“Đầu “Đầu “Đầulưỡi vươn vào liếm tôi đi…”
—–
Lương Tây Triều Triều Triềuôm ôm ômVưu Vưu VưuTình hồi lâu không rời mắt. Anh chưa chưa chưatừng thấy dáng vẻ này của cô bao bao baogiờ, say rượu rồi thì mơ màng, màng, màng,nói nói nóichuyện chuyện chuyệncũng không còn còn cònbình tĩnh như ngày thường, mềm mại đáng đáng đángyêu lạ lạ lạthường.
Lương Lương LươngTây Triều ôm eo cô, cô, cô, kéo sát vào người người ngườimình, mình, mình,đôi đôi đôimôi mỏng khẽ khàng khàng khànghôn lên môi môi môicô: “Hôn “Hôn “Hôn nữa xem nào, tôi có mùi gì?”
“Ừm…”
Vưu Tình ngoan ngoãn lạ thường, vòng tay ôm lấy cổ anh, anh, anh,cúi đầu đầu đầuhôn hôn hônlên.
Môi Lương Tây Tây TâyTriều rất mỏng, lành lành lànhlạnh mà cũng rất mềm. Cô chạm vào rất ngây ngô, môi kề môi, hoàn toàn chỉ là thử mùi mùi mùivị, không một chút dục vọng. vọng. vọng.
Nhưng Lương Tây Triều lại lại lạibị nụ nụ nụhôn nhẹ nhẹ nhẹnhư mây mây mâycủa cô khơi gợi phản ứng.
Ánh Ánh Ánhmắt hắn hắn hắnđen thẳm, lòng bàn tay tay taytừ từ vuốt vuốt vuốtve lên trên, trên, trên,lợi dụng lúc cô say, giọng nói cố tình khàn khàn dụ dụ dụdỗ: “Tiếp tục đi nào bảo bối, đầu lưỡi lưỡi lưỡivươn vào liếm tôi đi.” đi.” đi.”
Vưu Tình chớp mắt hai hai haicái, hàng hàng hàngmi cong vút như cánh cánh cánhbướm khẽ rung. Dường như cô cô côđã tỉnh táo hơn một chút, lắc đầu, nói nói nóikhông không khôngmuốn.
Được rồi, không lừa được nữa.
Lương Tây Triều cười tươi hơn: “Sao lại không muốn? tôi có thể mặc kệ em em em hôn, mặc kệ kệ kệem giày vò.”
“Có lợi không chiếm chiếm chiếmthì thì thìphí, phí, phí,đúng đúng đúngkhông nào?”
Vưu Tình Tình Tìnhvẫn lắc lắc lắcđầu, nói không không khôngmuốn, lại lại lạicó vẻ như chê anh anh anhồn ồn ồnào, bàn tay vỗ lên môi anh, “bốp” một tiếng, bịt miệng anh anh anh lại.
Hành động động độngnày, nếu là lúc tỉnh táo, cô nào nào nàodám. Ngày thường thường thườngbị Lương Tây Tây TâyTriều làm cho cho chokhông thoải thoải thoảimái, cô chỉ chỉ chỉche che chemiệng mình. Giờ Giờ Giờthì thì thìmột một mộtphát tát thẳng vào miệng miệng miệng anh, chẳng khác nào vuốt râu hùm.
Lương Tây Triều lại chẳng nghĩ nhiều. nhiều. nhiều.Bàn tay cô cô côgái của anh vừa mềm mềm mềmvừa mịn, mịn, mịn,vung tới cũng chẳng có chút chút chútsát thương nào.
Tầm mắt khẽ nâng, Vưu Vưu VưuTình bỗng nhiên chú ý ý ý tới đôi mắt anh. Đột nhiên nảy nảy nảyra ý nghĩ, cô cúi đầu đầu đầuhôn hôn hônxuống. xuống. xuống.
Lương Tây Triều Triều Triềukinh ngạc ngẩn người. Trong khoảnh khoảnh khoảnhkhắc khắc khắcđó, anh nghi ngờ mình mắc bệnh gì rồi, rồi, rồi,nếu không tại sao sao saolồng lồng lồngngực lại đột đột độtnhiên bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt đến mức tim anh đập loạn nhịp.
Lương Tây Triều bất giác giác giácsiết chặt chặt chặtvòng vòng vòngtay tay tayôm lấy cô, mái tóc ngắn cọ vào chiếc chiếc chiếccổ cổ cổtrắng ngần ngần ngầncủa cô, giọng giọng giọngnói nghẹn ngào: “Bảo bối, em em emquyến rũ rũ rũchết tôi mất.”
Vưu Tình cúi mắt mắt mắtnhìn mái đầu bù xù trước trước trướcngực mình, bàn bàn bàntay đặt lên vỗ nhẹ nhẹ nhẹhai cái, buột miệng miệng miệngnói: “Cún con.”
“…?”
Lương Tây Triều ngẩng ngẩng ngẩngđầu: “Em “Em “Emgọi tôi là gì?” gì?” gì?”
Vưu Tình Tình Tìnhngơ ngác nhìn anh, anh, anh,lắc đầu. đầu. đầu.
Sau Sau Sauđó, cô nấc một tiếng, rồi hai tiếng, tiếng, tiếng, liên tục không ngừng.
“Lương Tây Tây TâyTriều…” Vưu Tình từ từ nhíu nhíu nhíumày, hai hai hai tay ôm chặt lấy ngực mình, nói: nói: nói:“Em sắp chết rồi.”
Lương Tây Tây TâyTriều không nhịn nhịn nhịnđược được đượcbật cười, trong mắt bất giác hiện lên những tia tia tiadịu dàng vụn vặt vặt vặtmà chính anh cũng cũng cũngkhông nhận ra, hoàn hoàn hoàntoàn không phù hợp hợp hợpvới tính cách và thân thân thânphận của anh.
Thật không không khôngbiết cô gái của anh uống say lại đáng đáng đángyêu đến vậy, vậy, vậy,biết biết biếtthế thế thếđã đã đãsớm sớm sớmdụ cô uống say thử xem. xem. xem.
Nếu không phải phải phảithấy cô nấc nấc nấccụt cụt cụtkhó khó khóchịu, anh anh anhthật sự không muốn muốn muốncho cô uống trà giải rượu nhanh như vậy. vậy. vậy.
Lương Lương LươngTây Tây TâyTriều Triều Triềuđưa một tay ra cầm lấy ly trà, tay kia kia kiavẫn ôm ôm ômchặt lấy cô không buông.
Bây giờ giờ giờngười người người cô mềm nhũn, ngồi không vững, vững, vững,anh mà mà màkhông để để đểý một chút là ngã ngay. Đến Đến Đếnlúc đó, thể nào nào nàocô cũng ôm ôm ômchỗ đau, rồi dùng đôi đôi đôimắt ươn ướt trách móc anh anh anhcó có cóphải phải phảimuốn “hại chết cô” cô” cô”không.
Anh Anh Anhcoi coi coinhư đã hiểu, điểm chung duy nhất của của củacô cô côlúc lúc lúctỉnh táo và lúc say say sayrượu chính là rất quý mạng.
Lúc Lúc Lúcnày này này Vưu Tình đang cảm cảm cảm thấy cổ họng khô khốc, thoáng nhìn thấy ly trà, trà, trà,đưa tay tay tay muốn lấy. lấy. lấy.Nhưng người người người trước mắt lại lại lạinâng ly ly lylên, tránh đi, nói: “Tôi đút đút đútcho em.”
Vưu Tình ngơ ngác, đành phải vòng hai hai haitay ôm lấy cổ tay anh, thuận theo động động độngtác tác tácanh đưa tới mà ngậm lấy vành ly, ly, ly,từng ngụm nhỏ nhỏ nhỏnuốt nuốt nuốt xuống.
Đôi môi hồng phấn của của củacô gái gái gáinhỏ nhỏ nhỏdính dính dínhnước, vô tri vô vô vôgiác mà quyến rũ. Lương Tây Tây TâyTriều Triều Triềungưng nhìn chưa chưa chưađầy ba ba bagiây, liền cúi cúi cúiđầu liếm qua.
“Ưm…”
Vưu Vưu VưuTình không vui vui vuinhíu mày: “Trong ly vẫn còn, đừng giành.” giành.” giành.”
Đừng giành, cũng đừng liếm, anh đúng là cún con.
Lương Tây Triều bật cười: “Không giành, giành, giành,đều là của em hết.”
Có điều, trà trà trànày thật sự vừa đắng vừa vừa vừachát. Lương Tây Tây TâyTriều Triều Triềuchỉ biết có thứ thứ thứgọi là là làtrà giải rượu, nhưng nhưng nhưngtửu tửu tửulượng lượng lượnganh tốt, trừ phi chính chính chínhanh muốn uống say, nếu không chẳng ai dám chuốc say anh. Vì Vì Vìthế, thế, thế,lớn lớn lớntừng từng từng này rồi anh anh anhchưa từng từng từng uống qua trà giải rượu bao giờ. giờ. giờ.
“Đắng như vậy, sao em uống mà mà màmày cũng cũng cũngkhông nhăn lại?”
Vưu Tình nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh: “Không “Không “Khôngđắng mà.”
Khi Khi Khicòn còn cònnhỏ, nói đúng hơn là khoảng thời thời thờigian gian gianvừa được được đượcbà ngoại đón về nuôi, vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thầy đông y đã kê kê kêcho cho chocô rất nhiều thang thuốc để bồi bổ. bổ. bổ.
Đó mới là thứ đắng đắng đắngnhất cô từng uống. Nhưng mỗi lần cô uống xong, bà bà bàngoại luôn rất rất rấtvui, hơn nữa nữa nữacòn dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Vì Vì Vìthế, chén thứ hai, chén thứ ba, ba, ba,từ từ từ nhẫn nhịn đến đến đếnquen dần, cuối cùng cô đã chiến thắng thắng thắng vị đắng, đắng, đắng,cơ thể cũng hồi phục khỏe mạnh.
“Được rồi, rồi, rồi,vậy uống thêm chút nữa.”
Tay anh đặt lên ngực ngực ngựccô, giúp cô xoa dịu: “Còn nấc không?”
Uống Uống Uốngxong cả ly, Vưu Tình thở thở thởra một hơi, lắc lắc lắcđầu.
Cô hình như không chết chết chếtđược nữa rồi, rồi, rồi,yên tâm.
Cả người thả lỏng, lỏng, lỏng,mi mắt mắt mắtbắt đầu trĩu xuống, người nghiêng đi, ngã vào vai vai vaianh, giọng nói lí lí línhí: “Buồn ngủ…”
Chỉ một một mộttừ như vậy, hơi thở như lan tỏa ra, ấm ấm ấmáp phả vào bên cổ anh. anh. anh.Xương cốt Lương Tây Triều như nhũn nhũn nhũnra, ra, ra,lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng giọng giọngnói nói nóipha chút cười cười cườikhẽ hỏi: “Về nhà hay ngủ ngủ ngủở đây?” đây?” đây?”
Thật ra ở đây đây đâycũng cũng cũngkhông phải không không khôngngủ ngủ ngủđược, nhưng nhưng nhưngdù sao sao saocũng không thoải thoải thoảimái mái máibằng bằng bằngở nhà.
Hơn Hơn Hơnnữa nữa nữaphòng tắm ở ở ởđây không có bồn tắm, cô cô côsay như vậy làm sao sao saođứng tắm được. được. được.
Cậu Năm Năm Nămtự phụ, chú trọng trọng trọngsạch sẽ ít nhiều vẫn có chút thói ở đời, cho dù dù dùlà Vưu Tình, cũng không không khôngthể uống say say sayxong không tắm rửa liền lên giường ngủ. ngủ. ngủ.
Huống hồ vừa rồi cô cô cô còn bị một người phụ nữ say say sayrượu rượu rượukhác ôm chặt không không khôngkhác gì trói gà.
Lương Tây Triều hơi không vui đưa đưa đưatay véo nhẹ má cô.
Cô gái nhỏ đáng yêu, đàn ông nhớ nhung, phụ nữ cũng thích. Rõ ràng không không khôngphải kiểu người dễ gần, gần, gần,sao lại dễ dễ dễkhiến người ta thân thân thâncận như như như vậy.
“… Hửm?” Vưu Tình kéo kéo kéodài dài dàigiọng, ngơ ngác.
Lương Tây Triều cực cực cựckỳ kiên nhẫn: “Hỏi em có về nhà nhà nhàkhông.”
Vưu Tình dụi dụi dụiđầu vào vai anh lắc lắc: “Viện dưỡng dưỡng dưỡnglão… xa quá, quá, quá,trời tối rồi, không không khôngđi đi đimất công công côngphiền bà ngoại.”
“Ai “Ai “Ainói với em về viện dưỡng lão? Thủy Quận Quận QuậnLoan, có về không?”
Vưu Tình im im imlặng vài vài vàigiây, như đang cố gắng hiểu lại lại lạicâu hỏi mới này này nàycủa anh.
“Ừm, được…” Cô chậm chậm chậmrãi đồng đồng đồngý.
Lương Tây Triều lấy chiếc áo khoác cô cởi ra vứt sang một bên, luồn tay qua mặc mặc mặcvào cho cho chocô, cô, cô, cài lại hàng cúc sừng trâu.
Trừ Trừ Trừviệc mặc đồ ngủ cho cô, anh chưa từng mặc quần áo khác cho cô bao giờ. Cài cúc xong xong xong nhìn lại, ôi thôi, lệch một cái.
Lại phải cởi ra cài lại.
Nhớ tới Văn Văn Văn Nghiệp trêu chọc cô gái gái gáinày là bảo bối của của củaanh, Lương Tây Triều từ nhỏ cơm cơm cơmbưng nước rót, người có thể khiến anh anh anhhầu hạ hạ hạnhư vậy ngoài ngoài ngoàicô ra còn ai nữa.
Mặc Mặc Mặcquần áo xong, Lương Tây Triều bế ngang ngang ngangcô lên lên lênrời đi, xuống thang máy, đi đi đivề phía cửa chính.
Bác Âu vội vàng lo lắng lắng lắngmở cửa xe, đón họ lên, lên, lên,đóng cửa, cửa, cửa,vòng vòng vòngqua đầu xe vào vị trí lái.
Trước cửa cửa cửasổ sát đất của phòng bao trên lầu hai, hai, hai,ánh mắt Trần Tĩnh Văn dõi dõi dõitheo, cho đến đến đến khi chiếc chiếc chiếcxe đó biến mất giữa dòng xe cộ cộ cộtấp nập.
“Tính tình Tiểu Ngũ ngang ngược, ngược, ngược,vẫn còn ham chơi, những chuyện này đều đều đềulà bình thường.” Ông Trần đứng lặng bên cạnh, vỗ nhẹ vai cô: “Tĩnh Văn, con phải nhìn thoáng ra, sớm muộn gì nó cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Trần Tĩnh Tĩnh TĩnhVăn giấu giấu giấuđi vẻ vẻ vẻkhác khác khácthường trong mắt, dịu dàng đáp: “Ông nội, con hiểu rồi.”
Việc Việc Việcliên hôn giữa giữa giữahai hai hainhà Trần – Lương Lương Lươnglà là làchuyện chuyện chuyệnbắt bắt bắtbuộc phải làm. Ông nội bảo cô lựa chọn giữa Lương Dật Chi, con trai trai traithứ ba nhà họ Lương, và con con contrai thứ năm năm nămLương Tây Triều. Triều. Triều.
Cô tôn thờ Lương Lương LươngTây Tây TâyTriều Triều Triềunhư như nhưthần thánh, cô cũng cũng cũnglà người, làm sao không có chút chút chúttư tâm nào được.
Vào cửa, cửa, cửa,Lương Tây Tây Tây Triều bế Vưu Tình vào phòng tắm trong phòng phòng phòngngủ chính.
Đặt người người ngườilên mặt mặt mặtđá đá đácẩm thạch, thạch, thạch,ba hai lượt lượt lượtđã lột lột lộtsạch quần áo cô, cô, cô,rồi rồi rồiôm vào bồn tắm.
Nhà của Lương Tây Triều toàn toàn toànlà đồ điện điện điệnthông thông thôngminh, minh, minh,trên đường đường đườngvề về vềanh anh anhđã thao tác trên điện thoại để xả đầy nước vào bồn tắm rồi.
Lương Lương LươngTây Triều đứng bên bồn tắm, tay đặt lên lên lênkhóa thắt lưng, còn chưa kịp cởi, một ánh mắt từ dưới nhìn lên.
Vưu Vưu VưuTình Tình Tìnhngẩng đầu.
Trong làn hơi hơi hơinước nước nướcmờ ảo, cô không một mảnh vải che thân. thân. thân.Mặc dù dù dùcó có cóbọt biển biển biểnche che chetrước ngực, nhưng bọt biển biển biểnlại lại lạitrắng trong.
Da trắng hơn tuyết, trong trong trongtrẻo trẻo trẻonhư ngọc.
Anh Anh Anh muốn nhìn, mỗi một tấc đều có thể thể thểthu hết vào vào vàođáy đáy đáymắt.
Dưới ánh đèn, Lương Lương LươngTây Triều cao cao caolớn như ngọc, áo mũ mũ mũchỉnh tề, tề, tề,nhưng nhưng nhưngđôi mắt lại càng càng càngthêm u ám.
Trong xương xương xươngcốt anh trào ra một chút dục vọng tàn bạo, anh không nhịn được được đượcmuốn vẽ vẽ vẽlên lên lênlàn da trắng như tuyết của cô những dấu vết chỉ chỉ chỉthuộc về riêng mình. mình. mình.
Anh nhìn nhìn nhìnchằm chằm quá quá quálâu, cơ thể thể thểVưu Tình hơi run rẩy, rẩy, rẩy, đôi mắt bất giác lộ ra một tia phòng bị đã lâu không thấy.
Khi cô cô cômới mới mớitheo anh, chính là một con con connhím nhỏ như vậy, rõ ràng ngây ngô non nớt lại tỏ ra bình tĩnh, mỗi khi bị bị bịanh trêu chọc một một mộtchút chút chútlà mặt đỏ bừng.
Lương Lương LươngTây Tây TâyTriều kìm nén dục vọng đen tối trong trong tronglòng, đôi môi mỏng mỏng mỏngnở nụ nụ nụ cười bất cần đời: đời: đời:“Nhìn tôi tôi tôinhư vậy làm làm làm gì, muốn giúp tôi tôi tôicởi đồ à?”
“…”
Gương mặt mặt mặtVưu Tình bị hơi nước nóng làm cho cho choửng hồng, cô từ từ ôm lấy đầu gối, cuộn cuộn cuộntròn người người ngườilại, lại, lại, giọng nói lí lí línhí: “Em tự tắm.”
Lương Tây Triều ngồi xổm xổm xổmxuống, đưa tay chạm vào vào vàomá cô: “Ngại à? à? à? Trên người em em emchỗ nào tôi chưa thấy qua?”
Vưu Tình vẫn là câu đó: “Em tự tự tựtắm.” tắm.” tắm.”
Cô Cô Côrất rất rấtít khi khi khitranh cãi với người khác, nhưng lại rất bướng bỉnh, bỉnh, bỉnh,lặp đi đi đilặp lại chỉ một câu đó làm anh khó chịu. chịu. chịu.
Người còn say, anh mà thật sự muốn làm gì gì gìđó, cô không có chút đường sống nào để phản kháng.
Nhưng mà, làm vậy thì không không khôngphải người, mặc dù anh chẳng có đạo đạo đạođức gì, gì, gì,mặc mặc mặcdù dù dùtrước đây cũng không phải phải phảichưa từng làm làm làmtrong bồn tắm, nhưng tóm lại, lại, lại,anh là kiểu ăn mềm không ăn ăn ăncứng. cứng. cứng.
“Được rồi, rồi, rồi,em tự tắm.”
Lương Tây Tây TâyTriều nhượng bộ, đứng dậy.
Lương Tây Tây TâyTriều đi đi đira phòng tắm tắm tắmbên ngoài. Đàn ông tắm rửa mười phút đã đã đãlà lâu, tắm rửa rửa rửasạch sạch sạchsẽ sẽ sẽxong ra ngoài, Lương Tây Triều rót hai ly nước đá lớn, nhận một cuộc điện điện điệnthoại, vào phòng sách tìm tài liệu gửi cho đối phương.
Lúc Lúc Lúcnày này nàyđã hai mươi phút trôi qua, qua, qua,ngâm ngâm ngâmbồn không nên nên nênquá lâu.
Lương Tây Triều Triều Triềuđẩy đẩy đẩycửa phòng tắm ra, quả nhiên, người tuyên bố muốn tự tắm đã dựa vào vào vàobồn tắm tắm tắm ngủ rồi.
Lương Lương Lương Tây Triều nhíu mày “chậc” một một mộttiếng, đưa đưa đưatay vào thử nhiệt độ độ độnước, nước, nước,may mà mà màđã bật hệ thống thống thốngổn định nhiệt độ, cũng không lạnh, nếu không cô nhất định sẽ bị cảm.
Kéo khăn tắm quấn người cô cô cô lại, đặt lên giường.
Vừa tắm xong, xong, xong,làn da cô vô cùng mịn màng, chạm nhẹ một cái cũng sẽ để lại dấu vết.
Lương Tây Triều đứng bên bên bêngiường, giường, giường,cúi mắt nhìn chằm chằm, bụng bụng bụngdưới sắp nóng ran, ran, ran,anh đột nhiên cúi người xuống, nâng cằm cô lên, cạy cạy cạymở môi lưỡi, đầu lưỡi thô thô thôbạo xâm xâm xâmnhập, hung hăng hăng hăngmút mút mútlấy lấy lấyvài vài vàicái.
Chỉ tiếc là hiệu quả chẳng khác nào muối muối muốibỏ bể, bể, bể,bây giờ anh anh anh càng muốn muốn muốnhung hăng làm cô. Dù sao sao saothì thì thìbây giờ cô cũng chẳng mặc gì, dù sao thì thì thì bây giờ cô cũng chẳng có chút phản kháng nào.
Lương Tây Triều ngẩng đầu lên lên lênkhỏi người cô, ánh ánh ánhmắt mắt mắtsâu thẳm lướt qua khuôn khuôn khuônmặt nhỏ nhắn nhắn nhắn trắng nõn nõn nõncủa cô, cô, cô,hồi lâu sau, khẽ khàng mở mở mởmiệng: “Tỉnh “Tỉnh “Tỉnhlại sẽ tính sổ với với vớiem.”
Vưu Tình mở mắt trong tiếng động lách tách khe khẽ, khẽ, khẽ, cô đang ngồi trong trong tronglòng Lương Tây Triều, nói đúng hơn là đang dựa vào ngực anh.
Lương Tây Triều đang cầm cầm cầmmáy sấy tóc sấy cho cô.
“Cuối cùng cũng tỉnh.” Lương Tây Tây TâyTriều nhướng mày, vẻ vẻ vẻ mặt lười biếng.
Vưu Tình nâng mí mắt nặng trĩu, ánh mắt vẫn còn mơ màng. Cô chống tay lên lên lênngười anh, từ từ từ từthẳng lưng dậy, nhìn chằm chằm anh anh anhhồi lâu: “Lương Tây Triều.”
“Ừ.”
“Lương Tây Triều.”
Anh cười: cười: cười:“Tôi đây, có có cógì căn căn căndặn.”
Vưu Tình im lặng lặng lặnghai giây, người bỗng nhiên mềm nhũn bò lại vào vào vàolòng lòng lònganh, giọng nói cực nhẹ: “Hỏng rồi…”
“?”
Lương Tây Triều tức đến đến đếnbật cười: “Lúc thì thì thìnói tôi tôi tôibiến thái, lúc thì nói nói nóitôi hư, trong trong trongmiệng không có một câu câu câu nào tốt đẹp đúng không.”
“Đèn lồng, hỏng rồi.”
Ồ, là cái này hỏng.
Đèn Đèn Đènlồng lồng lồnggiấy vốn dĩ rất rất rấtdễ hỏng, Lương Tây Triều không để tâm: “Cái này có gì đâu, sang năm lại lại lạitặng tặng tặngem một cái cái cáilà là làđược.”
Sang Sang Sangnăm họ nên nên nêncùng nhau nhau nhauđón Trung thu. thu. thu.Nhà cũ đông người náo nhiệt nhiệt nhiệtthì náo náo náonhiệt thật, nhưng cũng ồn ào đến mức anh đau đầu, đầu, đầu,thà ở ở ởcùng cô cô côhai người người ngườicòn còn cònhơn.
Vưu Tình Tình Tìnhnghiêng nghiêng nghiêngtai áp vào vào vàongực anh, trong mắt bình tĩnh đến có chút trống rỗng, sang năm, vật đổi sao dời.
Cô hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Lương Tây Tây TâyTriều giơ cổ tay lên: lên: lên:“Mười một giờ rưỡi.”
May quá, thời thời thờigian vẫn vẫn vẫnchưa qua.
Đôi môi Vưu Tình khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ nhẹ nhẹđến không thể nhẹ hơn: “Lương “Lương “LươngTây Tây TâyTriều, anh phải phải phảibình anh anh anhnhé.” nhé.” nhé.”
Trong mắt cô, sự sự sự tỉnh táo chợt lóe lên.
Nào có chút dấu dấu dấuvết vết vếtsay say sayrượu nào.