Chương 16

Hai người đối diện nhau. nhau. nhau.

Bạc Ngạn chống cằm cằm cằmnghĩ, nếu bây giờ đề nghị làm bạn nhảy của cô, xác suất thành công công côngsẽ lớn đến mức mức mứcnào.

Mũi chân anh anh anhkhẽ đẩy chiếc giá trống dưới chân, chân, chân,còn chưa chưa chưakịp nói nói nóilời nào, Nhan Nhan NhanBạch Tịch đã nhíu mày tiến lên lên lênhai hai haibước, mở miệng: “Bạc “Bạc “BạcNgạn, em cảm cảm cảmthấy chúng ta như như nhưvậy có chút không không không tốt…”

Giọng cô gọi gọi gọitên anh rất êm tai.

Bạc Ngạn cúi đầu, ngón trỏ gãi vành tai, tai, tai, có cóchút phấn chấn lạ lùng.

“Không tốt chỗ nào?” Anh giơ tay, chạm vào chiếc chiếc chiếcvòng màu trắng trên cổ tay tay tayphải, chiếc vòng vòng vòngNhan Bạch Tịch đưa đưa đưacho anh lúc lúc lúctrước. trước. trước.

Vốn Vốn Vốnlà của cô, bị anh đòi lấy.

Nhan Bạch Tịch không biết miêu tả tả tảmối quan hệ hệ hệnày thế nào.

Cô Côđưa ngón ngón ngóntay chỉ chỉ trước ngực mình, rồi lại chỉ Bạc Ngạn, tóm lại hai ngón tay hướng xuống, xuống, xuống,khoa khoa khoatay giữa giữa giữahai hai haingười: “Chúng ta hai người…”

Cô Cônuốt nuốt nuốtnước bọt, mặt mỏng mỏng mỏngđến đến đếnmức nói ra những lời này cũng có chút khó khó khókhăn: khăn: khăn:“… “… “…Không quan hệ hệ hệgì, gì, gì,cứ cứ cứôm mãi rất kỳ quái.”

“Sao lại không có có cóquan hệ” hệ” hệ” Anh liếc mắt ngắt lời cô, cô, cô,“Không phải em em emnói nói nóimuốn làm bạn với tôi sao?” sao?” sao?”

“Bạn bè của em buồn bã khổ sở em cũng cũng cũngchỉ đứng bên cạnh mặc kệ à?” Giọng anh anh anhnhàn nhạt.

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchcó chút bị anh dồn vào góc, nếu thật sự nói như vậy thì cũng đúng đúng đúnglà… Anh nói nói nóicũng có lý.

Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch đánh giá anh, thật sự nhìn không ra: “Bây giờ anh đang đang đangbuồn bã bã bãkhổ sở sở sởsao?”

“Ừm,” “Ừm,” “Ừm,”Bạc Ngạn đạp chân vào giá trống, lười nhác gật đầu, “Sắp chết chết chếtrồi.”

“………” Nhan Bạch Tịch hết nói nổi, người này sao nói chuyện lúc nào cũng cũng cũngkhoa trương như vậy.

Bạc Ngạn cực cực cựckỳ khó chịu, hai hai hai ngón tay trái vân vê chiếc vòng tay trên cổ cổ cổtay phải, vòng vo lâu như như nhưvậy mà vẫn chưa được ôm, đầu anh anh anhcó chút đau, là sự khó khó khóchịu thật sự sự sựvề về vềmặt mặt mặtsinh sinh sinhlý.

Cảm giác khó khó khóchịu chịu chịukhông không khôngngừng kích thích dây thần kinh của anh.

“Điệu nhảy kia của em” anh cuối cuối cuốicùng cũng cũng cũngmở miệng, “Bạn nhảy có thể đổi người được không?”

Nhan Bạch Tịch hoàn toàn không nghĩ tới anh anh anh đang nói về về vềmình, mình, mình,cất bước bước bướcđi về phía anh, anh, anh,mi mi mimắt cụp xuống: “Đổi “Đổi “Đổingười gì gì gìchứ? Tống Chi Lâm khó khăn lắm lắm lắmmới đồng ý với em.”

Bạc Ngạn Ngạn Ngạn lười biếng gật gật gậtđầu, ngồi nghiêng trên ghế trống, không thoải mái nên nên nêntrông không có chút tinh thần nào.

Anh vẫn đang cân nhắc rốt cuộc có nên đề nghị làm bạn nhảy của cô không, không, không,quá chủ động động độngsợ sẽ dọa sợ sợ sợmất, đến đến đếnlúc lúc lúcđó ngay ngay ngaycả ôm cũng không cho, anh lại không thể dùng sức sức sứcmạnh được.

Cô Côgái gái gáibên kia kia kiađi đi điđược được đượchai hai haibước, bước, bước,bị một bộ trống trống trốngđi đi đingang qua thu hút sự chú chú chú ý, lại dừng lại, cúi cúi cúiđầu đầu đầutò mò gõ gõ mặt trống.

Bạc Ngạn gần như đã nhẫn nại nại nạiđến đến đếncực cực cựchạn.

Anh Anh Anhnhàn nhạt hít vào vào vàomột hơi, hơi, hơi,liếc liếc liếcmắt mắt mắtnhìn nhìn nhìnqua, giọng giọng giọng nói hơi khàn: “Nhan Bạch Bạch BạchTịch, lại đây một chút.”

Nhan Bạch Tịch nghe thấy tiếng, tay rời khỏi mặt trống, đi hai bước tới, cúi đầu hỏi người người ngườiđang ngồi: “Sao vậy?”

Bạc Bạc BạcNgạn cũng không giả giả giảvờ vờ vờnữa, ngước mắt nhìn thẳng cô, ánh mắt mắt mắtchói lòa lòa lòađầy tính xâm xâm xâmlược: “Ôm tôi một một mộtcái rồi tôi sẽ dạy em, dạy đến khuya hay mấy giờ cũng được.”

Giọng anh rất khàn, giống như như nhưđã lâu không uống nước.

Sắc Sắc Sắcmặt cũng cũng cũngkhông tốt lắm, hay nói đúng hơn là thần sắc không tốt.

anh vẫn luôn nhẫn nại, nhưng đôi mày khẽ nhíu lại lại lạivẫn rất dễ dàng khiến khiến khiếnngười người ngườita nhìn ra anh đang khó khó khóchịu.

Nhan Nhan NhanBạch Tịch Tịch Tịchcó chút chút chútbị dọa, ngón tay co lại đặt lên lưng anh, vỗ vỗ vỗnhẹ hai cái, bỏ qua qua qua sự khó chịu vừa rồi, nhỏ giọng giọng giọng hỏi: “Bị “Bị “Bịbệnh sao, làm sao vậy, vậy, vậy,anh anh anhtrông trông trông không khỏe.”

Yết hầu Bạc Bạc BạcNgạn trượt trượt trượtsâu, sâu, sâu,anh mặc kệ mà nhoài người về phía trước, trán tựa vào vị trí trí tríbụng cô.

Hơi thở của cô bao trùm trùm trùmlấy anh, anh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có được một một một tia giảm bớt.

Ngay sau sau sauđó, anh không không khôngthể thể thểkìm kìm kìmnén được mà giơ tay, đặt lên eo sau của cô, kéo người lại lại lại gần thêm nửa nửa nửabước vào giữa giữa giữahai chân mình. mình. mình.

Một người người ngườingồi, một người đứng, đứng, đứng,hoàn toàn ôm nhau.

Giây tiếp theo, Nhan Bạch Tịch lại lần nữa cảm cảm cảmthấy không đúng đắn.

Quá thân mật, mặc dù cô có thể thể thểcảm giác được Bạc Ngạn đã cố gắng kiềm kiềm kiềmchế, nhưng bàn tay đặt trên eo sau của cô vẫn đang đang đanggiãy giụa, muốn ép ép ép vào vào vàolòng mình hơn nữa. nữa. nữa.

“Bạc Ngạn?” Cô hít vào vào vàomột hơi, hơi, hơi,vỗ nhẹ lưng anh. anh. anh.

“Ừm……” Giọng Giọng Giọngnam trầm ấm ấm ấmhỗn độn.

Bạc Ngạn Ngạn Ngạnsắp phát phát phátđiên rồi.

Chỉ chút chút chútnày không đủ, đủ, đủ,anh anh anhmuốn cô ôm chặt lấy lấy lấyanh.

Anh mạnh mẽ gạt bỏ lý lý lýtrí, cùng cô giao dịch: “Quần áo vũ hội của của củaem em emtôi tôi tôigiúp em em emlo liệu, cả cả cảcủa bạn em em emnữa.”

“Ai?” Nhan Bạch Tịch kinh ngạc.

Tuy nhà nhà nhà cũng rất có năng lực, nhưng giáo dục và vàquản quản quản lý lýnghiêm khắc khiến cô cô côkhông có quá nhiều nhiều nhiềutiền để chi tiêu, Lâm Vi Vi Vilại không không khôngđồng ý cho tham gia hoạt động, động, động, cho nên chuyện chuyện chuyệnváy lễ phục thật sự sự sựvẫn chưa giải quyết quyết quyếtđược.

Hai Hai Haingười người ngườilỏng lẻo duy trì thế nửa ôm, tay phải Bạc Ngạn Ngạn Ngạntừ sau lưng cô cô côbuông lỏng, người hơi hơi hơingả ra sau, biết ánh mắt mình lúc này không đúng, không không khôngngẩng đầu đầu đầunhìn nhìn nhìncô.

Tay trái anh tùy ý vén vén vénmớ tóc mái lòa xòa: “Ngày mai sẽ sẽ sẽcó người của thương thương thươnghiệu mang váy tới, tới, tới,chọn chọn chọnmột bộ em thích, nếu nếu nếukhông có thì ngày ngày ngày kia lại bảo họ mang đến.”

“Trang sức châu báu đều sẽ giúp em phối đủ bộ, bộ, bộ,anh trả tiền.” tiền.” tiền.”

Cô Côquả thực không có cách nào giải quyết, cho nên nên nênkhông không khôngnghĩ đến việc giả giả giảvờ từ chối.

Bạc Bạc BạcNgạn dăm ba câu đã giúp cô giải quyết vấn đề, nói không cảm ơn cũng cũng cũng giả.

Cô cân nhắc nhắc nhắchai giây, đè đè đènén sự bất an an antrong lòng: “Bạc Ngạn, Ngạn, Ngạn,thật sự rất rất rất cảm ơn anh, nhưng nhưng nhưngcó thể hỏi anh tại sao…” sao…” sao…”

Tại sao lại lại lạiđối tốt với em như vậy.

Anh thật sự trông trông trôngkhông giống người người người thích giúp đỡ đỡ đỡ người khác.

Bạc Ngạn Ngạn Ngạncó thể cảm giác được cơ thể mình đang nóng lên, có lẽ là nóng lên về mặt sinh lý, lại có lẽ chỉ đơn thuần là tinh thần không được thỏa mãn.

Có thể là là làdo cuộc cuộc cuộcthi thi thiquan trọng sắp tới, tới, tới,tinh tinh tinh thần anh gần đây quả thực căng thẳng thẳng thẳnghơn một chút, nên nên nênmới khát khao được trấn an như vậy.

“Bởi “Bởi “Bởi chúng ta ta ta bạn bè,” anh thu lại cảm xúc xúc xúckhó chịu chịu chịutrong mắt, dùng cái lý do thoái thoái thoáithác thác tháctrẻ con về bạn bạn bạn hay không không khôngbạn bè bè bècủa cô, cô, cô,ngước mắt nhìn nhìn nhìncô, “Bởi “Bởi “Bởi bạn bè, cho nên nên nêntôi giúp em.”

“Vậy “Vậy “Vậyem có phải cũng nên giúp anh không?”

“Ôm tôi một cái,” anh lại lần nữa nữa nữakhông không khôngnhịn được đề nghị, ba phần diễn xuất bảy phần chân thật, “Hôm nay thật sự rất mệt.”

Đầu óc Nhan Bạch Bạch BạchTịch vẫn còn mơ hồ, nhưng nhưng nhưngvì lời lời lờihứa về chiếc váy vừa rồi khiến khiến khiến cô côrất rất rấtcảm kích Bạc Ngạn, cho nên dù cảm cảm cảmthấy không không khôngđúng đắn, vẫn giơ tay lên như vừa rồi, rồi, rồi,định đặt lên lên lênlưng anh: “Như vậy vậy vậysao?” sao?” sao?”

“Không phải, em thấp xuống chút.” Bạc Ngạn không chịu chịu chịunổi cảm giác cơ thể nữa.

Anh Anh Anhnhẹ nắm khuỷu khuỷu khuỷutay cô cô côý bảo cô cúi người xuống.

“Khom “Khom “Khomlưng ôm anh.” Thật Thật Thậtsự một chút chút chútcũng không muốn giả vờ nữa. nữa. nữa.

Dáng người Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchphát triển rất đẹp, cao 1m67, khung xương lại hơi hẹp, hẹp, hẹp,gầy mà không lộ lộ lộxương, tay tay taychân eo đều có có códa có thịt, là là làkiểu thân hình hình hình chỉ cần nhìn thôi đã thấy rất dễ ôm.

Cô làm làm làmtheo lời anh, hai cánh tay tay tayđặt sau lưng anh, khom người người người ôm chặt lấy anh.

Giây phút hơi thở thở thởhoàn toàn toàn toàngần sát, cơ thể Bạc Ngạn chợt thả thả thảlỏng, cuối cuối cuốicùng cũng được trấn an.

Nhưng vẫn chưa đủ, nếu lòng bàn tay tay taycô có thể dán vào cánh tay anh anh anhvuốt ve thì tốt rồi.

Thần kinh kinh kinhcăng thẳng vì khó khó khóchịu cuối cùng cũng dần dần dịu xuống.

Đuôi mày khóe mắt Bạc Ngạn giãn giãn giãnra, giữa hai hàng lông mày chậm rãi thả lỏng, lỏng, lỏng,nhuốm một tầng vui sướng và nhẹ nhõm mong manh.

Liên Liên Liêntiếp ba ngày, ngày, ngày,Nhan Bạch Tịch và Bạc Ngạn đều nghiêm nghiêm nghiêmtúc thực hiện ước định, định, định, Bạc Ngạn dạy cô trống Jazz, đồng thời giúp cô tìm được hai người khác tham tham thamgia biểu diễn, còn còn còn mỗi tối sau khi khi khihọc “xong”, sẽ ôm Bạc Ngạn một một mộtcái vào khoảnh khắc trước trước trướckhi rời khỏi phòng đàn.

Nhưng Nhưng Nhưngtrong lòng cô vẫn lẩm bẩm, cảm thấy mối quan hệ hệ hệnày này nàykhông đúng lắm.

Đêm qua qua qualúc ôm, Bạc Ngạn không đứng yên yên yênnhư trước trước trướcnữa, mà mà màgiơ tay vỗ nhẹ lưng cô, còn còn còn hỏi lúc kết thúc thúc thúccái cái cáiôm rằng rằng rằng“Có cần cần cầnđổi bạn nhảy nhảy nhảykhông”.

Anh Anh Anh nói anh có nhiều thời gian, mỗi tối sau khi học “nhạc” xong có có cóthể tiếp tục luyện luôn, luôn, luôn,rất tiện.

Cô nói vì vì vì đã liên hệ trước với Tống Chi Lâm rồi, rồi, rồi,nên không cần, Bạc Ngạn không nói thêm thêm thêmgì, nhẹ nhẹ nhẹnhàng gật đầu, như thể thể thểhoàn hoàn hoàntoàn không để tâm đến lời từ chối của cô. cô. cô.

Nhưng Nhưng Nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy, Bạc Ngạn hình như có ý ý ýđịnh muốn thân thiết với với với cô côhơn. hơn. hơn.

Không Không Khôngbiết có phải là ảo giác của mình không, không, không, cô côcắn cắn cắnđũa đũa đũanghĩ.

Lý LýThanh Thanh Thanh Thanhgắp một miếng cà cà càtím tím tímvào đĩa cô, khó hiểu: “Nghĩ gì gì gìthế, miếng miếng miếngthịt viên sư tử đầu của cậu sắp rơi rồi kìa.”

Nhan Bạch Tịch vội cúi mắt nhìn nhìn nhìn vào đĩa, dùng đũa khều khều khềuhai cái: “Thanh Thanh, cậu nói xem…”

Lời cô bị một giọng nam nho nhã ngắt lời.

“Thật trùng hợp.” hợp.” hợp.”Tay phải Tống Chi Lâm Lâm Lâmlà khay thức ăn ăn ăntrống không, tay trái xách một cuốn sách.

Anh mặc áo sơ mi trắng ngắn ngắn ngắntay, không cài cúc trên cùng, bên trong là áo phông trắng cùng màu, màu, màu,diện mạo nho nho nhonhã sáng sủa.

Lý LýThanh Thanh Thanh Thanh còn đang gắp món Nhan Bạch Tịch thích ăn, nghe tiếng ngẩng đầu, đầu, đầu,cười cởi cởi cởimở, chào hỏi: hỏi: hỏi:“Muốn “Muốn “Muốnthử bánh kem bọn em mua không, quán phê mới mở cạnh tòa nhà nhà nhàVăn Lâm, bọn em vừa tan học học họcđi ngang qua mua đấy.” đấy.” đấy.”

Nhan Bạch Tịch trong trong trongđầu vẫn đang cân nhắc chuyện vừa rồi, tay phải cầm đũa chậm nửa nhịp, giơ lên chào: “Thử “Thử “Thửkhông, nghe nghe nghenói ngon lắm.” lắm.” lắm.”

Tống Chi Lâm Lâm Lâmcười ôn ôn ônhòa, ngồi xuống đối diện hai người.

Anh Anh Anhkhông nhận miếng bánh kem Lý Thanh Thanh đưa, nhìn nhìn nhìnvề phía Nhan Bạch Tịch, giọng nói nói nóivẫn rất ôn hòa: “Chuyện “Chuyện “Chuyệncủa anh xong xong xongrồi, rồi, rồi,từ cuối tuần này này này thể sắp xếp thời gian, sau sau saunày mỗi mỗi mỗi tối vẫn gặp ở ở ởcâu câu câulạc lạc lạcbộ âm nhạc nhé?”

Nĩa của Nhan Bạch Tịch còn đang xiên miếng đậu đậu đậuphụ: “Không “Không “Khôngsao sao saođâu, em đã luyện luyện luyệntập kỹ điệu nhảy đó đó đórồi, phối phối phốihợp hợp hợpthì nhanh nhất nhất nhấtcũng chỉ chỉ chỉcần hai ba ngày là là làđược, anh có có cóviệc việc việcthì không cần phải nhường thời gian gian giancho em đâu, cứ bận việc của anh là được.” được.” được.”

Tống Chi Lâm Lâm Lâm khẽ gật đầu, thấy Nhan Bạch Tịch định xiên đồ uống, đưa ống ống ống hút qua: qua: qua:“Anh sẽ cố gắng hết sức sức sứcsắp xếp thời thời thờigian, có có córảnh sẽ liên lạc với em.”

Sắp tốt tốt tốtnghiệp, nghiệp, nghiệp,Tống Chi Lâm đang thực tập một công ty niêm yết nào đó đó đóở Hồng Kông, Kông, Kông, quả thực rất bận.

Dứt lời, anh lại nhìn nhìn nhìnvề phía hai cô cô côgái: “Cuối tuần này nhà hát gần gần gầnđây có buổi buổi buổibiểu diễn, muốn đi xem không, không, không,công ty thực tập của anh có thể cấp cấp cấpvé nội bộ.”

Nhan Bạch Tịch đang nghiêm túc chiến chiến chiếnđấu với viên thịt thịt thịtbò trong đĩa, Lý Thanh Thanh thấy cô không nói gì, ngẩng đầu trả lời Tống Chi Lâm: “Thời gian thì thì thìcó đấy, nhưng có làm phiền anh anh anhquá không ạ”

Tống Chi Lâm nói đùa: đùa: đùa: “Không đâu, vốn dĩ là phúc lợi công ty cho, cho, cho,không không không đi thì phí.”

“Vậy “Vậy “Vậythì được ạ,” Lý Thanh Thanh không phải người khách sáo, nói xong nhìn thấy ánh mắt Tống Chi Chi ChiLâm dừng trên người Nhan Bạch Tịch, giây lát, như như nhưhiểu ra điều gì quay ánh mắt đi, hỏi hỏi hỏingười bên cạnh, “A “A “ANhan cậu muốn đi xem biểu diễn diễn diễn không?”

Nhan Nhan NhanBạch Tịch Tịch Tịchcuối cuối cuốicùng cùng cùngcũng cũng cũngcắm được được đượcviên thịt thịt thịt bò bòvừa Q vừa dai kia kia kialên: “Cuối tuần sau ?”

“Ừm…” Cô nhai hai cái viên viên viênthịt, “Hai người đều đi đi đi sao?”

Cô Côkhông không không có cóhứng hứng hứng thú gì gìvới kịch hát, nhưng cô muốn đi chơi cùng bạn bè.

Cô học cấp hai cấp ba ở đại lục đều là trường trường trườngquản lý theo kiểu quân sự hóa, sau sau saukhi tốt tốt tốtnghiệp cấp ba, gia đình cũng không thả lỏng quản giáo cô, cô, cô, những nơi như quán bar KTV tuyệt đối không được phép đến, kết bạn bạn bạnvới ai, ai, ai,cuối tuần ra ngoài bao lâu cũng cũng cũng bị hạn chế.

Cho nên một mức độ nào nào nàođó mà nói, cô cảm thấy mười chín năm đầu đời của mình trôi qua thật sự nhàm nhàm nhàmchán. chán. chán.

“Đúng vậy.” Tống Chi Lâm gật đầu với cô.

“Vậy em cũng đi.” Nhan Nhan NhanBạch Tịch gật gật gậtđầu đồng ý.

Tống Chi Lâm: “Vậy ngày kia lại liên liên liênlạc nhé?” nhé?” nhé?”

Tống Chi Lâm đi rồi, Lý Thanh Thanh hỏi hỏi hỏiNhan Bạch Tịch: “Vừa nãy cậu cậu cậuđịnh nói gì thế?” thế?” thế?”

Nhan Nhan NhanBạch Tịch ngẩn ra, có có cóchút quên mất.

Lý Thanh Thanh nhắc nhở: “Là “Là “Làcái cái cáicâu câu câucậu cậu cậunói một nửa trước trước trướckhi Tống Chi Lâm đến ấy.”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịch nhớ ra: “Nếu một một một người, cậu cảm thấy người người ngườiđó rất lạnh nhạt, nhạt, nhạt,nhưng người đó đó đólại đối xử rất tốt tốt tốtvới cậu, tốt đến mức không bình thường lắm… Sau đó còn…”

Cô đắn đo tìm từ: “Còn luôn luôn luônhỏi cậu cậu cậu thể ôm ôm ômđược không.”

Cũng không phải là luôn luôn, Bạc Ngạn mới đề nghị có có cóhai lần, lần thứ hai vì vìanh ấy ấy ấymuốn muốn muốndạy dạy dạycô học, cô đã đồng ý.

Thanh Thanh “A?” một tiếng: “Ai vậy, ai ai aimà biến thái thế.” thế.” thế.”

“Cũng không phải biến thái đâu.” Cô nhỏ giọng giọng giọnggiải giải giảithích, cũng cũng cũngkhông muốn muốn muốn quy Bạc Bạc BạcNgạn vào vào vàoloại này.

Lý Thanh Thanh Thanh Thanhbóc tôm: tôm: tôm:“Dù “Dù “Dù sao kệ hắn hắn hắnta ta tacó phải phải phảihay không, cậu cách xa hắn ra một chút.”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchbưng bát bát bátlên, uống một ngụm canh nhỏ, như có có có điều suy nghĩ nghĩ nghĩmà ngẫm nghĩ hai giây, giây, giây,thấp thấp thấpgiọng phụ họa: “Đúng đúng.”

Không Không Khôngthể lại lại lạiôm Bạc Ngạn Ngạn Ngạnlung tung nữa.

Thanh Thanh bỏ bỏ bỏvỏ tôm sang bên: “Mà nói đi đi đicũng phải nói nói nóilại, cậu cậu cậunói ai vậy, ai lại làm chuyện biến thái như thế thế thếvới cậu…”

Nhan Bạch Tịch nói cho qua chuyện: “Không phải phải phảitớ.” tớ.” tớ.”

Thanh Thanh vạch trần: “Không phải cậu thì cậu hỏi làm gì.”

“Rốt “Rốt “Rốtcuộc là là là ai?” Cô tò mò, đã bắt đầu đầu đầu phân tích, “Bên “Bên “Bêncạnh cậu cậu cậuthì có…”

Nhan Bạch Tịch chỉ xa xăm xăm xămra ngoài cửa sổ đối diện: diện: diện:“Nhìn kìa, UFO.”

Sau Sau Sauđó nhanh như chớp chớp chớp cúi đầu đầu đầutiếp tiếp tiếptục tục tụchúp húp húpcanh.


Buổi Buổi Buổitối về về vềđến nhà, Bạc Bạc BạcNgạn đã đã đãở đó.

Như thường thường thườnglệ lệ lệăn ăn ăncơm tối xong, hai người lên tầng 3 luyện luyện luyệntập bản nhạc.

Những người Bạc Ngạn Ngạn Ngạngiúp giúp giúpcô tìm đều đều đều người của của củaHọc Học Họcviện Âm nhạc, hai người, một người chơi keyboard, một người hát hát hátchính, còn còn cònchính anh làm tay Bass.

Bass của anh là học kèm lúc học trống Jazz, chỉ học hơn nửa năm, nhưng hoàn toàn đủ dùng.

Luyện hai tiếng đồng hồ, hai người người ngườitừ tầng 3 đi đi đixuống. xuống. xuống.

Hôm nay là ngày nghỉ phép phép phépcuối cùng của Triệu, ngày mai dì về.

Từ tầng 3 3 3xuống, Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchra ra rasân trong trong tronghóng hóng hónggió, chưa được bao bao baolâu, Bạc Ngạn cầm nước từ bếp bếp bếpra cũng đến.

Trên giá treo đồ đồ đồđặt một ít dụng cụ cụ cụanh thường dùng, dùng, dùng,Nhan Bạch Tịch đang đứng trước trước trướcgiá nghiêm nghiêm nghiêmtúc xem.

Tóc buộc đuôi ngựa ngựa ngựathấp, thấp, thấp, có có hai lọn tóc mai rủ bên bên bênmá.

Bạc Ngạn một tay cầm chai nước soda, soda, soda,nghiêng vai dựa dựa dựavào khung cửa kính sân phơi, nhìn chăm chăm chămchú.

Vừa rồi rồi rồi phòng đàn vẫn vẫn vẫnchưa chưa chưaôm, nhưng anh cũng không vội.

Dù sao đợi anh uống xong xong xongchai chai chainước này, lại đợi cô cô côxem xem xemxong đống đồ nghề kia, là đến lượt hôm nay. nay. nay.

Ban ngày ngày ngày khổ cực cực cực cả ngày, ngày, ngày, chỉ chờ hai hai haigiây này vào buổi tối để sống sống sốngsót.

Một lát sau, anh đi đi điqua, bắt chéo chéo chéo chân ngồi lên tay vịn vịn vịnghế nằm bên trái cô, cô, cô,tay trái buông xuống, xách theo chai chai chainước nước nướckia. kia. kia.

Gió đêm mát mẻ, tinh thần người người người ta cũng dễ dàng thả lỏng.

Có thể là mấy ngày “chung sống” liên tiếp khiến anh có chút đắc ý vênh vênh vênhváo, không cố tình che giấu chút ý nghĩ đó. đó. đó.

Anh vặn nắp nắp nắpchai nước soda soda sodavừa uống một nửa, ném lên lên lêncái bàn bên cạnh, đưa tay qua.

“Hôm nay ngoài ôm ra, nắm tay cái nữa nữa nữanhé?” Giọng anh hơi cao lên, có chút cà lơ phất phất phấtphơ.

Nhan Bạch Tịch nghe thấy tiếng, nghiêng đầu sang bên.

Vốn còn đang do dự rốt rốt rốtcuộc nên hôm nay “xé “xé “xébỏ hiệp nghị”, chấm dứt trước hoạt động này với Bạc Ngạn Ngạn Ngạnhay không, bàn tay Bạc Ngạn chìa ra này này nàykhiến hoàn toàn toàn toànquyết quyết quyếtđịnh định định——

Sao lại ngoài ngoài ngoàiôm ôm ômra, còn muốn nắm tay? tay? tay?

Đừng Đừng Đừngtưởng tưởng tưởngđổi một chữ “nắm” là cô cô côkhông hiểu ý gì. gì. gì.

Cứ thế này phát triển tiếp, tiếp, tiếp, sau này còn còn cònmuốn làm gì gì gìnữa? Dù anh anh anhđẹp đẹp đẹptrai cũng không thể như vậy được…

Đây Đây Đâykhông phải là đang câu câu câudẫn người ta sao.

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchlùi về về vềsau sau saunửa nửa nửabước, chắp tay sau lưng lắc đầu. đầu. đầu.

Bạc Ngạn nhìn thấy thấy thấyđộng động độngtác lùi lùi lùilại lại lạicủa cô, hiểu hiểu hiểura.

Đúng Đúng Đúngthật, là mình mình mìnhđã không dừng dừng dừnglại, đề ra ra rayêu cầu không nên đề.

Anh thu thu thu tay về, lại lại lạivới lấy chai chai chainước bên bên bêncạnh, cạnh, cạnh,gật đầu, giọng nói thanh đạm, mang chút lười biếng: biếng: biếng:“Vậy không không khôngnắm.” nắm.” nắm.”

“Thế thì chỉ ôm ôm ômthôi.” Anh dang một cánh tay ra, ý bảo cô gái lại đây ôm mình. mình. mình.

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchnhìn nhìn nhìnthấy thấy thấyđộng tác của anh, đầu ngón tay giấu sau lưng khẽ véo nhẹ, nhẹ, nhẹ,tiến lên phía trước trước trướcnửa bước, nói nói nóihết một lượt: lượt: lượt:“Hiệp “Hiệp “Hiệpnghị của chúng ta chấm dứt đến hôm nay thôi nhé? Sau này em cũng sẽ không làm làm làmphiền anh dạy dạy dạyem nữa, em tự luyện  được.”

“Phần còn lại em sẽ báo đáp anh bằng cách khác.” Cô nghiêm nghiêm nghiêmtúc nhìn nhìn nhìnchàng trai trước trước trướcmặt.

“Mời anh ăn cơm được được đượckhông?”

“Em mời mời mờianh một bữa thật lớn.”

Bạc Bạc BạcNgạn nghiêng mắt liếc liếc liếccô.

Ăn cơm ăn cơm, ngoài ngoài ngoàiăn cơm ra ra racô không không khôngbiết cái khác à.

Hơn nữa dựa vào cái gì mà người họ Tống kia được hai bữa, còn còn cònanh chỉ có một bữa.

Vài giây sau, anh ngả người người ngườidựa ra sau, một tay buông thõng giữa hai chân, chân, chân,cười cười cười một cái cái cáiđầy đầy đầyvẻ ngổ ngáo. ngáo. ngáo.

“Không “Không “Khôngđược.” được.” được.”

“Hiệp nghị gọi là hiệp nghị,đã định rồi thì phải chấp hành.”

Nói rồi anh bỏ điện điện điệnthoại qua một bên đứng đứng đứngdậy, đi về về vềphía trước hai hai haibước.

Nhan Bạch Tịch đâm vào vào vào một khoảng khoảng khoảngmùi bạc bạc bạc hà hàakay mát lạnh —— Bạc Ngạn Ngạn Ngạnlần đầu đầu đầutiên chủ động ôm lấy cô.

Anh cao hơn cô rất nhiều, lại phối phối phốihợp hợp hợpvới chiều cao của cô mà khom khom khomngười xuống, một cánh cánh cánhtay vòng qua qua qua sau lưng cô, siết siết siếtchặt cánh tay, tay, tay,chóp chóp chópmũi ép ép ép vào áo áo áokhoác của anh.

Lớp vải dệt vân vân vânsần sùi cọ vào da cánh mũi cô, cô lại lại lạicó một thoáng hô hấp ngưng ngưng ngưngtrệ, tim đập lỗi nhịp.

Đó là là làmột cái ôm vô cùng mạnh mẽ, bao bọc bọc bọcvà đầy đầy đầycảm giác giác giácan toàn.

Bạc Ngạn cúi đầu bên bên bêntai cô, giọng nói nói nóitrầm ấm từ từ từtính, như đang đùa giỡn giỡn giỡn trêu người: “Lòng dạ tôi rất hẹp hòi cho nên nên nêntrước buổi gặp mặt mặt mặttân sinh viên, một lần lần lầncũng không thể thể thểthiếu.”

Trải lòng