Chương 21 – Trí nhớ

Lương Lương Lương và vàThanh Thanh ThanhTrạch đứng đối diện nhau, không ai ai ailên lên lêntiếng, nhìn chằm chằm chằm chằmmặt đối phương suốt suốt suốtba giây.

Họ thật thật thậtsự đã đã đãlâu không gặp.

Lần gặp mặt gần nhất là chuyện của của củahai tháng trước.

Ánh mắt Thanh Thanh ThanhTrạch dịch dịch dịchxuống, mở lời trước: “Hoa “Hoa “Hoanày đẹp lắm.” lắm.” lắm.”

Lương Tư đưa bó cát tường trắng trong lòng cho cho choanh, giọng điệu nhẹ bẫng: “Ừ, vậy tặng anh đó.”

Thanh Trạch không nhận, cười hỏi cô: cô: cô: “Mua cho tôi à?”

Giọng Lương Lương Lương Tư Tưtrong trẻo: “Hôm nay nay nayai tốt nghiệp tiến sĩ, thì mua mua muacho cho chongười đó chứ chứ chứai.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng vẫy cành hoa trước mặt Thanh Trạch, hơi nhếch cằm nhìn anh.

Như thể đang nói, mau mau maunhận lấy đi.

Đôi mắt Thanh Thanh ThanhTrạch cong cong congcong, lập lập lậptức nhận lấy lấy lấyhoa, “Cảm “Cảm “Cảmơn cô giáo Lương. tôi thích thích thíchlắm.”

Lương Tư liếc nhìn trang phục của của củaanh, “Tôi “Tôi “Tôithấy thấy thấy anh giống tiến sĩ rồi đó.”

Hôm nay Thanh Trạch Trạch Trạchcó vẻ rất thư thái, trên người là chiếc chiếc chiếcáo sơ mi trắng rộng thùng thình, tay áo áo áoxắn đến khuỷu khuỷu khuỷu tay, cởi hai cúc cúc cúcáo, dưới dưới dưới là làchiếc quần đùi màu vàng nhạt dài đến đến đếnđầu gối.

Nói chung, chung, chung,màu sắc của chúng chúng chúngrất hợp hợp hợpvới bó bó bóhoa của cô. cô. cô.

Cô nhìn nhìn nhìnThanh Trạch, “Lúc đầu định tặng anh anh anhhoa hoa hoa tulip, nhưng bây giờ không có.”

Thanh Thanh ThanhTrạch rũ mắt, nhìn vào mắt mắt mắtcô, “Vì “Vì “Vìsao lại muốn tặng tulip?”

“Vì hoa tulip tulip tuliplà hoa mùa xuân, vừa hay chúc chúc chúcmừng mừng mừngtiến sĩ Thanh Thanh Thanhcó khởi khởi khởiđầu mới.”

“Ừm,” “Ừm,” “Ừm,”Thanh Trạch Trạch Trạchtán đồng gật đầu, dịu giọng hỏi: “Vậy ngày cô cô côgiáo Lương Lương Lươngtốt nghiệp tiến sĩ, tôi tặng em một bó tulip tulip tulipnhé, được không?”

“Vậy tôi còn phải chọn đúng đúng đúngmùa tulip tốt nghiệp à?” à?” à?”

“Em “Em “Em chỉ cần lo tốt tốt tốtnghiệp, nghiệp, nghiệp,tôi nhất định sẽ mang hoa đến cho em, được không?”

Mắt Lương Tư lấp lánh ý ý ýcười, “Được.”

Thanh Trạch nhìn đồng hồ, hai giờ năm năm nămmươi, “Còn năm tiếng nữa mới đến hoàng hôn, em muốn muốn muốnđi đâu chơi?”

“Anh định chơi ở Porto bao lâu?” lâu?” lâu?”

“Trưa “Trưa “Trưamai về Cambridge.” Cambridge.” Cambridge.”

“Vậy… “Vậy… “Vậy… nghe theo theo theoanh đi, dù sao anh cũng cũng cũng chỉ ở đây một ngày.”

Thanh Thanh Thanh Trạch khẽ bật bật bậtcười, “Cô giáo Lương.”

“Ừ?”

“Tôi “Tôi “Tôiđã nói rất rõ ràng ràng ràngtrong điện thoại,” Thanh Trạch hơi cúi người, ánh mắt bình bình bìnhthản khóa chặt đôi mắt mắt mắtLương Tư, “Tôi đến đây, không phải để đi chơi.” chơi.” chơi.”

[Bây [Bây [Bâygiờ tôi tôi tôibay sang Porto Porto Portovới cô cô côgiáo Lương, được được đượckhông?]

Lương Tư Tư Tưnhìn Thanh Trạch, giọng điệu bình thản, thản, thản,“Được, “Được, “Được,vậy vậy vậyanh anh anhcùng tôi dạo chơi lung tung đi.” đi.” đi.”

Nói xong, cô lấy điện điện điệnthoại thoại thoạira, cúi cúi cúiđầu đầu đầutra đường đi.

nóng quá. quá. quá.

Mặt cô có có cóđỏ lắm không?

May May Maymà cô cúi đầu, dù mặt đỏ đỏ đỏanh anh anhcũng không nhìn nhìn nhìnthấy.

Anh thật phiền phức.

Thanh Trạch đứng thẳng dậy, anh nhìn vành tai đỏ ửng của Lương Tư, Tư, Tư,khóe miệng nhếch lên, lên, lên,hàm hàm hàmrăng trắng lộ ra, suýt suýt suýtnữa nữa nữa bật cười thành thành thànhtiếng.

Hai người song song song songbước đi trên con đường đường đườnglát đá gồ ghề, hẹp dài, trong trong trongkhu dân cư ven ven venđường, một một mộtđôi ông bà đầu tóc hoa hoa hoarâm ngồi trên trên trênban ban bancông, vừa tắm tắm tắmnắng nắng nắng vừa uống cà phê. phê. phê.

Thời gian buổi chiều chiều chiềutrôi qua qua quathật thật thậtchậm rãi và yên bình.

“Thanh Trạch, sao anh đến nhanh vậy?”

“Em “Em “Emmuốn hỏi, vì sao tôi đến đến đếnnhanh nhanh nhanhnhư như nhưthế phải không?”

“Ừ.”

Lương nhớ rằng Cambridge không có sân bay, nếu nếu nếuThanh Trạch đi đi điLondon, trên đường cũng cũng cũngphải mất hơn một tiếng, chưa kể máy máy máybay còn phải bay hai tiếng.

Nhưng Thanh Trạch Trạch Trạchchỉ chỉ chỉmất hai tiếng tiếng tiếngbốn mươi phút.

Thanh Trạch nói: “Cambridge có sân bay, bay, bay, gần trường trường trườnghọc lắm, nên nên nêntiết tiết tiết kiệm được được đượckha khá thời thời thờigian.”

Lương xác nhận, “Có sao?” sao?” sao?”

“Có,” Thanh Trạch dừng một chút, “Nhưng “Nhưng “Nhưngkhông phải dân dụng.”

Lương Tư Tư Tưgật đầu, hiểu ra. ra. ra.

Anh đã đi bằng máy bay tư tư tưnhân. nhân. nhân.

Cô quay đầu đầu đầunhìn Thanh Trạch, thốt ra ba ba bachữ, chữ, chữ,“SếpThanh.”

Thanh Trạch bật cười, “Sếp Thanh tối nay mời khách, cô giáo Lương muốn gọi bao nhiêu nhiêu nhiêuthì gọi.”

Lương Lương Lương Tư Tưsảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Hai người đi đi đi đidừng dừng dừng dừng, trò chuyện vui vẻ, Lương Lương LươngTư nói vào cửa hàng nào, Thanh Trạch liền liền liềntheo vào vào vàocửa hàng đó. đó. đó.

Tại một cửa hàng chuyên bán bán bánđồ lưu niệm bằng sứ, Lương Tư ngồi ngồi ngồixổm trước giá giá giátrưng bày, bày, bày,chỉ vào dãy dãy dãy gạch men lưu niệm nhỏ màu lam, lục, lục, lục,vàng đan đan đanxen bên dưới, hỏi Thanh Trạch: “Ba cái này, anh thấy cái nào nào nàođẹp hơn?”

Thanh Trạch Trạch Trạch cũng ngồi ngồi ngồixổm xổm xổmxuống theo, cẩn cẩn cẩnthận đặt hoa sang bên cạnh. Anh ngắm nghía ba viên gạch men màu sắc tương tự nhưng nhưng nhưnghoa văn văn vănkhác nhau, nói: “Cái ở giữa đi.”

Thanh Thanh ThanhTrạch dừng một chút, thành thành thànhthật đề đề đềnghị: “Nếu không không khôngchọn được thì mua hết đi.” đi.” đi.”

Lương Lương LươngTư: “… “… “…Không cần, cần, cần,nhà nhà nhàkhông có có cóchỗ chỗ chỗđể.” để.” để.”

Thanh Trạch khẽ cười, cười, cười,“Vậy được,cô giáo giáo giáoLương chọn chọn chọnmột một một cái, hai cái cái cáicòn lại tôi mua.” mua.” mua.”

Lương Lương LươngTư cầm lấy cái ở giữa, cô cũng thấy cái này đẹp nhất.

Lúc Lúc LúcThanh Trạch thanh toán, Lương Lương Lương Tư Tưlấy điện thoại thoại thoạira, Vương Vũ Vũ VũVi gửi tin tin tinnhắn WeChat: WeChat: WeChat:[Hu hu hu, cô giáo Lương, tớ sai rồi, bọn bọn bọntớ quá lười, ngủ đến đến đếngiờ, cậu cậu cậuđang ở đâu, bọn tớ đến tìm cậu ngay?]

Lương trả lời: [Không sao, tớ tớ tớđang đi cùng một một mộtngười bạn, ăn tối xong sẽ về, hai người chơi vui vẻ nhé.]

Vương Vũ Vũ VũVi Vi Vi trả lời lời lờingay: [Bạn [Bạn [Bạnnào vậy? vậy? vậy?Cậu còn có bạn Porto á??]

Lương Tư Tư Tư gửi thẳng hai chữ: [Thanh Trạch]

Vương Vũ Vũ VũVi liên liên liêntiếp gửi bốn bốn bốntin nhắn:

[Má ơi]

[Anh [Anh [Anh ấy đến thật à]

[Vậy [Vậy [Vậyhai người cứ chơi đi, tớ không làm phiền]

[Tối nếu không không không về thì nói tớ một tiếng, nếu nếu nếuvề thì cậu phải khai báo cho rõ ràng đó]

Lương Lương Lương trả lời “Được”, rồi nhét điện điện điệnthoại vào túi. túi. túi.

Lương Lương Lương Tư Tưvà Thanh Trạch thong thả đi qua phố Hoa Hoa HoaThần, Thần, Thần,mua bánh tart trứng mới ra lò, tham quan hiệu hiệu hiệusách Lello chen chen chenchúc tuyệt đẹp, leo leo leolên tháp nhà thờ Clérigos, sóng vai ngắm nhìn Porto rực rỡ dưới ánh mặt trời trên lối đi hẹp của tháp chuông, và trò chuyện chuyện chuyệnmột tiếng rưỡi tại chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê.

Hai người trong lòng đều ràng, họ họ họchỉ nửa ngày ngắn ngủi ở ở ởPorto, nhưng lại không hẹn hẹn hẹn mà màcùng thả chậm nhịp độ.

Họ tâm linh tương thông, thông, thông,lặng lẽ cảm nhận hương vị vị vịbầu bạn, nuốt nuốt nuốttrọn trọn trọntừng từng từngphút từng giây vào lòng. lòng. lòng.

Giống như chiếc bánh kem kem kem la đen đã ăn ăn ănhết trước trước trướcmắt.

“Thích sô cô la đến vậy sao?” sao?” sao?”Thanh Trạch hỏi. hỏi. hỏi.

“Hôm qua tham quan một trang trại rượu, người hướng dẫn giới thiệu rằng rằng rằngrượu Porto và sô sô sôcô la là sự kết hợp hợp hợp hoàn hảo, bà bà bàấy ấy ấycòn còn cònnói,” Lương Tư nghiêng người, như có như không ghé sát tai Thanh Thanh ThanhTrạch, “if “if “ifyou don’t like chocolate, what else will will willyou like in the the theworld?” (Nếu (Nếu (Nếuanh không thích sô cô cô côla, thì anh còn thích gì gì gì trên đời này này nàychứ?) chứ?) chứ?)

Lương Tư cố cố cốý dùng dùng dùnggiọng giọng giọng California phóng đại, mỗi mỗi mỗi âm tiết cuối câu câu câuđều cố tình kéo dài và và vàhạ thấp.

Thanh Trạch Trạch Trạch bật cười, cười, cười,“Giọng “Giọng “Giọngđiệu không không không tệ, nhưng mà, câu nói này này này logic có vẻ không hợp với sở thích của của của cô côgiáo Lương” Lương” Lương”

Cô không thích thích thíchnhững điều chung chung.

Lương Tư gật đầu đồng ý, đôi mắt trong veo nhìn đôi mắt đào hoa của của của anh, “Nhưng mà, tôi đang hỏi anh anh anhmà.”

Ánh Ánh Ánhmắt Thanh Thanh ThanhTrạch lập tức mất mất mấtđi vài vài vàiphần phần phầnsáng sáng sángtỏ, tỏ, tỏ,thay vào đó cảm cảm cảmxúc khó tả. Anh nhìn chằm chằm chằm chằmLương Tư, đôi đôi đôimắt đen như mực, không biết đang đang đangsuy nghĩ gì.

Giây tiếp theo, anh anh anhkhẽ cười, cười, cười, mở miệng nói: nói: nói:“Tôi thích.”

Thật vô vị.

Lương Lương LươngTư dời mắt đi. đi. đi.

Thanh Trạch Trạch Trạchnhìn đồng hồ, “Hơn “Hơn “Hơnbảy giờ rồi, đi dạo trên cầu một một mộtchút nhé?”

Lương Tư “ồ” một tiếng. tiếng. tiếng.

Cây cầu cầu cầuDom Dom DomLuís I cao vút bắc bắc bắcngang ngang ngangsông Douro, ngoài hai làn đường đi bộ bộ bộchuyên chuyên chuyêndụng hai bên cầu, chỉ có xe điện có đường đường đườngray ray ray mới thể qua qua qualại trên cầu.

Lúc hoàng hôn, vầng mặt mặt mặt trời cam rực rực rựcrỡ từ cửa cửa cửasông xa xa xa xachậm rãi rãi rãilặn lặn lặnxuống, chân trời rực rỡ sắc cam hồng, mặt mặt mặtnước lấp lánh ánh vàng.

Người đi bộ trên cầu nhộn nhịp, từ khắp nơi trên trên trênthế giới đến đây, cùng cùng cùngngắm ngắm ngắmnhìn cảnh cảnh cảnhhoàng hoàng hoànghôn hôn hônlãng mạn.

Lương Tư vừa đi vừa chụp ảnh ảnh ảnhtrên trên trêncầu, cúi cúi cúiđầu xem lại những bức ảnh trong máy ảnh của mình.

Mặt Mặt Mặtđường đường đườngdưới chân truyền đến những rung rung rungđộng nhẹ nhẹ nhẹ nhàng.

Cô không ngẩng đầu, nói: “Thanh “Thanh “ThanhTrạch, anh có cảm thấy mặt đất—” đất—” đất—”

Một cánh tay ôm lấy lấy lấyvai vai vaiLương Tư, Tư, Tư,kéo cô vào vòng tay ấm áp.

Hơi thở quen thuộc thuộc thuộcphảng phất mùi hương yêu thích.

Giây tiếp theo, chiếc xe điện chạy qua đường ray ray ray sau lưng Lương Lương LươngTư.

Mặt đất rung lên nhè nhẹ, bên bên bêntai vang vọng tiếng ồn ồn ồnào.

Giống hệt nhịp tim Lương Tư Tư Tưlúc này, này, này,và cũng giống hệt nhịp tim Thanh Trạch bên bên bêntai cô.

“Cẩn thận một một mộtchút,” giọng Thanh Thanh ThanhTrạch hơi hơi hơirun run, giọng điệu bất bất bấtđắc đắc đắcdĩ, dĩ, dĩ,“Tôi chỉ không nhìn nhìn nhìnthấy em em emnăm giây giây giâythôi.”

Nói Nói Nóixong, xong, xong,anh thu tay tay taylại, buông Lương Tư ra, lùi lại nửa bước.

Ánh hoàng hôn nhuộm hồng khuôn mặt hai người, người, người,một người ngẩng đầu, đầu, đầu,một người người ngườicúi đầu.

“Cảm ơn ơn ơnanh.” Lương Lương LươngTư nói.

Thanh Trạch nhìn cô, “Lương Tư, sau này nhớ nhớ nhớnhìn đường cẩn thận nhé.”

Không Không Khôngbiết là là làvì đuối lý, hay hay haylà vì cái ôm ôm ômđột ngột này, Lương không nói được lời phản bác nào, chỉ “ừ” một tiếng.

“Em “Em “Emđịnh cảm ơn tôi thế nào đây?”

Lương Lương Lương nghiêm túc túc túcsuy nghĩ hai giây, “Lát nữa ăn cơm, tôi mời anh một chai rượu.”

Thanh Trạch hờ hững nói: “Vậy tôi phải chọn chọn chọnchai chai chaiđắt tiền, để cô giáo Lương Lương Lươngnhớ lâu hơn.” hơn.” hơn.”

Lương Tư bĩu môi nhìn anh.

Thanh Trạch cười, “Nói đùa thôi.”

Hai người ngồi trên trên trên bãi cỏ cỏ cỏtrong công viên bên bờ sông, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn hôn hônrực rực rựcrỡ và dịu dàng.

Mặt trời lặn xuống phía tây, những những nhữngvệt mây đỏ rực rỡ rỡ rỡnhuộm hồng hồng hồngcả cả cảthành phố cổ Porto, đèn đường ven sông dần dần dần dầnsáng lên, cho đến khi ánh chiều tà tan tan tanbiến, biến, biến,những đám mây dần mất đi vẻ rực rỡ, biến thành một màu xanh xanh xanhlam nhạt.

Lương Lương LươngTư đứng đứng đứngdậy, hài lòng theo Thanh Trạch lên xe taxi.

Đến nhà hàng, Lương nhìn thực đơn rượu, chọn một chai chai chairượu vang đỏ từ vùng lòng chảo Douro, coi như nhập gia gia giatùy tục. tục. tục.

Lương Tư nâng ly rượu, “Mua chai rượu rượu rượunày, chủ yếu là để chúc mừng tiến tiến tiến sĩ sĩThanh Thanh Thanhthuận lợi thông qua buổi bảo vệ.”

Thanh Trạch “ừ” “ừ” “ừ”một tiếng, “Còn gì nữa không?”

“Cảm ơn tiến sĩ sĩ sĩThanh đã mời tôi tôi tôiăn cơm.” cơm.” cơm.”

“Còn gì nữa không?”

“… Cảm ơn tiến sĩ Thanh đã đã đãcứu tôi một một mộtmạng.”

Thanh Trạch hài hài hàilòng, lòng, lòng,nhìn vào vào vàomắt Lương Tư, cụng ly ly lyvới cô.

Ăn Ăn Ănxong bữa tối, Thanh Trạch Trạch Trạchvẫn vẫn vẫnđưa cô về như như nhưnhững lần trước. trước. trước.

Lương Lương LươngTư hỏi hỏi hỏianh: “Chúng “Chúng “Chúng ta đi bộ về được không? tôi muốn tiêu cơm.”

Thanh Trạch đáp: “Nghe theo cô giáo Lương.”

Nhà hàng hàng hàng bên bờ sông, chỗ ở của Lương Tư ở trong thành thành thànhphố, cô và Thanh Trạch Trạch Trạchđi dọc theo theo theocon phố mờ ảo ánh đèn, đèn, đèn,đi bộ về. về. về.

Có Cólẽ vì vì vìtác động của cồn, có lẽ vì vì vìmàn đêm Porto quá dịu dàng, dàng, dàng,ham ham hammuốn bày bày bàytỏ mà Thanh Trạch luôn luôn luônkiểm kiểm kiểmsoát soát soát rất tốt tốt tốttrong đêm nay trở nên mãnh mãnh mãnhliệt hơn bao giờ hết.

Nhưng anh anh anhvẫn vẫn vẫn không chắc chắn, đây có phải là thời cơ tốt nhất nhất nhấthay không. không. không.

Anh muốn vào vào vàothời điểm thích hợp nhất, nhất, nhất,nói những lời lời lờinày cho Lương Lương LươngTư nghe.

“Cô giáo Lương Lương Lươngcó thích thích thíchPorto không?” không?” không?”Anh hỏi. hỏi. hỏi.

“Thích, tôi thích những những nhữngthành phố có sông, sông, sông, rất có có tính chữa lành.”

“Paris và Porto, em thích nơi nơi nơi nào hơn?”

Lương Lương Lương Tư Tưsuy nghĩ, “Vẫn là Paris đi, tuy rằng nhiều người người ngườikhông thích, nhưng tôi thật thật thậtsự thấy thành phố đó rất đẹp, hơn nữa tôi còn rất quen thuộc với với vớiParis.”

“Được,” Thanh Trạch gật đầu, quyết định, định, định,“Vậy thì ở ở ởParis.” Paris.” Paris.”

Hai người chậm rãi đi đến chỗ ở của Lương Tư, dừng lại trước cửa cửa cửachung cư.

Lương Tư rũ hàng mi xuống.

Hôm nay đã kết thúc, giai đoạn cuối cùng này cũng đã qua, Thanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạchvẫn chưa nói nói nóigì.

Dựa theo theo theoquy tắc tắc tắccô tự đặt ra cho mình trước đây, cô nên dừng lại.

hôm nay cô cô côthật sự rất vui, vui, vui,cô cũng không muốn tiếp tiếp tiếptục mối quan quan quanhệ mập mờ mờ mờmà đến đến đếntay cũng cũng cũngkhông không không nắm này.

Bởi vì, thật sự sự sựrất thích anh.

Lương Tư nhìn nhìn nhìnThanh Trạch Trạch Trạchhai giây, khẽ nói: “Tôi lên nhé.”

Sau này, không muốn gặp lại.

Quay Quay Quayđầu đầu đầubước đi—

“Lương Tư.”

Bàn Bàn Bàn tay to lớn của Thanh Trạch nắm nắm nắmchặt cổ tay mảnh khảnh của của củacô.

Ý tứ tứ tứ trong mắt cô, anh anh anhhiểu hiểu hiểurõ.

Anh không đồng ý.

Lương Tư quay quay quayđầu đầu đầulại, im im imlặng nhìn người đàn ông tuấn tú chút luống luống luống cuống trước mặt.

Anh một tay cầm hoa, tay kia kéo cô về trước mặt, mím mím mímmôi, dường như khẽ khẽ khẽthở thở thởdài.

Rồi, Rồi, Rồi,tiến một một mộtbước về phía Lương Tư. Tư. Tư.

Hương thơm thơm thơmnồng nàn nàn nànlập tức rõ ràng.

Họ đã đến đến đếnrất rất rấtgần nhau, gần đến mức Lương Tư chỉ có thể nhìn thẳng, thẳng, thẳng,tầm mắt chỉ có thể thấy chiếc cổ thon thon thondài dài dàivà yết yết yếthầu nhấp nhô của của củangười đàn ông. ông. ông.

Cô Côchỉ cần hơi ngẩng đầu, là là làcó thể thể thểcắn. cắn. cắn.

Nhưng họ họ họkhông chạm vào vào vàonhau nhau nhaudù chỉ một chút.

Cho đến khi hơi thở thở thởcủa Thanh Trạch phả vào trán Lương Tư.

Ấm Ấm Ấmáp, áp, áp,kiềm kiềm kiềmchế.

Giây tiếp theo, giọng nói trầm trầm trầmấm vang lên lên lêntừ đỉnh đầu Lương Tư, Tư, Tư,giống như lần đầu tiên cô nghe anh nói chuyện vào vào vàongày mưa ấy: ấy: ấy:

“May I?” (Anh (Anh (Anhcó thể chứ?)

Thanh Trạch Trạch Trạch hỏi.

Trải lòng