Chương 3 – Yêu Thầm

Sau Sau Sauhai ngày xem phòng, Ôn Dữu liền thu dọn dọn dọnhành lý, lý, lý,gọi công ty chuyển nhà dọn đến nhà nhà nhà mới.

Mặc dù Vân Thâm nói toàn bộ căn căn cănhộ hộ hộtùy cô trang trang trang trí, nhưng ban đầu Ôn Dữu cũng không dám để lại lại lạiquá quá quánhiều dấu dấu dấuvết những nơi không phải phòng mình.

Cho đến đến đếnkhi ở được được đượcmấy mấy mấyngày, mỗi lần cô côbước ra khỏi phòng ngủ, đều giống như đột nhiên bước bước bướcvào một cánh đồng hoang lạnh lẽo, lẽo, lẽo,khắp nơi trống trải, không có chút sinh khí khí khínào, ban ngày còn đỡ, buổi buổi buổitối thật sự có chút đáng sợ.

Sau khi khi khiđược Vân Thâm đồng ý, ý, ý,Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữu kê kêthêm hai hai haichiếc ghế ghế ghếlười ở phòng khách, một cái cái cáitủ trang trang trangtrí, một chiếc đèn đứng, lại đem đem đemphòng sách của mình dọn ra, đặt vào giá sách sách sáchtrống rỗng trong phòng sách, toàn bộ căn hộ mới không không khôngcòn còn cònhoang hoang hoangvắng như vậy.

Một Một Mộttuần tuần tuầnsau, Ôn Dữu lại muốn muốn muốntrồng một một mộtít hoa hồng leo ở ban ban bancông. công. công.

Hoa hồng leo không phải loại cây cảnh thông thường, diện tích cây rất lớn, Ôn Dữu lại lại lạiđi hỏi ý kiến Vân Thâm.

Gần một ngày sau, Vân Thâm mới trả lời: 【 Được. Sau này không cần hỏi tôi mấy chuyện chuyện chuyện thế này.

Ôn Dữu Dữu Dữunhìn chằm chằm dòng chữ này một một mộtlúc.

Cô Côhỏi hỏi hỏiý kiến kiến kiếnanh, anh, anh,là xuất phát phát pháttừ từ từ ý thức của của củamột người thuê nhà.

Anh Anh Anhlười quản, bảo tùy ý, nhưng cô cô côkhông thể thật sự coi nơi nơi nơinày này nàynhư nhà nhà nhà mình mà bày biện. biện. biện.

Làm Làm Làmngười người ngườiphải biết biết biếttự trọng.

Ôn Dữu cất điện thoại, vào phòng tắm tắm tắmrửa, thay đồ ngủ, cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách xem TV.

Ngày mai là là làthứ hai, hai, hai,sếp tổng giám đốc đốc đốckỹ thuật đi công tác đã trở lại, Ôn Dữu vào làm sau còn chưa được được đượcgặp vị vị vịlãnh đạo đạo đạonày.

Nghĩ đến đây, Ôn Dữu Dữu Dữu bò bòdậy khỏi ghế ghế ghếsofa, sofa, sofa,rửa sạch tay, lấy ra ra raba đồng tiền xu, xu, xu,gieo gieo gieomột một mộtquẻ lục hào đơn giản, cầu xem vận ngày mai thế thế thế nào.

Chuyện bói toán, tin thì tin, không không khôngtin thì không tin, tin, tin,Ôn Dữu Dữu Dữu rất tin vào cái này, cô không chỉ tin, còn rất giỏi bói, bói, bói,bói còn rất rất rấtchuẩn, Kinh Dịch, chiêm chiêm chiêmtinh, Tarot Tarot Tarotđều không thành vấn đề.

Từ Từ Từhồi hồi hồihọc cấp hai, Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữuđã được bạn bè bè bèđặt cho cho chobiệt danh “Ôn “Ôn “Ônđại tiên” vì vì vìbói đâu trúng đó.

Lần Lần Lầnnày gieo quẻ quẻ quẻlục hào, Ôn Dữu Dữu Dữugieo tiền xu sáu lần, được quẻ Hàm. Hàm. Hàm.

Lời Lời Lời quẻ đã đã đãsớm sớm sớm thuộc lòng.

Quẻ Hàm Hàm Hàm là làquẻ trung thượng, khuyên cô nên ít nói nhiều làm, chớ manh động, chú chú chúý quan sát sát sátvà cảm nhận.

Ngày hôm hôm hômsau, Ôn Dữu gặp tổng giám đốc kỹ kỹ kỹthuật Bùi Nhất Nhất NhấtNham Nham Nhamtrong buổi buổi buổihọp sáng, anh ta ta ta còn kiêm nhiệm chủ trình (người đứng đầu mảng lập trình) trình) trình)của một dự án game 3A mà công ty Ngân Quang của họ đang đang đangphát triển gần đây. đây. đây.

Tên của trò chơi 3A này này nàylà 《 Dưới Ánh Bình Minh 》, được định vị là một một mộttrò trò tròchơi khám phá kỳ ảo thời thời thờitrung cổ. cổ. cổ.Ôn Ôn ÔnDữu có trực giác trò trò tròchơi này có tiềm năng trở thành “bom tấn”, hơn nữa rủi ro thị trường không lớn, không có nhiều trò chơi cùng loại, có tính đột đột độtphá. phá. phá.

Cô Côrất rất rấtmuốn muốn muốntham gia 《 Dưới Ánh Bình Minh 》, đáng tiếc đội ngũ phát triển triển triểncủa 《 Dưới Dưới DướiÁnh Bình Minh 》 đã được thành lập, hơn nữa Ôn Dữu ở công ty ty tytrước không có thành tích dự án tốt, sức cạnh tranh không mạnh, lãnh lãnh lãnhđạo phỏng phỏng phỏngvấn Ôn Dữu nói, nói, nói,không đảm bảo cô có thể vào 《 Dưới Ánh Bình Minh 》. 》. 》.

Nhưng Ôn Dữu vẫn vẫn vẫnvào làm, cô có niềm tin tin tin vào kỹ kỹ kỹthuật của mình, không không khôngsợ cạnh tranh nội bộ.

Sau buổi họp sáng, Ôn Dữu nhân nhân nhânviên mới mới mớicủa bộ phận, được được đượcgọi gọi gọivào vào vàovăn văn vănphòng của tổng giám đốc Bùi, nói nói nóichuyện chuyện chuyệnriêng với với với anh ta vài câu.

Bùi Nhất Nham năm nay 36 tuổi, tuổi, tuổi,nếu không không khôngtính đến mái tóc hơi thưa, thì diện mạo của anh anh anhta thực ra ra rarất đẹp trai, trai, trai,ánh mắt sắc bén, lộ ra ra ravẻ dò xét.

Vì không thân với tổng giám đốc Bùi, giọng giọng giọngnói của Ôn Dữu có có cóchút nhỏ, nhưng vẫn thẳng thắn bày tỏ tỏ tỏnguyện vọng muốn tham tham thamgia 《 Dưới Ánh Bình Minh 》.

“《 Dưới Ánh Bình Minh Minh Minh》 tạm thời không không không thiếu người. Nhưng cũng không phải hoàn hoàn hoàntoàn không không khôngcó cơ hội.” Bùi Nhất Nham Nham Nhamnói, “Cô trước tiên phát triển nhân vật mới mới mớicho cho cho hoạt động của 《 Sao Trời Lấp Lánh 》 đi, tôi xem hiệu quả thế nào.”

《 Nơi Nơi NơiSao Trời Lấp Lấp Lấp Lánh 》 》là một trong những trò chơi chủ lực lực lựccủa Ngân Quang, đã đã đãra mắt được hai năm rưỡi, rưỡi, rưỡi,nhiệm vụ vụ vụphát triển không không khôngnhiều, nhiều, nhiều,chủ yếu yếu yếulà tối ưu hóa và vận hành.

Ôn Dữu có thể cảm nhận được, mấy vị vị vịlãnh đạo đều hy hy hyvọng cô ở lại tổ dự án 《 Sao Trời Lấp Lánh 》 hơn. hơn. hơn.

“Vâng, tôi sẽ cố cố cốgắng.”

Ôn Dữu không nói thêm gì.

bây giờ giờ giờkhông nên nên nênmanh manh manhđộng, động, động,ít ít ítnhất nhất nhấtphải hoàn thành tốt tốt tốtnhiệm nhiệm nhiệmvụ của của của《 Sao Trời Lấp Lánh 》, mới mới mới có cótư cách cách cáchtranh thủ thủ thủ《 Dưới Ánh Bình Bình BìnhMinh 》.

Ôn Dữ nhớ nhớ nhớkỹ kỹ kỹnguyên nguyên nguyêntắc nói nói nóiít làm nhiều, quan sát nhiều, lúc nghỉ nghỉ nghỉtrưa, cô nhìn thấy thấy thấytổng giám đốc Bùi và “lão đại” Chu Chu Chutổng tổng tổngcủa tổ mỹ thuật bên bên bêncạnh cùng đi ăn cơm, quan hệ của hai người vẻ vẻ vẻrất rất rấttốt.

Mấy ngày ngày ngàyÔn Dữu vào làm, làm, làm,phát hiện bộ phận kỹ thuật bộ phận phận phậnmỹ thuật của Ngân Ngân NgânQuang hợp tác rất rất rấtăn ý, không giống các công ty khác yêu đương “thắm thiết” thiết” thiết” rồi lại “chia tay”, căng thẳng như dây đàn, điều này rất hiếm hiếm hiếmthấy trong ngành.

“Nghĩ “Nghĩ “Nghĩgì thế? Đồ ăn nguội hết rồi.” Đồng nghiệp nghiệp nghiệpChu Ý Văn huých huých huýchvào vào vàocánh tay Ôn Dữu, Dữu, Dữu,“Ăn xong ra ngoài đi dạo đi, trong trong trongcông ty ngột ngạt quá.”

Lúc này họ đang ăn trưa ở ở ởnhà ăn ăn ăncủa của củacông ty, Ôn Dữu ăn cũng gần xong, gật đầu nói: “Được, “Được, “Được,đi luôn thôi.”

Hai người họ là hai hai hainữ sinh duy nhất trong bộ phận, phận, phận,đối diện bàn bàn bàncòn ngồi bốn năm năm nămnam sinh, đã ăn xong từ lâu, chỉ chỉ chỉchờ hai người họ.

Một đám người nói nói nói nóicười cười cười cười rời khỏi khỏi khỏi công ty, đi về phía phía phíaít người. người. người.

Cây xanh trong khu rất tốt, hoa hoa hoanở nở nởrộ, lá xanh um tùm, phong cảnh hữu tình. Ôn Dữu đi đi đitheo đồng nghiệp dạo quanh quanh quanhkhu, khu, khu,đi tới đi lui, không hẹn hẹn hẹnmà cùng dừng lại lại lạitrước một một mộttòa nhà văn phòng phòng phòngđơn giản mà sang trọng.

Khoa Học Kỹ Thuật Thuật ThuậtÝ Động.

Công ty khoa học kỹ kỹ kỹthuật nổi nổi nổitiếng nhất toàn toàn toànkhu, chuyên chuyên chuyênphát phát pháttriển điện toán không gian VR và và vàphần phần phầncứng, cứng, cứng,thành lập chưa đến tám năm, đã gọi vốn được hơn trăm trăm trămtỷ, là nhà sản xuất kính VR VR VR tầm ảnh ảnh ảnhhưởng vươn vươn vươntới tới tớitoàn toàn toàncầu duy duy duy nhất ở trong trong trong nước.

Trụ sở chính của Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động ở Bắc Thành, thành phố Thân có một một mộtchi nhánh nhánh nhánh khu khu khu Kim Hồng. Năm Năm Nămkia khi khu Đông Cảng kêu gọi gọi gọiđầu tư, có có cótin tức tức tứcnói Khoa Học Học HọcKỹ Thuật Ý Động sẽ chuyển trung tâm thực nghiệm nghiệm nghiệm trụ sở chính Bắc Thành Thành Thànhđến đến đếnkhu công công côngnghệ Đông Cảng, thu thu thu hút vô vôsố nhà đầu chú chú chúý.

Kết quả, cho đến hôm nay, tin tức tức tứcnày vẫn vẫn vẫnchưa chưa chưatrở thành sự thật.

Nhưng Khoa Học Kỹ Thuật Ý Động và khu công nghệ cũng không hoàn toàn “cạch “cạch “cạch mặt” nhau, nhau, nhau,vẫn chuyển một số bộ bộ bộphận đến, thành lập chi nhánh.

Ôn Dữu Dữu Dữuvà mọi người người ngườinhìn thấy phòng trải trải trảinghiệm nghiệm nghiệmVR VR VR của tòa tòa tòanhà nhà nhàđã hoàn thành, thiết kế rất có tính khoa học kỹ kỹ kỹthuật, thuật, thuật,nên muốn muốn muốnđi dạo dạo dạo một vòng.

Vào phòng trải nghiệm, đồng nghiệp nam Tề Tề TềNgạn là người dùng lâu lâu lâunăm của sản sản sảnphẩm phẩm phẩmÝ Động, vừa vào đã hỏi nhân viên hướng dẫn, có thể cho họ trải nghiệm kính kính kínhVR phiên bản mới nhất không.

Phòng Phòng Phòngtrải nghiệm vừa vặn vặn vặncó mấy cái, cái, cái,có thể dùng thử. Tề Ngạn ga ga galăng nhường nữ đồng nghiệp đeo trước, hướng dẫn tận tình cách sử sử sử dụng.

“Tôi biết dùng cái này.” Ôn Dữu xua tay, ý bảo anh ta đi hướng dẫn những người khác.

Kính phiên phiên phiênbản bản bảnmới nhẹ hơn cái nhà cô, độ tự do hình ảnh cao cao caohơn. Ôn Dữu thành thạo mở chế độ thực tế tế tế hỗn hợp, chào hỏi Chu Ý Văn bên cạnh. cạnh. cạnh.

Chu Ý Văn nghe nghe nghethấy thấy thấygiọng cô, ngạc nhiên nói: “Cậu nhìn thấy tớ à? Cậu nhìn thấy tớ bằng cách nào? Giúp tớ chỉnh với!”

Vừa Vừa Vừanói, Chu Ý Văn Văn Vănvừa mò mẫm mẫm mẫm đi tới, Ôn Dữu sợ ấy ngã, vội vàng nắm nắm nắmlấy tay tay taycô ấy, giúp cô ấy ấy ấychỉnh chỉnh chỉnhsang sang sang chế độ thực tế hỗn hỗn hỗnhợp, lại hướng hướng hướng dẫn cô ấy ấy ấycách chiếu chiếu chiếumàn hình ảo ra ra ra hình ảnh thực tế.

“Cậu giỏi thật đấy!” Chu Ý Văn Văn Vănkhen ngợi. ngợi. ngợi.

“Cái này đơn đơn đơn giản mà.” Ôn Dữu Dữu Dữucười cười, “Lần đầu tớ đeo kính, choáng váng hết cả đầu.”

Khi đó cô còn đang đang đanghọc đại học ở Bắc Thành.

Vân Nhiêu đến Bắc Thành tìm cô chơi, hai hai haingười người ngườicùng cùng cùngđến công ty ty ty khởi nghiệp nhỏ của Vân Thâm tham quan.

Lúc đó Khoa Học Kỹ Thuật Thuật ThuậtÝ Động, mới mới mớinhận được mấy mấy mấy triệu tệ vốn vốn vốnđầu đầu đầu thiên thần, địa địa địađiểm điểm điểmlàm việc cũng vừa chuyển từ trường trường trườnghọc học họcra ra ratòa nhà nhà nhà văn phòng bên bên bênngoài, khắp nơi đều rất rất rấtlộn lộn lộnxộn, chưa chưa chưakịp thu dọn. dọn. dọn.

Vân Thâm đến đến đếnđón hai người lên lầu. Trên Trên Trênngười anh mùi thuốc nhàn nhạt, nhạt, nhạt,cả cả cảngười người ngườilộ lộ lộra ra ravẻ mệt mỏi, mỏi, mỏi,đôi đôi đôimắt lại đen đen đensáng ngời, như có ánh lửa lửa lửađang thiêu đốt.

Ôn Dữu và Vân Nhiêu theo theo theoanh vào vào vàophòng thí nghiệm. Ở đó, Ôn Dữu đeo thử bản mẫu kính VR đời đời đờiđầu của Khoa Khoa KhoaHọc Kỹ Thuật Ý Ý ÝĐộng.

Ôn Ôn ÔnDữu nhớ nhớ nhớ rõ, cái cái cáikính đó đeo không được thoải mái cho lắm, lắm, lắm,nhưng, khi hình ảnh trước mắt sáng lên, sự rõ ràng và và và chân thực của nó nókhiến cô vô cùng chấn chấn chấnđộng.

Giống như đang ở ở ởtrong không không khônggian game thật, Ôn Dữu không nhịn được được đượcmà cất cất cấtbước bước bướcthăm thăm thămdò.

Không Không Khôngbiết đã đã đãđi bao xa, cho đến khi mũi chân đá phải thứ thứ thứgì, cô mới mới mớihoàn hoàn hoànhồn, hồn, hồn,lo lắng lắng lắng nói: “Vân “Vân “VânNhiêu? Nhiêu? Nhiêu?Vân Vân VânNhiêu cậu ở đâu?” đâu?” đâu?”

Lại tiến thêm một bước, Ôn Ôn ÔnDữu giơ tay tay taylên, đột nhiên chạm phải một cánh tay rắn chắc.

Tim cô thắt lại, lại, lại, lập tức rụt rụt rụttay về.

Cánh tay kia lại đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía phía phíasau.

Ôn Dữu ý thức được điều gì, thăm thăm thăm dò dòhỏi: “Anh Vân Thâm?”

Bên tai quả nhiên nhiên nhiêntruyền đến một tiếng cười khẽ, trầm thấp, thấp, thấp,nghe mà ngứa ngứa ngứangáy, như đang đang đangxem xem xemkịch, hỏi cô: cô: cô:“Vui “Vui “Vuikhông?”

Ôn Dữu đeo kính, kính, kính,không nhìn thấy anh, âm thanh bên tai như như như được khuếch đại, cô có chút không không khôngbiết làm làm làmsao, chỉ chỉ chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Vui ạ.”

Vân Thâm lại hỏi: hỏi: hỏi:“Cái kính này xịn không?”

Ôn Ôn ÔnDữu tiếp tục gật gật gậtđầu: “Xịn ạ.”

“Đáng tiếc.” Anh thở dài, dài, dài,giọng điệu lả lả lảlơi, “Tuy xịn, nhưng vẫn chưa nghiên cứu ra được được đượcchức năng năng năngxuyên tường mà em em emcần.”

Ôn Dữu: ?

Cô tháo kính xuống, trước trước trước mắt ràng là một bức tường, tường, tường,sơn trắng toát, nếu đâm đầu vào, vào, vào, chắc chắn sẽ rất rất rấtđau.

Ôn Ôn ÔnDữu giữ nguyên tư thế “úp mặt vào tường”, theo bản bản bảnnăng sờ sờ cổ tay vừa bị bị bịanh nắm.

Ổn định định địnhlại tâm tâm tâmtrạng, quay quay quayngười lại, phát hiện mình đã đi xa như như nhưvậy, mặt cô đỏ đỏ đỏbừng, bừng, bừng,giận dữ: dữ: dữ:“Anh, sao sao saoanh anh anhkhông ngăn ngăn ngănem sớm sớm sớmhơn?” hơn?” hơn?”

“Ồ, “Ồ, “Ồ,muốn xem em em emcó thể đi được bao xa.” xa.” xa.”Vân Thâm tuy tuy tuyđang cố nén cười, cười, cười,nhưng nhưng nhưngcũng cũng cũngkhông nén kỹ, “Bước chân của em nhìn rất tự tin.” tin.” tin.”

Ôn Dữu: “Nhỡ “Nhỡ “Nhỡem em emđâm đâm đâmđầu vào thật thì sao…” sao…” sao…”

“Sợ gì.” gì.” gì.”Vân Thâm nhún vai, ánh mắt từ từ từtrên cao cao caonhìn xuống, dừng trên mặt cô, “Không phải có tôi đi theo em sao?”

Dừng một một mộtchút, anh nhếch nhếch nhếchmôi, môi, môi,thêm thêm thêmmột câu: câu: câu:

“Luôn luôn, luôn, luôn,bảo vệ vệ vệ em.” (Tùy (Tùy (Tùythời tùy chỗ hộ giá hộ tống)

Ôn Dữu vốn dĩ không giận giận giậngì. gì. gì.

Bị Bị Bịanh nói như vậy, vậy, vậy,nghĩ đến việc anh đã đi đi đitheo cô cô côsuốt quãng quãng quãngđường, tim Ôn Dữu Dữu Dữulại đập loạn nhịp, nhịp, nhịp,hai tay tay tay nắm chặt kính VR, VR, VR,đỏ mặt, trừng anh một cái không chút uy uy uyh·iếp. ……

Thời gian thấm thoắt, thoáng thoáng thoángcái bảy năm đã trôi qua, qua, qua,giờ giờ giờ đến lượt Ôn Dữu hướng dẫn người khác khác kháccách cách cáchsử dụng kính VR. VR. VR.

Thời gian gian giannghỉ nghỉ nghỉtrưa trưa trưakhông dài, mọi người trải nghiệm một lúc, còn chưa đã thèm đã phải tháo kính xuống, chuẩn bị bị bịrời đi. đi. đi.

Ra khỏi cửa phòng trải nghiệm, Ôn Dữu nghe thấy có có cóngười gọi tên mình. mình. mình.

Người nọ nọ nọ chạy ra ra ratừ trong tòa nhà, trên cổ cổ cổđeo đeo đeothẻ nhân viên của của củaKhoa Học Kỹ Thuật Ý Động, vóc dáng dáng dáng không cao, cao, cao, trông rất rất rấtsáng sáng sángsủa, Ôn Dữu rất nhanh nhớ ra ra raanh anh anhta là ai.

Bạn học học họclớp bên cạnh cạnh cạnhhồi cấp ba, ba, ba,tên là Cảnh Cảnh CảnhGia Hữu, hai người trước trước trướcđây cùng sinh hoạt câu lạc bộ, bộ, bộ,chơi rất rất rấtthân, tốt nghiệp xong thì dần mất liên lạc.

Cảnh Gia Hữu hồi cấp ba ba batừng thích Ôn Dữu, nhưng đó đều là chuyện quá quá quákhứ. Bây Bây Bây giờ gặp lại lại lạiÔn Dữu, anh ta chỉ đơn thuần vui mừng. mừng. mừng.

Cảnh Cảnh CảnhGia Hữu: “Cậu “Cậu “Cậulàm ở Ngân Quang à? Tốt quá, sau này là đồng nghiệp nghiệp nghiệpcùng cùng cùngkhu khu khurồi.” rồi.” rồi.”

Ôn Dữu vừa vừa vừahay hay haycó việc muốn muốn muốnhỏi anh ta: ta: ta:“Cậu làm ở bộ phận nào? Bộ phận nào của tổng bộ bộ bộcác cậu đã chuyển đến đây đây đâyrồi?”

“Tớ làm bộ phận thiết thiết thiếtkế sản phẩm.” Cảnh Gia Hữu kéo kéo thẻ nhân viên, “Ngoài bộ phận phận phậncủa bọn tớ, tạm thời thời thờichỉ có mấy bộ bộ bộ phận kinh doanh doanh doanhvà marketing ở khu Đông Cảng này… này… này…Nhưng mà, tớ nghe nói, cấp cấp cấptrên hình hình hìnhnhư có kế hoạch chuyển bộ phận trung tâm đến đến đếnđây, tập trung phát triển triển triểnphần phần phầnmềm VR.” VR.” VR.”

Một Một Một công ty thuần về thuật toán toán toánvà phần cứng muốn muốn muốnphát triển triển triển lớn mạnh, không không khôngbị các công ty khác khác khácthâu thâu thâutóm, thì phát triển nền tảng riêng riêng riênglà con đường tất yếu yếu yếuphải đi. đi. đi.

Ôn Dữu còn còn cònđang “tiêu “tiêu “tiêuhóa” hóa” hóa”những những những lời Cảnh Gia Gia GiaHữu Hữu Hữunói, lại lại lạinghe anh ta hào hứng nói: nói: nói:“Ôn Dữu, cậu biết chứ? Người Người Ngườisáng lập lập lập kiêm CEO của Ý Động cũng học học họctrường cấp cấp cấpba ba bavới cậu, cậu, cậu,chỉ chỉ chỉhơn chúng chúng chúngta hai hai haikhóa, năm đó còn là thủ khoa khoa khoa đại học đấy.”

“Ồ.” Ôn Dữu ngẩn người, “Tớ biết.”

Cảnh Cảnh CảnhGia Hữu: “Tháng trước trước trướctớ đi đi điBắc Thành Thành Thànhhọp, tranh thủ nói nói nóichuyện chuyện chuyệnvới anh ấy mấy câu.” câu.” câu.”

Ôn Dữu có chút chút chúthứng hứng hứngthú: “Sau đó thì sao?”

Cảnh Gia Hữu cười cười: “Không có sau đó. Chỉ hy hy hyvọng sếp tổng có cóthể thể thể nhớ trong công ty có một cậu cậu cậuem khóa dưới như tớ.”

Đồng Đồng Đồngnghiệp nghiệp nghiệpcủa Ôn Dữu nghe thấy “mùi “mùi “mùithơm”, nịnh nọt nói: nói: nói: “Chà, có mối mối mốiquan hệ hệ hệnày, này, này,cậu lại tìm tìm tìmcơ hội làm thân, sau này này nàythăng chức sẽ rất thuận lợi.”

Trong lòng Cảnh Cảnh CảnhGia Hữu Hữu Hữuquả thật tính toán như vậy, nhưng ngoài mặt mặt mặtlại cười cười cườixua tay, rất khiêm tốn.

Cùng Cảnh Gia Hữu tạm biệt, trên đường đường đườngvề công công côngty, ty, ty,Chu Chu Chu Ý Văn kéo kéo kéotay Ôn Dữu, “tám” chuyện: chuyện: chuyện:“Sếp tổng tổng tổngcủa Ý Động lại là đàn anh cấp ba của cậu, chỉ hơn hai hai haikhóa, trước kia cậu có gặp anh ấy ấy ấy không?”

Ôn Dữu: “Gặp rồi…”

Chu Chu ChuÝ Văn càng hăng hái: “Tớ xem qua bài phỏng vấn của anh anh anhấy, đẹp trai dã man, hồi đi đi đihọc học học chắc chắn là nhân vật nổi tiếng tiếng tiếngnhỉ!”

Nói thế nào nhỉ.

Coi như là làcó, mà cũng không phải.

Vân Thâm Thâm Thâmkhông có thời gian gian gianlàm cái gì mà “nhân “nhân “nhânvật nổi tiếng”.

Anh bây bây bâygiờ có bao bao baonhiêu thành công, thời thời thờihọc sinh đã phải khổ sở bấy nhiêu.

Hơn nữa là sự khổ sở sở sởmà người thường khó thể tưởng tượng được.

Ngay cả ngày ngày ngàythi đại học kết thúc, đối với anh anh anhmà nói, cũng không phải là là làsự sự sựthư giãn, mà một khởi đầu cho một hành trình gian khổ hơn.

Lúc Lúc Lúcđó đó đóÔn Dữu không không khôngbiết, còn tưởng rằng cuối cùng anh cũng có thể nghỉ ngơi.

Năm đó trong bữa tiệc tốt nghiệp, Ôn Dữu lén chạy ra từ đội ngũ của khối 10, đứng đứng đứngđợi con con conđường đường đườngmà học sinh tốt nghiệp sẽ đi về túc xá.

Tiệc tối còn chưa kết thúc, thúc, thúc,tiếng ca ca cahát vui vẻ từ hội trường vang vọng ra, càng làm cho con đường đường đườngnhỏ bên bên bênngoài thêm yên tĩnh.

Ôn Dữu đứng đứng đứngdưới đèn đường, nhìn vô số con thiêu thân trong đêm hè lao vào ngọn đèn, hết lần này đến đến đếnlần khác, như như nhưkhông bao giờ biết mệt mệt mệtmỏi.

Cuối con đường trong trong trongbóng tối, bỗng nhiên có một người người ngườiđi đi đira, ra, ra,dáng người mảnh khảnh khảnh khảnhlại cao gầy, gầy, gầy,trên vai khoác khoác khoácmột chiếc ba lô cực lớn, trong trong trongtay còn còn cònxách theo một chiếc vali cũ kỹ và nặng nặng nặngnề.

“Đàn anh?” Ôn Dữu khó tin đi đi đitới, “Sao anh anh anhlại lại lạidọn hành lý? Không tham gia tiệc tiệc tiệctối sao?” sao?” sao?”

Vân Vân VânThâm nhìn thấy cô, cũng cũng cũngrất rất rấtngạc nhiên. Thoáng Thoáng Thoángchốc, anh anh anhkhôi phục vẻ thong dong thường ngày, nhàn nhạt nói: “Ừm. Có chút việc việc việcphải về nhà trước.”

Ôn Dữu Dữu Dữuđoán được bố mẹ anh anh anhkhông không khôngrảnh đến giúp anh anh anhthu dọn hành lý, nhà anh cũng cũng cũngkhông có xe, anh chỉ có có cóthể tự mình mang hành hành hànhlý bắt bắt bắtxe xe xebuýt về, nhưng cô không ngờ anh lại không tham gia cả tiệc tiệc tiệc tốt nghiệp, đi vội vàng như vậy.

Hôm nay từ biệt, không biết khi nào nào nàomới mới mớicó thể gặp lại? lại? lại?

Ôn Dữu siết chặt ngón tay, tay, tay,như như nhưđã hạ quyết tâm tâm tâmrất rất rấtlớn, run giọng gọi gọi gọianh: “Đàn anh, anh, anh,em, em có có cóchuyện muốn muốn muốnnói với với vớianh…”

Vân Thâm dừng dừng dừngbước, ánh mắt theo theo theohàng mi đen đen đennhánh buông buông buôngxuống, xuống, xuống,lẫn trong ánh đèn đường đường đườngvàng vàng vàngvọt, vọt, vọt,dừng trên mặt Ôn Dữu Dữu Dữumột thoáng ngắn ngủi.

“Lại “Lại “Lạimuốn nói nói nóitôi có tướng thủ khoa khoa khoaà?” Anh khẽ cười, không chút để ý ý ýnói, “Cô bé, tôi cũng cũng cũngcảm thấy thấy thấytôi có thể thể thể đỗ thủ khoa, nhưng mà, vẫn cảm ơn lời chúc chúc chúccủa em.”

Ôn Dữu Dữu Dữu lắc đầu: “Không phải chuyện này…”

Vân Thâm: “Em còn muốn bói gì gì gìnữa?”

Ôn Dữu: “Không phải, em…” em…” em…”

“Haizz.” Vân Thâm xoay xoay cánh tay hơi mỏi nhừ, làm như như như đang vội, ý ý ý cười nhạt nhạt nhạtđi vài phần, mày càng thêm sắc sắc sắcsảo, mang theo cảm giác áp bức hồ, “Tôi thật sự phải đi rồi, có việc gì nói sau.”

Giọng anh anh anh tùy ý, ý, ý,nhưng nhưng nhưngkhông không khôngcho phép phép phépxen vào, nói xong liền xoay người rời đi, bóng lưng thẳng thẳng thẳngtắp bị hành lý đè hơi cong xuống, vừa cứng cỏi, lại vừa tiêu điều.

Để lại Ôn Dữu Dữu Dữuđứng tại chỗ, dũng khí vừa vất vả gom góp tan thành mây khói, trái trái tráitim chua xót như ngâm vào nước chanh.

Thi Thi Thiđại học đều đều đềukết thúc rồi, tại tại tạisao sao saoanh lại không có thời gian gian giannghe cô nói một câu?

Ôn Ôn ÔnDữu cảm thấy chuyện này thật vô lý.

Sau này cô mới biết được từ Vân Nhiêu, ba Vân Thâm bị bệnh phải nằm nằm nằmviện, Vân Thâm Thâm Thâmvội vàng đến bệnh viện chăm sóc, chăm sóc xong xong xongcòn phải về nhà hàng nhỏ phụ giúp, ngoài ra, anh anh anhcòn còn còntự tự tựtìm cho cho chomình một đống việc làm thêm trong kỳ nghỉ nghỉ nghỉhè, có thể kiếm kiếm kiếmthêm được đồng nào hay đồng ấy. ấy. ấy.

Nhà họ Vân Vân Vânrất nghèo, nghèo, nghèo,hồi trẻ ba Vân Thâm đứng ra bảo lãnh cho anh em, nợ một một mộtđống tiền, chỉ dựa vào nhà nhà nhàhàng nhỏ nhỏ nhỏcủa nhà họ Vân kiếm tiền, mấy chục chục chục năm cũng cũng cũngkhông trả hết.

Sau khi Vân Vân VânThâm tốt tốt tốtnghiệp, cuộc sống cấp ba của Ôn Dữu vẫn bình thường thường thườngnhư như nhưcũ, không vướng bận chuyện chuyện chuyện ngoài lề mà học hành thi cử, dường như như nhưđã đã đãquên quên quênmất những tâm tâm tâmtư thiếu thiếu thiếunữ chôn giấu dưới đáy lòng.

Thi Thi Thiđại học kết thúc, Ôn Dữu Dữu Dữuthi vào một trường đại học học họcở Bắc Thành.

Bắc Thành có nhiều nhiều nhiềutrường đại học tốt nhất, cô đến Bắc Thành Thành Thànhlà chuyện gần như chắc chắn.

Không phải vì một một một ai đó ở Bắc Thành.

Nhưng mà, có những tâm tư, giống giống giốngnhư mầm sống vùi sâu trong bùn bùn bùnđất, bạn có thể thể thểbỏ qua nó, giẫm đạp đạp đạp nó, nhưng không không khôngthể ngăn nó nó nóvào vào vàomột ngày nào đó đó đóchui lên khỏi mặt đất.

Năm ba đại học, Vân Thâm dốc hết tâm huyết làm làm làmmột dự án khởi nghiệp rất thành công, sang tay bán được hơn 3 3 3 triệu tệ.

Số tiền này một một một phần trả nợ cho gia đình, đình, đình,một phần phần phầnmở nhà hàng mới, phần còn còn còn lại, để để đểdành dành dànhcho Vân Nhiêu đi du học.

Gia Gia Giađình họ họ họVân Vân Vânhoàn toàn thoát thoát thoátkhỏi cảnh cảnh cảnhnghèo khó, mấy ngày đó vừa hay là sinh nhật Vân Vân VânThâm, người nhà anh đều đều đềukhông ở ở ởBắc Thành, Ôn Dữu xung phong nhận việc, việc, việc,mua một chiếc chiếc chiếc bánh kem, kem, kem,thay Vân Vân Vân Nhiêu đến Đại học A chúc mừng sinh sinh sinhnhật nhật nhậtVân Thâm.

Đến phòng thí nghiệm của khoa, Vân Vân VânThâm vùi vùi vùi đầu trong số thiết bị và tài liệu, dường dường dườngnhư lại bắt đầu đầu đầulàm dự dự dự án mới, hoàn toàn quên quên quênmất mất mấtchuyện sinh nhật.

Anh lại gầy đi đi đimột chút, cằm cằm cằmlún phún râu, ánh đèn lạnh lẽo trong phòng thí thí thínghiệm xuyên xuyên xuyênqua mái tóc lòa xòa, đổ đổ đổbóng mờ nhạt dưới hốc mắt, khiến khuôn mặt anh anh anhcàng thêm sâu sắc. Ngay cả dáng vẻ mệt mệt mệtmỏi, mỏi, mỏi,cũng rất đẹp.

Ôn Ôn ÔnDữu đã lớn hơn hơn hơnvài vài vàituổi, quen quen quenvới với vớiviệc anh bận rộn, không còn còn còn chấp nhất như khi còn nhỏ. nhỏ. nhỏ.

Cô ân cần nói: nói: nói:“Đàn “Đàn “Đànanh không rảnh ăn bánh bánh bánhkem đúng không ạ? ạ? ạ?Ở đây đây đâyđiều hòa nóng quá, em em em mua bánh kem, có tủ lạnh nào để tạm tạm tạmkhông ạ?”

“Phòng “Phòng “Phòngthí thí thínghiệm tồi tàn này này nàylấy đâu ra tủ lạnh.” Vân Vân VânThâm Thâm Thâmchỉ ra ra rangoài cửa sổ, “Bên ngoài ngoài ngoàiâm mười mấy mấy mấyhai hai haimươi độ, bọn anh muốn làm lạnh đồ đều để ở cửa cửa cửasổ.”

Ôn Ôn ÔnDữu do dự một lát, cuối cuối cuốicùng cùng cùngvẫn là là làbất bất bấtđắc dĩ ôm bánh kem đi đến bên cửa sổ, đặt lên bệ cửa sổ sổ sổbên bên bênngoài. ngoài. ngoài.

Phòng Phòng Phòngthí thí thínghiệm nghiệm nghiệmngười ra vào phức tạp, Vân Thâm lại là người người ngườixưa nay nay naykhông quan quan quan tâm đến tâm trạng con con congái, Ôn Dữu Dữu Dữulại một lát lát látliền ngồi không yên, nhắc nhắc nhắc nhở Vân Thâm Thâm Thâmnhớ nhớ nhớ ăn bánh bánh bánhkem, cô liền về trường mình. mình. mình.

Hai Hai Haitrường trường trườngđại học cách nhau nhau nhaurất gần, ngày hôm sau, Ôn Dữu Dữu Dữuđội đội độigió lạnh đi đến Đại học học họcA, đứng dưới tòa nhà thí nghiệm kia, nhìn lên lên lêncửa sổ tầng bảy.

Anh quả nhiên đã quên cái cái cáibánh bánh bánhkem kia. kia. kia.

Một Một Mộttuần trôi qua, qua, qua,bánh kem vẫn ở trên trên trêncửa sổ. sổ. sổ.

Hai tuần trôi qua, bánh kem vẫn ở đó. ……

Ôn Dữu Dữu Dữu không biết mình mình mìnhđang đang đangcố cố cốchấp điều điều điềugì, càng muốn ngày ngày chạy đến xác nhận, nhận, nhận,góp thêm một một mộtviên gạch vào sự nản lòng của mình.

Gần một tháng sau, cuối cùng, cô nhìn thấy chỗ đặt đặt đặtbánh kem kem kemtrên trên trêncửa sổ sổ sổtrống không.

Ôn Dữu đáng xấu hổ mà cảm thấy một một mộttia vui mừng.

Còn có chút chút chútvui vui vuisướng không thể hiểu hiểu hiểu nổi, tưởng tượng tượng tượngvẻ mặt của anh anh anhkhi phát phát pháthiện hiện hiệnra chiếc bánh kem bị bị bịbỏ quên ngoài ngoài ngoàicửa sổ sổ sổcả cả cảtháng, tháng, tháng,nhất định rất rất rấtngạc nhiên, rất áy náy!

Hôm nay vừa vừa vừahay hay haycó tuyết rơi, trước trước trướcđó trên bãi cỏ có người nặn một người người ngườituyết.

Ôn Dữu đến gần quan sát người tuyết, ánh mắt lướt qua, qua, qua,bỗng chốc chốc chốcdừng lại.

Giống như có người nâng một khối khối khốituyết tuyết tuyếtlớn, đột nhiên nhét nhét nhétvào vào vàosau sau saugáy cô, toàn thân lập tức lạnh lạnh lạnhtoát.

Ôn Dữu Dữu Dữunhấc nhấc nhấcđôi chân chân châncứng đờ, bước bước bướcthấp bước cao đi đến đến đếnchỗ sâu nhất nhất nhấtcủa thảm cỏ, sát với tòa nhà thí nghiệm. nghiệm. nghiệm.

Có một chiếc hộp đóng gói màu màu màuxanh nhạt rơi ở đó, vỡ tan tành.

Đồ vật vật vậtbên trong văng ra trên trên trênbãi cỏ, nát bét, bét, bét,lại bị tuyết vùi lấp lấp lấpgần hết, chỉ thể mơ mơ mơhồ thấy một tấm thẻ thẻ thẻnhựa nhỏ viết “Chúc mừng sinh nhật”.

Ôn Dữu hít hít hít hít mũi, đột nhiên xoay xoay xoayngười, cất bước chạy ra ngoài.

Giống như chỉ cần chạy thật nhanh, là có thể bỏ lại hình ảnh ảnh ảnhnày này nàysau đầu.

Cô không không khôngthể trách anh. anh. anh.

Anh Anh Anhsống sống sốngquá quá quávất vả, áp lực quá lớn, căn bản bản bảnkhông có có cótâm trí dành cho người khác. khác. khác.

Cô Côchỉ là có có cóchút đau lòng.

Cũng không tính tính tínhlà quá đau lòng, lòng, lòng,dù sao cũng chưa chưa chưatừng bị từ chối. chối. chối.

Chỉ là, luôn luôn bị xem nhẹ.

Mà Màthôi.

Trải lòng