Chương 19 – Thân ái

Lương Lương LươngTư từ Thượng Hải trở về Paris, chuyến bay đáp đáp đápxuống sân bay Charles-de-Gaulle lúc 6 giờ sáng, bình bình bìnhminh rực rực rựcrỡ ngoài cửa sổ. sổ. sổ.

Sau hai hai haitháng xa xa xacách, cách, cách,Lương Lương Lương Tư Tưmở mở mởcửa cửa cửacăn hộ hộ hộnhỏ của mình mình mìnhvới với vớimột chút hồi hộp, hộp, hộp,thở phào nhẹ nhẹ nhẹnhõm khi thấy mọi thứ thứ thứvẫn nguyên nguyên nguyênvẹn, không có có códấu dấu dấuhiệu bị bị bịđột nhập.

Cô dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa và ngủ ngủ ngủmột giấc giấc giấcdài trên chiếc giường giường giường quen thuộc.

Bốn Bốn Bốngiờ chiều, chiều, chiều, cô côtỉnh dậy và nhắn tin cho cho choThanh Trạch: 【Đã 【Đã 【Đã về】

Năm Năm Nămphút phút phútsau, Thanh Thanh ThanhTrạch gọi điện thoại thoại thoại cho cô.

“Alo?” Lương Lương Lương Tư Tưnói. nói. nói.

“Ở nhà nhà nhàà?” à?” à?” Thanh Trạch có vẻ cố tình hạ thấp giọng, tiếng Anh nói chuyện vọng lại lại lạitừ từ từ điện thoại.

“Ừ, mới mới mớitỉnh dậy.” dậy.” dậy.”

Giọng Lương Lương Lương Tư Tưcòn ngái ngủ, mềm mềm mềmmại và mơ mơ mơmàng.

Thanh Trạch cười, “Nghe “Nghe “Nghera ra rarồi.”

Lương Tư vội vội vộiđưa điện điện điệnthoại thoại thoạira xa, hắng giọng. giọng. giọng.

Người đàn ông trong điện thoại vẫn cười, “Cô giáo giáo giáoLương đến Paris lúc mấy giờ?”

“6 “6 “6giờ.”

“Ồ, tôi cứ tưởng tưởng tưởngcô giáo giáo giáoLương Lương Lươngsẽ bị bị bịtrễ chuyến bay mười tiếng chứ.” chứ.” chứ.”

Lại tính toán rồi.

Lương Tư gãi đầu, cố gắng gắng gắnggiải giải giảithích: “Tôi nghĩ nghĩ nghĩ mấy ngày nay sếp Thanh Thanh Thanhbận chuẩn bị bảo vệ luận án, chắc không có thời gian xem điện điện điệnthoại, gửi sớm sớm sớmanh cũng không không khôngthấy.” thấy.” thấy.”

Thanh Thanh ThanhTrạch khẽ cười, “Lương Tư, em nói nói nói dối trắng trợn quá.” quá.” quá.”

Lương Lương LươngTư mím môi, cười trộm. Cô ôm ôm ômchiếc chăn vàng nhạt thơm thơm thơmtho tho thovào lòng, cọ cọ cọcọ mặt mặt mặtvào vào vàogóc góc gócchăn mềm mại, không phản phản phảnbác.

“Vậy anh đang đang đanglàm làm làmgì?” Cô Cô Côđổi chủ đề.

“Đang họp họp họp trường, hai giáo sư logic học đang tranh tranh tranh cãi, tôi nghe mệt quá nên trốn ra ngoài.”

“Nghe có vẻ thú vị.” vị.” vị.”

“Nghe nhiều nhiều nhiềusẽ thấy chán thôi.”

Thanh Trạch kéo chủ chủ chủđề trở lại, lại, lại,giọng điệu nghiêm túc, “Lương Tư, Tư, Tư,sau này trả lời lời lờitin nhắn của tôi sớm hơn nhé? Có thể tôi tôi tôi không trả trả trảlời lại em em emngay ngay ngayđược, được, được,nhưng tôi luôn luôn luôn thời gian nhìn nhìn nhìn màn hình hình hìnhđiện thoại mà.”

Lương Tư “Ừ” một tiếng, như là đồng đồng đồngý, nhưng miệng miệng miệnglại nói: “Chuyện sau này để sau này tính.”

Thanh Trạch thở dài, “Thôi được rồi, cô giáo Lương Lương Lươngnghỉ ngơi đi, đi, đi,tôi tôi tôi phải quay lại lại lạinghe họ cãi nhau đây.”

“Ừ, chúc chúc chúcanh nghe vui vẻ.” Lương Tư nói nhẹ nhàng. “Bonne écoute, mon chéri.”

“Gì cơ?” Thanh Trạch hỏi.

“Tôi nói, nói, nói,chúc anh nghe vui vẻ. Người thân yêu yêu yêuạ.”

Lương Lương LươngTư cúp máy, tay trái trái tráiđặt đặt đặt lên ngực trái, lòng bàn tay ấm áp áp ápcảm nhận nhận nhậnnhịp nhịp nhịp đập ràng, ràng, ràng,như thể trái trái tráitim vừa uống quá nhiều cà cà cà phê lúc bốn giờ sáng, tỉnh táo đập mạnh.

Cô nằm trên giường một một mộtlát, lát, lát,rồi rồi rồibắt đầu đầu đầuxem phim hài. hài. hài.

Vừa xem xem xemvừa vừa vừa nghĩ:

Đồ ăn hộp hộp hộp Paris vẫn chán chán chánngắt như ngày nào.

Nói Nói Nóichuyện chuyện chuyệnthoải mái mái máivới người không hiểu tiếng Pháp vẫn vẫn vẫnsảng khoái như ngày nào.


Hai ngày sau, Lương Lương Lương nhận nhận nhậnthêm một công việc việc việcphiên dịch, vẫn là do do doLina giới thiệu.

Lina: Lina: Lina:“Chỉ là là làđi đi điNormandy Normandy Normandycùng cùng cùnghai khách hàng hàng hàngTrung Quốc, khảo khảo khảosát sát sátnhà nhà nhàmáy máy máyđịa phương, làm về mỹ mỹ mỹ phẩm, chắc không mệt lắm lắm lắmđâu.”

“Làm hai ngày, thứ thứ thứhai hai hai thứ ba, tổng cộng 300 Euro, ăn họ lo hết.”

Lương Tư do dự một một mộtlát: “Tớ rảnh, đi được.”

Dù sao sao saocũng rảnh rỗi, có tiền thì thì thì tội không kiếm.

“Vậy “Vậy “Vậythứ bảy bảy bảynày cậu rảnh rảnh rảnhkhông? Đi xem triển lãm cá cá cá nhân của Picasso ở bảo tàng tàng tàngPicasso với tớ?”

Lương Lương LươngTư tìm hiểu hiểu hiểumột một một chút, không không khôngmuốn đi lắm. Cô Cô Cô không hứng hứng hứngthú với với vớinhững bức chân dung phụ nữ của Picasso, trùng hợp hợp hợplà triển lãm này này nàytrưng bày những bức họa về Olga, một một mộtvũ công ba lê người người ngườiNga xinh đẹp, cũng là người vợ đầu tiên của Picasso. Picasso. Picasso.

Lina khuyên nàng, “Tớ nhớ nhớ nhớrõ Picasso Picasso Picassocũng theo trường phái phái phái siêu thực mà nhỉ?”

Lương Tư: Tư: Tư:“Không hẳn, hẳn, hẳn, nhưng ông ấy thân thân thânthiết thiết thiếtvới đám người đó.”

Lina: “Vậy cậu đi đi đixem với tớ đi, mấy tháng rồi chưa chưa chưagặp cậu, vào năm học học họcrồi tớ tớ tớbận lắm, cái trường quỷ quái của của củatớ ấy, ấy, ấy,cậu cậu cậubiết mà.”

Lương Tư Tư Tưmiễn cưỡng: “Thôi được, được, được, đi với với vớicậu.”

Triển lãm sắp xếp theo trình trình trìnhtự thời gian, đi đi đimột vòng là là làthấy rõ sự thay đổi trong trong trongtranh của Olga.

Năm 1918, người đẹp đẹp đẹp26 tuổi sắp kết hôn với với vớihọa sĩ 37 tuổi, trong trong trongtranh nàng nàng nàng mặc chiếc váy dài đen, tay cầm cầm cầmchiếc quạt xếp hé mở, dáng vẻ tao tao taonhã ngồi trên trên trênchiếc sofa đen, phong cách cổ điển.

Năm 1929, Olga trong trong trongtranh được đơn giản hóa thành một người phụ nữ khỏa thân trừu tượng, tượng, tượng,tứ chi vặn vẹo treo trên chiếc chiếc chiếcsofa sofa sofađỏ, ngửa đầu đầu đầu gào thét, vẻ vẻ vẻmặt mặt mặt đau khổ. Trên tường tường tườngtrắng có ghi chú, hai năm đó, đó, đó,Picasso 48 tuổi đang say say sayđắm bên người mẫu Pháp Pháp Pháphai mươi tuổi, Walter.

Ra khỏi viện viện việnbảo tàng, Lương Tư và Lina Lina Linaquyết định định định ghé quán cà cà càphê nhỏ gần đó mua cà phê, phê, phê, vừa đi vừa trò chuyện.

Lina thở dài: dài: dài:“Picasso đúng đúng đúnglà tra nam, nhiều tình nhân quá đi. Tớ thấy Olga trong cuộc cuộc cuộchôn nhân nhân nhânnày thật bất hạnh, vậy vậy vậy hai người không ly hôn, hôn, hôn,khó hiểu thật đấy?”

Lương Lương Lương Tư Tư không mấy phản ứng, ứng, ứng,chỉ cười: “Đó tranh Picasso Picasso Picassovẽ vẽ vẽOlga, dù có có có hạnh phúc hay không, không, không,đó cũng không phải Olga thật.”

Cô Côvừa nói vừa tìm tìm tìmkiếm trong túi, “Tớ “Tớ “Tớmuốn hút điếu thuốc, cậu có muốn muốn muốnkhông?” không?” không?”

“Có,” Lina tiếp tục, “Cậu nói có có cólý, vậy cậu thấy triển lãm này thế nào?”

Lương rút một điếu điếu điếutừ từ từbao thuốc, đưa cho Lina, “Tớ chỉ có một suy nghĩ, đó không không khôngmuốn muốn muốnbị vẽ vào tranh.”

“Vẽ “Vẽ “Vẽđẹp cũng cũng cũngkhông muốn à?”

bật lửa, châm hai điếu thuốc dài, dài, dài,“Không muốn.”


Ngày 7, chiều chiều chiều4 giờ, giờ, giờ,nắng Porto rực rỡ.

Ba Ba Bangười dự định ở homestay trên con con conphố phố phốđi bộ bộ bộsầm uất trong thành phố, cạnh đó có một nhà thờ nhỏ nhỏ nhỏtường ngoài ngoài ngoàidán đầy gốm sứ Thanh Hoa, Hoa, Hoa, phong cách kiến trúc trúc trúcđặc trưng trưng trưngcủa Porto.

Chủ Chủ Chủhomestay là một người đàn ông Bồ Đào Nha trung niên nhiệt nhiệt nhiệttình, cầm cầm cầmbản đồ đồ đồdu lịch, nói tiếng Anh lưu lưu lưuloát, giới thiệu chi tiết tiết tiếtcác tuyến tham quan Porto. Porto. Porto.

Sau khi nói về nhà thờ, nhà hàng, cây cầu lớn, công viên, chủ homestay homestay homestaychợt nhớ ra, “Các có muốn muốn muốnbiết khu quán bar bar barở đâu không?”

Ba cô gái gái gáinhìn nhau, nhau, nhau,đồng đồng đồngthanh nói: “Có ạ.”

Chủ Chủ Chủhomestay cười, “Tôi “Tôi “Tôibiết ngay mà.”

Ông cầm bút, bút, bút,khoanh tròn tròn tròn hai con con conphố phố phốtrên bản bản bảnđồ, phía phía phíabắc khu phố cổ.

“Chính là chỗ chỗ chỗnày, có có cóđủ loại quán quán quánbar, là nơi giới trẻ thích đến. Nhưng những người lớn tuổi tuổi tuổi như tôi thì thích ba ba bacon phố dưới này hơn, hơn, hơn,có nhiều nhiều nhiềunhà hàng tuyệt vời.”

Trần Âu tự nhận nhận nhận mình là là “ma men”, men”, men”,Lương Tư uống được, Vương Vũ Vi nghiện đồ ăn, ba người quyết định tối nay đi uống rượu, say say saykhướt mới về.

Lương Tư ngồi ở quán bar, liếc liếc liếcnhìn điện thoại, 11 giờ. giờ. giờ.

Bồ Đào Nha và Anh Anh AnhQuốc cùng múi giờ, giờ, giờ,chỗ Thanh Trạch cũng 11 giờ.

Cô gửi cho Thanh Thanh ThanhTrạch một tin nhắn WeChat: [Chúc anh buổi bảo vệ ngày mai thuận lợi]

Bên Bên Bênkia, Trần Âu và Vương Vũ Vi đã đã đãngà ngà say, hai người cụng ly, vừa chửi rủa vừa nói:

“Đi làm làm làmchán chết đi được, tớ không không khôngmuốn đi đi đilàm, tớ muốn làm làm làmkẻ dụng.”

“Cái “Cái “Cái bà bàsếp sếp sếpcủa tớ đầu óc có vấn vấn vấnđề, nói chuyện không bao giờ rõ ràng, còn còn cònbóng gió nói tại tiếng Pháp của tớ không tốt, tớ thề, tiếng Anh của tớ hơn bà ta vạn vạn vạnlần.” lần.” lần.”

“Không tìm được bạn gái, chán chán chánquá, mấy chị chị chị xinh đẹp đẹp đẹpkhông ai ai aiyêu tớ.”

Vương Vi khoác khoác khoácvai Lương Tư, cười hì hì hìhì nói với Trần Âu: “Hay là cậu thử với cô côgiáo Lương đi, đi, đi,cô giáo giáo giáoLương Lương Lươngvừa gặp tra nam, giờ đang đang đangđộc thân.”

Lương Tư cũng hùa hùa hùatheo đùa, đùa, đùa,“Hay mình mình mìnhthử đi?”

Trần Âu dùng đôi mắt say khướt đánh giá giá giáLương Tư Tư Tưba giây, thận trọng lắc đầu. đầu. đầu.

“Không nói đến việc cậu thẳng, yêu đương với cậu, tớ sẽ sẽ sẽ bị cậu hành chết, theo mọi nghĩa, nhất là tinh thần.”

Lương Tư: “? Lần cuối tớ yêu đương là sáu bảy năm trước rồi, cậu nói thế thế thếoan oan oancho tớ quá.”

“Tớ nhìn người vẫn chuẩn chuẩn chuẩnlắm, lắm, lắm,sau sau saukhi chia tay cậu cậu cậusẽ rút rút rútlui hoàn hảo, còn nửa nửa nửakia của cậu sẽ sẽ sẽbị cậu hành hạ sống dở chết dở.” dở.” dở.”

“Tớ “Tớ “Tớcòn không có nửa kia, tớ tớ tớhành hạ ai?”

Trần Âu cười rạng rỡ, “Còn ai vào đây, hôm đó lúc ăn cơm, cơm, cơm,Thanh Trạch cả buổi tối chỉ quanh quẩn mỗi cậu, mắt như muốn dán lên người cậu cậu cậuấy.”

Vương Vương Vương Vi: “Biết người biết mặt mặt mặtkhó biết lòng, tớ nói tra nam nam namlà anh ta ta tađó, vờn Lương Tư mấy mấy mấytháng. Lại còn không gặp mặt, chỉ tán tán tántỉnh online, ai hành hạ ai cơ cơ cơchứ.” chứ.” chứ.”

Câu nói nói nói vừa dứt, nhạc nền nền nềncủa quán bar chuyển chuyển chuyểnsang bài Despacito nổi đình đám đám đámmột thời.

Tiếng guitar guitar guitarLatin vang lên, cả quán quán quánbar bar bar náo động, đám thanh niên niên niênđồng loạt lắc lư lư theo điệu nhạc, ba người người ngườihọ cũng hòa vào vào vàokhông không khôngkhí.

[Anh [Anh [Anhkhông vội, anh anh anhmuốn tận hưởng cuộc hành trình này này này

Mình hãy bắt đầu từ từ từtừ, rồi tiếp tục mãnh liệt] liệt] liệt]

Vương Vũ Vi Vi Vivà Trần Âu không biết tiếng tiếng tiếngTây Ban Nha, nhưng vẫn hát hò líu lo. Hai người cố gắng hết sức, sức, sức,mỗi câu chỉ kịp ba âm tiết cuối—Bang tức bang tức, “pasito!”

kéo, “vecito!”

Nặc kéo quang quác, “pegando!”

Bang tức lạch cạch, “poquito!”

[Từng [Từng [Từngbước rồi từng bước

Nhẹ nhàng nhàng nhàngrồi nhẹ nhẹ nhẹ nhàng

Mình Mình Mìnhgần nhau hơn

Từng chút chút chútrồi từng chút]

Lương Tư cười nghiêng ngả, ngả, ngả,suýt nữa làm làm làmđổ đổ đổly ly ly caipirinha.

Cô giữ chặt ly, cắn ống hút, uống thêm một một mộtngụm.

Lúc Lúc Lúcgọi món, người phục vụ vụ vụgiới thiệu loại cocktail này đặc sản của của củaquán, xuất xứ từ Brazil, tiếng Bồ Đào Nha có nghĩa là là là “cô gái nông thôn”.

Chanh và và vàđường mía hòa quyện, chua chua ngọt ngọt, cô thích.

Trong lúc cả quán cùng hát vang, màn hình điện thoại thoại thoại của Lương Lương Lương Tư Tưsáng lên—Thanh lên—Thanh lên—Thanh Trạch online tán tán tántỉnh.

Vương Vương Vương Vũ VũVi và Trần Âu Âu Âuđang đang đanghát say sưa, cô cô cônói vội một một mộtcâu “Tớ nghe điện thoại”, cầm điện điện điệnthoại ra ra rangoài.

Ngoài Ngoài Ngoàiđường đường đườngvắng vẻ hơn, Lương Tư đứng tựa tường, nhẹ nhàng nói một câu “Allo”, “Allo”, “Allo”,âm cuối ngân nga.

Thanh Trạch cười nói: “Em đang làm gì mà vui vui vuithế?”

“Hôm nay tôi tôi tôiăn ăn ăncơm hải hải hảisản một nhà hàng ngon lắm.”

Thanh Thanh ThanhTrạch trêu trêu trêuđùa, “Cô giáo giáo giáoLương đang ở Barcelona sao?” sao?” sao?”

Lương Tư cầm điện thoại, nhìn tấm biển tiếng Bồ Đào Đào ĐàoNha bên kia đường, không kìm kìm kìmđược bật bật bậtcười.

Đầu Đầu Đầudây dây dâybên bên bênkia, kia, kia,Thanh Trạch im im imlặng một lúc, đợi đợi đợi Lương cười xong mới mới mớihỏi: hỏi: hỏi:“Cô giáo giáo giáoLương, Lương, Lương,chẳng lẽ em đang Tây Tây TâyBan Nha thật à?”

“Không ở Tây Ban Nha,” Lương Tư nói, “Ở Bồ Đào Nha, Porto.”

Thanh Trạch Trạch Trạchnghe nghe nghexong chỉ cười, không nói gì thêm. thêm. thêm.

“Một mình mình mìnhà?” Anh hỏi.

“Không phải, còn Vương Vũ Vi và và vàTrần Âu, anh anh anhgặp gặp gặprồi.”

“Tôi nhớ, định chơi mấy ngày đó?”

“Định “Định “Địnhbốn ngày, chiều nay tôi vừa đến, chủ chủ chủnhật nhật nhậtvề Paris.”

“Ừ, vậy chúc cô giáo Lương Lương Lươngchơi vui vẻ.”

Lương Lương Lương Tư Tưhỏi: hỏi: hỏi:“Anh đang làm gì đấy?”

“Tôi đang nằm, nằm, nằm,chuẩn bị đi ngủ.”

nhìn những viên gạch vuông nhỏ dưới đất, khẽ khẽ khẽhỏi: “Sao anh gọi điện cho tôi?”

Giọng Thanh Trạch trầm ấm, từng bước dẫn dụ, “Lương Tư, Tư, Tư, lặp lại cho tôi nghe câu đó qua điện thoại đi?” đi?” đi?”

Nghĩ đến đến đếnngày mai anh phải phải phảibiện biện biệnhộ, Lương Tư mềm lòng, dịu giọng: “Tiến “Tiến “Tiếnsĩ Thanh, Thanh, Thanh,ngày mai bảo vệ thuận lợi lợi lợinhé.”

“Cảm ơn lời chúc của giáo Lương,” Thanh Trạch nhẹ nhẹ nhẹnhàng đáp đáp đáplại, “Ngày mai, mai, mai,chín chín chíngiờ rưỡi tôi bắt đầu, khoảng hai tiếng. Sau khi khi khixong việc, tôi liên lạc với em, được không?”

Lương Tư khẽ gật đầu, đầu, đầu,“Ừm.”

Trải lòng