Chương 39 – Phiên dịch

Thanh Trạch Trạch Trạchtìm tìm tìm được một chỗ trống ở hàng ghế sau của của củaphòng phòng phònghọc, cẩn thận ngồi xuống. Anh Anh Anhcởi áo áo áokhoác, len lỏi qua mấy cái đầu đầu đầutrọc bóng loáng để để để ngắm Lương Lương LươngTư.

A, may may maymà anh cao, không thì thì thìbạn bạn bạngái cũng chẳng nhìn nhìn nhìnthấy. thấy. thấy.

Lương Lương LươngTư hôm nay nay nay mặc một một mộtchiếc áo áo áolen màu vàng vàng vàngnhạt và quần jeans trắng, mái tóc ngắn ngắn ngắnhơi hơi hơiuốn, uốn, uốn, son môi, vẫn đeo đôi đôi đôibông tai vàng óng ánh kia, Thanh Thanh Thanh Trạch đã gặp hai hai haiba lần rồi.

Nói chung, về về vềtrang điểm thì thì thìkhông có gì đặc đặc đặcbiệt.

Chỉ Thanh Trạch Trạch Trạchcảm thấy bạn bạn bạngái hôm nay đặc biệt xinh đẹp, người ngồi ngồi ngồiở đó, như như nhưtỏa sáng vậy.

Lương Tư ngẩng đầu, vén lọn tóc rũ rũ rũxuống ra sau sau sautai, tai, tai,nói bằng tiếng Pháp: “Tôi học đại đại đạihọc học họcở Kuala Lumpur, chuyên ngành là kinh tế học, đó đó đólà chuyện chuyện chuyệnmười mười mườimấy năm trước, Kuala Lumpur rất rất rấtchán, tôi cũng không thích chuyên ngành của mình, tôi tôi tôikhông có việc làm, cho nên liền ở trong trong trongphòng phòng phòng viết thơ, đây động cơ ban đầu của tôi. Tôi đã nói với rất nhiều người, nếu muốn viết lách, hãy đến Kuala Lumpur.”

Khán giả lên cười. cười. cười.

Buổi tọa đàm kéo dài một một mộttiếng tiếng tiếngrưỡi, quá trình coi coi coinhư thuận thuận thuậnlợi, khán giả không đặt đặt đặtra ra ranhững câu hỏi hỏi hỏiquá phức tạp. Chỉ có cóđiều Lương Tư bị bị bịvấp vấp vấpmột lần, mãi không không khôngnghĩ nghĩ nghĩ ra từ “nữ phỉ” nói bằng tiếng Pháp như thế nào, may mắn vị giáo giáo giáo ngồi bên bên bêncạnh nhanh chóng giải vây, mặt mày hòa ái.

Cuối cùng, giáo sư nói: nói: nói:“Cũng xin cảm ơn phiên dịch viên của chúng ta, cô ấy ấy ấytên tên tênlà Lương Tư, là một một mộtnghiên cứu sinh sinh sinhtiến sĩ văn học, cảm ơn ơn ơn ấy hôm nay đã đã đãphiên phiên phiêndịch vừa chính chính chínhxác lại vừa mỹ lệ.” lệ.” lệ.”

Dưới khán khán khánđài, mọi mọi mọingười nhiệt tình vỗ tay, hướng về phía Lương Tư những ánh mắt tán dương.

Lương Tư mỉm mỉm mỉmcười cảm ơn, ơn, ơn,trong mấy chục ánh mắt, cô cô côtinh chuẩn tìm thấy thấy thấyThanh Trạch, chớp mắt một cái.

Thanh Trạch kiêu ngạo giơ cao cánh tay, giống như một con hải cẩu không ngừng ngừng ngừngvỗ tay, bạch bạch bạchbạch bạch bạch bang ——

Lòng bàn bàn bàntay đập đến phát đau.

Buổi tọa đàm kết thúc, mấy độc giả chưa chưa chưathỏa mãn đến giao lưu lưu lưuvới tác tác tácgiả, Lương Tư Tư Tưđứng bên cạnh tiếp tục phiên dịch.

Thanh Trạch không hề hề hềsốt ruột ngồi ngồi ngồiở dưới khán đài, yên lặng lặng lặngchờ cô.

Khán giả giả giảlục tục rời rời rời đi, một một mộtnam một nữ tiến lên, bắt chuyện với với vớiLương Tư.

gái xinh đẹp này dùng đôi đôi đôimắt lấp lánh lánh lánhnhìn cô, “Đàn chị, chị giỏi thật đấy, đấy, đấy,tiếng Pháp nói cũng hay quá đi!”

Lương Tư cười nói: “Cảm ơn, thật thật thậtra chị vẫn còn rất hồi hồi hồihộp.”

“Hoàn toàn không không khôngnghe ra, siêu siêu ổn, chị học chuyên ngành gì? gì? gì?Văn học Trung Quốc ạ?”

“Không phải, phải, phải,văn học học họcPháp.”

“Oh, em hiện hiện hiệntại đang học năm hai, cũng đang suy xét việc việc việcxin học lên lên lêntiến sĩ, sĩ, sĩ,nhưng nhưng nhưngmà em định học văn văn vănhọc Trung Quốc, em có thể thêm WeChat của của củachị được không?” không?” không?”

Chàng Chàng Chàngtrai cao cao caocao cao caogầy gầy gầygầy, vẫn luôn không nói gì, chỉ chỉ chỉđứng đứng đứngbên bên bêncạnh nhìn Lương Tư, lúc này anh ta mở miệng nói: “Đàn “Đàn “Đànchị, em cũng muốn thêm WeChat của chị.”

Lương gật gật đầu, “Có “Có “Cóthể.” thể.” thể.”

Cô Côgái cười cười cườitrêu: “Cậu học máy tính, thêm WeChat WeChat WeChatcủa người người người ta làm gì?” gì?” gì?”

Chàng trai cúi cúi cúiđầu quét mã QR của của của Lương Tư, “Học tiếng Pháp với với vớiđàn đàn đànchị không được sao?”

Anh ta ta tangẩng đầu, nói: “Đàn chị, em gửi lời mời rồi ạ, ạ, ạ,em tên tên tên là làTriệu Tri Hành.”

Hàng ghế cuối cùng cùng cùngcủa phòng học, Thanh Trạch nhàn nhã dựa lưng vào ghế, ánh mắt bình thản dừng trên người người ngườiTriệu Tri Hành Hành Hànhhai hai haigiây, giây, giây,ngón trỏ trỏ trỏthon thon thondài gõ hai nhịp lên đầu gối.

Anh Anh Anhmột tay chỉnh lại lại lại vạt của của củamình, đứng đứng đứng dậy, xách áo khoác đi về về vềphía trước.

Lương Tư Tư Tưnhận nhận nhậnthấy mình bị một bóng bóng bóngđen bao phủ, cô vừa vừa vừangẩng ngẩng ngẩngđầu, vừa vặn chạm phải phải phảiánh ánh ánhmắt của của củaThanh Trạch.

Thanh Trạch khẽ lắc điện thoại trong tay, khóe miệng cong lên, “Đàn chị, em cũng muốn thêm thêm thêmWeChat.”

Ngữ khí rất giống lúc anh vừa vừa vừalàm tình xong ôm ôm ôm cô cônói chuyện, vừa dịu dàng lại vừa có chút chút chútngỗ nghịch.

Chỉ thiếu điều rướn rướn rướnđầu đến cằm cọ cọ.

Lương tiện tiện tiệntay đưa mã QR cho anh, anh, anh,“Vậy em quét chị chị chịđi.”

Thanh Thanh ThanhTrạch cười một tiếng, tiếng, tiếng, “cũng được” 

Cô gửi tên mình trên màn hình, nói với đàn em: “Được rồi.”

Cô em em emgái nhìn chàng trai cao ráo đẹp trai trai trainày, lại nhìn đàn đàn đànchị mắt mang mang mangý cười, cười, cười,đôi đôi đôimắt lấp lánh biến biến biếnthành hình trái trái trái tim, “Đàn chị, đây là bạn trai chị ạ?” ạ?” ạ?”

“Đúng vậy.”

“Oa,” cô em em emgái tán thưởng nói, “Hai “Hai “Haingười người ngườiđẹp đẹp đẹpđôi quá quá quáđi.”

Lương và Thanh Trạch đồng thời nói “Cảm ơn”.

Bên Bên Bênkia, Triệu Tri Tri TriHành cười cười cườicười, cười, cười,không nói gì gì gìmà đánh đánh đánhgiá Thanh Trạch từ đầu đến chân. chân. chân.

Thanh Trạch đứng bên cạnh Lương Tư, nghiêng đầu, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô. cô. cô.

Rõ ràng trên trên trênmôi treo nụ nụ nụcười nhạt, nhạt, nhạt, rõ rõràng đường cằm lại mơ hồ lộ lộ lộra sự sự sựlạnh lùng và kiêu ngạo.

Từ đầu đến cuối cuối cuốikhông không khônghề liếc nhìn chàng trai kia một cái.

Vừa lên lên lênxe, Thanh Thanh ThanhTrạch trực tiếp ôm Lương Tư vào lòng lòng lònghôn một lúc. lúc. lúc.

“Em phiên dịch có tốt không?”

Lương Tư Tưvừa rồi khiêm tốn với đàn em bao bao baonhiêu thì giờ lại lại lạikhác bấy bấy bấynhiêu, cô nâng mặt Thanh Trạch, dương dương dươngdương tự đắc đắc đắcnhìn anh.

Thanh Thanh ThanhTrạch đặt tay lên eo eo eocô, “Tốt không thể tả, bạn gái anh anh anhsao lại giỏi thế này?”

“Hơn nữa còn dùng dùng dùngrất nhiều từ ngữ hoa hoa hoa mỹ,” anh hôn hôn hôn cô cômột cái, “Trước sau sau sauứng biến rất tốt, cô giáo Lương quá đỉnh.”

Lương Lương Lương Tư Tưnghe vậy, liền biểu biểu biểudiễn ngay một một mộtcâu: “Vậy anh anh anhcó vội không?”

“Vội ——”

Thanh Trạch lại dẫn dẫn dẫnLương Tư đến căn hộ của ba mẹ anh ở khu 16. 16. 16.

Trong thang máy, Lương Tư hỏi: “Đây là nơi nơi nơianh nói sẽ sẽ sẽđi đi đichơi sao?”

Thanh Trạch: “Không “Không “Khôngphải sao?”

Lương Tư đoán, có có cólẽ lẽ lẽlà muốn muốn muốnngắm ngắm ngắmhoàng hôn trên ban công nhà anh.

Hôm nay thời tiết quang đãng, hoàng hoàng hoànghôn hẳn là sẽ rất đẹp.

Thanh Trạch mở cửa vào nhà, Lương Tư thấy trên tường ở huyền quan quan quan treo ba bức bức bứctranh —— —— ——bức tranh tranh tranhbị thiếu trước kia đã trở lại.

Thanh Trạch nói: “Đồ cứ cứ cứđể cửa là là làđược, em em emđợi anh ở ở ở đây một lát.”

Anh đi vào phòng trong, trong, trong,lúc trở trở trởra, đã thay một chiếc chiếc chiếcáo phao màu đen, đen, đen,đeo chéo một chiếc chiếc chiếcba lô màu màu màuđen, trong tay tay taycòn xách theo một chiếc áo phao màu màu màuđen nữa.

Anh Anh Anhđưa áo lông cho Lương Tư, “Thay áo khoác khoác khoácra ra rađi, đi, đi,mặc mặc mặccái này này nàytiện hơn, anh muốn muốn muốnđưa đưa đưacô giáo Lương đi làm chút việc chân tay.”

Lương Tư thay quần áo, áo, áo,vung vung vungvẩy vẩy vẩyống tay áo trống rỗng, vải vải vảivóc phát ra âm thanh sột soạt, “Là của anh sao?” sao?” sao?”

Tay áo hơi hơi hơidài, quần quần quầnáo hơi rộng, rộng, rộng,Lương Lương Lương trông trông trôngcó vẻ nhỏ bé.

Thanh Trạch cười cười cườimột tiếng, nắm lấy cánh tay cô xắn tay áo lên, lên, lên,“Không phải, phải, phải,của ba anh, trong trong trongphòng phòng phòngnày không có mấy mấy mấybộ quần áo, chắp chắp chắp vá vámặc tạm vậy.”

Thay xong xong xongáo khoác, Lương đi theo theo theoThanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạchra cửa, dọc theo cầu cầu cầuthang thang thangđược chạm khắc hoa văn văn vănrộng rãi khí phái đi về phía trước, đi đến tầng sáu, dừng lại.

Cô ngước lên nhìn một cái. cái. cái.

Phía trên trên trêncòn có một tầng nữa, chỉ là là làthang máy không lên tới, phải tự mình leo thang bộ lên.

Lương Tư tuy rằng chưa từng đi qua, nhưng cô biết, tầng thượng thượng thượngcủa tòa tòa tòa nhà này hẳn hẳn hẳn là là giống như rất nhiều tầng cao nhất của các tòa nhà kiểu Ottoman, là phòng của của củangười giúp việc trước kia. Mỗi phòng phòng phòngkhông không khôngđến mười mét vuông, vuông, vuông, nén lại toàn toàn toànbộ bộ bộsinh hoạt hoạt hoạthàng ngày của một người. Loại phòng này tuy tuy tuydiện tích nhỏ, nhưng vị vị vịtrí địa lý lý lýtốt, tốt, tốt, giá thuê cũng rẻ, hiện tại bản đều là là làsinh viên viên viênở Paris thuê.

Nói Nói Nóitóm lại, tầng này và và vàmấy mấy mấytầng phía dưới có sự khác biệt một một mộttrời một một mộtvực, mặc mặc mặc dù dùchúng ở cùng một tòa nhà.

Lương Tư chỉ chỉ lên trên: Là trên này sao?

Thanh Trạch chỉ chỉ chỉchỉ ra sau: chỗ này.

Lương Tư quay lại. lại. lại.

Trên bức tường trắng tinh tinh tinhdựng một chiếc chiếc chiếcthang thang thangmàu xám bạc, bạc, bạc,thông lên lên lêngiếng giếng giếngtrời bằng bằng bằngkính phía trên.

Phía trên giếng trời, chính là là làmái nhà màu màu màuxanh lam của Paris.

Lương Tư bật cười, trong mắt ánh lên vẻ kinh hỉ, hỉ, hỉ,“Là muốn trèo lên mái mái máinhà nhà nhàsao?”

Thanh Thanh ThanhTrạch hôn hôn mu mu mubàn tay Lương Lương LươngTư, “Đúng “Đúng “Đúngvậy.”

Anh đã khảo sát qua qua quatrang bị của Lương Tư, giày giày giàyđế bằng không thành vấn đề, nhưng mà mà mà—— —— ——

“Thật không ngờ cô giáo Lương Lương Lươnghôm nay lại mặc quần quần quầntrắng, nhưng không không khôngsao, bẩn thì thì thìanh anh anhgiặt, giặt không sạch thì mua.”

Lương Tư tưởng tượng tượng tượng ra cảnh cảnh cảnhThanh Thanh ThanhTrạch – – –vị vị vịcông tử giàu này tự tay giặt quần jeans cho cô, ừm, có triển vọng đấy.

Thanh Trạch lập lập lậptức tức tức nói: “Nhưng “Nhưng “Nhưngcô giáo Lương Lương Lươngcũng cũng cũngkhông cần thiết phải cố ý làm bẩn quần.”

“Sao anh biết em nghĩ cái cái cái này?”

“Anh “Anh “Anhcòn không hiểu em sao, suốt ngày chỉ chỉ chỉnghĩ cách bắt nạt anh.” anh.” anh.”

Thanh Thanh ThanhTrạch nói xong, hai tay nắm lấy thang, đeo ba lô, đi giày da quần tây, nhẹ nhàng trèo lên.

Anh cố định giếng trời, đặt đặt đặtba ba balô lên mái nhà, lại động tác lưu loát trèo xuống.

“Cô giáo Lương, phong cảnh trên trên trênđó rất đẹp,” Thanh Trạch Trạch Trạchnhìn nhìn nhìnchiếc chiếc chiếcthang, “Em lên trước, anh dưới đỡ đỡ đỡem. Mái nhà rất bằng phẳng, phẳng, phẳng,nhưng hơi trơn, lên lên lêntrên đó nhớ cẩn thận một một mộtchút.” chút.” chút.”

Lương Tư xoa tay tay tayhăm hở hở hởgật gật gật gậtđầu, leo lên thang.

Đến Paris lâu như như nhưvậy, vậy, vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô cô côtrèo trèo trèolên lên lênmái nhà, tâm trạng trạng trạngvừa hưng phấn tò mò, mò, mò,vừa vừa vừahồi hộp hộp hộp kích thích. thích. thích.

Thanh Trạch đứng ở phía phía phíadưới, hai tay tùy thời thời thờichuẩn bị đỡ cô.

May mắn Lương Lương LươngTư đã trèo lên lên lênmột cách an an antoàn. toàn. toàn.

vịn vào vào vào cửa sổ thò đầu ra, trong nháy mắt, tháp Eiffel to lớn lớn lớnvà gió lạnh lạnh lạnhập vào mặt.

Cái Cái Cáiđầu thiếu oxy oxy oxylập tức tỉnh táo hơn hơn hơnrất nhiều. nhiều. nhiều.

Lương Tư Tư Tưnghĩ, nếu nếu nếutrên không trung có mắt, bây giờ cô cô cônhất định rất giống một con chuột chũi đột đột độtnhiên nhiên nhiênchui lên, đắc ý trước trước trước Paris rộng rộng rộnglớn.

Cô cẩn cẩn cẩnthận bước lên sàn gác trên mái mái máinhà, đứng vững, vững, vững,gọi với xuống xuống xuốngphía phía phíadưới, “Tới “Tới “Tớirồi.”

Đưa một bàn tay ra, đứng bên cửa sổ chờ anh.

Thanh Trạch trèo lên, nắm lấy tay cô.

Hai người trong gió lạnh ăn ý ý ýtrao trao traonhau nhau nhaumột nụ hôn. hôn. hôn.

Mặt trời trời trờivừa mới mới mớilặn, lặn, lặn,vẫn vẫn vẫncòn ánh sáng. sáng. sáng.

Lương Lương LươngTư và Thanh Thanh ThanhTrạch mười ngón tay đan vào nhau, nhau, nhau,chầm chậm bước đi trên mái nhà hơi nghiêng.

Bên tay phải là đô thị phồn hoa nhộn nhịp, bên tay trái rừng Boulogne Boulogne Boulognetĩnh tĩnh tĩnhlặng.

Hoàng Hoàng Hoànghôn hôn hônmùa đông ở Paris Paris Paristoát lên một một mộtvẻ đẹp thanh thanh thanhlãnh, lãnh, lãnh,đường chân trời xa xa phảng phất phất phấtánh ánh ánhhồng nhạt.

“Thanh Trạch, Trạch, Trạch,anh chụp giúp em một bức ảnh nhé?” Lương Tư nói.

Thanh Thanh ThanhTrạch gật đầu, “Được.”

“Không cần tháp Eiffel.”

“Được.”

Lương ngồi trên mái nhà, sau lưng là những mái nhà san sát sát sátcủa Paris và ánh chiều tà màu hồng nhạt, nhạt, nhạt,gió lạnh lạnh lạnhthổi thổi thổiqua tóc cô, càng thêm vài phần tiêu tiêu tiêusái. sái. sái.

Cô nhìn vào ống kính, kính, kính,cười đến đến đếnvui vẻ và và vàthoải mái.

Thanh Trạch không tự giác cong cong congkhóe miệng, chụp rất rất rấtnhiều bức.

Mà Màtình hình thực tế tế tếlà, Lương Tư cởi chiếc áo lông lông lôngvũ xấu xí ra, ra, ra,trên người chỉ mặc một chiếc áo len, lạnh lạnh lạnhđến đến đếnrun rẩy. rẩy. rẩy.

Cô nhìn Thanh Trạch, “Em đã đã đãcởi ra rồi, chúng ta chụp chung một tấm nhé?” nhé?” nhé?”

Thanh Trạch Trạch Trạchcúi cúi cúiđầu liếc liếc liếc nhìn chiếc áo khoác màu đen của mình, “Vậy anh cũng cởi cởi cởinhé?”

“Không cần, bạn trai trai traiem mặc gì cũng đẹp,” cô cô côbổ sung, “Không mặc là đẹp đẹp đẹpnhất.”

Thanh Thanh Thanh Trạch vén vén véntóc cô lên, ngậm lấy vành tai lạnh buốt của cô, “Em “Em “Emcũng vậy, Lê Lê.”

Sao lại hôn hôn hôntai cô rồi, phiền ch·ết đi được.

Lương “xoẹt” một tiếng kéo khóa áo khoác của Thanh Trạch, “Cởi “Cởi “Cởiđi.”

Gió lạnh tháng 12, Thanh Trạch và Lương Tư mỗi người người ngườiôm áo khoác, mặc mặc mặc áo len len lenvà vest, ngồi trên mái nhà nhà nhàrun rẩy chụp ảnh. ảnh. ảnh.

Cô tựa đầu vào vai anh, anh ôm chặt chặt chặtvai cô.

Càng Càng Càngôm ôm ômcàng gần, càng ôm càng chặt, càng cười càng càng càngvui vẻ. vẻ. vẻ.

Thanh Trạch nắm điện điện điệnthoại, ấn ấn ấnnút nút nútchụp.

Cuối cùng họ cũng cũng cũng có cóbức bức bứcảnh chụp chung chung chungđầu tiên.

“Sao ảnh lại mờ thế này?”

“Vì tay anh run.”

“Anh, anh đừng run, chụp xong rồi run.” run.” run.”

“Đàn chị, chị chị chịrun run runđến nỗi nói không ra hơi, bình thường không không khôngphải rất giỏi nói sao?” sao?” sao?”

Vừa cười vừa run.

Chụp ảnh xong, hai người nhanh nhanh nhanhchóng mặc áo khoác vào, ôm nhau hôn môi.

Cơ thể dần dần dầndần từ lạnh chuyển sang ấm.

“Lương “Lương “LươngTư,” Thanh Trạch Trạch Trạchgọi gọi gọicô, “Cái ba ba balô kia của của của anh có sâm panh, em muốn uống trên trên trênmái nhà không?”

“Muốn.” “Muốn.” “Muốn.”

Thanh Trạch lấy từ trong ba lô ra chai rượu và và vàhai chiếc chiếc chiếcly thủy tinh.

Là một chai chai chaisâm panh màu màu màuhồng đào trong suốt. suốt. suốt.

“Chúc mừng giáo Lương hôm nay đã hoàn thành xuất sắc sắc sắccông việc phiên dịch.”

“Chúc mừng sếp sếp sếpThanh, bạn gái anh hôm nay sẽ sẽ sẽkhông không khôngtính sổ với anh.”

Họ ngồi ngồi ngồitrên mái mái máinhà, đối diện với thành phố Paris lộng lẫy, cụng ly một một mộttiếng trong trẻo.

Chân trời, vệt hồng nhạt cuối cùng đung đung đung đưa trong hai chiếc ly.

Chiều hôm hôm hômnay dịu dịu dịudàng, người cũng dịu dàng.

Trải lòng