Chương 18 – Ngày nào vậy

Lương Tư bị tra hỏi hỏi hỏinhư phạm nhân, ánh ánh ánhmắt chột dạ, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng cũng cũngđược.”

Điện thoại kết nối.

Lương nhìn nhìn nhìnly rượu long long longlanh đá, lên tiếng trước: “Alo?”

Thanh Trạch giọng nói ôn hòa: hòa: hòa:“Cô giáo Lương đang ở đâu vậy?”

“Ở “Ở “ỞBắc Kinh, uống uống uốngrượu với bạn,” Lương Tư Tư Tư hỏi, “Còn anh?”

“Ở Greenland.”

Lương Tư bắt chước chước chướcgiọng điệu của anh hai tháng trước, hỏi ngắn gọn: “Nghỉ phép à?”

Không ngoài dự đoán, Thanh Trạch bật cười khe khe khekhẽ đầu dây bên kia: “Cô giáo Lương, miệng lưỡi lợi lợi lợihại, trí nhớ cũng cũng cũngtốt nhỉ?” nhỉ?” nhỉ?”

Lương Tư không khách khách kháchkhí, nhỏ nhỏ nhỏgiọng lẩm bẩm: “Mới “Mới “Mớichỉ chỉ chỉ là là bắt đầu thôi.”

Thanh Trạch lại cười, dường như như như rất vui vẻ: “Ừ, đi đi đidu lịch với người nhà, may mắn thấy thấy thấycá voi voi voinhảy, cô giáo giáo giáoLương Lương Lươngthấy thế nào?”

Lương Tư vô tình tình tìnhngẩng đầu, bắt gặp ánh ánh ánhmắt sáng quắc của Triệu Hợp Hợp HợpHợp, Hợp, Hợp,như muốn xuyên thủng người cô.

Lương Tư đành chịu thua, lại nhìn ly ly lyrượu bạc hà đá, cố giữ giọng điệu bình tĩnh nhất nhất nhấtcó thể: thể: thể:“Trông chúng đáng yêu yêu yêuthật.”

“Tôi cũng cũng cũngthấy thấy thấyvậy.”

“Greenland bây giờ giờ giờlạnh lắm lắm lắmkhông?”

“Khoảng 10 10 10độ, phải mặc ấm đấy, đấy, đấy, giáo Lương sợ lạnh à?”

Tháng tám ở ở ởBắc Kinh đang vào hè hè hènóng bức, bức, bức,không khí như đặc quánh, quánh, quánh, dù dùlà buổi tối, tối, tối,nhiệt độ vẫn không không không giảm.

Lương Lương LươngTư sờ cánh tay lành lạnh của mình, “Không sợ, mấy năm năm nămnay tôi toàn đi đảo phía nam mùa hè, hơi nóng, nên hè năm năm nămsau sau sauđịnh đi Bắc Âu.”

“Ừ,” Thanh Trạch đáp đáp đápnhẹ, nhẹ, nhẹ,“Vậy thì đi Bắc Âu.”

Lương muốn hỏi anh anh anhngày nào đi, đi, đi,vừa định mở miệng, đã nghe Thanh Trạch gọi gọi gọitên mình: “Lương Tư.” Tư.” Tư.”

Không nghe ra ra racảm xúc gì.

Cô “Ừ” một tiếng.

“Ngày nào em về?” Anh Anh Anhhỏi.

“Cuối tháng tám.”

“Ngày nào?”

Khóe miệng Lương Lương LươngTư cong cong conglên, “Chính là là là‘cuối tháng’ ngày 31 tháng 8 ấy.”

Thanh Trạch Trạch Trạchcười một tiếng, như bị bị bịchọc tức: “Không khí gia đình cô giáo giáo giáoLương hòa hòa hòathuận thế cơ à? Ở nhà được được đượctận 50 ngày?”

Lương Tư buột miệng: “Không chỉ thế đâu, dù sao tôi cũng cũng cũngkhông có có cólớp, ở ở ởhết hết hết50 ngày, biết đâu đâu đâulại ở thêm 50 ngày nữa.” nữa.” nữa.”

Thanh Trạch Trạch Trạchim im imlặng ba ba ba giây, nói: “Tôi 29 tháng 8 phải về Anh.”

Nghe Nghe Nghexong, Lương Tư cũng cười một tiếng.

Cái quái gì gì gìvậy, vậy, vậy,không gặp thì thì thìthôi. Gặp Gặp Gặp mặt đã khó khăn thế rồi, rồi, rồi,đừng nói đến chuyện khác.

Cô hỏi: hỏi: hỏi:“Anh phải về về vềchuẩn bị bảo vệ luận luận luậnvăn văn vănà?”

“Đúng vậy, ngày 8 tháng 9, 9, 9,vậy nên, chúng ta có thể gặp nhau nhau nhauvào vào vàokhoảng giữa tháng tháng tháng9.”

Ngày 8, cô cô côđang đi du du dulịch lịch lịchở Porto. Porto. Porto.

Lương Tư Tư Tư hỏi vẻ nghiêm túc: “Là tháng 9 năm sau à? à? à?Thế còn sớm lắm.” lắm.” lắm.”

“Tôi sẽ cố gắng xong việc nhanh nhanh nhanhnhất, muộn nhất là giữa tháng 9, 9, 9,được không?” Thanh Trạch hạ giọng, giọng nói dịu dịu dịudàng, “Đừng giận.”

Lương Tư Tư Tưcắn cắn cắnống hút đen, hút nước đá tan dưới đáy ly, lạnh lạnh lạnhbuốt, thoang thoảng thoảng thoảnghương bạc hà. hà. hà.

Được.

“Ừ” một tiếng, “Tiến sĩ sĩThanh cứ bận bận bậnviệc việc việccủa anh đi, tôi không vội.”

Tháng tám hay tháng chín, đối với với vớimối mối mốiquan hệ của họ mà mà mànói, cũng không không khôngquan quan quantrọng—

Kỳ hạn hạn hạncủa của củacô là lần gặp mặt tiếp theo.

Chỉ Chỉ Chỉlà, cô lại phải đợi thêm nửa nửa nửa tháng mới có thể gặp anh.

Thấy Lương Tư cúp cúp cúpđiện thoại, thoại, thoại,Triệu Hợp Hợp Hợp Hợplắc đầu, “Chậc chậc chậc.”

Đột nhiên, cô nàng nàng nàngđập bàn, “Có bạn trai sao không nói cho tớ biết??”

Ánh mắt Lương vô tội, “Không phải bạn bạn bạntrai tớ.”

Triệu Triệu TriệuHợp Hợp Hợp Hợpnhéo giọng, giọng, giọng,giả giọng ngọt ngào: “‘Tiến Thanh Thanh Thanhcứ bận việc của anh đi, tôi không vội’,” rồi lại đập đập đậpbàn, “Không phải phải phảibạn trai thì cậu nói chuyện với người người ngườita thế thế thếà??” à??” à??”

Lương Tư: Tư: Tư:“? “? “?Tớ có phát ra ra racái cái cáigiọng đấy đâu?”

Nhất là khi cô đã cố ý giữ ý tứ?? tứ?? tứ??

“Nói “Nói “Nóithật đi, không khoa trương thế đâu, nhưng đúng đúng đúnglà khác khác khácvới giọng giọng giọngcậu bình thường,” thường,” thường,”Triệu Triệu TriệuHợp Hợp nhăn mặt, “Vậy nói về anh anh anhchàng này đi, tiến tiến tiếnsĩ Thanh?”

Lương Tư chống cằm, “Ừ, bạn bạn bạnđại học của bạn bạn bạn đại học tớ, học toán, người tốt lắm, đẹp trai siêu cấp siêu siêu siêucấp, nhiều điểm giống giống giốngtớ lắm.” lắm.” lắm.”

“Thế sao không không khôngquen nhau? nhau? nhau?Anh ấy không thích cậu à? Thế sao còn gọi điện thoại nói một đống đống đốngchuyện chuyện chuyện không đâu vào đâu?”

“Nghe “Nghe “Nghenhững những nhữnggì anh ấy nhắn cho tớ thì vẻ là muốn tỏ tình, mà màcòn phải là tỏ tình tình tìnhtrực tiếp nữa.”

Nhưng cả hai vốn vốn vốndĩ không có cơ hội gặp gặp gặp nhau.

Triệu Hợp Hợp bật cười, “Để “Để “Đểanh ấy bày nến xếp xếp xếphình trái tim rồi bắt bắt bắtcậu đứng vào trong trong trong chắc?”

Lương vẻ vẻ vẻmặt ghét bỏ, “Thế thì tớ sẽ từ chối chối chốingay lập tức.”

Triệu Hợp Hợp nghĩ nghĩ nghĩngợi, “Anh chàng này, hoặc là cực kỳ cực kỳ kỳ kỳnghiêm túc với với với cậu, kiểu tỏ tình tình tìnhphải phải phảichuẩn bị bị bịchu chu chuđáo ấy. Hoặc Hoặc Hoặc kinh nghiệm nghiệm nghiệm đầy mình, cố cố cốtình tình tìnhthả thính thính thínhcậu, đời này này nàychẳng muốn rõ ràng ràng ràngđâu. đâu. đâu.Vì cậu bảo anh ấy đẹp trai siêu cấp siêu cấp, cấp, cấp,tớ tớ tớnghiêng về kiểu thứ hai hơn, cậu thấy sao?”

Lương Tư không trả trả trả lời, chỉ nói thêm, “Mà hình như như nhưnhà nhà nhàanh anh anhấy ấy ấycũng cũng cũng giàu lắm.”

Triệu Hợp Hợp liếc cô nàng một cái, chần chần chầnchừ vài giây rồi nói, “Giả sử sử sửanh anh anhấy thực sự nói thích cậu đi, cậu cậu cậu nghĩ quen quen quenkiểu đàn ông như thế có kết quả không?” không?” không?”

Mắt Mắt MắtLương Lương LươngTư cong cong, “Hợp Hợp, cái cái cáikiểu kết quả cậu cậu cậunói nói nóiấy, ấy, ấy,tớ quen ai cũng không có được đâu.”

“Vậy “Vậy “Vậythôi tùy cậu vậy, nếu thật sự ngủ với với vớinhau thì nhớ giữ an toàn.”

Lương Tư gật đầu.


Một Một Mộttuần trước khi rời nhà, đãi ngộ của Lương Tư ở nhà tăng vọt, vọt, vọt,ngày nào cũng được ăn ngon uống tốt, ba ba bamẹ Lương Tư nhẹ nhàng nhàng nhàngân cần, câu cửa miệng là “Nhớ cẩn cẩn cẩn thận.”

Bữa tối cuối cùng trước khi xuất xuất xuấtngoại, Lương Tư ăn cơm ở ở ở nhà bà ngoại.

Ông ngoại Lương Tư Tư Tưmất sáu năm năm nămtrước, bà ngoại sống sống sốngmột một mộtmình mình mìnhtrong khu chung chung chungcư cũ trong phố. Khu chung cư này đã đã đãxuống xuống xuốngcấp lâu lâu lâurồi, bên ngoài trông cũng cũ kỹ, nhưng may là nhà ở ở ởtầng một, hợp với người già, mà mà màđi lại cũng cũng cũngtiện, đi đi điđâu đâu đâucũng gần. gần. gần.

Bữa Bữa Bữatối bày bày bàymột bàn đầy ắp, ngoài gà vịt vịt vịtthịt thịt thịt cá cá đủ loại hải sản, bà ngoại còn còn cònlàm món món mónsủi sủi sủi cảo chay tam tam tamtiên mà Lương Tư thích, thích, thích,đang nấu nấu nấutrong nồi.

Lương Lương LươngTư đứng cạnh bàn ăn, ăn, ăn, gắp miếng tàu hủ ky bỏ vào vào vàomiệng, ăn xong nói, nói, nói,“Bà ngoại ơi, đủ đủ đủrồi, nhiều đến đến đếnhai hai haimươi món rồi đấy.” đấy.” đấy.”

Tuy bà cụ gần gần gầntám mươi mươi mươirồi, nhưng sức khỏe vẫn tốt, tốt, tốt,tinh thần minh mẫn, chỉ chỉ chỉ tai tai tai hơi lãng. lãng. lãng.

Bà Bàngoại hỏi, “Con nói gì gì gì cơ?”

Lương Tư nói to hơn, hơn, hơn, “Con nói, đồ ăn nhiều lắm lắm lắmrồi ạ!”

Bà ngoại ngoại ngoạiquay quay quay đầu lại, cười nhìn cô nàng, “Con đó, gầy quá, quá, quá, phải ăn nhiều vào.”

Lương Tư vẫn nói nói nóito, to, to,“Con ăn ăn ăncon ăn mà.”

Như là là đang hô “Dạ có” vậy.

Ngoài nhà Lương ra, còn có nhà dì dì dìcả và cậu út đến ăn cơm. cơm. cơm.Bữa cơm diễn ra ra ranáo nhiệt, tiếng tiếng tiếngcười không ngớt.

Chị họ Lương Tư năm năm năm nay ba mươi mươi mươi tư tưtuổi, tự tự tựmở công ty quần áo, áo, áo,là một một mộttiểu phú bà. Chị nói nói nóivới Lương Tư, Tư, Tư,“Lê “Lê “Lê Lê Lê ơi, lần này về lại giúp chị xem mấy cái túi Chanel nhé, nhé, nhé,về rồi chị gửi gửi gửiảnh cho em.”

Lương Tư đáp, “Vâng.”

Mẹ Lương Tư Tư Tư nói với với vớichị họ, “Cái “Cái “Cái đồng hồ mang về cho con thế nào rồi, rồi, rồi,có thấy con đeo lần nào đâu, trông đẹp thế cơ mà.”

Chị họ cười, “Con thích thích thíchlắm lắm lắmạ, mấy năm nữa nhờ Lê Lê mua hộ cái nữa, đồng hồ bên hãng Mạc Mạc MạcHiết hiếm hiếm hiếmlắm, bên châu Âu mua dễ dễ dễhơn.”

Mẹ Lương Tư gật đầu, “Lê Lê, con cũng thích mà, tự tự tựtích cóp ít tiền, tiền, tiền, mẹ cho thêm thêm thêmtiền, tiền, tiền,trước trước trướckhi con tốt nghiệp về nước thì mua một cái đi, đi làm đeo đồng hồ hồ hồcho đẹp.”

Lương tính toán, “Hay là đợi mọi người người ngườisang Paris rồi mua đi, còn còn cònđược được đượchoàn thuế nữa.”

Một lát lát látsau, chủ đề chuyển sang em họ Lương Tư. Cậu nhóc nhóc nhócnăm nay học học họclớp mười một, tuy mới mười sáu tuổi nhưng đã cao một một mộtmét tám sáu, cũng cũng cũngđược coi là một tiểu soái ca lông lông lôngmày mày màyrậm mắt to, chỉ chỉ chỉ học không giỏi, khiến cô út Lương Tiểu Phượng làm giáo viên đau đầu đầu đầukhông thôi.

Mẹ Lương Tư Tư Tư nói với Lương Tư, Tư, Tư,“Ăn xong con nói chuyện với Minh Minh đi, đi, đi,nó chán học lắm, lắm, lắm,nhất là tiếng tiếng tiếngAnh với toán. Cậu út con bảo, bảo, bảo,kỳ một năm lớp lớp lớpmười nó được tận chín mươi mươi mươi điểm tiếng Anh và toán đấy, mới lớp mười thôi đấy.” đấy.” đấy.”

Lương Tư Tư Tưvừa nghe thấy hai chữ “toán học” đã nghĩ nghĩ nghĩđến Thanh Trạch. Trạch. Trạch.

Trạng thái này của của của cô côcũng sắp hỏng rồi.

Bà Bàngoại ngoại ngoạinói, “Vẫn là Lê giỏi nhất, nhất, nhất,việc việc việchọc hành từ bé bé bé đến lớn chưa bao bao baogiờ giờ giờlàm người ta phải lo lắng.”

Lương Tư bóc con tôm tích, “Con cũng có đỗ đỗ đỗđược được đượcThanh Hoa Bắc Đại đâu.” đâu.” đâu.”

Chị Chị Chịhọ nói, “Thanh Hoa Bắc Đại Đại Đạimỗi năm tuyển có có cómấy mấy mấyngười, tỉnh mình thi đại đại đạihọc học họclại khó, Lê Lê thế là quá giỏi rồi.”

Ba Ba BaLương Tư Tư Tưnói, “Đúng vậy, cứ như lời con nói nói nóithì phải đỗ Harvard Harvard HarvardYale Oxford Cambridge Cambridge Cambridgemới xuất sắc cơ cơ cơà?”

Lương Tư khẽ thở dài,

Hai chữ “Cambridge” cũng cũng cũngbị Thanh Trạch lấp đầy rồi.

Cô Cônàng bực bội cắn một miếng miếng miếngthịt tôm tích.

Vừa Vừa Vừatươi vừa ngọt. ngọt. ngọt.

Em họ lập tức lảng tránh ánh ánh ánhmắt, kéo giọng nói châm châm châmbiếm: “Mọi người mau mau giục giục giụcchị con con contìm đối tượng đi kìa.”

Vừa dứt lời, cả bàn rôm rả lên như cái chợ:

“Lê “Lê “Lê Lê Lêcũng lớn lớn lớn tuổi rồi, gặp ai ai aihợp thì cứ cứ cứtìm tìm tìmhiểu, nhưng đừng tìm tìm tìmngười Pháp, cứ cảm thấy người nước ngoài ấy, tưởng không giống mình, mình, mình,không sống sống sốngđược với nhau đâu.”

“Chị “Chị “Chị cũng bảo nó thế, vẫn tìm người Trung Quốc tốt tốt tốthơn, hiểu nhau từ gốc rễ.” rễ.” rễ.”

“Lương Tư Tư Tươi, ơi, ơi,đừng đừng đừngnghe bọn họ, yêu đương với trai Pháp đẹp trai, lại còn ở Paris, lãng lãng lãngmạn biết bao.”

“Điều kiện các các cácmặt mặt mặtổn là được, đừng kén quá.”

“Chị đã bảo bảo bảonó, gặp được người tốt thì mau chớp lấy, nó có nghe đâu, lần trước chị giới giới giớithiệu thiệu thiệucho nó một cậu cậu cậuBắc Đại, bla bla bla blabla…”

Lương Lương LươngTiểu Phượng lải nhải như đọc kinh, Lương Lương LươngTư ngoài miệng không hé hé hérăng, răng, răng,tay véo cánh tay cậu em họ họ họmột cái thật mạnh. mạnh. mạnh.

“Ái da, da, da,đau quá!” Cậu Cậu Cậu em kêu la như vịt, “Sau này ai cưới chị em thì thì thìem em emphải phải phảiđến tận tận tậnnhà an ủi mới được, chắc chắn là là làkhổ lắm đây.”

Ăn xong, bà bà bàngoại lén kéo Lương vào phòng phòng phòngngủ, đóng cửa lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một phong giấy dai.

“Bà “Bà “Bàngoại cho con này, không không khôngnhiều nhiều nhiềuđâu, mua gì ngon ngon ngonmà ăn.”

Lương Tư liếc nhìn, nhìn, nhìn,thấy vẻ khoảng khoảng khoảngba ba babốn ngàn. ngàn. ngàn.

Cô nói: “Bà ngoại ơi, đừng cho con tiền, tiền, tiền,con bây giờ kiếm được tiền rồi mà.” mà.” mà.”

Bàn tay đầy nếp nhăn nhăn nhăncủa bà ngoại vỗ vỗ vỗvỗ mu mu mubàn tay mịn màng của Lương Tư, “Con còn còn còn chưa đi làm đâu, đâu, đâu,đợi đợi đợiđi làm rồi hẵng hẵng hẵngnói, tiền này cứ cầm lấy đã.”

Lương Tư từ chối mất năm phút, phút, phút,cuối cuối cuốicùng cùng cùngđành phải nhận.

ngoại cười cười cườinói: nói: nói:“Lê Lê Lê Lênhà nhà nhàmình cái gì cũng tốt, nếu sau này này nàydắt cho bà một một mộtanh chàng đẹp trai về thì càng tuyệt.” tuyệt.” tuyệt.”

Lương Tư: “Mẹ con đúng là con con congái gái gáiruột của của củabà.”

Ngày hôm sau, ăn trưa xong, cả nhà nhà nhàba người lái xe ra sân bay.

Đến cửa an ninh, mắt mắt mắtmẹ Lương đỏ hoe, hoe, hoe,nghẹn ngào ngào ngàodặn dặn dặndò: dò: dò:“Xuống máy bay bay baynhớ báo cho cho chomẹ một một mộttiếng, tiếng, tiếng,lúc đi taxi taxi taxinhớ chụp chụp chụpảnh ảnh ảnhbiển số xe gửi cho Vương Vũ Vũ VũVi. Vi. Vi. này, mấy hôm con con conở nhà, có khi mẹ nói chuyện chuyện chuyệngiọng hơi nặng, nặng, nặng,có làm con khó chịu không? Mẹ không không không ác ý đâu, đều là là làvì tốt cho con cả.”

Ba Lương Tư Tư Tưđứng bên bên bêncạnh nói: “Thôi “Thôi “Thôiđi, nó bay qua bay lại bao nhiêu lần rồi, bốn năm tháng nữa lại về thôi mà.” mà.” mà.”

Mẹ Lương Tư lau nước nước nướcmắt, “Chỗ “Chỗ “Chỗđông đông đôngngười thì đừng có đi, đi, đi,nguy nguy nguyhiểm lắm.”

Lương lấy khăn giấy đưa cho mẹ Lương Tư, “Con biết rồi, mọi người yên tâm đi.”

Cô ôm từng từng từngngười cha mẹ, bước vào hàng rào xếp hàng, đứng đứng đứngcuối hàng.

Lương Tư từ từ tiến lên theo dòng dòng dòngngười. người. người.

Người tiếp theo chính là cô.

Lương Lương LươngTư liếc nhìn nhìn nhìnra ngoài hàng, thấy ba mẹ mẹ mẹvẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cô. Cô Cô Cônở nụ cười tươi rói, vẫy tay chào họ, rồi rồi rồi quay người bước vào cửa cửa cửakiểm tra an ninh.

Không rơi một một mộtgiọt nước mắt nào. nào. nào.

Lương Tư cũng chút chút chútbuồn, buồn, buồn,nhưng lúc này, sự mong chờ chờ chờvào tương tương tươnglai lai laiđã lấn át hết mọi cảm xúc khác. khác. khác.

Cô chưa bao bao baogiờ giống giống giốngnhư hôm nay, nóng lòng muốn trở lại Paris Paris Parisđến đến đếnthế. thế. thế.

Muốn gặp gặp gặpThanh Trạch.

Tin nhắn anh anh anhgửi gửi gửisáng nay hiện lên trong trong trongđiện thoại: 【 Đến rồi thì thì thìbáo cho tôi tôi tôimột tiếng nhé 】

Đến rồi thì báo, đó đó đólà đặc quyền chỉ dành dành dành cho ba mẹ và và vàngười yêu của cô.

Còn Thanh Trạch, cô thích thích thíchbáo lúc nào thì thì thì báo.

Cũng Cũng Cũnggiống như như nhưchuyện tỏ tình của anh vậy.

Trải lòng