe nghe nghe tin cô đang đang đangtìm nhà gần khu Đông Cảng, liền liền liềnnhiệt tình giới thiệu một một một căn hộ cực ổn ổn ổn—— chung chung chungcư cao cấp, cấp, cấp,diện tích lớn, nội thất thất thấtđầy đầy đầyđủ, cách công ty cô chỉ có 800 mét, trên danh nghĩa là ở ghép, nhưng nhưng nhưngngười người ngườikia kia kiamột tháng tháng thángchắc chẳng xuất xuất xuấthiện nổi một lần, Ôn Ôn ÔnDữu coi như được ở một mình nguyên căn.

“Công “Công “Côngty anh tớ bên khu Đông Cảng vẫn chưa đàm đàm đàmphán xong, bộ phận phận phậntrung tâm tạm thời chưa chuyển vào, vào, vào,anh ấy đương đương đươngnhiên cũng cũng cũngkhông hay qua đó. Nhà bỏ bỏ bỏkhông thì cũng phí, cho cho chocậu thuê là hợp hợp hợp rồi.”

Vân Nhiêu lo Ôn Dữu ngại ở cùng con con contrai, trai, trai,đặc biệt là anh trai trai traicô, tính cách cách cáchkhó ở, nên cố tình nhấn nhấn nhấn mạnh,

“Sao, có có có muốn đi xem không?”

Ngay lúc đó, Ôn Dữu quyết quyết quyếtđịnh, đáp: đáp: đáp:“Tớ “Tớ “Tớđâu phải người không biết điều thế. thế. thế.Ký luôn đi, đi, đi,chậm chân nữa sợ căn này nó mọc cánh bay bay baymất.”

Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêucười phá lên: “Sợ gì? gì? gì?Anh tớ chứ có phải ai đâu.”

Ôn Dữu Dữu Dữucũng cười, cười, cười,giọng nhẹ nhàng hơn, hỏi: “Anh Vân Vân VânThâm không ý kiến gì chứ?”

Vân Nhiêu thản nhiên: “Anh ấy ấy à, cậu cũng cũng cũngbiết rồi đấy, chỉ có hai chữ chữ chữthôi thôi thôi ——”

“Tùy “Tùy “Tùyý.”

Rời khỏi chùa chùa chùa Nam Âm đã gần trưa, trưa, trưa,Ôn Dữu bắt taxi về nhà, trên đường nhận được tin nhắn của Vân Thâm, hỏi hỏi hỏicô hôm nay hoặc ngày mai có có córảnh không, anh sẽ dẫn cô đi đi đixem phòng, chọn xem ở phòng phòng phòngnào, tiện thể thể thểcài đặt vân tay khóa cửa.

Ôn Dữu nhắn lại: 【 Em lúc lúc lúcnào cũng cũng cũngrảnh, tùy thời gian của anh ạ.

Ôn Dữu và Vân Thâm học cùng trường cấp cấp cấphai, cấp ba, lúc lúc lúc Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêuthì thì thìÔn Dữu gọi anh trai theo cô bạn, lúc Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêu không có mặt, Ôn Dữu lại quen gọi anh là “Đàn “Đàn “Đànanh”.

Vân Thâm: Thâm: Thâm: 【 【Ừ. 】

Rất nhanh lại nhắn thêm: thêm: thêm:【 Tối nói chuyện, chuyện, chuyện,đăng ký. 】 】 】

Hóa ra ra raanh anh anhvẫn chưa Thân Thành.

Ôn Dữu cất điện điện điệnthoại, nhìn dòng xe cộ phố xá xá xálướt qua ngoài cửa sổ. sổ. sổ.

Xe đi vào con đường rợp bóng cây, hai hai haibên đường trồng trồng trồngtoàn toàn toànngô đồng, những mầm non xanh xanh xanhmơn mởn chen chúc trên trên trêncành mới, trước mắt toàn toàn toàn một màu xanh tươi tươi tươimát, tràn đầy sức sống.

Còn Còn Cònmột đoạn nữa nữa nữamới về đến nhà, nhà, nhà,Ôn Dữu đang thả hồn theo mây gió, gió, gió,thì thì thìchuông điện thoại đột nhiên reo vang. vang. vang.

Người gọi gọi gọilà sếp cũ cũ cũcủa công công côngty cũ, chị Diêu.

Chuyện Chuyện ChuyệnÔn Dữu xin xin xinnghỉ việc khá khá khálà lùm xùm. Cô chị chị chịDiêu trước đây cùng làm trong một dự án án ánphát triển game khá triển vọng, vất vả cả năm trời, sản phẩm sắp được được đượctung ra thị trường, trường, trường,thì thì thìđầu đầu đầunăm nay, do chính sách sách sáchthị thị thịtrường đột đột độtngột siết chặt, thời gian ra mắt game game gamebị hoãn vô thời hạn, nhà nhà nhàđầu tư rút rút rútvốn, dự dự dựán coi coi coinhư đổ bể. bể. bể.

Hơn mười con người người người làm không công cả năm, tiền thưởng cũng chẳng thấy thấy thấy đâu, rất nhiều người xin xin xinnghỉ, bao gồm gồm gồmcả chị chị chịDiêu Diêu Diêuvà Ôn Dữu. Dữu. Dữu.Chị Diêu là một một mộtngười người ngườisếp tốt, đã giúp giúp giúpÔn Dữu Dữu Dữuđòi đòi đòiđược khoản bồi thường kha khá, còn muốn kéo Ôn Ôn ÔnDữu cùng “nhảy” “nhảy” “nhảy”sang một công ty khác, nhưng Ôn Dữu đã đã đãtìm được công việc ưng ý hơn, hơn, hơn, nên không đi theo chị nữa.

Sau khi ổn định công việc, Ôn Ôn ÔnDữu cảm thấy thấy thấycó lỗi với chị Diêu, nên nên nênkhi nhận được điện thoại thoại thoạicủa của củachị, cô tỏ ra rất rất rấtnhiệt nhiệt nhiệttình.

Chị Diêu nói mấy hôm hôm hômnay thời tiết đẹp, đẹp, đẹp,muốn hẹn hẹn hẹn đi uống trà chiều, chiều, chiều,Ôn Ôn ÔnDữu không không khôngnói hai lời lời lờiliền liền liềnđồng ý.

“Khoan “Khoan “Khoanđã…” Ôn Dữu Dữu Dữuchợt nhớ ra, “Mấy hôm nay thì thì thìem hơi… Ừm… Chiều nay thì sao ạ?”

Vân Vân VânThâm vừa mới lên máy bay, kiểu gì cũng cũng cũngphải phải phải mất mấy tiếng mới mới mớiđến nơi, trong mấy tiếng đó cô đi đi điuống trà với chị Diêu, đương nhiên sẽ không không khôngbị bị bịtrùng lịch.

Chị Diêu Diêu Diêucười nói: nói: nói:“Hôm nay được đấy, chị chị chịdẫn theo một cậu bạn, hôm nay cậu cậu cậuấy cũng cũng cũngrảnh, các em gặp nhau nhé.”

Ôn Dữu sững người.

“Cậu “Cậu “Cậubạn” bạn” bạn”gì chứ, chứ, chứ,còn còn cònmuốn cô gặp mặt là thế nào?

Rất nhanh, nhanh, nhanh,Ôn Dữu Dữu Dữu hiểu ra. ra. ra.

Lúc này cô không tiện từ từ từchối chị Diêu, hơn hơn hơnnữa, hồi còn chưa nghỉ việc, chị Diêu đã nói nói nóisẽ sẽ sẽgiới giới giớithiệu thiệu thiệubạn bạn bạntrai cho cho choÔn Dữu, Dữu, Dữu,lúc lúc lúcđó Ôn Dữu đã đồng ý gặp mặt rồi.

Về đến nhà, nhà, nhà,Ôn Dữu lấy tờ giấy xin xin xinxăm và và vàmấy cánh hoa hoa hoađào trong túi túi túira, ra, ra,đặt đặt đặtlên lên lêntủ đầu giường, khẽ thở thở thởdài. dài. dài.

Buổi chiều trời ấm hơn, Ôn Dữu thay thay thaymột bộ áo áo áolen dệt kim kim kimvà quần quần quầnjean, trang điểm nhẹ nhàng, đúng giờ đến quán cà cà càphê phê phêđã hẹn với với vớichị chị chịDiêu.

Bên cạnh chị Diêu là một người đàn ông trẻ tuổi tuổi tuổi trạc tuổi Ôn Dữu, tên tên tên Diêu Diêu DiêuHạo Thần, tốt nghiệp thạc thạc thạcsĩ trường trường trườngđại học top đầu, dáng dáng dáng vẻ thư sinh, sinh, sinh,mặc một bộ bộ bộ vest lịch sự, nói nói nóilà hôm qua mới từ châu châu châuÂu Âu Âutham dự dự dựhội nghị năng lượng về, về, về,đang làm làm làmvề thương mại hóa trung hòa hòa hòacarbon carbon carbonnổi bật trong nước.

Ôn Dữu Dữu Dữuđến uống trà trà tràchiều, vốn là là làmuốn trò trò tròchuyện chuyện chuyệntâm tâm tâm sự với chị Diêu, ai ngờ chị Diêu nói được vài câu, đột đột độtnhiên có việc gấp, cười xin lỗi rồi rời đi, ý đồ quá rõ ràng.

Chị Diêu vừa đi, Ôn Dữu đang đang đangnói cười cười cườivui vẻ vẻ vẻbỗng trở nên nên nênlạnh nhạt.

Không phải cố cố cốý làm làm làmmặt lạnh, mà là vì người quen biến mất, tính “hướng ngoại xã giao” giao” giao”của Ôn Ôn ÔnDữu cũng biến mất mất mấttheo, trở thành một một một người hoàn toàn không biết nói gì với người lạ, “hướng “hướng “hướngnội sợ xã hội”. hội”. hội”.

Trên Trên Trên mạng gọi gọi gọikiểu tính cách lúc thì thì thìhướng ngoại, lúc lúc lúcthì hướng nội của cô là: “Chứng hóng hớt nửa vời”. vời”. vời”.(Xã giao ngưu tạp – – –ý nói lúc hướng ngoại lúc hướng nội) nội) nội)

Diêu Hạo Thần cho cho chorằng Ôn Dữu Dữu Dữungại ngại ngạingùng, chủ động bắt chuyện: “Cô Ôn là con lai à?”

Anh ta rất hài lòng với ngoại hình của của củaÔn Dữu, dáng người cao ráo, ráo, ráo,mặt mặt mặttrái trái tráixoan, xoan, xoan,mắt phượng, phượng, phượng,da trắng sáng, là kiểu người đẹp khiến người ta kinh diễm nhưng không không khônghề mang tính công công công kích, trừ trừ trừ màu mắt hơi khác khác khác lạ ra, thì quả thực không không khôngchê vào đâu được.

Ôn Ôn ÔnDữu trả lời: “Một phần tư tư tư dòng máu lai.”

Diêu Hạo Thần: “Lai dòng máu nước nào?”

Ôn Dữu: Dữu: Dữu:“Mỹ.”

“Ồ, vậy chắc chắc chắc là làcó dòng máu Bắc Âu hoặc Đông Âu. Hôm qua qua quatôi tôi tôimới từ Bắc Âu về, tham gia một hội hội hộinghị quốc quốc quốctế về công trình trình trìnhnăng lượng, bên đó rất nhiều nhiều nhiều người mắt xanh.”

Diêu Hạo Thần Thần Thầnkhéo léo dẫn dẫn dẫndắt câu chuyện sang sang sanglĩnh vực anh ta am hiểu, “Cô có biết trung hòa hòa hòacarbon là gì không?” không?” không?”

Ôn Dữu Dữu Dữunghĩ ngợi: “Đại khái là biết. biết. biết.Tức là lượng khí thải nhà kính kính kínhmà một doanh nghiệp thải ra, vừa vừa vừavặn có thể thể thểtrung trung trunghòa với lượng khí thải nhà kính mà doanh doanh doanhnghiệp đó giảm thiểu thiểu thiểuđược thông qua các biện pháp bảo bảo bảovệ môi trường.”

Diêu Hạo Thần không ngờ cô cô côlại có có cóthể nói ra được nguyên lý, câu chuyện chuyện chuyệnnhỏ giải thích một một mộtcách dễ hiểu về về về “trung hòa hòa hòa carbon” mà màanh anh anhta đã đã đãchuẩn bị sẵn không không khôngcó đất đất đấtdụng võ.

Có lẽ cho rằng Ôn Dữu hứng thú với với vớilĩnh lĩnh lĩnhvực này, Diêu Hạo Thần Thần Thầnthao thao thaothao bất tuyệt về hội nghị năng năng nănglượng mà anh ta tham dự, vừa nói vừa lơ đãng để lộ chiếc Rolex lấp lánh lánh lánhtrên cổ tay trái. trái. trái.

Ôn Ôn ÔnDữu nheo mắt, cố nén sự ngượng ngùng trong lòng, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Qua hơn nửa tiếng, Diêu Hạo Thần nói đến đến đếnkhô cả họng, buổi tọa tọa tọađàm đàm đàmbảo vệ vệ vệmôi trường trường trường mới tạm dừng.

“Cũng thú vị vị vịđấy chứ.” Diêu Hạo Hạo HạoThần kết luận, “Cô Ôn? Sao Sao Saokhông nói gì?” gì?” gì?”

Ồ, cuối cùng cũng đến lượt lượt lượtcô nói nói nói à?

Ôn Dữu Dữu Dữutuy “hướng nội”, nhưng khả năng học hỏi của rất tốt, nếu không biết biết biếtnói nói nói gì, thì “gậy ông lại lại lạiđập lưng ông” thôi: thôi: thôi:

“Tôi cũng nói nói nóivề công việc việc việccủa của của mình nhé. Anh Diêu có có cóbiết ‘kết xuất đồ họa’ là là làgì không?” ……

Không khí đột nhiên nhiên nhiênim lặng.

Diêu Hạo Thần ho khan khan khanhai hai haitiếng, tiếng, tiếng,cố gắng gắng gắngnhớ lại nội dung công việc của cô gái gái gáinhỏ:

“Chắc là… một loại… loại… loại…thuật toán… liên quan đến phát triển triển triểngame…” game…” game…”

Ôn Dữu nhìn anh ta, dùng dùng dùngmột ví dụ dễ hiểu hiểu hiểuđể giải thích: “Anh “Anh “AnhDiêu có chơi Liên Quân Mobile không? Việc Việc Việcbiến mô hình 3D của tướng và môi trường trong game thành hình hình hìnhảnh 2D sống sống sốngđộng trên điện điện điệnthoại, đó chính chính chínhlà kết xuất đồ họa.”

Diêu Diêu DiêuHạo Hạo HạoThần Thần Thầncười gượng: “Tôi thường bận bận bậnquá, ít khi chơi game.” game.” game.”

Nói rồi theo bản bản bảnnăng sờ sờ chiếc chiếc chiếcđồng đồng đồnghồ hàng hiệu hiệu hiệutrên cổ tay, ra vẻ thản thản thảnnhiên nhiên nhiênnói, “Con gái gái gáilàm ngành này, chắc là là làvất vả lắm nhỉ?” nhỉ?” nhỉ?”

Ôn Dữu Dữu Dữuthu lại nụ cười.

Giờ phút này, cô đột nhiên mất hết hứng thú nói chuyện.

“Tôi nghe chị Diêu nói, dự án trước của các cô bị ‘chết yểu’, công dã tràng.” Diêu Hạo Thần lại lái câu chuyện chuyện chuyệnvề về vềvùng an toàn của anh anh anhta, “Ngành game và lập lập lậptrình viên, viên, viên,đều rất rất rấtkhông ổn định, không có tính bền bền bềnvững, vững, vững,trong bối cảnh cảnh cảnhkinh tế hiện tại, tính bền vững vững vữngrất rất rấtquan trọng…” trọng…” trọng…”

Dự án thất bại, bại, bại,Ôn Dữu không không không có cógì để để đểphản bác. Cô cúi cúi cúiđầu, đếm những bong bóng nổi lên trên mặt cà phê, một một mộtcái, cái, cái, hai cái… Đếm đến cái thứ thứ thứ99, điện thoại trong túi bỗng rung lên.

Vân Thâm: Đến nội thành thành thànhrồi. Giờ em em emcó tiện không? không? không?

Ôn Dữu như vớ vớ vớđược phao cứu cứu cứusinh, vội vàng nhắn lại: Tiện! Rất tiện!!! tiện!!! tiện!!!

Vân Thâm không hiểu cô đang kích động cái cái cáigì: 【 Em Em Emđang ở đâu, tôi tôi tôiqua đón. 】

Ôn Dữu Dữu Dữuchia chia chiasẻ địa chỉ quán cà cà càphê cho anh, Vân Thâm Thâm Thâmtrả trả trảlời hai mươi phút nữa nữa nữasẽ sẽ sẽ đến.

Cô như như nhưbừng tỉnh, đôi đôi đôimắt xanh biếc ánh lên vẻ vẻ vẻrạng rỡ, sâu thẳm và xinh đẹp như như nhưđá quý.

Diêu Hạo Thần nhìn đến đến đếnngây người, khóe môi nở nụ cười: “Gần đây một nhà nhà nhàhàng Pháp cũng khá ổn, ổn, ổn,em em em thích đồ ăn Pháp không?”

Ôn Dữu nể mặt mặt mặt chị Diêu, Diêu, Diêu,từ chối một cách uyển chuyển: chuyển: chuyển:“Xin lỗi, lát lát látnữa nữa nữa tôi có có việc, hôm nay không ăn tối được.”

Diêu Hạo Thần hơi hơi hơithất vọng, nhưng cũng không quá để tâm.

Lại uống cà phê thêm thêm thêmmột một mộtlát, anh ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nói với Ôn Dữu: “Cô Ôn, Ôn, Ôn,em xinh xinh xinhđẹp, tính tính tính cách lại tốt, tôi cảm thấy thấy thấytôi rất hợp với với với em.”

Ôn Dữu Dữu Dữu khóe miệng giật giật: “Vậy sao.” sao.” sao.”

Diêu Hạo Thần không biết lần thứ bao nhiêu nhiêu nhiêuđể để đểlộ chiếc đồng hồ hàng hàng hànghiệu, cười một một mộtcách cách cáchthực thực thựcdụng và và vàkiêu ngạo:

“Tôi có hai căn hộ ở ở ởThân Thành, một một mộtchiếc xe, tôi không thích ở nơi nơi nơiquá hẻo lánh, nên nhà đều đều đều ở ởtrong nội thành, không không khônglớn cũng không nhỏ, trả trả trảhết rồi.”

Anh Anh Anhta ta tanói xong, ánh mắt mắt mắtlơ đãng dừng trên mặt Ôn Ôn ÔnDữu, như đang hỏi cô, còn em em emthì thì thìsao?

Ôn Dữu mặt không cảm xúc: “Tôi không không khôngphải người Thân Thành, đây không không khôngcó gì cả.” cả.” cả.”

“Tôi “Tôi “Tôibiết, tôi không không khôngngại.” Anh ta tỏ ra bao dung, như như nhưthể đang hạ mình chấp nhận cô, “Lát nữa nữa nữa em đi đâu? Tôi lái xe xe xeđưa em em em đi.”

Ôn Dữu: “Không cần phiền phức, phức, phức,bạn tôi đến đón tôi.”

Chỗ họ ngồi cạnh cạnh cạnhcửa sổ, sổ, sổ,bên bên bên ngoài cửa sổ là là làđường phố xe cộ tấp nập. nập. nập.Ôn Ôn ÔnDữu đảo mắt, bỗng nhìn thấy một một mộtchiếc SUV màu đen đen đentuyền tuyền tuyềnquen thuộc, đang dừng dừng dừng ở ởchỗ đỗ xe tạm thời ven đường.

Land Rover phiên bản giới giới giớihạn.

Diêu Hạo Thần hiển nhiên cũng chú chú chú ý đến chiếc xe vừa sang trọng trọng trọnglại vừa nổi bật đó. Ánh Ánh Ánhmắt anh ta dừng lại một lúc, có chút chút chúttò mò không biết vị đại gia nào đang ngồi trên xe.

Giây lát sau, sau, sau,anh ta thu lại ánh mắt, mắt, mắt,tiếp tục tục tụcchủ chủ chủ đề vừa rồi: “Bạn trai hay hay haybạn gái gái gáivậy?” vậy?” vậy?”

Ôn Dữu không ngờ anh ta đến nhanh như vậy, điện thoại đúng lúc lúc lúc rung lên báo có tin tin tin nhắn, Ôn Ôn ÔnDữu cúi đầu, vừa gõ chữ vừa vừa vừatrả lời: “Bạn “Bạn “Bạnnam.”

Diêu Hạo Thần hỏi một câu còn còn cònvô duyên hơn câu trước: “Không phải là là làbạn bạn bạntrai đấy chứ?”

Ôn Dữu nhíu mày: “Đương “Đương “Đươngnhiên nhiên nhiênkhông phải.”

Diêu Hạo Thần cười cười, ánh ánh ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa cửa cửasổ, không giấu giếm mà mà mànhìn xung quanh, đồng thời thời thờihỏi cô: cô: cô:“Em thích ăn món gì? Cuối tuần sau sau sau có córảnh rảnh rảnhkhông?” không?” không?”

Chiếc Range Rover màu đen đỗ dưới dưới dướibóng cây, đã tắt tắt tắtmáy.

Ôn Dữu hiểu rõ Vân Thâm, với tính cách của anh, đến nơi rồi, tuyệt đối đối đốisẽ không nhúc nhích nhích nhíchthêm, chỉ biết chờ tự tự tựmình đi ra lên xe.

Ôn Ôn ÔnDữu vẫn vẫn vẫnngồi im.

Có lẽ là buổi buổi buổiuống uống uốngtrà chiều này thực thực thựcsự sự sựquá quá quákhó chịu, khiến tâm tâm tâmhồn ngây thơ, thơ, thơ,trong sáng của của củacô nảy nảy nảysinh chút “biến “biến “biếnchất”.

Cô Côcầm điện thoại lên, tốc độ tay còn còn cònnhanh hơn cả suy nghĩ, trong nháy nháy nháymắt đã đã đãgửi đi hai tin tin tinnhắn:

【 Đàn anh, anh anh anhcó thể ra ra ra ngoài một chút chút chútđược không? 】 】 】

【 Em bị ép ép épđi xem mắt, cần hỗ hỗ hỗtrợ khẩn khẩn khẩncấp. 】 】 】

Vừa gửi xong, xong, xong,cô liền hối hận.

Định giải thích, cô chỉ muốn nhờ anh làm “hậu thuẫn” thuẫn” thuẫn”để để đểdọa đối phương, không ý gì khác…

Lời giải thích thích thíchcòn chưa chưa chưakịp gõ xong, ngoài cửa cửa cửasổ, cửa xe ghế lái của chiếc Range Rover màu đen đen đenmở ra, một bóng bóng bóng dáng cao ráo, ráo, ráo,thẳng tắp bước xuống, xuống, xuống,khuôn mặt nghiêng cực kỳ tuấn tú, đường nét sắc sảo, toát lên vẻ sắc bén.

Người đàn ông mặc mặc mặcmột một mộtchiếc chiếc chiếc áo khoác màu đen dáng rộng, vai rộng rộng rộngeo thon, thon, thon,chân dài thẳng thẳng thẳngtắp, dáng vẻ vẻ vẻlười biếng biếng biếngđi đi đivòng đến phía phía phíađối diện quán cà phê.

Đáy Đáy Đáy mắt anh lộ ra một tia thiếu kiên kiên kiênnhẫn thường thường thườngthấy, cách gần mười mét, mét, mét,chạm mắt với Ôn Dữu Dữu Dữuqua cửa kính.

Vân Thâm dừng bước, đứng ở ranh giới giữa giữa giữabóng râm và ánh nắng, đôi môi mỏng mấp mấp mấpmáy, dùng khẩu hình nói với cô:

“Còn không ra?”

Trải lòng