Chương 35 – Mạc Hiết

Sinh Sinh Sinhnhật lần thứ thứ thứ27 của Lương Tư rơi rơi rơivào ngày thứ sáu, Thanh Trạch xin nghỉ nghỉ nghỉnửa ngày, hai người người ngườibay đến đến đếnGeneva.

Lương Lương Lương Tư Tưngồi ngồi ngồi trên chiếc chiếc chiếcsofa da màu nâu mềm mềm mềmmại, quan sát xung quanh.

TV, giá sách, sofa, bàn trà.

Đây không phải là là làmột khoang máy bay, đây là một phòng khách.

“Sếp Thanh, đây là máy bay của anh sao?” sao?” sao?”

“Không phải,” Thanh Trạch đáp, “Hãng máy bay bay bay này có cóhợp tác tác tácvới với vớiMạc Hiết, nên chúng ta thể thể thểbay nhờ mấy chuyến.”

Lương chống chống chốngmá nhìn anh, “Thanh Trạch, Trạch, Trạch,anh mau mau maukiếm kiếm kiếm tiền mua mua muamột một mộtchiếc đi, kiểu đi qua cửa cửa cửaan ninh ninh ninh năm phút thế này tiện quá.”

Thanh Trạch xoa tay cô, “Nhưng “Nhưng “Nhưngba mẹ anh bảo không cần thiết.”

Bản thân anh cũng cũng cũngthấy không cần thiết, thiết, thiết, nếu có thứ không mất tiền mà vẫn dùng được, thì không cần cần cầnmua.

Lương Lương LươngTư “ồ” “ồ” “ồ”một tiếng.

Cô phải phải phảithừa nhận rằng, dù Thanh Trạch đã rất rất rất khiêm tốn, tốn, tốn,nhưng nhưng nhưngthỉnh thoảng vẫn vẫn vẫnlộ ra vài phần khí chất thiếu thiếu thiếugia nhà giàu.

Ví Vídụ như tủ đồng hồ của anh, phòng chứa đầy đầy đầyâu âu âuphục, 800 chiếc cà cà càvạt, hay như việc anh anh anhmua mua mua một căn nhà trị giá 7 triệu Euro Euro Eurochỉ vì vì vìkhông vui.

Lúc Lúc Lúcanh gọi điện thoại trò chuyện với ba ba bamẹ thì rõ nhất, đúng đúng đúng là làmột một mộtcậu ấm được được đượccưng chiều từ nhỏ. nhỏ. nhỏ.Nhưng mà, cứ nói đến công công côngviệc anh lại thay thay thayđổi sắc mặt ngay ngay ngaylập tức.

Nghĩ đến đến đếnđây, Lương Tư hỏi: hỏi: hỏi: “Rốt cuộc cuộc cuộclà đến Geneva để làm gì?” gì?” gì?”Cô không muốn đến nhà anh làm khách.

Ánh mắt đen láy của Thanh Trạch nhìn nhìn nhìncô, khóe môi mỉm cười, “Dù sao cũng không phải phải phảiđến đến đếnra mắt gia đình, cô giáo Lương đừng đừng đừngcăng căng căngthẳng.”

Lương Tư thầm thầm thầmchửi, chửi, chửi,người người ngườinày phải thực sự biết đọc suy nghĩ không vậy?

“Có phải đến mua đồng hồ không?”

“Không phải,” anh hôn lên cô, “Là “Là “Làđến trộm.”

Ra khỏi sân bay Geneva, Geneva, Geneva,một người đàn đàn đàn ông khoảng ba mươi tuổi tuổi tuổiđón hai người người ngườilên xe, xe, xe,chạy dọc theo theo theobờ bờ bờ hồ.

Thanh Trạch nói chuyện với anh ta bằng tiếng tiếng tiếngPháp, giọng điệu quen thuộc.

Lương Tư Tư Tưcàng nghe càng thấy khó chịu.

Nhưng cô cũng nghe nghe ngheloáng thoáng, người đàn ông này là trợ lý của Pierre, Pierre, Pierre,còn Pierre đang đợi họ ở công công côngty.

Lương Tư nhỏ giọng hỏi: “Pierre là ai?”

Thanh Trạch Trạch Trạchnghiêm túc: “Là đồng phạm phạm phạmcủa chúng ta.” ta.” ta.”

“Nói tiếng người.”

“Người mở cửa cho chúng ta.”

Lương gật đầu, đầu, đầu,“Sao lúc này anh lại nói tiếng Pháp thế?” thế?” thế?”

Thanh Thanh ThanhTrạch trả lời rất rất rấtcó lý: “Vì tiếng Anh của anh ta tệ tệ tệquá, quá, quá,anh nghe không hiểu.”

Lương Lương LươngTư phản bác, bác, bác,“Trước “Trước “Trướcđó có một người người người phục vụ vụ vụPháp, tiếng Anh cũng dở dở dởtệ, cuối cuối cuốicùng vẫn là em dùng tiếng tiếng tiếngPháp gọi món.”

Thanh Trạch liếc nhìn ghế ghế ghếlái, tổng trợ lý kiêm tài xế đang nhìn về phía trước, tập trung lái xe, không không khôngcó ý định quay quay quayđầu lại.

Anh nghiêng người về phía Lương Tư, thì thầm vào vào vàotai cô: “Đúng vậy, anh chỉ muốn trêu em thôi.”

Đôi môi ấm áp ngậm lấy vành tai cô, khẽ cắn một cái, “Có phải em em emđang chờ chờ chờcâu này này nàykhông, bảo bối?” bối?” bối?”

Giọng nói trầm thấp của anh rung động bên tai Lương Lương LươngTư, một cảm giác tê dại không thể kiểm soát lan nhanh từ từ từvành tai tai taiđến cột cột cộtsống.

Lương Tư hơi nghiêng đầu, “Anh “Anh “Anhngồi xa em ra một chút.” chút.” chút.”

Thanh Trạch giả vờ không không khôngnghe thấy, cánh tay từ sau cổ Lương vòng ra trước người, ngón tay tay taython dài tùy tùy tùyý vuốt ve ve vebờ môi môi môi cô.

Nhờ có người người ngườithứ thứ thứba trong xe không không khônghiểu tiếng Trung, Thanh Trạch dùng dùng dùngâm lượng bình thường chậm rãi nói: “Lê Lê, Lê, Lê, tai em sao giống cái công tắc vậy.” vậy.” vậy.”

Anh dùng ánh mắt nửa cười nửa không khóa khóa khóachặt cô, cô, cô,“Paris mưa không?” không?” không?”

Mặt Lương Tư Tư Tưđỏ ửng.

“Tốt “Tốt “Tốtlắm, đừng ai mong mong mong yên ổn ổn ổncả.”

Cô há miệng miệng miệngcắn ngón tay Thanh Trạch, đầu lưỡi lướt qua một vòng, rồi buông ra, ra, ra,lạnh lùng lùng lùngnói: “Có “Có “Cóđấy, đấy, đấy,không không khôngbằng anh.”

Thanh Trạch lập lập lậptức thở phào phào phàonhẹ nhõm.

Anh buông Lương Lương LươngTư ra, ngồi xích sang một bên. bên. bên.Hai người tạo ra ra ramột khoảng cách lớn, lớn, lớn,mỗi người người ngườinhìn ra cửa sổ một bên.

Tổng trợ nghe nghe nghethấy động tĩnh, tĩnh, tĩnh,liếc liếc liếcnhìn kính kính kínhchiếu hậu, hậu, hậu,trong lòng bắt đầu lẩm bẩm.

Sao tự tự tựnhiên lại ngồi ngồi ngồixa thế? Còn không nói câu câu câunào nữa? Cãi nhau nhau nhauà? à? à?Vậy có nên nói vài vài vàicâu để xoa xoa xoadịu bầu bầu bầukhông khí khí khí không nhỉ?

“Geneva “Geneva “Genevavào mùa này toàn mây mù, hay mưa lắm,” tổng tổng tổngtrợ trợ trợnói, nói, nói,“Thời tiết Paris thế nào?”

Thanh Trạch Trạch Trạchliếc liếc liếcnhìn nhìn nhìnLương Tư, thản nhiên nói: “Paris cũng mưa mưa mưamỗi ngày.”

Lương Tư Tư lại xích xích xíchsang sang sangmột chút, cách xa xa xaThanh Trạch hơn.

“Xong rồi,” trợ lý lý lýthầm thầm thầm nghĩ, “mình như đổ đổ đổthêm thêm thêmdầu vào vào vào lửa.”

30 phút phút phútsau, sau, sau,xe rẽ vào một thị trấn yên yên yên tĩnh bên bên bênhồ, dừng trước trước trướccổng cổng cổngmột tòa nhà văn phòng hiện hiện hiệnđại, bên cạnh có một một mộtbức tượng chữ cái màu xanh xanh xanhlam “HERMANCE”.

Trụ sở Mạc Hiết. Hiết. Hiết.

Bên ngoài xe một người đàn đàn đànông trung niên niên niênngoại quốc, khoảng 50-60 tuổi, mặc vest giày da, tóc tóc tócthưa thớt.

Ông Ông Ôngta chào Thanh Trạch: “Loch, “Loch, “Loch,khỏe không?” không?” không?”

Thanh Trạch nhìn Lương Tư, rồi quay lại nhìn Pierre, Pierre, Pierre, cười nói: “Khỏe, còn ông?”

Vừa nói, anh vừa nắm tay Lương Tư.

Tim Lương đập thình thịch.

Nửa tháng nay, nay, nay, hai người họ gần như đã thử hết mọi chỗ chỗ chỗtrong nhà Thanh Trạch.

Quả thực thực thựclà rất rất rấtkhỏe.

Pierre mỉm cười, cười, cười,“Tôi cũng khỏe.”

Thanh Trạch giới giới giớithiệu: “Đây là là là bạn gái tôi, tôi, tôi,Tư. Đây là người người ngườibạn bạn bạn của anh, Pierre.”

Pierre vui vẻ vỗ vai Thanh Trạch, rồi đưa tay ra nói với Lương Tư: “Chào cô cô côLương, Lương, Lương, rất vui được gặp cô.”

Lương bắt tay ông ta, “Chào “Chào “Chàoông, rất rất rấtvui được được đượcgặp gặp gặpông.”

Sau khi giới thiệu xong, Thanh Thanh ThanhTrạch và Lương Tư đi theo Pierre vào thang máy, xuống tầng -1, rẽ trái rẽ phải trong hành lang như mê cung.

Pierre ấn vân tay hai lần, họ bước qua hai cánh cửa.

Đúng là người mở mở mởcửa cho họ.

Ba người cuối cuối cuối cùng đến một phòng triển lãm màu trắng, ở ở ởgiữa là một một mộtcột trắng ngà hình gợn sóng, bên trong trưng trưng trưngbày bày bàynhững chiếc đồng hồ với kiểu dáng dáng dángkhác khác khácnhau. Hai bên bên bên là làtủ kính cũng được thiết kế theo theo theo kiểu gợn sóng ngang, lấp lánh rực rỡ.

Pierre đưa đưa đưacho họ hai đôi găng tay trắng, “Đến rồi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, chỗ này để lại cho hai người, tôi về họp họp họpđây.” đây.” đây.”

Cửa lớn đóng lại, phòng triển lãm yên tĩnh tĩnh tĩnh chỉ còn lại hai người họ.

Thanh Trạch hôn hôn hônnhẹ nhẹ nhẹlên môi cô, “Mẫu mã Mạc Hiết Hiết Hiếtmấy năm nay đều ở đây, chắc chắn có cái lọt lọt lọtvào mắt mắt mắt cô côLương.”

Lương Tư Tư Tưnhìn nhìn nhìnxung quanh, “Ở đây có có có bao nhiêu chiếc?”

Thanh Thanh ThanhTrạch đeo găng tay, “Chưa đến 500, 500, 500,phần lớn mẫu mẫu mẫumã ra mắt trong trong tronghai ba ba bamươi năm gần đây, tức là làtừ sau sau saukhi ba mẹ anh mua lại lại lạicông ty, mẫu mã mã mãcũ cũng có một ít, nhưng không đầy đủ. Còn Còn Cònmột số số sốmẫu giới hạn với số lượng cực cực cựcít, ở ở ởđây không có.” có.” có.”

Anh kéo Lương Tư đến đến đếntủ tủ tủtrưng bày đồng đồng đồng hồ nữ. nữ. nữ.

“Đến đây đi, chúng chúng chúng ta tranh thủ 6 giờ lên lên lênmáy bay. Thích Thích Thíchcái nào nào nàothì thì thìnói anh, lát nữa cùng cùng cùngnhau thử.”

Lương Lương LươngTư cũng cũng cũngkhông không khôngkhách sáo, “Vậy được.”

Tiêu chí chí chíchọn lựa của cô rất đơn giản, cô cô côkhông quan tâm máy máy máymóc bên trong thế thế thếnào, cô chỉ muốn một chiếc đồng đồng đồnghồ vừa đẹp lại không quá phô trương. trương. trương.

“Chiếc màu xanh lá này.”

“Còn chiếc chiếc chiếcmàu xanh xanh xanhlá này này nàynữa.” nữa.” nữa.”

“Chiếc màu đen này.”

Thanh Trạch Trạch Trạchlần lần lầnlượt lấy đồng hồ ra, ra, ra,đặt đặt đặttrên bàn trắng bên cạnh, từng cái đeo lên lên lênrồi tháo xuống cho Lương Tư, vừa bận rộn rộn rộnvừa khen:

“Cái này này nàyđẹp.” đẹp.” đẹp.”

“Cái “Cái “Cáinày cũng đẹp.”

“Lê Lê, màu mặt đồng đồng đồnghồ này hợp với với vớiem thật.”

Sau khi thử hết, chọn chọn chọnra năm chiếc, Lương Tư hỏi Thanh Trạch: “Anh thấy cái cái cáinào đẹp nhất?”

Thanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạchchớp mắt, mắt, mắt,“Cô giáo Lương, anh anh anhđâu phải chỉ được được đượctặng một chiếc.”

Lương Tư thở thở thởdài.

Lại bắt bắt bắtđầu rồi, hỏi cũng cũng cũngnhư như nhưkhông.

“Anh nói thật thật thậtmà,” mà,” mà,”Thanh Trạch nhìn cô, “Lê “Lê “LêLê, anh lấy đồ của của củanhà mình tặng tặng tặngem làm quà sinh nhật, nhật, nhật,thật ra cũng không được coi coi coilà thành ý lắm, nhưng em nói em thích, thì anh tiện tiện tiệnthể thể thểtặng tặng tặngluôn. luôn. luôn. Một chiếc đồng hồ hồ hồvới năm chiếc đồng hồ đối với anh mà nói khác khác khácbiệt không lớn, em em emvui là là làquan quan quantrọng nhất.”

Lương Tư thầm nghĩ, nghĩ, nghĩ,vị thiếu gia này, nói cứ như một đồng với năm năm nămđồng đồng đồngvậy. vậy. vậy.

À, cô nghĩ lại, có khi đúng đúng đúnglà khác biệt như như nhưmột đồng với với vớinăm năm nămđồng đồng đồngthật.

Lương Tư thử lại một lần, quyết định.

Cô chỉ vào chiếc chiếc chiếc đồng hồ màu màu màuxanh xanh xanhlá, “Lấy cái này đi, em thích thích thíchnhất cái này.”

Chiếc đồng đồng đồnghồ Lương Tư chọn có kiểu kiểu kiểudáng rất đơn giản, không có bất kỳ đá quý hay chi tiết phức phức phứctạp nào.

Mặt đồng hồ sử dụng kỹ kỹ kỹthuật tráng men men mencloisonné, làm từ vàng làm đế, dùng dùng dùngsợi vàng mỏng manh vẽ nên từng lớp gợn sóng, sau đó đổ men xanh lá và và vàxanh xanh xanhlam với độ đậm nhạt khác nhau vào. Mỗi khi đổ một loại men, phải cho vào lò nung ở nhiệt nhiệt nhiệtđộ cao trong thời gian ngắn, sau khi nung xong xong xong lấy ra, đổ tiếp tiếp tiếp màu khác khác khácvào nung.

Sau nhiều lần lần lầnlặp lại lại lại và vàchính xác xác xáctuyệt tuyệt tuyệtđối, mới mới mớitạo ra được mặt mặt mặtđồng hồ hồ hồmàu xanh xanh xanhlá chuyển chuyển chuyểnmàu này, sợi sợi sợivàng vàng vàngchạy giữa giữa giữamàu lam và xanh lục, dưới ánh đèn như một một mộtmặt hồ hồ hồgợn sóng lấp lánh.

Lương Tư Tư Tưhỏi: “Chiếc đồng hồ này có tên không?”

Thanh Trạch gật đầu, đầu, đầu,“Trên mặt mặt mặt có cóghi ghi ghiđó.” đó.” đó.”

Lương Tư cúi đầu đầu đầunhìn, trên trên trênmặt đồng hồ chỉ một một mộttừ đơn, “Hermance”.

Là Mạc Hiết, cũng là Hermance, một thị trấn yên bình bên hồ Thụy Sĩ nơi đặt trụ sở Mạc Hiết.

Địa danh danh danhlấy tên một con sông, bắt nguồn nguồn nguồntừ tiếng tiếng tiếng Gaul cổ xưa, có có cónghĩa là là là“dịu dàng”.

“Chiếc đồng hồ này được được đượcsản xuất xuất xuấtnăm 1990, nói ra thì nó được phát hành để chúc mừng sự ra đời của anh,” mắt đào hoa của của củaThanh Trạch Trạch Trạchtràn ngập ý cười, giọng nói dịu dàng, “Nhưng từ hôm nay trở đi, sự sự sựtồn tại của chiếc đồng hồ này là để chúc mừng sự ra ra rađời của cô Lương Lương Lươngvà anh.”

Khóe miệng miệng miệngThanh Thanh ThanhTrạch cong lên, giọng điệu vô cùng đắc đắc đắcý, “Chọn nửa ngày, Lương vẫn vẫn vẫn thích anh nhất.”

Lòng Lương Tư lại mềm nhũn một một một cách khó khó khóhiểu.

Mềm đến đau lòng.

Đau lòng đến nghẹn lời.

Như chuồn chuồn chuồnchuồn lướt nước, cô nhón chân, hai tay ôm ôm ômmặt mặt mặtThanh Trạch hôn một cái.

“Em “Em “Emkhông thích anh thì thích thích thíchai.”

Phòng triển lãm rất rất rấtyên tĩnh, chỉ chỉ chỉcần nói khẽ là là làhai người có thể nghe nghe ngherõ.

Thanh Trạch không hề nao núng, nhỏ giọng giọng giọngnói: “Ở đây camera giám sát, sát, sát,Lê Lê.” Lê.” Lê.”

“Có thì có——”

Lời còn chưa chưa chưadứt, eo eo eoLương Lương Lương bị cánh tay tay tay đột nhiên nhiên nhiênkéo lại gần, cả người cô cô côchìm vào vòng tay tay tayấm ấm ấm áp mà mát mát mátlạnh.

Một nụ hôn kết kết kếtthúc, thúc, thúc,Thanh Trạch chỉ vào mấy chiếc chiếc chiếcđồng hồ khác trên bàn, “Mấy “Mấy “Mấychiếc này không mang mang mangvề luôn à?”

Lương Tư lắc lắc lắcđầu, đầu, đầu,“Em “Em “Emchỉ lấy cái này thôi.”

“Lương “Lương “LươngTư” Thanh Trạch vừa thu dọn vừa nói, “Vậy mấy cái cái cáinày cứ để để đểđó, đó, đó,quà quà quàsinh nhật nhật nhậtbốn năm sau sau saucủa cô giáo Lương đều đều đềuở đây.”

Rất lâu sau, Lương Tư Tư Tưmới “Ừ” một tiếng.”

Trải lòng