Lương Tư chỉ chỉ chỉcó có cómột ý tưởng duy nhất.
Lương Tiểu Phượng Phượng Phượngvẫn vẫn vẫnlà Lương Tiểu Phượng.
Nhưng mà, mà, mà,chuyện cô nói nói nóichuyện phiếm phiếm phiếmvới Tạ Thiệu, quả thực cô chưa từng giấu giếm. giếm. giếm.
Cô Cô Côthẳng thắn bày tỏ: “Đồng nghiệp nghiệp nghiệptrong trong trongtrường.” trường.” trường.”
Lương Tiểu Phượng đã đã đãchuẩn chuẩn chuẩnbị sẵn câu hỏi từ trước, trước, trước,hôm nay cuối cùng cũng có cơ cơ cơhội hỏi ra miệng, bà hỏi hết: “Bao nhiêu tuổi? tuổi? tuổi?Học ngành gì? Quê ở ở ởđâu? Trông thế nào? nào? nào?Cao bao bao baonhiêu?”
Lương Lương LươngTư: “31, học toán, người Thượng Hải, trông rất thư sinh, cao 1m9.”
Mẹ Lương vô cùng hài lòng với mấy câu trả trả trảlời trước, nghe đến câu cuối, bà bà bà“Ui da” một tiếng, “1m9 có phải hơi cao cao cao quá không?”
Lương Lương LươngTư vạch trần bà, “Chỉ là là làbạn bè nói chuyện chuyện chuyệnphiếm thôi, mẹ có có cóphải đã nghĩ đến chuyện di truyền rồi không?”
Mẹ Lương cười to, “Cứ “Cứ “Cứnói chuyện đi, người người ngườitrẻ tuổi mà, mà, mà,phải giao du bạn bè nhiều vào, vào, vào,rất tốt, tốt, tốt,mẹ ủng ủng ủnghộ, có ảnh của anh chàng này không?”
“…… Không có!” có!” có!”
Mặc dù Lương Tư tìm tìm tìmmọi mọi mọicách thoái thác, cô vẫn bị Lương Tiểu Tiểu TiểuPhượng Phượng Phượngchất vấn suốt một đường.
Hỏi đến cuối cùng, mẹ Lương trong lòng đã phác họa họa họara một bức tranh chàng rể rể rểhoàn mỹ: Tuổi tác tương xứng, có có cóchung đề tài; tiến sĩ toán học, học, học,chứng tỏ đầu óc óc óckhông tồi; ba mẹ đều là giáo sư, gia đình có học thức; cùng Lương Lương LươngTư Tư Tưlàm ở một một mộttrường, trường, trường,đi làm tan tầm đều tiện.
Bà Bà Bàchỉ thiếu dẫn theo lẵng hoa hoa hoađến cảm tạ chủ nhiệm khoa của Lương Tư.
Lương Lương Lương Tư tìm chìa khóa khóa khóamở cửa, cửa, cửa,mẹ Lương còn ở bên cạnh hứng thú thú thúdặn dò: dò: dò:“Khi nói chuyện chuyện chuyệnphiếm, phiếm, phiếm, xem xem nhân phẩm phẩm phẩmcậu cậu cậuđó thế nào, có đối xử tốt với với vớicon không, điểm này rất quan trọng.”
“Vâng.”
“Con “Con “Conlần lần lầnđầu tiên yêu đương, nhớ giữ chừng mực, đừng đừng đừngvừa bắt đầu đã đã đãquá xúc động.”
“Vâng.”
Con thấy mẹ mới mới mớilà người xúc động ấy.
Lương Tư đẩy cửa ra, nghe thấy trong nhà nhà nhà vang lên tiếng quốc ca Pháp Pháp Pháp một cách kỳ lạ.
Cô theo theo theotiếng nhạc nhìn nhìn nhìnvề phía TV trong trong trongphòng phòng phòngkhách, khách, khách,ba Lương Lương Lươngđang ngồi trên sô pha nói nói nóivới cô: “Lê Lê, con con conxem, Paris.” Paris.” Paris.”
Lương Tư Tư Tưgật đầu, đã thấy.
Bốn nghệ sĩ vĩ cầm ngồi ở mũi đảo Île Île Îlede la Cité, phía sau liễu rủ, cầu Pont des Arts bình yên yên yênvắt ngang sông sông sôngSeine, Seine, Seine,những chiếc chiếc chiếcthuyền cũ ven sông năm nào vẫn vẫn vẫnneo đậu đậu đậuở bờ sông.
Hình ảnh vừa chuyển, hành lang bảo tàng Louvre Louvre Louvretrang trang trangnghiêm nghiêm nghiêmthanh tịnh, tượng tượng tượngthần chiến thắng Samothrace trắng muốt đứng ở cuối cuối cuốibậc bậc bậcthang cao, hai nghệ sĩ đang chơi đàn marimba marimba marimbatrên bậc bậc bậcthang.
Grand Palais, vườn Tuileries, Tuileries, Tuileries,nhà hát Opéra, điện Panthéon.
Những kiến trúc quen quen quenthuộc lần lần lầnlượt lượt lượtlướt qua qua quatrước mắt Lương Tư như đèn kéo quân.
Lương Lương LươngTư ngồi trong trong trongnhà ở Thanh Đảo, Đảo, Đảo,cảm thấy mình mình mìnhchưa từng rời xa Paris lâu, bởi bởi bởivì nó không hề thay đổi.
Paris Paris Parisđã trải qua thời kỳ huy hoàng quá quá quálâu, lâu, lâu,đến nỗi hiện tại trở thành một thành phố không có thời gian. gian. gian.Paris 50 năm trước không khác biệt mấy so so sovới hiện tại, Paris 50 50 50năm năm năm sau có lẽ lẽ lẽvẫn giống giống giốnghệt hệt hệtnhư như nhưbây giờ.
Thành phố này nỗ lực lực lựctừng từng từngngày, đều là để duy duy duytrì dáng vẻ của mấy mấy mấychục năm trước, thậm chí là là làmấy trăm năm năm nămtrước.
Lương Tư xem đến hết video, một cây bút bút bútdạ màu đen viết lên nền trời xanh mây trắng dòng chữ “PARIS 2024”.
Là Paris 8 phút xen giữa giữa giữalễ lễ lễbế mạc Thế vận hội Olympic Tokyo. Tokyo. Tokyo.
Mẹ Lương đánh giá: “Thật lãng mạn.”
Ba Ba BaLương đánh đánh đánhgiá: “Còn “Còn “Cònchưa biết đến lúc đó thế nào, đừng giống giống giốnglần này, giường của vận động viên viên viênđều sập.”
Lương Tư nhớ đến tên mà truyền thông Pháp đặt cho cho chonhững chiếc giường khung nhựa này, “Giường chống tình tình tìnhdục”.
Cô không dám dám dámnói ra miệng.
“Ông chỉ biết chú chú chúý đến cái này, cả người người ngườikhông có một tế tế tếbào bào bàolãng mạn nào,” nào,” nào,” mẹ Lương Lương Lươngmở ra hộp thoại du lịch lần trước, trước, trước,“Lê Lê, Lê, Lê,Thụy Sĩ thật sự rất đẹp, cái cái cáinơi gọi là là làgì sâm hay hay haygì ân ân ânấy, đẹp quá, quá, quá,nhưng nhưng nhưng mà đắt thật, thật, thật,giá giá giácả sao có có cóthể cao như vậy chứ.”
Lương Tư: “Lausanne, Lucerne.”
Ba Lương nói: “Tôi “Tôi “Tôi thích nhất Florence, Paris cũng được, hai nơi này đồ ăn ăn ănTrung Quốc Quốc Quốcđều ngon.”
Mẹ Mẹ MẹLương nhìn ông: ông: ông:“Mau ngậm miệng lại đi.”
Buổi tối Lương Tư nằm trên giường đọc sách, Tạ Tạ TạThiệu lại nhắn tin cho cho chocô: 【 Xem Paris 8 8 8phút phút phútchưa, quay hay thật 】
Cô và Tạ Thiệu quen nhau một tháng, nhưng nói nói nóichuyện chuyện chuyệnphiếm không thường xuyên, cách ba ba ba bốn ngày mới nói chuyện một một mộtlần, hai người trên mạng mạng mạngđều đều đềukhông nói nhiều, nhiều, nhiều,mỗi lần chỉ trò chuyện vài câu là là làkết thúc. thúc. thúc.
Lương Tư trả lời anh: 【 Xem rồi, thích lắm 】【 Anh đi Paris khi khi khinào vậy 】 】 】
Tạ Thiệu: 【 Lâu lắm rồi, khi còn còn cònhọc ở ở ởAnh 】【 Thật ra năm năm nămngoái tôi có một hội nghị, nghị, nghị,vốn dĩ nên tổ chức ở Paris Paris Paris 】
Lương Tư Tư Tưcười một tiếng, viết: viết: viết:【 Không sao, thầy Tạ sau sau saunày này nàyvẫn còn cơ hội hội hội】
Tạ Thiệu: 【 Mượn Mượn Mượn lời hay ý đẹp của của củacô giáo Lương 】【 】【 】【Cô có nghĩ đến chuyện chuyện chuyệnquay lại Paris Paris Pariskhông 】
Lương Tư nhớ đến Lệ Gia, Thanh Trạch cũng từng nói với cô những những nhữnglời tương tương tương tự, không chỉ một lần. lần. lần.
Lần đầu tiên ở ở ởBồ Bồ BồĐào Nha, cô chúc anh bảo hộ luận án tiến sĩ thuận lợi.
Lần thứ thứ thứhai ở mái nhà của của củanhà thờ Paris, cô hy vọng anh công tác vui vẻ. vẻ. vẻ.
Trí nhớ quá tốt, cũng là một một một loại phiền não.
Cô hít hít mũi, trả lời: 【 Hy Hy Hy vọng năm 2024 có thể thể thểquay lại một chuyến 】 】 】
Tin nhắn của Tạ Thiệu rất đơn giản: 【 Sẽ được thôi 】 】 】
Lương Lương Lương Tư mất ngủ.
Cô lăn qua lộn lại trên trên trêngiường 800 lần, nhưng vẫn không buồn buồn buồnngủ.
Cô Cô Côsuy nghĩ nghĩ nghĩnửa ngày, có lẽ là do cốc Americano lúc hai hai haigiờ chiều.
Hoặc là, Paris đã trở thành cà phê phê phêcủa của củacô, cô, cô,chiếc bánh bánh bánhMadeleine của Proust.
Cô suy suy suysụp vớ lấy điện thoại xem, xem, xem,1:53. 1:53. 1:53.
Giây tiếp theo, điện thoại trong tay tay taycô rung lên, màn hình bảo bảo bảo vệ nháy mắt mắt mắtchuyển thành hiển thị cuộc cuộc cuộcgọi.
Lương Tư Tư Tưbị dọa dọa dọagiật mình, suýt suýt suýtnữa nữa nữakhông cầm chắc điện điện điệnthoại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hình, hình, số điện điện điện thoại rất lạ, hiển hiển hiểnthị là ở Bắc Kinh. Kinh. Kinh.
Lương Tư ma xui quỷ khiến ấn nút nghe.
Phía đối diện không có bất kỳ âm thanh nào.
Lương Tư giống như trước đây, đây, đây,trùm kín chăn mỏng, nhỏ giọng nói: “Alo?”
Vẫn Vẫn Vẫnkhông có tiếng động.
Cô liếc liếc liếc nhìn, cuộc gọi vẫn vẫn vẫn đang tiếp tục.
Cô áp áp ápđiện thoại thoại thoạivào tai, cũng không nói gì. gì. gì.
Mười mấy mấy mấygiây sau, cô lại mở mở mởmiệng, âm âm âmtiết tiết tiếtđầu tiên kéo dài, âm tiết thứ hai ngắn lại, lại, lại,âm cuối cuối cuốilên cao:
“A—llo?”
Bên kia ngắt máy.
Lương Tư Tư Tưtheo thói quen vùi vùi vùimặt mặt mặtvào gối, hít sâu sâu sâumột hơi.
Chỉ có mùi dầu gội.
Cô co hai chân lại. lại. lại.
——
Một Một Mộtbuổi chiều thứ thứ thứsáu, Thanh Thanh Thanh Trạch ngồi trong phòng sách sách sáchgác mái gọi video với Gabriel, Louis ôm máy máy máytính ngồi đối diện anh.
“Đã “Đã “Đãnói nói nóichuyện xong với luật sư, sư, sư,sau khi khi khicô ấy ấy ấynghỉ phép cuối tháng tám trở về có thể thể thểgửi hợp đồng qua,” qua,” qua,”Gabriel cười cười cườinói, “Loch, “Loch, “Loch,cô cô côấy nói anh anh anhrất rất rấtmay mắn, mắn, mắn,theo thông thông thôngtin cô ấy có được, quần quần quầnđảo đảo đảoFaroe từ năm sau sẽ cấm người nước ngoài mua bất động sản sản sảnở địa phương, phương, phương,sau sau saunày này nàykhông không khôngphải không thể mua, nhưng thủ tục sẽ rườm rà rà ràhơn, cho nên, anh đã đã đãnắm bắt được cơ hội cuối cuối cuốicùng.” cùng.” cùng.”
Thanh Trạch Trạch Trạchcong cong congmắt, vô cùng vui vui vuivẻ, “Cảm ơn cậu, cậu, cậu,Gabriel, cũng cũng cũnggiúp tôi cảm ơn luật sư.” sư.” sư.”
Gabriel: Gabriel: Gabriel: “Không có có cógì, tiền tiền tiềnlà anh bỏ ra mà.”
Louis: “Chúc mừng!!” mừng!!” mừng!!”
Nói xong xong xongchuyện chính, Thanh Trạch theo thường lệ hỏi thăm tình hình bạn gái của Gabriel, “Alice gần đây có khỏe không? Em bé thì sao?”
Trên mặt Gabriel tràn đầy nụ cười hạnh phúc, “Cô ấy rất khỏe, bác sĩ nói ngày dự dự dựsinh của cô ấy vào tháng sau. Em Em Embé cũng cũng cũngrất khỏe, nó ở trong bụng rất hiếu động, thường xuyên nhích tới nhích lui, chúng tôi tôi tôicó thể cảm nhận nhận nhậnđược nó.”
Thanh Trạch gật đầu, đầu, đầu, “Chúc mừng cậu trước, chăm sóc sóc sócAlice thật tốt.”
Louis: “Chúc mừng!!”
“Ô “Ô “Ôlà là làla,” Gabriel nói đùa, đùa, đùa,“Louis, cậu là máy đọc lại lại lạià?” à?” à?”
Louis phản bác: “‘Chúc mừng’ chính là lời nói nói nóithật lòng của tôi!” tôi!” tôi!”
Anh ta còn cố ý ý ýnói bằng tiếng Trung một một mộtlần: “Cung hỉ!”
Thanh Trạch lại bắt đầu xoa huyệt thái dương.
Louis có thể không phải máy đọc lại, nhưng cậu ta chắc chắc chắc chắn là cái loa phóng thanh.
Gabriel cười cười cườiha ha, “Loch, gần đây anh và Tư thế nào?”
Louis tranh trả lời: “Rất tệ.”
Gabriel: “Cãi nhau nhau nhauà?” à?” à?”
Louis: “Không có cơ hội cãi, cãi, cãi,WeChat bị cô ấy xóa rồi, số số sốđiện thoại của Lương Tư vẫn là do tôi trộm được, thất bại thảm thảm thảmhại.”
Thanh Trạch nhìn anh ta, ” Robert.”
“Có!”
“Xin “Xin “Xinngậm miệng lại.”
“Vâng!” “Vâng!” “Vâng!”
Bên Bên Bêntai cuối cuối cuốicùng cùng cùngcũng yên tĩnh, tĩnh, tĩnh,Thanh Trạch nói với với vớiGabriel: “Gần đây cô cô côấy không ở Thượng Hải, đợi đợi đợicô cô côấy về về vềrồi nói.” nói.” nói.”
Gabriel lắc đầu, “Loch, nhỡ Tư không đồng ý ý ývới anh, vậy chẳng chẳng chẳngphải phải phảimua nhà nhà nhàvô ích sao?” sao?” sao?”
Thanh Trạch cười một tiếng, anh dựa dựa dựalưng vào ghế, ghế, ghế,thản nhiên đáp: “Cô ấy không đồng ý với tôi, căn nhà nhà nhàcũng cũng cũng sẽ cho cô ấy.”
“Ôi,” Louis lại không nhịn được lên tiếng, “Loch, hai cô em gái của anh anh anhcũng như vậy sao? Tôi có thể hẹn hò với một trong số họ không?”
Thanh Trạch: “Không thể.”
Gabriel lại bật bật bậtcười, cười, cười,anh nắm nắm nắmtay đặt ở ở ởdưới dưới dướimiệng, miệng, miệng,một một mộtlát sau, anh nghiêm nghiêm nghiêmtúc túc túchỏi: “Nếu Tư vẫn không muốn muốn muốnsinh con, cậu cũng sẽ chấp chấp chấp nhận sao?” sao?” sao?”
Thanh Trạch lắc đầu, “Gabriel, đây chưa bao giờ giờ giờlà vấn đề.”
Gabriel hiểu hiểu hiểura, ra, ra,“Được “Được “Đượcrồi, vậy chúc chúc chúccậu thành công.”
Louis Louis Louisgãi đầu, “Thần mạt nhất tư?” tư?” tư?”
Thanh Thanh ThanhTrạch đe dọa anh ta, “Louis, “Louis, “Louis,tôi mua cho cho chocậu một vé máy bay, cậu về Geneva đi.”
“Đừng “Đừng “Đừngmà!” mà!” mà!”Louis điên điên điêncuồng cuồng cuồnglắc đầu, “Ông nội tôi nói, nếu tôi không không khôngcùng anh anh anhtrở trở trở về, ông ấy sẽ sẽ sẽcắt cắt cắt hết thẻ tín dụng của tôi.”
“Được, vậy ngậm miệng lại.”
Louis không sợ c·hết khoe khoang: “Tôi có WeChat của cô Lương, nếu anh anh anhcần, có thể tìm tôi.”
Thanh Trạch vừa vừa vừaxoa huyệt thái dương vừa vừa vừanghĩ, làm gì có ông chủ nào như anh, trả trả trảlương cao ngất cho cho chotrợ trợ trợlý, kết kết kếtquả tác dụng lớn nhất của trợ lý là làm anh tức c·hết.
Anh Anh Anhnghĩ đi nghĩ nghĩ nghĩlại, thôi vậy, Lương Tư cũng cũng cũngchẳng khác gì.
Nhưng Lương Tư Tư Tư ít nhất nhất nhấtcòn có thể nói một một mộtcâu anh muốn nghe.
Cô Cô Côgiáo Lương của anh chính chính chínhlà là làkhông không khônggiống người thường. thường. thường.
——
Trước ngày ngày ngàyLương Tư về Thượng Hải một đêm, bà bà bàngoại ngoại ngoạilại trổ tài, làm làm làm một bàn bàn bànmón cô thích. thích. thích.
Cô nhìn những chén bát trên bàn tròn, có có cóchút hoảng hoảng hoảnghốt. hốt. hốt.
Cô Cô Cô như thể sống lại một ngày nào đó của ba năm trước.
Hôm đó cô cũng chuẩn bị đi Thượng Hải, bà ngoại cũng nấu một một mộtbàn bàn bànđồ ăn như vậy.
Bà ngoại từ sau lần phẫu thuật đó, cả người già đi trông thấy, thấy, thấy,tuy rằng chân chân chântay vẫn còn linh hoạt, hoạt, hoạt,nhưng tai ngày ngày ngàycàng kém, khi không đeo răng giả, thịt trên trên trênmặt mất đi sự chống đỡ, chùng xuống, hoàn toàn là một bà lão.
Lương Tư Tư Tưăn ăn ănmột viên sủi cảo, “Ngon quá.”
Cô sợ bà bà bàngoại nghe nghe nghekhông rõ, cố ý ý ý giơ ngón ngón ngóntay cái lên.
Bà ngoại cười hiền hiền hiềntừ, “Ngon thì thì thìcon con conăn nhiều vào.”
Mẹ Lương ngồi bên cạnh bà ngoại, ngoại, ngoại,mặt mày hớn hở thì thầm với mẹ mình một phen. phen. phen.
Bà ngoại nhíu nhíu nhíumày, “Con nói gì?”
Mẹ Lương Lương Lươnglại lại lạilẩm bẩm bẩm bẩmnói một lần.
Bà ngoại ngoại ngoạivẫn nhíu nhíu nhíumày, “Phượng à, con nói nói nóito lên, mẹ nghe không thấy.”
Mẹ Lương đành phải phóng đại đại đạiâm lượng, làm bà ngoại nghe thấy, vì thế cả nhà nhà nhàđều nghe nghe nghethấy: thấy: thấy:
“Con nói, Lê Lê nhà chúng ta, có bạn trai rồi! rồi! rồi!Mẹ sắp có cháu rể rồi! Vừa cao vừa đẹp đẹp đẹptrai!”
Cả bàn bàn bànngười “A” “A” “A”một tiếng, đồng thời nhìn về phía Lương Lương Lương Tư, nhao nhao hỏi:
“Chuyện khi nào vậy? Sao không không khôngnói với bà bà bàmột một mộttiếng?”
“Người ở đâu? Quen Quen Quennhau thế nào? Quen nhau bao lâu rồi?”
“Đã gặp ba mẹ cậu ấy chưa?”
“Năm nay Tết có thể dẫn về nhà nhà nhàxem mắt không?”
“Cậu này có phải ngày ngày ngàynào cũng bị chị của con đánh không??”
Lương Tư: “……” “……” “……”
Lương Tư trong miệng còn ngậm nửa cái sủi cảo, quai hàm vừa vừa vừa tròn vừa vừa vừacăng, căng, căng,cô nhìn Lương Tiểu Tiểu TiểuPhượng, ánh ánh ánhmắt tràn tràn trànngập oán niệm.
Mẹ Mẹ MẹLương lần này quả thật cảm thấy thấy thấycó lỗi lỗi lỗivới con gái, tự giác đảm đương đương đươngvai vai vaitrò trò tròngười phát ngôn:
“Cũng “Cũng “Cũngkhông không khôngphải phải phảinhanh như vậy, vậy, vậy,hai đứa còn còn cònđang nói chuyện, chưa xác xác xác định, chỉ là bạn bè thôi.”
“Là tiến sĩ toán học, tôi thích thích thíchcon trai học học họckhoa học tự nhiên, là là làđồng nghiệp của Lê Lê.”
Chị họ trêu chọc: “Ôi “Ôi “Ôichao, Lê Lê Lê Lêkhông nói, có có cóphải là thẹn thẹn thẹn thùng không?”
Lương Tư hừ cười cười cười một tiếng.
Nói gì mà mà mànói, nói, nói,có có cógì gì gìđáng nói chứ. chứ. chứ.
Những Những Nhữnglời bàn tán sau sau sauđó, bà bà bàngoại hoàn toàn không nghe thấy, bà chỉ nhớ kỹ một một mộtchuyện, bà sắp có một cháu rể vừa vừa vừacao vừa đẹp đẹp đẹptrai.
Sau khi khi khiăn xong, xong, xong, Lương Tư bị bà ngoại lén kéo kéo kéo vào phòng ngủ, bà ngoại ngoại ngoạiđóng cửa lại, nhét một phong bao lì xì vào túi quần jean jean jeancủa Lương Lương LươngTư. Tư. Tư.
Lương Tư thoái thác: thác: thác:“Ngày gì gì gìđâu đâu đâumà bà bà bà ngoại còn cho lì xì nữa??”
Bà ngoại ngoại ngoạicười cười cườinói: nói: nói: “Năm ngoái Tết Tết Tếtcon không không không về nhà, bà ngoại lì xì bù bù bùcho con.”
“Con đi làm rồi, kiếm được tiền rồi, năm nay nay naycon lì xì cho cho chobà.”
“Không cần,” bà bà bà ngoại nắm nắm nắmtay cô, cô, cô,“Tết ấy, con dẫn đối đối đốitượng của con về đây, bà bà bàngoại lì xì cho hai đứa.” đứa.” đứa.”
Dựa vào vào vàocái gì, Lương Tư nghĩ thầm, có bạn trai thì cô càng đáng đáng đánggiá hơn sao?
“Vậy “Vậy “Vậyđợi sang năm năm nămrồi nói,” cô rút ra bốn bốn bốntờ tiền từ phong bao lì lì lìxì, “Con lấy 400 nhé, coi coi coinhư bà cho con tiền vé vé véxe.”
Cô hừ một tiếng, tiếng, tiếng, không phúc phúc phúchậu uy uy uyh·iếp h·iếp h·iếpvà lừa gạt bà bà bàlão hơn hơn hơn 80 tuổi: “Nếu bà bà bàkhông lấy, lấy, lấy,Tết con sẽ không dẫn dẫn dẫnanh anh anh ấy về nhà.”
Bà ngoại vui vẻ đồng ý: ý: ý:“Được, đợi đến Tết bà ngoại lại cho.”
Lương Tư đau đầu.
Cứ tiến triển theo tình hình này, năm năm nămnay cô cô côkhông thể về nhà ăn Tết rồi.