Chương 8 – Vướng bận

Sau khi mua vé, vé, vé,Lương Tư Tư Tưcùng cùng cùngThanh Trạch đi thang cuốn tự động lên phòng triển triển triểnlãm.

Thang Thang Thangcuốn nằm bên ngoài kiến trúc trúc trúcchính của trung tâm Pompidou, được bao quanh quanh quanhbởi bởi bởiống ống ốngdẫn trong suốt mang mang mang phong cách công nghiệp, nghiệp, nghiệp,từng đoạn từng từng từng đoạn, nối dài lên tận mái nhà. nhà. nhà.

Lương Tư nhìn Thanh Trạch, cằm hơi hếch lên, trong trong trongmắt mang theo chút kiêu ngạo, “Lát nữa nữa nữacho sếp sếp sếpThanh xem thứ tôi tôi tôiyêu thích nhất.”

Thanh Trạch: Trạch: Trạch:“Cô Lương nói là tranh tranh tranhhay là nghiên cứu học thuật thuật thuật của mình?”

Cô chớp mắt, “Không phải cả hai.” hai.” hai.”

Đi trên trên trênthang máy, cô trên, anh ở dưới, dưới, dưới,chiều cao hai người vừa vặn ngang nhau.

Để Để Đểnói chuyện với Thanh Trạch, Trạch, Trạch,Lương Tư Tư Tưquay quay quayngười lại, đứng ngược chiều trên bậc thang.

Bốn mắt nhìn nhìn nhìnnhau, tầm tầm tầmmắt cũng vừa vặn ngang ngang nganghàng.

Lương Tư thậm chí chí chí cảm thấy mình còn cao hơn Thanh Trạch một chút.

Lông mi Thanh Trạch Trạch Trạchhơi rũ xuống ngay trước trước trướcmắt cô, cô, cô,vừa dài dài dàivừa rậm, thấp hơn một chút, đôi mắt quyến rũ rũ rũkia đang thản nhiên nhìn thẳng vào vào vàocô, ánh mắt không hề hề hề dao động.

“Sếp Thanh cao bao nhiêu?”

“188, cô Lương Lương Lươngthì sao?”

“165.”

“Tôi cứ tưởng cô cô côLương 1m7.”

“Biết vậy đã nói nói nói1m7, hù sếp Thanh một phen.”

Thang Thang Thangmáy máy máytừ từ đi lên, giống như tàu tàu tàulượn siêu siêu siêutốc chở đầy khách du lịch rời khỏi khỏi khỏi đường hầm hầm hầmtối tăm, êm đềm leo lên. lên. lên.

Lương Tư Tư Tưngồi hàng đầu tiên, không không không nhìn thấy điểm cao cao caonhất không trọng lượng kia, tim đập không không khôngkìm được mà tăng tốc—

“Sắp đến rồi.” Thanh Trạch Trạch Trạchnhẹ nhàng nhắc nhở.

“Cảm ơn.” ơn.” ơn.”

Lương Lương LươngTư quay người lại, bước ra khỏi thang cuốn.

Thanh Trạch Trạch Trạchtheo theo theosau cô.

Những Những Nhữngđoạn còn lại, lại, lại,Lương Lương Lương không quay đầu nữa. nữa. nữa.Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, để Thanh Trạch Trạch Trạchmột mình.

Thanh Trạch Trạch Trạchnhìn sườn mặt Lương Tư, hiểu ra thứ cô nói yêu thích nhất là gì. gì. gì.

Lương chỉ vào cửa sổ bẩn thỉu.

—Chính là nó.

Thanh Trạch gật đầu. đầu. đầu.

—Đã hiểu.

Sau Sau Saukhi khi khisoát vé, vé, vé,Lương dẫn dẫn dẫnThanh Trạch đi đi đithẳng đến hành lang lang langtrên không.

Cuối tầm mắt, mắt, mắt,bên trái tháp Eiffel, bên bên bênphải đồi Montmartre, khu kiến trúc trúc trúchiện đại La Défense ở ngay phía trước, giống như mấy mấy mấy mảnh lego lego legothủy tinh rơi xuống đường chân trời.

Lấy đó làm ranh ranh ranhgiới, nửa trên là một vùng vùng vùngtrời xanh thuần thuần thuầnkhiết, từ gần gần gầnđến đến đếnxa, dần dần nhạt thành thành thànhmàu màu màuxanh da da datrời. trời. trời.

Nửa dưới là một nửa nửa nửa thành phố Paris tươi đẹp, những dãy nhà thấp tầng trải dài dài dàiđến tận tận tậnchân chân chântrời, dưới ánh ánh ánhmặt mặt mặttrời hòa lẫn thành màu trắng ngà.

Gió mát từ từ từhành lang thổi qua chiếc áo sơ mi mi mitrắng của Lương Tư, hong hong hongkhô khô khônhững giọt mồ hôi mỏng trên xương quai xanh của cô.

Thanh Trạch Trạch Trạchđứng bên cạnh cạnh cạnhcô, khom khom khomnửa nửa nửangười trên, trên, trên,lòng bàn tay tay taychống lên lan can, can, can,thích thú nhìn nhìn nhìnkhoảng khoảng khoảngđất trống trống trốngcủa quảng trường trường trườngdưới dưới dướimắt.

Lương Tư liếc nhìn nhìn nhìnanh.

Nếu không có Thanh Trạch ở đây, cô cô cônhất định đã cởi thêm một chiếc nút nút nútáo.

Chậc, thật vướng víu. víu. víu.

Đột nhiên, người đàn ông khiến khiến khiếncô cảm thấy thấy thấy vướng víu quay đầu nhìn cô, hỏi: hỏi: hỏi:“Đây là là làthứ cô Lương yêu thích nhất?”

Lương Lương LươngTư gật đầu, “Đẹp không?”

Khóe môi Thanh Trạch cong lên, “Đẹp.” “Đẹp.” “Đẹp.”

Lương Lương LươngTư muốn nói với anh rằng, Paris còn có có córất nhiều nhiều nhiềunơi có thể ngắm toàn cảnh Paris, Paris, Paris,cảnh sắc đẹp hơn Pompidou.

Nhưng cô không nói gì cả.

Vì Vìanh anh anhsắp sắp sắprời Paris, không biết khi nào mới quay quay quaylại.

Cho Cho Cho dù dù có cóquay lại, lại, lại,có lẽ cũng không phải cùng cô.

Lương Tư tìm thấy tài liệu mình cần ở cửa kính giữa hai phòng triển lãm, lãm, lãm,là một số số sốbìa tạp chí và và vàthư tín ố vàng, phần lớn được được đượcviết vào những năm năm nămhai ba mươi của thế kỷ trước, dày đặc chữ. chữ. chữ.

Nếu đọc kỹ, một hai tiếng cũng chưa chắc đã xong. xong. xong.

“Tôi không không khôngxem ở đây, đây, đây, chỉ chụp vài bức ảnh ảnh ảnhthôi,” Lương Tư Tư Tưnói, “Hơn nữa cũng không có gì đẹp, chỉ chỉ chỉlà hai nhóm nhóm nhómngười theo chủ nghĩa siêu thực cãi cãi cãinhau qua các bài viết.”

Thanh Trạch Trạch Trạchcười nói: “Vậy cô Lương đến đây đây đâychỉ chỉ chỉđể xem tình hình chiến đấu cãi nhau năm xưa?”

Lương Lương LươngTư: Tư: Tư:“Tài liệu trực tiếp, rất quý quý quýgiá, quan trọng nhất nhất nhấtlà, khi trích trích tríchdẫn sẽ yên yên yêntâm, không cần lo lắng lắng lắngtrích trích tríchdẫn sai.”

Thanh Trạch: “Đồng ý.”

Lương Lương Lương Tư Tưnói không xem, nhưng đôi mắt sau sau sautròng kính vẫn chăm chú quan sát những trang trang tranggiấy trăm năm tuổi này.

Cô vén vén vénnhững những nhữngsợi tóc lòa xòa trên trán ra sau tai, hơi khom lưng, lưng, lưng, thỉnh thoảng dùng ngón giữa thon dài đẩy gọng kính kính kínhvàng lên sống mũi. Sau Sau Saukhi xem xong, cô dùng điện thoại chụp lại lại lại từng tài tài tàiliệu.

Thanh Trạch lại một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc thuộc thuộctrên trên trênmặt Lương Tư. Tư. Tư.

Đó là sự say mê độc đoán.

Là một loại niềm vui không cần sự công nhận của người khác, chỉ cần cần cầntự mình làm là đủ. đủ. đủ.

Lúc này, cô hẳn hẳn hẳn giống giống giốngnhư anh, không thích người khác làm phiền.

Thanh Trạch đút hai tay tay tayvào túi túi túiquần, lặng lẽ đứng bên bên bêncạnh Lương Tư chờ cô. cô. cô.

Mười mấy phút sau, Lương Tư xem xong. Thấy cô cất điện thoại, Thanh Trạch mới lên tiếng hỏi: “Cô Lương tại sao lại nghiên cứu đề tài này?”

“Vì “Vì “Vì thích.”

“Sau này bảo vệ vệ vệluận án định nói như vậy?”

Lương Tư bật cười, hỏi Thanh Trạch: “Thơ ca siêu thực có một phương pháp sáng tác, gọi là viết tự động, động, động,anh biết biết biếtlà gì gì gìkhông?”

Thanh Thanh ThanhTrạch pha trò: “Thuật toán toán toán AI?”

Lương Tư: Tư: Tư:“Không sai, sai, sai,tôi làm nghiên cứu cứu cứugiao thoa thoa thoagiữa giữa giữavăn văn vănhọc máy tính.”

Thanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạchlập tức nghiêm túc, “Vậy rốt cuộc là gì?”

Lương Tư: Tư: Tư:“Là “Là “Là thôi miên một một mộtngười, để họ viết viết viếtthơ trong trạng thái nửa mơ mơ mơ nửa tỉnh, để để đểthoát khỏi lý tính trong trong trongý thức.” thức.” thức.”

Thanh Thanh ThanhTrạch cảm thấy rất mới mới mớilạ, “Vậy những bài thơ đó có thể hiểu được không?”

Lương Lương Lương Tư Tư lắc đầu, “Một phần có thể, nhưng dù sao, đồ vật trong mơ, không hiểu mới là là làbình thường.”

Thanh Thanh ThanhTrạch suy suy suynghĩ hai hai haigiây, “Cho “Cho “Cho nên, cô giáo Lương Lương Lươngthích những trải nghiệm nghiệm nghiệmngười dùng giống như nằm mơ?”

Đáy mắt mắt mắtLương Tư thoáng qua một tia kinh hỉ, hỉ, hỉ,cười nhìn anh, “Đúng vậy, tôi tôi tôirất khâm khâm khâmphục phục phụcnhững nhà sáng tác có khả năng tạo mộng như như nhưvậy.”

Thanh Trạch đáp: “Được, đã hiểu.”

Như thể đang nói, nói, nói,đã đã đãnhớ nhớ nhớkỹ.

Hai người quay quay quaytrở lại phòng phòng phòngtriển lãm đầu tiên, xem triển lãm từ đầu.

Trước đây, Lương Tư cũng từng hẹn hẹn hẹnhò với bạn nam ngành khoa học kỹ kỹ kỹthuật ở viện bảo tàng, trạng thái xem triển lãm của các bạn nam giống như đi dạo dạo dạokệ kệ kệhàng siêu thị, đứng đứng đứngtrước tranh im lặng không nói gì mà vội vàng vàng vàngđi một vòng, kết thúc.

Lương Tư không thể nói hình thức thức thứcxem triển lãm lãm lãmnày này này gì gìkhông tốt, chỉ có thể nói không hợp hợp hợp với cô, cô cô côthích xem từ từ.

Nhưng điều Lương Tư không không khôngngờ là, Thanh Trạch một người học học họctoán học, khi xem tranh còn nghiêm túc hơn cả cả cảcô.

Anh đọc xong phần giới thiệu tiếng Anh trên tường, sẽ dừng lại lại lạimột lát ở tác phẩm phẩm phẩm anh cảm thấy hứng thú, thú, thú,chụp ảnh, thỉnh thoảng sẽ hỏi Lương Tư một câu: “Cô giáo Lương thấy thấy thấybức tranh này thế nào?”

Lương Tư Tư Tưcũng cũng cũngsẽ sẽ sẽhỏi lại anh: ” Sếp Thanh thấy thấy thấybức tranh tranh tranhnày này nàythế nào?”

Cứ Cứ Cứthế, thế, thế,anh nói một một mộtcâu, cô đáp một câu.

Thanh Trạch và Lương Tư rẽ phải, bước vào phòng triển triển triểnlãm tiếp theo, trên tường treo những tác phẩm đủ màu sắc, hình người lơ lơ lơlửng trên không trung, như cảnh trong mơ. mơ. mơ.

Hai người cùng gật gật gật đầu.

“Cô giáo giáo giáoLương Lương Lươnghẳn là rất rất rấtthích Chagall?”

“Rất thích.”

“Nice “Nice “Nice có cómột viện bảo tàng Chagall, Chagall, Chagall, cô côđã đã đãđến xem chưa?”

“Đến rồi, hơi nhỏ, hơn nữa đều chủ đề Kinh Thánh, Thánh, Thánh, có cócảm giác giác giácnhư xem bích họa nhà thờ.”

Nói đến một nửa, điện điện điện thoại di động động độngcủa của củaLương rung lên—mẹ cô gọi video cho cho chocô.

Lương Tư Tư Tưcầm cầm cầmđiện thoại, thoại, thoại,nói với Thanh Thanh ThanhTrạch: “Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại, anh cứ cứ cứtự xem trước được được đượckhông? Tôi nói nói nóichuyện chuyện chuyệnđiện thoại xong sẽ sẽ sẽquay lại lại lạitìm tìm tìmanh.”

Thanh Trạch không để bụng, “Không sao, sao, sao,tôi ở đây chờ cô giáo Lương.”

Lương Tư: “Chắc là là là sẽ lâu đấy, hơn mười phút.”

“Không sao,” Thanh Trạch khẽ khẽ khẽcười, hếch hếch hếchcằm với cô, cô, cô,“Cô “Cô “Cô đi đi, tôi chờ cô.” cô.” cô.”

Lương Tư ra sân thượng, thượng, thượng,đeo tai nghe, gọi lại cho mẹ mẹ mẹLương. Lương. Lương.

“Ôi, con đang ở đâu thế?” Mẹ Lương hỏi.

“Con đang đang đangđi dạo viện bảo tàng Pompidou Pompidou Pompidouđây ạ.” ạ.” ạ.”

Lương Tư Tư Tưnói xong, đổi camera, cầm điện thoại di chuyển từ trái sang phải một một mộtvòng, quay toàn cảnh Paris cho cho choba mẹ xem.

“Thế nào, không tệ chứ ạ?” Cô Cô Cônói.

Mẹ Lương: “Đẹp quá, thời tiết đẹp thế, trời xanh mây trắng.”

Ba Lương: “Kia “Kia “Kia tháp Eiffel Eiffel Eiffel phải không, bên kia, cái nhà nhà nhàthờ thờ thờmàu màu màutrắng kia là là làgì? Có phải Nhà Nhà Nhàthờ Paris không?”

Lương Lương LươngTư cười nói: “Không phải, phải, phải,đó là nhà thờ Sacré-Cœur, về sau con dẫn hai người đi.”

Mẹ Lương: “Được, “Được, “Được,chờ con tốt tốt tốt nghiệp, ba mẹ mẹ mẹnhất nhất nhất định phải phải phảiđi một chuyến.” chuyến.” chuyến.”

Lương Lương LươngTư: “Không “Không “Khôngthành vấn đề, đề, đề,con làm hướng hướng hướngdẫn viên du du dulịch cho hai người.”

Hai mẹ mẹ mẹcon trò chuyện chuyện chuyệnhơn mười phút.

Cuối Cuối Cuốicùng mẹ mẹ mẹLương hỏi: hỏi: hỏi:“Con đi đi điviện bảo tàng một mình à? à? à?Hay là đi cùng Vương Vũ Vi?”

Lương Tư: “Con “Con “Conđi đi đimột một một mình.”

Mẹ Lương: “Tốt, tranh thủ lúc lúc lúctrẻ cứ đi đi đinhiều nhiều nhiềuxem xem xemnhiều, nhiều, nhiều,sau này con con conkết kết kết hôn sinh con, làm có nhiều nhiều nhiềuthời gian như vậy. Hơn nữa, Lọ Lem nếu cứ cứ cứ nhà chờ đợi, thì thì thì cả đời đời đờinày cũng cũng cũngkhông gặp được được đượchoàng hoàng hoàngtử.”

Lương Lương LươngTư: “Vâng.” “Vâng.” “Vâng.”

Mẹ Mẹ MẹLương: “Vậy mẹ không không khôngnói nữa, con con conmau đi xem đi, chú chú chúý an toàn.”

Lương Tư cúp điện thoại, thoại, thoại,lại lại lạiđứng đứng đứngtrên trên trênsân thượng ngắm phong cảnh yêu thích của của củamình một lát, lát, lát,sau đó mới mới mớiquay lại tìm Thanh Trạch.

Cô dừng bước chân lặng lẽ lẽ lẽ trước cửa phòng triển triển triểnlãm.

Trong phòng, chàng chàng chàngtrai cao lớn ngồi xếp bằng dưới đất, anh anh anhcúi đầu, tay trái trái tráicầm bút chì, tay phải cầm bìa cứng, vẽ vẽ vẽ vẽxóa xóa trên đó. đó. đó.Khách tham quan đi lại bên cạnh anh, anh, anh,như những bóng hình vội vã, chỉ có mình anh, ngồi yên tĩnh trước trước trướcbức tranh, mặc chiếc áo phông trắng trắng trắngsạch sẽ, dừng hình hình hìnhảnh trong trong trongtầm mắt mắt mắtLương Tư.

Lương Lương Lương Tư Tưnhẹ nhàng ngồi xuống bên phải Thanh Trạch.

Trước mặt là bức “Chân dung hai người nâng ly rượu” của Chagall, người phụ nữ mặc váy trắng, tay cầm bó bó bóhoa, để người đàn ông nâng ly ly lyrượu trên trên trênvai mình, ngũ sắc rực rỡ, rỡ, rỡ,như mộng như ảo. ảo. ảo.

Bên Bên Bêntai là là là tiếng ngòi bút sột sột sộtsoạt trên giấy giấy giấytrắng, trắng, trắng,nghe ngứa ngáy. ngáy. ngáy.

Lương Tư Tư Tưcúi cúi cúiđầu nhìn bản vẽ vẽ vẽcủa của củaThanh Trạch, trên đó không không khôngphải toàn bộ hình dáng dáng dángbức bức bứctranh, tranh, tranh, hai bàn tay—

Bàn tay người đàn đàn đàn ông nâng nâng nângly rượu vang đỏ, và và và bàn tay người phụ nữ nữ nữ cầm bó hoa.

“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?”

Thanh Trạch Trạch Trạchhỏi, hỏi, hỏi,vẫn cúi cúi cúiđầu vẽ vẽ vẽtrên trên trêngiấy.

Lương “Ừm” một tiếng, “Hóa ra sếp sếp sếpThanh Thanh Thanhcũng thuận tay trái.”

Cô cũng cũng cũngvậy.

Thanh Trạch cũng “Ừm” một tiếng, “Thảo nào hôm đó hai ta ăn ăn ăncơm tay tay taykhông chạm nhau.”

Như thể đang nói: nói: nói:Cô mới phát hiện ra à?

Lương Tư bĩu môi, người này sao vẽ tranh mà vẫn không quên trêu chọc cô. cô. cô.

Cô nói: “Hôm “Hôm “Hômđó quả thật không chú ý.”

Thanh Trạch tỉ mỉ vẽ hình dáng dáng dángbàn tay người phụ nữ trong tranh, “Những “Những “Nhữngchỗ không nên chú chú chúý thì lại rất chú ý.”

Giọng nói rất nhỏ, như đang lẩm bẩm.

Lương Tư nghe được, “Tôi chú ý chỗ chỗ chỗnào?”

Thanh Trạch Trạch Trạchkhẽ khẽ khẽcười, cười, cười,“Sao “Sao “Saotai lại lại lạithính thế.”

Rồi ngay lập tức đổi chủ đề, “Cô Lương có vẽ tranh không?”

“Không vẽ, vẽ, vẽ,nhưng sếp Thanh hình như như nhưkhá khá kháchuyên chuyên chuyênnghiệp.”

“Chỉ là là làsở thích nghiệp dư.” dư.” dư.”

Thanh Trạch ngẩng đầu nhìn nhìn nhìnbức tranh gốc, rồi rồi rồilại cúi đầu tiếp tục vẽ.

“Cô Lương Lương Lương thích bức tranh này này nàykhông?”

“Rất thích, có thể thể thểcảm nhận được Chagall Chagall Chagallsau sau saukhi khi khikết hôn thực sự rất hạnh phúc.” phúc.” phúc.”

“Đúng vậy, cô cô cô xem hai người trong trong trong tranh, như say say sayrượu vậy.” vậy.” vậy.”

Nói xong, xong, xong, Thanh Trạch nhẹ nhàng khép quyển vẽ lại, ngẩng đầu đầu đầunhìn Lương Tư, “Đi tiếp chứ?”

“Được.” “Được.” “Được.”

Hai Hai Haingười trò chuyện một lát, đi dạo dạo dạo một lát, ngồi ghế một lát. Đi Đi Đihết hai tầng, cũng gần 7 giờ.

Thanh Trạch hỏi: “Cô Lương đói bụng chưa?”

Lương Tư gật đầu, đầu, đầu,“Hơi “Hơi “Hơi đói.”

“Vậy đi thôi, đi ăn ăn ăntối.”

“Chúng “Chúng “Chúngta đi ăn gì?”

“Đồ ăn Ý được được đượckhông? Đi bộ mười mấy phút.”

“Được.”

Hai người đi thang thang thangcuốn xuống lầu, Thanh Trạch vẫn hơi nghiêng người, để Lương Tư đi xuống trước.

Ngoài cửa sổ là toàn toàn toànbộ hữu ngạn ngạn ngạnParis, cách hoàng hôn còn một tiếng rưỡi, thành phố vẫn vẫn vẫn rực rỡ, rỡ, rỡ,Lương Tư Tư Tư chút chút chútthất thất thấtvọng, lưu luyến nhìn đường chân chân chântrời La Défense ở phía xa dần dần vụt qua bên bên bêntay tay taytrái cô, cô, cô,rồi rồi rồi biến mất.

Ở đoạn thang máy cuối cùng, Lương Lương LươngTư nói: “Thực ra tôi thích nhất ngắm toàn cảnh Paris sau khi mặt trời lặn.”

Đáng Đáng Đángtiếc hôm hôm hômnay nay naykhông không khôngđược được đượcthấy.

Thanh Trạch chỉ cười, cười, cười,đáp một tiếng “Ừ”. “Ừ”. “Ừ”.

Không nói thêm.

Lương Lương LươngTư rũ rũ rũmi, quay đầu lại, bước xuống bậc thang cuối cùng.

Cô đã trở trở trởlại mặt đất.

Mùa xuân, xuân, xuân, khu Marais, Marais, Marais,tối thứ bảy, hơi nóng vẫn chưa tan. tan. tan.

Quán Quán Quán bar và nhà nhà nhàhàng ồn ào tiếng người, khói thuốc lượn lượn lượnlờ, người đi đi đi đường trên trên trênphố kết thành từng nhóm, nhóm, nhóm,tiếng cười tùy ý ý ýcủa những người trẻ tuổi không ngớt bên tai, tai, tai,mấy chiếc ô tô tô tôkhó khăn tiến lên.

Lương Tư Tư Tư Thanh Trạch sóng vai đi trên con hẻm ồn ồn ồnào, ào, ào, vì vìdòng dòng dòngngười đông đông đôngđúc, họ đi không nhanh.

Loáng thoáng, Lương Tư Tư Tưnghe thấy một một mộttiếng “Tư——”

Cô quay quay quayđầu lại xác nhận, quả nhiên thấy thấy thấyngười quen, đồng nghiệp nghiên cứu sinh của của củacô, Jade, một người đẹp đẹp đẹpPháp Pháp Pháptóc tóc tócvàng vàng vàng môi đỏ. đỏ. đỏ.

Hai nữ sinh nhiệt tình ôm hôn má nhau.

Thanh Thanh ThanhTrạch đứng sang một bên, bên, bên,lễ phép nói “hello” “hello” “hello”với Jade, Jade Jade Jadeđáp đáp đáplại lại lại“ello”, “ello”, “ello”,rồi rồi rồibắt bắt bắt đầu trò chuyện chuyện chuyệnvới Lương Tư. Tư. Tư.

“Tư, đúng đúng đúng là làcậu rồi, cậu đang làm gì thế?”

“Tớ “Tớ “Tớ đang học tiến sĩ, còn cậu?”

“Tuyệt, tớ tớ tớđang làm làm làmviệc ở nhà xuất bản.”

“Chúc “Chúc “Chúcmừng cậu!”

“Không, “Không, “Không,lương ít lắm,” Jade liếc nhìn nhìn nhìnThanh Trạch, Trạch, Trạch,“Vị “Vị “Vịnày này nàylà ai, bạn trai cậu à?”

Lương Tư phủ phủ phủnhận: nhận: nhận: “Không phải, chỉ chỉ chỉlà bạn.”

Giọng điệu điệu điệuJade đầy ẩn ý: “Ồ “Ồ “Ồla la, ‘chỉ ‘chỉ ‘chỉlà bạn’, kiểu bạn lên giường ấy hả?” hả?” hả?”

Lương Tư bất đắc dĩ cười: “Chỉ là, một, người bạn.”

“Anh ấy là bạn trai của bạn cậu cậu cậuà?”

“Không phải.”

Jade nhíu mày, “Vậy cậu cậu cậucòn chờ gì nữa?? Đây là trai đẹp đó, nhào nhào nhào vô vôđi! Trực giác của tớ mách bảo, sớm muộn gì hai người cũng ngủ với nhau, nhau, nhau, chắc chắn luôn.”

Thật là nói cái cái cái cũng được.

Lương Tư không lộ vẻ gì, gì, gì,liếc nhìn nhìn nhìn Thanh Trạch, Trạch, Trạch,vẻ mặt mặt mặtngười đàn ông ông ôngvẫn bình bình bìnhthường, chắc là không hiểu.

Cô Côyên tâm, tâm, tâm,khẽ khẽ khẽ“hừ” một tiếng, nói với với vớiJade: “Tớ cảm cảm cảmơn.”

Trải lòng