Lương Tư ngồi vào trong xe, hôn Thanh Thanh ThanhTrạch một cái. cái. cái.
Thanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạch cười nói: “Xem WeChat.”
Lương Lương LươngTư mở điện thoại ra, lại là là làmột địa chỉ.
Cô nghĩ nghĩ nghĩnghĩ, “Anh hình như là người bạn duy nhất em em emquen, sống ở Neuilly.”
Thanh Thanh Thanh Trạch giọng điệu bất mãn, mãn, mãn, “Lương Tư, cả đêm không gặp, gặp, gặp, em coi anh là ‘người bạn quen biết’?”
Lương Tư Tư Tưhỏi anh: “Bạn trai có phải phải phảilà là làtập tập tậpcon của của củabạn bạn bạnbè bè bèkhông?” không?” không?”
Thanh Trạch Trạch Trạchgật đầu, “Về nhà cô giáo giáo giáoLương dạy anh toán toán toán học nhé.”
Hai người vừa nói vừa cười, cười, cười,hơn hai mươi phút sau, chạy đến một con đường rợp bóng cây ít người người ngườiqua lại, đường đường đườngphố sạch sẽ, hai bên đa đa đa phần là nhà nhà nhàriêng riêng riêngbiệt lập.
Xe chầm chậm chậm chậmgiảm tốc độ.
Ngoài cửa sổ xe, cổng lớn màu đen và và vàdây leo màu xanh lục tạo tạo tạothành một bức tường, che chắn bên trong kín kín kínmít.
Thanh Trạch rẽ một cái, cổng lớn từ từ mở ra.
Lương Lương LươngTư thấy thấy thấymột một mộttòa nhà nhà nhàmàu trắng đường cong đơn giản, một khu vườn xanh xanh xanhum tươi tốt.
Thanh Thanh ThanhTrạch ngồi ở ghế lái, quay đầu nhìn Lương Lương LươngTư, khóe miệng anh cong lên, lên, lên,giọng nói dịu dàng:
“Cô giáo Lương, Lương, Lương,về về vềđến nhà rồi.”
Lương Lương LươngTư nhìn đôi mắt mắt mắttrong trẻo kia, kia, kia,như là đi tới ven hồ buổi chiều chiều chiềusóng nước lấp lánh, trái tim cô được mặt hồ ấm áp nâng đỡ, nhẹ nhàng lay động, từng giọt từng giọt, hóa thành dòng nước mềm mại nhất.
Nhiều năm sau, khi Lương Tư một một mộtmình nhớ lại những chuyện ở Paris, luôn luôn luônnhớ đến cảnh tượng này. Chính là từ thời khắc khắc khắc này bắt đầu, đầu, đầu,cô và Thanh Trạch ở trong trong trongcăn căn cănnhà yên tĩnh biệt lập lập lậpnày trải qua rất nhiều thời gian vui vẻ, là nơi cô thích thứ hai ở Paris.
Cô nói: nói: nói:“Đưa tay cho em.”
Thanh Thanh Thanh Trạch đưa tay phải đến trước mặt cô, trên cổ tay không không khôngđeo đeo đeo gì cả.
Lương Tư cúi đầu, hôn hôn hônlên lên lênmu bàn tay người đàn ông, “Hôm “Hôm “Hômnay em pha cho sếp Thanh một ấm Thiết Quan Quan QuanÂm nhé.”
Thanh Trạch Trạch Trạchcười, “Được.”
Ấn tượng đầu tiên tiên tiên nhà Thanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạchđể lại cho cho cho Lương Tư chính chính chính là, vừa lớn vừa sạch sẽ.
Trong nhà sử dụng rất rất rấtnhiều màu trắng ngà, cửa sổ sổ sổsát sát sátđất cao vút, bên ngoài là một một một màu xanh ngắt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ kẽ kẽlá chiếu vào phòng khách, trên trên trênsàn nhà in ra những bóng dáng dịu dàng.
Trên bức tường nền phòng phòng phòngkhách treo mấy bức tranh trừu tượng rực rỡ, trên ghế sofa màu đen hình giọt giọt giọtnước điểm xuyết mấy chiếc gối ôm màu cam hình dạng dạng dạngbất bất bấtquy tắc.
Thanh Trạch nắm tay Lương Tư, “Trước tiên dẫn Cô giáo Lương tham quan phòng bếp.”
Trong không khí tràn tràn trànngập hương vị chocolate, nhưng lại không thấy thấy thấybóng dáng chocolate đâu.
Thanh Trạch nâng tay, Lương Lương LươngTư Tư Tưnhìn theo hướng anh anh anh chỉ, lập tức tức tứcbật bật bật cười ——
Trong phòng bếp nửa mở mở mởcó một dãy tủ màu trắng ngà ngà ngàchỉnh chỉnh chỉnhtề, trong trong trongđó đó đó một cánh cánh cánhcửa cửa cửatủ dài dài dàidán một con cá voi nhỏ màu xanh xanh xanhlam.
“Cũng không để Cô giáo Lương hỏi anh cái nào là tủ lạnh,” Thanh Trạch gõ gõ cánh cửa tủ này, “Cái này là ngăn mát, bên bên bên cạnh là là làngăn đông.”
Lại mở một cái tủ bên bên bêncạnh, bên trong đặt bộ trà cụ, “Đây “Đây “Đâyđều là ấm trà trà tràchén trà, bên bên bêncạnh là lá trà.”
Đóng tủ lại, “Được “Được “Đượcrồi, phòng tiếp tiếp tiếptheo.”
Lương Tư: Tư: Tư:“Đi “Đi “Điphòng phòng phòngtiếp theo sao?”
Thanh Trạch vui vẻ, “Em có hay hay haynấu cơm cơm cơmđâu, anh nói nói nóinhiều với em em em làm gì?”
Anh Anh Anhhỏi: hỏi: hỏi: “Cô giáo Lương Lương Lươngcó thường thường thườngxuyên bơi lội lội lộikhông?”
“Một tháng bơi ba ba babốn lần.”
Thanh Thanh ThanhTrạch gật đầu, đầu, đầu,“Vậy “Vậy “VậyCô Cô Côgiáo Lương thật sự đến đúng chỗ rồi.”
Hai người người ngườiđi đi điđến đến đến cuối phòng khách, Lương Tư mới phát hiện sau bức bức bứctường chiếu phim có một đoạn cầu thang, có thể đi xuống tầng tầng tầnghầm.”
Cầu thang bên tay trái là kính trong suốt, phía dưới hồ bơi bơi bơimàu màu màuxanh xanh xanhlam sóng nước dập dềnh, mơ hồ nghe được được đượctiếng nước nước nướcleng leng lengkeng.
Thanh Thanh ThanhTrạch đẩy cửa cửa cửakính kính kínhra, không khí khí khíẩm ướt bao quanh hai hai haingười.
Anh Anh Anhnói: “Anh thường thường thườngbơi bơi bơivài vòng vào buổi sáng, một tuần tuần tuầnba ba babốn lần. lần. lần.Theo Theo Theothời gian làm việc và nghỉ nghỉ nghỉ ngơi bình thường của của của Cô giáo Lương, hai chúng chúng chúngta đều có thể độc chiếm hồ bơi.”
Lương Lương LươngTư Tư Tưhỏi: “Anh biết biết biếtbơi tự do không?”
Thanh Trạch: “Biết.”
Lương Tư: “Em “Em “Emmuốn học.”
Thanh Thanh ThanhTrạch cười một tiếng, hơi nghi hoặc: “Cô giáo Lương biết bơi bơi bơikiểu gì?”
“Bơi ếch và và vàbơi bơi bơibướm,” cô giải giải giảithích, thích, thích, “Khi còn nhỏ nhỏ nhỏhọc bơi bơi bơiếch trước, học xong rồi, giáo viên nói với em, còn có thể học thêm thêm thêm một kiểu bơi nữa, em thấy tên ‘bơi ‘bơi ‘bơibướm’ rất hay, liền chọn cái này.”
“Vậy “Vậy “Vậynếu để để đểCô giáo Lương Lương Lươngchọn bây giờ giờ giờthì sao?”
“Vậy đương nhiên là ‘bơi tự do’ nghe hay nhất.”
Thanh Trạch hôn lên trán cô, “Vậy anh nhất định phải dạy Cô giáo giáo giáo Lương cho bằng được.”
Hai người người ngườilại đi đi đilên.
“Từ phòng khách có có có thể đi ra ra ravườn,ngồi bên ngoài ăn sáng rất thoải mái.”
“Đây là là làmột một mộtphòng cho khách, khách, khách,còn còn cònchưa có có cóngười ở trong phòng phòng phòngnày, mấy phòng ngủ này trước mắt đều là bài trí.” trí.” trí.”
“Đây là thư phòng, anh đọc sách sách sáchlàm việc đều ở đây, trong tủ tủ tủnày là một một mộtsố dụng cụ vẽ tranh tranh tranh của anh.” anh.” anh.”
“Phòng này Cô giáo Lương có thể thích, là một phòng chiếu phim nhỏ, nhỏ, nhỏ,có thể xem phim.” phim.” phim.”
Tham quan xong tầng tầng tầng một, Thanh Thanh ThanhTrạch và Lương Tư Tư Tưđi vòng vòng vòng quanh cầu thang thang thangxoắn xoắn xoắnốc lên tầng hai.
“Đây cũng là là làmột phòng khách, anh buổi tối ở đây tương đối nhiều, nhiều, nhiều,đọc sách giải trí, gọi gọi gọiđiện thoại thoại thoạicho Cô giáo Lương. Bên cạnh có có cómột một mộtcái tủ lạnh nhỏ, Cô Cô Côgiáo giáo giáo Lương có thể mua thêm mấy miếng dán tủ lạnh.”
“Vẫn là một phòng cho khách, bên ngoài là sân sân sânthượng, phòng vệ vệ vệsinh ở đây.”
“Đây “Đây “Đâylà phòng ngủ của anh, anh, anh,bên ngoài cũng có một một mộtcái cái cái sân thượng. Bên cạnh là phòng phòng phòngđể để đểquần áo, bên này là phòng vệ sinh.” sinh.” sinh.”
Thanh Trạch nắm tay Lương Tư, Tư, Tư,từ chuyện lớn đến chuyện chuyện chuyệnnhỏ mà đem nhà của anh, anh, anh,còn còn còncó cuộc sống của anh, giới thiệu cho cô.
Thanh Trạch đứng đứng đứngthẳng, giọng nói chính thức, “Cô giáo Lương, xem nhà xong rồi, cô cảm cảm cảmthấy thế nào?”
Lương Tư ôm eo eo eoThanh Thanh ThanhTrạch, Trạch, Trạch,ngẩng đầu nhìn nhìn nhìnanh, “Người môi giới này cũng không tệ lắm, em thích.” thích.” thích.”
“Vậy thì thì thìmua cả nhà lẫn người, em có muốn mua không?”
“Em suy nghĩ thêm đã.” đã.” đã.”
Hai Hai Haingười dựa lan can ngồi trên sàn sàn sànnhà, môi người người ngườiyêu như hai thỏi nam nam namchâm hút nhau, tự tự tựnhiên mà quấn quýt lấy lấy lấynhau.
Hồi lâu sau, Thanh Trạch Trạch Trạchchậm rãi buông eo Lương Lương LươngTư, nói: “Cô giáo Lương, Lương, Lương, anh dẫn em xem nhà, đem cả người đều dâng dâng dâng hiến cho em, xem xem xemanh vất vả như vậy, vậy, vậy,Cô giáo Lương pha cho anh ấm ấm ấmtrà trà trànhé?” nhé?” nhé?”
Lương Tư vẫn câu lấy cổ anh, anh, anh,“Được.” “Được.” “Được.”
Thanh Trạch tìm ra ra raThiết Thiết ThiếtQuan Âm, Lương Tư ngửi thử, lá trà có hương hoa hoa hoalan nhàn nhàn nhànnhạt.
Cô cầm một bộ trà cụ bằng sứ sứ sứtrắng kiểu dáng cổ điển, có ấm trà, chén tống, phễu lọc lọc lọctrà, trà, trà,hai chén chén chéntrà trà trànhỏ.
Hai người đứng trước đảo bếp mân mê nước trà, trà, trà,giống giống giốngnhư như nhưhai đứa trẻ trẻ trẻmẫu giáo làm thủ thủ thủcông, trong trong trongmắt mắt mắttràn ngập mong chờ chờ chờvà và vàtò tò tòmò.
Lương Tư dùng nước sôi sôi sôinóng tráng trà cụ, hỏi: “Thanh “Thanh “ThanhTrạch, anh pha trà trà tràchuyên chuyên chuyênnghiệp không?”
Thanh Trạch Trạch Trạchở ở ở bên cạnh nhìn cô, “Cũng tàm tàm tàmtạm, nhưng khi uống uống uốngmột mình mình mìnhthì thì thìkhông nhiều bước như vậy.”
Lương Tư vén tóc mai ra sau tai, cúi cúi cúiđầu, dùng thìa gỗ cho lá trà trà tràvào ấm, ấm, ấm,chậm rãi nói với với vớiThanh Thanh ThanhTrạch: “Khi “Khi “Khiem mới học năm năm nămnhất, có tham gia một câu lạc bộ bộ bộgiảng về văn hóa trà, trà, trà,nhưng đi hai ba lần thì không đi đi đinữa. nữa. nữa.Cho nên, hôm đó em nói nói nói‘tàm ‘tàm ‘tàmtạm’, là thật sự tàm tàm tàmtạm.”
Thanh Trạch cười mấy tiếng, “Cô giáo Lương Lương Lươngnhư vậy, không giống như là tàm tạm.”
Lương Lương LươngTư đổ nước nước nướcsôi vào vào vào ấm trà, lập tức đổ đi, đi, đi,lại cầm ấm nước lên, lên, lên,đổ nước ấm vào trong ấm, ấm, ấm,đậy nắp trà.
Thanh Trạch hỏi: “Vì sao em lại hứng thú với trà?”
“Em cũng không biết, từ nhỏ đã rất thích uống,” cô hạ thấp âm âm âmlượng, ở bên tai Thanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạchra ra ravẻ thần bí nói, “Em nói cho anh biết, em em embình thường ở nhà đều là trực tiếp pha một ấm trà to.”
Thanh Trạch gật đầu, đầu, đầu, “Lần sau chúng ta sẽ trực tiếp pha một ấm trà trà tràto.”
Lương Tư cầm nắp ấm lên, cẩn thận bưng lên, nói nói nóivới Thanh Trạch: “Ngửi thử thử thửxem.”
Thanh Thanh ThanhTrạch cúi người, đưa mũi mũi mũiđến gần gần gầnấm ấm ấmtrà.
Là hương lan u cốc đặc trưng của của củaThiết Quan Quan QuanÂm.
“Rất thơm.” Anh Anh Anhnói.
Lương Tư Tư Tưcũng cũng cũngngửi thử, thật sự rất thơm.
Cô rót nước nước nướctrà màu vàng kim vào vào vàochén tống, rồi rót trà từ từ từchén tống vào hai chén trà nhỏ, hai tay đưa đưa đưachén trà cho Thanh Trạch, “Được rồi.” rồi.” rồi.”
Họ cùng nhau nếm nếm nếmngụm đầu tiên. tiên. tiên.
Hương Hương Hươngvị thanh đạm, đầu lưỡi vừa chát chát chát vừa ngọt.
Mặt Mặt Mặttrời trời trờichậm rãi chiếu tới, tới, tới,một một mộttia nắng chiếu vào phòng bếp.
Hai người đã thong thả thả thảlặp đi đi đilặp lặp lặplại uống ba ba ba chén.
Lương Tư đứng trong ánh sáng, sáng, sáng,gương mặt mặt mặtđược ánh sáng chiếu rạng rỡ, mái tóc đen dưới dưới dướiánh mặt trời ánh lên lên lênmàu nâu nâu nâunhạt.
Cô một tay tay taychống lên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, lẽo, lẽo,tay tay taykia cầm ấm nước, lần lần lầnthứ thứ thứ sáu đổ nước nước nướcsôi sôi sôivào ấm trà, đậy nắp lại.
Đầu ngón tay vừa vừa vừarời khỏi nắp ấm, Lương Tư cảm thấy một trận trời đất đất đất quay cuồng ——
Cô bị Thanh Trạch Trạch Trạch bất ngờ bế lên đảo bếp, hôn hôn hônmôi cô dưới ánh nắng.
Thật vui vẻ.
Không biết qua qua qua bao lâu, đôi môi nóng bỏng của Thanh Trạch hôn lên lên lêncằm cô, nhưng không di chuyển xuống dưới một tấc nào nữa.”
“Lương Tư,” anh khàn giọng hỏi, “Anh có thể hôn cổ em không?”
Lương Lương LươngTư bị Thanh Trạch Trạch Trạchhôn đến cả cả cảngười mềm nhũn, “Ừm” “Ừm” “Ừm” một tiếng.
Nói là đồng đồng đồngý, càng giống như nũng nịu.
Được cho phép, môi Thanh Trạch cuối cùng cũng di chuyển xuống, hôn lên nơi anh anh anh chưa từng hôn qua.
Vùng Vùng Vùngda da datrắng trắng trắngnõn mềm mại kia kia kiadụ hoặc anh, để lại trên trên trênđó một vệt nhỏ ửng hồng.
Nếu Nếu Nếucó thể, anh hy hy hyvọng vọng vọngdấu ấn này thuộc về anh, anh, anh,nhưng anh biết, nó nó nóở trên người người ngườicô, nó chỉ thuộc thuộc thuộcvề về vềLương Lương LươngTư. Tư. Tư.
May mắn thay, Lương Tư Tư Tưdường như nghe được suy nghĩ trong trong trong lòng Thanh Trạch, cô cởi cởi cởichiếc áo cổ tròn màu trắng của của của anh, ở dưới xương quai xanh cũng cho anh một dấu vết tình yêu.
Mặt trời lặn về phía tây.
Dạ dày Lương Tư đói đến đến đếnkêu kêu kêuùng ùng ùngục, Thanh Trạch nghe nghe nghethấy, nhưng nhưng nhưnglại cố ý ý ýtrêu trêu trêuchọc mà hôn hôn hônlên, bụng cô cô cô kêu một tiếng, anh liền hôn hôn hôncô cô cômột cái.
Qua lại bốn năm năm nămlần, Thanh Trạch cuối cùng cũng chịu buông buông buôngLương Tư ra, ra, ra,rũ mắt đen nhìn cô.
Anh lười biếng mở miệng, âm âm âmcuối đắc ý nhếch lên:
“Lương Tư, đói đến đến đếnmức này rồi, còn không chịu dừng sao?”
Tai Lương Tư Tư Tư lập tức đỏ lên.
Giọng Giọng Giọngcô mềm mại như như nhưmột vũng nước, lời nói ra vẫn không không khôngbuông buông buôngtha người: “Em kêu kêu kêudừng, anh anh anhđi nấu cơm sao?”
Thanh Trạch Trạch Trạchcười một một mộttiếng, cuối cùng cùng cùnghôn cô cô cômột lần.
“Anh đi đi đinấu cơm.”
Bên kia, kia, kia,món đồ đồ đồchơi bị bỏ rơi nằm nằm nằmlẻ loi ở đó, ấm ấm ấmtrà nguội nguội nguộilạnh, trà ô long ngâm ngâm ngâm quá lâu, lâu, lâu,đã sớm không uống được. được. được.
Thanh Trạch làm làm làmmột nồi mì ý sốt cà chua tôm tươi, chiên hai miếng cá hồi.
Lương Tư ngồi ngồi ngồimột bên nhìn, gần đến đến đếnlúc ra nồi, cô làm một món ăn mang tính tính tínhtượng trưng —— gọt gọt gọtvỏ táo, cắt cắt cắthạt lựu, bỏ vào bát bát bátsalad salad saladcùng với rau rau raumầm, rắc một nắm hạt thông, sau sau sauđó đó đótrộn trộn trộndầu ô ô ôliu và giấm giấm giấmđen vào một bát nhỏ, rưới lên rau salad, hoàn hoàn hoànthành.
Cách phối hợp này cô học được khi đi Sicily. Sicily. Sicily.
Lương Tư ngồi trước bàn ăn, dưới ánh mắt chăm chú chú chúcủa Thanh Trạch, cô dùng nĩa cuộn một ngụm mì ý, bỏ vào miệng mình.
Thanh Trạch ngồi bên cạnh cô, cẩn thận dò hỏi: “Thế “Thế “Thếnào?”
Lương Lương LươngTư Tư Tưgật gật gậtđầu với anh, “Ngon, vị cà chua rất chuẩn.”
Cô lại nếm nếm nếm một miếng cá cá cáhồi, mặt ngoài chiên vàng ruộm, bên ngoài giòn giòn giònbên bên bêntrong mềm, hương vị béo ngậy thuần khiết.
“Cái này cũng ngon.” Cá hồi chiên thì có thể khó ăn đến mức mức mứcnào chứ.
Thanh Thanh Thanh Trạch bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm, cầm nĩa xiên một miếng táo, vừa chua vừa ngọt.
“Cô giáo Lương trộn táo với giấm đen đen đennày này nàyđể để đểkhai vị nhỉ.”
Cùng cá hồi chiên của anh là một cặp cặp cặptrời sinh.
Cơm ăn được một nửa, điện thoại của của củaThanh Trạch vang lên.
Anh Anh Anhliếc nhìn màn hình, “Mẹ anh.”” anh.”” anh.””