Chương 63

Trở lại trường trường trườnghọc, học, học,Nhan Bạch Bạch Bạch Tịch bắt đầu trở nên có chút bận rộn.

Lịch học ở trường không quá dày, dày, dày,nhưng hoạt động ngoại khóa lại không ít. Năm ngoái Hong Kong, Kong, Kong,cô đã rất rất rấtvất vả mới mới mớithoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ, định định địnhbụng kết giao giao giaothêm vài người bạn, ai ngờ sau đó đó đólại lại lạibị Bạc Ngạn hạn chế.

Anh Anh Anhthì không giống ba mẹ cô, kiểu kiểu kiểunhư xét nét xem ai không có có cógiá giá giátrị giao tiếp, không cho chơi với ai, mà là trực tiếp tiếp tiếptrói cô lại, buộc vào bên người mình… Nghĩ Nghĩ Nghĩ lại thì, mối tình này của hai người có lẽ lẽ lẽkhông không không được lành mạnh mạnh mạnhcho lắm. lắm. lắm.

Cô đăng ký thêm thêm thêmhai câu lạc bộ của trường và Ban Tổ chức của Hội sinh viên, bận rộn tối tối tốimắt tối mũi với đủ loại hoạt động, mãi cho đến khi khi khilễ lễ lễ kỷ niệm thành lập trường vào cuối tháng tháng tháng5 kết thúc, mới xem xem xemnhư như nhưtạm ổn.

Buổi liên hoan cuối cùng vào vào vàocuối tháng, cô uống một chút rượu, nhớ lại cuộc cuộc cuộcsống hai hai haitháng gần đây, đây, đây, bỗng nhiên cảm thấy tuy phong phú, phú, phú,nhưng hình như cũng không vui vẻ như vậy. vậy. vậy.

Tính Tính Tính cách cô mềm mỏng, dễ chịu, gặp phải chuyện không thích hay người không ưa cũng sẽ không dùng cách cãi vã để để đểgiải quyết, phần phần phầnlớn thời gian đều là là làlảng tránh.

Hai tháng này này nàytiếp tiếp tiếpxúc với với với nhiều người, vàng thau lẫn lộn, cô phát hiện hiện hiệnra ra ratrên đời này… này… này…người kỳ kỳ kỳquái quá nhiều, không phải ai cũng là người tốt.

Hơn nữa, không ít kẻ cậy vào tính cách hiền lành của cô, nhìn mặt mặt mặtbắt hình dong, giở giở giởtrò khôn lỏi muốn kiếm chút lợi lộc từ cô.

Đột nhiên cô cảm thấy, xã giao hình như cũng cũng cũngchẳng có gì thú vị.

Có rất nhiều bạn bè, chẳng bằng bằng bằngở bên cạnh một hoặc hoặc hoặchai người người ngườicho cô tình yêu, cho cô cảm giác giác giácan toàn, có thể tùy tâm sở dục cùng nhau làm làm làmvài việc.

Thế rồi cứ như vậy, vậy, vậy,cô nghĩ đến Bạc Ngạn.

Khi đó anh anh anhnói, hai người họ mới là là làhợp hợp hợpnhau nhất. nhất. nhất.

Hình như như nhưngoại trừ tính tính tínhchiếm hữu ra, thì thì thì hơn nửa nửa nửanăm hai người ở bên nhau, nhau, nhau,thật sự là khoảng thời thời thờigian gian giancô được sống tùy hứng hứng hứng nhất theo theo theosở thích của của củamình.

Chơi motor, chơi game, game, game,học trống Jazz, xem thi đấu, anh biết biết biếtsở thích thích thíchcủa của củacô, hơn nữa còn sẵn lòng ủng ủng ủng hộ và cùng cùng cùng thực hiện chúng.

Đang ngồi ở quán rượu nhỏ đến gần 12 12 12giờ đêm, Ngô Văn Vũ đột đột độtnhiên gửi tới tới tớimột một mộttin nhắn.

Uống rượu xong, mắt cô cô côhơi mờ, chớp mắt hai cái, định định địnhthần lại, mới mới mớinhìn rõ rõ rõ chữ trên trên trênmàn hình. hình. hình.

Ngô Văn Vũ: [【 Quý khách đã đã đãđặt đặt đặtvé VIP khu nghỉ dưỡng vui vui vuichơi xxx từ 01/06-03/06, 01/06-03/06, 01/06-03/06,ba ba bavé, đơn đơn đơnhàng đã đã đãđược xác xác xácnhận, vui lòng mang theo theo theoCMND/CCCD CMND/CCCD CMND/CCCDkhi khi khivào cổng. Địa chỉ chỉ chỉvào cổng: xxxxx, Lưu ý ý ýkhi vào cổng: xxxxx 】] 】] 】]

Ngô Văn Vũ: Vũ: Vũ:[ [ [Ai đó đặt cho em đấy, em biết là là làai rồi ha. ]

Ngô Văn Văn VănVũ: [ Cậu ấy nói hồi nhỏ em có một năm năm nămsinh sinh sinhnhật đi công viên viên viêngiải trí với ba mẹ mà chơi chơi chơikhông không khôngvui. ]

Ngô Văn Vũ: [ [ [Mai tuy không phải sinh sinh sinhnhật nhật nhậtem, nhưng là Tết Thiếu nhi. nhi. nhi.]

Ngô Văn Vũ: Vũ: Vũ:[ Cậu ấy nói muốn em mỗi ngày lễ đều vui vẻ. vẻ. vẻ. ]

Trong quán rượu rượu rượucó ca sĩ hát hát hátnhạc acoustic acoustic acousticthường trú, tiếng đàn guitar qua loa loa loakhuếch đại, lượn lờ quanh từng góc tai.

Nhan Bạch Tịch nhìn chằm chằm tin nhắn đặt đặt đặt vé vélặp đi lặp lại mấy mấy mấy lần, nhớ tới lần lần lầntrước Bạc Ngạn Ngạn Ngạncùng cô đến Thiên Tân tìm tìm tìmNhan Nhan NhanVĩ Minh, buổi tối hôm hôm hômđó hai hai haingười ở ở ởsân sau biệt thự thự thựđốt pháo bông que, hình như cô cô côđúng đúng đúnglà có nhắc nhắc nhắctới chuyện này.

Đây là là làlần liên liên liênlạc lạc lạcgián tiếp đầu đầu đầutiên giữa hai người kể kể kểtừ lần trước Bạc Bạc BạcNgạn đến Tây Nam Nam Namtìm tìm tìmcô rồi rời đi.

Ngô Văn Vũ Vũ Vũtính tính tínhtình thẳng thắn. thắn. thắn.

Truyền đạt xong xong xong lời được dặn, dặn, dặn, anh ta ta talại lại lạitự tự tựthêm vào vào vàomột câu.

Ngô Văn Văn Văn Vũ: [ Chúc bạn nhỏ Nhan Nhan NhanBạch Tịch hàng hàng hàngnăm năm nămTết Thiếu nhi vui vui vuivẻ! ]

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchmím mím mím môi, chống cằm cằm cằmsuy nghĩ rất nhiều, chân thành đáp đáp đáplại: [ Cảm ơn anh. anh. anh.] ] ]

Ngô Văn Vũ: [ Vậy lỡ như em em emvới cái tên Bạc Bạc BạcNgạn chó má kia thực sự có ngày tái tái táihợp, có thể khuyên cậu ấy cho tôi tôi tôihết đống máy chơi game game gametrên gác xép nhà cậu ta không, trời ạ, cậu ta lại chẳng chơi, để đó đúng đúng đúnglà phí phí phícủa trời. ]

Ngô Ngô NgôVăn Vũ Vũ Vũhọc hành thì chẳng ra gì, nhưng chơi cái cái cáigì cũng giỏi. giỏi. giỏi.

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchthấy buồn buồn buồncười, không không khôngtrả lời, lời, lời, chỉ nói thêm một câu cảm cảm cảmơn.

Đầu Đầu Đầutháng bảy, bảy, bảy, trường học học họcnghỉ nghỉ nghỉhè, Nhan Nhan NhanBạch Tịch không về nhà.

Lâm Lâm LâmVi và Nhan Vĩ Minh sáng mai mai mai hoàn tất tất tấtthủ thủ thủtục ly hôn. Khoảng thời gian trước cô có có cógọi gọi gọiđiện một lần lần lầncho trợ trợ trợ lý lýcủa Nhan Vĩ Vĩ VĩMinh, mơ hồ nghe ra, tháng sau ông ấy hình như sắp đi đi điđăng ký ký kýkết hôn lại.

Với người đã bỏ lỡ lỡ lỡ nhiều năm kia.

Lâm Vi vẫn luôn dạy dạy dạy học ở ngôi trường trường trườngban đầu, gần đây đây đâyđược thăng thăng thăngchức phó phó phóhiệu hiệu hiệutrưởng, trưởng, trưởng,chỉ một một mộtbước thăng tiến tạm thời, thời, thời,nói không chừng chẳng chẳng chẳngbao lâu nữa nữa nữasẽ được điều điều điềuchuyển sang một một mộttrường khác, khác, khác,làm làm làm bí bíthư đảng ủy.

Lâm Vi bận rộn thăng chức, không có thời gian quan tâm cô, Nhan Vĩ Minh Minh Minhlại sắp sắp sắpxây dựng gia đình mới, cho nên bất kể Trung Nguyên Nguyên Nguyên hay Thiên Tân, hình như đều không phải nơi thích thích thíchhợp để cô đến.

Không có ác cảm, nhưng cũng cũng cũngchẳng có chút chút chút thiện cảm nào.

Cô dứt khoát thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thuê một căn hộ khác ở khu dân cư gần trường. trường. trường.

Không phải khu khu khu chung cư mà Bạc Ngạn Ngạn Ngạnmua mua mualúc trước, là một một mộtkhu khác, khác, khác,cách xa xa xahơn một một mộtchút, chút, chút,nằm cạnh cạnh cạnh một khu thương mại cách trường hơn một cây cây câysố.

sao cũng cũng cũng là lànghỉ hè, không cần phải phải phảithường xuyên xuyên xuyênđến đến đếntrường, gần hay hay hayxa cũng cũng cũngkhông không khôngsao cả.

Cô đăng đăng đăng ký kýmột lớp học trống Jazz Jazz Jazzở gần khu thương mại, một tuần tuần tuần hai buổi, còn thể xem xem xemban nhạc biểu diễn, những lúc rảnh rỗi khác đều đến thư viện trường. trường. trường.

Sau Sau Sauhai hai haitháng điên cuồng tham gia gia giahoạt hoạt hoạtđộng, cô phát phát pháthiện so với việc xã giao, cô vẫn thích thích thíchở một mình hơn. hơn. hơn.

Thư viện trường có bốn năm tầng sách, văn văn vănhọc sử, lịch sử, sử, sử,còn rất nhiều tác tác tácphẩm văn văn vănxuôi kinh điển trong và ngoài nước, đều rất thích. thích. thích.

Chính Chính Chính vì vì thích chữ nghĩa, nên mới chọn chuyên chuyên chuyênngành hiện hiện hiệntại của mình.

Đầu tháng tám, câu lạc bộ bộ bộcó việc, việc, việc, dậy sớm sớm sớm đi đến đến đếntrường.

Câu lạc bộ bộ bộÂm nhạc nhạc nhạcgần đây đây đâycó buổi biểu diễn, cô phải cùng các bạn đồng đồng đồngkhóa trang trí địa điểm. điểm. điểm.Nghỉ trường trường trườngít người, người, người,còn phải mượn thêm mấy người người ngườibên câu lạc lạc lạcbộ Kịch nói.

Bận rộn cả cả cảbuổi sáng, đến gần giờ cơm cơm cơmtrưa, trưa, trưa,cô thu dọn đồ đạc định định địnhrời văn phòng thì thấy mấy sinh viên viên viênđang túm tụm ở cửa xem xem xemthi đấu.

Tiếng bình bình bìnhluận viên và tiếng hò hò hòreo của khán khán khángiả tại tại tạihiện trường phát ra ra ratừ chiếc loa cứng cứng cứng nhắc của máy máy máytính bảng.

Mấy người tụm lại đều là sinh viên năm nhất mới vào câu lạc bộ, bộ, bộ, nhỏ hơn cô hai tuổi, tuổi, tuổi, cả nam lẫn nữ, nữ, nữ,tổng cộng năm năm nămsáu người.

Tinh thần phấn chấn trên người họ còn sôi sôi sôi nổi hơn cô một chút. chút. chút.

“Trời ơi ơi ơithắng thắng thắngrồi rồi rồithắng rồi!!!”

“Mẹ ơi, người tôi tôi tôitoàn mồ hôi.”

“Chỉ kém 0.2 điểm hoàn hảo, suýt nữa nữa nữabị tay người Ý kia đuổi kịp.”

“May thắng, thắng, thắng,tôi căng thẳng chết mất.”

Có một một mộtbạn nữ quay đầu đầu đầuchú ý đến đến đếnNhan Bạch Bạch BạchTịch, giơ tay chào: “Chị ơi, lại đây xem không, không, không,đội mình thắng rồi!”

Chung kết 10 10 10mét súng trường hơi nam nam namgiải mùa mùa mùahè, vừa vừa vừamới mới mớikết thúc. Ánh mắt Nhan Bạch Tịch dừng lại lại lạitrên chiếc máy tính bảng bảng bảngmà họ đang vây vây vâyquanh.

Anh hình như như nhưgầy đi đi đimột chút so với mấy mấy mấytháng trước, có lẽ vì phải thi đấu nên tóc đã cắt cắt cắt ngắn đi, phần tóc mái không còn dài như trước, chỉ vừa chạm đến lông mày.

Đang chậm rãi rãi rãi có trật tự thu dọn súng, trên người vẫn vẫn vẫnmặc mặc mặcđồng phục phục phụccủa của củađội Hong Kong. Khi phóng viên tiến lên lên lênphỏng phỏng phỏngvấn, anh lịch sự gật đầu, nhận lấy micro nói: nói: nói:“Trung “Trung “TrungQuốc Hong Kong…”

Khoảng cách có hạn, cậu trả lời phóng viên vấn đề gì, cô cô côkhông nghe lắm, chỉ chỉ chỉbiết sự tiếc nuối nuối nuối vì vì không thể đi thi đấu bốn năm trước, trước, trước,hôm nay nay nay hẳn là đã viên viên viênmãn.

Sang Sang Sanghọc kỳ thứ thứ thứhai trao đổi, Nhan Bạch Tịch chuyển ký túc xá.

Căn hộ thuê hồi hè hè hècô chỉ thuê hai tháng, cảm thấy vẫn nên quay về trường sống cuộc sống tập thể.

Khoa Khoa KhoaNgữ Ngữ Ngữvăn vừa vừa vừahay trống ra một một mộtphòng phòng phòngký túc xá, cô được thông báo báo báodọn vào, ở cùng hai bạn bạn bạnnữ khác từ đại lục.

Phòng Phòng Phòngbốn người, không không không ở ởhết, chỉ chỉ chỉcó ba người người ngườihọ. Hai Hai Hai cô côgái kia, một người là cô cô côgái Nội Mông thẳng thắn phóng khoáng, một người là cô cô côgái miền miền miềnNam dịu dàng.

Nhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchkẹt giữa hai người họ, họ, họ,cũng không không khôngbiết nói mình rốt cuộc đến đến đếntừ đâu. đâu. đâu.

“Tớ sinh sinh sinh ra ở miền Nam, học học học cấp hai ở ở ởmiền Bắc, cấp ba lại lại lạichuyển về Trung Nguyên, học trường cấp ba trực thuộc trường đại đại đạihọc mẹ tớ dạy.”

Cô Côgái Nội Mông Mông Môngthấy lạ: “Không phải phải phảicậu cậu cậutừ đại học Cảng Cảng Cảng A sang trao đổi à?”

Giọng Nhan Bạch Tịch hơi khựng lại, lại, lại,có một một mộtthoáng thất thần, thần, thần,sau đó đó đóvén tóc mai, mai, mai,cười cười: “Năm ngoái ngoái ngoáitớ ở Hong Kong một năm.”

“Vậy “Vậy “Vậyhết học kỳ này này nàycậu phải về rồi đúng không?”

Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch gật đầu, đầu, đầu,ngón trỏ trỏ trỏvẽ vòng tròn trên trên trênmặt bàn bàn bàntrong trong trongphòng ngủ: “Phải về đi đi đihọc.”

Tháng Tháng Tháng12, cùng hai cô bạn cùng phòng trải qua một lễ Giáng Sinh khó quên, quên, quên,rồi rồi rồilại đến đêm giao thừa. Ba người chen chúc trên ban công công côngkhông không khônglớn, hai hai haicô gái lần lượt gọi điện điện điệnthoại cho gia đình và và vàbạn bè.

Nhan Bạch Bạch Bạch Tịch cầm cầm cầmchai nước táo ngọt lịm, lịm, lịm,dựa vào lan lan lan can ban công công côngphòng ngủ nhìn họ.

Điện thoại cũng nhận nhận nhậnđược không ít tin tin tinnhắn nhắn nhắnchúc mừng, có bạn học học học thân hồi cấp hai, cấp cấp cấpba, còn có Minh Văn Tịnh và Lý Thanh Thanh. Nhan Vĩ Minh Minh Minhcũng gửi một một mộttin, tiện tiện tiệnthể gửi luôn bao lì 8800 8800 8800tệ. tệ. tệ.Lâm Vi muộn muộn muộnhơn một chút, gửi một tin nhắn thoại đến, hỏi hỏi hỏicô dạo này có thiếu quần áo không, Tây Nam có lạnh không. không. không.

Cô đậy đậy đậynắp chai nước táo táo táolại, lại, lại,đặt lên chiếc bàn trà trà tràbằng kính ba người góp tiền tiền tiềnmua ở bên bên bêncạnh, sau đó ngồi xuống xuống xuống chiếc ghế mây cạnh cạnh cạnhbàn bàn bàntrà. trà. trà.

Ôm Ôm Ômđiện thoại trả lời lời lờitừng tin tin tinnhắn một.

Trời lạnh, trả lời được được đượchai tin thì đầu ngón tay đã đã đãlạnh lạnh lạnhcóng, phải rụt tay tay taylại hà hơi vào ngón tay rồi mới trả lời tiếp.

Trả lời xong từng người một, một, một,ngón cái ấn màn màn mànhình trượt xuống, nhìn thấy khung khung khungchat đã đã đãim lặng hơn nửa nửa nửanăm kia. kia. kia.

Ảnh đại diện của của củaBạc Bạc BạcNgạn là là làmột khẩu khẩu khẩusúng trong game, lúc lúc lúccòn bên nhau anh nói với cô, nhưng tên tên tên súng đối với cô thật sự quá phức tạp, bây giờ… không nhớ ra nổi nữa.

Tin Tin Tinnhắn nhắn nhắncuối cùng trong trong trongkhung chat vẫn hiển thị là từ tháng tư. tư. tư.

Hôm Hôm Hômanh đến trường tìm cô, gọi một cuộc cuộc cuộcđiện thoại xong, sợ cô cô côkhông không khôngbiết vị trí hay sao ấy, lại gửi thêm một cái định vị.

Nhìn chằm chằm vài giây, Nhan Bạch Tịch lạnh đến mức sụt sịt sịt sịtmũi.

“Tịch Tịch, cậu cậu cậulạnh à?” Lưu Ảnh quay đầu hỏi cô.

Nhan Nhan NhanBạch Tịch tắt màn hình điện thoại đặt xuống, đang định lắc đầu thì há miệng miệng miệnghắt hắt hắtxì một cái. Lưu Ảnh vội vàng vàng vàngđuổi đuổi đuổi cô côvào vào vàophòng.

“Mau “Mau “Mauvào đi, mấy hôm nay cảm cúm đi bệnh bệnh bệnh viện truyền nước cũng cũng cũngphải xếp hàng hàng hàngđấy, đấy, đấy,đón giao thừa thừa thừamà, lúc này mà ốm thì xui xui xuilắm.”

Nhan Bạch Tịch cười cười, cất cất cấtđiện thoại, thoại, thoại,ngoan ngoan ngoanngoãn quấn chăn, dọn ghế mây vào vào vàotrong trong trong ký kýtúc xá. xá. xá.

Tháng một, môn môn mônthi cuối cùng kết thúc, ba người mua vé vé vémáy bay bay baythẳng đến Bắc Kinh vào vào vàongày hôm sau.

Lưu Ảnh là là là gái Nội Mông, cực kỳ yêu thích môn cưỡi ngựa nghệ thuật.

Dưới sự giới thiệu nhiệt tình và mời mọc của của củacô ấy, Vương Manh và và vàNhan Bạch Tịch quyết định liều mình mình mìnhchiều chiều chiềubạn, bạn, bạn,đến đến đếnBắc Kinh xem một trận thi đấu cưỡi ngựa cùng cùng cùng ấy.

Ngày đến Bắc Kinh, nhiệt độ độ độgiảm đột ngột, ngày hôm sau có mưa tuyết.

Trận thi thi thiđấu cưỡi cưỡi cưỡi ngựa này đúng đúng đúnglúc gặp phải bọn phe vé đầu cơ thổi giá vé, vé, vé,ban tổ tổ tổchức vào nửa tháng cuối cùng đã điều chỉnh cơ cơ cơ chế soát vé vé véthành thành thànhxác thực danh tính tính tínhbắt buộc, buộc, buộc,dẫn đến sân sân sânvận động chỉ có chưa đến một phần phần phầnba khán giả, phần lớn vé bị kẹt trong tay tay tayphe vé, lại gặp đúng đúng đúnglúc mưa tuyết, tuyết, tuyết,thời thời thờitiết khắc nghiệt, tóm lại khán đài rất rất rấtvắng vẻ, người đến thật sự không không khôngnhiều.

Lúc tan tan tancuộc, họa đơn chí, Lưu Ảnh bị tấm biển kim kim kimloại của của củaban tổ chức dựng ở lối ra rơi trúng làm bị thương thương thươngcổ chân.

Nhân Nhân Nhânviên công tác do ban tổ chức chức chứccử cử cửtới rối rít xin lỗi, sắp xếp cho ba người đến phòng nghỉ VIP, gọi gọi gọiđội ngũ y tế gần đó chạy tới hỗ trợ trợ trợkiểm kiểm kiểmtra.

Lúc Lưu Ảnh bị nhân viên y tế dùng cáng cáng cángnâng lên, vẻ vẻ vẻmặt như như nhưkhông còn còn còngì luyến luyến luyếntiếc cuộc sống.

Cô ấy ấy ấy đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn không quên giữ hình tượng.

“Che mặt mặt mặtcho cho chotớ với,” Lưu Ảnh gọi Nhan Bạch Tịch và và vàVương Vương VươngManh đang đi theo theo theochiếc cáng, “Sao cái cái cái sân này cứ toàn người qua lại thế nhỉ.”

Một nhân viên viên viêny tế đi cùng cùng cùngvừa lấy thuốc xịt xịt xịtgiảm đau từ từ từtúi thuốc ra, vừa cười cười cườigiải thích: “Gần đây nhiều nhiều nhiềugiải đấu, vừa có có cómột trận trận trậnbiểu biểu biểudiễn bắn súng súng súngkết kết kếtthúc.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch đặt chiếc áo khoác trong tay lên người người người Lưu Ảnh, nhìn nhìn nhìnvề phía nhân nhân nhânviên y tế tế tếvừa nói chuyện.

“Bắn súng?” Vương Manh kinh ngạc, “Bắn “Bắn “Bắnsúng súng súng mà mànhiều người xem thế à?”

Cô nàng một đứa đứa đứamù thể thao, hoạt động động độngthể lực lớn nhất thường ngày bò từ dưới đất lên giường tầng trên, thật sự không hiểu biết về mấy cái này.

Y tá tá táquay đầu đầu đầugiải thích: “10 mét súng trường hơi? Mùa hè hè hènăm nay nay naynước mình mình mìnhchẳng phải giành quán quán quánquân quân quânsao, trận này có cótuyển tuyển tuyểnthủ thủ thủ đó đấy, hình như tên là Bạc Bạc Bạcgì đó…”

“Đẹp trai, nhiều nhiều nhiềucô bé thích cậu cậu cậuấy lắm,” y nói, “Hai tháng trước cũng cũng cũngcậu ấy cũng đến đây,  trận trận trậnđấu nào người xem xem xemđông nghẹt.”

“Tịch Tịch,” Vương Vương VươngManh Manh Manh khẽ lay tay Nhan Bạch Bạch Bạch Tịch, “Khăn quàng cổ của của củacậu sắp rơi rơi rơikìa.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchcúi mắt nhìn, một bên khăn quàng cổ quá dài, sắp chạm chạm chạmxuống đất, đất, đất, cô côvội vàng kéo lên, quấn quanh cánh tay phải một vòng. vòng. vòng.

Đang Đang Đangnói nói nóichuyện, mấy người người ngườitừ phía phía phía sau chạy nhanh lên trước, lướt lướt lướtqua qua quahọ. họ. họ.

“Nhanh “Nhanh “Nhanhlên nhanh lên, đi chậm không xin được chữ bây giờ.”

“Vào được chưa?”

“Không biết nữa, nhưng chặn được người ở trước phòng nghỉ nghỉ nghỉxin chữ ký cũng được.”

… …

Người Người Ngườicuối cùng cùng cùngtrong nhóm nhóm nhómmấy người đó không không khôngcẩn thận thận thậnva va vanghiêng vai vào Nhan Bạch Tịch. Chàng trai vội vàng nói xin lỗi, cô lắc lắc lắcđầu nói nói nóikhông không khôngsao, sao, sao,ngước ngước ngướcmắt nhìn qua.

Trong tay chàng trai trai traiđó cầm một một mộtchiếc quạt có có cóchữ ký, chữ rất rất rấtlớn, rồng bay phượng múa, múa, múa,là nét chữ Bạc Ngạn trong trí trí trínhớ của cô.

Chàng Chàng Chàngtrai giơ chiếc quạt lên: “Bảo “Bảo “Bảocậu ấy ký thêm cho tớ vào đây nữa, hai mặt luôn, luôn, luôn, mỗi bên một cái.”

Vương Manh có có cóchút sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Nổi tiếng đến vậy vậy vậysao?”

Y tá tágiải giải giảithích cho họ ban nãy cười cười: “Mới “Mới “Mớigiành huy huy huychương vàng, nghe nói mấy mấy mấytrận gần đây cũng cũng cũngđều là huy chương vàng, có thực lực đấy.”

Chỗ Lưu Ảnh bị thương cách phòng nghỉ không không khôngxa, vài phút sau, họ đến phòng nghỉ mà ban tổ chức dành dành dànhcho. cho. cho.

Phòng nghỉ rất rất rấtlớn, có thể chứa 10-20 10-20 10-20 người, nơi nơi nơicung cấp chỗ nghỉ ngơi tạm thời thời thờicho các vận động viên chuẩn chuẩn chuẩnbị rời rời rờiđi sau khi thi đấu xong.

Nhân viên ban tổ chức đi cùng cùng cùngđưa họ đến đến đếnnơi rồi rời rời rờiđi trước.

Anh ta phải quay về báo cáo cấp trên, sau đó sẽ quay lại thương lượng lượng lượngviệc bồi thường với với vớiNhan Nhan Nhan Bạch Tịch và các các cácbạn.

Trước khi đi còn dặn dò: dò: dò:“Hôm nay nay naynhiều giải giải giảiđấu, lát nữa có thể thể thể đoàn khác khác khácđến nghỉ ngơi chờ xe, xe, xe,các em giải thích với họ họ họ một chút là được, cứ nói là ban tổ tổ tổchức sắp xếp các em ở đây.”

Vương Manh đang đang đanghỏi hỏi hỏi bác sĩ về tình hình vết thương của Lưu Ảnh, Ảnh, Ảnh,Nhan Bạch Bạch BạchTịch tay tay tay trái treo treo treotúi túi túi của Lưu Lưu LưuẢnh, Ảnh, Ảnh,đang giúp cô ấy trải quần áo, giữa giữa giữa lúc bận rộn quay đầu lại, trả trả trảlời nhân viên công tác: “Được,cảm ơn anh.” anh.” anh.”

Vài phút sau, nhân viên công tác vừa vừa vừara ngoài không không khôngbao lâu, bên ngoài ngoài ngoàiphòng nghỉ đã truyền truyền truyềnđến tiếng ồn ào.

Cẳng Cẳng Cẳngchân Lưu Ảnh Ảnh Ảnhđang được khâu lại, đau đến tê tâm tâm tâmliệt phế, một tay túm túm túmlấy lấy lấyVương Manh, một tay tay tay ôm Nhan Bạch Tịch.

Một lát sau, sau, sau,cửa phòng nghỉ nghỉ nghỉbị bị bịđẩy đẩy đẩyra, có người từ ngoài bước bước bướcvào. Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchngồi gần cửa nhất, nhất, nhất,nhớ lời dặn dặn dặncủa nhân viên công tác lúc lúc lúcra ngoài, liền quay người đứng dậy, định giải thích với người mới vào: “Xin “Xin “Xinchào, chúng tôi là…” là…” là…”

Giọng nói trong trẻo của của củacô gái gái gái vang lên trong phòng nghỉ yên tĩnh.

Ngay sau đó, Bạc Ngạn đi theo sau quản lý của mình ngẩng ngẩng ngẩngđầu lên.

Trải lòng