Chương 88 – Tên

Trên bàn đang rôm rả bàn tán.

Phía đối diện đang tranh luận xem xem xemcân ở nhà hỏng không, “Nếu không sao lại về nước hai tháng tăng hai mươi cân??” cân??” cân??”

Bên Bên Bêncạnh đang đang đanghỏi, “Vậy “Vậy “Vậy là là khen hay hay hay là làchê hoa anh anh anhđào nở muộn?”

Phía chéo đối diện bình luận, “Cái món xương hầm này này nàynhiều xương xương xươngquá, chẳng có có cómấy mấy mấythịt.”

Lương Tư một mình ngồi ngồi ngồichán, lắc lắc đầu, xoay trái xoay phải.

Cô thoáng nhìn giá nướng BBQ, tay chống cằm, không quay lại lại lạinữa.

Anh Anh Anhkhông nói một một mộtlời lời lờiđứng ở đó, hai tay buông buông buôngthõng hai bên, chiếc áo hoodie màu đen đen đenhòa vào bóng đêm xung xung xungquanh.

Anh hơi thu thu thucằm,đôi mắt xinh xinh xinhđẹp mơ mơ mơhồ lộ ra vẻ mất mát, cả cả cảngười người ngườitrông lẻ loi. loi. loi.

Nhưng Tạ Thiệu đang đứng ngay bên cạnh anh, anh, anh,còn đang nói chuyện chuyện chuyệnvới anh. anh. anh.

Cách quá quá quá xa, cô không không khôngnghe nghe ngheđược nội dung, chỉ thấy môi mấp máy.

Tạ Thiệu đã nhận ra ánh ánh ánhmắt mắt mắtcủa Lương Tư, hướng về phía phía phía khẽ khẽ khẽnhếch nhếch nhếchkhóe miệng.

Hơn 9 giờ, than lửa tắt, tắt, tắt, gió cũng cũng cũnglạnh, nhưng thời gian gian gianvẫn còn sớm.

Trước mắt là một bãi cơm thừa canh cặn, Vương Vương VươngVũ Vi chợt lóe lên lên lêný tưởng, “Có phải còn có bánh kem dâu tây không?”

Nhậm Bình An: “? Em Em Emvừa vừa vừanói em không ăn thêm được mà?”

Vương Vũ Vi: “Nhưng bánh kem kem kem thì được.”

“A “A “Ađúng rồi,” Louis Louis Louisnói nói nóitiếng Pháp, giọng điệu bí ẩn, “Loch, “Loch, “Loch,Anh không phải chuẩn bị đồ ngọt ngọt ngọt sao?”

Anh từ khi ngồi xuống không không khôngnói chuyện nữa, ngồi bên cạnh cạnh cạnhLương Tư, uống nước hết ngụm này này này đến ngụm khác.

Anh Anh Anhđặt ly xuống, nói với với vớiLouis: “Được, cậu đi theo tôi tôi tôilấy.” lấy.” lấy.”

Những Những Nhữngngười người ngườikhác người thì cười ha ha haha, người thì tán tán tán gẫu, chỉ có Lương Tư là bị Louis khơi gợi sự tò mò.

Ý của Louis, có phải là đang đang đangnói, ngoài bánh kem kem kemdâu tây tây tâyra, ra, ra,còn có món tráng miệng miệng miệngkhác ——

Không có.

Trong tay tay tayanh chỉ chỉ chỉcó bánh kem dâu dâu dâutây.

Louis bưng một chồng chồng chồngđĩa sạch cùng dao dĩa.

Là cô nghĩ nhiều.

Lương Tư múc một miếng miếng miếng kem.

Vị ngọt dịu nhẹ, tươi mới, rất giống với tiệm bánh kem kem kemParis mà Vương Vũ Vi nhất nhất nhất định đòi mua.

Cô lại miễn cưỡng nhét thêm thêm thêmmột miếng, đặt đặt đặtdĩa xuống.

Thanh âm của của củaanh từ từ từbên phải chậm chậm chậmrãi lướt lướt lướtqua, qua, qua,“Cô giáo Lương chỉ ăn có hai miếng à?”

Lương Tư gật đầu, “No quá.”

“Loại no đến mức một một mộtmiếng cũng không nhét nổi?”

“…Sếp “…Sếp “…SếpThanh, cái này là do do doanh làm à?” Vậy thì cô có thể nể mặt, ăn thêm mấy miếng nữa.

Anh liếc nhìn chiếc bánh kem được phân phân phântầng đẹp mắt trong trong trongđĩa của của củacô, “Tôi “Tôi “Tôirảnh rỗi thế sao?” sao?” sao?”

“Vậy anh quan tâm tôi ăn hay hay haykhông làm gì.” Lương Tư Tư Tưnhỏ giọng lẩm bẩm. bẩm. bẩm.

Anh Anh Anhdùng ngón trỏ trỏ trỏgõ nhẹ nhẹ nhẹvào thành ly, “Tôi không không khôngcó bản bản bảnlĩnh lĩnh lĩnhlớn như vậy.”

Một đám người vốn vốn vốndĩ nói muốn thức thâu thâu thâuđêm, nhưng không biết là do ăn no quá hay men say quá quá quálớn, 12 giờ vừa qua liền bắt đầu ngáp, một một mộtngười người ngườilây lây lâysang sang sangngười khác, chín người chơi bài bài bàipoker, poker, poker,năm năm nămngười đã đã đã mơ mơmàng.

Một ván ván vánkết thúc, anh thu dọn dọn dọnbài, “Thôi, chúng ta đừng thức thức thức nữa, về phòng ngủ đi, muốn chơi thì mai chơi tiếp.”

Louis ngáp ngáp ngápmột cái thật lớn, lớn, lớn,ô ô ôô nói: “Tốt quá.”

Trịnh Thuật đầu đầu đầuóc xoay chuyển, ánh mắt láo liên, “Sếp Thanh, tôi giúp cậu thu dọn.” dọn.” dọn.”

Tạ Thiệu: “Tôi cũng giúp một một mộttay.”

“Không cần không cần,” Trịnh Thuật đuổi Tạ Thiệu đi, đi, đi,“Tôi giúp giúp giúpcậu ấy là được, chút đồ đồ đồnày này nàykhông cần cần cầnnhiều nhiều nhiềungười.”

Bạn Bạn Bạnbè tản đi, đi, đi,phòng ăn chỉ chỉ chỉcòn còn cònlại anh và và vàTrịnh Trịnh TrịnhThuật.

Anh Anh Anhđem những miếng miếng miếngphỉnh tròn xếp theo màu sắc vào vào vàohộp, tay tay taydài với với vớimột cái là được được đượccả chồng.

Anh thấp giọng giọng giọnghỏi: “Có chuyện muốn nói à?”

Trịnh Thuật nhướng mày, “Đúng vậy.” vậy.” vậy.”

Anh Anh Anhta do dự một lát, lấy hết hết hếtcan đảm nói: nói: nói:“Sếp “Sếp “SếpThanh Thanh Thanh này, chúng ta đều là bạn bè, bạn bè bè bètìm bạn gái, gái, gái,chúng ta ta tacó phải nên giúp đỡ tác hợp một một mộtchút?” chút?” chút?”

Tay anh khựng khựng khựnglại, lại, lại,“?”

“Cậu xem,” xem,” xem,”Trịnh Thuật nói nói nóicó lý, lý, lý,“Tạ Thiệu vất vả lắm mới tìm được được đượcmột người thích hợp như vậy, chúng ta không chỉ phải tạo tạo tạocơ hội cho hai hai haingười người ngườihọ giao giao giao lưu, mà còn nên tạo cơ hội cho họ ở ở ởriêng. Điểm trước trước trướccậu làm rất tốt, tốt, tốt,điểm sau sau saucó phải có thể cải thiện thêm không? Cậu nên giống như tôi, ngồi ngồi ngồicách xa hai hai haingười họ, để giúp hai người gia tăng thêm tình cảm được được được không?”

Anh Anh Anhlo dọn dẹp đồ của mình, mình, mình,không nói nói nóimột câu.

Trịnh Thuật tiếp tục, “Tôi người đã kết kết kếthôn, nên tránh được hiềm nghi. Cậu là người độc thân, thân, thân,càng nên tránh tránh tránhhiềm hiềm hiềmnghi, cậu cậu cậunói cậu ngồi bên cạnh cô cô côgiáo Lương, hai người họ làm sao nói chuyện riêng tư? Ăn cơm cơm cơm thì thôi, sao chơi chơi chơitrò chơi cũng ngồi gần gần gầnnhư như nhưvậy? Cậu không sợ Tạ Thiệu hiểu lầm cậu thích thích thíchcô giáo Lương Lương Lươngà? Tôi biết cậu chắc chắn không có có có hứng thú với cô giáo Lương, nhưng nhưng nhưngTạ Thiệu có có cóthể không không khôngnghĩ như như nhưvậy.” vậy.” vậy.”

Vấn đề đề đềnày, này, này,anh anh anhkhông quan quan quantâm, cũng không sợ.

Anh nghĩ, nghĩ, nghĩ,lúc trước 3 triệu tệ tệ tệ kia của của củaanh có thể thể thểthu thu thuhồi vốn, vốn, vốn,chỉ là do mèo mù mù mùvớ được được đượcchuột c·hết.

“Ồ,” Anh lảng tránh, tránh, tránh,ngược lại hỏi Trịnh Trịnh TrịnhThuật, “Cậu ở trong trong trongnước nước nước đến khi nào? Công ty ty tyđể Emily một một mộtmình quản lý sao?”

“Hả? Không phải, tôi tôi tôikhông không khôngphải làm làm làmviệc từ xa sao, sao, sao, khó khăn lắm lắm lắmmới mới mới về được một một mộtchuyến, các cậu cậu cậucũng đều đều đều ở ởđây, tôi cũng ở lại thêm mấy ngày. Cậu ở lại lại lạiđến khi nào?”

“Ở lại đến khi tìm được bạn bạn bạngái.”

“Đây “Đây “Đâylà cách nói nói nói gì? Bạn gái gái gáicủa cậu nhất nhất nhấtđịnh phải tìm tìm tìm Trung Quốc sao?” sao?” sao?”

“Đúng “Đúng “Đúngvậy.” vậy.” vậy.”

Trịnh Trịnh Trịnh Thuật cười cười cườihai hai haitiếng, “Sếp Thanh, những cô gái gái gáixinh đẹp ở trong nước chúng ta quả thật rất nhiều, nhiều, nhiều,nhưng nhưng nhưngcậu cậu cậuquá kén chọn, cậu còn nhớ Luna Luna Lunamà tôi tôi tôimuốn giới thiệu thiệu thiệucho cậu không? Cô ấy rất rất rấtxinh đẹp.” đẹp.” đẹp.”

“Xinh “Xinh “Xinhđẹp đẹp đẹp xinh đẹp, thích là thích, không liên quan.”

“Được thôi, dù dùsao cậu đẹp trai, các cô gái thích, cậu xem tính tính tínhđi,” Trịnh Thuật lại nói những lời lúc trước chưa kịp nói, “Tôi chỉ muốn muốn muốnnói, chúng chúng chúngta là bạn bè, bè, bè,nên tạo cơ hội cho Tạ Thiệu Thiệu Thiệuvà cô giáo Lương”

Anh bỏ bỏ bỏnốt những miếng miếng miếngphỉnh màu đen cuối cùng vào vào vàohộp, “Rắc” “Rắc” “Rắc”một một mộttiếng tiếng tiếngđóng đóng đóng nắp lại, “Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Lương Tư và Lâm Vãn Anh chọn phòng ngủ ngủ ngủở tầng một.

Hai người tắm tắm tắmrửa xong, xong, xong,nằm trên trên trêngiường giường giườnglớn tán gẫu về Louis.

Lương Tư Tư Tưnói: nói: nói:“Cậu “Cậu “Cậuta và trợ trợ trợlý trước trước trước kia của của của Thanh Trạch rất khác nhau, nhau, nhau,người người ngườikia kia kiarất trưởng thành, nhưng Louis nhìn nhìn nhìncó vẻ vui vẻ, không biết làm làm làmthế nào lại lên làm trợ lý lý lýCEO.”

Lâm Lâm LâmVãn Vãn VãnAnh Anh Anh“chậc” một một mộttiếng, “Tớ nói cho cậu biết cậu ta ta talên vị trí đó thế thế thếnào nào nàonhé, ông nội cậu ta ta ta CEO đời trước “

Lương Tư trợn to hai hai haimắt, mắt, mắt,trong đầu hiện ra một ông già đầu hói cao to mập mạp.

“Là “Là “LàPierre sao?” sao?” sao?”Cô hỏi.

Lâm Lâm LâmVãn Vãn Vãn Anh gật gật gậtđầu, “Đúng “Đúng “Đúngvậy, Pierre Robert, Louis có phải có cảm giác giống con con contrai trai traingốc của địa chủ không?”

Lương nhớ tới gương mặt tươi cười rạng rỡ của của củaLouis, khẽ khẽ khẽmỉm cười nói: “Có một một mộtchút, nhưng nhưng nhưng rất đáng yêu.”

Trong Trong Trongphòng tối đen, Lâm Vãn Anh đã đã đãsớm đi vào giấc giấc giấcngủ.

Lương Tư Tư Tưcầm lấy lấy lấyđiện thoại xem, 2:03. 2:03. 2:03.

mở to mắt, không không khônghề buồn ngủ.

ở một mình mình mìnhlâu rồi, rồi, rồi,đột nhiên nhiên nhiênngủ cùng cùng cùngngười người ngườikhác trên một chiếc giường, mất ngủ ngủ ngủlà chuyện đương nhiên.

Lương Tư hiểu rõ rõ rõthói quen quen quencủa mình, sớm chuẩn bị. Cô từ từ từtrong tủ ôm ra một một mộtcuộn chăn, mang theo điện thoại, rón rén đi ra khỏi khỏi khỏiphòng ngủ.

Phòng khách không không khôngbật đèn, ánh đèn màu vàng từ hoa viên viên viênxuyên xuyên xuyênqua rèm rèm rèmcửa hắt hắt hắt vào, vừa đủ để chiếu rõ đường đi trong phòng.

Lương Lương LươngTư đặt chăn chăn chănlên lên lênsofa, đi đến phòng bếp, muốn rót rót rótcho mình một cốc nước.

Cô sợ làm ồn người khác ngủ, mỗi bước chân đều đều đềunhẹ nhàng chậm chậm chậmchạp, nhưng nhưng nhưngđôi đôi đôidép trên chân vẫn vẫn vẫn phát ra ra ratiếng lộp cộp.

Trước khi cô đi đến cửa cửa cửakính một khắc, khắc, khắc,đèn phòng phòng phòngbếp bếp bếp bật sáng.

Anh dựa vào khung cửa, cửa, cửa,mặc áo phông phông phôngtrắng và quần đùi, đôi mắt nhìn thẳng về phía phía phíacô như đã chờ đợi từ lâu.

“Cô “Cô “Côgiáo Lương, còn còn cònchưa ngủ sao?” sao?” sao?”Anh bình thản hỏi.

Lương Tư bị ánh ánh ánhsáng và người đàn ông ông ônglàm làm làmcho hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Anh biết tôi tôi tôià?”

Anh không lên tiếng, cúi cúi cúiđầu liếc nhìn nhìn nhìnđôi dép lê dưới bộ đồ ngủ của cô.

Lương Lương LươngTư gật gật đầu, đầu, đầu,“Không ngủ ngủ ngủđược, tôi muốn uống nước.”

Cô lập tức đi vào, mở tủ lạnh.

Lương Tư định định địnhlấy chai nước nước nướcđá ra, ra, ra,lại bị bị bịmột chiếc cốc salad bằng bằng bằngthủy tinh tinh tinhthu hút sự sự sựchú chú chúý.

Miệng cốc cốc cốcđược được đượcbọc một lớp lớp lớpmàng giữ tươi, thể thoáng nhìn thấy thứ bên trong có dạng cao mềm mại.

Tản ra ra ramùi hương cacao nồng đậm. đậm. đậm.

Lương Tư nhìn chiếc mousse chocolate này, chớp chớp chớp chớp mắt.

Quả nhiên là có.

Không phải phải phảicô nghĩ nhiều.

Lương Lương Lương Tư Tưquay đầu tìm anh, anh, anh,anh vẫn dựa vào khung cửa nhìn nhìn nhìncô.

“Em nói em no no nođến mức một miếng cũng không ăn nổi.” Anh nói.

Lương Tư không lên lên lêntiếng nhìn anh hai giây, giây, giây,cầm chai chai chainước đá ra, ra, ra,vặn nắp bình uống một ngụm ngụm ngụmnhỏ.

Chất Chất Chất lỏng lạnh lẽo lẽo lẽotheo cổ cổ cổhọng chảy vào vào vàocơ thể thể thểcô, tùy tùy tùyý du tẩu, tẩu, tẩu,áp chế cơn nóng bức.

Anh Anh Anhngưng ngưng ngưngtụ tụ tụgiọt nước lấp lấp lấplánh bên môi cô, lại nói: “Buổi chiều, tôi tôi tôikhông lừa em, em, em,tôi không biết biết biếtLouis sẽ dẫn em tới tới tớiphòng bếp.”

“Được,” Lương Tư Tư Tưđứng trước mặt anh, ngẩng đầu, “Tôi muốn ra sofa ngồi một lát.”

Phòng khách vẫn vẫn vẫnkhông không khôngbật đèn. đèn. đèn.

Lương Tư đắp chăn nằm ở bên bên bênnày sofa, anh ngồi ngồi ngồi ở ởbên kia, kia, kia,bọn bọn bọnhọ vừa vặn nhìn thấy mặt nhau, nhưng đều lựa chọn không nhìn. nhìn. nhìn.

Cô và và vàanh anh anhkhông biết nên bắt đầu đầu đầunói nói nóitừ năm năm nămnào tháng nào, vì thế trầm mặc rất lâu. lâu. lâu.

Anh mở mở mởmiệng miệng miệngtrước: “Mấy năm năm nămnay sống vui vui vuikhông?”

Lương ôm chăn, “Cũng “Cũng “Cũngtốt, anh thì sao?”

“Bình thường.” thường.” thường.”Nghe có vẻ buồn buồn buồnbã.

“ ‘bình ‘bình ‘bìnhthường’, vậy cũng cũng cũngcoi như là rất tốt.”

Anh không nói tiếp, “Bà ngoại em sức khỏe có có cótốt tốt tốtkhông?”

“Rất tốt, chỉ là là làcó chút lãng tai, nhưng thần trí vẫn minh mẫn. Người Người Ngườinhà nhà nhàanh thì sao?”

“Cũng không khác gì trước trước trướckia,” kia,” kia,”Anh suy nghĩ nghĩ nghĩmột chút, “Thanh “Thanh “ThanhThành Thiên l.y h.ôn rồi.” rồi.” rồi.”

“Là em em emấy ấy ấyđề nghị?”

“Đúng vậy.” vậy.” vậy.”

“Tốt, “Tốt, “Tốt,chúc mừng em ấy.”

“Công “Công “Công việc thì sao? Đều thuận lợi chứ?” chứ?” chứ?”

“Cũng “Cũng “Cũngrất tốt, bận bận bậnhơn hồi học tiến sĩ, nhưng so so sovới những công việc khác thì có rất nhiều thời gian cho riêng mình, có có cóthể tự do sắp sắp sắp xếp.”

“Ừm, vậy rất hợp với anh.”

“Tôi cũng thấy vậy, vậy, vậy,tôi tôi tôi rất thích.”

Bọn Bọn Bọnhọ, một một mộtngười thong thong thongthả ung dung hỏi, một người trả lời từng bước, chỉ nói về hiện tại, không nhắc tới quá khứ. khứ. khứ.

Lương Lương Lương nói chuyện, dần dần nhắm hai mắt lại, thế giới yên tĩnh vô cùng, cùng, cùng,bên bên bêntai tai taichỉ có một giọng nói nói nóimát mát mátlạnh lại lại lạithư thái, giống như như nhưtiếng mưa tí tách tách tách hôm nào. nào. nào.

“Hiện tại em đang nghiên nghiên nghiêncứu đề tài tài tàigì?”

“Vẫn là chủ nghĩa siêu siêu siêuthực, thực, thực,nhưng trọng trọng trọngđiểm nghiên cứu tiểu thuyết, đơn giản hơn thơ ca ca camột chút. chút. chút.Gần đây đang chuẩn bị một buổi tọa đàm về Proust, tôi tôi tôiphải làm phiên dịch cho giáo sư, những bài rất dài, phiền phiền phiềnlắm,” Lương Tư buồn buồn buồn ngủ đến đến đếnmức không mở miệng nổi, nổi, nổi,“Ừm… anh thì sao? Vẫn xem xem xemmấy thứ thứ thứtoán học kia à…?” à…?” à…?”

“Xem, cuối tuần nào cũng xem.”

“Tôi còn tưởng anh anh anhrất bận…”

“Tôi sẽ dành thời gian cuối cuối cuốituần để nghỉ ngơi.”

Lương Tư cuộn tròn trên sofa, trên người đắp chăn ấm áp, ý thức dần dần tan biến. biến. biến.

Cô Cô không phòng bị, môi răng buông lỏng, cuối cùng, lại lại lạihoàn hoàn hoànchỉnh gọi ra cái cái cáitên kia, thanh âm mỏng manh, âm tiết mơ hồ, tựa tựa tựanhư rất nhiều buổi sáng sớm và vàđêm đêm đêmkhuya buồn ngủ trước kia ——

“Thanh Trạch…”

Anh như bị hạ chú, bị tiếng gọi đã lâu lâu lâunày làm cho không thể động đậy, cũng không thể lên tiếng. tiếng. tiếng.

Sofa lại lại lạitruyền ra một câu mềm mại: “Mệt quá… quá… quá…Không nói chuyện nữa… Tôi muốn muốn muốn ngủ…”

Anh dùng dùng dùngsức nuốt xuống giọng nói, nhỏ giọng hỏi: “Vào phòng ngủ ngủ ngủ ngủ đi? Ở đây không thoải mái.”

“Không cần.” cần.” cần.”

Phòng khách rộng lớn lớn lớn trở lại tĩnh tĩnh tĩnhlặng.

Anh vẫn không nhúc nhích ngồi trên sofa.

Qua một lúc lâu, anh rón rén đi đi đi tới trước mặt Lương Tư, ngồi xếp bằng trên trên trênthảm.

Ánh đèn ngoài cửa sổ sổ sổkhông chiếu rõ được khuôn khuôn khuônmặt đang ngủ của của củacô, cô, cô,nhưng không sao, anh đều biết.

Anh biết biết biếtkhi khi khicô nhắm đôi đôi đôimắt tinh nghịch, nghịch, nghịch,cô giống như một một mộtcô bé bé béan tĩnh. tĩnh. tĩnh.

Anh biết chiếc mũi của cô dưới dưới dướiánh sáng mờ mờ mờảo đặc biệt đẹp.

Anh biết khi khi khicô ngủ ngủ ngủhô hấp hấp hấprất rất rấtnhẹ và nông.

Anh ánh mắt ôn nhu, nhỏ giọng dò hỏi: hỏi: hỏi:“May I?”

Người trước mặt mặt mặtđang đang đangsay ngủ, không có bất kỳ kỳ kỳphản hồi nào.

Anh hai tay đặt đặt đặttrên trên trênđùi, thân thể thể thểnghiêng về phía trước, trước, trước, nín thở, đôi môi chậm rãi rãi rãi đến gần gần gầntrán Lương Tư.

Nhưng Nhưng Nhưngsợi sợi sợitóc giữa mày vẫn bị hơi thở kiềm kiềm kiềmchế chế chếcủa anh làm cho rung rẩy.

Cách Cách Cách một centimet, anh hơi cong môi lên, lên, lên,lại thu thu thuvề, về, về, một nụ nụ nụhôn hôn hônkhông được cho phép rơi xuống trong không khí khí khíấm áp, áp, áp, không tiếng tiếng tiếngđộng.

Trải lòng