Chương 40

Nhan Bạch Tịch lại quay đầu nhìn Bạc Bạc BạcNgạn: “Anh không sao sao saochứ?”

Bạc Ngạn cụp mắt nhìn cô, sắc sắc sắcmặt mặt mặtrất bình tĩnh, tĩnh, tĩnh,nhưng trong ánh mắt lại thoáng vẻ ngạc ngạc ngạcnhiên vui sướng khi được hỏi thăm, thăm, thăm,anh thờ thờ thờ ơ đáp: “Không “Không “Khôngsao.” sao.” sao.”

Vừa dứt lời, anh ôm vai vai vaiNhan Bạch Tịch kéo ra ngoài: “Đi thôi?” thôi?” thôi?”

Nhan Bạch Tịch hơi sững sờ: “Anh đi tìm tìm tìm giáo sư à?”

Bạc Ngạn quay đầu lại, đối diện với ánh ánh ánh mắt của Tống Tống Tống Chi Lâm: “Lát “Lát “Látnữa thư ký khoa đến, cậu nói với người ta ta tatôi không cần cần cần giải thưởng, cậu cậu cậucứ tự nhiên lấy đi.”

Tống Chi Lâm Lâm Lâmđịnh nói gì gìđó rồi lại lại lạithôi, tiến lên nửa bước: “Vừa “Vừa “Vừarồi cậu…”

Bạc Ngạn cười khẩy, nét mặt ánh lên vẻ sắc bén: “Tôi vừa rồi làm sao?”

Nhan Bạch Tịch nhìn nhìn nhìnqua nhìn lại hai người, người, người,kéo áo Bạc Bạc BạcNgạn: “Chúng ta đi thôi.”

Bạc Ngạn dẫn cô ra cửa, cửa, cửa,đi về về vềphía trước vài bước, Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên dừng lại: lại: lại:“… Vừa rồi rồi rồianh với Tống Chi Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Gì cơ?” Bàn Bàn Bàn tay phải của của củaBạc Ngạn Ngạn Ngạntrượt từ từ từcánh tay tay taycô xuống, xuống, xuống,nắm lấy tay cô.

“Vừa nãy,” Nhan Nhan NhanBạch Tịch nhớ lại vẻ mặt của của củaTống Tống TốngChi Lâm lúc đó, anh ta ta tacó vẻ hơi ngây ra, “Rốt cuộc cuộc cuộclúc lúc lúcnãy hai hai haingười làm sao vậy? Anh ta ta takhông giống người sẽ ra tay đánh người…”

Bạc Ngạn xoa má cô, giọng giọng giọngnói không còn ý cười, cười, cười,trầm xuống: “Chúng “Chúng “Chúngta ta tađừng nhắc tới cậu ta nữa, được không.”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịch kéo tay anh xuống: xuống: xuống: “Nhưng em muốn muốn muốnbiết đã xảy ra chuyện gì.” gì.” gì.”

Cô nhíu mày: “Anh không thể lúc nào cũng giấu em mọi chuyện như vậy.”

Cảm giác như đang bị lừa dối, như bị anh trêu đùa. đùa. đùa.

Cảm Cảm Cảmgiác này này nàythật tệ, dù cô biết Bạc Ngạn không thích thích thíchTống Chi Lâm là làchuyện đương đương đươngnhiên.

Hai Hai Haingười nhìn nhau một một mộtlát, Bạc Ngạn tiến lên nửa bước, bước, bước,Nhan Bạch Tịch nhìn anh.

Cửa Cửa Cửavăn phòng phòng phòngcách đó không xa lại lại lại mở ra đúng lúc này, Bạc Ngạn khẽ khẽ khẽ“tsk” “tsk” “tsk”một tiếng, giơ tay che mắt mắt mắtNhan Bạch Tịch rồi kéo cô vào lòng mình, mới liếc mắt mắt mắtnhìn sang.

Anh không nói gì, gì, gì,chỉ nhìn Tống Chi Lâm. Lâm. Lâm.

Tống Chi Lâm buông tay nắm cửa, đi về phía trước: “Cuộc “Cuộc “Cuộcthi tháng tháng tháng sau cậu có tham gia không?” không?” không?”

Cuộc thi lập trình liên hợp ba trường trường trườngở Hong Kong.

Bạc Bạc BạcNgạn không hứng thú với mấy thứ này: “Không đi.”

Tống Chi Chi ChiLâm gật đầu, ánh mắt lại lại lạichuyển chuyển chuyểnsang Nhan Bạch Tịch, như thể chỉ trong hai phút ngắn ngủi ở văn phòng đã sắp xếp lại được được đượcsuy nghĩ: “Vừa rồi ở văn văn vănphòng, Bạc Ngạn nói nói nóibiết anh định tỏ tình tình tình với em em em trong buổi gặp mặt tân tân tânsinh viên, nên đã giành trước trước trướcanh, còn nói dù dù dùem có ở ở ởbên bên bênanh thì cậu cậu cậuta ta tacũng sẽ dùng thủ thủ thủ đoạn để giành lại, anh tức quá quá quánên mới mới mớiđịnh động thủ.” thủ.” thủ.”

“Là cậu ta dùng lời lời lờilẽ kích động động độnganh, muốn anh ra tay, hơn hơn hơnnữa nữa nữacòn muốn em đi lên đây để để đểnhìn thấy.” thấy.” thấy.”

Bạc Ngạn cảm cảm cảmnhận được người trong lòng mình đang khẽ khẽ khẽgiãy giụa.

Anh nhíu mày, quả thực sắp bị cái cái cáitên Tống Chi Lâm này làm cho tức tức tức cười.

Mà Tống Chi Lâm vẫn tiếp tục tục tụcnói, ánh ánh ánhmắt anh anh anhta ta tanhìn thẳng thẳng thẳngvào Nhan Bạch Tịch trong lòng lòng lòngBạc Bạc BạcNgạn: “Giải nhất có hai hai hai vé véxem xem xemtrận trận trậnchung kết giải đua đua đuaxe đường trường trường trườngHong Hong HongKong, nếu anh giành được thì lúc đó chúng ta cùng cùng cùngđi xem nhé? Hoặc là làanh anh anhđưa vé vé vécho em.” em.” em.”

Bạc Ngạn Ngạn Ngạnkhông không khôngbuông Nhan Bạch Tịch ra, mà ấn gáy cô, khiến cả cả cảkhuôn mặt cô hoàn toàn vùi vùi vùivào lồng ngực mình.

Ánh mắt khóa chặt Tống Chi Lâm, anh cười khẽ: “Xem ra ra ravừa rồi rồi rồicậu không hiểu tiếng tiếng tiếngngười.” người.” người.”

“Tôi sẽ tham gia cuộc thi lập trình, trình, trình,giải thưởng cậu cũng cũng cũng đừng mơ tưởng, tôi tôi tôisẽ sẽ sẽkhông rút khỏi danh sách đề cử,” Bạc Ngạn giữ chặt Nhan Bạch Tịch đang đang đangmuốn giãy giãy giãy ra khỏi lòng mình, “Hy vọng vọng vọngsau này cậu đừng xuất hiện hiện hiệntrước trước trướcmặt hai chúng chúng chúngtôi, bất bất bấtkể là là làtôi hay hay haycô ấy, tôi gặp cậu lần nào nào nàosẽ đánh đánh đánh cậu lần đó.” đó.” đó.”

“Bạc Ngạn!” Ngạn!” Ngạn!”Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchcuối cùng cũng cũng cũngthoát ra khỏi lòng anh. anh. anh.

Bạc Ngạn Ngạn Ngạncúi đầu, đối diện diện diệnlại với với vớiánh ánh ánhmắt mắt mắtNhan Bạch Tịch, giọng nói nói nóinặng nề: “Anh đã nói đừng đừng đừngvì cậu ta mà cãi nhau với anh.”

“Đi “Đi “Đithôi.” Anh nắm lấy tay Nhan Bạch Tịch.

Tống Chi Lâm tiến lên hai bước: “Nếu có thể vì tôi mà cãi nhau, cũng chứng tỏ tỏ tỏtình cảm của hai hai haingười không không khôngvững vững vữngchắc lắm đúng đúng đúngkhông?”

Bạc Ngạn khẽ cười, ngước mắt, nhìn nhìn nhìnthẳng: “Cậu đừng ép tôi phải ở đây…”

Nhan Bạch Tịch giữ chặt cánh cánh cánhtay tay tayBạc Ngạn, Ngạn, Ngạn,cũng cũng cũngnhìn sang, cô ngắt lời Bạc Ngạn, nói với Tống Chi Lâm: “Dù “Dù “Dùgiữa tôi và Bạc Ngạn có vấn đề đề đềgì cũng không liên quan đến anh, cảm ơn anh đã nói nói nóicho tôi biết những những nhữngchuyện vừa rồi, nhưng cũng cũng cũngchỉ chỉ chỉlà cảm cảm cảmơn thôi, hy vọng anh đừng khiêu khích anh ấy ấy ấynữa, cũng đừng… nói với tôi những lời kỳ kỳ kỳquặc nào nữa.” nữa.” nữa.”

Dứt lời, cô nhìn Bạc Ngạn một cái, rồi tiếp tiếp tiếptục, không dừng lại chút chút chútnào, quay người người ngườiđi về phía cầu thang.

Bạc Ngạn đứng đứng đứngtại chỗ.

Tòa Tòa Tòanhà làm việc của học viện có giếng trời, rất yên tĩnh, tĩnh, tĩnh,gió từ giếng trời thổi vào hành lang, lang, lang,cực cực cựckỳ kỳ kỳ trong trẻo.

Cô Côgái nhỏ giận giận giậnrồi, hơn hơn hơnnữa là là làgiận một một mộtcách rất trí, suy nghĩ rất rõ ràng, ràng, ràng,Bạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạnnhếch môi, lúc này này nàyđúng là là là chút muốn động động độngthủ với Tống Chi Lâm.

Vừa Vừa Vừaquay quay quayngười đi đi đivề phía phía phíacậu cậu cậuta hai bước, bước, bước,điện thoại nhận nhận nhậnđược tin nhắn.

Nhan Bạch Tịch đã xuống lầu lầu lầugửi tới: [Nếu anh đánh người ở ởtòa nhà nhà nhàhọc viện, từ giờ trở đi em sẽ sẽ sẽkhông bao giờ để ý đến anh nữa.]

Bạc Ngạn nhìn tin nhắn nhắn nhắnnày, một lúc lâu sau, ngón cái lướt nhẹ nhẹ nhẹmàn hình, tắt đi, cất điện thoại vào.

Rồi anh lại ngước mắt, ánh ánh ánhmắt chạm phải Tống Tống TốngChi Lâm: “Cậu muốn ở lại công công côngty ty tythực tập hiện tại cần rất nhiều giải giải giảithưởng, đúng không?” không?” không?”

Tống Chi Chi ChiLâm không nói nói nóigì.

Bạc Bạc BạcNgạn ném ném némđiện thoại vào túi, giọng giọng giọngđiệu cà lơ phất phất phấtphơ: “Được thôi, sau này cậu cậu cậuđăng ký ký kýgiải thưởng nào tôi tôi tôisẽ đăng ký giải thưởng đó.”

“Bạc “Bạc “BạcNgạn.” Tống Chi Chi ChiLâm nhíu chặt mày, tiến lên hai bước. bước. bước.

Công ty thực thực thựctập của anh ta là top đầu về về vềinternet ở ở ởHong Kong, không ở lại được được đượcchẳng chẳng chẳngkhác khác khácnào công sức sức sứcmột năm trước đều đổ sông đổ bể, nếu nếu nếuBạc Ngạn muốn cạnh tranh tranh tranhvới với với anh ta, thì thì thìtất cả cả cảgiải thưởng sau này của của củaanh ta chắc chắn chắn chắnđều không lấy được.

Bạc Ngạn không thèm thèm thèmđể ý đến anh ta, quay quay quayngười đi về phía cầu cầu cầu thang mà Nhan Bạch Tịch vừa đi xuống.

Chỉ chậm trễ một lúc, khi khi khiđuổi xuống dưới lầu, lầu, lầu,người đã không không khôngcòn đó.

Nhưng cho dù dùcó ở đó, chắc chắc chắccũng chẳng có có cógì khác, cô gái nhỏ kia hẳn là tức giận lắm lắm lắmrồi, sẽ không muốn để ý đến đến đếnanh.

Đứng tại chỗ im im im lặng hai giây, anh lấy điện thoại thoại thoạira gọi, quả quả quảnhiên, gọi liền hai hai haicuộc cuộc cuộcđều không ai nghe máy.

Đang định gọi cuộc thứ ba, thì đối phương gửi gửi gửicho cho choanh anh anhmột một mộttin nhắn. nhắn. nhắn.

Nhan Bạch Bạch BạchTịch: [Anh để em bình tĩnh một chút, em em emmuốn suy suy suy nghĩ về vấn đề giữa hai chúng ta.]

Bàn tay phải buông buông buông thõng bên người của Bạc Ngạn khẽ khẽ khẽcọ xát, xát, xát, anh nhíu mày, ánh mắt có chút trầm xuống.

Trầm ngâm một lát, lòng bàn bàn bàntay anh anh anhgõ chữ.

Bạc Ngạn: Ngạn: Ngạn:[Lát nữa không không khôngphải không có có tiết sao?] sao?] sao?]

Bạc Ngạn: [Chúng ta về nhà nhà nhà nói chuyện.]

Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch từ tòa nhà học viện viện viện đi ra, chọn chọn chọncon con conđường ngược lại với hướng về về vềhọc viện viện việncủa mình, lúc lúc lúcnày cô dừng dừng dừngchân, đứng dưới bóng cây ven ven venđường.

Tiết học thứ hai buổi buổi buổichiều chiều chiều vừa bắt đầu, đầu, đầu,sân trường không nhiều người lắm, gót chân cô đạp lên lên lênbậc thềm ven đường, đường, đường,trước mắt chỉ chỉ chỉ vài người người ngườiđi qua.

Nhưng trong khung cảnh yên tĩnh tĩnh tĩnhnhư như nhưvậy, lòng cô cô côvẫn rối bời. bời. bời.

Cô thực ra ra rakhông bất ngờ lắm về về vềnhững lời lời lờiTống Tống TốngChi Chi ChiLâm nói, bởi vì qua quãng thời gian gian giantiếp tiếp tiếpxúc này cũng cũng cũngđủ để cảm nhận được được đượcBạc Ngạn Ngạn Ngạn là là người như như nhưthế nào.

Nhưng Nhưng Nhưng cảm nhận nhận nhậnđược là một chuyện, chuyện, chuyện,sự thật bị bị bị người khác khác khácphơi bày bày bàyra ra ratrước mắt lại lại lại là làchuyện khác.

Cách làm việc việc việccủa Bạc Ngạn Ngạn Ngạn quá cực cực cựcđoan đoan đoanvà sắc bén… bén… bén…

Hơn nữa khi cô ở bên anh, cũng luôn cảm cảm cảmthấy anh anh anhđang đang đangdùng lời lẽ để để đểdỗ dành cô.

Suy Suy Suyđi đi đinghĩ nghĩ nghĩlại, cô lại gửi tin nhắn qua.

Nhan Bạch Tịch: [Không được, tối tối tốivề nhà hãy nói.]

Nhan Bạch Tịch: Tịch: Tịch:[Anh cũng cũng cũngđừng nhắn nhắn nhắntin cho em nữa.]

Nhan Bạch Tịch: [Em [Em [Emsẽ không xem đâu.]

Bạc Ngạn nín lặng hai giây, xoa trán, buông buông buôngđiện thoại xuống. xuống. xuống.

… …

Buổi tối 6 giờ, Nhan Nhan NhanBạch Tịch từ thư viện ra, nhận nhận nhậnđược được đượcđiện thoại thoại thoạicủa Lý Thanh Thanh. Thanh. Thanh.

Lý LýThanh Thanh: “Cậu ra khỏi khỏi khỏithư viện chưa, chưa, chưa,tớ vừa hay có buổi liên hoan câu lạc bộ, bộ, bộ,đi đi đira khỏi trường bằng cổng sau thư thư thưviện, có muốn đi cùng cùng cùngtiện tiện tiện đường không?”

“Liên hoan? hoan? hoan?Liên hoan gì gì gì vậy?” Nhan Bạch Bạch BạchTịch đeo tai nghe nghe nghelên.

Ngón cái cô cô côlướt qua khung chat, sau chuyện buổi chiều, Bạc Ngạn Ngạn Ngạnlại gửi gửi gửicho cho cho mấy tin tin tinnhắn, nhắn, nhắn,nhưng nhưng nhưngđều bị bị bị cô côchặn thông báo, báo, báo,hiện tại tại tạikhung khung khungchat chat chatvới anh một chấm đỏ, đỏ, đỏ,nhưng cô không bấm vào.

Lý Thanh Thanh ở đầu đầu đầukia thở thở thởdài: “Thì cái câu lạc bộ bộ bộtrinh thám mà tớ điền nhầm đơn vào lần trước ấy, chẳng có có cóhoạt động nào nào nàora ra rahồn, ngày nào cũng ăn uống, ăn đến đến đếnbéo cả người rồi đây này.”

“Nhưng “Nhưng “Nhưngmà chỗ ăn cơm lại đúng hướng hướng hướngbệnh viện, tớ ăn xong sẽ đến bệnh viện thăm ba tớ,” Lý Thanh Thanh ThanhThanh Thanh Thanhhỏi, “Cậu đi đi đikhông, không, không,chúng ta ăn lẩu bò.”

Khi lòng lòng lòngbàn tay Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch lướt trên điện thoại, màn màn mànhình hình hìnhlại lại lạisáng lên, lên, lên,vẫn là là làtin tin tinnhắn của Bạc Ngạn, hỏi cô khi nào về.

Cô không muốn muốn muốnđể ý, dứt khoát trả lời Lý Thanh Thanh: “Tớ vừa từ từ từthư viện ra, đi đi đicùng cùng cùngcậu cậu cậunhé.”

Địa điểm điểm điểmăn cơm ở ngay khu kinh doanh doanh doanhgần trường, người trong câu lạc bộ bộ bộtrinh thám cũng không phản đối việc Lý Thanh Thanh Thanh Thanh dẫn thêm một người.

Cô gái xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, ai mà mà màkhông thích.

Bữa cơm ăn được một một một nửa, điện điện điệnthoại thoại thoạicô đổ chuông, chuông, chuông, là là Bạc Ngạn, người vẫn luôn nhắn nhắn nhắntin tin tinmà không được trả lời.

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchnhìn hai hai haigiây, không không khôngphớt lờ nữa, cầm lấy điện điện điệnthoại, thoại, thoại,vòng ra ra rakhỏi chỗ ngồi bên bên bêncạnh, cạnh, cạnh,đi đi điđến đến đếnbên cửa cửa cửasổ nghe máy. máy. máy.

Điện thoại vừa vừa vừakết nối, giọng anh truyền ra ra ratừ ống nghe: “Khi nào về? Chú Lý nói hôm nay em không bảo chú ấy đến đón.”

“Muộn một chút, em đang đang đangăn cơm ở ở ở ngoài.”

“Ừm, với ai?”

“Thanh Thanh.” Thanh.” Thanh.”

“Em với Lý Thanh Thanh thôi hay còn có người khác?”

Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch im im im lặng một thoáng, cảm giác bị trói trói tróibuộc lại bò bò bòlên sống lưng, giọng hơi lạnh: “Bạc “Bạc “BạcNgạn, anh anh anhđừng kiểm soát em như tra tra trahỏi phạm nhân vậy.”

Người Người Ngườiở đầu dây bên kia rất rất rấtbình tĩnh: “Không “Không “Khôngmuốn anh tra hỏi cũng được, vậy em nói nói nóicho anh địa chỉ hiện tại của của củaem, em, em,và đang ăn cơm với những những nhữngai.”

Nhan Bạch Tịch cảm cảm cảmthấy thấy thấykhông thể nói chuyện với anh được nữa: nữa: nữa:“Anh “Anh “Anhlàm vậy vậy vậykhông không khôngphải là đang tra hỏi sao?”

“Em “Em “Emkhông không khôngthể làm gì cũng phải báo báo báocáo với với vớianh, mọi người người ngườicùng ăn cơm cũng cũng cũngphải đọc đọc đọctên tên têntừng người trên bàn cho anh nghe.” Trán Trán Tráncô nhíu chặt, vì vì vìcảm xúc kích động mà mà màtốc độ nói nói nóicũng cũng cũngnhanh hơn.

“Bạc Ngạn, anh làm em rất khó khó khóchịu, chịu, chịu,buổi chiều chiều chiềuở tòa nhà học viện cũng vậy, tuy tuy tuylời Tống Chi Lâm nói không đúng, nhưng anh cũng không cần thiết phải luôn che che chemắt mắt mắtkhông cho cho choem nhìn anh ta”

“Còn nữa, anh anh anh luôn dùng dùng dùngđủ đủ đủloại…” Cô Cô Cô hít một hơi, hơi, hơi,dừng dừng dừnglại, tìm từ ngữ, “Anh “Anh “Anh luôn dùng đủ loại phương pháp pháp pháp thủ đoạn đoạn đoạnđể để đểlừa dối dối dối em.”

Bạc Ngạn vẫn luôn im lặng nghe cô cô cônói, chỉ đến câu câu câunày mới lên tiếng đính chính: “Không phải lừa dối em, em, em, thích em, muốn muốn muốnem bên cạnh cạnh cạnhanh.”

“Không phải Bạc Ngạn, anh đang trói buộc em.”

“Bảo bối, anh muốn em em emchỉ nhìn thấy một mình anh thôi.” thôi.” thôi.”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchhít hít hítmột hơi thật sâu, còn còn còn định nói nói nóitiếp, chỉ nghe đầu đầu đầudây bên bên bênkia Bạc Ngạn lại lại lạinói nói nóimột câu cực kỳ trầm tĩnh.

“Địa chỉ, anh đến đón em.” em.” em.”

“Em “Em “Em không cho.”

“Em nói vậy anh chỉ có có cóthể đi đi đihỏi Lý Thanh Thanh.”

“Em cũng cũng cũngsẽ không không khôngđể cậu cậu cậuấy nói cho anh biết.”

Không khí khí khí nhất thời căng thẳng, ống ống ốngnghe yên yên yênlặng một lát, giọng Bạc Ngạn từ đầu đến đến đếncuối vẫn vẫn vẫnvững vàng, khiến khiến khiếncảm xúc của cô cô côcó vẻ hơi kích động.

Cô lại thở ra ra ra một hơi, hơi, hơi,nhắc lại lập trường trường trườngcủa mình: “Em “Em “Em sẽ không nói địa chỉ cho anh, anh, anh,hôm hôm hômnay ăn đến đến đếnmấy mấy mấygiờ giờ giờ về cũng cũng cũnglà chuyện của riêng em, em, em,anh không có có cóquyền can thiệp.”

Dứt lời, không đợi Bạc Bạc BạcNgạn nói nói nóithêm, cô trực tiếp cúp cúp cúpđiện thoại, hơn hơn hơnnữa còn còn còntạm thời cho số di di diđộng của anh vào vào vàodanh danh danhsách đen.

Đứng Đứng Đứngbên cửa cửa cửasổ hít hít híthai hơi không khí trong trong tronglành, cô cô cô quay lại chỗ chỗ chỗngồi, Thanh Thanh đang nghe điện thoại.

Cô kéo ghế ngồi xuống, xuống, xuống,nhìn về phía Thanh Thanh, Lý Thanh Thanh Thanh Thanhlại che micro, lấy lấy lấyđiện thoại ra, ghé đầu lại lại lạigần, nhỏ nhỏ nhỏgiọng: giọng: giọng:“Bạc Ngạn đấy, hỏi chúng ta ở đâu, đâu, đâu,tớ chưa nói.”

Nhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchđẩy đẩy đẩyly ly lynước trái trái tráicây trước mặt ra, không không khôngcó biểu biểu biểucảm gì: “Đừng nói cho cho choanh ấy.”

Lý Thanh Thanh đáp một tiếng, đang nghĩ cớ từ chối, chối, chối,lại lại lạinghe Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch nói: “Cậu “Cậu “Cậucứ cứ cứnói nói nói thẳng là tớ bảo vậy.”

Lý Thanh Thanh ThanhThanh nhìn sắc mặt cô cô côbạn hai giây, đặt điện thoại thoại thoạilại bên tai, tai, tai,truyền truyền truyềnđạt lại lời nói cho Bạc Ngạn Ngạn Ngạn đầu dây bên bên bênkia.

Cuộc gọi kết thúc, cô cất điện thoại, thoại, thoại, kéo ghế ngồi sát lại bên Nhan Bạch Tịch, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, hai người cãi cãi cãinhau à?”

Nhan Bạch Tịch lắc lắc lắcđầu, có có cóvẻ không muốn nhắc nhắc nhắctới.

Thanh Thanh thấy không muốn nói, nói, nói,cũng không hỏi hỏi hỏinhiều nhiều nhiềunữa, đưa đưa đưa tay gắp cho cô một cái bánh bao hấp nhân viên vừa mang lên: “Ăn chút chút chútnày đi, ngọt ngọt ngọt ngọt, vị siêu ngon.”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchnhận lấy. lấy. lấy.

Cô không khẩu vị lắm, bánh bao ăn được một một mộtnửa, lại uống nước trái cây, cách lúc cô cúp cúp cúpđiện thoại của Bạc Bạc Bạc Ngạn đã qua vài phút.

Nĩa vừa vừa vừaxiên miếng rau trước mặt định ăn hai miếng, chợt nghe một một mộtnam sinh sinh sinhngồi bàn chéo đối diện kêu lên: “Vãi “Vãi “Vãichưởng, cái gì gìđây ‘thông ‘thông ‘thôngbáo tìm người’.”

Cậu ta đưa điện thoại cho người bên cạnh xem: “Bạc Ngạn đăng đấy, đã được share vào bao nhiêu group rồi, anh ấy nói bạn bạn bạn gái anh ấy đang đang đangăn cơm gần gần gầntrường, trường, trường,ai nhìn thấy gửi vị trí cho anh ấy, anh ấy thưởng thưởng thưởnghai vạn.” (hai vạn vạn vạn tệ)

“Đây cãi nhau rồi sao, vãi,” nam sinh sinh sinhcó chút kích động, “Có “Có “Cóai biết biết biếtbạn gái đàn anh ai không??”

Trải lòng