Chương 45

Lúc Nhan Nhan NhanBạch Tịch bị đè đè đèlên giường, Bạc Ngạn vẫn nói câu câu câu đó.

Một tay anh dịu dàng vuốt lên lên lênđỉnh đỉnh đỉnh tóc cô: “Em sẽ thích.” thích.” thích.”

Từ bãi bãi bãiđỗ xe đi lên, cô đã bị bị bịBạc Ngạn đưa đi tắm rửa, hiện tại trên người chỉ mặc một chiếc áo áo áochoàng choàng choàng tắm dài, vạt áo trước mở rộng, dây dây dâylưng áo áo áochoàng rơi lỏng lẻo giữa hai chân.

Anh tiện tay đẩy dây lưng ra thêm một một mộtchút, nắm lấy đùi phải nâng lên, ép về phía ngực cô, sau đó cúi đầu lại lại lạilần nữa hôn lên vị vị vịtrí trí trí hôm qua đã đã đãhôn.

Chỉ với trải nghiệm ngày ngày ngàyhôm qua anh dường như càng càng càngbiết cô bị hôn chỗ nào thoải thoải thoảimái nhất, bị hôn thế nào phản ứng lớn nhất.

Nhan Bạch Tịch thậm chí có thể cảm nhận được sống mũi cao cao caothẳng thẳng thẳngcủa anh cùng chạm chạm chạmvào nơi nơi nơiđó.

Cô Cô lơ lơđãng đãng đãngliếc xuống, trong tầm tầm tầmmắt mơ mơ mơhồ, nhìn nhìn nhìnthấy thấy thấylưng anh anh anhhơi gù gù gù xuống, cơ lưng mỏng sung huyết, cùng với… đỉnh đỉnh đỉnh đầu anh. anh. anh.

Mắt như bị bỏng, bỏng, bỏng,đột đột độtngột nhắm chặt lại, giơ cánh cánh cánhtay che trước mặt, đầu nghiêng sang sang sangmột một mộtbên, tai ép vào gối gối gốiđầu, toàn toàn toànthân trên dưới đều vì cái liếc mắt vừa rồi mà nóng bừng lên.

Cảnh tượng tượng tượngngày hôm qua không thấy được hôm nay cô cô côđã đã đãthấy. thấy. thấy.

Đã nói không thể bật bật bậtđèn mà… mà… mà…

Cánh tay phải cô đè đè đèchặt trước mắt, thỉnh thoảng không không khôngkiềm được cắn môi, phát ra ra ranhững âm thanh thanh thanhvụn vặt.

Thật lâu sau, Bạc Ngạn đứng đứng đứngdậy, dậy, dậy,giữ gốc đùi đùi đùicô kéo xuống thêm thêm thêmmột chút, sau sau sauđó lại lại lại lần nữa nữa nữacúi người, vẫn vẫn vẫnđịnh tiếp tục hôn.

Tay Nhan Bạch Tịch trượt khỏi mặt, vội vàng chống anh lại: “Đủ “Đủ “Đủrồi, đủ đủ đủrồi, không cần…”

Bạc Ngạn Ngạn Ngạnnắm nắm nắmtay kéo ra, nhìn nhìn nhìnthời gian: “Mới mười phút, em em emcòn chưa tới.”

Anh hôn lên lòng bàn bàn bàntay cô, thấm thấm thấmđi một một mộtchút ẩm ướt, ướt, ướt,mang mang mangtheo ý cười: “Hôm nay sao lại chậm hơn hôm qua thế?”

“Là hôm qua là lần đầu đầu đầutiên bị bị bịhôn?” hôn?” hôn?” Ngón tay anh anh anhlướt lên trên.

“Hay “Hay “Haylà kỹ thuật của anh không tốt?” Anh áp sát lại, hôn lên tai tai taicô, giọng khàn khàn đặc sệt, “Muốn hôn thế nào em nói đi.”

Nhan Nhan NhanBạch Tịch hai tay che che chetai lại, đầu nghiêng sang một bên, không muốn nghe những những nhữnglời lẽ bẩn thỉu thỉu thỉunày của anh. anh. anh.

Mặt cô nóng nóng nóngđến chín chín chín cả rồi, phản phản phản ứng sinh lý rất rất rấtchân thật thật thậtnhư Bạc Ngạn nói – bất kể kể kểlà hôm hôm hômqua qua quahay hôm nay, đều đều đềurất “thích”.

Cô Côkhẽ thở dài dài dàitrong lòng. lòng. lòng.

Nhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch không nói lời nào, anh giữ cổ tay cô cô côkéo kéo kéokhỏi mắt, dỗ dành: “Cúi “Cúi “Cúiđầu nhìn nhìn nhìnxem? xem? xem?Lát nữa nhìn xem anh hôn em thế nào.”

Nhan Nhan NhanBạch Tịch không không không nhịn được mắng ra ra ratiếng: “Anh biến thái à…” à…” à…”

Cơn khoái cảm vừa rồi vẫn vẫn vẫnchưa qua đi, giọng cô mềm mại, mại, mại,mắng người một chút cũng không không khôngkhó nghe.

Ngón tay tay tayBạc Ngạn cọ má cô, cô, cô,lười biếng: “Ừ nhỉ.”

Nói rồi anh anh anhgiữ hai hai haitay cô lại với nhau đè lên, không không khôngcho che mắt, sau đó đầu gối gối gốitách đùi đùi đùicô ra, lại lại lạicúi xuống, một lần lần lầnnữa “hôn” lên chỗ vừa rồi.

“Nhìn đi, bảo bối.” Anh vừa vừa vừahôn hôn hônvừa nói.

Nhan Bạch Tịch thoải thoải thoảimái mái máiđến không nói nên lời, muốn mắng người người ngườicũng mắng không ra.

Vài phút sau, sau, sau,Bạc Bạc BạcNgạn cuối cùng cũng rời đi, đi, đi,mà cô rốt cuộc cuộc cuộccũng giống như ngày hôm qua, hô hấp dồn dập, thở không ra hơi.

Bạc Ngạn nằm xuống xuống xuốngbên cạnh, kéo kéo kéo cô côvào vào vàolòng, ngón tay luồn vào tóc cô. cô. cô.

Cô đổ mồ hôi, thái thái tháidương đều ướt đẫm, đẫm, đẫm,hệ thống thống thốngngôn ngữ tạm thời thời thờiđóng đóng đóngcửa, không nói được một chữ ràng.

Người Người Ngườiôm cô hình như như nhưcười khẽ khẽ khẽmột tiếng, tiếng, tiếng,vỗ vỗ lưng cô, lại ghé ghé ghévào tai cô hỏi “Thích không”.

“Thích không”, không”, không”, “Thoải mái không”, anh giống như đang nói chuyện phiếm phiếm phiếmlặp đi lặp lại bên tai cô mấy lần.

Hồi Hồi Hồilâu lâu lâusau, khi bình bình bìnhtĩnh lại cô chỉ chỉ chỉcảm thấy mệt, giống như như như chạy mấy ngàn mét vậy, tay chân đều mềm nhũn, toàn thân như một vũng bùn.

đẩy đẩy Bạc Ngạn, giọng khàn khàn: “Em đói bụng.”

“Gọi đồ ăn ăn ănngoài cho cho cho em,” anh anh anhvén vén véntóc cô hôn lên trán, “Quán BBQ em nói kia, còn gọi gọi gọithêm một quán trà bánh nữa.”

Tai Nhan Bạch Tịch giật giật, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn anh.

“Sao “Sao “Saovậy?” Anh nâng cằm cô, cúi đầu hôn hôn hôncô.

Rất kỳ lạ, Bạc Ngạn chỉ cần nhìn cô là lại muốn muốn muốnhôn.

Bị hôn hai cái, Nhan Bạch Tịch lắc đầu, cúi cúi cúimắt: “…Không sao.”

Cô đúng là không thích ăn BBQ, BBQ, BBQ,chỉ là là lànói nói nóibừa bừa bừađể để đểkéo kéo kéodài dài dàithời thời thờigian, nên nên nênanh mới mới mớingoài việc gọi gọi gọiBBQ BBQ BBQgiúp giúp giúpcô, còn còn còngọi thêm một quán trà trà tràbánh nữa. nữa. nữa.

Đầu hơi choáng váng, váng, váng,cô nép vào lòng Bạc Bạc BạcNgạn không động đậy.

Bạc Bạc BạcNgạn rút cánh tay từ dưới người cô ra, ra, ra,giúp giúp giúp cô côđắp chăn chăn chăncẩn thận rồi đứng dậy, Nhan Bạch Tịch mở mắt, mắt, mắt,chậm nửa nửa nửa nhịp nhìn anh: “Anh đi đâu?”

Bạc Ngạn chống chống chốngtay lên giường cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô: “Đi tắm tắm tắmmột cái.”

Cô nhíu mày, giọng điệu mềm mại: “Không phải vừa tắm rồi sao?”

Bạc Bạc BạcNgạn cười một tiếng, giọng trầm thấp: “Em sướng rồi anh anh anh còn chưa sướng.”

Dứt Dứt Dứtlời anh đứng dậy đi về về vềphía phòng phòng phòng tắm, hai giây giây giâysau sau sauNhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch cuối cùng cũng hiểu ý anh là là làgì, gương mặt vừa hạ nhiệt lại lại lạibắt đầu nóng lên, tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, cô vén vén vénchăn chăn chănche đầu, chui chui chuivào trong.

Ngủ một giấc ngắn, lúc tỉnh lại lại lạilà bị Bạc Ngạn đánh thức.

Anh ngồi ở mép giường, tóc không sấy, sấy, sấy,nửa ướt nửa khô, khô, khô,một tay vén vén véntóc tóc tócmái: mái: mái:“Cơm đến rồi, rồi, rồi,dậy ăn cơm?”

Nhan Bạch Tịch buồn ngủ rũ rũ rũrượi, không không không có cósức lên tiếng, tiếng, tiếng, mí mí mắt díu díu díulại, lại, lại,lại nhắm mắt.

Bạc Ngạn hai tay chống lên lên lênchăn dựa sát sát sátlại, cố ý để để để nước trên tóc mình dính vào mặt cô, Nhan Bạch Tịch bị bị bịlạnh một chút, lại mở mắt.

Bạc Ngạn cười cười, cười, cười,giọng ôn hòa trầm khàn: “Dậy “Dậy “Dậyđi, đi, đi,tối ngủ ngủ ngủtiếp.” tiếp.” tiếp.”

Sau Sau Sauđó liên tiếp hai ngày ngày ngày đều không có tiết học, học, học,phản kháng giãy giãy giãygiụa cô cô côđều đã thử qua, cuối cùng mệt mỏi, bất chấp tất cả mà thỏa hiệp, cùng anh anh anh ở ởlại khách sạn.

Bạc Ngạn không không khôngbiết vì vì vìsao, mấy ngày nay cũng không đi đến chỗ huấn luyện, không biết tìm từ từ từ đâu ra đủ loại đĩa đĩa đĩaghi hình giải đua xe mô tô đường trường, dùng máy chiếu của khách sạn chiếu lên, cùng cô cô côxem.

Trong lúc lúc lúcđó Ngô Ngô NgôVăn Vũ gọi gọi gọiđến một cuộc điện điện điệnthoại, lúc ấy Bạc Ngạn đang ở ở ởtrong bếp chiên trứng gà, một tay đút túi quần, tay kia dùng dùng dùngxẻng lật trứng trong chảo đáy đáy đáybằng. bằng. bằng.

Đại thiếu gia gia giakhông giỏi giỏi giỏilàm mấy việc này, nhưng lại lại lạirất thích, buổi sáng chiên lạp xưởng, xưởng, xưởng,chiên trứng, nướng bánh mì, không hề gọi đồ đồ đồăn của khách khách kháchsạn.

Điện thoại bật loa loa loangoài đặt trên trên trênbàn đá đá đáhoa cương, Nhan Bạch Tịch đang ngồi ngồi ngồitrên pha pha phaxem TV, nghe được được đượccuộc đối thoại của họ.

Video Video Videogiải đua là Bạc Ngạn bỏ tiền tìm người mua, mua, mua,qua tay hai người bạn, giá cả tự nhiên nhiên nhiên cũng không thấp.

Rất nhiều hình ảnh trực trực trựctiếp của giải đấu, đấu, đấu,góc quay đẹp đẹp đẹp đều chỉ chỉ chỉ một bản.

Chi tiết phía phía phíasau cô không nghe được nữa, Bạc Ngạn đại khái là không không khôngmuốn thảo thảo thảoluận luận luậnchuyện này trước mặt cô, tắt bếp, nhặt điện thoại thoại thoạiđi ra chỗ chỗ chỗkhác khác khác nghe.

Mấy ngày trôi qua, qua, qua,bữa ăn đều đều đềuhợp khẩu vị của cô, cô, cô,lúc không ăn cơm cơm cơmthì cùng cô xem giải giải giảiđua, xem xem xem phim truyền hình, còn tìm những trò chơi ban đầu đầu đầu cô côthích nhưng nhưng nhưngchưa từng chơi chơi chơiqua.

Buổi tối thỉnh thoảng thoảng thoảngra ngoài đi dạo, cô nói muốn mua quần áo, Bạc Ngạn Ngạn Ngạnliền đưa cô đến trung tâm thương mại mại mạiQuốc Mậu Mậu Mậugần đó, cô chọn, anh thì dựa vào phía sau trả trả trảtiền cho cô.

Ngoài Ngoài Ngoàira, mỗi tối… không đúng, đúng, đúng,thỉnh thoảng ban ngày cũng sẽ, hôn môi hoặc là “vần vò” cô.

Anh nói là hầu hạ, hạ, hạ,thì đúng đúng đúnglà hầu hạ, dùng miệng miệng miệnghoặc ngón ngón ngóntay, mỗi lần lần lầnlàm làm làmđến cuối cùng cô đều mềm nhũn như vũng vũng vũngbùn, da đầu tê dại không biết mình mình mìnhđang ở đâu. đâu. đâu.

Mặt Mặt Mặtđỏ bừng bừng bừngvùi vào chăn, chăn, chăn,thở thở thởdốc bình ổn lại, không không không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, mỗi lần đến cuối cùng đều thật sự rất thoải mái rất thoải mái…

Anh Anh Anhthật sự rất biết hôn, tai, xương xương xương quai xanh, xanh, xanh, xuống chút nữa, hôn chỗ nào cũng cũng cũngvậy.

Mỗi lần kết thúc Bạc Ngạn đều sẽ đi tắm, tắm, tắm,ban đầu cô chỉ mơ hồ biết, về về về sau thì hoàn toàn toàn toànhiểu rõ rõ rõanh vào vào vàotrong đó làm gì.

Có một lần anh ra ngoài lúc cô cônhìn anh một cái, anh tư thế thế thếnhàn nhã, hoàn hoàn hoàntoàn không né tránh. tránh. tránh.

Thấy cô nhìn mình, anh anh anhđi tới tới tớiduỗi duỗi duỗitay vuốt cô, nói “Em không chạm chạm chạmvào vào vào chẳng lẽ còn không không khôngcho phép anh tự tự tựmình giải giải giảiquyết?”.

Tai Nhan Nhan NhanBạch Tịch Tịch Tịchbỏng bỏng bỏngrát, nghẹn nửa ngày mới nặn ra một câu mắng chửi, nói xong kéo chăn trùm kín người, không thèm để ý đến anh nữa.

Người đứng trước giường giường giường hình như cười một tiếng, đưa tay qua qua quaxoa xoa xoaxoa xoa xoacái đầu đầu đầukhông được che kín kín kíncủa cô, sau sau sauđó đó đóđi ra ngoài phòng lấy lấy lấyđồ đồ đồăn ngoài. ngoài. ngoài.

Buổi sáng ngày ngày ngàycuối cùng, Nhan Bạch Tịch tan tan tanhọc liền đi đến văn văn vănphòng phòng phòng khoa.

Giáo viên phụ trách chương chương chươngtrình trao đổi sinh viên đang đang đanggọi gọi gọiđiện thoại, cô đứng đứng đứngcách xa bàn làm việc một chút, cúi cúi cúimắt nhìn nhìn nhìntập tài liệu trong tay, lặng lẽ chờ đợi.

Có vài tài liệu cần nộp trong sách viết không rõ ràng lắm, lắm, lắm,để đề phòng, cô vẫn muốn muốn muốnđến hỏi một một mộtchút.

Cuộc điện thoại này của của củagiáo giáo giáoviên kéo kéo kéodài hơi lâu, chân cô cô cômỏi nhừ, nhưng không phải do đứng, mà là tối qua cùng Bạc Ngạn “chơi” đến quá muộn.

Nghĩ vậy, cô cô côkéo kéo cổ áo, bàn tay tay taybuông thõng bên người không dấu vết mà véo nhẹ chân chân chânmình.

Lúc cuộc gọi gọi gọisắp kết thúc, cửa văn phòng bị gõ vang, người từ từ từngoài đi đi đivào. vào. vào.

Cô Côquay đầu nhìn nhìn nhìnlại, là Tống Tống TốngChi Lâm Lâm Lâmđã đã đãlâu không gặp. gặp. gặp.

hơi nhíu mày, mày, mày,theo bản năng năng năng nhường sang sang sang bên cạnh một bước, chuyện lần trước cô vẫn chưa quên, bất bất bấtkể Bạc Ngạn Ngạn Ngạn có có vấn đề hay hay haykhông, không, không,cách làm của Tống Chi Lâm Lâm Lâmcô cũng cũng cũnghoàn toàn không đồng tình.

Cũng không không khôngphải nói cô và Bạc Bạc Bạc Ngạn cãi cãi cãinhau, thì cô sẽ đứng đứng đứngvề phía phía phíaTống Chi Chi ChiLâm.

Đúng sai phải trái, cô biết rõ.

Không có ý ý ý định bắt chuyện với với vớiTống Chi Lâm, ánh mắt cô dời sang một bên, nhìn ra cái cây ngoài cửa sổ.

Tống Chi Chi Chi Lâm đứng ở phía phía phíasau nghiêng của của củacô, ánh mắt dừng dừng dừngtrên người cô, muốn nói nói nóilại thôi, thôi, thôi,vừa vừa vừa hạ quyết tâm chuẩn bị mở mở mởmiệng, miệng, miệng,giáo giáo giáoviên viên viênquản lý lý lýchương trình đã kết thúc cuộc gọi.

“Thưa cô, cô, cô,đây đây đây tài tài tàiliệu bổ bổ bổsung ạ.” ạ.” ạ.” Tống Chi Chi ChiLâm tiến lên hai hai haibước, đặt một túi giấy lên bàn làm việc.

Thực tập và bảo nghiên (xét (xét (xét tuyển thẳng lên cao học) học) học)anh anh anh ta đều có chuẩn bị, vốn định từ bỏ tư tư tưcách bảo nghiên để ở ở ởlại lại lạicông ty, nhưng có có có mấy giải thưởng đều vì vì vìBạc Ngạn Ngạn Ngạn đăng ký nên anh anh anhta không giành được, suy đi tính lại, lại, lại,anh ta vẫn quyết định tiếp tục học học họccao học. học. học.

Hôm nay đến đây, là để nộp nộp nộp bổ sung phần phần phầntài liệu cuối cùng.

“Được rồi, biết biết biếtrồi,” nữ giáo viên liếc liếc liếcnhìn tài liệu liệu liệuTống Chi Chi ChiLâm đưa, đặt đặt đặt túi giấy sang bên tay phải, rồi nhìn sang Nhan Bạch Tịch, “Em “Em “Em có có việc gì?”

Nhan Nhan NhanBạch Tịch dừng lại, đợi Tống Chi Lâm hoàn toàn rời khỏi khỏi khỏivăn phòng, lại dừng dừng dừng thêm hai hai hai giây, mới đến gần đặt tờ đơn đăng ký ký ký lên bàn giáo viên: “Em “Em “Emmuốn muốn muốnhỏi một chút về về vềchương trình trao trao traođổi đổi đổisinh sinh sinhviên viên viênạ.”

Hỏi Hỏi Hỏi xong lại từ văn phòng đi ra, vẫn gặp phải phải phảiTống Tống TốngChi Lâm.

Anh ta hình hình hìnhnhư như nhưkhông đi, vẫn luôn luôn luônđứng ở hành lang đợi đợi đợi cô.

Nhan Bạch Tịch lặng lẽ lẽ lẽnhét nhét nhéttờ rơi chương trình trình trìnhtrao đổi đổi đổivào ba lô, lô, lô,Tống Chi Lâm Lâm Lâmđi tới, tới, tới,trong tay cầm hai chai nước, một chai định định địnhđưa cho cô.

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchlắc đầu từ chối. chối. chối.

“Buổi trưa có có cómuốn muốn muốnăn ăn ăncơm cùng cùng cùng nhau không?” Tống Chi Chi ChiLâm hỏi.

Nhan Nhan NhanBạch Tịch: “Không “Không “Khôngcần.”

Im lặng lặng lặnghai giây.

Tống Chi Lâm hơi hơi hơicúi cúi cúimắt, nhìn chai nước trong tay: “Chuyện lần trước, xin lỗi đã để xảy ra tình huống huống huốngnhư vậy, anh không không khôngcố ý muốn đặt đặt đặt em vào hoàn cảnh đó.”

Anh ta ta tanói nói nóiđến đến đếntình huống xấu hổ ba người lúc ấy. ấy. ấy.

Nhan Bạch Tịch vẫn lắc đầu: “Anh có nghĩ nghĩ nghĩ đến chứ, anh chỉ không ưa Bạc Ngạn, nên mới không để ý đến những thứ khác.” khác.” khác.”

Thực Thực Thựcra nói một cách nghiêm nghiêm nghiêmkhắc thì Bạc Ngạn còn còn còntệ hơn Tống Chi Chi ChiLâm rất nhiều, nhưng nhưng nhưngkhông biết biết biết sao khi thực thực thựcsự so sánh, cô cô côlại cảm cảm cảmthấy mọi người nhìn chung chung chungdễ chấp chấp chấpnhận Bạc Ngạn hơn.

Nghĩ Nghĩ Nghĩkỹ lại, cô cảm thấy có có cóthể là là làdo Bạc Ngạn Ngạn Ngạnkhông không khôngbiết xấu xấu xấuhổ hổ hổmột cách quá quá quálộ lộ lộliễu liễu liễura bên ngoài.

Tống Chi Lâm bị cô cônói đến đến đếncứng họng, một lát sau, mở miệng định định địnhgiải thích thêm, điện thoại Nhan Bạch Tịch lại reo lên. lên. lên.

Cô Côliếc nhìn tên người gọi đến, bước sang bên cạnh hai bước, bắt máy.

Giọng nói lười biếng của Bạc Ngạn: “Buổi trưa tan học về à?”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch siết chặt quai túi: “…Ừm.”

Bạc Ngạn điều điều điều chỉnh lại báng báng bángsúng (có thể là đang đang đangở căn cứ tập bắn): “Anh hôm nay có có cótiệc tiệc tiệctối, chiều hai ba ba bagiờ giờ giờvề, đợi anh anh anh nhé?”

Đế Đế Đếgiày giày giàyNhan Bạch Tịch cọ cọ cọxuống đất, đất, đất, lại “Ừm” một tiếng.

“Sao cứ cứ cứừm ừm thế,” anh ở đầu dây bên kia cười cười cườimột tiếng, ngang ngược vô lý, “Nói thích anh đi.”

“Anh “Anh “Anhcó bệnh à… Bạc Ngạn.”

Người Người Ngườibị mắng mắng mắngở đầu dây bên kia lại cười thành thành thànhtiếng, tâm trạng có vẻ rất tốt.

“Được rồi, không không khôngđược được được sau lưng anh tùy tiện nói chuyện chuyện chuyệnvới người khác, đợi anh về.”

Không nghe nghe nghe thấy hồi âm, Bạc Ngạn lại lại lạilơ đãng hỏi một câu: “Nghe thấy không?”

“Biết rồi.” rồi.” rồi.”Giọng Giọng Giọngcô gái hơi thiếu kiên nhẫn, nói xong liền cúp cúp cúpmáy.

Tiếng tút tút trong ống nghe rõ ràng, Bạc Ngạn lấy điện thoại thoại thoạikhỏi tai, liếc nhìn màn hình, khóe khóe khóemôi môi môicong cong conglên không hạ xuống, ném điện thoại ra.

Lúc Nhan Nhan NhanBạch Tịch quay lại, Tống Chi Lâm vẫn chưa đi.

Anh Anh Anhta vừa vừa vừanghe thấy giọng cô, tự nhiên nhiên nhiêncũng biết biết biếtcô đang gọi gọi gọiđiện thoại thoại thoạicho ai.

“Em… vẫn còn ở bên Bạc Bạc BạcNgạn sao?”

Nhan Bạch Tịch cất điện thoại đang đang đangchuẩn bị bị bịđi, nghe thấy câu câu câunày, này, này,dừng chân, thoáng nhíu mày, mày, mày,hai lần lần lầngặp mặt gần đây, những câu hỏi của của củaTống Chi Lâm luôn luôn luônlàm rất khó chịu.

Giọng cô hơi nhạt: nhạt: nhạt:“Chuyện này không liên liên liênquan đến anh.”

Tống Chi Lâm tự giễu cười một tiếng: “Sao lại không không khôngliên liên liênquan, vốn dĩ nên nên nênlà anh…”

“Nhan Bạch Tịch.” Tịch.” Tịch.” Một giọng nói nói nóikhác vang lên từ đầu đầu đầukia hành lang.

Nhan Nhan NhanBạch Tịch Tịch Tịchvà Tống Chi Lâm đồng thời thời thờinhìn nhìn nhìnqua, là Ngô Văn Văn Văn Vũ.

Cũng Cũng Cũngthật thật thậttrùng hợp, năm năm nămtư, sắp tốt nghiệp, thủ tục tục tụccần làm nhiều, Ngô Ngô NgôVăn Vũ cũng đến nộp nộp nộptài liệu.

Anh Anh Anhta đi nhanh tới tới tớigần, gần, gần,nhìn nhìn nhìnthấy Tống Tống TốngChi Chi ChiLâm cũng cũng cũngsửng sửng sửngsốt, sốt, sốt, gật đầu chào hỏi lấy lệ, ánh mắt lại lại lạichuyển chuyển chuyểnsang sang sangNhan Nhan NhanBạch Tịch: “Hai người người ngườisao lại ở đây?”

Nhan Bạch Tịch không muốn dính dáng dáng dánggì đến Tống Chi Lâm, để tránh bị Bạc Bạc BạcNgạn biết lại có phiền phức.

Cô bước sang bên cạnh đi về phía Ngô Văn Vũ, phân rõ giới hạn với Tống Chi Lâm, vừa định định địnhnói chuyện, bên kia Tống Chi Lâm đã mở mở mởmiệng trước: “Vừa mới gặp trong văn văn vănphòng, phòng, phòng,lâu lắm không gặp, ôn chuyện chuyện chuyệncũ.”

Câu này của anh ta vốn đã có chút vấn đề, từ từ từ“ôn chuyện cũ” vừa nói nói nóira, ra, ra, càng khiến quan hệ hai người có vẻ thân thân thân thiết.

Trán Nhan Bạch Tịch nhíu càng càng càngsâu, liếc liếc liếcmắt nhìn anh ta một cái. cái. cái.

Ngô Văn Văn VănVũ hiển nhiên cũng ý thức thức thứcđược lời lời lờinói nói nóithân mật của Tống Chi Lâm, chút không hiểu, hiểu, hiểu,mơ hồ “Ồ” “Ồ” “Ồ”một tiếng.

Tầm mắt lại lại lạichuyển qua, vẫn nhìn Nhan Nhan NhanBạch Tịch: “Tôi định định định đến chỗ chỗ chỗcủa Bạc Ngạn một một mộtchuyến, em đi cùng anh không? Buổi trưa còn có thể ăn ăn ăncơm cùng cùng cùngnhau.”

Ngô Văn là người vô tư, tư, tư,Nhan Bạch Tịch còn chưa kịp trả lời, anh ta ta tađã bấm số số sốgọi đi: đi: đi:“Đồ “Đồ “Đồmày mày màymuốn lát nữa tao tao taomang cho, à đúng đúng đúngrồi, tao gặp Nhan Bạch Tịch, Tịch, Tịch,mang cô ấy ấy ấyđi đi đicùng tìm mày nhé?”

Người đầu dây bên kia không biết nói câu gì, gì, gì,Ngô Văn Vũ lại nói: “Cô ấy đang ở cạnh tao, vừa rồi đang đang đangnói chuyện với Tống Tống TốngChi Lâm.”

“Là tao tao taogặp được hai người họ.”

Ngô Văn Vũ buột miệng nói xong câu câu câunày, này, này,tim Nhan Bạch Tịch đánh thịch một tiếng, cô vừa mới nói nói nóidối Bạc Ngạn qua điện thoại xong.

“Tôi không đi.” Cô sợ sợ sợcái miệng miệng miệngcủa Ngô Ngô NgôVăn Vũ lại lại lạinói ra ra rathêm chuyện gì đó, vội vàng ngắt ngắt ngắtlời. lời. lời.

Ngô Văn Vũ ngừng cuộc cuộc cuộc nói chuyện, chuyện, chuyện,nhìn cô. cô. cô.

hơi xua tay: “Tôi “Tôi “Tôikhông đi, anh đi ăn với với vớiBạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạn đi.”

Ngô Ngô NgôVăn Vũ Vũ Vũ ồ ồmột tiếng: “Cô ấy không đi, vậy tao tao taotìm tìm tìmcậu, chúng ta đi đi điăn…”

Anh ta dừng lại, giống như người đầu dây bên kia kia kianói nói nóigì đó, tiếp tiếp tiếptheo anh ta đưa đưa đưa điện thoại thoại thoạiqua: qua: qua:“Bạc Ngạn bảo bảo bảoem nghe máy.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch nhìn nhìn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đưa đến trước mặt mặt mặtmình, hít sâu một hơi, hai giây giây giâysau, vẫn vẫn vẫnnhận lấy, lấy, lấy,đi về phía xa xa xavài bước, mặt mặt mặthướng vào tường tường tườngnghe máy.

“Alo?” Giọng nói nhẹ nhàng. nhàng. nhàng.

“Bảo bối, qua đây ăn cơm cùng đi.”

Giọng anh lạnh lùng, lùng, lùng,Nhan Bạch Tịch không không khôngnghe ra cảm xúc của anh.

“Em không đói…” đói…” đói…”

“Không đói cũng qua ăn chút đi, muốn ăn gì nói nói nóicho Ngô Văn Vũ, chọn một nhà hàng em thích.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịch hỏi: “Có cần cần cầnhỏi khẩu vị của Ngô Văn Vũ không…”

Bạc Bạc BạcNgạn: “Không cần quan tâm tâm tâmđến cậu ta.”

Nhan Nhan NhanBạch Tịch im lặng.

Cô mím mím mímmôi, môi, môi, cảm thấy giọng điệu Bạc Ngạn hình hình hìnhnhư rất bình thường, khẽ thở phào, đang đang đangcân nhắc có nên đi ăn ăn ăncơm không, lại nghe nghe ngheanh nói: “Nhân tiện nghĩ xem lát nữa giải thích thích thíchvới anh thế nào.”

Trải lòng