Tô Tô TôThanh Ý Ý Ýkhông không khôngđoán ra được được đượcthâm ý ý ýtrong lời nói của anh.
Cô không tùy tùy tùytiện trả lời, mà cắn đũa nói: “Có “Có “Cóphải em em em lại gây thêm phiền phức cho cho choanh rồi không?” không?” không?”
“Không “Không “Khôngcó.”
Lúc này Tô Tô TôThanh Thanh ThanhÝ Ý Ý mới cười cười cườitươi rạng rỡ: “Vui lắm.”
Đáy mắt mắt mắtanh hiện lên lên lên một tia tia tiadịu dàng khó phát hiện, “Vậy thì tốt rồi.”
Nói xong chuẩn bị đứng dậy rời đi. đi. đi.
Tô Tô TôThanh Ý gọi anh lại: lại: lại:“Anh?”
“Ừm?” “Ừm?” “Ừm?”Anh ôn tồn quay đầu lại.
“Anh…” “Anh…” “Anh…”Tô Thanh Ý Ý Ýdo do dodự mấp máy môi, môi, môi,cô muốn hỏi hỏi hỏianh, nếu nếu nếuanh quen biết những người người ngườilợi hại như vậy, vậy, vậy,tại tại tạisao còn còn cònbằng bằng bằnglòng sống sống sốngcuộc cuộc cuộcđời của một người bình thường? Nhưng Nhưng Nhưngngay khoảnh khắc nhìn vào đôi đôi đôimắt mắt mắtanh, cô lại thay đổi ý định, cong mắt cười nói: “Lát “Lát “Látnữa em đi tìm anh được không?”
Lục Cảnh Trần nhìn nhìn nhìngương mặt trông hiền lành vô hại của cô, cảm thấy chắc chắc chắchẳn cô có chuyện muốn hỏi anh, bèn gật đầu.
“Được.”
Lúc này này này Tô Thanh Ý mới vẫy tay với anh.
Vương Vương VươngTrân Phượng ngơ ngơ ngơngẩn ngẩn ngẩnnhìn Tô Thanh Ý.
Cô ta chưa bao bao baogiờ thấy Tô Thanh Ý có dáng vẻ quyến rũ đến thế, đôi mắt ấy nào phải mắt thường, mà mà màlà một hồ hồ hồthu chứa đầy đầy đầynước biếc biếc biếclong lanh, đôi môi ấy nào phải môi thường, mà là cánh hoa xuân đang độ hé nở. Cô ta cảm thấy nếu Tô Tô TôThanh Ý nói chuyện với với vớicô ta ta tabằng giọng điệu đó, sớm đã khiến khiến khiếntim tim timcô ta ngọt lịm rồi, nhưng Lục Lục LụcCảnh Trần chỉ nhàn nhạt liếc Tô Thanh Ý một cái rồi rời đi, một bộ dạng hoàn hoàn hoàntoàn không hề rung động.
Tô Thanh Ý cũng tỏ ra như đã quen với điều đó.
Chẳng hề nao núng chút nào.
Vương Trân Phượng xem không hiểu.
Tô Thanh Ý Ý Ýlại lại lạivô cùng thản nhiên, ung dung gắp một miếng miếng miếngthịt bò vừa mới nhúng chín vào vào vàobát bát bátcủa Vương Trân Phượng.
“Chị,” Vương Trân Phượng bất bất bấtan hỏi: “Vừa rồi đó đó đólà những người nào vậy?” vậy?” vậy?”
Tuy rất nhiều lời lời lời họ nói cô cô côta ta tađều nghe không hiểu, nhưng cũng có có cóthể thể thểcảm giác được được đượcnhững người này đều đều đềukhông đơn giản.
Vậy mà Tô Thanh Ý lại chẳng hề để tâm, nhẹ nhẹ nhẹnhàng bâng bâng bângquơ nói: “Một “Một “Mộtlũ lũ lũtiểu nhân nhân nhânnịnh bợ thôi, thôi, thôi,không cần cần cầnđể ý.”
Vương Trân Phượng nửa hiểu nửa không gật đầu: đầu: đầu:“Vậy họ còn đến nữa nữa nữakhông?”
Tô Thanh Thanh ThanhÝ lắc đầu.
Trong lòng Vương Trân Phượng yên tâm hơn một chút.
Lúc Lúc Lúcnày mới gắp miếng ba ba bachỉ bò trong bát lên lên lên nuốt xuống, truy hỏi: “Vậy anh Giang rốt cuộc đã gọi điện thoại cho ai? Thái độ của bọn họ sao sao saolại… thay đổi nhanh như vậy?”
Trong Trong Tronglòng lòng lòngcô ta, ta, ta,Chu Tự được xem là người có quyền thế nhất mà cô ta từng gặp, mà Chu Tự ở trước trước trướcmặt bọn họ cũng chỉ có nước nước nướccâm nín, nín, nín,cô ta không tưởng tượng ra được còn có loại người nào có có cóthể khiến những kẻ như bọn bọn bọnhọ cũng phải im hơi lặng tiếng. tiếng. tiếng.
Tô Thanh Ý như có điều suy nghĩ trả lời: “Là người có quyền quyền quyềnthế hơn bọn họ.” họ.” họ.”
“Oa,” Vương Vương VươngTrân Phượng từ đáy đáy đáylòng phát phát phátra ra ramột một mộttiếng kinh kinh kinhngạc cảm thán, “Không nhìn ra ra raanh Giang lại lợi hại như vậy, vậy, vậy,vậy tại tại tạisao sao saoanh ấy lại lại lạitừ Kinh Thành Thành Thànhtrở về đây?”
Tô Thanh Thanh ThanhÝ nghĩ nghĩ, nghĩ, nghĩ,“Mỗi “Mỗi “Mỗingười một chí hướng.”
Vương Vương VươngTrân Phượng nửa hiểu nửa nửa nửakhông nghiêng đầu, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người đang yên tĩnh ăn cơm, cơm, cơm,bỗng nhiên nghe thấy bên bên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Tô Thanh Ý ngẩng đầu, đầu, đầu,chỉ thấy thấy thấyông nội và cô Tô Ngọc Ngọc Ngọcmỗi người cầm một cây búa, phía sau là một đám đám đámđông dân làng mặt đầy căm phẫn.
Tô Thanh Ý hoảng cả cả cả hồn, vội vàng vàng vàngđứng dậy đi ra cửa. cửa. cửa.
Chỉ nghe ông nội trừng mắt mắt mắt hô lớn: “Đứa nào dám bắt nạt cháu gái tao?”
Tô Thanh Ý vội vàng tiến lên lên lênngăn ông lại.
Cô Cô Côgiải thích ngắn gọn gọn gọnđầu đuôi câu câu câu chuyện cho những người đi cùng, đám đông phía sau họ lúc lúc lúcnày này nàymới giải tán. Tô Ngọc trách cứ Vương Trân Phượng: “Người ta đi rồi sao con không không khôngnói một tiếng?”
Vương Trân Phượng Phượng Phượngủy khuất khuất khuấtkéo kéo vạt vạt vạtáo áo áocô nói: “Con quên mất ạ.” ạ.” ạ.”
Tô Ngọc Ngọc Ngọccũng không nỡ trách cô cô côta nữa, nữa, nữa, chỉ khẽ cốc nhẹ nhẹ nhẹlên đầu cô ta.
Tô Thanh Ý ngược lại có chút cảm động.
Hốc mắt mắt mắthơi hơi hơi hơi ươn ướt, nhìn tấm lưng ông nội vì thả lỏng mà đột nhiên nhiên nhiên còng xuống, cô nhẹ nhàng ôm lấy lấy lấyông, tựa mặt vào vai ông.
“Xin lỗi, lỗi, lỗi,đã để mọi người lo lắng.”
“Nói gì vậy vậy vậychứ.” Tô Ngọc không hài lòng với sự khách khách kháchsáo của cô, giả vờ giận dỗi.
Ông nội càng vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Con không sao sao saolà là làtốt tốt tốtrồi, con với con con con bé Phượng Phượng Phượngcứ cứ cứchơi vui vui vuivẻ, bọn ta về trước đây.”
Tô Thanh Thanh ThanhÝ Ý Ýlúc này này nàymới chú ý tới tới tớichiếc chiếc chiếctạp tạp tạpdề thủ thủ thủcông trên người ông ông ôngvẫn chưa cởi cởi cởira, ra, ra,cô lặng lẽ lau nhẹ nhẹ nhẹkhóe mắt, buông ông ra ra rarồi đứng thẳng dậy.
“Hai người không không khôngăn chút gì gì gìrồi hẵng hẵng hẵngđi ạ?”
“Ăn rồi.” Ông nội nội nộivà Tô Ngọc đồng thanh thanh thanhnói.
Tô Thanh Ý cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là lúc lúc lúchọ sắp đi, cô lặng lẽ kéo Tô Ngọc sang một bên: “Cô Út, Út, Út,lát lát látnữa nữa nữacon gửi cô một một mộtbao bao baolì xì, xì, xì,cô mua chút quà quà quàcảm ơn gửi gửi gửicho bà con lối lối lốixóm hôm hôm hômnay đã đến giúp đỡ nhé…”
“Được rồi, con con conđừng bận tâm, để cô xử lý là được,” Tô Tô TôNgọc Ngọc Ngọcngắt lời cô: “Lì xì cũng không không khôngcần gửi đâu, cô Út của con bây giờ có tiền rồi, không thiếu chút ba ba bacọc cọc cọcba đồng này của con đâu.”
Tô Thanh Ý bất bất bấtđắc dĩ cười.
Rồi cũng đồng ý.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Thanh Ý Ý Ý cũng không còn tâm trạng ăn uống, ăn qua loa vài miếng miếng miếngrồi cùng cùng cùngVương Trân Phượng Phượng Phượngmỗi người một ngả.
Vương Vương VươngTrân Phượng cho rằng cô muốn muốn muốn đến cửa cửa cửatiệm, tiệm, tiệm,cũng không hỏi nhiều, vốn định tiễn cô một đoạn, đoạn, đoạn,nhưng lúc ra tới tới tớinơi thì cô đã đi mất rồi, rồi, rồi,đành phải xách xách xáchtheo đôi giày cao gót Tô Thanh Thanh ThanhÝ thay ra, ra, ra,một mình lái xe trở về.
Tô Tô TôThanh Ý không muốn để người khác khác khácbiết chuyện cô cô cô đi tìm Lục Lục LụcCảnh Cảnh CảnhTrần, nên suốt quãng đường không đi qua đường lớn.
Đặc biệt là nghĩ đến chuyện ngày hôm hôm hômqua, cô đến cả cả cảcon con conhẻm hẻm hẻmsâu hun hút kia cũng không muốn muốn muốn đi nữa. Không ngờ, vừa đi đến gần gần gầnđầu hẻm, đã thấy bóng dáng Lục Cảnh Trần đang đứng ở đầu hẻm chờ cô.
Dường như anh vừa mới tắm xong. xong. xong.
Chiếc áo áo áohoodie trên người đã đã đãđược được đượcthay ra, áo len len lensọc đen trắng che đi thân hình mảnh khảnh mà mà màcao thẳng thẳng thẳngcủa anh, trông trông trôngvừa lười biếng biếng biếnglại lại lạitùy hứng, dưới ánh đèn đèn đènđường đường đườngmờ ảo, toát ra một vẻ dịu dàng khó tả.
Tô Thanh Ý Ý Ýbất bất bấtgiác sững người người ngườitại chỗ.
Anh cũng cũng cũngnhìn thấy cô, thấy cô đứng đứng đứng yên tại chỗ chỗ chỗkhông động động độngđậy, tưởng cô gặp phải chuyện gì, lập lập lậptức tiến lên hỏi: “Sao “Sao “Sao vậy?”
“Sao “Sao “Saoanh lại lại lạiở đây?” Tô Thanh Ý Ý Ýngơ ngác nhìn anh.
“Trong ngõ tối lắm, sợ cô” Anh ngập ngừng một chút: “Khó “Khó “Khótìm, nên tôi ra đầu hẻm đợi cô.”
“Vậy “Vậy “Vậyanh anh anh biết khi nào nào nàoem sẽ đến sao?” sao?” sao?”
“Rồi “Rồi “Rồicũng cũng cũngsẽ đến thôi.” thôi.” thôi.”Anh nhẹ nhẹ nhẹnhàng bâng quơ trả lời.
Tô Thanh Ý không không khôngnói nói nóinên lời cảm giác gì, chỉ cảm thấy thấy thấyhốc mắt bỗng dưng hơi nóng lên.
Không đợi anh phản ứng lại, cô đột đột độtnhiên nhiên nhiênôm ôm ômlấy cổ anh, lao lao laovào lòng anh.
Anh khựng lại.
Nhưng Nhưng Nhưngvẫn theo bản năng cúi người xuống, “Sao vậy?”
Không Không Khôngsao cả.
Cô chỉ cảm thấy, người đàn ông này, cô cô cônhất định định địnhphải có có cóđược.
Cô muốn cuộc sống như thế này, trở thành mỗi một một mộtngày bình thường sau này của cô. cô. cô.
Cô cũng cũng cũngkhông không khônghề hề hềđể để đểtâm chuyện chuyện chuyệnhôm qua anh không mấy động lòng, một lần lần lầnkhông được thì lại lại lạithử lần nữa, rồi sẽ có lúc anh anh anh rung động thôi, thôi, thôi,tương lai còn còn còndài, cô đợi được. được. được.
Nghĩ đến đây, cả cả cảngười cô tức khắc lại lại lạimột lần lần lầnnữa tràn đầy mãn mãn mãnnguyện.
Buông Buông Buôngcánh tay đang ôm anh anh anhra, ra, ra,cô cô cônói: nói: nói:“Vậy đi đi đithôi.” thôi.” thôi.”
Lục Cảnh Cảnh CảnhTrần Trần Trầnvẫn vẫn vẫnduy trì tư thế bị bị bịcô ôm lúc nãy.
Đối với cảm xúc chợt chợt chợtđến đến đếnchợt đi của cô có chút không hiểu hiểu hiểura sao, sao, sao,nhưng nhưng nhưngcũng không không khôngnghĩ nhiều, nhiều, nhiều,đi theo cô về phía trước.
Vào trong ngõ, Tô Thanh Ý Ý Ýkhông còn còn còntùy tùy tùytiện nắm nắm nắm tay anh như ngày hôm qua nữa.
Luôn giữ một khoảng cách không xa xa xakhông gần với anh: “Anh “Anh “Anh đỡ cảm chưa?”
“Ừm, cũng gần khỏi khỏi khỏirồi, chỉ chỉ chỉthỉnh thoảng vẫn còn ho một lát.”
“Vậy “Vậy “Vậymà anh còn đi ăn lẩu?” Tô Thanh Ý kinh ngạc quay đầu đầu đầulại.
“Không ăn, đi cùng cùng cùngBiên Khiếu thôi.” Anh đi theo sau sau saucô, ung dung dung dungtrả lời.
“Ồ,” cô đầu tiên là là lànhàn nhạt nhạt nhạtlên tiếng, rồi lại vẻ mặt hồ hồ hồnghi đánh giá anh: “Vậy anh trốn trốn trốnem làm gì?” gì?” gì?”
“Không trốn.” Anh nhàn nhạt dời tầm mắt đi.
“Nếu “Nếu “Nếuanh anh anhkhông trốn, trốn, trốn,anh nên hỏi em anh có trốn em sao, chứ không phải vừa mở miệng đã đã đãnói không có.” Cô thu hồi tầm mắt, hai tay ra vẻ già dặn chắp chắp chắpsau lưng, tựa tựa tựanhư đang nói, nói, nói,chàng trai trẻ, trẻ, trẻ,nói dối tôi à, cậu còn non lắm.
Anh cũng cũng cũngkhông phủ nhận nữa.
Nhìn chằm chằm chằm chằmbóng dáng gần trong gang tấc của cô, anh hơi hơi hơicúi người xuống: “Cô nói xem tôi đang trốn cái cái cáigì?” gì?” gì?”
Tô Thanh Ý cảm cảm cảmgiác giác giáchơi hơi hơithở của của củaanh như gần cô hơn một chút.
Không khỏi nghiêng nghiêng nghiêngđầu nhìn anh. anh. anh.
Mà Mà Màanh đang cúi đầu, đầu, đầu,ánh ánh ánh mắt sâu thẳm nhìn nhìn nhìnchăm chú vào cô. cô. cô.
Tô Thanh Ý quay đầu lại, lại, lại,ánh ánh ánhmắt vừa vừa vừađúng lúc chạm chạm chạmphải bờ môi anh, đầu tiên tiên tiên là nhìn anh một một mộtcái, cái, cái,sau đó đó đóbất bất bấtgiác nhìn nhìn nhìnchằm chằm môi anh nói: nói: nói:“Không phải anh không để ý ý ýsao?”
Sao có có cóthể thể thểkhông để ý?
Nhưng anh cũng không không khôngcó ý định định địnhgiải giải giảithích thích thíchvới cô. cô. cô.
Anh cảm cảm cảmnhận được thâm thâm thâmý trong ánh mắt cô.
Từ từ đứng thẳng dậy, không trả lời.
Tô Tô TôThanh Ý phát hiện hiện hiệnđây chính là là làvị trí ngày hôm qua cô đã đã đãđẩy ngã ngã ngãanh.
Tức khắc thức thức thứcthời thu hồi tầm mắt, không để mình vấp vấp vấpngã lần thứ thứ thứhai ở ở ởcùng một một mộtchỗ.
Đến sân nhà họ họ họGiang. Giang. Giang.
Bước vào là một cây hoa hoa hoa quế còn chưa nở nở nởhoa, dưới gốc cây có ghế dài và bàn bàn bànđá, đá, đá,trên trên trênbàn bàn bàncòn đặt một ấm trà.
Tô Tô TôThanh Ý bất giác giác giácđánh giá xung quanh.
“Biên “Biên “BiênKhiếu Khiếu Khiếuđâu?”
“Về rồi.” Lục Lục LụcCảnh Cảnh CảnhTrần trả lời.
“Nhanh vậy sao?” Tô Thanh Thanh Thanh Ý có có cóchút ngạc nhiên. nhiên. nhiên.
Lục Lục LụcCảnh Cảnh CảnhTrần Trần Trầngật gật gậtđầu, đầu, đầu, đồng thời ra dấu dấu dấuim lặng với cô, “Bà nội nội nộingủ ngủ ngủrồi, vào vào vào nhà nói chuyện chuyện chuyệnđi.”
Tô Thanh Thanh ThanhÝ sững sững sữngngười, nhất thời phản ứng lại, anh đang nói nói nóiđến bà nội của Giang Cảnh Dã cho nên không nói nhiều, đi theo theo theoanh vào trong nhà.
Ngôi nhà có kiến trúc tứ tứ tứ hợp viện kiểu Huy thường thấy.
Phòng ngủ ngủ ngủcủa của của Lục Cảnh Cảnh CảnhTrần ở ở ởbên trái sân, bên trong căn phòng chủ yếu là là làkết cấu khung gỗ với kỹ thuật thuật thuậtmộng và lỗ mộng, được tạo thành từ các cột đứng, xà ngang, ngang, ngang,thuận rui và các cấu kiện chính khác, các điểm giao nhau giữa các cấu kiện được kết kết kếtnối bằng mộng và lỗ mộng, mộng, mộng,tạo thành một bộ khung vững chắc mà mà mà linh hoạt.
Tô Tô TôThanh Ý Ý Ývừa vào không nhịn được mà ngắm nhìn xung quanh.
Lục Cảnh Trần không ngăn cản cô, cô, cô,lập tức đi đến đến đếnchiếc ghế sô pha pha phaở góc phòng ngồi xuống, bệ ghế bập bênh uốn lượn lượn lượnkhẽ đung đưa theo theo theođộng động độngtác của anh.
Tô Tô TôThanh Thanh ThanhÝ nghe tiếng tiếng tiếngđộng quay đầu lại. lại. lại.
Chỉ thấy anh đi chân trần trần trầndẫm lên tấm thảm lông lông lông màu trắng dưới chân, chân, chân,cả người lọt thỏm trong chiếc ghế dựa rộng và sâu, lặng lẽ lẽ lẽnhìn nhìn nhìncô.
Tô Tô TôThanh Ý có chút gượng gạo quay đầu đi: “Nhà của các anh xây đẹp đẹp đẹpthật đấy.”
“Ừm.” Anh Anh Anhôn ôn ôntồn trả lời.
Tô Thanh Thanh ThanhÝ: “…”
Không biết tại tại tạisao, Lục Cảnh Trần Trần Trầncàng càng càngkhông không khôngđề phòng cô, cô lại lại lạicàng cảm thấy bối rối.
Cô lặng lẽ đi đi đitới tới tớivị vị vịtrí cách xa anh nhất nhất nhấtrồi rồi rồingồi xuống.
Lục Lục LụcCảnh Trần Trần Trầnkhó hiểu nghiêng đầu.
“Sao vậy?”
Tô Thanh Ý cảm thấy người này đôi đôi đôikhi khi khiđúng là không có trí nhớ dài hạn.
Rõ ràng ràng ràng hôm qua mới suýt chút nữa “dâng dê miệng miệng miệngcọp”, hôm nay nay naycòn còn còndám mời cô vào vào vàonhà, mà Tô Tô TôThanh Ý cũng không không khôngmuốn phụ lòng tin của anh, chọn một vị trí an toàn nhất đối với anh.
“Đừng hỏi, tốt cho anh đấy.” Tô Thanh Ý ngồi trên tấm tấm tấm ván gỗ kéo kéo kéodài ra từ đệm đệm đệmngồi, ngồi, ngồi,nghiêm túc trả lời.
Vẻ bối rối trên mặt mặt mặtanh càng sâu hơn.
Nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Chuyện hôm nay cảm ơn anh.” Tô Thanh Ý chủ chủ chủđộng động độngmở lời.
“Không cần khách sáo,” anh đoán đoán đoánđược chắc chắc chắccô cô cô muốn hỏi hỏi hỏi gì đó, đó, đó,chủ động nói: “Có gì muốn hỏi không?”
“Không có.”
Anh khựng lại, “Thật sự không có?”
“Em nên có gì muốn muốn muốnhỏi sao?” Tô Thanh Ý khó hiểu đảo tròng mắt.
“Ví dụ như làm làm làmsao tôi tôi tôiquen biết nhiều người như vậy? Ví dụ như tại sao tôi tôi tôilại rời khỏi Kinh Kinh Kinh Thành? Ví dụ như rốt cuộc tôi là là làai?” ai?” ai?”
Tô Thanh Ý lần lượt trả lời: lời: lời:“Trước “Trước “Trướcđây em từng từng từngtò mò, anh rõ rõ rõràng ở Kinh Thành có mối quan hệ sâu rộng như vậy, vậy, vậy,tại tại tạisao còn cam nguyện ở đây đây đâylàm một người bình thường, thường, thường,nhưng khi anh anh anh nhìn về về vềphía em trong khoảnh khắc đó, đó, đó,em em emkhông còn tò mò nữa, nữa, nữa,bởi vì vì vìkhông không khôngphải ai cũng nhất thiết phải theo đuổi đuổi đuổicông danh danh danh lợi lộc.”
Lục Cảnh Cảnh CảnhTrần nhìn chằm chằm cô không nói gì. gì. gì.
Tô Thanh Ý Ý Ýkhông đoán ra được cảm xúc của anh, anh, anh,chỉ chỉ chỉcó thể căng da đầu nói tiếp: “Hoặc là, anh đã phải tốn rất nhiều nhiều nhiềucông sức mới có được cuộc sống nhìn như bình lặng đơn giản hiện tại, tại, tại,cho nên, quá khứ của của củaanh như như nhưthế thế thếnào, đối với em mà nói, không quan trọng, em… em… em…con người người ngườianh hiện tại, cũng không có gì gì gìkhiến khiến khiếnem không thích thích thíchcả.”
“Còn “Còn “Cònvề về vềviệc rốt cuộc cuộc cuộcanh là là làai… Không phải anh anh anhđã nói rồi sao? sao? sao?Anh không không khôngphải Giang Cảnh Dã thì đối với em cũng chẳng có chút lợi lợi lợiích nào, cho nên, em không hỏi.”
Qua Qua Quamột hồi lâu, Lục Cảnh Trần mới từ câu nói ‘con ‘con ‘conngười người ngườianh hiện hiện hiệntại, tại, tại,cũng không có gì khiến em em emkhông thích cả’ cả’ cả’mà hoàn hồn lại, “Cho nên, ý của cô là cho dù tôi không lợi hại như như nhưvậy, chỉ chỉ chỉlà là làmột người bình thường không có gì nổi nổi nổibật cũng không không khôngsao, cô… sẽ vẫn thích, đúng đúng đúngkhông?”
Lúc Lúc LúcTô Tô TôThanh Ý tự mình nói ra cũng không cảm thấy có gì, nhưng từ miệng anh anh anhnói ra lại thấy là lạ.
Cô nhíu mày suy nghĩ một một mộthồi rồi nói: “Đại khái là ý đó.” đó.” đó.”
Không biết có phải do ánh sáng hay hay haykhông, cô cảm thấy ánh ánh ánhmắt anh anh anhlúc này còn trầm hơn bất kỳ lúc lúc lúcnào trước đây, đây, đây,nhưng giọng điệu điệu điệunói chuyện chuyện chuyệncủa anh vẫn trước sau như một thanh lãnh xa cách: “Chắc “Chắc “ChắcPhương Trục đã đã đãtừng nói với cô, tiệm tiệm tiệmđồ cổ kia không kiếm kiếm kiếmra tiền, tiền, tiền,tôi…. giúp đỡ người khác cũng cũng cũngkhông kiếm ra ra ratiền, tôi tôi tôicũng không có tham vọng gì lớn lớn lớnlao, xem như là là làmột người hoàn toàn trái ngược ngược ngượcvới với vớiđịnh nghĩa nghĩa nghĩa thành công thế tục đi.”
Tô Tô TôThanh Ý Ý Ýkhông không khôngbiết biết biết tại sao anh đột nhiên lại nói nói nóivới cô những những nhữngchuyện chuyện chuyệnnày.
Nhất thời không phản ứng lại kịp.
Chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: nói: nói:“Dù như vậy, vẫn muốn muốn muốnthích thích thíchsao?” sao?” sao?”
Đầu tiên Tô Thanh Ý sững sờ, rồi sau đó nhanh chóng hoàn hoàn hoànhồn.
Cô nói cô cô côthích khi khi khinào?
Tuy rằng cô cô côđúng là có ý đó, nhưng nhưng nhưngnếu thừa thừa thừanhận, thì có có cókhác gì gì gìtỏ tình tình tìnhvới anh anh anhđâu?
Tô Thanh Ý tất nhiên là không chịu bị anh dắt mũi đi, đi, đi,đanh đanh đanhthép sửa lại: “Em không không khôngnói thích, em chỉ nói nói nóilà, sẽ không không khôngkhông không không thích.”
Anh Anh Anhmấp mấp mấpmáy môi.
Mà cô không đợi anh mở miệng, miệng, miệng,đã tìm tìm tìmđược từ ngữ chuẩn xác để khái quát: “Không “Không “Khôngghét.”
Lục Cảnh Trần mơ hồ cảm cảm cảmthấy thấy thấytừ này có chút quen tai, như như nhưcó điều suy suy suynghĩ cụp mắt mắt mắtxuống, không nói gì.
Tô Thanh Ý chỉ cảm thấy thấy thấytrong phòng bỗng nhiên nóng lên, dùng tay quạt quạt nói: “Có “Có “Có điều hòa không? Bật Bật Bậtmột chút đi.”
“Nóng à?” Lục Lục LụcCảnh Trần rất ngạc nhiên ngẩng ngẩng ngẩngđầu lên.
Tô Thanh Ý liếc qua qua quachiếc chiếc chiếcáo len trên trên trên người anh, không phủ phủ phủnhận. nhận. nhận.
Anh Anh Anh đứng dậy đi về phía phía phíacô, chân trần quỳ một gối xuống bên cạnh cô, cô, cô,mở mở mởngăn tủ tủ tủđầu giường, giường, giường, lấy ra ra ramột chiếc điều khiển từ xa, bật chiếc điều hòa treo treo treophía sau cô. cô. cô.
Tô Thanh Ý Ý Ýbất giác nhìn những những nhữngngón chân anh đang đặt trên thảm.
Người đàn ông này sao ngay cả cả cảchân chân châncũng… cũng… cũng…
Cô cảm thấy nếu còn nghĩ nghĩ nghĩtiếp, tiếp, tiếp,chính cô sắp thành kẻ biến biến biếnthái thái tháimất rồi.
Vội vàng lắc lắc lắcđầu. đầu. đầu.
Lặng Lặng Lặnglẽ nhích nhích nhíchmông, kéo giãn khoảng cách cách cáchvới anh.
Anh Anh Anhđiều chỉnh chỉnh chỉnhxong xong xong nhiệt độ, đặt chiếc điều khiển điều hòa trong tay xuống xuống xuốngrồi nhìn nhìn nhìncô.
Thấy mặt mặt mặtcô cô côhơi ửng đỏ, không khỏi đưa tay lên trán cô: “Bị tôi lây bệnh bệnh bệnhrồi à?”
Đầu Tô Thanh Ý bất giác dựa vào tấm nệm nệm nệmphía sau. sau. sau.
Lặng lẽ lẽ lẽnhìn nhìn nhìnanh.
Lúc Lúc Lúcnày này nàyLục Cảnh Trần mới ý thức được có điều điều điềugì đó đó đókhông ổn.
Anh liếc thấy phần váy sườn xám bị bị bị xẻ ở ở ởđầu gối gối gốicô, cô, cô,cùng với động động độngtác ngửa ngửa ngửangười ra ra rasau của của củacô, tà váy tuột xuống từ từ từsau đầu gối, để để đểlộ một đoạn cẳng cẳng cẳngchân thon thả trắng nõn.
Anh cố nén sự sự sựthôi thúc muốn kéo váy lên lên lênche cho cho chocô.
Lặng lẽ tập trung toàn toàn toànbộ sự chú chú chúý vào khuôn khuôn khuônmặt cô, nhưng chiếc cổ cô ngửa ra ra ratrên khăn trải trải trảigiường vẫn khiến người ta khó lòng bỏ qua, đặc biệt là vùng vùng vùngda da dathịt trắng nõn dưới chiếc cổ áo hình giọt nước.
Anh bỗng bỗng bỗngnhiên phát hiện chỗ chỗ chỗnào cũng không nên nhìn.
Chỉ có thể thể thể cụp mắt mắt mắtnhìn xuống tấm tấm tấmkhăn trải giường phía sau cô.
Mà Tô Tô TôThanh Ý đang không chớp mắt mắt mắtnhìn chằm chằm môi môi môianh.
Cô đến nay vẫn còn nhớ nhớ nhớrõ sự rung động khi lời lời lờinói của của củaanh lướt qua cánh cánh cánhmôi cô.
Cô bất giác liếm môi.
Anh không biết cảm nhận được điều điều điều gì, quay đầu đầu đầuho khẽ một tiếng. Tô Thanh Thanh ThanhÝ như như nhưtỉnh mộng ngồi thẳng dậy, dậy, dậy,chủ chủ chủđộng dịch sang bên bên bêncạnh, kéo giãn khoảng cách với với vớianh nói: “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ánh mắt anh lẩn tránh thu tay về. về. về.
Tô Thanh Ý chỉ cảm thấy hình như càng nóng hơn một chút. chút. chút.
Liếc nhìn nhìn nhìntấm rèm cửa đã được kéo kéo kéokín, cô nói: “Hình như cũng không còn sớm nữa, em em em về trước đây.”
“Chờ một chút, tôi còn có việc muốn hỏi cô.” Anh lúc lúc lúcnày cũng cảm thấy thấy thấy hơi nóng, kéo kéo cổ áo len rồi đứng đứng đứng dậy.
Tô Thanh Ý lúc này mới ổn định định địnhlại lại lạithân hình, nói: “Sao vậy anh?” anh?” anh?”
“Lần trước trước trướccô nói nhà người khác, chính là là lànhà họ Bùi sao?” Anh bất giác ngồi xuống mép giường, giường, giường,thấy cô vẫn còn ngồi dưới chân mình, anh co một chân lên, dịch sang vị trí bên cạnh nói: “Ngồi lên đây đi, tôi không quen quen quennói chuyện với với vớingười khác khác khácnhư vậy.”
Tô Thanh Ý: “…”
Nếu là trước kia, kia, kia,Tô Thanh Ý nhất định sẽ hỏi anh “Anh chắc chắc chắcchứ?”, nhưng nhưng nhưngTô Thanh Ý bây bây bâygiờ cũng ngoan ngoãn ngoãn ngoãnhơn, lặng lẽ lẽ lẽbò từ dưới đất đất đấtdậy, dậy, dậy,ngồi ngồi ngồixuống xuống xuốngchiếc giường ngủ ngủ ngủcách cách cáchanh anh anhkhoảng khoảng khoảng hai cánh tay.
Lục Cảnh Trần không hiểu, nhưng cũng không ép buộc.
Lặng lẽ chờ cô trả lời.
Lần đầu tiên Tô Thanh Ý Ý Ýbiết đàn ông ở trên giường còn có có cóthể nghiêm túc đến vậy.
Đôi mắt kia kia kiakhông không khôngcó có có một tia dục dục dụcvọng, vọng, vọng, tràn đầy đầy đầysự quan tâm trắc ẩn.
Một lần nữa nữa nữaTô Thanh Ý Ý Ýbắt bắt bắtđầu hoài nghi, có phải chính chính chínhmình không bình thường, mới mới mớicó có cóthể thể thểcó nhiều tà niệm với với vớianh như vậy. vậy. vậy.
Cô im lặng nhìn chằm chằm chuỗi hạt trầm trầm trầmhương trên cổ tay tay tayanh.
Một lúc lúc lúc lâu sau mới nói: “Cái đó, có tiện tháo chuỗi hạt trên tay anh cho em mân mê một chút được không?”
Lục Cảnh Cảnh CảnhTrần: Trần: Trần: “?”
Tuy Tuy Tuykhó hiểu, nhưng vẫn vẫn vẫntháo chuỗi hạt từ cổ tay xuống, đưa cho cô.
Tô Tô TôThanh Ý cảm thấy thấy thấycô thật thật thậtsự hết hết hết thuốc chữa rồi. rồi. rồi.
Chỉ nhìn động tác tác táccác đốt ngón tay anh lướt qua chuỗi trầm hương, cô cũng cũng cũngcảm thấy gợi gợi gợi cảm vô biên.
Nhận lấy chuỗi trầm hương anh đưa.
Cô nhắm mắt lại lại lạinói nói nóicảm ơn, rồi bắt bắt bắtđầu mặc niệm niệm niệm A Di Di DiĐà Phật.
Lục Cảnh Trần lặng lẽ đánh giá cô.
Một Một Mộtlúc lâu sau mới mở miệng: “Cô làm làm làmgì vậy?”
Tô Thanh Ý vê vê chuỗi chuỗi chuỗitrầm hương hương hươngtrong tay nói: “Không có gì, anh không cần để ý em, anh anh anhcứ hỏi tiếp đi.”
“Cô vẫn vẫn vẫnchưa chưa chưatrả lời tôi.” tôi.” tôi.”Lục Cảnh Trần nhắc nhắc nhắcnhở cô.
“À đúng rồi,” cô trả lời lời lờixong, lại phát hiện hiện hiệncô diễn đạt không đủ rõ ràng, “Ý em là, những những nhữnggì anh vừa vừa vừanói nói nóiđều đúng.”
Lục Cảnh Trần không trả lời lời lờingay, ngay, ngay,mà suy nghĩ một lát rồi mới tiếp tục: “Bọn họ đối xử với cô thật sự không tốt tốt tốt à?”
“Vâng.”
Lục Cảnh Trần Trần Trầnnhư có điều suy nghĩ cụp cụp cụpmắt xuống.
Ngay sau sau sauđó đứng dậy nói: nói: nói:“Đi thôi, thôi, thôi,tôi đưa cô về.”
Tô Thanh Ý đột nhiên mở to mắt: “Hết rồi rồi rồiạ?” ạ?” ạ?”
Anh dường dường dườngnhư có chút bất ngờ trước trước trướccâu trả lời của cô, nhàn nhạt liếc cô: “Ừm?”
“Em tưởng anh anh anhcòn muốn hỏi không tốt đến mức nào.”
“Không “Không “Khôngcần, có có cóthể thể thểđoán được,” anh không có bất kỳ ý định nào làm làm làmkhó khó khócô, cô, cô,cúi cúi cúingười nhìn chuỗi trầm hương hương hươngtrong trong trongtay tay taycô: “Còn cần nữa không?”
Tô Thanh Ý lúc này mới biết anh hiểu lầm ý cô. cô. cô.
Tưởng cô cảm thấy khoảng thời thời thờigian đó quá đau đau đaukhổ, khổ, khổ,mới cần cần cầnđến chuỗi chuỗi chuỗitrầm trầm trầmhương của anh. anh. anh.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh vươn tay nhặt lấy chuỗi Phật châu trong tay tay taycô.
Cô Cô Cô lại đúng đúng đúnglúc này này nàygiữ lấy lấy lấybàn tay đang cầm chuỗi chuỗi chuỗitrầm hương của anh.
Anh khó hiểu nhìn cô.
Cô có có có chút căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng nhưng nhưngánh ánh ánhmắt nhìn anh lại lại lạivô cùng kiên định, ngón tay tay taython thon thonthả nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo len của anh: “Anh.”
Trong lòng anh dấy lên lên lênmột dự cảm cảm cảm không lành.
Không trả lời.
Cô lại lại lạikhông để để để ý, thấy anh không trốn, trốn, trốn,bàn bàn bàntay kéo anh anh anhlại càng thêm táo bạo, lập tức luồn vào bên trong áo len len lencủa anh, mà mà màbên bên bêntrong anh còn mặc một chiếc áo áo áothun, đang theo động tác cúi người của anh mà rủ xuống.
Tay Tô Thanh Thanh Thanh Ý lập tức dừng lại ở eo eo eoanh.
Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo lẽo lẽotruyền đến từ từ từlòng bàn tay cô, bất giác run lên lên lên một chút. chút. chút.
“Tô…”
Anh đang muốn muốn muốnngăn cô lại.
Cô cũng đã đã đãlần theo theo theongực anh, từ vị trí nắm nắm nắm lấy ngực áo áo áothun của anh, dùng sức kéo về phía trước, trước, trước,đồng thời ngẩng đầu, đón đón đónlấy anh.
Lục Cảnh Trần bị dọa dọa dọakhông không khôngnhẹ.
Một Một Mộttay khó khăn lắm mới chống được ở một bên đùi đùi đùicô.
Trong ánh mắt kinh kinh kinhhoảng thất thố, thoáng qua một tia chật vật hiếm thấy.
Tô Thanh Ý Ý Ýcũng cũng cũngkhông không khôngngờ phản ứng của anh sẽ lớn như vậy, trong lòng dấy lên một một mộttia áy áy áy náy, dũng dũng dũngkhí khó khó khókhăn lắm mới gom góp được trước đó, có có cóchút xìu xuống, giọng giọng giọngnói nhẹ như như nhưmuỗi kêu: “Lần trước anh nói nếu em muốn muốn muốnhôn thì cứ hôn, lời đó còn tính tính tínhkhông?”
Anh nhìn chằm chằm chằm chằmcô, cô, cô, không nói gì.
Tô Thanh Ý bị anh nhìn chằm chằm đến trong lòng chột chột chộtdạ, đang muốn buông ngón tay đang níu anh ra, nói không tính tính tínhthì thôi, chỉ chỉ chỉthấy anh chậm rãi ngồi ngồi ngồithẳng dậy nói: nói: nói:“Cô kéo kéo kéo tôi như vậy, nếu thật sự sự sựđụng phải, cô sẽ bị thương thương thươngđó.”
Tô Tô TôThanh Ý không ngờ điều anh canh cánh lại là chuyện chuyện chuyện này.
Tức khắc khắc khắcgương gương gươngmặt nóng nóng nóngbừng, bừng, bừng,lập tức buông tay đang níu cổ cổ cổáo anh ra, đứng dậy nói: “Em không hôn nữa.” nữa.” nữa.”
Anh Anh Anhlại cách lớp áo nắm lấy bàn tay tay taycô vừa vừa vừaníu cổ áo áo áomình. mình. mình.
Từ từ phủ phủ phủphục người xuống, tiến sát lại lại lạigần cô, ép cô không không khôngthể không nâng một chân lên chống chống chốngđỡ, lùi về phía sau.
Tô Thanh Ý căng thẳng bất an nhìn nhìn nhìnanh.
Chỉ thấy anh mắt nhìn thẳng kéo kéo kéotà sườn sườn sườnxám xám xámbị vén lên trên đùi cô xuống, ngay sau đó nắm lấy bàn bàn bàn chân đi tất lụa của cô, đặt đặt đặtchiếc chân cô cô cô vừa co lại xuống, xuống, xuống,thần sắc tự tự tựnhiên hỏi: “Muốn hôn thế thế thếnào?” nào?” nào?”