Cơ Cơ Cơthể mềm mại trắng nõn của cô cô côgái từ từ chìm vào trong bồn tắm, bọt bọt bọtbiển màu hồng hồng hồngnhạt dâng lên, phủ lên xương quai xanh xanh xanhmảnh mảnh mảnhkhảnh của cô.
Trên Trên Trênbồn tắm có một chiếc chiếc chiếcgiá giá giágỗ tre, tre, tre,Ôn Dữu nằm nằm nằmtrên đó, tay trái cầm ly Tulip, rượu màu màu màuvàng kim kim kimxoay tròn trong trong trongly, cô nhìn chằm chằm vào một một mộtxoáy nước nhỏ trong rượu, hai mắt dần dần thất thần, thần, thần,giống giống giốngnhư bị xoáy xoáy xoáynước hút vào.
Sương mù bốc bốc bốclên, trong phòng tắm dường như là một khu khu khurừng mưa mưa mưaẩm ướt nóng bức. Ôn Ôn Ôn Dữu bình tĩnh rót rượu, rượu, rượu,nhấm nháp, nháp, nháp,gần như mỗi lần uống một một mộtngụm, đều sẽ bị sặc đến đến đếnmức nhăn nhó nhó nhócả mặt mày.
Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ngợi ngợi ngợigì, cứ như như nhưvậy một ly lại lại lại một ly, mặc cho men say xâm nhập, nhập, nhập,dần dần dầndần dần dầnchiếm chiếm chiếmcứ toàn bộ tinh tinh tinhthần.
…
“Khụ khụ…”
Trong văn văn vănphòng đóng đóng đóng kín cửa cửa cửasổ, sổ, sổ,người đàn ông ngồi bên bàn làm việc, khom người ho khan kịch kịch kịchliệt liệt liệtvài tiếng.
Vân Vân VânThâm đã nhiều năm không không khôngbị bệnh, bệnh, bệnh,mấy ngày trước không cẩn cẩn cẩnthận thận thậnbị bị bịcảm, anh anh anh cho rằng sẽ nhanh khỏi thôi, thôi, thôi,không ngờ bệnh tình ngày càng nặng thêm, hai ngày nay sốt cao không hạ, đi đi đibệnh bệnh bệnhviện chẩn đoán là cúm, cúm, cúm,anh liền lấy cớ cớ cớcông việc bận rộn mà hủy bỏ sinh nhật năm nay, không cần thiết phải làm người nhà bạn bè lo lo lolắng.
Buổi chiều ở bệnh bệnh bệnhviện truyền nước, trạng thái tốt hơn một chút, chút, chút,anh trở lại công ty làm làm làmviệc tiếp.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Vân VânThâm tối tối tốinay hẳn là sẽ ngủ ngủ ngủlại văn phòng.
Vốn dĩ đã đã đãnói với bố mẹ năm năm nămnay không cần đến Thân Thành, không ngờ hai người họ vẫn tới, hôm qua đã đã đãđến, Vân Thâm nghe nói xong vội vàng vàng vàngtrốn đến công công côngty, hai người họ hiện tại đang ở căn hộ khu Kim Hồng, không thấy thấy thấyđược con trai, một ngày gọi cho anh 800 cuộc điện thoại, chuyện Vân Vân VânThâm bị bệnh cuối cuối cuốicùng vẫn bị họ biết.
Màn đêm buông xuống, khu thương mại phồn hoa hoa hoađèn đuốc sáng trưng. trưng. trưng.
Vân Vân VânThâm ngồi bên cửa sổ sổ sổxem báo báo báocáo, chuông điện thoại di di diđộng vang lên, lên, lên,anh xoa xoa giữa mày, xem xem xemxong trang này rồi mới bắt máy.
Khương Khương KhươngNa chất vấn vấn vấnanh có có cóphải vẫn còn còn cònđang đang đangtăng ca, Vân Thâm ho khan hai tiếng, tiếng, tiếng,qua loa đáp: “Con đang nằm ở nhà đây, đều bị mẹ đánh thức thức thứcrồi.”
Trước đây, Vân Thâm vẫn luôn nói với Khương Khương KhươngNa Na Narằng rằng rằnganh đang ở căn hộ ở Ngự Cảnh Phương Đông Đông Đôngdưỡng bệnh. bệnh. bệnh.
Khương Na nghi ngờ nói: “Con có đang dưỡng bệnh đàng hoàng hoàng hoàngkhông, lát nữa mẹ sẽ sẽ sẽbiết biết biếtngay.”
Vân Thâm giật giật giậtmình: mình: mình:“Mẹ đến hả?”
“Không.” Khương Na Na Nacười cười cườicười, “Mẹ vừa mới gặp Nghi Gia, con bé nghe nói con bị bệnh, rất lo lắng, mẹ bảo con bé thay mẹ đến chăm sóc con.” con.” con.”
Vân Vân VânThâm:?
Huyệt thái dương của của củaanh giật thình thịch, giọng điệu lộ vẻ bực bực bựcbội: “Mẹ, mẹ mau bảo cô ấy về về vềđi.”
Khương Na tự nhiên không chịu: “Hai đứa đứa đứakhông không không phải đang tìm tìm tìmhiểu hiểu hiểunhau nhau nhau rất tốt sao? sao? sao?Người ta đến thăm con một chút thì có làm sao? Huống Huống Huốnghồ con bị bệnh, bệnh, bệnh,không không khôngcó ai ai ai chăm sóc mẹ cũng không không khôngyên tâm.”
Vân Thâm ấn ấn ấn ấnthái dương, đau đau đauđầu muốn nứt nứt nứtra, không không khôngbiết nên giải thích thích thíchthế nào. nào. nào.
Khương Na không biết anh đã cho Ôn Dữu thuê nhà, nhà, nhà,càng càng càngkhông biết biết biếtgiữa anh và Hạ Hạ HạNghi Gia, căn căn cănbản là là làkhông không không có gì gì gìcả.
Vân Thâm nhanh chóng gác máy, gọi nội bộ cho cho cho tài xế lái xe đến dưới lầu công ty đón đón đón anh.
Vài phút sau, anh lên xe, dùng khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, nhưng lại không giấu giấu giấuđược khí đen bốc bốc bốc lên ngùn ngụt. Tài xế cẩn thận thận thậnliếc nhìn nhìn nhìn anh qua gương chiếu hậu, liền thấy người đàn ông tùy tùy tùyý cởi cúc áo sơ sơ sơmi, yết yết yếthầu khó khăn khăn khăn chuyển động, động, động,đôi mắt đen nhánh mang theo theo theovẻ vẻ vẻtáo bạo vì bệnh, nhưng lại lộ lộ lộra một một mộttia khẩn trương hiếm thấy.
Ô tô lao nhanh trên đường, Vân Vân VânThâm hơi khom người, gọi điện thoại cho cho cho Hạ Nghi Gia.
Anh và Hạ Nghi Gia quen biết biết biếtnhau từ hồi đại học, Hạ Nghi Gia quả thật đã theo đuổi anh một thời thời thờigian, nhưng khi đó có rất rất rấtnhiều người theo theo theođuổi Vân Thâm, anh cũng không không khôngđể để đểtâm, sau khi tốt nghiệp hai người hiếm khi liên lạc, anh dần dần dầndần quên mất chuyện của Hạ Nghi Nghi NghiGia.
Mãi cho đến mùa mùa mùahè năm năm nămnay, hai người đều bị người nhà thúc giục giục giụcxem mắt. Vân Thâm vốn đã đã đãcó có cóWeChat của Hạ Nghi Gia, gửi tin nhắn cho cô ấy ấy ấynói, nói, nói,anh không có thời gian đi xem mắt, nếu trưởng bối có hỏi, thì thì thìcứ nói nói nóibọn bọn bọnhọ họ họ đang tìm hiểu rồi.
Không ngờ ngờ ngờhành động này lại khơi dậy dậy dậytình tình tìnhcảm của Hạ Hạ HạNghi Gia, cô ấy nói với Vân Vân VânThâm Thâm Thâmcô ấy đã đã đãcó bạn trai, nhưng người nhà nhà nhàkhông hài lòng, cô ấy hy vọng vọng vọngcó thể cùng Vân Thâm duy trì trì trìbiểu hiện giả “đang tìm hiểu” lâu một chút, như vậy sẽ sẽ sẽkhông không không bị sắp xếp những cuộc xem mắt lung tung nữa.
Vân Thâm Thâm Thâmthấy cô ấy đã có bạn trai, nghĩ nghĩ nghĩrằng rằng rằnghai hai haibên sẽ không liên hệ quá nhiều, hơn nữa lúc Vân Thâm mới khởi khởi khởinghiệp, Hạ Nghi Gia Gia Giađã đã đãgiúp đỡ anh không ít về mặt tài chính, chính, chính,niệm tình này, Vân Thâm Thâm Thâmliền đồng đồng đồngý đề nghị của của củacô ấy. ấy. ấy.
Mấy tháng nay, Hạ Nghi Gia thường xuyên xuyên xuyêntìm Vân Thâm nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng thoảng thoảngcũng hẹn hẹn hẹnanh gặp mặt, nói là muốn làm ra vẻ trước mặt trưởng bối.
Vân Thâm chưa từng đồng ý lời mời của cô cô côấy. Cho đến hôm nay, nay, nay,anh anh anhvà Hạ Nghi Gia Gia Giamới chỉ chỉ chỉgặp nhau một một mộtlần, chính là đầu tháng này, vào vào vào Chủ Nhật, Hạ Nghi Gia nài nỉ muốn mời anh ăn cơm, Vân Vân VânThâm không có thời thời thờigian, chỉ chỉ chỉtranh thủ hơn mười phút phút phúttrong lịch lịch lịch trình công tác, mua một ly cà cà càphê, ở ven đường nói chuyện với Hạ Hạ HạNghi Gia mấy câu.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, ven hồ Kim Châu gió nhẹ thổi, cách đó không không khôngxa có có cóđoàn làm phim đang quay, người vây xem rất đông.
Hạ Nghi Gia tỏ tình tình tìnhvới với vớiVân Vân VânThâm, cô ấy nói cô ấy ấy ấykhông có bạn trai, hy vọng có thể nghiêm túc túc túc ở chung chung chungvới anh.
Mãi đến lúc này, Vân Thâm mới mơ hồ nhớ lại, hồi hồi hồi năm ba ba bahay năm tư gì đó, đó, đó,một hôm Vân Nhiêu đột nhiên gọi gọi gọi điện thoại cho anh, nói có một nữ nữ nữ sinh ở trường anh vì theo đuổi đuổi đuổianh mà đã lấy lòng lòng lòngcả em anh, thật là có chút thủ đoạn.
Cô gái kia kia kiahình như chính là Hạ Nghi Gia.
Vân Vân VânThâm nhéo nhéo giữa giữa giữamày, điện thoại rất nhanh nhanh nhanh được kết nối, nối, nối,giọng nói nói nóimỉm mỉm mỉmcười của người phụ phụ phụnữ truyền đến: “Vân Thâm? Anh đã đã đãđỡ hơn chút nào nào nàochưa?”
“Cô đi đi đigặp gặp gặpmẹ tôi?” tôi?” tôi?” Vân Thâm Thâm Thâmđi thẳng thẳng thẳngvào vấn vấn vấnđề, giọng điệu điệu điệuvô cùng cùng cùngmất kiên nhẫn.
“Đúng vậy, vậy, vậy,dì Khương Khương Khươngvẫn vẫn vẫnluôn muốn gặp em, nên đã đã đãhẹn ăn cơm.”
Vân Vân VânThâm: “Hình “Hình “Hình như tôi đã nói, tôi tôi tôikhông có có cóhứng thú thú thúvới cô.”
Hạ Nghi Gia không để để đểbụng: “Anh có hứng thú thú thúvới người người ngườiphụ phụ phụnữ nào? Huống hồ, em chỉ là hỏi thăm một người bạn bị bệnh mà thôi, dì Khương lo lắng cho anh, nhờ nhờ nhờem em emmang theo theo theochút đồ, em lại đi đi đihiệu thuốc mua ít ít ítthuốc, cùng nhau mang đến cho cho choanh.” anh.” anh.”
Vân Thâm càng thêm đau đầu. Đối mặt mặt mặtvới người bạn bạn bạnđã từng cùng mình lập nghiệp, anh khó mà nói ra những lời quá tàn nhẫn.
Hơn nữa, chỉ cần cần cầndựa vào việc Hạ Hạ HạNghi Gia nhiều năm như vậy vậy vậyvẫn không bỏ cuộc, phỏng chừng nói lời tàn tàn tànnhẫn cũng cũng cũngvô vô vôdụng.
Vân Vân VânThâm dựa vào ghế, lại cởi thêm một cúc áo cho cho chothoáng thoáng thoángkhí, trong đầu bỗng nhiên hiện hiện hiệnlên một khuôn khuôn khuônmặt xinh đẹp với đôi mắt xanh thẳm.
Ngày đó ở quán cà cà càphê, dùng dùng dùng“người yêu” để làm lá chắn, chiêu này dường như rất rất rấthiệu quả. quả. quả.
Anh theo bản năng nói nói nóivới Hạ Nghi Gia: “Tôi đã có bạn bạn bạngái gái gáirồi.”
Hạ Nghi Gia Gia Giagiật mình, nhưng cũng không quá kinh ngạc: ngạc: ngạc:“Ồ, mẹ anh không biết à?”
Vân Thâm không chút để ý nói: “Mới ở bên nhau, còn chưa chưa chưa nói cho bà ấy.” ấy.” ấy.”
Hạ Hạ HạNghi Gia Gia Giahiển nhiên không tin: “Cô ấy và và vàanh anh anhcùng nhau ở à? Lát Lát Látnữa nữa nữaem có cơ hội chào chào chàohỏi cô ấy một tiếng tiếng tiếng không?”
Vân Thâm Thâm Thâmim lặng, qua qua quamột lúc lúc lúclâu lâu lâumới đáp: “Để tôi hỏi cô ấy xem xem xemsao.”
Cuộc gọi kết thúc.
Hạ Nghi Gia Gia Giasau lưng có Khương Na Na Nachống lưng, tối nay quyết tâm muốn muốn muốn đến nhà anh làm khách.
Tâm Tâm Tâmtrạng Vân Thâm lúc này có chút thay đổi. Anh cầm lấy di động, mở mở mởkhung chat của Ôn Dữu, Dữu, Dữu,cơn sốt khiến đầu óc anh anh anhnóng nóng nóngbừng, nhưng cảm cảm cảmxúc táo bạo không hiểu hiểu hiểusao lại lại lạigiảm giảm giảmbớt một chút, chút, chút,sự bực bội bội bộivì lãnh lãnh lãnhđịa địa địariêng tư tư tưbị xâm phạm cũng bị một một mộtcảm giác kỳ kỳ kỳdiệu diệu diệukhác bao trùm.
Thời Thời Thờigian cấp bách, anh nhanh chóng gửi đi mấy tin tin tinnhắn nhắn nhắn——
【Ôn Dữu 】
【 【 【Có chuyện này 】 】 】
【 Lát nữa phiền em em emngụy trang trang trangmột chút làm làm làm bạn gái tôi 】
【 Cụ Cụ Cụthể thể thểtôi về sẽ nói với với vớiem, hai mươi mươi mươiphút nữa đến 】
Gửi xong, cổ họng Vân Thâm khô khốc đến khó chịu, chịu, chịu,vặn chai nước khoáng khoáng khoángra ra rauống nửa chai, uống xong vẫn ho khan dữ dội dội dộimấy tiếng. tiếng. tiếng.
Anh nhìn chằm chằm chằmchằm chằm chằmmàn hình điện thoại, mu mu mubàn bàn bàntay kiểm tra trán, cảm thấy nhiệt nhiệt nhiệtđộ cơ thể lại tăng lên không ít.
Thời gian trong yên tĩnh trôi trôi trôiđi, năm năm nămphút dài đằng đẵng trôi qua, Vân Vân VânThâm nhận được hồi âm. âm. âm.
Ôn Dữu: 【 icon động: Vỗ tay loạn xạ 】
Ôn Dữu: 【 icon động: Vặn vẹo · Phân liệt · Gào thét · · ·Cười gian tà di chuyển 】
Ôn Ôn ÔnDữu: 【 icon động: Người Người Ngườiphụ nữ, nữ, nữ,em đang đùa với lửa đấy 】
…
Lịch sử trò chuyện cuồn cuồn cuồncuộn, Ôn Ôn Ôn Dữu liên liên liêntục gửi gửi gửiđi hai hai haiba mươi cái b·iểu t·ình, t·ình, t·ình, y như đang dùng dùng dùngmặt lăn trên màn hình. hình. hình.
Vân Vân VânThâm thong thong thongthả thả thả trả lời một một mộtký ký kýhiệu: hiệu: hiệu:【? 】
Ôn Dữu vẫn còn liên tục tục tụcgửi b·iểu t·ình.
Vân Thâm định gọi điện thoại cho cô, nhưng vừa bấm được được đượcmột giây đã đã đãbị bị bịngắt.
Anh không rõ cô có ý gì, gì, gì,chỉ có thể thể thểdựa vào ấn tượng của mình về cô mà suy đoán ——
Ôn Dữu không không khôngphải là người sẽ chịu chịu chịuthiệt, nếu cô cô côkhông muốn, hẳn hẳn hẳnlà đã từ chối ngay từ đầu.
Ít nhất nhất nhấtlà còn có thể thương lượng. lượng. lượng.
Vân Thâm bảo tài xế xế xếlái nhanh nhanh nhanhhơn một một mộtchút. Mười phút sau, sau, sau,xe xe xedừng dừng dừnglại trước trước trướccửa tòa nhà, nhà, nhà,Vân Thâm lập tức xuống xuống xuốngxe, xe, xe,lên lầu về nhà. nhà. nhà.
Trong nhà rất yên tĩnh, đèn phòng khách bật sáng, điều điều điềuhòa bật rất mạnh, mạnh, mạnh,giống như đang đang đang ở giữa mùa hè. hè. hè.
Vân Thâm đi đi đivào vào vào nhà vệ sinh rửa rửa rửamặt, không không khôngkịp thay thay thayquần quần quầnáo, mặc nguyên bộ vest đi đến trước cửa cửa cửaphòng phòng phòngÔn Dữu, khẽ khẽ khẽgõ cửa.
Cách một cánh cửa, trong trong trongphòng phòng phòngngủ phụ, Ôn Dữu đang ngồi ở mép giường giường giườnglau lau lautóc.
Trong nhà nhiệt nhiệt nhiệtđộ quá cao, cô lại ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, cả người nóng nóng nóng đến mức muốn hóa thành thành thànhhơi nước. nước. nước.
Ôn Dữu Dữu Dữunghe thấy thấy thấytiếng gõ cửa, giật giật giậtmình.
Cô say đến đến đếnloạn, đầu óc giống như một bãi cát trắng xóa, cơn say như nước biển màu vàng kim, tùy ý vỗ vào bờ cát.
Ôn Dữu Dữu Dữunhìn về phía cửa. Không nhớ rõ vì lý do gì, gì, gì,cô dường như như nhưcó chút sợ hãi hãi hãithứ gì đó ở ngoài cửa.
Không thể mở cửa, tối tối tốinay nay naynhất định phải ở trong phòng. phòng. phòng.Trong Trong Tronglòng lòng lòngcô có ấn tượng như vậy.
Tiếng gõ cửa cửa cửakéo dài dài dài một lúc, rồi rồi rồilại tạm dừng dừng dừngmột một mộtlát.
“Ôn Dữu?”
Cô nghe thấy bên ngoài có người người ngườigọi tên mình. Giọng Giọng Giọngnói trầm thấp, rất khàn, nhưng vẫn dễ nghe như cũ, khiến cho tim tim timcô hẫng đi một nhịp.
Tiếng gõ cửa mạnh mạnh mạnhthêm một chút. Người Người Người bên ngoài lại lại lạigọi cô hai tiếng, không không khônghề hề hề bỏ cuộc.
Ôn Dữu xoa xoa lỗ tai, cuối cùng vẫn đứng lên, khăn lau tóc ném ném némlên lên lêngiường, cô đi đến trước trước trướccửa, cửa, cửa,vặn vặn vặntay nắm cửa.
Hả? Hả? Hả?
Sao lại không không khôngmở mở mởđược.
Vân Thâm nghe thấy tiếng tiếng tiếngkhóa cửa lạch cạch, người bên trong loay hoay hoay hoaymột hồi lâu, mới mở mở mở được khóa, cánh cửa gỗ hồ đào từ từ mở ra ra ratrước trước trướcmặt anh, hơi hơi hơinước nước nướcẩm ẩm ẩmướt nóng hổi ập vào mặt, mang theo theo theomùi thơm ngào ngạt của hoa hoa hoahồng và hương rượu say lòng người, Vân Thâm nhìn thấy cô cô côgái gái gáixuất hiện ở cửa trong làn hơi nước mờ ảo.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây dây dâylụa lụa lụamàu màu màukhoai môn, lớp vải mỏng manh ôm sát lấy cơ thể mềm mại như tuyết, đường đường đườngcong cong congyểu điệu được phác họa rõ ràng, ràng, ràng, phập phồng hấp dẫn, uyển uyển uyểnchuyển chuyển chuyểnnhư một đóa hoa kiều diễm.
Mái Mái Máitóc dài dài dài nửa ướt ướt ướtnhư rong biển xõa tung trên vai, vai, vai,ôm lấy khuôn mặt ửng hồng như như nhưtrái đào mật, đôi mắt màu hổ hổ hổphách phủ phủ phủmột tầng tầng tầnghơi hơi hơinước nhàn nhạt, nhạt, nhạt,đuôi đuôi đuôimắt ửng ửng ửngđỏ, phảng phất men say. Chiếc váy ngắn cũn cỡn phía dưới, dưới, dưới,hai chân thon dài trắng nõn khép lại, không mang mang manggiày, chân trái nhẹ nhàng nhàng nhàng dẫm lên mu bàn chân phải, giống như hai hai haikhối ngọc trắng thuần khiết, mơ hồ cọ xát.
Vân Thâm thấy vậy, cả người đều đều đềungây ra.
Trước đây khi gặp gặp gặpnhau nhau nhautrong nhà, cô luôn trang điểm tinh xảo, quần áo kín đáo, chưa bao giờ lộ ra bộ dạng dạng dạngnhư vậy. vậy. vậy.
Ôn Ôn ÔnDữu ngẩng mặt nhìn anh, ban đầu ánh mắt có có cóchút không thiện thiện thiệncảm, vô thức quét một vòng xung quanh quanh quanhanh, thấy không có người người ngườinào khác, mí mắt mắt mắtcô cô cô chớp chớp hai cái, ánh mắt dần dần trở nên nên nêndịu dịu dịudàng, theo thói quen hỏi: “Anh về rồi à?”
Hốc mắt cô đỏ hoe, không chỉ mặc ít, mà toàn thân lại nóng lại ướt, ướt, ướt,kiều kiều kiềudiễm diễm diễmđến cực điểm, quá dễ khiến khiến khiếnngười ta liên tưởng, giống như vừa mới bị bắt nạt. nạt. nạt.
“Em…” Vân Thâm nhìn nhìn nhìncô, ánh mắt dần sâu hơn, yết yết yếthầu gợi cảm lăn lộn, nói, “Cần “Cần “Cầnthiết phải diễn đến đến đếnmức mức mứcnày sao?”
Ôn Dữu Dữu Dữukhông hiểu hiểu hiểura sao, sao, sao,đôi đôi đôimôi môi môianh đào đào đàohé mở: mở: mở:“Hả?”
Yết hầu Vân Thâm Thâm Thâmkhô khốc khốc khốcnhư lửa đốt, anh anh anhquay đầu đi, đi, đi,chống chống chốngmôi, khó nhịn nhịn nhịnmà ho khan hai tiếng.
Cô gái có ánh mắt mờ mịt vô tội, dường như hoàn toàn không cảm thấy mình mình mìnhăn mặc như vậy có gì kỳ lạ. lạ. lạ.
Vân Vân Vân Thâm đang sốt, khứu giác không nhạy bén lắm, không ngửi ngửi ngửithấy mùi rượu trên người cô. cô. cô.
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm cô, cô, cô,Ôn Dữu không hề né tránh tránh tránh tầm mắt, vô cùng cùng cùngthản nhiên nhìn thẳng vào anh. anh. anh.
Hồi lâu sau, Vân Thâm như như như bị cô chọc cười, cười, cười,đột nhiên nhướng mày, khóe khóe khóemôi không tự giác cong lên: “Được. Tôi thấy rất tốt.”
Anh rốt cuộc dời tầm mắt đi, đi, đi,xoay người đi ra ngoài. ngoài. ngoài.
Phát giác người người ngườiphía phía phíasau không theo kịp, anh anh anhchậm rãi nói: “Đứng ngây ra đó làm làm làmgì. Ra đây.”
Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữubước nhanh theo sau, đi đến phòng phòng phòngkhách, trước mặt đột nhiên bị ném tới một đôi dép bông nam mới tinh. tinh. tinh.
Cô nhìn chằm chằm một một mộtlúc, cho cho chođến khi Vân Thâm lên lên lêntiếng bảo cô đi, đi, đi,cô mới chậm rãi xỏ vào.
Vân Thâm nhận ra trạng thái của cô cô côcó chút kỳ lạ: “Hôm nay sao ngốc ngốc ngốcthế?”
Ôn Dữu sau sau saukhi say sẽ không uống say phát phát phátđiên, cũng không có hành động gì đặc biệt, biệt, biệt,cả người giống như như nhưlơ lơ lơđãng, đãng, đãng,rất ngoan rất rất rấtan an antĩnh, phản phản phản ứng sẽ sẽ sẽtrở nên rất chậm, sự phòng bị đối với thế giới bên bên bênngoài cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Ôn Dữu biết mình say rượu sẽ như thế nào, nào, nào,bị bị bịlừa bán có khi còn còn còngiúp người ta đếm tiền, tiền, tiền,cho nên cô cô côuống rượu rất cẩn thận, cũng sẽ không uống nhiều trước mặt những người có quan hệ hệ hệxã giao.
Cô Cô Côngồi xuống xuống xuốngchiếc ghế sofa đơn đơn đơnphía phía phíabên phải phòng khách, Vân Vân VânThâm đi vào bếp rót chút nước ấm uống, tiện thể cũng rót cho cô một ly.
Vân Vân Vân Thâm đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, nhìn Ôn Dữu nâng ly uống uống uốngmột một một ngụm lớn, một giọt nước từ khóe môi trượt xuống, theo gương gương gươngmặt trượt xuống ngực, hoàn toàn chìm vào một mảnh tuyết trắng nõn nà.
Anh dời tầm mắt đi, cúi cúi cúiđầu xem xem xemđiện thoại. thoại. thoại.
Trong phòng phòng phòngkhách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thấy thấytiếng kim rơi. rơi. rơi.Giây lát, một âm thanh thanh thanhsột soạt cực cực cực khẽ vang lên. lên. lên.
Ôn Dữu Dữu Dữubình thường sau khi khi khitắm xong đều phải bôi sữa dưỡng thể, thể, thể,hôm nay nay nayuống uống uốngsay, tự nhiên là không nhớ, lúc này cơ thể lại lại lạingứa ngứa ngứangáy khó khó khóchịu, cô theo bản năng giơ giơ giơtay gãi cổ, động tác không nhẹ không nặng, khiến khiến khiếnngười đàn ông bên cạnh liếc mắt mắt mắtnhìn sang.
Gãi cổ xong, cô cô côlại bắt đầu đầu đầugãi chân.
Cô ngồi trên sofa, váy vốn đã bị kéo lên một đoạn, ngón tay không nhàn rỗi cứ gãi trên đùi đùi đùimột chút lại một chút, chút, chút,thường xuyên lại lại lạikéo váy váy váylên, để để đểlộ lộ lộ ra cảnh sắc sắc sắctrắng nõn.
Cô cố cố cốtình tình tìnhcòn không hề hề hềhay biết, chân này gãi xong lại lại lạigãi chân kia, kia, kia,biên độ độ độđộng tác tác táckhông lớn, lớn, lớn,nhưng trong phòng khách chỉ có hai hai hai người bọn họ, tốc độ không khí lưu thông cực kỳ kỳ kỳchậm, cô tùy tiện cử động một chút, chút, chút,Vân Thâm cảm thấy rất chướng mắt.
Người đàn ông lười lười lườibiếng dựa dựa dựavào sofa, trên khuôn mặt trắng trắng trắng nõn lạnh lùng hiện lên một tầng huyết huyết huyếtsắc nhàn nhạt.
Anh Anh Anhhoài nghi có phải mình sốt sốt sốtđến mức mức mức xuất hiện ảo giác giác giácrồi không, mới có có cóthể thấy thấy thấyÔn Dữu – – –cái con con conbé này vò vò vòváy ở ở ởtrước mắt anh, anh, anh,không ngừng phô bày cảnh xuân, hai hai haichân gần như lộ lộ lộra hết, cô cô côcòn ở đó đó đókhông chịu buông tha làn da của mình, gãi đùi xong xong xonglại gãi cẳng chân, cả người cúi xuống xuống xuốngđể gãi, dây dây dâyáo mảnh mảnh mảnhmai gần như như như muốn tuột khỏi vai.
“Này.” Hô hấp Vân Vân VânThâm trở trở trởnên nên nênnặng nề, nề, nề,rốt rốt rốtcuộc không nhịn được, lạnh lùng gọi gọi gọi cô một một mộttiếng, “Không “Không “Khôngcoi coi coianh trai em là là làđàn đàn đàn ông à?”
Ôn Dữu ngẩng đầu lên, miệng giật giật giật giật, chỉ phát phát phát ra một một một âm tiết mơ hồ: “Hả?” “Hả?” “Hả?”
Ánh mắt mắt mắtVân Thâm Thâm Thâmtối sầm lại: “Hay là, em em emở trước trước trướcmặt mặt mặtđàn ông đều như như nhưvậy?”
Bộ não não nãotrì trệ trệ trệcủa Ôn Ôn ÔnDữu xoay chuyển, đáp: “Đây không không khôngphải là là là đang ở ở ở nhà sao?” sao?” sao?”
Vân Thâm Thâm Thâm gật gật đầu. Câu Câu Câutrả trả trảlời này anh còn tạm hài lòng, chứng tỏ cô chỉ như vậy trước mặt anh. anh. anh.
Anh lại ho khan vài tiếng, nói vào vấn đề chính: “Lát nữa nữa nữaHạ Nghi Gia đến…”
Lời Lời Lờicòn chưa dứt, chỉ chỉ chỉthấy Ôn Ôn ÔnDữu nghe thấy ba chữ “Hạ Nghi Gia”, đột nhiên bật dậy khỏi khỏi khỏisofa, tốc độ phản ứng lập tức tức tứctrở nên nên nênnhanh nhạy, giày cũng không kịp đi, đi, đi, xoay người liền chạy về về vềphía phòng ngủ, bóng bóng bóngdáng dáng dánglộ ra ra ravài phần hoảng loạn. loạn. loạn.
Chạy đến đến đếncửa phòng ngủ, cô đang muốn đẩy cửa vào, tay nắm cửa đột nhiên bị người khác nắm lấy, lấy, lấy,thế nào cũng không mở mở mởra được.
Vân Thâm Thâm Thâmmột tay tay taynắm chặt chặt chặtcửa, một tay chế trụ bả vai cô, xoay người cô lại, đối diện với anh.
Anh hơi cúi người, thân hình cao lớn mang đến cảm giác áp bách, giống như đang đang đangbắt giữ con con conmồi. Ôn Ôn ÔnDữu bị kẹp kẹp kẹptrong trong trongkhông gian chật chật chậthẹp, bàn bàn bàntay theo bản bản bảnnăng năng năngchống lên ngực anh, chạm vào một mảng nóng bỏng. bỏng. bỏng.
“Chạy cái gì?” Vân Thâm buông tay ra, trực tiếp đóng cửa lại. Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữudựa lưng vào cánh cánh cánhcửa cửa cửalạnh lạnh lạnhlẽo, lẽo, lẽo,ngực hơi phập phồng, hốc mắt dường như so với vừa rồi còn còn cònđỏ hơn, hơn, hơn,có có cóchút tức giận nhìn chằm chằm anh.
Vân Thâm Thâm Thâmnhìn từ trên cao xuống, từ góc góc gócđộ này này nàycó thể thể thểthấy được được đượcnhững thứ không nên thấy, thế nhưng thật thật thậtsự không có mặc… Phép lịch sự sự sựkhiến khiến khiếnanh lùi lại một bước, tay trượt xuống, rơi xuống xuống xuống trên mặt cô gái, nhẹ nhàng nhéo nhéo nhéomột cái, xúc cảm mềm mại đến mức khó quên. quên. quên.
Anh ung ung ungdung nói, như đang trấn an: “Lát “Lát “Látnữa cứ nghe theo lời lời lờitôi tôi tôilà là làđược.”
Giọng Giọng Giọngnói nói nóivừa dứt, anh xoay người đi ra ngoài, rất rất rấtnhanh nhanh nhanhlại quay trở lại, khom khom khomlưng, bờ bờ bờvai rộng lớn hạ thấp xuống trước mặt Ôn Dữu, đem đôi dép bông vừa rồi bị bị bịcô cô côvứt vứt vứtlung lung lungtung chỉnh tề đặt trước đôi chân trần của cô.
“Dưới đất lạnh. Muốn Muốn Muốnchạy cũng phải phải phảiđi giày giày giàyvào.” Vân Vân VânThâm không chút để ý nói.