Khi Ôn Dữu đến nhà nhà nhàLê Lê Lê Lê, mới hơn hơn hơn7 giờ sáng một một mộtchút.
Căn hộ thông tầng tầng tầngtrên đỉnh tòa nhà ven sông, cảnh quan rộng rãi, tráng tráng tránglệ huy hoàng, Ôn Dữu đã tới tới tớirất nhiều nhiều nhiềulần, đối với sự hào hào hàohoa ở nơi này này nàyđã sớm quen thuộc, nhẹ nhàng đi vào khu sinh hoạt hoạt hoạtở ở ởlầu lầu lầuhai, hai, hai,tiến tiến tiếnvào phòng ngủ chính.
Lê Lê LêLê còn đang mơ màng, màng, màng,trong ổ ổ ổchăn bỗng nhiên chui vào một một mộtthứ lạnh như băng.
“Mới mấy mấy mấygiờ mà cậu đã tới?” Cô mơ mơ màng màng hỏi.
Ôn Ôn ÔnDữu: “Tiểu nhân đến hầu ngủ đây ạ.”
Lê Lê có thói quen quen quenngủ ngủ ngủôm ôm ômngười, người, người,tay chân thuận thế ôm lấy Ôn Dữu: Dữu: Dữu:“Ta lệnh cho người người ngườiôm ta.” ta.” ta.”
……
Đợi trong chốc chốc chốclát, lát, lát,không thấy thấy thấyÔn Dữu trả trả trảlời, Lê Lê LêLê mở mở mởđôi mắt mơ màng liếc cô, mới phát hiện Ôn Dữu Dữu Dữuvừa đặt đặt đặtđầu xuống gối đã ngủ ngủ ngủ say, hơi thở đều đặn, nằm thẳng tắp tắp tắplại lại lạitự tại, ngược lại lại lạilàm cho Lê Lê giống như một con mèo bám người.
Lê Lê bĩu môi, cằm cằm cằmgối lên hõm vai vai vaiÔn Ôn ÔnDữu, Dữu, Dữu,cùng nhau chìm vào vào vào mộng đẹp.
Ngủ đến gần trưa, Vân Vân VânNhiêu tới, hai người họ mới dậy.
Ăn Ăn Ănqua bữa sáng sáng sángmuộn đơn giản, giản, giản,chuyên viên làm đẹp đã đã đãtới cửa.
Trong nhà nhà nhàcó một gian phòng làm đẹp chuyên dụng, vừa vặn ba giường, ven tường tường tườngbày một dãy thiết bị y tế thẩm mỹ sang trọng, rất nhiều thứ Ôn Dữu còn còn cònkhông gọi được tên. Cả buổi buổi buổi chiều, ba người họ họ họđều ngâm mình mình mìnhtrong trong trongcăn căn căn phòng này, từ đầu đến chân chân chânđều thoải mái được người người người khác hầu hạ. hạ. hạ.
Khi uống trà chiều, Ôn Ôn ÔnDữu than thở thở thởvới họ về buổi buổi buổixem mắt kỳ quặc quặc quặcngày hôm qua. qua. qua.
“Quý Dư Xuyên?” Lê Lê có chút ấn ấn ấntượng với cái tên này, “Thiếu gia nhà họ Quý trong giới tài tài tàichính ở San San San Francisco?”
Ôn Dữu: Dữu: Dữu:“Anh “Anh “Anhta nổi tiếng tiếng tiếngvậy sao? Sẽ không có nhiều tai tiếng tra nam lưu truyền chứ?”
“Cái đó thì thì thì không.” Lê Lê nói, “Nhà “Nhà “Nhàanh ta ta tatuy rằng không giàu bằng nhà tớ, nhưng ba mẹ anh ta ta talà người người ngườikhá khá khátốt, ở San Francisco giúp giúp giúpđỡ rất nhiều người Hoa, cho nên tương đối nổi tiếng. Tớ biết anh ta, ta, ta,là bởi vì công công côngty tớ có một hot hot hotgirl mạng nghìn nghìn nghìnvạn follow, cũng ở San San SanFrancisco, theo theo theođuổi đuổi đuổianh ta ta takhá lâu, khoảng khoảng khoảngthời gian trước lại lại lại bị từ chối chối chốimột lần, các các cáccậu đoán anh ta từ chối thế nào?” nào?” nào?”
“Từ “Từ “Từchối thế nào?”
Lê Lê LêLê: “Quý thiếu gia nói, nói, nói,anh ta ta taphải phải phảivề về vềnước tìm bạch nguyệt quang.” quang.” quang.”
……
“Thần kinh!” kinh!” kinh!” Ôn Dữu suýt chút nữa nữa nữa phun ngụm cà phê vừa vừa vừauống ra, “Đừng nhìn tớ, không liên quan đến tớ.” tớ.” tớ.”
Lê Lê cười cười cười cụng ly cà phê với cô, cô, cô,làm mặt quỷ nói: “Khả năng năng năngcao cao caochính là cậu. Nhà anh ta thật sự sự sựkhông tệ, cha mẹ nhân hậu, không có bê bối gì, so với gia gia giađình tớ thoải mái hơn nhiều. Nếu Nếu Nếucậu muốn tìm hiểu thêm về tình hình gia đình anh ta, tớ có có cóthể giúp cậu tra.”
“Tớ “Tớ “Tớkhông không khôngcần.” cần.” cần.”Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữunhận ra Lê Lê đang trêu chọc mình, dưới dưới dướibàn đạp đạp đạp cô ấy một cái, trên mặt vẫn không không khôngđổi nói, nói, nói,“Nói như như nhưvậy, vậy, vậy,gia đình của của củaNhiêu Nhiêu cũng rất thoải mái, chú Vân và dì Khương đều rất dễ ở chung.”
“Ba mẹ mẹ mẹtớ tớ tớ rất tốt.” Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêuchống má má mánói, “Nhưng “Nhưng “Nhưng so với gia đình trí thức thì thì thìkhông không khôngthể bằng. Ba mẹ tớ không không khôngquá cởi mở, là kiểu gia trưởng truyền truyền truyềnthống thống thốngTrung Quốc, nhìn anh tớ phát phát phátphiền họ họ họthế nào là biết……”
Lời còn chưa dứt, điện thoại di động đặt trên bàn bàn bàncủa Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêubỗng nhiên vang lên.
Cô Cô Côliếc mắt nhìn số điện thoại, cười nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền liền liềnđến.”
Cuộc gọi là của Vân Thâm, Thâm, Thâm, Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêucầm điện thoại, đi ra ban công nghe nghe nghemáy.
Mở Mở Mở đầu nói về chuyện trong nhà, hai ba câu liền nói nói nóixong. Theo tính tính tínhcách của Vân Thâm, Thâm, Thâm,nói xong xong xongsẽ cúp máy, Vân Nhiêu tay tay tayđã đặt ở nút tắt màn hình, không ngờ anh lại lại lại lan man sang sang sangchuyện chuyện chuyệnkhác, giống như đặc biệt rảnh rỗi, hỏi cô hiện hiện hiệntại đang làm làm làmgì.
Vân Nhiêu trả lời đúng sự thật, đang đang đang ở cùng Ôn Ôn ÔnDữu và Lê Lê LêLê.
Vân Thâm thuận thuận thuậnthế thế thếhỏi hỏi hỏicô, giọng nói nghe không chút chút chútđể ý: “Ba mẹ Ôn Ôn ÔnDữu ly hôn rồi sao?”
Vân Nhiêu: “Đúng vậy, vậy, vậy,hình như đều đều đều tái hôn hôn hônrồi.”
Vân Thâm lại hỏi: hỏi: hỏi:“Cha dượng mẹ kế của của củaem ấy thế nào?”
“Để em em emnghĩ xem…… Dữu Dữu DữuDữu rất rất rấtít khi nhắc đến đến đếnnhững những nhữngchuyện này, em chỉ nhớ mẹ cậu ấy tái hôn với người rất rất rấtcó tiền, tiền, tiền,ba cậu cậu cậuấy ấy ấytái hôn với người nhà hình như họ họ họQuý, Quý, Quý,sau sau saukhi tái hôn hôn hônsinh sinh sinhmột trai một một mộtgái.Ôn Dữu ngày hôm qua còn cùng họ ăn cơm.” Nói đến đây, Vân Nhiêu dừng lại một chút, hỏi hỏi hỏingược lại lại lạiVân Thâm, “Anh không có việc việc việcgì hỏi những thứ này làm làm làmgì?” gì?” gì?”
Vân Vân VânThâm nhàn nhạt nói: “Không “Không “Khôngphải anh đang ở cùng cùng cùng một chỗ chỗ chỗvới em em emấy sao, tìm hiểu một một mộtchút về về vềtình hình gia đình, tránh tránh tránhnói nói nóisai.”
Vân Nhiêu khẽ “Xì” một tiếng: tiếng: tiếng:“Anh sẽ sẽ sẽsợ nói sai sao?”
Vân Thâm: “Cúp đây.”
Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêu vừa định bỏ điện thoại xuống, bỗng bỗng bỗngnhiên lại lại lạinghe nghe nghethấy anh nói: “Khoan “Khoan “Khoanđã.”
Vân Nhiêu tức giận: giận: giận: “Làm gì?”
Vân Thâm giọng giọng giọngnói lười biếng, nhẹ nhàng nhàng nhàngbâng quơ quơ quơnói: “Anh trai trai traiem tùy tùy tùytiện hỏi thôi, đừng nói nói nóicho ôn Dữu biết.”
Vân Vân VânNhiêu: “Được, em kín miệng mà.”
Trở lại trong nhà.
Vân Nhiêu vừa vừa vừangồi xuống, liền thấy Ôn Dữu cùng Lê Lê LêLê không hiểu hiểu hiểusao sao saolại xô xô xô xôđẩy đẩy, đẩy, đẩy,Ôn Ôn ÔnDữu mặt mặt mặtcó chút hồng, ôm ôm ôm cái ly ly lykhông nói lời nào, nào, nào,Lê Lê LêLê chọc cô hai cái, cuối cùng vẫn vẫn vẫnlà tự mình hỏi: “Anh “Anh “AnhVân Vân VânThâm Thâm Thâmnói gì với cậu vậy?”
Vân Nhiêu nhấp nhấp nhấpmột ngụm cà phê, không hề có gánh nặng tâm lý lý lýmà bán đứng anh trai: “Anh ấy hỏi tớ ba mẹ Ôn Dữu có phải l.y h.ôn không, còn hỏi hỏi hỏicha dượng dượng dượngmẹ kế của Dữu Dữu thế nào.”
Ôn Dữu khó có có cóthể tin mà ngây ngẩn cả người, Lê Lê LêLê thì cười trêu trêu trêuchọc: “Tuy rằng rằng rằngkhông biết anh anh anh ấy hỏi cái này làm làm làmgì, nhưng nhưng nhưngnghe có vẻ rất quan tâm Dữu chúng ta.” ta.” ta.”
“Cậu trả trả trảlời thế nào?” Ôn Dữu hỏi hỏi hỏiVân Nhiêu. Nhiêu. Nhiêu.
“Tớ cứ nói nói nóithật thật thậtthôi.” Vân Nhiêu nhìn cô, bỗng nhiên nhiên nhiêncó có có điểm áy náy, “Chắc “Chắc “Chắclà có thể nói cho anh anh anhấy ấy ấybiết biết biếtchứ?”
“Đương nhiên nhiên nhiênlà có có cóthể rồi!” rồi!” rồi!”Lê Lê cướp cướp cướplời lời lờiÔn Dữu.
Ôn Dữu có chút quẫn bách, không không khôngphải phải phảilo lắng Vân Thâm Thâm Thâm biết gia gia giacảnh lộn lộn lộnxộn của cô, cô cảm thấy thấy thấynhững chuyện chuyện chuyệnđó tựa như mây bay, biết cũng không sao, sẽ không không khôngtrở thành thành thànhdấu dấu dấuvết vết vếtgì gì gìtrong cuộc đời cô, cô càng sẽ sẽ sẽkhông không khôngvì thế mà cảm thấy thấy thấytự ti, cô để ý chính là Vân Thâm Thâm Thâmvì vì vì sao đột nhiên hỏi Vân Vân VânNhiêu Nhiêu Nhiêunhững điều điều điềunày, này, này,cứ cứ cứcảm thấy có liên liên liênquan đến những lời cô nói nói nóivới với vớianh anh anhsáng nay. nay. nay.
Chẳng lẽ…… Là để để đểxác nhận Quý Dư Xuyên có phải là anh họ họ họruột ruột ruộtcủa cô không?
Nhưng anh vì sao sao saolại hoài hoài hoài nghi? Vì sao phải để ý chuyện này? này? này?Ôn Ôn ÔnDữu không thèm để ý, trong mắt cô, Quý Quý QuýDư Xuyên vĩnh viễn là người người ngườithân, sẽ không không khôngcó có cóthân phận khác. khác. khác.
Có Có Cólẽ anh chỉ chỉ chỉ là tùy tiện hỏi hỏi hỏithôi.
Chắc là là làvậy.
Anh, Anh, Anh,cái gì cũng cũng cũngrất tùy tiện……
“Dữu? Đại tiên?” Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêucầm cầm cầmlấy cái muỗng bạc nhỏ, ở trước trước trướcđôi mắt thất thần của Ôn Dữu Dữu Dữuquơ quơ, “Nghĩ gì mà ngây ngây ngâyra ra ravậy?”
“Không có gì.” Ôn Dữu lắc lắc đầu, thu hồi hồi hồisuy nghĩ, hai má ửng đỏ dần dần nhạt đi, cô bình bình bìnhtĩnh tĩnh tĩnhcầm lấy chiếc chiếc chiếcmáy tính bảng trên bàn, dời đi đi đilực chú chú chúý nói, “Không phải muốn làm làm làmmóng sao? sao? sao?Mau chọn kiểu dáng đi.”
Vân Nhiêu thò lại gần gần gầnnhìn một một mộtchút, không được mấy giây, cô cô côlại cầm điện thoại lên, buồn bực bực bựcnói: nói: nói:“Các cậu chọn trước đi, anh tớ lại lại lại tìm tớ.” tớ.” tớ.”
Tâm tình vừa mới bình tĩnh tĩnh tĩnh lại của Ôn Dữu lại dâng lên một chút, chút, chút,nhàn nhàn nhànnhạt than thở một câu: “Hôm nay anh ấy ấy ấynhiều chuyện thật đấy.”
Ôn Dữu cùng cùng cùngLê Lê Lê Lêghé ghé ghévào cùng nhau nhau nhau lựa chọn kiểu dáng móng, Lê Lê Lê Lêxem rất nghiêm túc, Ôn Dữu ánh mắt mắt mắtlại không tập tập tậptrung, thường thường thường hướng chỗ Vân Vân Vân Nhiêu liếc mắt mắt mắtmột một mộtcái.
Cô Cô Côtự cảnh cáo cáo cáomình mình mìnhtrong lòng, hai hai haianh anh anh em người ta nói chuyện, không liên quan đến cô, không không khôngcần tự mình mình mìnhđa đa đatình.
Chỉ qua một lát, Vân Nhiêu liền buông di di diđộng, dịch dịch dịchghế lại gần Ôn Dữu, thuận miệng nói: “Anh tớ nói nói nóianh ấy ở gần gần gầnđây, lát nữa tới đón đón đóntớ về về về nhà.”
Giọng nói vừa dứt, không khí tĩnh lặng một lát.
Vân Thâm lát nữa nữa nữasẽ tới.
Ý nghĩ nghĩ nghĩnày ở trong trong trongđầu Ôn Ôn ÔnDữu bén rễ nảy mầm, mầm, mầm,cô theo bản năng cầm điện thoại trên bàn lên, bật camera trước lên soi mặt mặt mặtmình.
Hôm nay cô tiêm tiêm tiêmfiller, chiếu laser laser laser tái tạo collagen, collagen, collagen,phản ứng phụ so với Lê Lê và Vân Nhiêu nghiêm trọng hơn, trên mặt nổi nổi nổilên không ít chấm đỏ đỏ đỏnhỏ nhỏ nhỏvà và vàvết bầm, thoạt nhìn xấu không không không thể tả. tả. tả.
Lê Lê ở dưới bàn nhéo nhéo nhéonhéo nhéo nhéo chân Ôn Dữu, nói với Vân Vân VânNhiêu: “Anh “Anh “Anhtrai và Đại Tiên ở cùng một một mộtchỗ, vừa vừa vừalúc đem hai người người ngườiđi luôn đi.”
Ôn Dữu lắc đầu: “Anh ấy chưa chắc chắc chắcvề căn nhà tớ đang ở.”
Lê Lê Lê Lê: “Cậu “Cậu “Cậutính một quẻ, xem tối nay nay nayanh anh anhấy ấy ấyvề về vềđâu.”
“Không được.” được.” được.”Ôn Ôn ÔnDữu nói, “Bây giờ tâm trạng có chút rối loạn, tính không chuẩn.” chuẩn.” chuẩn.”
“Sao vậy?” vậy?” vậy?”Lê Lê sờ eo Ôn Dữu, véo tới véo lui, “Đang yên lành, vì sao sao saotâm lại loạn?” loạn?” loạn?”
Ôn Dữu Dữu Dữubị cô bạn bạn bạnvéo véo véo đến ngứa ngáy, ngáy, ngáy,hất tay cô ra, đỏ mặt nói: nói: nói:“Công việc chưa làm xong, cho nên rất phiền. Còn cậu, cậu cũng làm tớ tớ tớrất phiền!”
Ngại Vân Nhiêu ở đây, Lê Lê Lê Lê không dám quá làm làm làmcàn, bằng không thật muốn muốn muốnnhào nhào nhàolên cùng Ôn Dữu Dữu Dữuđánh một trận sống chết, hỏi hỏi hỏirõ ràng cô rốt cuộc là vì ai mà tâm loạn.
Làm móng mất hơn một một mộtgiờ, làm xong xong xongvừa lúc ăn tối, tối, tối,sau sau saukhi ăn xong khoảng chừng chừng chừng 7 giờ, giờ, giờ, ba người bạn thân ngồi ở ở ởbàn đu dây trên ban ban bancông hóng gió. gió. gió.
Ôn Dữu lại đắp đắp đắpmột miếng mặt nạ y tế, ngửa khuôn khuôn khuônmặt lạnh băng nhìn lên bầu trời, đếm những ngôi sao thưa thớt có có cóthể nhìn nhìn nhìn thấy bằng mắt thường.
Lê Lê Lê Lêđã thông báo trước với bảo vệ khu chung chung chung cư, xe của Vân Vân VânThâm có thể thể thểtrực tiếp lái vào, dừng ở trước cửa tòa nhà.
Ôn Ôn ÔnDữu xé mặt nạ nạ nạxuống, không ngờ anh lại tới tới tớinhanh như vậy.
Ba người cùng cùng cùngnhau đi xuống lầu.
Ngoài cửa cửa cửatòa tòa tòanhà, một một mộtchiếc xe G G Glớn lớn lớn màu đen vững vàng đỗ dưới tán cây, thân xe xe xecao lớn che khuất một mảng lớn tầm nhìn, giống như dã thú ngày ngủ đêm đi, tính xâm lược cực cực cựcmạnh.
Vân Thâm có có cómột sở thích tương đối tốn kém là mua mua mua xe. Anh ngồi xe nào nào nàokhông quan trọng, nhưng lái lái láixe lại thích lái lái láiSUV hoặc xe việt dã gầm cao, ví dụ như Land Rover, Rover, Rover,Mercedes-Benz, Carlmann King, trong đó Ôn Ôn ÔnDữu từng thấy qua, không dưới năm năm nămchiếc.
Anh đứng ở bên ngoài ghế lái, lái, lái,nghiêng nghiêng nghiêngngười đối đối đốidiện với ba cô cô côgái đi ra từ từ từcửa tòa tòa tòanhà.
Ánh đèn đèn đènđường ảm đạm đạm đạmhắt hắt hắtxuống, anh anh anhcúi đầu xem di di diđộng, động, động,mặt nghiêng nghiêng nghiêngsắc sảo, tóc ngắn đen nhánh, nhánh, nhánh,lộ lộ lộra một một mộtđoạn cổ cổ cổđược được được ánh đèn chiếu chiếu chiếuđến trắng trắng trắnglạnh, tương phản mãnh liệt với chiếc áo áo áokhoác màu đen tuyền cùng màu tóc.
Anh cứ như vậy lười biếng dựa vào bên cạnh xe, cách cách cách các cô gái rất xa, cơ cơ cơhồ hồ hồhòa hợp với bóng đêm.
So với người anh anh anhtrai trai trai đón em gái về nhà, càng giống một sát thủ thủ thủcao lãnh lãnh lãnhđang đang đangchờ nhiệm vụ.
“Anh.” Vân Nhiêu tức giận giận giậngọi anh một tiếng.
Cô Cô Côghét ghét ghétnhất là ngồi ngồi ngồichiếc G này, gầm gầm gầmxe quá cao, lên lên lênxe giống giống giốngleo núi, xuống xe xe xegiống nhảy nhảy nhảylầu, cực kỳ tốn tốn tốnsức.
Vân Thâm nâng mắt, mắt, mắt,nhìn thấy thấy thấyVân Nhiêu một một mộtmình đi về phía anh.
Ôn Ôn ÔnDữu cùng Lê Lê đứng ở cửa tòa nhà, nhà, nhà,giống hai đứa bé giữ cửa xinh xắn.
Lê Lê ấn tay lên eo eo eoÔn Ôn ÔnDữu, dùng sức muốn đẩy đẩy đẩycô về về vềphía phía phíatrước. Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữuđứng yên yên yênkhông nhúc nhích, nhích, nhích,hai người âm thầm so so sokè, thẳng thẳng thẳngđến phía trước truyền truyền truyềnđến một tiếng lạnh lạnh lạnhnhạt:
“Đứng ngốc đó làm gì?”
Một lát sau.
Thấy Thấy Thấycô vẫn không không không có phản ứng, Vân Thâm ánh ánh ánhmắt thẳng tắp rơi vào đáy mắt xanh biếc như đá quý của cô: “Lại đây.”
Vài phút sau, chiếc chiếc chiếcMercedes-Benz việt dã màu màu màu đen thuần khiết rời khỏi cổng cổng cổngkhu chung cư, hòa vào dòng xe cộ tấp tấp tấpnập.
“Cậu “Cậu “Cậuthế mà một bước liền liền liềnbước lên lên lênđược chiếc xe này.” Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêunói với Ôn Dữu, “Xem ra ra racậu rất thích hợp ngồi chiếc chiếc chiếcxe này.” này.” này.”
Các Các Cáccô cô cô gái ngồi ở hàng ghế sau, Ôn Dữu dựa bên bên bêntrái, trái, trái,vui vui vuivẻ đáp lại: “Ai bảo chân tớ dài.”
Xe dừng dừng dừngở ngã ngã ngãtư chờ đèn xanh đèn đỏ, Ôn Dữu nhìn thấy trên đảo đảo đảoan toàn, có không ít người giơ điện thoại lên, cực kỳ kỳ kỳhâm mộ mà mà màchụp chụp chụpảnh chiếc xe của họ.
Vân Nhiêu không không khôngđể bụng: “Có gì gì gìhay mà chụp?”
Ôn Ôn ÔnDữu: “Bởi vì vì vìngầu. Chiếc này còn là phiên bản nâng cấp bóng đêm đấy.”
Vân Nhiêu nhìn cô một cái: “Cậu hiểu biết cũng cũng cũngnhiều nhiều nhiềuđấy.” đấy.” đấy.”
Ôn Dữu nhếch khóe môi, chưa nghĩ ra nên đáp đáp đáp thế nào, liền liền liềnnghe trên ghế lái truyền đến một tiếng cười cười cườikhẽ: “Rất tinh mắt.”
Giọng anh rất trầm, trầm, trầm,mang theo âm âm âmgió, bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ, dừng ở ở ởtrong tai Ôn Dữu, giống như đàn đàn đànchim sẻ cúi đầu kiếm kiếm kiếm ăn, mổ đến tim cô cô côngứa ngáy.
Đưa Vân Vân VânNhiêu về đến nhà, trên xe chỉ còn lại Vân Vân VânThâm và Ôn Dữu.
Xe dừng ở cửa nhà Vân Nhiêu, không lập tức nổ nổ nổ máy rời đi. đi. đi.
Không khí khí khítrầm tĩnh đến mức khiến người ta ta ta bồn chồn, Ôn Ôn ÔnDữu ngồi ngồi ngồiở ở ởphía sau Vân Thâm, mượn kính chiếu hậu thấy được đôi mắt đen nhánh của anh, ánh mắt mắt mắtchạm vào cô, mí mí mímắt mắt mắt hơi rũ xuống, xuống, xuống,thoạt nhìn không quá thân thân thân thiện.
“Tôi là là làtài xế của em em emà?” Anh kiêu ngạo nói, “Ngồi lên lên lênphía phía phíatrước.”
“À.” Ôn Dữu mới phản phản phảnứng ứng ứnglại. Vừa rồi cùng Vân Nhiêu Nhiêu Nhiêungồi phía phía phíasau sau saukhông cảm cảm cảmthấy có gì, bây bây bâygiờ giờ giờchỉ còn lại cô ngồi ngồi ngồi phía sau, quả thật thật thậtcó chút bất lịch sự.
Ôn Dữu nhanh nhẹn nhảy nhảy nhảyxuống xuống xuốngxe, mở cửa xe ghế phụ, chân vừa bước bước bướctrèo lên, rất mạnh mạnh mạnhmẽ. mẽ. mẽ.
Ghế phụ cảm giác thoải mái hơn ghế sau, cô cô côdựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng hô hô hôhấp, thả lỏng cơ cơ cơthể.
Đợi Đợi Đợimột lúc, lúc, lúc,xe vẫn vẫn vẫnkhông không khôngkhởi động.
Ôn Dữu không hiểu hiểu hiểunguyên do, chuyển mắt nhìn nhìn nhìnvề phía anh trên ghế lái.
Liền thấy anh cũng cũng cũngnghiêng mặt nhìn nhìn nhìncô, cô, cô,đáy mắt mắt mắtchìm trong bóng bóng bóngtối, không rõ ý vị, vị, vị,tầm mắt mắt mắt theo lông mi rơi xuống, khóe khóe khóemôi môi môicó có cómột độ cong không chút để ý, giống như đang đang đangxem xem xem xét cái gì, lại thấy thấy thấyđược được đượcchuyện chuyện chuyệnrất rất rấtbuồn cười.
Ôn Dữu lưng lưng lưngdán dán dánvào ghế, ghế, ghế,chớp chớp mắt.
Muốn hỏi anh anh anhlàm sao vậy, miệng vừa mở ra, cả người bỗng dưng dưng dưngcăng thẳng, há miệng quên lời.
Vân Thâm Thâm Thâmrũ mắt, tay tay tayphải đặt đặt đặttrên hộp tỳ tay, bỗng bỗng bỗngnhiên cúi người lại lại lạigần, gần, gần,hơi thở nam tính tính tínhmang tính xâm lược mười mười mườiphần ập đến, sống sống sốngmũi cao thẳng cơ hồ chạm chạm chạmvào tóc tóc tócmái Ôn Dữu.
Tim Ôn Dữu Dữu Dữuđột đột độtnhiên đập loạn, ngửi được mùi hương trà đá anh thường thường thườngdùng, so so sovới bất bất bấtcứ lần lần lần nào trước đây đều đều đềunồng nàn rõ ràng, che trời lấp lấp lấpđất bao phủ lấy cô.
Anh dùng gần nửa nửa nửathân mình đè lên lên lênngười Ôn Dữu, duỗi dài tay trái, kéo kéo kéodây dây dâyan toàn ghế phụ xuống.
Ôn Dữu hơi ngẩng ngẩng ngẩngmặt, hàng mi mi midài run run runrẩy, cảm giác hơi thở thở thởấm ấm ấmáp của mình mình mình đều sẽ phẩy qua qua qua khuôn mặt mặt mặt anh.
Chưa bao bao bao giờ gần gần gầngũi nhìn khuôn mặt mặt mặtnày như vậy, cô cưỡng chế xúc động muốn cúi đầu, tầm mắt đảo đảo đảoqua qua quacằm lạnh lùng lại tinh xảo xảo xảocủa anh, hướng lên lên lêntrên một chút, rơi xuống xuống xuốngtrên môi, khóe môi anh là hình thoi sắc sắc sắcbén, viền môi không rõ ràng, ràng, ràng,màu sắc rất nhạt, không không khôngbiết vì cái gì, cho cho chongười ta một một mộtloại cảm cảm cảmgiác mềm mại không hợp với với vớicon con conngười anh…… anh…… anh……
Trời ạ!
Cô đang đang đangnghĩ cái gì gì gìvậy! vậy! vậy!
Mặt Ôn Dữu Dữu Dữunóng đến mức muốn bốc hỏa, lập tức tức tứcdời dời dờiđi tầm mắt, gắt gao gao gaonhìn chằm chằm chằm chằmhộp tỳ tay bên bên bêncạnh. cạnh. cạnh.
Dây an toàn từ trước người cô xẹt qua, qua, qua,“Cạch” “Cạch” “Cạch”một tiếng, cùng khóa cài khớp chặt.
Trong vài giây ngắn ngủi, ngủi, ngủi, Vân Thâm nhanh chóng kéo người ra khỏi người cô, cô, cô,ngồi trở lại vị vị vịtrí.
“Vốn dĩ muốn xem khi khi khi nào em mới có có cóthể nhớ ra.”Anh ra.”Anh ra.”Anhmột tay đặt lên tay lái, ngón tay thon dài dài dàigõ nhẹ lên lên lênxuống, xuống, xuống,không nhanh không chậm nói, “Nhưng hình như, đánh đánh đánhgiá cao cao caoem rồi.”
Ôn Dữu mặt quay ra ngoài cửa sổ, cố gắng trấn định nói: “Nhắc nhở em một một mộttiếng là được thôi.”
Làm gì phải nhào qua như vậy.
Làm cho người người người ta sợ sợ sợhãi. hãi. hãi.
Rất kỳ kỳ kỳquái, không không khônggiống giống giống chuyện anh sẽ làm.
Vân Thâm vừa khởi động xe, vừa thản thản thảnnhiên nhiên nhiênnói: “Cho em em emmột bài học.”
Ôn Dữu không nói gì, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗ lực bình phục tâm tình.
Quá khẩn trương, mặt sẽ đỏ lên, hơn hơn hơnnữa những vết lốm đốm còn sót lại do làm làm làmđẹp, thật sự rất khó coi.
Nhà Vân Nhiêu ở ở ởphía tây Thân Thành, Thành, Thành,cách khu khu khuĐông Cảng rất rất rấtxa, phải đi lên đường cao tốc vành đai ngoài gần một một mộtgiờ giờ giờmới có thể thể thể đến.
Trong Trong Trongxe hoàn toàn yên tĩnh tĩnh tĩnhlại, Ôn Dữu cảm thấy có chút xấu hổ, hỏi Vân Vân Vân Thâm có thể bật chút nhạc không. không. không.
“Em muốn nghe bài gì?” Vân Thâm hỏi.
“Ngũ Bách đi.”
Vân Vân VânThâm nhướng mày. mày. mày.Anh cũng cũng cũngrất thích Ngũ Bách.
“Kết nối Bluetooth của em đi.” Vân Thâm nói, “Nhạc trên loa loa loaxe không được đầy đủ.” đủ.” đủ.”
Ôn Dữu gật đầu. Cô có một danh sách bài hát rất thích, cũng cũng cũngmuốn muốn muốncho anh anh anhnghe thử.
Kết nối với Bluetooth Bluetooth Bluetoothtrên xe, xe, xe, bài hát đầu tiên là là làbài 《Nước Mắt Cầu Cầu CầuKiều》 Kiều》 Kiều》đang rất rất rấthot gần đây.
Tiếng hát từ loa xe chảy ra. Lời bài hát liên quan đến tình yêu, cô đơn, khiến khiến khiến cho bầu không khí khí khítrong xe xe xecàng thêm đình trệ.
Đúng lúc này, này, này,điện thoại di di diđộng Ôn Dữu rung lên, mấy tin tin tinnhắn công việc gửi đến.
Cô Cô Cônhư tìm được một khe hở để thở, thở, thở,lập tức cầm điện thoại lên, bùm bùm xử lý lý lýnội dung công việc, việc, việc,tâm tình rất nhanh nhanh nhanh liền hoàn hoàn hoàntoàn bình tĩnh tĩnh tĩnhlại.
Người nói chuyện với với vớiÔn Dữu là Lỗi Lạc, anh ta hiện tại cũng vào tổ dự án 《Dưới Ánh Bình Minh》, Minh》, Minh》,cùng Ôn Dữu không ở một một mộttổ, nhưng có rất nhiều công việc cần kết nối. nối. nối.
Có lẽ là ngại ngại ngạigõ chữ tốn công, Lỗi Lạc gửi cho Ôn Dữu tin nhắn thoại, Ôn Dữu từng cái chuyển thành văn bản để để đểđọc. đọc. đọc.
Trong Trong Trongxe, bầu không khí không ai làm phiền ai giằng co hơn mười phút, trong khoảng thời gian gian giannày, Ôn Dữu trước sau nghiêm nghiêm nghiêmtúc nhìn chằm chằm di động, động, động,không ngẩng ngẩng ngẩngđầu lên lên lênmột lần. lần. lần.
Cô đoán Vân Thâm nhất định không mặn không nhạt nhìn nhìn nhìnvề về vềphía trước, không hề quan tâm cô cô côđang làm gì.
Thẳng đến khi phía trước đường xe chạy chạy chạyít đi, đi, đi,phía bên phải phải phảimột chiếc ô tô đột nhiên chen vào, Vân Thâm khẽ đạp phanh phanh phanhlại, lại, lại,Ôn Dữu không cầm cầm cầm chắc điện thoại, điện thoại trượt ra ra rangoài, ngoài, ngoài, cô duỗi duỗi duỗitay lấy, không cẩn cẩn cẩnthận nhấn mở một tin nhắn thoại thoại thoạimàu màu màuxanh xanh xanhlục, loa xe đột nhiên phát ra giọng nam trẻ tuổi –
““Rừng ““Rừng ““Rừngcây cây câyA phong phát xạ khí khí khíảnh hưởng đến số liệu di động của nhân vật, cần phải sửa sửa sửalại một chút……”
Nói Nói Nói chính là nội dung công việc rất bình bình bìnhthường, Ôn Dữu nói tiếng tiếng tiếng“Xin lỗi”, sau đó bình tĩnh cúi người, nhặt điện thoại thoại thoạilên. lên. lên.
Đang lúc cô định tiếp tiếp tiếptục xử lý công việc, người đàn ông trên ghế lái đột đột độtnhiên cười lạnh lạnh lạnhmột tiếng: “Nuôi mèo kia kia kiahả?”
Ôn Dữu ngẩn người, nhất thời thời thờikhông không khôngphản ứng kịp.
Rất nhanh, cô nhớ tới mấy tháng trước, có hôm hôm hômở ở ởphòng bếp, Vân Thâm giống như trong lúc vô ý ý ýnhìn nhìn nhìnthấy Lỗi Lạc Lạc Lạcgửi gửi gửicho cô video video videomèo con, nghe được giọng nói của anh ta. ta. ta.
Ôn Dữu càng kinh kinh kinhngạc: “Cái này anh cũng nhớ rõ?”
Vân Thâm Thâm Thâmthản nhiên nói: nói: nói: “Trí nhớ tốt.” tốt.” tốt.”
Ôn Dữu Dữu Dữunhìn anh, vẫn là cảm cảm cảmthấy rất hiếm hiếm hiếmlạ.
Tin nhắn nhắn nhắncông công côngviệc liên tục không ngừng nhảy ra, Ôn Dữu thu thu thuhồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm di động.
Xe đã chạy trên đường cao tốc được nửa giờ, giờ, giờ,dần dần dần dầnrời khỏi nội thành phồn hoa, phong cảnh xung quanh càng thêm thanh lãnh lãnh lãnhảm đạm.
Ôn Dữu nhịn không được giơ tay sờ sờ sờ sờ cổ, chỉ chỉ chỉcảm thấy thấy thấynhiệt độ trong trong trongxe cũng cũng cũngđang chậm rãi hạ thấp.
Cô nhấn mở một ảnh động Lỗi Lỗi LỗiLạc Lạc Lạcgửi tới, bỗng nhiên “Phụt” một một mộttiếng tiếng tiếngcười ra tiếng.
Cảm giác được được đượcmột ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống trên người, người, người,Ôn Dữu ngẩng ngẩng ngẩngđầu, theo bản năng giải thích: “Đồng nghiệp gửi gửi gửimột trường hợp hiệu ứng hạt thất bại, rất buồn cười.”
Ý tứ là cô vẫn đang nghiêm túc làm việc, mà không không khôngphải đang cùng cùng cùngngười người ngườikhác tán gẫu vui vui vuiđùa.
Vân Thâm không phản ứng với cô.
Bầu không khí trong xe xe xeđặc đặc đặcbiệt biệt biệtngột ngạt, Ôn Dữu Dữu Dữukhông tự giác giác giácbuông buông buôngdi động, nhìn sườn mặt Vân Thâm. Thâm. Thâm.
Hình như như nhưrất bình thường. thường. thường.
Anh trời trời trờisinh sinh sinhsắc mặt đã khó coi, vĩnh viễn đều là là làbộ bộ bộdáng lười biếng lại không kiên kiên kiênnhẫn, Ôn Ôn ÔnDữu không nhìn nhìn nhìnra được nguyên do gì.
Cô đang định định địnhcầm cầm cầmđiện thoại lên lên lêntiếp tiếp tiếptục công công côngviệc, ánh ánh ánhmắt lơ đãng hướng về phía trước, bỗng bỗng bỗngnhiên ngây ngẩn. ngẩn. ngẩn.
Con đường này cô nhớ rõ, rõ, rõ,rẽ rẽ rẽphải vào vào vàođường nhánh, xuống đường cao tốc liền liền liềnđến gần nhà bọn họ.
Thế nhưng.
Vân Thâm lại giữ nguyên hướng hướng hướngđi thẳng, trực tiếp bỏ qua đường nhánh nhánh nhánhbên phải!
“A……” Anh Anh Anhtựa hồ hồ hồgiờ mới phát hiện ra điều này, lười biếng kéo dài âm cuối, nói, “Xin “Xin “Xin lỗi, thật sự sự sựquá quá quámệt mỏi, không nhìn rõ đường.”
Ôn Dữu:…… Dữu:…… Dữu:……
Bọn Bọn Bọnhọ đang ở trên đường cao cao caotốc, chỉ cần đi nhầm một lối rẽ, đều đều đều phải vòng rất xa mới mới mớicó thể quay lại.
Ôn Dữu tự nhiên không ngại đường vòng, càng không không khôngngại cùng anh ở trên xe lãng phí thời thời thờigian. Cho nên tâm thái cô cô côrất bình thản, dùng dùng dùngngữ khí quan quan quantâm tâm tâmhỏi: hỏi: hỏi:“Anh mệt mệt mệtrồi sao?”
“Em nói xem?” Anh một tay đặt trên trên trêntay lái, đường cong sắc bén trên mặt mặt mặtchuyển qua, qua, qua, đôi mắt đen ánh đèn đuôi xe phía trước lập lòe, minh minh diệt diệt, hết sức trêu ngươi.
Anh không nặng không không khôngnhẹ liếc cô, thần sắc bỗng nhiên mang theo vài phần trách cứ, dường dường dườngnhư đang giáo dục cô: “Em biết biết biếtngồi ghế ghế ghếphụ phụ phụquan trọng trọng trọngnhất nhất nhấtlà là làchuyện gì không?”
Ôn Dữu: “Chuyện gì?” gì?” gì?”
Vân Thâm gằn từng chữ một nói: “Làm người lái lái lái xe tỉnh tỉnh tỉnhtáo.”
Ý Ý Ý tứ trong trong trong lời này dường như như nhưlà, anh sở dĩ mệt mỏi đi đi đinhầm đường, trách trách tráchnhiệm nhiệm nhiệmchính là ở cô.
Ôn Dữu cảm giác trên vai vai vaiđè nặng trách nhiệm, nghĩ đến anh lái lái láixe quả thật vất vả, vì thế thế thếkhông có phản bác, yên lặng gật đầu hai cái, tỏ tỏ tỏvẻ vẻ vẻđã hiểu.
Vân Thâm thấy cô vẫn giữ im lặng, nhịn không được bực bực bựcbội “Chậc” một một mộttiếng.
“Nói chuyện.” chuyện.” chuyện.”Anh ngữ khí lạnh lùng, không hề hề hềúp úp mở mở, trực tiếp sai sai saikhiến cô nói, “Tôi sắp buồn ngủ c.h.ế.t rồi, em phải không ngừng nói chuyện với tôi, làm tôi tỉnh tỉnh tỉnhtáo một một mộtchút.” chút.” chút.”
Vừa nói, anh vừa nước chảy mây trôi mà lại lần nữa đi sai đường, chiếc xe việt việt việtdã màu đen thuần khiết tựa như báo săn, phóng như bay trên đường cao cao caotốc vành vành vànhđai ngoài.
“Được được.” Ôn Dữu Dữu Dữumiệng đầy đồng đồng đồngý, “Anh……”
Lập tức bảo cô nói nói nóichuyện, còn còn còn phải không ngừng nói, trong đầu đầu đầucô cô côtrừ bỏ số liệu chính là trống rỗng, căn căn cănbản không biết nên nói cái gì.
“Anh chờ em một chút, em xem lại tin nhắn.” Ôn Dữu Dữu Dữunói nói nói xong, lần nữa cầm điện thoại lên, nhưng cũng không có có có mở WeChat, mà là mở một ứng dụng sách, ở ở ở khung tìm kiếm kiếm kiếmnhanh nhanh nhanhchóng nhập —— —— ——
【 Cùng người đang lái lái láixe nói nói nóichuyện thì nói chuyện gì mới ổn? 】
Không đúng. đúng. đúng.
Ôn Dữu ôm di động, hơi nghiêng người, người, người,làm điện thoại thoại thoạihoàn toàn quay lưng lưng lưngvề phía Vân Thâm, sửa lại lại lạimấy mấy mấychữ chữ chữ——
【 Cùng Cùng Cùngngười mình thích nói chuyện chuyện chuyệnthì thì thìnói chuyện gì mới ổn? 】 】 】
Tùy tiện tiện tiệntìm tìm tìmkiếm một chút liền liền liềnhiện hiện hiệnra ra rarất nhiều nhiều nhiềucâu trả lời, Ôn Dữu nhấn mở một bài viết có có cólượt tương tương tươngtác cao, “50 câu hỏi giúp giúp giúpbạn và crush càng nói nói nóichuyện càng thăng hoa”, hoa”, hoa”, đọc nhanh như gió, mặt cô bất giác đỏ lên. lên. lên.Mấy vấn đề này này nàyđều đều đềurất lộ liễu, không thích hợp hợp hợpvới tình huống hiện hiện hiệntại của cô.
Nhanh chóng đổi đổi đổicái cái cáikhác……
Chấm đỏ định định địnhvị vệ tinh trên trên trênbản bản bảnđồ đồ đồdi di dichuyển nhanh chóng, bọn họ càng càng càngngày càng xa xa xamục mục mụcđích đã đã đãđịnh. định. định.Đầu xe một đường hướng bắc, cách đường nhánh nhánh nhánhbỏ bỏ bỏlỡ đầu tiên, đã mười mười mườikm. km. km.
Trong không khí khí khíyên tĩnh, giọng giọng giọng nói không kiên kiên kiênnhẫn nhẫn nhẫn của anh lại lần lần lần nữa vang lên: “Được rồi.”
Ôn Dữu ngẩng đầu đầu đầunhìn anh, không biết là không không khôngcần cô cô cônói nữa, hay là có ý ý ýkhác. khác. khác.
Kỳ thật thật thậtcô đã nghĩ nghĩ nghĩxong nên nên nênnói gì. Cô chuẩn chuẩn chuẩnbị bị bịđem những vấn đề làm đẹp hôm nay ở nhà nhà nhàLê Lê nói một lần, như vậy không chỉ có có cóthể giết thời gian, gian, gian,tăng tăng tăngthêm thêm thêmhiểu biết của anh về cô, còn còn còncó thể giải thích vì sao sao saomặt cô hôm nay lại xấu như vậy.
Lúc này, nhạc trên xe vừa lúc lúc lúcphát đến bài bài bài《Bị Động》—— Động》—— Động》——
Em có thể học cách đối với anh lạnh lạnh lạnhnhạt,
Vì Vì Vìsao lại không học học họcđược được đượccách thu hồi tình yêu. yêu. yêu.
Đối mặt mặt mặtvới anh là sự tr.a t.ấn lớn nhất đối đối đốivới em, em, em,
Mấy năm nay vẫn luôn không nói với anh.
Theo phần hát chính kết thúc, điệp khúc cao trào vang lên, lên, lên,Vân Thâm quay đầu, nhìn nhìn nhìnÔn Dữu, cảm cảm cảmthấy bộ dáng dáng dángnày của của của cô thật sự sự sựrất tr.a t.ấn người.
Anh rất rất rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn nhìnvề về vềphía trước, không chút để ý nhếch nhếch nhếchmôi, nói với cô cô côgái bên cạnh: “Không muốn nói chuyện cũng được.”
“Vậy chúng ta ta tađêm nay, nay, nay,không cần về nhà.”