“Chỉ là, chia tay không được êm êm êmđẹp cho cho cholắm.” lắm.” lắm.”
…….
Lần đầu tiên Vưu Tình đặt chân đến Bắc Thành là theo trường đi tham quan bảo tàng tỉnh. Cả đám học học họcsinh trong bộ đồng phục hai màu màu màu vàng trắng xen kẽ, ngây ngây ngâyngô ngô ngônhư lũ cải thìa lần đầu đầu đầubước vào Đại Quan Quan QuanViên, chỗ nào cũng ngó nghiêng, ríu rít rít rítbàn tán, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. mò. mò.
Vưu Vưu VưuTình cầm theo cuốn sổ tay, tìm đến đến đếnmấy bức tượng tượng tượngđồng cổ mà cô định viết bài thu hoạch, hoạch, hoạch,hí hí híhoáy ghi chép, vẽ vời gần hết hết hếtnửa trang giấy.
Tiếng cuối cùng cùng cùnglà thời gian tự do hoạt hoạt hoạtđộng. Về nguyên tắc thì không không khôngđược phép rời khỏi đoàn, nhưng Vưu Tình vốn là học sinh ngoan ngoan ngoanngoãn và thông minh minh minhsớm nhất lớp.
Cô hứa đi đi đihứa lại rằng sẽ quay về về vềđúng đúng đúnggiờ, giờ, giờ,hơn nữa nữa nữanơi cô muốn đến chỉ ngay con phố phố phốphía sau bảo tàng.
“Vậy em mua xong đồ phải về ngay nhé, có chuyện gì thì gọi cho thầy Lý, số thầy thầy thầyấy ấy ấyở ngay đầu danh bạ đó.” đó.” đó.”Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi không tiện đi cùng, cùng, cùng,nhẹ nhẹ nhẹnhàng dặn dò, dò, dò,gỡ chiếc điện thoại đời mới trên cổ cổ cổmình mình mìnhxuống xuống xuốngđeo cho cô, cô, cô,rồi xoa xoa xoađầu cô bé: “Đi đi em.”
“Vâng ạ!”
Con phố sau bảo tàng là khu phố cổ của Bắc Thành. Bà ngoại biết cô sắp đến Bắc Thành, có lơ đãng đãng đãngnhắc đến một loại bánh ngọt kiểu cũ mà bà từng ăn, chỉ ở đây đây đâymới có bán.
Mua được được đượcmón bánh để lấy lấy lấylòng bà, trên trên trênđường về lại không may gặp phải lệnh lệnh lệnhkiểm soát giao giao giaothông, Vưu Tình đành phải đi một một mộtvòng lớn hơn mới mới mới về được.
Cô Cô Côxách theo túi bánh, chậm chậm chậmrãi hòa vào dòng dòng dòngngười bước về phía trước. Đi xuyên qua một con hẻm nhỏ, mắt thấy sắp đến nơi, bỗng bỗng bỗngnhiên cô bị người ta va phải rồi rồi rồikéo lại.
Con hẻm nhỏ, nhỏ, nhỏ,ánh sáng hơi mờ ảo.
Cô Cô Côôm ôm ômchặt chặt chặtchiếc điện điện điệnthoại đắt tiền tiền tiềntrước ngực, nắm chắc mấy đồng tiền lẻ trong tay, từng bước lùi lại.
“Em “Em “Emgái gái gáinhỏ, điện thoại đời mới trên cổ em đẹp quá nhỉ, cho anh mượn xem xem xemmột chút được không?”
“Anh lấy lấy lấy kẹo đổi với với vớiem nhé?” nhé?” nhé?”
Ánh sáng nhập nhập nhậpnhoạng, lúc tỏ lúc mờ chiếu lên lên lêngương mặt non nớt, trong trong trongveo của cô bé.
Vưu Tình không chút cảm xúc nhìn nhìn nhìnbọn chúng. Mấy Mấy Mấy viên kẹo mà đòi đổi đổi đổilấy điện điện điệnthoại của cô, cô, cô,coi cô là học sinh tiểu tiểu tiểuhọc ngốc nghếch chắc.
Mặc dù, cô đúng là học sinh lớp sáu thật.
“Nhanh lên! lên! lên!Đưa điện thoại đây!”
Thấy Thấy Thấykhông lừa lừa lừađược cô, thằng nhóc cầm cầm cầmđầu lộ lộ lộvẻ hung tợn, vươn tay giật mạnh sợi dây chuyền điện thoại thoại thoạicủa cô. Một đứa khác xông lên lên lêncướp lấy tiền tiền tiềnlẻ trong trong trongtay cô.
Phía ngoài đầu hẻm là người qua lại, chỉ chỉ chỉcần cô hét lớn lên kêu cứu, chắc chắc chắcchắn sẽ có có cóngười chú ý.
Thế nhưng, còn chưa kịp kịp kịpmở miệng, hai đứa kia bỗng nhiên bị bị bịđá ngã ngã ngãlăn ra đất, mỗi đứa một cú.
“Thiệu Hách, bọn bọn bọnmày ở trường quậy quậy quậy chưa đủ hay sao mà mà màcòn còn cònchạy ra ngoài này làm trò bẩn bẩn bẩnthỉu hả?” hả?” hả?”
Thằng nhóc tên Thiệu Thiệu ThiệuHách kinh ngạc quay quay quayđầu lại, thấy thấy thấy rõ người vừa đến, mặt mày thoáng thoáng thoáng chút bối rối, rồi rồi rồilập tức chửi ầm ầm ầmlên: lên: lên:“Mày cũng cũng cũngnói là ở ngoài, ông ông ôngđây làm gì kệ kệ kệ mẹ ông ông ôngđây, mày quản cái đếch gì!”
“Bố dạy con thì không cần phân biệt biệt biệthoàn cảnh.” Chàng Chàng Chàngtrai một tay đút đút đúttúi túi túiquần, lười biếng dựa vào tường đầu hẻm, hẻm, hẻm,đôi mày nhướng lên đầy vẻ ngang tàng, tàng, tàng,kiêu kiêu kiêungạo.
“Mẹ mày…”
“Anh “Anh “Anh Hách, mình không lại nó nó nóđâu, đâu, đâu,hay là thôi đi.”
“Khốn “Khốn “Khốnkiếp…” kiếp…” kiếp…”
Con hẻm nhỏ lại lại lạitrở về yên tĩnh.
Chàng trai dừng bước trước mặt cô, cúi cúi cúimắt nhìn xuống: “Bạn nhỏ, tan học thì mau về về về nhà đi, đừng có một mình chạy chạy chạylung tung đến mấy chỗ này.” này.” này.”
Động tác cúi xuống nhặt tiền tiền tiềncủa Vưu Tình Tình Tìnhkhựng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Thời gian vụt trôi.
Con hẻm nhỏ hẹp, tối tăm tăm tămngày ngày ngàyấy biến thành hành lang bệnh viện lạnh lẽo, sặc mùi thuốc thuốc thuốcsát trùng.
Chàng thiếu niên ngông cuồng, cuồng, cuồng,đầy sức sống ngày ngày ngàynào nào nàogiờ đã trở trở trởthành người người ngườiđàn đàn đànông ông ôngtrưởng thành, càng thêm tự phụ phụ phụ và lạnh lùng.
Anh lại đứng trước trước trướcmặt cô.
Cùng Cùng Cùngmột góc độ, cô ngước nhìn anh. anh. anh.
Gương mặt mặt mặtấy.
Xa lạ, lạ, lạ,mà mà mà cũng chẳng xa lạ.
Gió biển mùa đông se se se selạnh.
Những vệt nắng nắng nắngấm áp, áp, áp,vụn vặt lấp lánh, nhảy nhót trên mặt biển.
Tiếng tranh tranh tranhcãi dưới lầu một đánh đánh đánhthức Vưu Tình.
“Tiểu Ngũ, đừng có hồ đồ nữa!”
“Cô ấy ấy ấy là con người, người, người,không phải vật phụ phụ phụthuộc thuộc thuộccủa của củaem, em nhốt cô ấy ở ở ởđây thì ra cái cái cáigì? Cô ấy có quyền tự mình lựa chọn!”
“Lựa chọn của của củacô ấy là gì, rời đi? đi? đi?Không thể nào!”
“Tiểu Ngũ!” Ngũ!” Ngũ!”
Thấy bóng dáng cô gái từ cầu cầu cầuthang thang thangđi đi đixuống, giáo giáo giáosư sư sưLương ngừng nói, rồi khi nhận ra đó chính là Vưu Tình, Tình, Tình,sắc sắc sắcmặt anh ta ta talập tức tối sầm lại, lại, lại,nghiêm giọng giọng giọngnói: “Tiểu Ngũ, tuy tuy tuyem là em trai anh, nhưng Vưu Tình là học sinh sinh sinh của anh, anh tuyệt tuyệt tuyệtđối không cho phép em tiếp tục làm càn như vậy!”
Lương Bách Bách BáchXuyên bước nhanh nhanh nhanhtới định đưa Vưu Vưu VưuTình đi, Lương Tây Triều Triều Triều phất tay tay tayngăn lại, lại, lại,liếc mắt mắt mắt ra hiệu cho vệ sĩ ở cửa.
“Đại thiếu gia, gia, gia,xin lỗi.” Hai Hai Haivệ sĩ tiến lên, một một mộttrái một một mộtphải, phải, phải,dìu giáo sư Lương Lương Lươngra ngoài.
“Các người? Các người buông tôi tôi tôira!”
Giáo Giáo Giáosư Lương tức tức tứcđến đỏ mặt: “Tiểu Ngũ, em là là làđồ khốn!”
Cánh cửa lớn đóng sầm lại.
Không gian lại yên tĩnh, nhưng tên tên tênđã lên lên lêndây.
Thế bế tắc đã bị bị bịxé toạc một vết vết vếtrách.
Lương Tây Triều nắm chặt cổ cổ cổtay tay tayVưu Tình, bất giác siết mạnh, cho đến đến đếnkhi cô đau đau đauđến không chịu chịu chịunổi, rụt tay lại, anh mới kinh ngạc nhận ra.
Buông ra, cánh tay cô đã đã đã hằn lên lên lênvết đỏ, vừa vặn che đi dấu hôn anh để lại trên đó đêm qua khi động tình.
Lương Tây Tây TâyTriều nhìn cô với vẻ mặt mặt mặtphức tạp.
Đến Đến Đếnlúc này này nàyrồi rồi rồi còn gì không hiểu nữa.
Anh tự cho mình là bình tĩnh, vậy vậy vậymà mà màvẫn bị mỹ nhân nhân nhânkế đơn giản của cô gài gài gài bẫy đến đến đếnkhông tìm tìm tìmra lối lối lối thoát.
Lương Tây Triều Triều Triềucười cười cườitự giễu, ngả người ngồi ngồi ngồixuống ghế sofa, sofa, sofa,tìm bật lửa, lửa, lửa, rút một điếu thuốc từ từ từtrong bao.
“Đừng “Đừng “Đừnghút.” Vưu Vưu VưuTình Tình Tìnhđi tới, tới, tới,rút điếu thuốc trên môi anh. anh. anh.Mấy Mấy Mấyngày nay, nay, nay,lượng thuốc thuốc thuốcanh hút còn nhiều hơn cả tháng trước trước trướccộng lại.
Giọng Giọng Giọngnói nói nóitrong trẻo, sâu lắng của của củacô cô côdù sao sao saocũng lộ ra một chút chút chútquan tâm, tâm, tâm,Lương Tây Triều vươn tay ôm chặt lấy cô, ngẩng đầu.
Anh ngồi, cô đứng.
Gương mặt ấy rõ ràng trùng khớp khớp khớpvới dáng vẻ dịu dàng, nũng nịu dưới thân anh anh anhđêm qua, nhưng nơi khóe mắt, đuôi mày lại chẳng chẳng chẳngcòn chút dịu dàng dàng dàngnào.
Giọng anh khàn đi: “Em ghét tôi đến vậy sao, liều mạng muốn rời rời rờixa xa xatôi?”
Lương Tây Triều dừng một chút, chút, chút,nghiến răng răng răngthỏa hiệp: “Rốt cuộc em em emcó gì không hài lòng về tôi, nói ra ra rađi, đi, đi,tôi sẽ sửa.”
Vưu Tình Tình Tìnhbình tĩnh im lặng, đầu ngón ngón ngóntay chậm chậm chậmrãi vuốt ve đôi mày cao ngạo, gương mặt mặt mặtthanh thanh thanhtú của anh.
Không thể thể thểphủ nhận, cô cô côcũng cũng cũngtừng từng từng có những khoảnh khắc gần như mê muội, cũng từng có những những nhữngảo tưởng thiếu thiếu thiếunữ phi phi phithực tế.
Nhưng anh anh anhluôn khiến khiến khiếncô cô côphải tỉnh tỉnh tỉnhtáo lại.
Thái độ không chút chút chútkiêng dè, hành vi tùy tâm tâm tâmsở dục của anh càng làm cô hiểu rõ hơn.
Cô Cô Côvà anh, đã bắt bắt bắtđầu như thế thế thếnào.
Trong Trong Tronglòng anh, cô ở vị vị vịtrí nào. nào. nào.
Điều anh không biết là, mỗi mỗi mỗigiây mỗi phút ở ở ởbên anh, cô cô côđều rất, rất, rất,rất coi thường chính mình.
Vưu Tình mấp mấp mấpmáy máy máymôi, môi, môi,giọng nhẹ nhàng, chậm rãi: “Lương Tây Triều, có lẽ anh không không không biết, tôi thích anh.” anh.” anh.”
Lương Tây Tây TâyTriều sững sờ, nhìn cô chằm chằm.
“Còn một một mộtchuyện nữa, tôi chưa nói cho anh biết.”
“Buổi tối hôm đó ở bệnh viện, không không khôngphải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Từ “Từ “Từrất lâu trước kia, chúng ta đã đã đãtừng gặp rồi.”
Cô đã từng gặp Lương Tây Triều Triều Triều năm mười bảy tuổi.
Chàng Chàng Chàngthiếu niên ngông cuồng, đầy khí phách ấy, sự xuất hiện của anh, giống như như nhưhoàng tử trong truyện cổ cổ cổtích xuất xuất xuấthiện vào vào vàothời khắc nguy cấp để để đểbảo vệ công công côngchúa.
Nhưng cô không phải công công côngchúa, cô chìm sâu trong vũng lầy, đau khổ giãy giụa, cho dù chỉ là một tia tia tiahy vọng cũng muốn muốn muốnnắm chặt lấy, lấy, lấy,cho cho chodù… không không khôngtừ thủ đoạn.
Đêm Trần Tuyết Vi Vi Vichuyển Nhạc Bình từ Khánh Khánh KhánhChâu đến bệnh bệnh bệnh viện ở Bắc Bắc BắcThành, Thành, Thành,Vưu Tình Tình Tìnhđã nhìn thấy Lương Lương LươngTây Triều.
Qua lời lời lờicủa mấy mấy mấycô y tá mê trai, mắt sáng như sao khi nhắc đến anh, cô biết được đó là con con contrai viện trưởng, gia gia giathế không tầm thường. thường. thường.
Vưu Tình cẩn cẩn cẩnthận thận thậnlắng nghe, trong trong trongmắt cũng ánh ánh ánhlên điều gì đó, không phải là trái tim thiếu nữ nở nở nởrộ, rộ, rộ, mà là khao khát cuối cùng cũng cũng cũngnhìn thấy một tia tia tiasáng sáng sángdẫn dẫn dẫnđến con đường sống.
Buổi tối tối tốihôm đó, cô đợi ở hành lang mà anh chắc chắc chắcchắn sẽ đi qua, ngồi ngồi ngồiở đó, dàn dựng một cuộc cuộc cuộcgặp gỡ.
Đương nhiên, đối với anh mà nói, nói, nói,đó đó đó là lần đầu gặp mặt.
Anh sớm đã đã đãkhông còn nhớ cô bé ngồi xổm trên đất nhặt nhặt nhặttiền, ngẩng đầu nhìn anh đến ngẩn ngơ, đến đến đếnnỗi người ta đi rồi mà vẫn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn.
Khi Lương Tây Triều Triều Triềunghe được được đượccâu “tôi thích thích thíchanh”, máu toàn thân anh anh anhnhư sôi trào, trào, trào, một cảm giác giác giáchưng phấn phấn phấnchưa từng từng từngcó, khó mà mà màgiải thích dâng trào trào tràomãnh liệt.
Thế nhưng ngay sau đó.
Bao nhiêu cảm xúc ào ào àomột một mộttiếng rơi thẳng xuống xuống xuốngđáy đáy đáyvực.
“Anh không phải nói, trái trái trái tim tôi lạnh lùng sao, đúng vậy, vậy, vậy, tôi mang trong mình dòng máu máu máucủa của củaTrần Tuyết Vi, nên như như nhưthế.” thế.” thế.”
Cô cười nhẹ: “Tôi chỉ không ngờ, ngờ, ngờ,Cậu Năm Năm NămLương gia danh danh danhtiếng tiếng tiếnglẫy lừng lại dễ dàng cắn câu như như nhưvậy.”
Trong Trong Trong mắt Lương Tây Triều là ngọn ngọn ngọnlửa nóng rực, nặng trĩu, anh đột đột độtngột ngột ngộtđứng dậy, dậy, dậy,một tay bóp chặt cổ họng cô: “Vưu Tình, Tình, Tình,em dám!”
Anh nhìn cô chằm chằm chằm chằmrất rất rấtlâu, trong ánh mắt có sự tức giận xen lẫn chút gì gì gìđó khó khăn, đau đớn. Trước Trước Trướcđây anh si mê cô bao nhiêu, thì thì thìgiờ phút này này nàylại cảm thấy nực nực nựccười cười cườibấy nhiêu.
“Sao tôi lại không dám.”
Giờ này này nàyphút này, Vưu Tình vẫn bình tĩnh lạ thường, thường, thường,chỉ có khóe môi khẽ run rẩy: “Bởi vì vì vìanh chỉ yêu chính bản thân anh, còn tôi, cũng chỉ yêu chính chính chínhbản thân mình.”
Giữa Giữa Giữabọn họ, ngay từ đầu đã sai rồi.
—— —— ——
Giáo sư sư sưLương bị vệ sĩ dìu ra ra ranhốt ở ngoài ngoài ngoàicửa, cửa, cửa,nghĩ đến tính tính tínhtình tình tìnhcoi trời trời trờibằng vung của Tiểu Ngũ, nhất thời lo lắng đi đi điđi đi đilại lại.
Vưu Vưu Vưu Tình dù sao cũng là là làhọc học họcsinh của anh anh anhta, ta, ta,anh ta không không khôngthể trơ mắt nhìn tình hình hình hìnhphát triển đến mức không thể kiểm soát.
Vì thế, sau nhiều lần đắn đo, anh ta đã gọi điện thoại cho bà Đường.
“Qua “Qua “Quangay.” ngay.” ngay.”Trong điện thoại, giọng Đường nữ sĩ nghiêm túc túc túccực độ.
Đó là Lương Bách Xuyên, Xuyên, Xuyên,ít nhiều cũng có chút e dè dè dèngười dì dì dìnày. Trong nhà nhà nhàhọ Lương, chỉ có bà Đường mới miễn cưỡng coi như có thể quản được được đượcTiểu Ngũ.
Bà Đường phong trần mệt mỏi tới nơi, nơi, nơi,khoác chiếc chiếc chiếcáo áo áochoàng choàng choàngmàu đen, chân chân chânđi giày cao cao caogót, lạnh lùng lùng lùngnhìn hai vệ sĩ đang đang đangchặn ở ở ởcửa.
“Mở cửa.”
Hai Hai Hai vệ sĩ sĩ sĩnhìn nhau, thấp thỏm do dự.
Ánh mắt sắc bén của bà Đường quét quét quét qua: “Mở cửa, đừng để tôi tôi tôinói lần thứ ba!”
Giọng điệu y hệt Cậu Năm, đúng là mẹ mẹ mẹ nào con nấy.
Bà Đường nhanh chân bước vào. vào. vào.
Ánh mắt mắt mắt đầu tiên tiên tiênnhìn nhìn nhìn Vưu Tình, Tình, Tình,thấy thấy thấytrên trên trêncổ cô có có cómột một mộtvệt siết đỏ đỏ đỏchói mắt, mặt bà trầm xuống, đi thẳng đến chỗ Lương Tây Triều đang ngồi trên sofa: “Tiểu “Tiểu “Tiểu Ngũ, con con conquậy quậy quậyđủ chưa?”
Giáo Giáo Giáosư Lương nhân cơ hội đưa đưa đưaVưu Tình Tình Tìnhra ra rangoài. ngoài. ngoài.
“Tiểu Vưu, em không sao chứ?” Giáo sư Lương nhíu mày, đắn đo: “Trên cổ em… hay là thầy đưa em đến bệnh viện trước nhé?”
Vưu Vưu VưuTình Tình Tình khẽ lắc đầu: “Em không sao sao saoạ.”
Lương Tây Triều thực ra không siết cổ cô đau lắm, cô cô cô chỉ hơi nhíu mày một một mộtcái là anh đã thả lỏng tay tay tayrồi, rồi, rồi,chẳng qua da cô mỏng nên dễ dễ dễlưu lại vết, nhìn có vẻ đáng đáng đáng sợ.
Xe chạy về về vềhướng hướng hướngtrung tâm thành thành thànhphố, căn biệt thự kia ngày càng càng càngxa xa xadần. Đến bước này, tảng tảng tảngđá lớn trong lòng cô đáng đáng đánglẽ lẽ lẽphải phải phải được đặt xuống, nhưng nhưng nhưngkhông ngờ ngờ ngờnó vẫn nặng nặng nặngtrĩu, trĩu, trĩu,đè nén cô.
Dọc đường đi, đi, đi,giáo sư Lương không ngừng thầm thở thở thởdài.
Anh ta làm sao cũng không thể ngờ được, em trai trai traianh ta và học sinh của anh lại có thể âm thầm qua lại lại lạivới với vớinhau như vậy. vậy. vậy.Một vài suy đoán trước trước trướcđây cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Khó trách Tiểu Ngũ luôn xuất hiện không đúng lúc ở ở ở Đại học Bắc Thành, còn nói dối là đợi anh ta ở cổng ký túc xá nữ.
Giờ xem ra, ra, ra,rõ ràng người người ngườiem anh đợi không phải là là làanh ta.
Ngoài Ngoài Ngoàira, anh ta thực ra vẫn còn đầy ắp nghi nghi nghihoặc, hoặc, hoặc,nhưng vừa vừa vừanhìn thấy vẻ vẻ vẻmặt mệt mỏi, nhàn nhạt của của củaVưu Vưu VưuTình, mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng vẫn hóa thành tiếng tiếng tiếng thở dài nặng nề. nề. nề.
“Đừng nói gì nữa, nữa, nữa,thầy đưa em em emvề về vềtrường.” Đến cổng trường, giáo sư Lương tự mình xuống xe mở cửa. cửa. cửa.
“Vưu, em và Tiểu Ngũ, chuyện này, giữa hai hai haiđứa…” đứa…” đứa…”
Cán cân giữa thân phận giáo sư và và vàngười anh trai luôn có sự sự sựnghiêng nghiêng nghiênglệch, nhân nhân nhântính là vậy, nhưng nhưng nhưnglàm sao cũng không thắng nổi tình thương dành cho đứa em trai được nuông nuông nuôngchiều từ từ từnhỏ.
Nếu Vưu Vưu VưuTình dựa vào vết vết vếtthương này để để đểkhởi khởi khởikiện, cây gậy của ông cụ có thể đánh đánh đánhgãy chân chân chânTiểu Ngũ.
“Chúng em là bạn trai bạn bạn bạn gái.”
Một cơn gió thổi thổi thổibay lọn tóc của cô, một sợi tóc đâm vào mi mắt, làm trào ra giọt nước nước nướctrong trong trongveo, nhàn nhạt.
Cô đưa đưa đưatay vén vén vénlọn lọn lọntóc tóc tócấy ấy ấyra sau sau sautai, ánh ánh ánh mắt bình tĩnh, kiên định: “Chỉ là, chia tay không được êm êm êm đẹp cho cho cholắm.” lắm.” lắm.”