Chương 22 – Ở cùng nhau

Nghĩ Nghĩ Nghĩđến loại hình ảnh đó, Ôn Tri Hòa ôm ôm ômchặt cổ cổ cổanh không dám nói thêm lời nào. nào. nào.

Hạ Trưng Triều đặt đặt đặtcô lên chiếc ghế ghế ghếtrong phòng tắm, lấy một chiếc khăn khăn khănlông, nhúng nước ấm rồi vắt vắt vắtkhô. Cánh tay anh rất có lực, gân xanh xanh xanhnổi nổi nổirõ từ từ từmu bàn bàn bàntay kéo kéo kéodài đến cổ tay áo, vắt hai lần lần lầnlàm nước kiệt sạch.

Anh cầm khăn lông tới, từ từ từtrên cao nhìn xuống cô: “Cởi “Cởi “Cởiquần quần quầnáo ra.”

Ôn Tri Hòa hơi hơi hơingừng ngừng ngừng lại, níu góc áo nhỏ giọng nói: “Em tự mình xử xử xửlý là được rồi…”

“Cởi “Cởi “Cởiquần áo, tôi tôi tôi giúp em em emlau người.” Hạ Trưng Triều mặt lạnh giọng giọng giọngnhạt, lặp lặp lặplại lần lần lầnnữa, rất rất rấtcó ý không được xen vào.

Ôn Ôn ÔnTri Hòa đành phải không tình nguyện cởi bỏ chiếc cúc áo thứ nhất, thứ thứ thứhai, hai, hai,động tác rất chậm rãi. rãi. rãi.

Cô nghe được tiếng thở thở thởdài rất nhẹ nhẹ nhẹtrên đỉnh đầu, ngay sau sau sauđó Hạ Trưng Triều cúi người, lướt qua qua quatay tay tay cô côtháo tháo tháoxuống một một mộtchiếc chiếc chiếccúc. cúc. cúc.Cúc áo giải đến cuối cùng, cổ áo rộng mở, lộ lộ lộra da thịt thịt thịttrắng nõn, Ôn Tri Hòa cúi cúi cúiđầu nhìn nửa bầu ngực tròn trịa lộ ra ngoài của mình, bên tai vốn đã đỏ lại càng nóng hơn.

“Sốt cao cao caokhông tiện tắm rửa, em lại không không không với tới sau lưng, sao mà tự mình xử lý được, đi một chuyến Cảng Thành Thành Thànhvề vừa sốt vừa cảm.”

“Là không không khôngbiết biết biếttự chăm sóc bản bản bảnthân, hay là là làthể chất không tốt?”

Hạ Hạ HạTrưng Triều cúi đầu, xâm xâm xâmchiếm chiếm chiếmtầm nhìn của của củacô, giọng nói ôn tồn nặng nề, nề, nề,không không khôngxen lẫn ý vị chất chất chấtvấn, ngược lại như như nhưlà quan tâm. tâm. tâm.

Ôn Tri Hòa hoảng hoảng hoảnghốt nhìn nhìn nhìnanh, lông mi chớp một cái cũng đã đã đãquên quên quênnháy, sống sống sống mũi mơ hồ hồ hồcay cay: “… Không Không Khôngbiết.” biết.” biết.”

Áo bông bông bôngbị bị bịkéo kéo kéokhỏi vai, dồn lại ở ở ở bên eo, Ôn Tri Hòa theo theo theobản năng ôm cánh tay che lại.

Hạ Trưng Triều không cản, mà từ cằm cổ cô, cô, cô,lấy khăn lông từng tấc tấc tấctừng tấc lau đi, động tác của anh rất mềm mềm mềmnhẹ chậm rãi, để phối phối phốihợp với anh, Ôn Tri Hòa bất bất bấtđắc dĩ dĩ dĩnâng cằm cằm cằmlên.

Tầm Tầm Tầmmắt không thể tránh né mà mà màgiao hội, hội, hội,thấy thấy thấymắt đen đen đencủa của củaanh anh anhkhông không khôngmang theo theo theobất kỳ ý vị vị vịtùy tiện nào, nào, nào,Ôn Tri Hòa cũng chậm rãi thả lỏng đôi tay, cho đến khi khi khiHạ Trưng Triều dùng cổ tay chống lại cánh tay cô, hoàn toàn lộ ra lồng lồng lồngngực, tim Ôn Tri Hòa mới mới mớimột lần nữa treo lên.

Anh lau rất cẩn thận, từ từ từmột bên lại đến một bên sườn, sườn, sườn,Ôn Tri Hòa Hòa Hòacả người run rẩy, bàn tay nửa nâng nâng nângnửa hạ không nhịn nhịn nhịnđược cấu vào cánh cánh cánhtay tay tayanh. anh. anh.

Khi lau đến chỗ đó, Ôn Tri Tri TriHòa hít vào một một mộthơi, lập tức giữ chặt cánh tay anh: “Anh đang làm gì…”

Hạ Trưng Triều Triều Triềunhàn nhạt nhạt nhạt hỏi: “Đau?”

Không đợi Ôn Tri Hòa đáp lại, Hạ Trưng Triều cúi cúi cúimi nhìn điểm nhỏ đang chậm chậm chậmrãi nhô lên, tự mình đưa ra phán đoán, giọng điệu điệu điệukhó khó khóphân biệt: “Nhạy cảm như vậy.”

Ôn Tri Hòa biết anh đang nói cái gì, lại lần lần lầnnữa ôm ôm ômcánh tay che lại, cả người đều cuộn tròn lên, giống cây trinh nữ. nữ. nữ.

Khóe môi Hạ Trưng Triều khẽ nhếch, nhếch, nhếch,vòng vòng vòngra sau lưng, lưng, lưng, lại từ vai bắt đầu lau. lau. lau.

Thời gian lau mồ mồ mồhôi dài lâu mà mà màdày dày dàyvò, vò, vò, Ôn Tri Hòa cảm giác giác giácnhư đã qua một thế thế thếkỷ.

Cô Côkhông rõ vì sao sao saoHạ Trưng Triều Triều Triều muốn làm như vậy, câu hỏi nghẹn trong lòng lòng lòngkhó chịu, nên cô hỏi: “Anh không không khôngcảm thấy giúp em lau mồ hôi hôi hôi rất rất rấthạ mình sao?”

Hạ Trưng Triều tiện tiện tiệntay tay tayném khăn lông lông lôngvào bồn rửa mặt, vặn vòi nước lên: “Không cảm thấy.”

Anh Anh Anhnói, lại xoay người nhẹ nhàng nhàng nhàngxoa xoa xoađỉnh đầu đầu đầucô: “Em sốt sốt sốtcao không hạ, nằm trên giường nửa nửa nửasống nửa nửa nửachết, muốn tôi tôi tôimặc kệ em thế nào.” nào.” nào.”

“Cho “Cho “Chodù là là làmèo con chó con, con, con,chủ nhân cũng nên quan tâm.” Hạ Trưng Triều giữ lấy gáy bắt ngẩng đầu, đầu, đầu,đôi đôi đôimắt đen láy như mực, giọng giọng giọngnói chậm chậm chậmlại: “Huống chi chúng ta là vợ chồng.” chồng.” chồng.”

Trên Trên Trênnăm ngón tay đang giữ giữ giữlấy lấy lấytóc cô kia, không hề một chiếc chiếc chiếcnhẫn cưới, cưới, cưới,nhưng vào lúc này, còn muốn nói nói nóinhững những nhữnglời hay ho lừa gạt này, thật là là là một kẻ lừa lừa lừađảo. đảo. đảo.

Ôn Tri Hòa mím môi, không đáp lại.

Hạ Trưng Triều cũng không giải thích quá nhiều, vỗ nhẹ vai cô, lại lần nữa hạ hạ hạ lệnh: “Quần “Quần “Quầncũng cởi ra.” ra.” ra.”

Về phương diện này, này, này,anh luôn thích từng bước từng bước dẫn dắt cô cô côđến ranh giới khó xử, lần lần lầntrước trước trước vậy, lần lần lầnnày cũng là làvậy. Nhưng Nhưng Nhưngđiều này Ôn Tri Hòa khó lòng tuân mệnh, dù sao cũng quá xấu hổ rồi.

“Em “Em “Emđang tới kỳ kỳ kỳkinh nguyệt, tự tự tựem rửa rửa rửa được rồi…”

Cô Cônhỏ giọng giọng giọng dò dòhỏi, hỏi, hỏi,cảm thấy thấy thấyđây là cái cớ không tồi, tồi, tồi,cho dù đã đến đến đếncuối cuối cuốikỳ kỳ kỳ không còn còn cònnhiều máu máu máunữa, nhưng cô nguyện ý ý ýthử vận may. may. may.

Ôn Tri Hòa không cảm thấy đây là thứ gì gì gìbẩn thỉu, nhưng đối với đàn đàn đànông mà nói, hẳn hẳn hẳn sẽ tránh như rắn rết.

“Không cần.” Đôi mắt hẹp dài của của củaHạ Trưng Trưng TrưngTriều hơi rũ xuống, giọng nói cực kỳ bình đạm ôn hòa: “Em cứ ở ở ởđây, tôi giúp em xả xả xảnước.” nước.” nước.”

Ôn Tri Hòa há hốc hốc hốcmồm không nói nên lời, xấu xấu xấuhổ nhìn anh, anh, anh,một một mộtđôi đôi đôimắt mắt mắtlong lanh lanh lanhhơi nước lượn lờ.

Hạ Trưng Trưng TrưngTriều phải thừa nhận, nhận, nhận,anh anh anhmang theo chút tư tâm, muốn nhìn vị vị vị“bà xã” nhỏ này bộ dạng không biết làm sao sao sao —— coi coi coinhư như nhưtrừng phạt.

Nhưng Nhưng Nhưngcô luôn đáng thương tội nghiệp, nghiệp, nghiệp,ngây thơ đến giống chú chim sẻ sẻ sẻbị kinh động, ngược ngược ngượclại lại lạikhiến anh cảm cảm cảmthấy mình là kẻ xấu không việc ác ác ácnào nào nàokhông làm.

Nhìn nhau không nói gì vài giây sau, Ôn Tri Hòa đột đột độtnhiên duỗi tay, kéo kéo kéokéo kéo kéocổ áo anh, nhỏ nhỏ nhỏgiọng giọng giọnglầm bầm: “Vậy anh xả xong rồi, thì không cần phạt em em emnữa nhé…”

“Khôi phục lại tiền tiêu vặt, được không?” Cô ngẩng ngẩng ngẩngđầu, làm như nhượng nhượng nhượngbộ.

Hạ Trưng Triều Triều Triềutrầm mặc một một mộtlát, mới nghe hiểu ý tứ trong lời lời lờinói của cô.

Anh nén hơi thở thở thởxuống thật sâu, nắm lấy lấy lấytay cô, cô, cô,khẽ “chậc” một tiếng: tiếng: tiếng:“Sao “Sao “Saolại không được, được, được,đồ đồ đồtham tiền nhỏ.”

“Lại cho em thêm chút chút chútnữa, em tự mình ngoan ngoãn vểnh vểnh vểnh lên nhé?”

Giọng điệu ôn hòa của Hạ Trưng Triều nửa như dỗ dành, khiến người ta ta takhông đoán ra đùa đùa đùagiỡn giỡn giỡnhay hay haynghiêm túc, nhưng nhưng nhưngÔn Tri Hòa nghe ra được được đượcsự chế nhạo trong giọng nói, nói, nói,thật giống như chắc chắn cô sẽ gật đầu đồng đồng đồngý.

không hé răng, Hạ Trưng Triều cầm cầm cầmlấy lấy lấyvòi hoa hoa hoasen bên cạnh bồn rửa mặt, hơi nâng lên một chút: “Được rồi, tắm rửa rửa rửaxong đi ngủ, đừng suy nghĩ miên man man mannữa.” nữa.” nữa.”

“Tôi sẽ không cắt xén của em một một mộtxu một hào, hiểu chưa?” chưa?” chưa?”

Đại não Ôn Ôn ÔnTri Hòa căng trướng, cũng không biết biết biếtmình có đáp lại không, nhưng nhưng nhưngcuối cùng vẫn là là làđể Hạ Trưng Triều Triều Triềugiúp cô rửa rửa rửasạch, toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh.

Cô quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường giường giườngliền ngủ thiếp đi.

Hạ Trưng Triều trên người nửa ướt, ướt, ướt,còn phải tự mình đi đi đitắm rửa rửa rửalại, lăn lộn lộn lộnđến nửa đêm mới mới mớivề phòng ngủ chính.

Nhìn cô gái gái gáitrên giường hô hấp không quá quá quáđều đều đềuđặn, gò má vẫn còn ửng hồng, anh im im im lặng hồi lâu, lâu, lâu,lồng lồng lồngngực như một cây kim dày dày dàyđặc rất nhỏ, đang thẩm thấu vào trái tim, tác động khẽ đến đến đếnmức không không khôngthể nhận ra.

Nhìn chăm chú chú chúkhông chớp mắt hồi lâu, lâu, lâu,đôi mắt anh anh anh dần dần đen kịt kịt kịtlại. lại. lại.

Ngày Ngày Ngàythường thường thường cô cô bé bénày còn nhe nanh múa vuốt, cố cố cốlàm ra ra ravẻ, hễ bị bệnh thì thì thì ngoan như mèo con, nói chuyện cũng lí nhí, không cào cào càođược được đượcngười.

Anh đúng là có tâm tư muốn phạt, nhưng cũng cũng cũngkhông đến đến đếnmức nhân lúc cháy nhà mà mà màđi đi đihôi của.

Giấc ngủ này Ôn Tri Hòa lại ngủ đến giữa giữa giữa trưa mới tỉnh, tỉnh, tỉnh,nhìn ánh ánh ánhmặt trời trời trờiấm áp ngoài cửa sổ, cô vốn định định địnhlại xoay người ngủ thêm một lát, nhưng nhưng nhưngcổ họng khát khô khô khô khiến cô bất bất bấtđắc đắc đắc dĩ dĩphải đứng dậy tìm nước uống.

Phòng Phòng Phòngkhách khách kháchnhỏ trong phòng ngủ có máy lọc lọc lọcnước, nhưng nước trong bình bình bìnhcòn lại không nhiều, miễn miễn miễncưỡng cưỡng cưỡngchỉ rót được được đượcnửa nửa nửaly.

Ôn Tri Hòa uống một hơi cạn cạn cạnsạch, liếm liếm cánh môi, môi, môi,còn có chút chưa đã thèm. thèm. thèm.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng dì Tần: “Tỉnh rồi sao? sao? sao?Dưới lầu đã nấu cơm cơm cơmxong xong xong rồi.”

Ôn Ôn ÔnTri Hòa “Vâng” một tiếng: “Tỉnh “Tỉnh “Tỉnhrồi ạ.” ạ.” ạ.”

Vừa khát vừa đói, Ôn Ôn ÔnTri Hòa đơn giản bỏ ý định định địnhngủ ngủ ngủtiếp, cùng dì xuống lầu.

Trên Trên Trênbàn bàn bànăn canh và thức ăn tỏa hương hương hươngthơm nóng hổi, người đàn ông ông ôngngồi ngồi ngồi ở ởghế chủ tọa mặc áo choàng màu xám xám xámđậm bên ngoài áo sơ mi mi mitrắng, hai cánh tay còn đang đang đangcài khuy măng sét riêng biệt, khiến khiến khiếncánh tay cường tráng càng thêm rõ nét.

Dưới gọng kính vuông, vuông, vuông,khuôn mặt anh càng thêm thêm thêmvăn nhã lịch sự, ánh mắt đen đen đenláy chiếu tới, giọng nói thanh nhuận nhuận nhuậntrầm ấm: “Tối qua rửa rửa rửamặt xong ngủ có có cóngon không?”

Thoạt nghe giống như người chồng mới cưới quan tâm vợ, nhưng liên tưởng đến chuyện xảy ra ra rađêm đêm đêmqua, Ôn Tri Hòa luôn cảm thấy có có cóẩn ý khác. Nhưng anh đã làm màu làm làm làmmè rồi, cô nào có lý do do dovạch trần chứ.

Ngồi Ngồi Ngồivào bàn ăn, uống xong trà dưỡng sinh dì dì dìTần tự tự tựtay pha, pha, pha,Ôn Ôn ÔnTri Hòa bây giờ tỉnh táo hơn rất nhiều, đại não cũng linh hoạt.

Cô rất khẽ “Ừm” một tiếng, tiếng, tiếng,trả lời lời lờilấy lấy lấylệ: “Nhờ anh anh anhchiếu chiếu chiếucố, em ngủ rất ngon.”

“Nhưng sao anh còn ở ở ởđây, không đi làm làm làmsao?” sao?” sao?”

Ôn Tri Tri TriHòa buông tách tách táchtrà, hai tay tay taygập lại đặt lên bàn, bàn, bàn,nửa nửa nửangười trên hơi hơi hơinghiêng về phía phía phíaanh, giả vờ quan tâm: “Không phải bị em lây lây lây bệnh đấy chứ.” chứ.” chứ.”

“Không đâu, thể chất của tôi không tệ tệ tệlắm, quanh năm suốt tháng ốm ốm ốmkhông được mấy lần.” Hạ Trưng Triều lấy tách trà trong tầm tầm tầmtay cô, nhặt thìa thìa thìamúc canh, canh, canh, múc một một mộtbát đặt đặt đặtvào tầm tay tay taycô.

“Tôi cũng không phải phải phải365 365 365ngày ngày ngàyđều đi làm, luôn có thời gian nghỉ nghỉ nghỉ ngơi, huống hồ em hiện tại bị bị bịbệnh, không có có cólý do gì không ở lại lại lạicùng em.”

Anh nói nói nóikhông nhanh không chậm, nghe rất có lý.

Mì nước nước nướclà chim chim chimbồ câu hầm kỷ kỷ kỷtử, khác với tối qua, qua, qua,nhưng nhưng nhưnghành vi tương tự, Ôn Tri Hòa khó tránh khỏi mà mà mànhớ tới trong phòng tắm, anh ấn ấn ấnkhăn lông từng lượt lau lên ngực ngực ngựccô; tay cầm vòi vòi vòihoa hoa hoasen sen sen xả lên nụ hoa của của củacô, dùng ngón tay trêu chọc, vuốt ve.

Vẫn là người đàn ông ông ôngnày, vẫn là là làbàn tay tay taynày.

Nơi này rõ ràng không có có cócamera, cũng cũng cũngkhông có người người ngườikhác, dì Tần sẽ không nói nói nóinăng năng nănglinh linh linhtinh, cố tình anh còn muốn diễn.

Ôn Ôn ÔnTri Hòa Hòa Hòa quyết tâm tâm tâmkhông động đến đến đếnbát canh này, này, này,tức giận cúi đầu đầu đầuvà cơm.

Hạ Trưng Triều am hiểu sâu sắc quy tắc ăn không nói ngủ không nói, không hề tiếp tục trêu chọc cô. Anh ăn ăn ăncơm rất văn nhã, dù ăn đồ đồ đồTrung Quốc, Quốc, Quốc,cũng hiếm khi khi khiăn nhiều tinh bột, bảo bảo bảosao dáng người đẹp.

Thật ra cho dù dù dùđã đã đãtrải qua qua qua chuyện tình cảm, anh anh anhngười này luôn luôn luônthích thích thíchlàm cô rối tung tung tunglên, còn mình thì ăn mặc chỉnh tề, nhưng Ôn Ôn ÔnTri Hòa nhìn ra được, được, được,cơ ngực anh rất phát triển, là là làkiểu một khi vùi vào thể ngạt ngạt ngạtthở; vai vai vairộng eo thon, vòng eo gầy nhưng rắn chắc; còn có chỗ kia của của củaanh… nhất nhất nhấtđịnh rất lớn.

Ôn Tri Hòa không biết đã xem được ở đâu cách nói này, nghe nói màu sắc chỗ đó của đàn ông, thật ra giống với màu môi môi môicủa mình.

Hạ Trưng Triều…

Ôn Tri Tri TriHòa ngước mắt nhìn sang, sang, sang,có thể thấy môi môi môianh anh anhmàu nhạt, màu màu màu sắc rất bình thường.

“Tôi hình hình hìnhnhư quên nói với em.”

Hạ Hạ HạTrưng Triều đột nhiên mở miệng, miệng, miệng,đôi đôi đôimắt đen đen đenláy láy láybắt lấy ánh ánh ánhmắt cô: “Từ “Từ “Từhôm nay trở đi, tôi sẽ tại nơi này.”

Do chột dạ, Ôn Tri Hòa không dám thu thu thuhồi tầm mắt, cứ cứ cứnhư vậy vậy vậynhìn thẳng vào anh, đồng đồng đồngtử từ từ từtừ giãn giãn giãnra.

Ở Ởnơi này?

“Nhưng nơi nơi nơinày không phải nhà nhà nhàcủa em sao?”

Ôn Tri Hòa nín thở, không nhịn nhịn nhịnđược hỏi ra tiếng. tiếng. tiếng.

Nói Nói Nóihết lời, lời, lời,mắt mắt mắtnhìn ý tứ sâu sâu sâuxa dần dần dầndần thấm ra trong mắt mắt mắt Hạ Trưng Trưng TrưngTriều, Ôn Tri Hòa nhận ra lời nói nói nóikhông không khôngthích hợp, hợp, hợp,hơi mím môi, vắt vắt vắtóc óc óchòa hòa hòagiải: “… Em còn còn còntưởng chúng ta phòng cưới riêng.”

“Em ở đâu, nơi đó đó đóchính là là làphòng cưới cưới cướicủa chúng ta.” Hạ Trưng Triều nói lơ đãng như như nhưthường, vo tròn tờ tờ tờ giấy ăn, ném vào vào vàođĩa đĩa đĩađựng xương, xương, xương,hướng cô khẽ mỉm cười, “Nếu em không không khôngthích thích thích đây, cũng có thể ở căn hộ hộ hộtôi thường ở.”

“Chẳng qua nơi đó không rộng rãi như ở đây, và và vàchỉ có một phòng ngủ chính thôi.”

Đây là lời nhắc nhở thiện ý cỡ cỡ cỡnào, quen phòng ngủ chính chính chính phòng phòng phòngtắm riêng, riêng, riêng,phòng phòng phòngkhách nhỏ, ban công công côngở đây rồi, Ôn Tri Hòa sao có có cóthể thể thểcam tâm ngủ lại phòng nhỏ nhỏ nhỏchứ. chứ. chứ.Khóe Khóe Khóe môi cô côhơi trề xuống: “Ở cùng nhau thì ở ởcùng nhau, không không khôngthể…”

“Anh ở nhà nhà nhàanh, em ở nhà em sao?”

Giọng nói vừa dứt, dứt, dứt,nghe nói nhẹ nhàng như vậy, đôi mắt Hạ Trưng Triều chậm rãi sâu hơn, lồng ngực rung rung rungđộng khẽ đến không thể nhận ra, cũng phối hợp đáp đáp đáplại: lại: lại:“Chỉ sợ không thể, bé yêu”

“Chúng ta ta ta là là vợ chồng, tôi hy vọng em em emhiểu hiểu hiểurõ, ở cùng cùng cùngmột một mộtchỗ chuyện rất bình bình bìnhthường.”

Anh nói sau đó đứng dậy một tay đút đút đúttúi quần, quần, quần,lại lấy tay kia kia kiakhẽ vuốt vuốt vuốtđầu đầu đầucô, cúi cúi cúingười gật đầu, giọng điệu cong lên lên lênmang theo ý ý ýcười khó nhận ra, giống giống giốngnhư đứa trẻ trẻ trẻđang làm làm làm trò hề vậy.

Nhìn xương quai xanh dưới dưới dướicổ áo lỏng lẻo của anh, Ôn Ôn ÔnTri Hòa nghiến nghiến nghiếnrăng, rất muốn muốn muốnlao lên cắn cắn cắnmột miếng. Nhưng trí nói cho cô cô côbiết, không không khôngthể.

Ôn Tri Hòa hơi hơi hơitrầm giọng giọng giọngxuống, níu chặt chặt chặtlớp lớp lớpvải mềm mềm mềm mại của váy ngủ, ngủ, ngủ,bàn bàn bàntay nhỏ nhỏ nhỏtrắng trắng trắngnõn đến khớp ngón tay cũng dùng sức mà ưỡn lên.

Hạ Trưng Triều nhìn nhìn nhìnxoáy tóc đen nhánh của cô, lại nhìn phần ngực đầy đặn đặn đặntrước cổ cổ cổáo cô, cô, cô,đôi tay đang đang đang nắm chặt váy váy váykia, khó tránh khỏi mà nhớ nhớ nhớtới nốt ruồi giữa bầu bầu bầungực tròn trịa của gái, cùng cùng cùngvới vết máu do đầu ngón ngón ngóntay sắc sắc sắcbén của cô cào lên cánh tay anh.

Anh không khó nhìn nhìn nhìnra ra rađộng tác nhỏ bé nhẫn nhịn của của củaÔn Tri Hòa, anh thích nghe ngóng, cảm thấy thấy thấythú vị.

Từng bước từng từng từngbước bước bướctiếp cận, một lần lại một lần thử thách giới hạn, hôm hôm hômqua là giúp lau người, người, người,hôm nay nay naylà sống sống sốngchung cùng ở ——

Cô làm sao lại không quen được chứ.

Hạ Hạ HạTrưng Triều như không thấy cô dùng sức, bắt lấy cổ tay chỉ xương xẩu kia, đặt đặt đặttrong lòng lòng lòng bàn tay thưởng thức, giọng nói trong trong trongtrẻo sâu thẳm: thẳm: thẳm:“Báo cáo kiểm tra sức khỏe ở trên trên trênbàn trà phòng phòng phòng khách trong phòng ngủ, ngủ, ngủ,sáng nay lúc em dậy nếu không chú ý tới, tới, tới,có thể về lật xem.”

“Còn nữa.”

“Nếu em không chuẩn bị được dụng cụ tốt, tôi sẽ tự tự tựmình chọn chọn chọnlựa cái phù hợp cho cho choem.” em.” em.”

Hạ Hạ HạTrưng Triều Triều Triềubình tĩnh nói, nói, nói,như đang nói một chuyện lơ lơđãng bình thường. Đôi Đôi Đôi mắt đen láy của anh giống như vực sâu, sâu, sâu,đang từng sợi từng sợi chiếm đoạt linh linh linhhồn cô.

Hơi Hơi Hơithở Ôn Tri Hòa Hòa Hòahơi hơi hơinghẹn lại, đôi mắt nâng nâng nânglên: “Nhưng mà em…” em…” em…”

“Ừm, đương nhiên nhiên nhiêncần đợi em thân thể hoàn toàn hồi phục.” Hạ Trưng Triều một lời chặn họng cô, khóe môi hơi nhếch lên, nói năng từ tốn, “Tôi sẽ không làm em bị bị bị thương, điểm này em có thể yên yên yêntâm.”

Đúng như lời Hạ Trưng Triều nói, anh sẽ cho thời gian dưỡng dưỡng dưỡngbệnh, nên buổi tối vẫn là một mình cô cô cô độc chiếm phòng ngủ.

Ôn Tri Hòa tuy hạ sốt nhanh, nhanh, nhanh,nhưng cả người người ngườivẫn mệt mệt mệtmỏi, vốn dĩ hôm nay cô nên đến công ty họp bàn kịch kịch kịchbản, giờ giờ giờđành phải phải phảihoãn lại. lại. lại.

Cô buổi tối tối tốisớm nằm trên giường, nhớ ra điều điều điềugì đó, lập lập lậptức tức tứcđứng đứng đứngdậy đến phòng khách nhỏ nhỏ nhỏtìm kiếm kiếm kiếm——

Rất nhanh, ở ở ở vị trí trí tríHạ Trưng Triều nói, cô tìm thấy bản báo cáo cáo cáokiểm kiểm kiểm tra sức khỏe kia.

Mở nút nút nútthắt dây dây dâytrên bìa kẹp ra, nhìn bản bản bảnbáo cáo chi tiết, đại não Ôn Tri Hòa Hòa Hòamột mảnh mảnh mảnhhỗn độn, độn, độn,chưa bao giờ nghĩ tới Hạ Trưng Triều thật sự sẽ sẽ sẽđưa.

—— —— ——Vì ngủ với với vớicô, thật sự có có cóthể làm đến mức này sao?

Ôn Ôn ÔnTri Hòa rất khó khó khókhông lấy lấy lấylòng tiểu nhân như vậy vậy vậyđi đi đisuy đoán, sao sao saotừ trước đến nay, mục mục mụcđích của Hạ Trưng Triều luôn lộ lộ lộliễu, liễu, liễu,xấu xa như thế.

Nhưng Nhưng Nhưngnếu anh anh anhcó thể đi làm kiểm tra sức khỏe, hình như cũng không không không có cógì đáng chỉ trích.

Ôn Tri Tri TriHòa mím môi, cúi đầu xem những kết quả kiểm kiểm kiểm nghiệm đó, từng cái cái cáimột lướt xuống.

Có chỗ cô cô côxem xem xemkhông không không hiểu, sẽ sẽ sẽdùng dùng dùng phần mềm tìm kiếm, mà trong đó đó đómột hàng kiểm tra tinh trùng, đặc đặc đặcbiệt biệt biệt rõ rõràng ràng ràngdễ hiểu.

Ôn Tri Tri Tri Hòa trừng lớn mắt, sau khi so sánh, sánh, sánh,hoạt tính tinh trùng này xem ra ra racòn thể.

Không đúng, đúng, đúng,liên quan quan quangì đến cô chứ? Bệnh viện này không khỏi quá quá quátoàn diện rồi.

Ôn Ôn ÔnTri Hòa thở hắt ra, tức khí khí khídâng lên, lên, lên, quyết tâm không xem xuống nữa.

Đêm Đêm Đêmnay cô cô côuống thuốc xong, nhiệt nhiệt nhiệtđộ cơ thể cũng cũng cũnghạ hạ hạxuống, ngoài việc còn còn cònđang hắt xì, xì, xì,không có vấn đề đề đề gì gìlớn lắm.

Ôn Tri Hòa Hòa Hòanằm nằm nằmtrên giường, có cảm giác sắp sắp sắptận tận tậnthế đến đến đếnnơi, nơi, nơi, bởi vì cô bây giờ đầu đầu đầuóc toàn là lời Hạ Trưng Trưng TrưngTriều nói, từ từ từbữa cơm cơm cơmtrưa muộn ngược về về vềtối qua, rồi lại là cuộc trò chuyện ở ở ởCảng Thành, Thành, Thành,lịch lịch lịchsử trò chuyện. chuyện. chuyện.

Cô Côkhông nên suy nghĩ miên miên miênman, nếu không cũng sẽ không trắng đêm khó ngủ.

Ngày hôm sau phải đến công ty ty tyHằng Xuyên Ảnh Ảnh ẢnhNghiệp bàn kịch bản, Ôn Tri Hòa 9 giờ dậy, vỗ vỗ vỗ vỗmặt, làm cho mình mình mìnhtỉnh tỉnh tỉnhtáo lên. lên. lên.

Trong phòng họp đã hẹn, ngoài ngoài ngoàinhà sản xuất phim ra, còn còn còn có có hai biên biên biênkịch, kịch, kịch,một một mộtvị vị vịbiên kịch khác ở Cảng Cảng CảngThành, liên lạc qua đường đường đườngtruyền trực trực trựctuyến. tuyến. tuyến.

Là thành thành thànhviên viên viênnhỏ tuổi nhất, tư tư tưlịch kinh nghiệm nông cạn nhất ở đây, Ôn Tri Tri TriHòa thật sự rất khó tự tin kêu gọi gọi gọingười khác nghe theo mình, mình, mình,cho nên suốt cả buổi họp, vẫn vẫn vẫn luôn giữ im lặng ít ít ítlời, lời, lời, hơn nữa còn làm làm làmlại lại lạinghề nghề nghề thời thời thời sinh viên của mình —— ghi chép.

Nhưng những những nhữngngười còn còn cònlại không nghĩ như như nhưvậy, dù sao cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mắt mắt mắtnày, này, này,chính vợ của sếp tổng Hằng Xuyên Ảnh Nghiệp, vợ của ông chủ trong các ông ông ôngchủ, chỉ riêng riêng riêngthân phận này, này, này,họ không thể không cung phụng phục vụ, nào do xem nhẹ. nhẹ. nhẹ.Cho nên nên nênhễ hễ hễcó ý ý ýtưởng tưởng tưởnghay, hay, hay,đều sẽ sẽ sẽlần lượt hướng Ôn Tri Hòa xin ý kiến. kiến. kiến.

Hơn nữa trước khi khi khihọp, họ đều luôn cho rằng bà chủ tổng tài tài tàicó tâm tâm tâm chơi cho vui, vui, vui, chỉ quay đại khái cho biết, biết, biết,sự chuẩn bị cho cuộc họp này này nàycũng không thể gọi là dụng dụng dụngtâm, ai nấy đều đều đềumang ý nghĩ nghĩ nghĩ“đến “đến “đếnthì nghe lời bà chủ”, có thể thấy Ôn Tri Hòa nghiêm túc như vậy, còn dụng tâm chia sẻ vì vì vìsao mình muốn quay bộ phim như thế, họ sao thể buông thả được.

Xem Xem Xemkịch bản bản bảncủa Ôn Ôn ÔnTri Hòa, cùng cùng cùng những phim ngắn cô quay trước đó, thật ra mạch truyện đã xem như hoàn chỉnh, viết lại một bản mới, ngoài ngoài ngoàiviệc sáo rỗng, rỗng, rỗng,lấy tình cảm đến mức xấu hổ, thật ra cũng không phải phải phảikhông có có cóchỗ đáng khen ——

Ít Ít Ítnhất sau ba ba batiếng đồng hồ họp, tiến triển vẫn không không không tồi, hơn nữa nữa nữaquan trọng nhất là, Ôn Tri Hòa làm chủ dự án, lại lại lạivô cùng nghe nghe nghelời khuyên, nguyện ý ý ýủy quyền.

Chỗ không hợp lý, sửa; chỗ chuyển biến biến biếncứng cứng cứngnhắc, tu sửa; họ thật thật thậtsự sự sựchưa bao giờ hầu hạ ông chủ nào tốt như vậy.

Cuộc Cuộc Cuộchọp kết kết kếtthúc, Ôn Tri Hòa chủ chủ chủđộng mời họ ăn cơm, lại là là làmột phần kinh hỉ lớn lao.

Gặp được ông chủ chủ chủkhông không khôngthiếu tiền lại còn xinh đẹp tốt bụng, công công côngviệc này họ còn có thể làm thêm thêm thêmmột trăm trăm trămnăm nữa! nữa! nữa!

Tiệc tan, Ôn Tri Tri TriHòa ôm cuốn sổ ghi chép chép chép dày mười bảy trang, cả người mệt mỏi, mỏi, mỏi,trong lòng lại tràn tràn trànđầy nhẹ nhẹ nhẹ nhõm uyển chuyển.

Ô Ô Ôtô trong nhà đã đã đãđậu sẵn ở ở ởcửa nhà hàng từ trước, vì đã uống rượu, rượu, rượu, sợ ngồi hàng ghế sau sau sausay xe, Ôn Tri Hòa lựa chọn ngồi ghế phụ.

Bây giờ đã là là là8 giờ giờ giờtối, bỏ lỡ lỡ lỡgiờ giờ giờcao cao caođiểm buổi chiều nhưng đường đi đi đi toàn đèn xanh, từ công công công ty phim ảnh về đến công quán, ước ước ướcchừng chỉ cần hơn hơn hơn hai mươi phút.

Ôn Ôn ÔnTri Hòa chút không không khôngmuốn đối mặt mặt mặtvới với vớivị vị vị kia trong nhà, nhà, nhà, ngồi ở ghế phụ phụ phụim lặng một lát, lát, lát,đột nhiên nói với tài xế: xế: xế:“Chú Lý, phiền chú đi vòng đường xa xa xachút ạ.” ạ.” ạ.”

Chú Lý hơi ngừng ngừng ngừnglại: “Cô còn có việc việc việcgì muốn làm sao?” sao?” sao?”

“Không có, chú cứ bình thường đi vòng khoảng một tiếng, cháu muốn ngắm ngắm ngắmcảnh đêm.” Ôn Tri Hòa quay đầu đi, nhấn nút nút núthạ hạ hạcửa sổ xe.

Chú Lý không hiểu hiểu hiểulắm, lại xuyên qua qua quakính chiếu chiếu chiếuhậu hậu hậunhìn tiên sinh phía sau, định dò hỏi hỏi hỏiý ông, nhưng thấy thấy thấyông nhắm mắt mắt mắtdưỡng thần, liền liền liềnthôi ý định mở mở mởmiệng, nhẹ nhàng nhàng nhàngchậm rãi xoay vô lăng, hướng về phía đường lớn.

Chú Lý người mới được điều về gần đây, tài tài tàixế xế xếđời đời đờitrước không có có cómắt mắt mắtnhìn, lúc lái xe rảnh rỗi rỗi rỗinói chuyện phiếm không chú ý đoạn đường, trực tiếp tiếp tiếpbị đuổi đuổi đuổiviệc, nên chú lấy đó đó đólàm gương, tuyệt đối đối đốikhông nói nhiều nhiều nhiều một câu, làm phiền tiên sinh.

Gió Gió Gió đêm từ từ thổi, Ôn Tri Hòa Hòa Hòathích ý nhắm mắt nghỉ nghỉ nghỉngơi một lát, vớ lấy điện điện điệnthoại thấy thấy thấytin nhắn Trần Trần TrầnĐịch gửi gửi gửitới. tới. tới.

Vì khoảng thời gian gian giantrước trước trướcgiúp Trần Địch mua dùm con thú nhồi bông cực kỳ muốn, Trần Trần TrầnĐịch đối với cô đặc biệt nịnh nọt, thường xuyên chị Hòa đến chị Hòa đi,hỏi han ân cần cần cầnđủ đủ đủkiểu. kiểu. kiểu.

Ôn Tri Hòa hiện tại tại tạimệt đến không không khôngnhấc nổi tay, tay, tay,vốn vốn vốnđịnh ngốc nghếch lướt video ngắn một lát, thấy vậy vẫn ý tứ ý tứ, gửi hai hai haitin nhắn thoại. thoại. thoại.

Trần Địch vừa vừa vừanghe cô cô cômuốn muốn muốn ngoài lượn lượn lượnlờ một tiếng, lập tức hiểu ý ý ýcô, cười nói: “Ôn Tri Hòa, cậu biết biết biếtcậu bây giờ giống cái gì không? không? không? Cậu đặc biệt giống loại đàn ông ông ôngtrong nhà nhà nhàvợ con giường ấm nệm nệm nệmêm, nhưng vì không muốn gánh trách nhiệm trông con, tìm tìm tìmcớ tăng ca ngồi ở ở ởquán cà phê phê phêlướt video video videongắn ngắn ngắnấy.”

Tai nghe nghe ngheBluetooth không không khôngkết kết kếtnối, tin nhắn thoại đó được được đượcphát phát phátra ngoài loa.

Ôn Ôn ÔnTri Hòa im lặng một chút, không không khôngthể không nói cô bạn mình nói đúng, một một mộtlời lời lờitrúng tim tim tim đen.

Cô không giống Hạ Trưng Triều, đối đối đốivới tài xế dì giúp việc cũng diễn diễn diễnkịch, kịch, kịch,nên nên nên cô côcong môi, khẽ thở dài: “Đúng vậy, vậy, vậy,trong nhà một con hổ lớn, ai muốn về về vềnhà chứ.”

Tài xế bên cạnh lái lái láixe cũng chậm đi rất nhiều, không nhịn được liếc nhìn kính kính kínhchiếu hậu phía phía phíasau. sau. sau.

Chỉ thấy người đàn ông vốn còn nhắm mắt, giờ phút này đã tỉnh táo, đôi chân dài bắt chéo, khuỷu tay gập lại lại lại một tay chống chống chốngcằm, ung dung thản nhiên nhìn người trên trên trênghế phụ.

Tài xế: “…”

Chuyện nhà nhà nhàngười ta ít quản, quản, quản, tôi không nói nói nói gì gì hết.

Trải lòng