Chương 11

Người đầu tiên tiên tiênbiết chuyện Phùng Phùng Phùng Đào đưa kịch bản 《Phê Phán》 cho Thẩm Tinh Tinh TinhYểu là Đoạn Thính Nhạc. Nhạc. Nhạc.Sau khi biết chuyện này, tâm tư cô nàng nàng nàng lập tức dao dao daođộng. Trước đó vẫn luôn quấn lấy quản lý Lương Đồng tìm hội sắp xếp cho cô ấy và Thẩm Thẩm ThẩmTinh Yểu Yểu Yểuhợp tác, tác, tác,nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội thích hợp. Giờ nghe chuyện này xong, cô côấy nằng nặc đòi Lương Đồng giúp mình xin một vai trong đoàn phim phim phim《Phê Phán》.

Lương Lương LươngĐồng cũng muốn giúp cô ấy ấy ấyxin vai lắm chứ. Trước đó chị ấy đã nhắm vai con gái của nữ chính trong 《Phê 《Phê 《PhêPhán》, tuy cơ hội quá xa vời, nhưng chị ấy vẫn luôn tìm cách cách cáchgiúp Đoạn Đoạn ĐoạnThính Nhạc Nhạc Nhạcbắc cầu, cuối cùng vẫn là bỏ lỡ. Sau đó nghe nghe nghetin tức tức tứcnội bộ nói vai diễn này đã đã đãcó người lấy mất rồi, rồi, rồi,nhưng rốt cuộc cuộc cuộc là làai thì chị ấy không không khôngrõ lắm. Bây giờ nghe tiểu tiểu tiểutổ tông này nói muốn muốn muốnvai vai vaiđó, chẳng chẳng chẳngphải đang làm khó chị chị chịsao? sao? sao?

Lương Lương Lương Đồng: “Chị cũng muốn giúp em , nhưng thật sự chị không có thực lực đó đâu.”

“Em có nói nói nóimuốn muốn muốnvai vai vaicon gái nữ chính chính chínhđâu.” đâu.” đâu.”

“Vậy em muốn vai gì?”

“Trong phim không phải còn có một nhân vật có có có quan hệ khá tốt tốt tốtvới nữ chính sao? Chính là bạn bạn bạncùng bàn của cô cô côấy đó.” đó.” đó.”

Lương Đồng suy suy suynghĩ nghĩ nghĩmột chút, rất nhanh nhanh nhanhliền nhớ ra nhân vật này. Trong phim phim phimđúng là có có có một nhân vật vật vậtnhư như nhưvậy, là bạn cùng cùng cùngbàn bàn bàncủa nữ chính, cả bộ phim thời lượng lượng lượnglên lên lênhình chưa tới tới tớiba phút. Mắt chị trợn to, “Em muốn vai vai vainày á?”

“Không được được đượcsao?”

Lương Đồng: “…” Cũng Cũng Cũngkhông không khôngphải là không không khôngđược, được, được,hơn nữa vai diễn nhỏ này cũng có không không không ít người tranh giành, nhưng những người đó tuyệt đối không bao gồm gồm gồmcác tiểu hoa hạng A như Đoạn Thính Nhạc. Nhạc. Nhạc.Nếu thật sự đi diễn vai này, nói nói nóira cũng khá là tự hạ thấp thấp thấpgiá trị bản thân.

Đoạn Thính Thính ThínhNhạc thấy chị chị chịim im im lặng, lại nói: “Dù sao em em emcũng cũng cũngmuốn vai này, cho dù không cần cần cầncát-xê cát-xê cát-xêem cũng muốn diễn.” diễn.” diễn.”

Lương Đồng thật thật thậtsự sự sựhết cách cách cáchvới với vớicô nàng, nàng, nàng,cuối cùng đành phải phải phảigiúp cô ấy lấy được vai vai vaidiễn này, nhưng chị ấy không không khôngnhịn được hỏi: “Tại sao em lại chấp nhất với vai vai vaidiễn này này nàynhư như như vậy?”

Bởi vì người được được đượcchọn chọn chọnvào vai vai vaicon con congái nữ nữ nữ chính là Yểu Yểu nhà cô, cô cô cômuốn danh chính chính chínhngôn thuận hợp hợp hợptác với Yểu Yểu Yểu Yểunhà cô, sau đó đường đường chính chính chính chính follow Weibo Weibo Weibocủa bạn mình. Nhưng đương nhiên cô cô côkhông thể nói cho Lương Đồng biết nên pha trò cho qua chuyện. chuyện. chuyện.

Còn nửa nửa nửatháng nữa đến ngày 《Phê Phán》 Phán》 Phán》khai máy. máy. máy.Tô Vi Sơ sắp xếp lớp học diễn xuất cho Thẩm Tinh Yểu. Cô biết bác La La Layêu cầu cầu cầurất cao đối đối đốivới với vớidiễn viên, cô lấy được kịch bản này hoàn toàn là là lànhờ quan hệ tình tình tìnhcảm, cảm, cảm,bởi vậy đi học cũng cũng cũngdốc 12 phần công lực, cực kỳ nghiêm túc.

Lúc nghỉ giải lao giữa buổi học sáng, điện thoại vừa hay hay hay vang lên. lên. lên.

Ngụy Kính Nhất.

Ngón tay mảnh khảnh cọ xát bên cạnh điện thoại một hồi, hồi, hồi,cuối cùng vẫn nghe máy.

“Làm gì?”

“Tôi về về vềnước rồi.” Giọng Giọng Giọngnói nói nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vang lên.

Thẩm Tinh Tinh TinhYểu Yểu Yểumím môi, “Anh “Anh “Anhcó về nước hay không thì liên liên liênquan gì đến tôi?”

Đầu dây bên kia Ngụy Kính Nhất Nhất Nhấtim lặng lặng lặnghai hai haigiây, giây, giây, hỏi: “Tan học chưa?”

“Chưa.” Vừa trả lời xong, cô cô côđột nhiên ý thức được có đó không không khôngđúng, “Sao anh biết tôi đi học?”

Ngụy Kính Nhất nghe giọng nói xù lông của cô, cô, cô,ngay sau đó đó đógiải thích: “Anh trai em nói với tôi, em muốn vào giới giải trí chơi à?” à?” à?”

“Sao cái gì cũng nói nói nóivới anh chứ…” Thẩm Tinh Yểu nhỏ nhỏ nhỏgiọng oán giận. Anh trai cô thật sự chẳng có bí mật gì với Ngụy Ngụy NgụyKính Kính KínhNhất cả. Người Người Ngườibiết thì biết hai người họ là là làanh em bạn bè, người không biết còn tưởng hai người họ mới là anh em ruột thịt ấy chứ.

Giọng Thẩm Tinh Yểu hơi hơi hơinhỏ, Ngụy Ngụy NgụyKính Kính KínhNhất không không khôngnghe rõ, “Em vừa nói nói nóigì?”

Thẩm Thẩm Thẩm Tinh Yểu: “Không “Không “Khôngcó gì.”

“Vậy buổi tối chúng ta cùng cùng cùngnhau ăn cơm đi.” đi.” đi.”

“Không cần, không rảnh.”

“Nếu em không đồng ý, vậy tôi sẽ trực tiếp đến công công côngty tìm em.”

Thẩm Tinh Yểu trừng lớn mắt, “Anh đang uy hiếp hiếp hiếptôi đấy à?”

“Nếu “Nếu “Nếu em muốn muốn muốnnghĩ như vậy vậy vậycũng được.”

“Anh đừng có có cóquá đáng!” đáng!” đáng!”

“Vậy “Vậy “Vậyem đồng đồng đồngý ý ýhay không không khôngđồng ý?”

Thẩm Tinh Yểu: “…” “…” “…”

Trước khi cúp máy, Ngụy Kính Nhất lại nói: “Buổi chiều 6 giờ, tôi bãi đỗ xe ngầm ngầm ngầm công ty ty tyem chờ em.”

Sau Sau Saukhi cúp điện thoại, gò má Thẩm Tinh Yểu đỏ bừng vì tức giận giận giậnhồi lâu không tan.

“Đồ tiểu nhân bỉ ổi! ổi! ổi!Tên khốn!”


Sáu Sáu Sáu giờ, lớp học kết thúc đúng giờ. Sau Sau Saukhi khi khichào tạm biệt biệt biệtgiáo viên, Thẩm Thẩm ThẩmTinh Yểu mới mới mớirời đi. Cô để ý thấy không ít ít ítánh mắt xung xung xungquanh đang len len lenlén đánh giá mình. Cô Cô Côtừ từ từnhỏ đã được mọi mọi mọingười người ngườinâng niu, sớm đã quen với những ánh ánh ánhmắt đánh đánh đánhgiá của người khác nên không thèm để tâm, mặt mặt mặtkhông đổi sắc sắc sắcđi về phía thang thang thang máy, nhấn nút, nhìn đèn chỉ thị thị thịmàu vàng sáng lên, bước vào thang thang thangmáy, máy, máy,lúc lúc lúcnày mới ngăn cách những ánh mắt bên ngoài. Ngón tay do dự một chút trên trên trênnút tầng hầm hầm hầmB1, cuối cùng cùng cùngvẫn vẫn vẫnnhấn xuống.

Ra khỏi thang máy, máy, máy,rẽ một cái, cô nhìn thấy Ngụy Ngụy NgụyKính Nhất Nhất Nhất ngay lập tức. Sơ mi trắng quần quần quầntây tây tâyđen, vị trí trí tríanh đứng vừa hay hay hayngược ngược ngượcsáng trong bóng râm, dáng đứng đứng đứngthẳng tắp cao ráo, tóc vuốt ngược lên, để lộ lộ lộ vầng trán đầy đặn, ngũ quan đẹp đẽ.

Rảnh rỗi rỗi rỗihay sao đậu xe sát cửa thang máy máy máylàm làm làmgì không không khôngbiết?

Thẩm Thẩm ThẩmTinh Yểu đi đến trước mặt anh. Đến Đến Đếngần rồi, cô mới chú ý thấy trong đáy đáy đáymắt anh ẩn ẩn ẩn hiện những những nhữngtơ máu đỏ, đỏ, đỏ,trên trên trênmặt còn có có cóchút chút chútmệt mỏi nhàn nhàn nhànnhạt, đại khái khái kháiđoán được được đượcanh vừa xuống xuống xuống máy bay bay bayđã chạy chạy chạy tới đây. đây. đây.Đôi mày thanh tú của cô cô côkhông khỏi nhíu nhíu nhíulại một chút.

Ngụy Kính Nhất chỉ cho rằng vẫn còn còn cònkhó chịu vì chuyện anh “uy “uy “uyhiếp” cô buổi sáng, thế cười vươn tay mở mở mở cửa xe giúp cô, cô, cô,“Lên xe đi.”

Thẩm Thẩm ThẩmTinh Yểu Yểu Yểucố gắng gắng gắngnén nén nénxuống cơn tức tức tức muốn bùng phát, khom khom khomlưng ngồi vào ghế phụ. phụ. phụ.Trong xe vẫn là mùi mùi mùigỗ mun nhàn nhạt quen thuộc. Cô nói giọng châm chọc: “Anh dùng gỗ mun xịt thơm xe xe xeà? à? à?Anh thích mùi gỗ mun đến thế sao?”

Ngụy Kính Nhất nhìn về phía cô, “Em thích.”

Tim Tim Tim Thẩm Tinh Yểu đột nhiên đập thịch thịch thịchmột cái, cái, cái, cô côquay mặt mặt mặtđi đi đichỗ chỗ chỗkhác, “Trước “Trước “Trướckia kia kiathích.” thích.” thích.”

“Vậy bây giờ thì thì thì sao?”

“Không thích.” thích.” thích.”

“Rõ ràng thích như vậy, nói không thích thích thíchlà không thích thích thíchđược sao?”

Bàn tay tay tayThẩm Tinh Yểu không khỏi nắm chặt chặt chặtthành thành thànhquyền, quyền, quyền, luôn cảm thấy lời nói này của Ngụy Kính Nhất rất rất rấtcó thâm ý, tim đập hoàn toàn rối loạn, cô càng hoảng loạn: “Chuyện này rất kỳ lạ sao? sao? sao? sao người ta cũng trưởng trưởng trưởngthành, thành, thành,thứ mình thích cũng có thể trở nên không không khôngthích, thứ thứ thứkhông thích nói không chừng lại thích thì thì thìsao.”

“Vậy…”

Thẩm Tinh Yểu có chút hoảng hoảng hoảngloạn loạn loạnngắt lời Ngụy Ngụy NgụyKính Nhất: “Rốt “Rốt “Rốtcuộc anh có muốn đi ăn cơm không, không, không,nếu nếu nếukhông đi thì thì thìtôi về nhà đây.”

Đôi mắt sâu thẳm của của của Ngụy Kính Nhất nhìn vài giây, giây, giây,sau sau sauđó đó đókhởi động xe, nhấn ga, ga, ga,chiếc xe xe xenhanh chóng ra ra rakhỏi gara ngầm, hòa vào vào vàodòng xe cộ đông đúc của giờ cao cao caođiểm tan tầm.

Cả hai đều không nhắc lại lại lạichủ đề vừa rồi. Lúc này này nàysự chú ý của Thẩm Tinh Yểu cũng dồn dồn dồnra ngoài cửa cửa cửasổ. Xa xa, ráng chiều màu vàng vàng vàngcam cam cam tuyệt đẹp đẹp đẹptrải dài mấy dặm, hòa cùng bầu trời xanh xám xám xám đẹp đến kinh tâm động phách. Cô đưa tay hạ cửa kính xe xuống một chút, gió mát lập tức ùa vào, thổi quét toàn bộ khoang xe, cuốn đi chút oi bức ban ngày.

Ngụy Kính Nhất Nhất Nhấtnắm vô lăng, hỏi cô: “Muốn ăn gì?”

Mắt Mắt MắtThẩm Tinh Yểu cụp xuống một chút, “Tùy tiện.”

Ngụy Kính Kính Kính Nhất, “Phố Quan Dã?”

“Ừ.”

Suốt dọc đường, đường, đường, Thẩm Tinh Yểu Yểu Yểu chỉ cúi đầu nhìn điện thoại của mình, mình, mình,không nói câu nào với Ngụy Kính Nhất. Ngụy Ngụy NgụyKính Nhất cũng không để để đểtâm, hai hai haingười cứ như vậy im im imlặng suốt quãng đường đến phố Quan Dã.

Vào phòng phòng phòngriêng, Ngụy Kính Nhất gọi gọi gọimón.

Lúc gọi lẩu, Thẩm Thẩm ThẩmTinh Tinh TinhYểu Yểu Yểuđột nhiên nói một câu: “Tôi không không khôngăn lẩu uyên ương.”

Ngụy Kính Nhất Nhất Nhất sửng sốt, “Vậy gọi một nồi cay.”

Lần này đến lượt lượt lượtThẩm Tinh Yểu Yểu Yểungẩn người. người. người.Cô biết biết biếtrõ anh không ăn được cay, mới cố ý nói như vậy, nhưng cô không không khôngngờ, anh lại trả lời dứt dứt dứtkhoát đến thế. Nhìn anh quả quả quảthực tích vào vào vàoô ô ômột nồi cay, ngay lúc anh đưa thực đơn cho người phục vụ, Thẩm Tinh Yểu giành lấy trước khi người phục vụ kịp nhận, hung hăng hăng hănggạch gạch gạch một dấu X vào ô một một mộtnồi cay, sau đó tích vào ô lẩu uyên ương rồi đưa lại lại lạicho người phục vụ, vụ, vụ,“Phiền anh.”

Người phục vụ vụ vụtừ từ từđầu đầu đầuđến cuối cuối cuốiđều giữ nụ cười chuyên nghiệp, “Không phiền ạ, việc nên làm mà.”

Ngụy Kính Nhất Nhất Nhấtgắp miếng sách bò bò bòđã nhúng chín vào vào vàobát chấm của cô, cô, cô,“Cái này chín rồi.”

Thẩm Tinh Yểu cụp mắt mắt mắtliếc qua, không nói cũng không động động độngvào miếng sách kia. kia. kia.Không phải phải phảicô không thích thích thíchăn, chỉ không ăn đồ đồ đồanh gắp cho mà thôi.

Ngụy Kính Nhất cũng đã nhìn ra, ra, ra,sau sau sauđó cũng không gắp đồ ăn cho cô cô cônữa, nữa, nữa,chỉ rót thêm nước trái cây cây câycho khi sắp hết.

“Sao lại lại lạiđột nhiên muốn vào vào vàogiới giải trí?” Ngụy Kính Nhất hỏi cô. cô. cô.

Tay cầm đũa đũa đũacủa của của Thẩm Tinh Yểu run lên một cách cách cáchkhó phát hiện, “Làm “Làm “Làmmới bản thân.”

Ngụy Kính Nhất nhướng mày, “Khá tốt.”

Thẩm Thẩm ThẩmTinh Yểu: “???” “???” “???”Khá tốt? Cái gì khá tốt?

Nhưng cô không thèm thèm thèmhỏi, hỏi, hỏi, cố ý kết thúc chủ đề này.

Sau đó đó đóNgụy Kính Nhất hỏi cô cái gì, luôn trả lời qua loa cho cho choxong chuyện, giống như như nhưanh nói, cùng nhau nhau nhau ăn một bữa cơm chiều, chiều, chiều,mà như thể đang đi làm nhiệm vụ vậy, mặc mặc mặc dù dùbữa bữa bữalẩu ở phố phố phốQuan Dã này cô ăn cũng rất thỏa mãn.

Ăn cơm cơm cơmxong, Ngụy Kính Nhất đưa đưa đưacô về.

Đến cổng cổng cổngbiệt biệt biệtthự, Thẩm Tinh Yểu Yểu Yểubảo anh dừng xe: xe: xe:“Không cần đi vào, vào, vào,dừng dừng dừngở đây thôi.”

Ngụy Kính Kính KínhNhất làm làm làmtheo lời cô dừng xe lại. Thẩm Tinh Tinh TinhYểu đưa đưa đưatay định mở cửa xe thì bị người phía sau gọi lại.

“Yểu Yểu.”

Thẩm Tinh Yểu quay người, “Làm gì?” gì?” gì?”

Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên nhiên nhiênnhoài người về phía trước, bóng đen đen đen bao phủ xuống, khí thế bức người khiến Thẩm Tinh Yểu Yểu Yểulập tức hoảng hốt kêu lên: “Ngụy Kính Nhất!”

Động Động Độngtác của Ngụy Kính Nhất khựng khựng khựnglại, lại, lại,giây giây giâytiếp theo, khóe miệng anh nhếch lên, tiếp tục động tác ban nãy, vươn tay ra ghế sau lấy một cái túi quà màu đen.

Thẩm Tinh Yểu Yểu Yểunhìn, nhất thời có chút ngây người. Cho Cho Cho nên anh vừa rồi… chỉ là để lấy cái túi quà ghế ghế ghếsau thôi sao? sao? sao?Vậy mà cô… cô còn… Nghĩ đến đây, đây, đây,tai cô cô cô dần dần nóng lên, vừa bối rối vừa xấu hổ. hổ. hổ.

“Em vừa nghĩ gì thế?” Ngụy Kính Nhất hỏi.

Thẩm Tinh Yểu Yểu Yểutrừng mắt lườm lườm lườmanh, anh, anh,“Không có gì!” Quay người mở cửa xe muốn xuống.

Cánh tay cô bị một bàn tay ấm áp áp ápnắm lấy, “Quà.” “Quà.” “Quà.”

Thẩm Thẩm ThẩmTinh Yểu Yểu Yểuchỉ cảm thấy cái túi túi túi quà này này này có cóchút chút chútchướng chướng chướngmắt, “Tôi “Tôi “Tôi không cần.”

“Em sẽ thích.” Ngụy Kính Nhất Nhất Nhấtmạnh mạnh mạnhmẽ nhét túi túi túiquà quà quàvào tay tay taycô.

“Ngụy tổng không không khôngchỉ ép ăn cơm, cơm, cơm,còn còn cònép nhận quà quà quàsao? Không sợ sợ sợtôi xuống xuống xuốngxe xe xe liền ném ném némđi à?” Thẩm Tinh Yểu lạnh lùng nói. nói. nói.

Ngụy Kính Nhất: “Tặng cho em em emrồi thì là đồ đồ đồcủa em. Đồ của em, em có toàn quyền quyền quyềnxử xử xửlý.”

Thẩm Thẩm ThẩmTinh Yểu Yểu Yểuthấy bộ dạng vô lại không không khôngnhận quà thì không cho đi của anh, hận không thể cắn chết anh. Cô dùng dùng dùngsức giật lấy túi quà, quà, quà,“Được chưa?” chưa?” chưa?”

“Được rồi.” Trên khuôn mặt đẹp trai của Ngụy Ngụy NgụyKính Nhất vẫn mang theo theo theoý ý ýcười.

Xuống Xuống Xuốngxe, xe, xe, Thẩm Tinh Yểu một câu tạm biệt biệt biệtcũng không muốn muốn muốnnói với anh, quay quay quayngười liền đi. Nhưng Nhưng Nhưnglại như nghĩ tới tới tớiđiều gì, cô dừng bước quay quay quayngười người ngườilại, “Ngụy Kính Nhất, trước trước trướckia anh đâu có vô lại như vậy.”

“Trước kia là trước kia.” kia.” kia.”Dừng lại một chút, anh anh anhlại nói: “Không phải em cũng không thích tôi nhắc đến chuyện trước kia sao?” sao?” sao?”

Thẩm Tinh Yểu lại bị bị bịchọc tức thành công, công, công,hung hăng hít một hơi thật sâu, quay quay quayngười bước bước bướcnhanh rời đi, đi, đi,tựa như chỉ cần cần cần ở ởlại thêm một giây, cô cô côsẽ không nhịn nhịn nhịnđược mà mà màlao vào đồng quy vu tận với người đàn ông này. này. này.

Ngụy Ngụy NgụyKính Nhất ngả ngả ngả lưng thẳng tắp vào ghế lái, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm không hề kiêng dè đuổi theo bóng hình mảnh khảnh kia. có lẽ cô là tức giận giận giậnlắm, đi rất nhanh, dưới sự sự sựche phủ của cây cối, rất nhanh biến mất trong màn đêm nồng đậm. Mãi đến khi không còn thấy một một mộtchút bóng dáng nào, anh mới chậm rãi rãi rãithu thu thuhồi tầm mắt.

Trải lòng