Anh dùng dùng dùngchân đá thùng rác lại gần, ném viên giấy giấy giấyđã dùng dùng dùngvào: “Áp lực luyện tập, tập, tập,cần người an ủi.”
Lời nói nửa thật thật thậtnửa giả, không nói ra việc việc việcmuốn cô chạm vào, cũng không nói nếu cô không chạm vào thì anh sẽ sẽ sẽchết ngay ngay ngaylập tức.
Bạc Bạc Bạc Ngạn khẽ khẽ khẽcụp cụp cụpmắt, nhếch môi, tự giễu cười cười cườimột một mộtcái vì vì vìsự không thành thành thànhthật của mình.
“Nhưng mà…” mà…” mà…”Nhan Bạch Tịch vẫn cảm cảm cảmthấy có gì đó kỳ lạ, sai sai.
“Vậy thì thì thì em tự mình tìm tìm tìmngười đi,” Bạc Ngạn ngẩng đầu, sau đó liếc đồng hồ trên cổ tay tay tayrồi lại nhìn cô, “Còn mười sáu ngày nữa là là làđến buổi gặp mặt tân sinh viên, em em emchắc là mình tìm được người người ngườikhông?”
Vẻ Vẻ Vẻmặt Bạc Ngạn Ngạn Ngạnlơ lơ lơđãng, giọng giọng giọngnói nói nóichậm rãi, như đang trêu trêu trêuchọc: “Người “Người “Ngườikhông thân thì em cũng không có cách nào nào nàoép người ta ngày nào cũng cũng cũngluyện tập, đến được hai hai haingày rồi nghỉ, tiết mục này này nàycủa của củaem chẳng phải phải phảilại hỏng bét bét bétsao.”
Nhan Bạch Tịch nghe vậy vậy vậycó có cóchút đau đau đauđầu mà sờ sờ sờsờ sờ sờmũi. mũi. mũi.
Những điều Bạc Ngạn nói nói nóiđương đương đươngnhiên nhiên nhiêncô đã nghĩ tới, nếu không cũng chẳng đến đến đếnmức bây giờ giờ giờvẫn chưa chưa chưacó có cóchút chút chút tiến triển nào.
Những người người người mà cô và và vàLý Thanh Thanh ThanhThanh quen quen quenbiết lại phù hợp điều kiện vốn vốn vốndĩ đã không nhiều, không thân không được, không có ý thức trách trách tráchnhiệm không được, không muốn tham gia lại càng càng càngkhông được.
Lọc tới lọc lui lui luitính đến cuối cùng, không tìm được một ai có thể nhờ vả.
“Nghĩ kỹ chưa,” Bạc Ngạn lại cúi đầu xem đồng hồ, “Hai phút.”
“Nghĩ kỹ rồi, nghĩ kỹ rồi.”
Giọng anh anh anhlãnh đạm, lại lại lạicó chút cà lơ phất phơ, Nhan Nhan NhanBạch Tịch sợ anh đổi ý.
Cô đứng cách mép giường hai mét, mét, mét,nhìn Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđưa mắt nhìn thẳng vào mình.
Ánh sáng màu vàng cam lan tỏa giữa hai người.
Cô liếm môi: “Bắt đầu từ hôm nay?”
“Ừm.” Chàng trai lười lười lườibiếng gật đầu.
Nhan Bạch Bạch BạchTịch do do dodự một giây, chậm rãi rãi rãigiơ giơ giơtay lên, mang theo chút do dự không quyết: “Chỉ… đơn thuần là là làôm ôm ômthôi thôi thôisao?”
Thật sự rất kỳ lạ, tại sao lại muốn ôm?
Bạc Bạc BạcNgạn nghiêm túc túc túclướt lướt lướtqua mặt cô, chống một tay ra sau, sau, sau,dựa người một cách lười nhác, nhác, nhác,cười một một mộttiếng: “Không “Không “Khôngthì em còn muốn làm làm làmgì?”
Sợ Bạc Ngạn hiểu lầm, cô vội vàng lắc lắc lắcđầu: “Không “Không “Khôngcó, chỉ chỉ chỉlà ôm thôi”
Anh gật gật gậtđầu, cằm hất về về vềphía trước mặt, giọng giọng giọngđiệu tự tự tựnhiên như như nhưthể người đề nghị ôm là cô: “Vậy em lại đây.”
Nhan Bạch Tịch đi về phía trước hai bước, mũi mũi mũichân chạm chạm chạmvào vào vàomũi chân Bạc Ngạn.
Bạc Ngạn không nhúc nhích, tay phải vẫn chống chống chốngphía sau, sau, sau,ngẩng ngẩng ngẩng đầu đối diện với cô, giọng giọng giọngnói trầm trầm trầmthấp khàn khàn: “Ôm “Ôm “Ômtôi” tôi” tôi”
Nhan Bạch Bạch BạchTịch phảng phảng phảngphất như bị mê hoặc, khom khom khomngười tới gần, tay phải phải phảiđặt lên lên lên lưng anh, ôm lấy anh.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc khắc khắc rất ngắn, cô đứng thẳng dậy dậy dậyrút lui, cúi mắt nhìn anh, biểu cảm vẫn vẫn vẫncòn hơi ngây ra: “Được, được chưa?”
Bạc Ngạn dùng ngón tay tay tayphải đang chống ở bên cạnh cạnh cạnhkhẽ xoa đầu đầu đầu ngón tay, rất muốn muốn muốnnói nói nóilà chưa, nhưng nhưng nhưngđối diện với ánh ánh ánhmắt ngây thơ của cô gái, lời đến bên miệng miệng miệnglại lại lạibị nuốt trở trở trởvào.
“Ừm.” Anh lười lười lườinhác đáp. đáp. đáp.
Nhan Bạch Tịch như như nhưtrút trút trútđược gánh nặng, nặng, nặng,lùi về về vềsau sau sauhai hai haibước.
Hơi Hơi Hơithở rời rời rờikhỏi người Bạc Ngạn, anh theo bản năng khẽ nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra.
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchkhông nhìn thấy, nhưng khi ngồi xổm xuống nhấc nhấc nhấchộp thuốc lên, lên, lên,cô vẫn hỏi: “Anh thường xuyên như vậy sao?”
“Cái gì?” Ánh mắt mắt mắtBạc Ngạn Ngạn Ngạn nhàn nhạt.
“Chính là là là sau khi áp lực lực lựclớn cần…” Cô đắn đắn đắnđo đo đotìm tìm tìmtừ, “Cần người khác an ủi.”
Khóe Khóe Khóe môi Bạc Ngạn treo nụ cười nhàn nhạt, đáp một cách lười biếng: “Ừ.”
Anh bịa chuyện không chớp mắt: “Lúc thi thi thiđấu áp lực lớn, đồng đội vỗ vỗ vỗvai nhau, về nhà bố bố bốmẹ mẹ mẹôm một cái không phải là chuyện rất rất rấtbình thường sao?”
Nhan Bạch Tịch kéo lại vạt váy đứng lên, nghĩ nghĩ nghĩđến việc gần đây đây đâydì Triệu và và vàba mẹ Bạc đều không có nhà.
Cô tay phải phải phảixách hộp hộp hộpthuốc buông thõng bên bên bênngười: “Vậy em đi trước nhé?” nhé?” nhé?”
Tầm mắt Bạc Ngạn vẫn không không khôngrời khỏi người người ngườicô: cô: cô:“Chiều mai 6 giờ tôi sẽ tập tập tậpvề, trên tầng 3 nhà mình mình mìnhcó phòng đàn, em về rồi rồi rồiluyện ở đó.” đó.” đó.”
Nhan Bạch Bạch BạchTịch nhớ ra lúc chiều về mình đã nói nói nóingày mai mai maicòn còn còn muốn đi tìm tìm tìm Tống Chi Lâm luyện tập. tập. tập.
“Được, vậy em cũng về sớm một chút.” Cô đáp. đáp. đáp.
Anh Anh Anhgật đầu, lấy tay với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. giường. giường.
Nhan Bạch Tịch thấy anh không có ý định để ý đến đến đếnmình nữa, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng “cạch” một một mộttiếng đóng lại, lại, lại,Bạc Ngạn tiện tay ném chiếc điện điện điệnthoại thoại thoạimàn màn mànhình phẳng lên giường.
Anh liếc nhìn cánh cửa vừa vừa vừađóng, một lát sau nhếch nhếch nhếchmôi cười khẽ, ngả người người ngườinằm ngửa ngửa ngửara giường, nhắm mắt lại.
Chiều Chiều Chiềuhôm sau tan học, học, học,Lý Thanh Thanh Thanh Thanh và và vàNhan Bạch Tịch cùng đi.
Lý Thanh Thanh ThanhThanh Thanh Thanhbuổi tối còn có một tiết học tích lũy tín chỉ, Nhan Bạch Tịch thì không. không. không.
Cô vừa lục đồ trong ba lô, vừa vừa vừađi xuống cầu cầu cầuthang, hỏi Nhan Bạch Tịch: Tịch: Tịch:“Tớ phải đến nhà ăn ăn cơm, tối tối tốicòn phải đi học lấy tín chỉ nữa, cậu đi đi điđâu thế, câu câu câulạc lạc lạcbộ âm âm âmnhạc à?”
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchđưa tay đỡ đỡ đỡlấy khuỷu khuỷu khuỷutay Lý Lý LýThanh Thanh: “Không đi, tớ tớ tớphải về nhà, Bạc Ngạn nói nói nóidạy tớ trống trống trốngJazz.”
“Đàn anh Bạc Ngạn?” Lý Thanh Thanh kinh ngạc xong, xong, xong,nhớ ra, “À đúng rồi, hình như nghe nói anh ấy ấy ấybiết chơi, nhưng chưa thấy anh anh anhấy ấy ấytham gia gia giahoạt hoạt hoạtđộng nào bao giờ.”
Nhan Bạch Tịch ừ một tiếng: “Anh “Anh “Anhấy ấy ấyluyện tập tương tương tươngđối đối đốibận.” bận.” bận.”
Khoảng thời gian cô đến đây, Bạc Ngạn gần gần gầnnhư đều đặn đúng 7 giờ sáng ra khỏi khỏi khỏicửa. cửa. cửa.
Lý Thanh Thanh đứng vững lại: “Cậu với đàn đàn đànanh anh anhBạc Ngạn thật sự không không khôngthân sao, cảm giác giác giácanh ấy đối với cậu khá tốt nha.”
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchnhớ lại những những nhữngchuyện xảy ra ra ramấy ngày nay, thật sự không đoán được suy nghĩ của của củaBạc Ngạn. Ngạn. Ngạn.
Cô mím môi: “Thanh Thanh.”
Lý Thanh Thanh đứng thẳng, thẳng, thẳng,giúp cô cô côlật lật lậtlại cổ áo bị gió thổi thổi thổi lệch, rồi phủi phủi phủichiếc chiếc chiếclá lá lárụng rụng rụngtrên vai cô: “Sao vậy?” vậy?” vậy?”
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịch suy nghĩ hai giây, lắc đầu: “Không có gì.”
Cẩn thận nghĩ lại, ngoài hai lần đề nghị muốn ôm một cái tương đối đột ngột ra, Bạc Bạc BạcNgạn cũng cũng cũngkhông có gì bất thường.
“Không có gì,” gì,” gì,”cô lại lần nữa lắc đầu, khẳng định lời nói nói nóidối vừa rồi, “Không có gì gì gìđâu.”
Lý Lý LýThanh Thanh liền “Ồ” hai hai haitiếng, lại lần lần lầnnữa giúp Nhan Bạch Tịch chỉnh lại lại lạiquần quần quầnáo: “Bạn tớ tớ tớgiúp tìm được một tay Bass bên Học viện viện việnNghệ thuật rồi, rồi, rồi, người đáng tin, tin, tin, có thể giúp đỡ, đỡ, đỡ,chỉ chỉ chỉlà thời gian không dễ sắp xếp, lúc diễn ra buổi gặp mặt tân sinh viên cậu ấy có có có thể phải đi công tác với giáo sư hướng hướng hướngdẫn… Xin lỗi nhé, đều đều đềutại tớ liên lụy cậu.” cậu.” cậu.”
Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchxua tay nói không sao, lại nói Bạc Ngạn sẽ giúp tìm người.
Hai người đi về hướng nhà ăn, ăn, ăn,Lý Lý LýThanh Thanh muốn đến nhà ăn ăn ănvà Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchmuốn ra cổng Đông của trường cùng một hướng.
“Không sao đâu.” Cô kéo kéo kéotay Lý Thanh Thanh. Thanh. Thanh.
Lý Thanh Thanh Thanh Thanhlà người bạn đầu tiên của cô ở Đại học A, cô cô côrất rất rấttrân trọng.
Huống hồ nếu nếu nếuxét xét xétnét kỹ ra, mấy người Lưu Trạch Văn mới là bên sai. sai. sai.
“Chuyện “Chuyện “Chuyệntìm người cậu đừng lo, Bạc Ngạn nói sẽ giúp chúng ta.”
“A? Tốt Tốt Tốtvậy vậy vậysao?” sao?” sao?”Lý Thanh Thanh có chút được được đượcchiều mà sợ, nhìn Nhan Bạch Bạch BạchTịch lẩm bẩm, “Tớ được thơm lây lây lâytừ từ từcậu đúng không…”
…
Hôm nay nay nayBạc Bạc BạcNgạn kết kết kếtthúc tập luyện sớm, trên đường về nhà bảo bảo bảotài xế vòng qua qua quaĐại học A.
5 giờ 40, xe đến cổng Đông số 2 2 2của của củaĐại học A, dừng lại dưới bóng cây cây câyrâm mát ven đường. đường. đường.
Tiết học cuối cùng buổi chiều của Đại học A kết kết kếtthúc lúc lúc lúc6 giờ, còn hai mươi mươi mươiphút nữa.
Anh nhìn điện thoại, lại lần nữa ngả ngả ngảngười dựa vào vào vàoghế sô sô sôpha, yết hầu chuyển động sâu.
Ngồi dựa dựa dựanhư vậy một lát, lát, lát,Bạc Ngạn vẫn cảm thấy khó chịu.
Cái ôm ôm ômngày hôm qua quá nhẹ, dựa vào nó chống đỡ đến bây giờ, giờ, giờ,năng lượng gần gần gầnnhư sắp sắp sắpcạn kiệt rồi.
Yết hầu anh lại lần lần lần nữa trượt xuống, anh nghiêng nghiêng nghiêngngười sang sang sang phải, hướng mặt ra ra racửa sổ. sổ. sổ.
Anh nhắm mắt tự giễu cười, cân nhắc thấy thế thế thếnày hình như không ổn, ổn, ổn,vốn vốn vốntưởng ôm xong xong xongsẽ khá hơn hơn hơnmột chút, không ngờ ngờ ngờcàng tiếp xúc anh lại lại lạicàng càng càngmuốn nhiều hơn.
Giống như như như trúng độc vậy.
Anh cầm lấy điện thoại, mắt mắt mắthíp lại, ngón cái nhấn vào màn hình gửi thêm thêm thêmmột tin nhắn thúc thúc thúcgiục cho Nhan Bạch Tịch.
Đã qua 6 giờ, tin tin tinnhắn anh anh anhgửi gửi gửiđi mà mà màcô nàng này vẫn chưa trả lời.
Trong lòng không không khôngkhỏi khẽ ‘chậc’ một tiếng, không lẽ không không khôngthấy tin nhắn của anh, lại chạy đi tìm cái người họ họ họTống Tống Tốngkia rồi?
Đang cân nhắc nhắc nhắcsuy nghĩ, tài tài tàixế chú chú chúLý quay quay quayqua qua quanói một câu: “Người bên ngoài hình như quen quen quenbiết Tiểu Tịch.”
Cửa sổ sổ sổghế ghế ghếphụ phụ phụkhông đóng chặt, chặt, chặt,tiếng tiếng tiếngnói chuyện của hai người đứng ven đường truyền vào trong xe.
Vừa rồi Bạc Ngạn quá quá quákhó chịu, tâm tư đều đặt đặt đặttrên người Nhan Bạch Bạch BạchTịch, không để ý.
Lúc Lúc Lúcnày chú chú chúLý nhắc nhở, anh cũng nghe thấy rồi.
Hai người nói nói nói chuyện một là Lưu Lưu LưuTrạch Văn, người người ngườicòn lại là tay tay taysai sai saithường xuyên đi theo bên bên bêncạnh hắn.
“Đã nói xong với với vớimấy tiệm cho thuê quần áo cạnh trường trường trườngrồi, sẽ không không khôngcho Lý Thanh Thanh và Nhan Nhan NhanBạch Tịch thuê đâu.”
Tay phải Lưu Lưu LưuTrạch Trạch TrạchVăn Văn Vănkẹp điếu thuốc, ngón cái cái cáicọ cọ cọcọ cọ cọđầu lọc: “Mày “Mày “Màyđưa tiền cho họ rồi?”
“Đưa rồi,” chàng trai trai traiđáp, “Hơn nữa khoa chúng chúng chúngta trước trước trướcgiờ vẫn luôn thuê thuê thuêquần áo ở chỗ họ, tôi nói nếu họ nhận nhận nhậnđơn đơn đơn lẻ thì sau này đơn hàng hàng hàngcủa học viện sẽ không giao cho cho chohọ làm nữa.” nữa.” nữa.”
Lưu Trạch Văn hút một hơi hơi hơi thuốc, hừ cười: “Mày không cho chúng nó nó nó thuê, chúng chúng chúng nó không thể mua à?”
“Trang phục khiêu vũ chuyên nghiệp, bọn họ họ họbiết mua ở đâu chứ, chứ, chứ,hơn nữa mua rất đắt, Lý Lý LýThanh Thanh còn còn cònđang xin trợ cấp học phí, còn Nhan Bạch Bạch BạchTịch…”
Chàng trai cẩn thận nhớ lại cách ăn mặc của Nhan Bạch Tịch.
Tuy cô gái trông xinh xinh xinhđẹp, nhưng quần áo cũng không có món nào là hàng hiệu đập vào mắt. mắt. mắt.
Cậu ta ta takhẳng định: “Không “Không “Khôngdễ mua đâu, quần áo áo áorẻ tiền dễ mua thì nhìn một một mộtcái là biết biết biếtkhông được, vẫn là mất mất mấtmặt thôi, thôi, thôi,đồ đồ đồtốt thì đều đều đềuđắt, lại khó đặt.”
Những người khác khác khácbáo báo báodanh thuê trang phục đều là trường chi tiền, tiền, tiền,thuê thống nhất. nhất. nhất.
Những người không xin thuê trang phục cơ bản đều mặc định định địnhlà nhà có điều kiện, trang phục tự mang có thể sẽ sẽ sẽtốt tốt tốthơn đồ trường thuê.
Vũ Vũ Vũhội tân sinh viên năm kia có một một mộtcô em gái, tự mang chiếc váy lễ lễ lễphục của hãng lớn lớn lớnnào nào nàođó giá giá giá mười mấy vạn. vạn. vạn.
“Được,” Lưu Trạch Trạch TrạchVăn búng tàn thuốc, “Xem “Xem “Xem bản lĩnh của chúng nó nó nóthế nào.”
Có thì mặc, không có thì bẽ mặt.