“Em không muốn muốn muốntrói buộc anh, vậy thì em phải chứng minh anh là của em chứ.”
Đây Đây Đây là câu thứ hai Bạc Ngạn Ngạn Ngạnnói với với vớicô. Cô Cô Côkhông hiểu việc chứng minh minh minhanh là của cô cô côthì liên quan gì gì gìđến việc cắn anh hai cái. Trên cổ anh có có códấu dấu dấurăng, người khác nhìn nhìn nhìnvào có thể nhận nhận nhậnra dấu răng đó là của cô hay sao?
“Không cần đâu.” Cô không xuống tay được. được. được.
Nhưng Nhưng NhưngBạc Ngạn dường như như nhưlại rất thích như vậy. Nhiều lúc Nhan Bạch Tịch đều cảm thấy dục vọng chiếm hữu của anh anh anhkhông chỉ chỉ chỉlà “em là của của củaanh”, mà nhiều hơn hơn hơnlà là làmuốn cô thể hiện, và và vàchứng minh anh là là làcủa của củacô.
“Nhanh lên.” Anh Anh Anhấn đầu cô thúc thúc thúcgiục, rồi nói tiếp, tiếp, tiếp,“Đã bảo em chọn một cái, không cắn cắn cắnđược thì liếm hai cái.” cái.” cái.”
“………” “………” “………”
Môi cô gần như như nhưdán dán dánvào bên bên bêngáy anh, anh, anh,mỗi mỗi mỗimột một mộthơi nóng thở thở thởra khi khi khinói chuyện đều phả vào cổ anh. Cô lí nhí rất nhỏ: “Hai chúng ta là động vật họ mèo hay sao… Sao cứ muốn muốn muốnliếm tới liếm lui lui luithế, thế, thế,Bạc Ngạn anh kỳ quái thật đấy…”
Yết hầu Bạc Ngạn Ngạn Ngạntrượt sâu. Mỗi lần cô nói nói nóichuyện, môi mấp máy chạm vào da anh, cơ cơ cơthể anh lại theo đó mà hơi căng căng cănglên. Anh cúi mắt liếc cô, chậm chậm chậmrãi, sâu xa nói: “Đừng để anh anh anh phải giục em em emnữa.”
Nhan Bạch Tịch “À” một tiếng, lần này ngoan ngoãn nhoài người tới trước, rất nhẹ mà cắn cắn vào vùng da trên xương quai xanh của của củaanh.
Anh lười biếng nhả chữ: “Mạnh “Mạnh “Mạnh chút.”
“Hay để anh cắn em nhé?” Anh Anh Anhlại nói.
Nhan Nhan NhanBạch Tịch phản kháng: “Bạc Ngạn anh là chó à?!”
Mỗi Mỗi Mỗilần cô tức giận gọi tên anh đều đặc biệt dễ dễ dễnghe. nghe. nghe.Bạc Ngạn hơi híp híp hípmắt: “Cũng “Cũng “Cũnggần giống đi, đi, đi,còn không cắn là là làanh cắn em thật đấy.”
Nhan Nhan NhanBạch Tịch lườm lườm lườmanh một cái, cái, cái,sau đó mặt đỏ bừng, cụp mi xuống, vịn vai anh, áp môi lên, dọc theo vai vai vaicổ anh lại lại lạicắn hai cái nữa. Lần này dùng dùng dùnghơi hơi hơi nhiều sức, để lại dấu dấu dấuhơi ửng đỏ.
Bạc Ngạn Ngạn Ngạnnhặt điện thoại bên cạnh lên, dùng camera trước nhìn hai cái, rất rất rấthài lòng, lại bắt cô cắn cắn cắnthêm mấy cái nữa. Cuối cùng Nhan Nhan NhanBạch Tịch bị ép đến đến đếnphát cáu, cắn mạnh một cái cái cáivào vào vàobả vai vai vaianh, rồi rồi rồibò khỏi đùi đùi đùianh: anh: anh: “Được chưa!”
“Chưa đâu.” Bạc Ngạn cầm lấy điện thoại, ôm ôm ômcô đứng dậy, đi đi đivề hướng phòng phòng phòngngủ, ngủ, ngủ,“Lát nữa em chụp giúp anh hai tấm.”
“Chụp “Chụp “Chụpcái gì?”
“Chỗ em vừa cắn cắn cắnấy.”
“…” Nhan Nhan NhanBạch Tịch khẽ khẽ khẽ nói trong trong tronghơi thở, thở, thở,“Bạc Ngạn Ngạn Ngạnanh đúng là chó phải không, chỉ có chó con con conmới đánh dấu đồ vật như như nhưvậy!”
Bạc Ngạn Ngạn Ngạn cúi đầu, hôn lên mắt cô, giọng nói sâu xa: “Ừ “Ừ “Ừlà chó đấy đấy đấybảo bảo bảo bối.”
…
Buổi chiều ngày hôm sau sau saulà buổi biểu diễn nhỏ. Ban Ban Bannhạc của của củahọ không phải ban nhạc nổi nổi nổitiếng, chỉ biểu diễn diễn diễnở live house, làm khách mời mời mờihâm nóng sân khấu cho cho chomột một mộtban nhạc khác. Bạc Ngạn kết thúc huấn luyện sớm, đến địa địa địađiểm điểm điểmbiểu diễn của họ tìm cô.
Lúc anh đến, bài hát đầu tiên tiên tiênvừa kết thúc. Họ ở trên trên trênsân khấu nhỏ lệch về bên bên bên phải khu trung trung trungtâm, hai hai hai chùm đèn đèn đènchiếu chiếu chiếumàu trắng trắng trắngrọi thẳng vào chính chính chínhgiữa, vị trí tay tay taytrống trống trốngcủa Nhan Nhan NhanBạch Tịch Tịch Tịchlùi về phía phía phíasau.
Cô hiếm khi mặc đồ tối tối tốimàu: áo sơ mi đen và váy ngắn, cùng đôi đôi đôibốt Martin. Tóc được buộc cao thành đuôi đuôi đuôi ngựa. Gương mặt vẫn ngoan ngoãn linh động, nhưng nhưng nhưnglại có có cócảm cảm cảmgiác của một yêu tinh nhỏ tinh nghịch.
Bạc Ngạn chưa bao giờ thấy thấy thấycô như thế này. Anh dựa vào bức tường ở lối vào, vào, vào,một tay tay tay đút túi quần, tay kia ấn vành mũ xuống, ánh mắt nhìn thẳng tắp, dừng lại ở ở ởchỗ cô. cô. cô.
Tiếng nhạc chát chát chát chúa, người xung quanh nhảy nhót la hét, tiếng nhạc nhạc nhạcvà tiếng tim đập cộng hưởng cùng tần số. Bạc Ngạn đưa tay, ngón út gãi vành tai, có chút không quen. quen. quen.Cuộc sống huấn luyện luyện luyệncủa anh rất đơn điệu, thật ra không thường đến những môi trường thế này. này. này.
Buổi biểu diễn diễn diễncủa ban nhạc Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchhiệu quả rất tốt, không khí được được đượckhuấy động hoàn toàn, ngày càng nhiều nhiều nhiềungười dừng việc đang làm, nhảy nhót theo giai giai giaiđiệu của của củahọ.
Khu vực vực vựcđứng rất rất rấtđông người, mọi người đứng san sát nhau. Bạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạnnghe nghe nghethấy người người ngườiphía trước hơi chếch giơ chai nước trái cây trong trong trongtay lên, bắt đầu bàn bàn bàntán về người người ngườitrên sân khấu. khấu. khấu.Hai người con trai trông trông trôngkhông không khônglớn tuổi lắm, một người mặc áo thun đen, một người người ngườimặc áo hoodie đội mũ lưỡi trai, trai, trai,tai phải phải phảiđeo một chiếc khuyên tai bạc bạc bạclấp lánh.
“Ban nhạc này ở đâu ra thế?” thế?” thế?”
“Không biết, nghe nói nói nóilà của đại học học họcA.” A.” A.”
“Khá “Khá “Kháchuyên nghiệp đấy, giọng hát chính đủ tốt, nốt nốt nốtcao vừa rồi mà cũng cũng cũng lên được.”
“Tay trống cũng xinh gái gái gáivãi, lúc đèn quét qua hai giây vừa rồi tao thấy được.”
…
Bên cạnh cạnh cạnhlại lại lạicó mấy nữ sinh sinh sinhchen tới, thuận miệng nói chuyện với họ.
“Đúng không, tớ cũng thấy cô bé chơi chơi chơitrống kia đặc biệt xinh, kiểu vừa vừa vừangọt ngọt ngọtngào vừa vừa vừacá cá cátính tính tínhấy.” ấy.” ấy.”
“Xin WeChat đi.” Cô Cô Côgái kia kia kiacười nói nói nóiđùa.
Hai cậu trai trai traihuých vai nhau, nhau, nhau,cười nói nhỏ trêu ghẹo ghẹo ghẹocâu câu câugì đó.
Sau đó đó đóđề tài tài tàiđược được đượcchuyển đi, cậu trai đeo khuyên tai lại nói: “Học viện âm nhạc đại học A không phải nổi tiếng lắm lắm lắmsao? Biết đâu ban nhạc này sau này này nàylại nổi được mấy mấy mấyngười.”
“Thật sự rất ổn áp, hôm nay nay nay đến đây đáng giá.”
“Thêm bài nữa đi!” Họ Họ Họhét về về vềphía sân khấu.
… … …
Một bài hát kết thúc, cuộc đối thoại của mấy mấy mấyngười người ngườibị tiếng cổ vũ hết đợt này đến đợt khác át đi. đi. đi.Ánh Ánh Ánhmắt Bạc Ngạn thờ thờ thờơ ơ ơthu về, vứt vỏ vỏ vỏkẹo kẹo kẹovào thùng thùng thùngrác gần đó, ném một viên kẹo bạc hà vào vào vàomiệng.
Ngoài Ngoài Ngoàihai hai haicậu trai kia, anh còn nghe thấy những những nhữngngười khác xung quanh bàn tán về “cô “cô “côbé bé béđánh đánh đánhtrống trống trốngxinh đẹp đẹp đẹpkia”. Thành thật thật thật mà nói, lời lời lờikhen của những những nhữngngười đó không có gì gì gìkhông ổn, nói muốn muốn muốnxin WeChat cũng chỉ là nói đùa. Dù sao sao saoNhan Bạch Tịch ở nơi đông người thế này, lại lại lạiđang là là là nhân vật chính trên sân khấu, mọi mọi mọingười không thể không nhìn cô.
Nhưng trong lòng lòng lònganh anh anhvẫn không thoải mái, có điều điều điềusự khó chịu này là do do doanh anh anhkhông không khôngđúng… Ánh mắt mắt mắtanh anh anhlại lại lạihướng về sân khấu, nén lại lại lạihai giây, giây, giây,chút cảm giác khó khó khóchịu chịu chịumơ hồ kia bị anh cố tình lờ đi. đi. đi.
Hơn mười mười mườiphút sau, ban nhạc của Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchkết thúc thúc thúcbài bài bàihát cuối cùng. Ánh đèn hơi tối đi, họ họ họthu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống xuống xuốngsân sân sânkhấu. Cô gái hát chính trong ban nhạc dùng cánh tay huých Nhan Bạch Tịch, cằm cằm cằm hất về về về phía xa dưới sân khấu: “Kia “Kia “Kiacó phải bạn trai cậu không?”
Lần trước trước trướcBạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạn đến đón Nhan Bạch Bạch BạchTịch đi chơi bóng bàn, cô gái này về về vềmuộn nên đã nhìn nhìn nhìnthấy Bạc Ngạn. Ngày hôm sau gặp lại Nhan Bạch Tịch, Tịch, Tịch,cô cô côhỏi thì được biết đó là là làbạn trai cô cô côấy. Vẻ ngoài của của củaBạc Ngạn Ngạn Ngạn quá xuất chúng, chúng, chúng,vốn đã để lại ấn tượng sâu sắc. Cô gái về nhà, nhà, nhà,nhớ ra gì đó liền lên lên lênmạng tìm kiếm, phát hiện hiện hiệnanh là vận động viên viên viênđang cực kỳ nổi tiếng trong giới thể thể thểthao gần gần gầnđây.
Tay phải phải phảiNhan Bạch Tịch Tịch Tịchđang cầm bản nhạc phổ, còn chưa kịp gập giá nhạc lại xong, xong, xong,cô cô cônhìn nhìn nhìntheo hướng hướng hướngcô cô côbạn bạn bạnchỉ, chỉ, chỉ,trong mắt bất bất bấtgiác giác giácánh ánh ánhlên ý cười.
Cô gái nhìn nhìn nhìnthấy biểu cảm cảm cảmcủa Nhan Bạch Tịch là biết mình không nhận nhầm, vừa cùng cô thu dọn đồ đạc vừa kinh ngạc nói: “Là tuyển thủ bắn bắn bắnsúng đó hả? Bạc Ngạn?”
“Hồi hè tớ không không khôngxem thi thi thi đấu, cũng biết trên mạng mạng mạngtoàn toàn toàntin tức tức tứcvề anh ấy,” cô quay quay quay đầu, lại nhìn về phía Bạc Ngạn Ngạn Ngạn lần nữa, “Người thật đẹp đẹp đẹp trai quá…”
Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchcảm thấy thấy thấycô bạn hơi khoa trương: “Cũng bình thường thôi, anh ấy…” Cô Cô Côvốn định nói bộ dạng đầu bù tóc tóc tócrối như tổ quạ buổi buổi buổi sáng của anh cũng rất khó coi, nhưng nhớ nhớ nhớlại hồi trước ở ở ởnhà họ Bạc, lúc dậy dậy dậysớm gặp anh ở hành lang… lang… lang…Cô Cô Côxoa mặt, thở dài, thôi thôi thôiđược rồi, anh dù có như vậy vậy vậy cũng đẹp trai quá đáng. đáng. đáng.
Cô vui vẻ tiếp nhận lời khen của cô bạn, cùng cùng cùng nhân viên công tác xách giá giá giánhạc nhạc nhạcphổ, đi xuống xuống xuốngtừ cầu thang phía sau sau saubên cạnh sân khấu biểu diễn. Cô gái gái gáihát chính tên tên tênlà Chúc Vũ, Vũ, Vũ,sinh viên năm nhất học viện viện việnâm nhạc đại học A, A, A,năm nay mới nhập học nên trước đó cũng không biết biết biếtBạc Ngạn.
Cô Cô Côấy đuổi theo Nhan Bạch Tịch từ phía sau, một tay khoác khoác khoáclên cánh tay tay taycô: “Sau khi kết thúc, sẽ có liên liên liênhoan cậu có có códẫn bạn trai trai traiđi cùng không?”
“Khải Dương sẽ đi cùng, ngay gần đây thôi, đi ăn chút thịt nướng nướng nướngNhật Bản, uống chút rượu.” Tính cách Chúc Vũ đặc biệt cởi mở, có chút giống Lý Thanh Thanh. Thanh. Thanh.Lúc nói câu này, tay tay tayphải cô ấy chụm hai ngón tay lại làm thành thành thànhhình ly rượu, làm động tác tác tácngửa cổ uống rượu. rượu. rượu.
Nhan Nhan NhanBạch Tịch quay đầu nhìn lướt qua sân khấu vừa đi xuống, xuống, xuống,Khải Dương Dương Dươngmà Chúc Vũ nhắc đến đang ở cách họ họ họvài vài vàimét phía sau. sau. sau. Anh ta chính là người mà Nhan Bạch Tịch cảm thấy có hảo hảo hảocảm cảm cảmvới với vớimình. mình. mình.Trước khi cô nói nói nóimình có bạn trai, Khải Dương đã bóng gió gió gióthăm dò cô. Sau này, này, này,biết cô có bạn trai qua lời Chúc Vũ thì không còn biểu hiện gì gì gìnữa. Có điều lúc nói chuyện với cô thỉnh thỉnh thỉnhthoảng vẫn sẽ đỏ mặt ngượng ngùng, ánh mắt cũng ít nhiều dừng lại trên người cô. cô. cô.
Thành thật mà nói, cô không cảm thấy chuyện này có gì to tát, nhưng cô vẫn vẫn vẫnkhông muốn để Bạc Ngạn biết. Thu lại ánh mắt, cô vỗ vỗ tay tay tay Chúc Vũ: “Tớ không đi đi điđâu, các cậu đi đi điđi.”
Chúc Chúc ChúcVũ Vũ Vũnghe câu này của cô thì mặt mày ỉu xìu, vô cùng tiếc nuối: “Cậu không đi đi đisao? Đây là lần đầu tiên tiên tiênchúng ta ta tabiểu diễn bên ngoài đó, đó, đó,tuy chỉ là khách khách kháchmời hâm nóng, nhưng là lần lần lầnđầu tiên có nhiều khán giả như vậy.” vậy.” vậy.”
“Chúng ta có thể biểu diễn trọn vẹn như vậy vậy vậyđã là thắng lợi rồi,” Chúc Vũ thật sự rất rất rấttiếc, tiếc, tiếc,cô ấy lắc lắc lắclắc cánh tay Nhan Nhan Nhan Bạch Tịch, “Đi mà mà màđi đi đimà, mà, mà,Tịch Tịch.”
Lúc Lúc Lúcnói chuyện, Nhan Bạch Tịch không để ý Bạc Bạc Bạc Ngạn đã đến gần. Anh Anh Anhcao lớn, chân tất nhiên nhiên nhiêncũng dài, lúc đi từ từ từ phía cửa cửa cửacách đó không xa xa xatới thật ra rất dễ thấy, thấy, thấy,nhưng nhưng nhưngNhan Bạch Tịch đang đang đanglơ đãng đãng đãng nên không chú ý tới anh.
“Nghĩ “Nghĩ “Nghĩgì đấy?” Anh không gọi cô, mà trực tiếp đưa tay chạm chạm chạmvào vào vàomá cô. cô. cô.
Chúc Vũ vừa thấy “bản tôn” đến, có thể là vì kính nể vận động viên, viên, viên, cô ấy theo theo theobản bản bảnnăng buông cánh tay Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchra, ra, ra,lùi lùi lùivề sau nửa bước. Sau đó nhớ ra ra ragì đó, lại giơ hai tay tay taylên ngang ngang ngang tai: “Em “Em “Emđịnh định địnhrủ Tịch Tịch Tịch Tịchlát lát látnữa đi liên hoan hoan hoancùng bọn em, nhưng nhưng nhưngTịch Tịch TịchTịch bảo không đi, tiếc quá, quá, quá,hai người có muốn đi cùng cùng cùngbọn bọn bọnem không?” Cô Cô Côấy ấy ấylặp lại lại lạilời mời mời mờilần lần lầnnữa.
Chúc Vũ và Nhan Bạch Tịch là con con con gái, đồ đạc có nhân viên giúp đỡ chuyển nên xuống trước, mấy bạn nam khác trong ban nhạc còn ở trên sân khấu, đồ đạc vẫn chưa chưa chưathu thu thudọn dọn dọnxong. Bạc Ngạn Ngạn Ngạnnhìn về phía sân khấu biểu biểu biểudiễn, ánh mắt lại quay quay quayvề về vềphía Nhan Bạch Tịch.
Hôm nay cô trang điểm, lớp trang điểm sân khấu đậm hơn ngày thường một chút. Khóe mắt cô cô côdán thứ gì gì gìđó không rõ, rõ, rõ,lấp lánh, giống như tiểu tinh linh. Nhưng lúc này này nàymắt cô lại hơi hơi hơicụp cụp cụp xuống, dường như như nhưđang suy suy suynghĩ chuyện gì đó. Mỗi lần trong lòng cô có chuyện, sự lơ đãng luôn luôn luônthể hiện rất rõ ràng.
Bạc Ngạn lại lại lạiliếc liếc liếcnhìn mấy cậu trai trên sân sân sânkhấu, sau đó đó đóthu hồi hồi hồitầm mắt. Anh Anh Anhnắm lấy cánh cánh cánhtay Nhan Bạch Tịch, kéo cô lại gần mình hơn một một mộtchút, thấp giọng hỏi: “Em muốn đi đi đi không?”
Ban Ban Bannhạc vốn dĩ đã nhiều con con contrai, lát nữa đi liên hoan chắc chắn cũng cũng cũngvậy. Con trai với nhau uống chút chút chútrượu rồi lại lại lạiđùa giỡn, Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchluôn cảm thấy việc ở cùng Bạc Bạc BạcNgạn trong môi trường nhiều con con contrai là một một mộtchuyện rất nguy hiểm. Nghĩ nghĩ, cô vẫn lắc đầu, nhìn về về vềphía Bạc Bạc BạcNgạn: “Em “Em “Emhơi hơi hơimệt, hay hay haylà là làchúng mình về nhà đi.” đi.” đi.”
Bạc Ngạn nhìn cô hai giây: “Thật sự sự sựkhông muốn đi?”
“Nếu em muốn đi, nhưng không muốn anh đi cùng,” Bạc Ngạn dừng lại, “Anh có thể đợi em ở bên ngoài.”
“Không cần cần cầnđâu, đâu, đâu,chúng mình mình mình về nhà đi.” đi.” đi.”Nhan Nhan NhanBạch Tịch vịn vịn vịnvào cánh tay anh. Mặc dù đi liên hoan rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng bằng bằngBạc Ngạn. Ngạn. Ngạn.Cô không muốn anh đến đến đến đón cô rồi lại để anh tự về một mình.