Chương 41

Miếng Miếng Miếng cải xanh trên nĩa của Nhan Bạch Tịch rơi xuống, xuống, xuống,sau lưng cô hơi lạnh buốt, ý nghĩ đầu tiên tiên tiênlóe lên là Bạc Ngạn có bị điên không không khôngvậy?? vậy?? vậy??

Hai bàn cộng lại cũng hai ba mươi người, thế nào cũng người người ngườibiết biết biết“bạn gái Bạc Ngạn”, bị tiếng kêu của của của nam sinh kia thu hút sự chú ý, nhao nhao nhaonhao túm túm túmđầu lại nhìn nhìn nhìnmấy mấy mấylần, tiếp đó có có cóngười quen biết Nhan Bạch Tịch cẩn thận liếc nhìn nhìn nhìnvề phía cô.

Một nữ sinh trong đó sợ Nhan Nhan NhanBạch Tịch khó xử, kéo tay áo nam nam namsinh kia, nhỏ giọng: “Sao “Sao “Saomà hóng hớt hớt hớtthế, ăn cơm của cậu cậu cậuđi.”

Nam sinh kia kia kia có cóvẻ vẻ vẻhơi hơi hơingốc, ngốc, ngốc,không hiểu ý là là là gì, cười ngơ ngác: “Sao “Sao “Saovậy, hai vạn tệ tệ tệđó, tớ hóng chuyện hỏi chút thôi mà.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchkhông ăn nổi nữa, buông đũa, đưa tay tay tay qua: “Cho tớ xem xem xemmột chút được không?”

Nam Nam Namsinh sinh sinh kia sửng sửng sửngsốt.

Nữ sinh vừa vừa vừalên lên lêntiếng vỗ vỗ vỗcậu ta: “Người ta muốn xem điện thoại của cậu kìa! kìa! kìa!Điếc hả, đưa cho Tịch Tịch Tịch Tịchxem chút đi.”

Nam Nam Namsinh ngơ ngơ ngơngác đưa điện thoại qua, Nhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch nói câu “Cảm ơn”. ơn”. ơn”.

Ánh mắt cô cô côdừng trên màn hình.

Nói là “Gợi ý tìm người” thì hơi quá, Bạc Ngạn Ngạn Ngạnchỉ đăng một tin nhắn rất ngắn gọn, gọn, gọn,chỉ có ba ba badòng, dòng, dòng,nhưng chắc hẳn cũng là do anh cố tình khuếch tán ra rất nhiều group.

Tin Tin Tinnhắn không kèm bất kỳ hình ảnh ảnh ảnhhay thông tin cá nhân nào của của củacô, mục đích chính đúng là để để đểngười nhìn nhìn nhìn thấy cô thuận thuận thuậnmiệng miệng miệngbáo tin, để anh có thể tìm được cô.

Thế nên chẳng trách nam sinh kia cũng không biết biết biếtlà cô, cô, cô,cứ thế hỏi hỏi hỏioang oang trên trên trênbàn.

Nhưng vẫn là quá… vượt quá phạm vi cô cô côcó thể chấp nhận.

Cô lịch sự trả lại lại lạiđiện thoại, sau đó cầm lấy di động của mình đứng dậy. dậy. dậy.

“Tịch Tịch.” Lý Thanh Thanh Thanh Thanhgọi gọi gọicô từ phía sau.

Đồng thời hai bàn người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, mắt, mắt,đều háo hức muốn hóng chuyện.

Bạc Ngạn là nhân vật nổi tiếng trong trường, trường, trường, Nhan Bạch Tịch cũng xinh đẹp đến mức khiến người ta khó lòng không không khôngchú chú chúý, chuyện phiếm về trai tài gái sắc, ai cũng muốn nghe.

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchđi đi điđến cửa quán cơm, cơm, cơm,gọi gọi gọiliền hai cuộc cuộc cuộcđiện thoại, Bạc Ngạn không nghe máy, máy, máy, có cóthể là đang lái xe, cũng có thể là là làtrước khi tìm được cô, anh không cho cô cơ hội cãi cãi cãinhau với anh.

Tóm lại là gọi mấy cuộc đều vô ích, cô cầm điện điện điệnthoại thoại thoạiquay trở trở trởlại.

Ngồi Ngồi Ngồixuống xuống xuốnglần lần lầnnữa, Lý Thanh Thanh bưng trà nóng tới: “Tịch Tịch.”

Nhan Bạch Tịch có chút chút chútuể oải, xua xua tay.

Bạc Ngạn đến đến đếnrất rất rấtnhanh, cô cô côcầm điện điện điệnthoại đi đi đivề rồi ngồi xuống chưa đến mười phút, ngẩng mắt lên lên lênvừa hay nhìn thấy thấy thấychiếc chiếc chiếc xe thể thao của anh dừng lại bên bên bênngoài nhà hàng.

siêu xe, nên mới đến nhanh nhanh nhanhnhư vậy.

Tiếp đó là anh đẩy cửa xuống xe, cô cúi đầu gửi tin tin tinnhắn cho anh: [Em [Em [Emtự qua đó, anh mà mà màvào vào vàolà em giận thật đấy.]

Gửi xong tin nhắn, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, nhìn nhìn nhìnthấy Bạc Bạc BạcNgạn dừng chân bên ngoài nhà hàng.

Tay phải anh anh anhxách một cái túi mua hàng màu trắng trắng trắngsữa, sữa, sữa,không không không biết bên trong trong trong là làgì.

Nhan Bạch Tịch thực ra không muốn qua qua quađó chút nào, nào, nào,nhưng cô cô côlại lại lạikhông muốn Bạc Ngạn đi vào, vào, vào,chỉ đành nói vậy.

Cô Cônhíu mày thật thật thật sâu, thấy Bạc Ngạn đợi không được được đượccô đứng dậy đã đã đãbước vài bước lên bậc thang, đi vào trong trong trongnhà hàng.

Những người ăn ăn ăncơm cùng trong mấy mấy mấyphút vừa vừa vừarồi đã trao đổi thông tin, tin, tin,biết biết biếtcô chính là “bạn gái” mà mà màBạc Bạc BạcNgạn tìm kiếm, lúc này có cólịch sự đến đến đếnmấy mấy mấycũng không khỏi đưa mắt mắt mắtnhìn qua qua quavài lần.

Bạc Ngạn đứng ở ở ởcửa cửa cửanhà hàng, đối mặt với cô đang ngồi ở góc trong.

Khi Bạc Bạc BạcNgạn đợi hồi lâu, chuẩn bị nhấc bước đi đi đitới, tới, tới, cầm lấy túi xách đứng dậy: “Thanh Thanh, tớ về trước, các cậu cứ từ từ ăn nhé.”

Lý Thanh Thanh đương nhiên cũng thấy thấy thấyBạc Ngạn, gật gật gậtđầu, lại nói với với vớicô: “Có chuyện gì thì gọi cho tớ.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchkhông ở ở ở lại thêm, thêm, thêm,đeo túi lên vai, đi về phía cửa nhà hàng, còn chưa đi tới gần, Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđã đón lấy, một tay nắm lấy lấy lấycô, tay tay taykia lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình đội lên đầu cô, ôm cô cô côvào lòng. lòng. lòng.

Hai người vừa ra khỏi nhà hàng, hai bàn người lúc nãy liền nổ tung. tung. tung.

“Thật sự sự sự là làBạc Ngạn tìm bạn gái gái gáinên đăng tin tin tinà?? Tớ Tớ Tớ còn tưởng tưởng tưởngai đùa dai.”

“Chứ “Chứ “Chứsao, cậu không thấy người ta lái xe đến tận cửa tìm rồi à.”

“Nói “Nói “Nóithật nhé, xe của Bạc Ngạn đẹp thật đấy, bao nhiêu tiền nhỉ…”

“Đừng hỏi, hỏi thì cậu cũng không mua nổi nổi nổiđâu.”

“Bạc “Bạc “BạcNgạn tốt với với vớibạn bạn bạngái anh ấy thật, cậu không thấy thấy thấylúc nãy à? Mang cả sữa tới, còn cắm sẵn ống hút mới đưa vào tay cô gái người ta.”

Nhan Bạch Tịch bị bị bị kéo ra cửa, khi sắp đi đến xe, xe, xe,cuối cùng cũng bùng bùng bùngnổ.

Cô dừng dừng dừnglại, dùng sức rút tay mình mình mìnhra.

Tay trái Bạc Ngạn trống không, anh quay đầu lại, lại, lại, rồi tiến tiến tiếnlên nửa bước, bước, bước,động tác rất rất rất nhẹ nhàng muốn muốn muốnkéo vào lòng.

“Ăn “Ăn “Ănno chưa?” Anh thấp thấp thấpgiọng giọng giọnghỏi. hỏi. hỏi.

“Chưa, nhưng em em emcũng không đói,” cô đẩy Bạc Ngạn ra, hộp sữa sữa sữa ấm trong tay kia kia kiacũng cũng cũng nhét lại vào tay anh, “Em không uống.”

Món Món Mónlẩu lẩu lẩubuổi tối hơi cay, dạ dạ dạdày cô thực sự không thoải mái, nhưng cô cô côkhông muốn nhận lòng lòng lòngtốt tốt tốtkiểu này của Bạc Ngạn vào lúc này.

“Ừm, không sao,” sao,” sao,”Bạc Ngạn rút ống hút ra, ra, ra, ném hộp hộp hộpsữa vào vào vàothùng rác rác rácbên bên bêncạnh, giọng điệu không chút chút chútgợn gợn gợnsóng, sóng, sóng,“Muốn uống gì lát nữa nữa nữachúng ta mua thứ khác.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchnghẹn tức, đẩy anh: “Anh đừng lại gần em!”

Bạc Bạc Bạc Ngạn dừng lại, cách cô cô côhơn nửa nửa nửamét, nhìn cô tức tức tứcđến ngực phập phập phậpphồng, thở hổn hển.

Nhan Nhan NhanBạch Tịch đối diện với với vớianh, một lát sau: “Ai nói với anh em đây?”

Bạc Ngạn không không khônggiấu giếm: “Tin “Tin “Tin nhắn đăng đăng đăngđi, có người nhắn tin cho anh, nói nhìn nhìn nhìnthấy thấy thấyem bên bên bên này, người đầu tiên nhắn tin cho anh, hai hai haingười, tổng tổng tổngcộng đưa bốn vạn.” vạn.” vạn.”

Thái độ anh anh anhtừ đầu đầu đầuđến cuối đều bình thản, thản, thản,Nhan Bạch Tịch càng càng càngtức giận, giống như đấm vào bịch bông, muốn cãi nhau cũng không cãi nổi.

Cô nhìn anh, giọng nói hơi khàn: “Anh “Anh “Anhkhông thể làm vậy, anh anh anhđang hạn chế tự do do do của em.”

Bạc Ngạn Ngạn Ngạngiải thích với cô: “Anh không không khôngcó, anh chỉ muốn biết em ở đâu, đâu, đâu,đừng để anh tìm không thấy thấy thấyem.”

“Anh có đấy, Bạc Ngạn, không ai tìm bạn gái không thấy lại dùng cách này cả.”

“Đừng khóc, lạnh lắm, vào xe với anh.” anh.” anh.”

Bạc Bạc BạcNgạn nói đừng khóc, mắt Nhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchlại càng cay xè, không nói nói nóinên lời là tức giận hay hay haylà ấm ức: “Anh làm vậy để để để mọi người đều tìm tìm tìmem, em, em,tất cả mọi người đều biết em là bạn bạn bạngái anh, anh cố ý.”

Anh Anh Anhđúng là cố ý, anh chính chính chínhlà muốn cho cho chotất cả cả cảmọi mọi mọingười đều biết.

Bạc Ngạn không phản phản phản bác, chỉ chỉ chỉ nhìn cô hai hai haigiây, giây, giây,lại tiến về phía phía phíatrước, muốn nắm tay cô: “Lạnh lắm, vào vào vàoxe với anh.” anh.” anh.”

“Em không đi!”

Bạc Ngạn nuốt lời định nói, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô, lại bước sang phải một một mộtbước, đứng ở phía trước nghiêng của cô, giúp cô chắn gió lạnh thổi từ từ từ đầu gió gió giótới.

“Vậy em mặc mặc mặcáo vào vào vào rồi mắng mắng mắnganh, mắng mắng mắngthế thế thếnào anh cũng nghe, nghe, nghe,chuyện hôm nay cũng là anh sai.” Thái độ nhận sai của anh rất rất rấttốt.

Anh thực ra hơi muốn ôm cô, gần đây triệu chứng khát khao tiếp xúc da thịt vẫn vẫn vẫnluôn rất nghiêm trọng, mỗi tối đều đều đềumuốn được cô cô côchạm vào, nhưng anh biết nếu nếu nếubây giờ đưa ra ra rayêu cầu, cô cô cô nhất định sẽ càng càng càngtức tức tứcgiận hơn.

Hơn nữa anh đến tìm cô, vốn dĩ dĩ dĩcũng không phải vì cơn khát tiếp xúc xúc xúcda thịt, chỉ đơn thuần tâm thích, dục vọng vọng vọngchiếm chiếm chiếmhữu khiến anh không không khôngchấp chấp chấpnhận được việc cãi nhau, muốn biết biết biếtcô đang ở đâu mà thôi. thôi. thôi.

Lúc này này nàyvì trạng thái bệnh lý, thể anh hơi nóng lên, tinh tinh tinhthần cũng chút hoảng hoảng hoảng hốt, nhưng vẫn cố nhịn xuống. xuống. xuống.

Anh nhìn cô, để xoa dịu cảm xúc của cô, lại lần lần lầnnữa nhắc nhắc nhắclại: “Không vui thì thì thìmắng anh, đánh anh cũng cũng cũngđược, sao sao saocũng được.”

Nhan Bạch Tịch khẽ sụt sịt, sịt, sịt,ổn định lại lại lạitinh tinh tinhthần, vài giây sau, giọng giọng giọngnói trầm ổn vang lên: “Em không muốn mắng mắng mắnganh, em muốn muốn muốnchia tay.” tay.” tay.”

Im lặng ngắn ngủi vài vài vàigiây.

Là Làgiọng nói nhàn nhàn nhànnhạt của của củaBạc Ngạn, giọng anh vốn vốn vốnlạnh lùng, lùng, lùng,nhưng đối với cô luôn có chút ôn hòa: “Không được được đượcđâu bảo bối.” bối.” bối.”

“Em không thể chia chia chiatay với anh.”

Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu: “Tại sao không được? Yêu đương đương đươngvốn là là làchuyện của hai phía…”

Bạc Ngạn không cho cô cơ hội phản bác nữa, đi lên, giúp cô kéo khóa áo khoác lên, giọng nói vẫn ổn định, chắc chắn: “Anh nói nói nóikhông không khôngđược chính là không được.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch muốn đẩy anh anh anhra, lại bị người ta bao lấy tay.

Gió đêm quá quá quálạnh, lạnh, lạnh, đứng ở ởđây lâu, tay cô đã đã đãlạnh cóng, Bạc Bạc BạcNgạn dùng lòng lòng lòngbàn tay ấm áp bao lấy lấy lấyngón tay cô, lại lần nữa điều chỉnh chỉnh chỉnhvị trí, giúp cô chắn toàn bộ gió gió giólạnh.

Anh cụp mắt nhìn cô: “Lên xe trước rồi rồi rồinói, nếu không em em emcó đứng đứng đứngđây nói nói nóimột một mộttiếng đồng hồ, anh anh anhcũng sẽ không đồng ý.”

Nói xong, anh nắm nắm nắmtay cô lập lập lậptức tức tức đi về phía xe, vài giây giây giâysau, đi đi điđến đến đếnghế lái, mở cửa xe, xe, xe, ôm Nhan Bạch Tịch ngồi lên.

Nhan Bạch Tịch bị động tác của anh anh anhlàm cho kinh ngạc, nhoài người muốn mở cửa xe, xe, xe,cửa ghế lái đã bị anh khóa chặt. chặt. chặt.

Anh ngồi trên trên trênghế ghế ghếlái, ôm cô trên đùi mình. mình. mình.

Một tay tay tayôm ôm ômeo eo eocô, cô, cô, tay kia bật bật bậtmáy máy máy sưởi điều điều điềuchỉnh nhiệt độ thích hợp, hợp, hợp,lại từ hộc chứa đồ lấy ra một chai nước, nước, nước,đặt đặt đặt dưới cửa gió gió gióấm thổi nóng, nóng, nóng,thổi một lát, thử thử nhiệt độ rồi rồi rồinhét vào tay cô: “Uống “Uống “Uốngchút đi.”

“Em không muốn uống.”

Bạc Ngạn Ngạn Ngạngật gật gậtđầu, không ép ép ép buộc cô cônữa, chỉ ôm cô giúp giúp giúp cô cô sưởi ấm cơ thể.

Lúc nãy ở bên ngoài áo khoác khoác khoáccủa anh vẫn luôn mặc trên người cô, không không không biết vì sao nhiệt độ cơ thể anh lại cao hơn cô. cô. cô.

Bên Bên Bênngoài có chút mưa bay, mưa bụi li ti ti ti bám trên cửa cửa cửakính xe.

“Bạc Ngạn, em muốn chia tay.”

“Không được.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch không nói gì, hơi cúi đầu, nhìn chai nước nước nướctrong tay tay taymình.

Bạc Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, một một mộtlát sau, sau, sau,thu thu thuhồi tầm mắt: “Chuyện “Chuyện “Chuyệnhôm hôm hômnay là anh anh anhsai, hành vi của anh quá khích, khích, khích,không quan quan quantâm đến tâm trạng của em, em, em,anh đảm bảo sau này sẽ không không khôngxảy xảy xảyra ra ra tình huống tương tự nữa…”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịch nắm chặt chai chai chainước, ngước mắt: “Vậy những chuyện khác khác khácthì sao?”

Cô nói: nói: nói:“Không phải phải phảitiêu tiền tìm người, thì cũng sẽ là là làchuyện khác, anh quá cực đoan, sự việc không phải phải phảichỉ có có cótrắng hoặc hoặc hoặcđen, tình yêu yêu yêunên có sự cân bằng, lúc cương lúc nhu.”

“Cho nên em không thích anh anh anhnhiều như vậy đúng không.” Bạc Ngạn Ngạn Ngạnnhìn cô cô côbỗng nhiên nói.

Trong xe nhất thời thời thờiim lặng lặng lặnglại, chỉ có tiếng gió điều hòa rất nhỏ.

Đối mặt hai giây, Nhan Bạch Tịch chớp mắt mắt mắtđầy che giấu, tầm mắt mắt mắtrời rời rờikhỏi mắt mắt mắtanh, hơi cụp xuống, không nói gì.

Bạc Ngạn Ngạn Ngạnsớm đã liệu được câu trả trả trảlời của cô, hiểu hiểu hiểurõ gật đầu, im lặng một lúc lâu, nói tiếp: tiếp: tiếp:“Cho nên có lẽ em không biết kiểu kiểu kiểuthích của anh là rất cực hạn, là nồng nhiệt, nhiệt, nhiệt,không có chuyện cân bằng bằng bằnglúc cương lúc nhu.”

“Trong giá trị quan của của củaanh, thích thích thíchmột cách nới lỏng như thế không phải là thích.” Anh giải thích.

Chính Chính Chínhlà phải nhiệt liệt, không không khôngphải phải phảiđối phương thì thì thìkhông thể, thể, thể,trói thật chặt.

Nhan Bạch Tịch trầm mặc, sau đó gật gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy nên nên nênchúng ta không hợp nhau.”

“Đừng nói chuyện này nữa,” máy sưởi đã ấm, Bạc Ngạn Ngạn Ngạngạt cửa gió điều hòa sang sang sangmột một mộtbên, bên, bên,“Anh “Anh “Anhkhông không khôngmuốn nghe.” nghe.” nghe.”

Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchlại nhíu mày: “Anh “Anh “Anhnhư vậy là logic logic logiccường cường cườngđạo…”

Bạc Bạc BạcNgạn cười, anh vòng qua đầu gối làm cô ngồi ngay ngay ngayngắn trên đùi đùi đùimình: “Anh đúng là cường đạo, đạo, đạo,nếu không em cũng không thể nào bây giờ là bạn gái của của của anh, nhưng hợp hay không, không, không,chúng ta từ từ nói sau, đừng vội vội vộikết luận sớm sớm sớmnhư vậy.” vậy.” vậy.”

“Còn nữa, nữa, nữa,nếu em còn nhắc đến chia tay, anh anh anhsẽ nói chuyện của chúng ta ta tacho ba mẹ anh và và vàba mẹ em biết, ba ba bamẹ mẹ mẹem ở đại lục lục lụcgặp chút phiền phức mới gửi em đến đến đếnnhà anh.” anh.” anh.”

Nhan Bạch Tịch ngẩng phắt đầu lên.

Bạc Ngạn Ngạn Ngạnthực ra không muốn muốn muốndùng dùng dùngchuyện chuyện chuyện này để để đểép ép épcô, nhưng anh thật thật thậtsự không có cách cách cáchnào buông tay, giọng nói nhàn nhạt, nhạt, nhạt,ôn hòa: “Bất “Bất “Bất kể là ba mẹ bên bên bênnào, nào, nào,họ họ họđều rất hy vọng nhìn thấy chúng ta ở bên nhau.”

“Cho nên anh nói nói nóirồi, em em emkhông không không trốn thoát được đâu.” đâu.” đâu.”Anh nhìn cô. cô. cô.

Hô hấp hấp hấpNhan Nhan NhanBạch Tịch hơi loạn, bàn tay đang nắm nắm nắmcổ cổ cổtay áo anh vô thức siết chặt. chặt. chặt.

Bạc Ngạn vén tóc mai qua tai giúp cô, tay kia nâng cằm cô, cô, cô,cúi đầu đến gần: “Cho nên chúng ta từ từ nói, nói, nói,đừng đừng đừngnhắc đến đến đếnchia tay nữa, cũng đừng lúc nào cũng để để đểanh tìm không thấy em.”

Một tay anh nắm nắm nắmgáy cô, cô, cô,luồn vào tóc cô: cô: cô:“Điên lần này là đủ rồi, em chắc cũng không muốn nhìn thấy có lần sau sau sauđâu.”

Trải lòng