Vì màn uy uy uyhiếp trong xe hôm hôm hômđó, sau khi về đến đến đếnnhà, nhà, nhà,Bạc Ngạn hoàn hoàn hoàntoàn toàn toànbị Nhan Bạch Tịch chặn ngoài cửa.
Đoạn Chi Ngọc có công việc ở Hong Hong HongKong, dạo gần đây đều ở nhà.
Lúc lên lầu lầu lầu hai, bà nhìn thấy Bạc Ngạn dừng dừng dừnglại trước trước trướccửa phòng Nhan Nhan NhanBạch Tịch, Tịch, Tịch,không khỏi khỏi khỏi nghi hoặc: “Con đứng đứng đứngđó làm gì?”
Bạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạnhoàn hồn, ngước mắt lên, thấy là mẹ ruột mình, anh xoa xoa xoaxoa ngón tay phải, cúi mắt nhìn điện thoại: thoại: thoại:“Không có gì, phòng ngủ ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí.”
Phòng Phòng Phòngngủ ngủ ngủcủa anh có ban công, dưới ban công là sân sau biệt thự, ăn ăn ănno rửng mỡ mới mới mớira hành lang thông thông thôngkhí chắc.
Đoạn Đoạn ĐoạnChi Chi ChiNgọc không bị bị bịlời nói bâng quơ này của anh lừa, ngược lại càng càng càngnhíu mày sâu hơn, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchđang đóng chặt.
Bà Bà Bàtháo đồng hồ đeo đeo đeotay đi đi đitới, ngờ ngờ ngờvực: “Gần “Gần “Gầnđây con với với vớiTịch Tịch TịchTịch quan hệ hệ hệtốt hả? hả? hả?Hay Hay Haylà là làkhông tốt?”
Hai ngày trước lúc vợ chồng chồng chồngLâm Vi còn ở đây, bà cũng bắt gặp Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđứng trước trước trướccửa phòng Nhan Bạch Tịch. Tịch. Tịch.
Bạc Bạc BạcNgạn đã đi về phía trước vài bước, dựa vào lan can can can hành lang, lang, lang,anh đang cúi đầu xem tin nhắn mình gửi cho Nhan Bạch Tịch. Tịch. Tịch.
Từ Từ Từlúc lúc lúcvề nhà cô không không khôngthèm để để đểý đến anh nữa, nữa, nữa,thật sự là bị chọc tức rồi. rồi. rồi.
Cất Cất Cấtđiện thoại, anh ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Cũng được.” được.” được.”
Cái dáng vẻ qua loa đó của anh rõ ràng là đang nói dối. dối. dối.
Đoạn Chi Ngọc ít khi quản anh, anh, anh,nhưng con gái nhà người ta ở nhà nhà nhàmình, mình, mình,ít ít ítnhiều vẫn vẫn vẫnphải chú ý một chút: “Thu cái tính đó của con lại, đừng có bắt nạt người ta.”
Bạc Ngạn cười cười cườinhạt một tiếng, tiếng, tiếng,mi mắt hơi hơi hơicụp xuống, vẫn vẫn vẫnlướt qua khung chat không không không hề có hồi âm âm âmkia. kia. kia.
“Mẹ nói con có nghe không đấy?” Đoạn Chi Ngọc cao giọng hơn một một mộtchút.
“Thế nào là bắt nạt?” Anh liếc liếc liếcmắt lên.
Đoạn Chi Chi ChiNgọc Ngọc Ngọccòn còn cònchưa chưa chưakịp nói, anh lại hỏi: “Cô ấy sinh sinh sinhtháng mấy?”
Đoạn Chi Ngọc Ngọc Ngọcvén vén vén áo choàng, vẫn cảm thấy anh kỳ quặc: “Tháng Hai.”
Bạc Ngạn “ờ” một một mộttiếng, đút điện thoại thoại thoạivào túi, nói một câu: câu: câu:“Sang “Sang “Sangnăm tháng Hai là là là hai mươi?” (Tuổi mụ)
“Không “Không “Khôngthì thì thì lùi lại một một mộttuổi, tuổi, tuổi,mười tám?” Đoạn Chi Ngọc chặn họng anh. (Tuổi thật) thật) thật)
Bạc Ngạn không không khôngnói nói nóigì, nhưng ánh mắt lại lại lạicó chút thay thay thayđổi, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Điện Điện Điệnthoại thoại thoạiĐoạn Chi Ngọc reo reo reolên, lên, lên,có cuộc cuộc cuộcgọi gọi gọi công việc đến, bà bà bàvừa vừa vừacúi mắt xem số gọi gọi gọiđến vừa đuổi anh: “Được “Được “Được rồi, về phòng con đi, đừng đứng đây đây đâyngứa mắt.” mắt.” mắt.”
Bạc Ngạn lười biếng ừ một tiếng, không có dấu hiệu hiệu hiệuđịnh đi.
Đoạn Chi Ngọc cũng không muốn quản quản quảnanh nữa, nữa, nữa, xoay người người ngườiđi đi đivề phía phía phíathư phòng ở sườn sườn sườnđông, đông, đông,nhấc máy máy máy nghe điện thoại.
Khi Khi Khibà rẽ vào thư phòng, hành lang lại lần nữa nữa nữayên tĩnh, lòng lòng lòngbàn tay tay tayBạc Bạc BạcNgạn lại lướt nhẹ nhẹ nhẹ màn hình, hình, hình,Nhan Bạch Tịch vẫn không trả trả trả lời anh. anh. anh.
Yết Yết Yếthầu anh trượt trượt trượtlên xuống, xuống, xuống,rất rất rấtkhó khó khóchịu.
Hôm nay nay naytiếp xúc hơi hơi hơiít, anh thực sự khao khát cô, nhưng nhưng nhưngcô cô côgái gái gáinhỏ vẫn đang giận, bây bây bâygiờ mà gõ cửa cửa cửađi vào mặt mặt mặtdày mày mày màydạn dạn dạndính lấy cô, đúng là là làcó hơi hơi hơiphiền người.
Nghĩ vậy, anh vén vén véntóc mái để lộ vầng trán trán trán trơn bóng, bóng, bóng,nghĩ bụng bụng bụngnhịn nhịn nhịnchút vậy. vậy. vậy.
Anh rất thích cô, cũng không thể ép ép épcô cô côthêm nữa, nên chút chút chútchuyện này vẫn có thể nhịn nhịn nhịnđược.
Nghĩ vậy, vậy, vậy,anh anh anhcất điện điện điệnthoại đi về về vềphòng mình.
Liên tiếp mấy ngày Nhan Bạch Tịch đều không nói chuyện với Bạc Ngạn Ngạn Ngạn nữa, buổi sáng ăn cơm không để ý đến anh, anh, anh,ở trường trường trường không nghe điện thoại của anh, buổi buổi buổitối cũng không về cùng anh.
Không phải ở thư viện học bài thì là muốn ăn cơm cơm cơmvới Lý Lý LýThanh Thanh, tóm lại buổi buổi buổitối bất kể Bạc Ngạn đi lúc nào, cô đều đều đềucó lý do từ chối đi cùng cùng cùnganh.
Đến chiều thứ sáu, sáu, sáu,đã là ngày thứ tư tư tưhai hai hai người không có bất kỳ tiếp xúc nào, nào, nào,Bạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạnkhông nhịn nổi nổi nổinữa.
“Vẫn không nghe nghe nghe à?” Lý Thanh Thanh liếc nhìn điện thoại trên bàn, lên tiếng tiếng tiếnghỏi một câu.
Đây đã là là làcuộc gọi thứ ba Nhan Bạch Tịch cúp máy máy máychiều chiều chiềunay, nay, nay,chuyện xảy ra ở ở ởquán lẩu lẩu lẩubò mấy ngày trước cô vẫn chưa quên.
Bạc Bạc BạcNgạn người này đúng là có chút đáng sợ, muốn có được, cũng làm ra ra rađược.
“Tịch Tịch…” Lý Thanh Thanh đặt bút bút bútxuống, nhẹ nhàng kéo tay áo Nhan Bạch Tịch, “Hai người đang giận dỗi dỗi dỗiphải phải phảikhông? Hay là là làcậu nói với tớ đi, tớ giúp cậu phân tích xem sao?”
Bờ vai Nhan Bạch Tịch chùng chùng chùngxuống, không không khôngbiết phải nói thế nào.
Sách vở vở vở cứng nhắc bày ra trước trước trướcmặt, mặt, mặt,nhưng vì điện thoại của Bạc Ngạn, buổi chiều cô cô côthực ra ra ravẫn vẫn vẫnluôn không không khôngxem vào được được đượcmấy, nhưng còn lâu mới đến cuối kỳ, có vài video bây giờ không xem cũng cũng cũngđược.
“Thanh Thanh,” cô chạm chạm chạmvào cây bút bi trên bàn, mắt hơi hơi hơicụp xuống, “Tớ hơi muốn chia tay, nhưng anh ấy ấy ấykhông đồng ý.”
Lý Thanh Thanh khẽ “A” một tiếng, tiếng, tiếng,trong giọng nói không quá bất ngờ, đắn đắn đắnđo một một mộthồi rồi nói: “…Tớ không biết biết biếthai người làm làm làmthế nào mà ở bên bên bên nhau, nhưng cậu nhớ tớ đã nói rồi chứ, chứ, chứ,trước buổi gặp mặt tân sinh viên, tớ đã cảm thấy anh ấy ấy ấy thích cậu, ánh mắt anh ấy nhìn nhìn nhìncậu cậu cậulà kiểu cắn chặt rồi sẽ không không không buông tay.” tay.” tay.”
Lý Thanh Thanh Thanh Thanhnói nói nóinhững lời này trong lòng rất áy áy áynáy, dù sao sao saoBạc Ngạn Ngạn Ngạncũng đã giúp cô không không khôngchỉ một lần, nhưng dù nói nói nóithế nào, Nhan Bạch Tịch vẫn có có cótrọng lượng lượng lượnghơn trong lòng cô một chút.
“Vậy “Vậy “Vậycậu nghĩ sao?” Sốt ruột thay thay thaybạn, Lý Thanh Thanh cẩn thận đưa ra ý ý ýkiến của mình, mình, mình,“Đơn “Đơn “Đơnphương chia tay tay taykhông được à, cậu nói chia tay là chia tay, tay, tay,không thèm để ý đến đến đếnanh ta nữa?” nữa?” nữa?”
Nhan Bạch Tịch lắc đầu: đầu: đầu:“Hình như như nhưkhông được…”
Hai ngày trước cô đã đã đãgọi điện điện điệncho Lâm Vi, bóng gió hỏi hỏi hỏiqua – những những nhữnglời Bạc Ngạn nói quả quả quảthực là sự thật.
Nhà cô ở ở ởđại lục gặp chút rắc rối, cả Lâm Vi Vi Vivà Nhan Vĩ Minh đều đều đềuhy hy hyvọng nhà họ họ họBạc có có cóthể chăm chăm chămsóc cô, nên nếu nói cho ba mẹ biết cô và và vàBạc Ngạn Ngạn Ngạnở ở ởbên nhau, đúng là kết quả mà các bậc trưởng bối đều mong muốn nhìn nhìn nhìnthấy.
Hơn nữa, hiện tại ngoài ngoài ngoàinhà họ họ họBạc ra, cô cô côcũng không không khôngcó nơi nào để đi.
Không thân thích, còn phải phải phảiđi học học họcở ở ởđây, nên dù thế nào cũng nhất định định địnhphải duy trì trì trìmối mối mốiquan hệ gặp mặt với Bạc Ngạn.
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchcàng nghĩ nghĩ nghĩ càng cảm thấy tạm thời, hình như cô đúng là không không khôngcó cách nào trốn thoát.
Cô Cô Côthở thở thởdài dài dàimột một mộthơi.
Đang lúc trầm trầm trầmtư, tư, tư,điện thoại trên bàn lại lần nữa nữa nữarung rung runglên, nhưng lần lần lầnnày không phải điện thoại, mà là là làtin tin tinnhắn. nhắn. nhắn.
Bạc Ngạn: Ngạn: Ngạn:[Nghe [Nghe [Nghemáy đi bảo bối.]
Bạc Ngạn: [Em chắc không không khôngmuốn anh lại tốn hai vạn tìm em lần nữa đâu nhỉ.]
Mắt Nhan Bạch Tịch hơi hơi hơilóe lên, hai giây sau, trước khi tin tin tinnhắn tiếp theo của Bạc Ngạn đến, cô cô côvồ lấy lấy lấyđiện thoại thoại thoạiđứng dậy.
Cô rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng chóng chóng đi đến lối thoát thoát thoáthiểm.
Điện thoại thoại thoạigọi gọi gọiđi, chỉ một một mộttiếng chuông đầu dây bên bên bênkia đã bắt máy.
Cô đi xuống chiếu nghỉ giữa tầng ba ba bavà và vàtầng hai, không kiểm soát được cảm xúc, giọng hơi cao lên: “Anh đã nói anh sẽ không làm vậy nữa nữa nữa mà.”
Đầu dây bên kia im im imlặng một thoáng: “Nhưng anh cũng đã nói đừng để anh tìm không thấy em em emnữa.”
Nhan Bạch Bạch BạchTịch dựa lưng vào tường, tường, tường,có một thoáng nghẹt thở, cô cô cô ngửa đầu nhìn nhìn nhìntrần nhà, ổn định tâm trí, trí, trí,cố cố cốgắng đàm phán với với vớianh: “Cho dù ba mẹ em hy hy hyvọng em ở bên anh, nhưng nếu em em emnói với họ em thực sự không thích, nói anh ép ép épem…”
Bạc Ngạn đặt khẩu súng trong tay tay tayxuống, đi đi điđến bên cửa sổ: “Em biết anh rất rất rấtgiỏi giả vờ vờ vờmà.”
Nhan Bạch Tịch nín lặng.
Bạc Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng lặng lặnghai giây: “Em đơn thuần, lương thiện, rất nhiều chuyện không thể hạ mình làm làm làmđược, nhưng anh thì khác.”
Nói Nói Nóiđến đây, anh anh anhvô vô vô cớ cười một tiếng: tiếng: tiếng:“Em biết biết biếtanh rất xấu xấu xấu tính đúng đúng đúngkhông.”
“Cho nên đừng nghĩ cách khác nữa,” mi mắt mắt mắtanh cụp xuống, nuốt nước bọt, “Anh “Anh “Anhnói lại lần nữa, nữa, nữa,chúng chúng chúngta yêu yêu yêuđương tử tế.”
“Đừng để anh tìm không thấy, đừng nghĩ đến chia tay, cũng đừng nghĩ nghĩ nghĩcách khác để trốn thoát, Nhan Nhan NhanBạch Tịch, em em em bắt buộc phải ở bên anh.”
Nhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchthở thở thởmạnh: “Tại sao chứ?” chứ?” chứ?”
“Anh thích thích thíchem,” em,” em,”giọng Bạc Ngạn nặng nề, nề, nề,ngón trỏ trỏ trỏquẹt bụi bụi bụitrên trên trênbệ cửa sổ, “Em rồi cũng sẽ thích anh.”
Nhan Bạch Bạch BạchTịch nắm chặt điện điện điệnthoại thoại thoạikhông nói gì, cô nhắm mắt lại, thực ra ra ranếu không phải tính cách Bạc Ngạn mạnh mẽ đến đến đếnthế… cô cô côđúng là có có córung rung rung động.
Đầu Đầu Đầudây dây dâybên bên bênkia Bạc Ngạn không quan tâm cô đáp lại, tiếp tục nói: “Chỉ cần vẫn còn đang yêu đương, em có thể thể thểlàm mình làm mẩy, tùy tiện tiện tiệnmuốn làm gì gì gìthì làm, nhưng nhưng nhưngbắt buộc phải duy trì quan hệ yêu đương bình thường với anh.”
Nhan Bạch Tịch tức tức tứcgiận: “Vậy em muốn muốn muốnđi ăn cơm với bạn nam khác.” khác.” khác.”
Bạc Ngạn lạnh lạnh lạnhnhạt: “Không được.”
“Là anh nói muốn làm làm làmgì thì làm mà.”
“Yêu đương bình thường thường thườngem cũng nói với bạn bạn bạntrai là là làem muốn đi ăn cơm với bạn nam nam namkhác à?”
Nhan Bạch Bạch BạchTịch nghẹn lời, nửa giây sau, giọng chùng xuống: xuống: xuống:“Em không không khôngmuốn nói chuyện chuyện chuyệnvới anh nữa Bạc Ngạn, Ngạn, Ngạn,anh muốn làm gì thì làm.” làm.” làm.”
“Ừm,” Bạc Ngạn Ngạn Ngạnnhư không không khôngnghe thấy, “Nói cho anh biết em đang đang đang ở đâu, lát nữa anh qua đón em.” em.” em.”
Cúp Cúp Cúpđiện điện điệnthoại, thoại, thoại,đi về phía phòng tắm của căn cứ, tâm trạng trạng trạngBạc Ngạn cũng không không khôngtốt lắm.
Mấy Mấy Mấyngày ngày ngàykhông chạm vào cô, cơ thể anh anh anh đã đến giới hạn, ý nghĩ muốn được được đượcchạm vào, muốn được xoa dịu cứ quấn lấy lấy lấytrong đầu anh anh anhkhông dứt mỗi khi không tập trung làm làm làmchuyện nghiêm túc.
Trớ trêu thay bây giờ lại không phải phải phảithời cơ tốt nhất nhất nhấtđể để đểthân mật tiếp xúc với cô. cô. cô.
Bây giờ dỗ dành người ta mà anh còn hơi khó khó khó khăn, nói gì đến chuyện khác. khác. khác.
Bạc Ngạn ném khăn tắm lên giá, giá, giá,chỉnh nhiệt độ độ độnước lạnh nhất, cùng lúc đó điện thoại trên giá sáng lên, Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng cũng cũng gửi định định địnhvị tới, thư viện Đại học A.
Anh liếc nhìn, lau khô khô khôtay, tay, tay,trả lời một câu “Biết rồi.”
Vài phút sau từ phòng phòng phòng tắm đi ra, ra, ra,lúc đi về phòng thay đồ thì đụng phải Tống Kinh.
Tống Tống TốngKinh gần đây có giải đấu, đấu, đấu,sau bữa tối đều sẽ đến, luyện tập đến tận 10 giờ.
“Anh, cái viên đá thơm của anh rơi ở cửa phòng huấn luyện, luyện, luyện,em để ở ở ởphòng nghỉ của của củaanh rồi đó.”
Căn cứ cứ cứcủa đội Hong Hong HongKong rất lớn, ngoài phòng thay thay thayđồ chung, mỗi người còn có phòng nghỉ riêng.
Bạc Bạc BạcNgạn dùng dùng dùngkhăn khăn khăntắm lau lau lautóc, tóc, tóc,ừ một tiếng, không để để để ý lắm.
Đợi lúc lúc lúc quay lại lại lạiphòng nghỉ lấy đồ, nhìn thấy viên đá đá đáthơm đặt trên bàn, anh tiện tay cầm lấy nhét vào ngăn kéo đầu giường.
Viên đá thơm màu màu màutrắng hình hình hìnhtrứng, trứng, trứng,đặt trên đầu giường đã nhiều năm, cũng chỉ chỉ chỉnhỏ đi một chút chút chútmà thôi.
Từ rất lâu trước đây phát phát pháthiện hiện hiệntrong tủ đầu giường ở nhà, nhà, nhà,khoảng thời gian gian gianđó anh vì thi đấu mà mà màmất ngủ nghiêm nghiêm nghiêmtrọng, mùi hương này rất nhạt, có tác dụng an thần, anh anh anh ngủ ở nhà nghe quen rồi, thỉnh thoảng thoảng thoảngsẽ sẽ sẽmang mang mangđến phòng huấn luyện ở căn cứ.
Lúc tay rời rời rờikhỏi tủ, anh lại nhìn viên đá thơm đó thêm hai giây, bỗng nhiên nhớ ra thời gian viên đá này xuất xuất xuấthiện trong nhà.
Trước đó đó đóhình như như nhưNhan Bạch Tịch Tịch Tịch từng ở trong trong trong phòng ngủ của anh, hơn nữa nghĩ kỹ kỹ kỹlại, lại, lại, mùi hương này có chút giống với mùi hương thỉnh thoảng xuất hiện trên người cô. cô. cô.
Động tác đứng dậy của Bạc Ngạn dừng lại một một mộtchút.
Trước đây anh vẫn luôn cho rằng rằng rằng viên đá đá đáthơm này là do do doai đó đó đótrong nhà đặt, bây giờ giờ giờnghĩ lại, có thể là do do doNhan Nhan NhanBạch Tịch để lại lại lạilúc lúc lúc đó.
Ánh mắt liên tục dừng lại lại lạitrên đó, một lát sau anh cười một tiếng, tiếng, tiếng,ngón tay đẩy đẩy đẩyngăn kéo đóng lại.
…
Nhan Bạch Tịch quay lại lại lạichỗ ngồi vừa nãy, cả cả cảngười người ngườitrông vô cùng não não nãonề, tiện tay lật vài vài vàitrang sách, sự bực bội bội bộiâm ỉ muốn trào ra vẫn không hề hề hềlắng xuống.
Đã đến giờ ăn ăn ăncơm, Lý Thanh Thanh Thanh Thanhmuốn đi mua mua muacơm, thu dọn đồ đạc nhìn sang Nhan Bạch Bạch BạchTịch bên cạnh: “Tịch Tịch Tịch Tịchcậu đi không?”
Nhan Nhan NhanBạch Tịch lắc đầu: “Tớ “Tớ “Tớđợi Bạc Ngạn.”
Lý Thanh Thanh Thanh Thanhthở dài, chuyện tình cảm của người khác khác kháccũng không không khôngphải cô có thể xen vào, đứng khoanh khoanh khoanhtay một bên cũng có có cóchút chút chútbất lực. lực. lực.
Đang Đang Đangngưng thần suy nghĩ, Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchbỗng nhiên lại ngẩng đầu: “Lớp mình có có cóphải phải phảicó bạn bạn bạnsắp đi nước nước nướcngoài, hôm nay đang tổ chức tiệc chia tay cậu ấy phải phải phảikhông?”
Lý Thanh Thanh sửng sốt, nhớ ra: “Đúng “Đúng “Đúngrồi, ở nhà ăn nhỏ khu Đông.” Đông.” Đông.”
Lớp đại học giống như một một mộtmớ mớ mớhỗn hỗn hỗn độn, nam sinh này sắp đi muốn mời mời mờimọi người người ngườiăn ăn ăncơm, cơm, cơm,tin tin tinnhắn nhắn nhắngửi gửi gửivào group group grouplớp, không có bao bao baonhiêu người hưởng ứng, tổng cộng gom được 12-13 người, hẹn tối nay.
Nhan Bạch Tịch thật sự không muốn thuận theo ý Bạc Ngạn, cho dù bị bị bịép không thể chia tay, cũng ít nhất nhất nhấtkhông không khôngthể là thuận thuận thuậntheo theo theorăm rắp, anh anh anhnói sao thì làm vậy.
Bất kể cô làm gì, cũng phải gây chút chút chútphiền phức phức phứccho anh, muốn cãi nhau thì cãi nhau nhau nhauthôi.
Nhan Bạch Tịch gấp sách lại: lại: lại:“Chúng ta có có cómuốn đi xem náo nhiệt không?” không?” không?”
Mười phút sau, các cô nhắn trước vào group, đi về phía nhà ăn ăn ănnhỏ khu Đông. Đông. Đông.
Nam sinh kia kia kiatính tình tình tìnhrất phóng khoáng, hôm nay mời cơm cơm cơmcũng thực sự hy vọng mọi người người ngườiđều đều đềuđi, sau khi Lý Thanh Thanh hỏi các cô có thể tham tham thamgia đột xuất không, nam sinh đó thật sự rất vui, liên tục trả lời mấy mấy mấycâu được, còn bảo các cô cô côkhông cần mang đồ gì đến.
Nhưng xuất phát từ lễ phép, sau khi Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchvà Lý Thanh Thanh ra ra rakhỏi thư viện, vẫn rẽ vào vào vàocửa hàng hàng hànglưu niệm của Đại học A, A, A,chọn hai món đồ văn phòng phòng phòngphẩm sáng tạo. tạo. tạo.
Lý Lý LýThanh Thanh mua huy huy huyhiệu, Nhan Bạch Tịch thì chọn mô mô môhình máy bay.
Quà không nặng, nặng, nặng,chỉ là tấm lòng.
Nhà Nhà Nhàăn ăn ănnhỏ khu Đông, nói là căng tin nhưng càng giống nhà nhà nhàhàng tử tế hơn, món ăn kết hợp hợp hợpchính thức, thức, thức,mặt tiền trang trí cũng không không khôngkhác gì nhà hàng ở khu kinh doanh.
Chỗ ngồi ngồi ngồiđặt trước sát cửa sổ, Nhan Bạch Bạch BạchTịch và Lý Thanh Thanh Thanh Thanh còn chưa đi tới gần, người bên trong đã nhìn thấy thấy thấy các cô, cô, cô,vẫy tay chào hai hai haingười người ngườiqua. qua. qua.
Mấy kẻ đáng đáng đángghét như Lưu Trạch Văn không không khôngcó có cóở đây, không khí tương đối hòa hợp.
Đồ ăn vừa được dọn lên, tin nhắn của của củaBạc Bạc BạcNgạn đúng hẹn tới. tới. tới.
Bạc Ngạn: Ngạn: Ngạn:[Anh ở ở ởTây Tây TâyMôn 2, bây giờ ra nhé?] nhé?] nhé?]
Tây Môn Môn Môn2 là cổng trường trường trườnggần gần gầnthư viện nhất.
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchnhìn thấy tin nhắn nhắn nhắnkhông hề do dự, gõ chữ chữ chữgửi đi: [Em ở nhà hàng Lâm Uyển khu Đông.]
Bạc Ngạn: [Không [Không [Khôngphải ở thư viện viện việnà?]
Nhan Bạch Tịch: [Tạm thời qua qua quađây tham gia tiệc tiệc tiệc chia tay bạn học.]
Nhan Nhan NhanBạch Tịch: Tịch: Tịch:[Vừa [Vừa [Vừamới mới mớibắt đầu, đầu, đầu,anh muốn qua thì qua đây đây đây đợi em.]
Bạc Ngạn một một mộttay tay tayvịn vô lăng, nhìn hai hai haidòng chữ hiện lên trên màn hình, không không khôngcần cần cầnphân tích kỹ kỹ kỹcũng biết biết biếtcô vẫn đang giận.
Cũng phải, anh làm những chuyện chuyện chuyệnđó, không tức tức tức giận mới là có quỷ.
Yết hầu trượt xuống, xuống, xuống, anh trả lời: [Em ăn đi, anh đợi em.]
Đặt điện thoại thoại thoạisang bên, bên, bên,anh trực trực trựctiếp lái xe vào trường, men men mentheo con đường rợp bóng bóng bóngcây ít ít ítngười qua lại, lại, lại,từ Tây Môn Môn Môn2 chạy chạy chạythẳng đến Lâm Uyển khu Đông.
Xe cuối cùng cùng cùngcũng nhanh nhanh nhanhhơn người đi bộ, không đầy vài phút, phút, phút,đã đến con đường trước Lâm Uyển.
Là đến trường trường trườngđón người, anh không lái chiếc siêu xe lần lần lầntrước, mà là chiếc xe hơi màu màu màuđen thuần thấp điệu, kiểu xe mà chú chú chúLý thường dùng để đón họ họ họtan học.
Xe cũng đỗ một cách cách cáchkín đáo dưới bóng cây ven đường, anh không muốn lại giống như lần trước khiến Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchphải phải phảiđi về phía phía phíaanh trước mặt mặt mặtbao nhiêu người.
Vẫn đang cãi nhau, nhau, nhau,ngoài việc ép cô ở bên anh ra, ra, ra,những chuyện khác phải phải phảicúi đầu nhún nhường.
Xe đỗ đỗ đỗổn ổn ổnđịnh, định, định,anh anh anhmở cửa cửa cửaxuống xuống xuốngxe, gửi gửi gửitin nhắn cho cho chongười ta: [Anh ở ở ởcửa, ăn ăn ănxong nói anh biết, cùng về nhà.]
Nhan Bạch Tịch lướt màn hình hình hìnhxem tin nhắn, nhắn, nhắn,không trả lời, trực tiếp úp mặt điện thoại xuống.
Tính tình cô thực ra ra rarất rất rấtbướng, bướng, bướng, trông thì thì thì ngoan, nhưng nhưng nhưngthật sự sự sựbị ép đến nổi nổi nổinóng nóng nóngcũng sẽ không không khôngcứ thế thuận thuận thuậntheo ý người khác, khác, khác,phản kháng thế nào nào nào cũng là phản kháng, tóm lại là cũng cũng cũngmuốn gây chút khó chịu cho đối phương.
Cô Cô Côngồi ở vị trí sát cửa sổ, nghiêng đầu nhìn thấy chiếc xe đỗ đỗ đỗdưới dưới dướibóng cây.
Nam sinh thân thân thânhình cao ráo chân dài, dựa vào xe, xe, xe,áo áo áohoodie màu đen, kéo mũ trùm lên đầu, dáng vẻ cúi cúi cúi đầu xem điện thoại cũng cũng cũnggiống giống giống như trong họa báo.
Ánh mắt Nhan Bạch Tịch lại dời xuống, bất giác giác giácthở dài.
Trên bàn có có cóngười nhìn thấy Bạc Ngạn, không nhận nhận nhậnra là anh, huých người bên cạnh xem.
Anh cúi đầu, không không khônglộ mặt, nhưng chỉ nhìn vóc dáng cũng có thể nhận ra là một một mộtsoái soái soáica.
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchbuồn chán xoay cái ly, ly, ly,nghe mọi người tán gẫu.
Ăn thêm mười phút nữa, thức ăn trên bàn đã đã đãvơi vơi vơiđi quá nửa, tin nhắn thúc thúc thúcgiục của của củaBạc Ngạn gửi tới: [Được chưa, về nhà?]
Nhan Bạch Tịch xem xem xemđồng hồ, hơi nhíu mày: [Mới đến đến đếnnửa tiếng.] tiếng.] tiếng.]
Làm gì có ai đến chia tay người ta, ta, ta,cơm còn chưa ăn xong đã đã đãđi, thật không lịch lịch lịchsự.
Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđổi trọng tâm chân, chân, chân, ngước mắt mắt mắtlướt qua.
Cái Cái Cái thằng ngồi cùng cùng cùngbàn trong khoảng thời gian này đã nhìn cô ba lần, lần, lần,anh muốn muốn muốnkhoét mắt thằng đó ra, thật sự là không nhịn nổi nữa. nữa. nữa.
Bạc Bạc BạcNgạn: [Thật sự không đi?]
Nhan Bạch Tịch không trả trả trảlời.
Bạc Ngạn: Ngạn: Ngạn:[Cơm Lâm Lâm Lâm Uyển không không khônghợp khẩu vị em, đưa em đi ăn cái khác.]
Buổi sáng sáng sángdì Triệu ở nhà nấu hoành thánh nhỏ, cô đến dầu dầu dầumè còn không thích chấm, đồ ăn Lâm Uyển vừa dầu vừa vừa vừangấy, cô có có cóthể thích mới là là làquỷ.
Đợi hai phút, anh nhìn thấy Nhan Bạch Tịch liếc liếc liếcnhìn điện điện điệnthoại, nhưng không thèm thèm thèmđể ý ý ýđến anh. anh. anh.
Anh cười cười cườimột tiếng.
Được lắm.
Bạc Ngạn: Ngạn: Ngạn:[Anh đợi em ăn xong.]
Bạc Ngạn: [Nhưng cái thằng đeo kính ngồi chếch phía trước lại nói chuyện với với vớiem, bảo bảo bảonó cút thẳng đi.]
Nhan Bạch Bạch BạchTịch nghe thấy thấy thấytiếng thông báo lại lật điện thoại thoại thoạilên, nhìn thấy tin nhắn nhắn nhắnthì mày nhíu càng sâu hơn.
Người này tại tại tạisao lại vô văn hóa như như nhưvậy? Suốt ngày ngày ngàychỉ cút cút cút, không thể thể thểnói nói nói năng lịch sự hơn được à?
Cô tức đến nỗi lại úp điện thoại thoại thoạixuống lần lần lầnnữa.
Bạc Ngạn đợi bên bên bênngoài nhà hàng một tiếng rưỡi, Nhan Bạch Tịch không nghe nghe nghelời anh, ai ai ainói chuyện với cô, cô liền liền liềnnói chuyện với với vớingười người ngườiđó, vui vẻ, tươi cười cười cườihớn hở, nhiều nhiều nhiềuhơn hơn hơnhẳn bộ mặt tươi cười dành cho anh anh anhmấy ngày nay.
Trong đó, cái cái cáinam sinh ngồi ngồi ngồichếch phía trước đưa giấy ăn ăn ăncho cho chocô hai lần, cô đều lịch sự sự sựnhận lấy, nói cảm cảm cảmơn.
Đợi đến đến đếnlần thứ ba nam sinh lại lại lạichuyền đĩa thức ăn qua, cô cô côvẫn thân thiện và mỉm cười nhận lấy, ngay sau đó điện thoại nhận được được đượctin nhắn lần thứ hai trong đêm nay.
Bạc Ngạn: [Hay lắm.]
Bạc Bạc BạcNgạn: [Nhất định phải chọc chọc chọcanh tức tức tứcgiận đúng không?]
Nhan Bạch Tịch nhìn thấy thấy thấyhai dòng chữ này này nàythầm bĩu môi trong trong tronglòng, thích khó chịu chịu chịuthì thì thìcứ cứ cứkhó chịu đi, tốt nhất là đừng sống nữa.
Bạc Ngạn cất điện thoại, thoại, thoại,đổi tư thế dựa xe, tầm mắt thẳng tắp phóng qua, xuyên qua cửa cửa cửakính, dừng trên người người người cô.
Nhan Bạch Bạch BạchTịch không nhìn về phía đó, cũng không biết Bạc Ngạn nghĩ nghĩ nghĩgì, gì, gì,cũng không muốn quản anh nghĩ gì, cúi mắt, ống hút khuấy ly nước trái cây, cây, cây,má má máhơi hơi hơiphồng lên, lên, lên,cũng có chút khó chịu mơ hồ. hồ. hồ.
Lại qua nửa tiếng, bữa cơm này này nàycuối cùng cũng sắp tàn.
Nam sinh mời khách khách kháchuống chút rượu, cảm cảm cảmxúc khuếch khuếch khuếchđại, nhìn ai cũng cảm thấy là bạn học thân thiết thiết thiếtđáng yêu của của của mình, có chút rưng rưng nước mắt, nói muốn ôm mọi người người ngườimột cái.
Cậu Cậu Cậuta lần lượt ôm qua mấy người bên cạnh, cạnh, cạnh,Bạc Ngạn cũng nhìn nhìn nhìnra ra raý ý ýtứ.
Bạc Ngạn: [Ra đây, chúng chúng chúngta về.]
Nhan Bạch Bạch BạchTịch ban ban banđầu nhìn thấy tin tin tinnhắn này không hiểu ý gì, gì, gì,đợi đến khi nam sinh sinh sinhôm ôm ômqua qua quaLý Lý LýThanh Thanh Thanh Thanh rồi đi đến bên cạnh mình mới biết tại sao Bạc Ngạn lại lại lạinói vậy.
Mọi người đều đều đềubị cảm xúc xúc xúcsắp chia tay lây nhiễm, hoặc cao hứng, hứng, hứng,hoặc buồn bã, không khí rất tốt, cô cô côkhẳng định cũng không không khôngthể làm người mất hứng, đưa món quà trong trong trongtay tay tayqua, cũng nhẹ nhẹ nhẹnhàng ôm đối phương một cái.
Mà Mà MàBạc Ngạn ở trước xe nhìn thấy thấy thấy cảnh tượng tượng tượngnày, này, này,ánh mắt đã đã đãhoàn toàn chìm chìm chìm xuống.
Một Một Mộtlát sau, anh cụp mắt nhếch môi, môi, môi,cười cười cườimột tiếng. tiếng. tiếng.
Giỏi thật.
Đợi hai hai haitiếng đồng hồ, nhịn nhịn nhịnbốn bốn bốnngày, anh anh anhcòn chưa chưa chưacó đãi đãi đãingộ này, cô ở bên trong lại ôm người khác.