Chương 39

Âm cuối của anh khẽ nhếch lên, lên, lên,mang theo một một mộttia lười lười lười biếng, nhưng giọng điệu lại lạnh lạnh lạnhnhạt. nhạt. nhạt.

Mỗi lần anh nói chuyện kiểu này đều cho cho cho thấy tâm trạng không tốt.

Nhan Nhan NhanBạch Tịch Tịch Tịchnhư đoán trước được những lời tiếp theo, vội vội vộikéo nhẹ ống tay áo Bạc Ngạn. Cô không phải phải phảiđứng đứng đứngvề về vềphía Tống Tống TốngChi Lâm, chỉ là tính cách Bạc Ngạn Ngạn Ngạnquá có tính công công côngkích, cô không hy vọng hai người người ngườixảy ra xung xung xungđột không cần thiết.

Nhưng không ngờ hành động này của cô lọt vào mắt Bạc Bạc BạcNgạn lại không phải phải phải ý đó.

Anh Anh Anhliếc mắt nhìn nhìn nhìncô, ánh mắt tối tăm không rõ, một giây sau lòng bàn bàn bàntay phải bao lấy tay tay taycô, rồi rồi rồilại chuyển mắt nhìn về phía Tống Chi Chi ChiLâm, Lâm, Lâm,cố nén cảm xúc, khẽ gằn gằn gằngiọng: “Còn việc gì à?”

Tống Chi Chi Chi Lâm mặc mặc mặcmột chiếc chiếc chiếcáo áo áokhoác màu trắng kem, kem, kem,cả người toát toát toátlên vẻ sáng sủa, sảng khoái.

Anh ta liếc nhìn bàn tay Bạc Ngạn đang đang đangnắm nắm nắmtay cô gái bên cạnh, hiếm khi mở miệng nói chuyện cũng mang mang mangtheo chút sắc bén: “Không có việc việc việcgì, gì, gì,nhưng có lẽ ấy ấy ấykhông muốn bị cậu kéo đi như vậy.”

Lời này của anh ta nhắm vào rất rõ rõ rõràng, bất cứ ai nghe xong cũng cũng cũngsẽ không không khôngvui.

Bạc Ngạn cười một tiếng, ý tứ không rõ. rõ. rõ.

“Tống Chi Chi ChiLâm,” Nhan Bạch Tịch giành nói trước anh, cô côkhẽ nhíu mày, mày, mày,rất khách quan, “Xin lỗi, lỗi, lỗi,anh nói nói nóivậy có hơi quá giới hạn rồi, không nên…”

Bàn tay trái trái tráicủa cô cô côbị bị bịngười ta ta tanắm nắm nắmchặt lại, ngón cái Bạc Ngạn cọ cọ trên mu bàn tay tay taycô.

Anh Anh Anh cười nhẹ, mày mắt lộ lộ lộvẻ không kiên kiên kiênnhẫn, nhìn về phía Tống Chi Lâm: “Quản hơi nhiều rồi đấy.”

Tống Tống TốngChi Lâm cũng nhíu mày: “Tôi “Tôi “Tôichỉ cảm cảm cảmthấy…”

“Cái “Cái “Cáigì mà cậu cảm thấy.” thấy.” thấy.”Bạc Ngạn ngắt lời lời lờianh anh anhta. ta. ta.

Đối phương bất bất bấtlịch sự sự sựtrước, anh cũng cũng cũnghoàn toàn toàn toànkhông cần cần cầnphải phải phảikiềm kiềm kiềmchế nữa, sự sự sựkhó chịu trong giọng nói không hề hề hềche che chegiấu, giấu, giấu,tiếp tục nói: “Cậu “Cậu “Cậulà bạn bạn bạnthân với với vớicô ấy, ấy, ấy,hay là là làthân thân thânvới tôi? tôi? tôi? Lúc đi học thầy cô không không khôngdạy cậu cái gì gọi giới hạn xã giao, không nên xen xen xenvào chuyện chuyện chuyệnkhông nên xen xen xenà?” à?” à?”

Tống Chi Lâm bị chặn họng một một mộtchút.

Lời Bạc Ngạn vang vọng trong hành lang hơi hơi hơivắng vắng vắngvẻ.

Mặc dù giọng điệu anh sắc sắc sắcbén, nhưng mỗi câu câu câunói ra đều là là làsự thật. thật. thật.

Tống Chi Lâm cúi mắt điều chỉnh cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên thì không nhìn Bạc Ngạn nữa, nói nói nóivới Nhan Bạch Tịch: “Anh vào thăm Thanh Thanh đây.”

Ngại vì màn chen ngang ngang ngangvừa rồi, Nhan Bạch Bạch BạchTịch không đáp đáp đáplại câu này, chỉ gật gật gậtđầu cho qua. qua. qua.

Cho đến khi Tống Chi Lâm đi rồi, chút bực bội trên người Bạc Ngạn vẫn chưa tan hết. Anh đương nhiên cảm cảm cảmnhận được ngoài chuyện chuyện chuyệnNhan Bạch Bạch BạchTịch ra, bản thân Tống Chi Lâm vốn đã địch địch địchý ý ývới anh.

Anh có thể chấp chấp chấpnhận nhận nhậnloại địch ý này, này, này,thậm thậm thậmchí không thèm để ý, nhưng nhưng nhưngtiền đề là đối phương không được nhúng tay tay tayvào chuyện không nên nhúng tay.

Nhưng Tống Chi Chi ChiLâm rõ ràng đã không làm được.

Đứng Đứng Đứngim hai giây, Bạc Bạc BạcNgạn dừng động tác tác tácnghịch điện thoại, thoại, thoại,kéo kéo kéoNhan Bạch Tịch bên cạnh: “Đi không?”

Nhan Bạch Tịch ngẩn ra: “Không phải muốn thăm ba Thanh Thanh Thanh Thanh à?”

Bạc Bạc BạcNgạn: “Chuyện “Chuyện “Chuyệnsắp xếp xong rồi, thăm bệnh để lần sau đi.”

Nhan Bạch Tịch nghĩ nghĩ, không nhúc nhích chân mà giữ anh lại: lại: lại:“Tống “Tống “TốngChi Lâm, anh anh anhấy… Anh giận à?”

Bạc Ngạn nhìn cô, một một mộtlát sau sau saucười, tiến lên nửa bước, véo má cô, hơi cúi người: “Ừ, có chút.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch nhìn vào vào vàomắt anh, anh, anh,nín thở hai hai haigiây rồi mở miệng: “Em với Tống Chi Chi ChiLâm không có quan hệ gì, em cũng không rõ anh ấy…”

Bạc Bạc BạcNgạn lại lại lại véo má cô cô cômột cái: cái: cái:“Anh khó khó khóchịu chịu chịu về cậu ta, nhưng chuyện này này nàykhông không khôngliên quan đến em, nên em em emkhông không khôngcần giải thích gì gìvới anh cả.” cả.” cả.”

“Nhưng “Nhưng “Nhưngmà,” anh anh anhđứng thẳng người, người, người,giọng vẫn vẫn vẫnôn hòa hòa hòavới cô, “Anh không muốn nghe thấy thấy thấytên cậu ta từ từ từ miệng em, bây giờ là vậy, sau này cũng cũng cũng thế.”

“Làm được không bảo bối.” bối.” bối.”Anh vén tóc tóc tóc mai cho cho cho cô.

Một lúc lâu lâu lâusau, Nhan Nhan NhanBạch Tịch gật đầu: “Được “Được “Đượcmà.”

Chiều Chiều Chiềuhôm hôm hômsau, Bạc Ngạn không đến địa điểm huấn luyện ở ởlại trường học bù. Hết tiết thứ thứ thứhai, anh nhận nhận nhậnđược thông báo của cố vấn vấn vấn học tập, bảo anh đến văn phòng khoa khoa khoatìm thư ký khoa một chút.

Đến nơi nơi nơithì thư ký ký ký không có cóở đó, nhưng văn văn vănphòng không trống, còn có cómột người khác khác khác– Tống Tống TốngChi Chi Chi Lâm.

Bạc Ngạn đứng ở cửa, khóe môi hơi nhếch lên, lên, lên,thầm nghĩ nghĩ nghĩđúng là oan oan oan gia ngõ hẹp.

Anh đẩy đẩy đẩycửa cửa cửađi vào. Tống Chi Lâm đang đang đang ngồi nghe thấy tiếng động, động, động,quay đầu đầu đầunhìn nhìn nhìnqua, qua, qua,tự nhiên cũng cũng cũngthấy anh. anh. anh.

Bạc Ngạn hơi hơi hơibực bực bựcmình với anh ta, nhưng cũng chẳng có hứng gây xung xung xungđột gì, rất rất rấttrẻ con, con, con,anh anh anhcũng không không khôngrảnh. rảnh. rảnh.

Đối với những người và những chuyện không quan trọng, anh đều không không khôngmuốn bận bận bận tâm nhiều.

Nhưng Tống Chi Lâm, người hôm qua qua quabị anh chặn họng một trận, hiển hiển hiểnnhiên không nghĩ vậy.

Anh ta nghiêng nghiêng nghiêngđầu đầu đầunhìn Bạc Ngạn, hai giây giây giâysau, nhặt tài liệu liệu liệutrên bàn lên hỏi anh: “Cậu biết gọi chúng ta tới làm gì gì gìkhông?” không?” không?”

Bạc Bạc BạcNgạn vừa kéo kéo kéoghế ngồi xuống cách cách cáchanh ta ta tamột mét, mét, mét,đang cúi đầu nhìn điện thoại, chữ trong khung chat hỏi hỏi hỏiNhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịch có cóở thư viện không. không. không.

Anh mắt cũng không thèm ngước lên, đáp lại ba chữ chữ chữrất thờ ơ: “Không “Không “Khôngbiết.”

“Là bình chọn chọn chọngiải Cảng Ưu Ưu Ưunăm nay, khoa chúng ta có một một mộtsuất. Tổng điểm thành tích và điểm điểm điểmcộng cộng cộngkinh nghiệm thực tập của tôi xếp xếp xếpthứ nhất, nhất, nhất,nhưng nhưng nhưngcậu vì vì vìcó điểm cộng cộng cộnggiải thưởng bắn súng nên cao hơn tôi tôi tôimột chút…”

Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđưa tay sờ vành tai, khóa khóa khóamàn hình điện thoại thoại thoạilại lại lạimột nửa, nửa, nửa,liếc mắt qua: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Mày mắt anh anh anhlộ lộ lộ vẻ không kiên nhẫn, dù giọng điệu gọi gọi gọilà bình thản, nhưng cái khí khí khíchất ngang tàng tàng tàng trên người là không che giấu được.

Tống Chi Lâm ghét ghét ghétanh chính là là làvì điểm này.

Bạc Ngạn không thường thường thườngđến đến đếnlớp, nhưng thành thành thànhtích chuyên ngành vẫn luôn rất tốt. Về Về Vềbắn súng, ngoài giải quốc tế hạng A A Acao cao caonhất ra, ra, ra,các huy huy huychương khác gần gần gầnnhư anh đã lấy hết, nhưng ở ở ởtrường, các cuộc thi lập trình trình trình hình hình hìnhhóa toán học anh cũng cũng cũngtừng đoạt giải.

Phải thừa thừa thừanhận rằng, có những người người ngườisinh ra ra rađã có có có thể làm tốt mọi thứ.

Trước khi thi vào Đại Đại Đạihọc A, Tống Chi Chi ChiLâm ở trường cũ cũ cũcũng được được đượccoi con cưng của của củatrời, trời, trời,học giỏi, biết nhiều thứ, dù là trong mắt thầy cô hay bạn bè bè bèđều là là làmột một mộtsự sự sự tồn tại rất nổi bật.

Đến Đại Đại Đạihọc A, mọi mặt đều bị bị bị Bạc Ngạn đè đầu.

Đứng trên đỉnh núi lâu rồi, rất khó chấp nhận loại chênh chênh chênhlệch này, huống huống huốngchi người này đè đè đèmình thì thôi thôi thôiđi, đi, đi,trong xương cốt lại vừa kiêu kiêu kiêungạo vừa ngông cuồng, nhưng trớ trêu là là làlúc anh anh anhngông cuồng thì thì thìmình lại chẳng làm gì được, cho nên nên nênTống Tống TốngChi Chi ChiLâm thật sự không ưa Bạc Ngạn Ngạn Ngạncho cho cholắm.

Mà Màsự không ưa này, này, này,bị Nhan Bạch Tịch, ngòi nổ này châm châm châmlên càng thêm triệt để.

Anh ta ta tađối mặt với Bạc Ngạn vài giây, giây, giây, đặt tài liệu liệu liệutrong trong trongtay tay tayxuống: “Nếu giải giải giảithưởng thể thao thao thao năm nay nay naykhông nằm trong phạm vi vi vicộng điểm, suất học học họcbổng bổng bổngƯu tú tú túsẽ là của tôi. Việc giải thưởng thể thao thao thaokhông nằm trong phạm vi bình bình bìnhchọn là do tôi đề xuất với cố cố cốvấn học tập, tập, tập,bởi vì tôi tôi tôixin học thẳng lên lên lêntiến tiến tiến sĩ sĩcần cần cầngiải giải giảithưởng thưởng thưởngnày. Thư ký khoa gọi cậu qua đây chính là là làmuốn hỏi cậu cậu cậunăm nay nay nay thể bỏ điểm cộng cộng cộng thể thao đi, nhường giải thưởng này cho tôi tôi tôikhông…”

Bạc Ngạn lười nghe tiếp: “Tùy cậu thôi.”

Anh vốn dĩ cũng cũng cũngchẳng quan tâm đến đến đếnloại giải giải giải thưởng này.

Tống Chi Lâm Lâm Lâmcúi mắt xuống, xuống, xuống,vì thái độ này của Bạc Ngạn, sự tức giận tích tụ đã lâu lúc này càng dâng lên lên lênđỉnh điểm.

Thứ anh ta tha tha tha thiết mong muốn muốn muốnlại là là làthứ người khác chẳng thèm ngó ngàng.

Người này thật sự quá ngông cuồng.

“Bạc Ngạn.” Tống Chi Chi ChiLâm mở miệng. miệng. miệng.

Bạc Ngạn bực bực bựcbội kinh khủng, khủng, khủng, nhưng nghĩ đến nếu thật sự xảy ra ra raxung đột, người ở ở ởđầu đầu đầukia kia kiađiện thoại thoại thoạicó thể lại nổi nổi nổigiận, anh đành nhịn xuống, liếc mắt qua, ánh mắt không thiện thiện thiệncảm: “Có “Có “Có việc gì?”

Tống Tống TốngChi Lâm Lâm Lâmim lặng hai giây, lại lại lạimở miệng lần lần lầnnữa: nữa: nữa:“Có phải Nhan Bạch Tịch không không khôngmuốn ở bên cậu cậu cậukhông?”

Tháng khai giảng đó, anh ta và Nhan Bạch Tịch từng từng từngtiếp xúc rất nhiều, có thể cảm giác được cô không không khôngthực sự thích thích thíchai, ai, ai,hơn nữa cách ở chung giữa cô cô côấy và và và Bạc Ngạn, đôi khi cảm giác không giống giống giốngmột cặp đôi bình thường.

Nhắc đến đến đến Nhan Bạch Tịch, Bạc Ngạn không còn kiên nhẫn như vừa rồi nữa.

Anh cười nửa miệng, ném điện thoại thoại thoạilên bàn: “Cậu muốn nói cái gì?” gì?” gì?”

“Nếu cô ấy không không khôngthích cậu, cậu không không khôngnên dùng cách ép ép épbuộc buộc buộcđể cô cô côấy ở bên cậu. Còn nữa, hội thao tân sinh viên, rõ rõ rõràng ràng ràngcậu cậu cậubiết tôi tôi tôiđịnh nói chuyện với cô ấy sau khi khi khi kết thúc… thúc… thúc…mới…” mới…” mới…”

Giọng Giọng Giọngđiệu Bạc Ngạn cực cực cựckỳ khinh thường: thường: thường:“Biết “Biết “Biếtcái gì? gì? gì?Biết cậu định nói thích cô ấy?”

Anh Anh Anhđẩy đẩy đẩynhẹ nhẹ nhẹchiếc chiếc chiếcđiện thoại trên bàn, cười cười cườikhẽ: “Cậu thích bạn gái tôi à?” à?” à?”

Tống Chi Lâm nhìn thẳng anh, anh, anh,vài giây sau: sau: sau:“Có một chút.”

Bạc Ngạn đứng bật bật bậtdậy khỏi khỏi khỏighế: “Vậy “Vậy “Vậy xin lỗi nhé, tôi cực kỳ kỳ kỳthích ấy.”

Anh tỏ vẻ khinh miệt: “Cho nên nên nêncô ấy ấy ấy bên tôi tôi tôikhông phải đương nhiên sao, sao, sao,ít nhất về về vềmặt mặt mặt tình cảm tôi hơn cậu nhiều.”

Điện thoại trên trên trên bàn rung lên, lên, lên,Bạc Ngạn cầm cầm cầmlên xem.

Nhan Bạch Tịch: [ Em đến khoa các anh rồi, anh ở ở ởđâu? ]

Bạc Ngạn gõ gõ gõmấy chữ: [ Văn phòng thư ký ở tòa nhà nhà nhàtổng hợp. ] ] ]

Bạc Ngạn: [ Lên thẳng đi đi đibảo bảo bảobối. ]

Bạc Ngạn: [ Vào tìm tìm tìmanh. ]

Anh lại đặt điện thoại xuống, Tống Chi Lâm cũng đứng dậy khỏi khỏi khỏighế.

Anh ta hít một hơi nhẹ, bất mãn với giọng điệu của Bạc Ngạn.

Cố Cố Cốnén cơn cơn cơngiận lại mở miệng lần nữa: “Không phải phải phảichỉ chỉ chỉ có cómột chút, chút, chút,tôi cũng rất thích ấy, nhưng tôi tôi tôicảm thấy chúng ta nên tôn trọng ý kiến của của của ấy.”

“Ý kiến của của củacô ấy chính là là làhiện tại tại tạicô ấy ấy ấyđang đang đangở bên tôi.” tôi.” tôi.”

“Là cậu tỏ tình trước tôi…” tôi…” tôi…”

Bạc Bạc BạcNgạn không muốn tranh cãi với anh ta ta tanữa: “Đúng vậy, là tôi giành trước, nhưng hành vi hiện hiện hiệntại của cậu thuộc về dạng muốn làm làm làmtiểu tam đấy.”

Điện thoại lại có có có tin nhắn nhắn nhắnđến, đến, đến,Nhan Bạch Tịch báo đã đã đã lên đến tầng này.

Bạc Ngạn: [ Đến rồi thì thì thìvào đi. ]

Bạc Ngạn cực kỳ kỳ kỳnhạt nhạt nhạtnhẽo cong môi dưới.

Lại ngước mắt mắt mắtlên, lên, lên,ánh mắt mắt mắt quét qua, giọng nói rất ổn ổn ổnđịnh, vẫn là kiểu khinh thường nhàn nhàn nhànnhạt đó: đó: đó:“Nhưng “Nhưng “Nhưngmà cho cho chodù hai người có ở bên nhau, tôi tôi tôicũng cũng cũngsẽ giành lại, bởi vì tôi vừa không có có cóđạo đạo đạođức lại vừa vừa vừakhông biết xấu xấu xấuhổ, ăn cướp chính bản lĩnh của tôi.”

Ánh mắt Tống Chi Lâm thay đổi.

“Muốn “Muốn “Muốnđánh tôi tôi tôiphải không?” Bạc Ngạn nghiêng đầu, chỉ chỉ chỉvào hàm hàm hàmdưới bên phải, “Đánh thì đánh đánh đánhvào đây này.”

Tống Chi Lâm Lâm Lâmtiến lên nửa bước, túm lấy cổ áo anh. Cùng Cùng Cùnglúc đó, cửa văn phòng bị đẩy ra, Nhan Nhan NhanBạch Tịch từ bên ngoài chạy vào.

Cô giật tay Tống Chi Lâm ra, che Bạc Ngạn Ngạn Ngạnsau lưng mình: “Anh muốn làm gì?!” gì?!” gì?!”

Bạc Ngạn đứng đứng đứngsau sau saulưng lưng lưngNhan Bạch Tịch, khóe môi ngậm ngậm ngậmcười, một một mộttay ôm ôm ômlấy vai vai vaicô, hờ hững kéo kéo kéongười người ngườivào vào vàolòng.

Trải lòng