Ánh đèn đèn đènrực rực rựcrỡ tràn ngập cả sảnh đường đường đườngrộng rộng rộnglớn. Tiếng trò chuyện rì rầm vẫn còn vọng lại từ xung quanh, len lỏi vào tai những người có mặt.
Nhan Nhan NhanThu Chỉ không buồn để tâm đến những tiếng xì xì xìxào xào xàobàn tán. Cô khoanh chân chân chânngồi xuống ghế, ghế, ghế,chống cằm nhìn về phía xa xa, như thể thể thểđang thưởng thức một một mộtvở kịch hay. Dường như người đàn ông đang bị vây quanh bởi những cô gái gái gái kia không phải chồng cô, mà chỉ là là làmột người người ngườixa xa xalạ nào đó.
Thẩm Mộ Tình nhìn cô bạn thân chằm chằm chằmchằm, chằm, chằm,rồi lại liếc về phía Trần Lục Nam Nam Namđang ngồi ở hàng ghế đầu. Càng nhìn cô càng thấy sợ sợ sợhãi. Cô có cảm giác như thể ngọn lửa chiến tranh sắp lan đến cả mình. mình. mình.
Không biết biết biếtcó phải do do doảo giác hay hay haykhông, nhưng Thẩm Thẩm ThẩmMộ Mộ MộTình Tình Tìnhthấy như như nhưTrần Lục Lục LụcNam vừa liếc liếc liếcvề phía họ khi Quan Hà tiến đến gần anh.
“Thầy Trần.”
Trần Lục Nam Nam Namvừa định đứng dậy dậy dậythì thì thìmột người phụ nữ lạ mặt đã đến trước mặt.
Anh Anh Anhtheo phản xạ nhíu nhíu nhíumày.
Người bạn bên cạnh giới thiệu: thiệu: thiệu:“Đây là Quan Hà.”
Trần Lục Nam khẽ khẽ khẽ gật đầu, bỗng như như nhưnhớ ra ra rađiều điều điềugì, hỏi thêm: “Quan Hà?”
Mắt Quan Hà sáng lên, cô chậm rãi nói: “Lâu rồi không gặp thầy thầy thầyTrần, không không khôngngờ -“
Câu nói chưa dứt, Trần Lục Nam đã lạnh nhạt nhạt nhạtcắt ngang: “Chúng ta quen nhau nhau nhausao?” sao?” sao?”
Nụ cười trên mặt Quan Hà cứng đờ. Sau Sau Saumột hồi xoay xở, cô vội vàng giải giải giải thích: “Thầy Trần có lẽ quên quên quên rồi, chúng ta từng đóng chung một phim. Lúc đó đó đóanh anh anhđóng vai chính, còn em đóng vai vai vaimột một mộtcô hầu nhỏ.”
Chính vì điều này này nàymà Quan Hà được không ít ít ítfan hâm mộ. Dù chỉ là là làvai vai vaiphụ nhỏ nhưng nhưng nhưngít ít ítra cũng cũng cũngtừng hợp tác với Trần Lục Nam.
Trần Lục Lục LụcNam vẫn giữ giữ giữ vẻ mặt lạnh nhạt, liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng chóng chóngdời mắt đi đi đichỗ khác.
“Xin lỗi.”
Quan Hà cười, tỏ vẻ không để tâm việc Trần Lục Nam đã quên cô. cô. cô.Khi cô định tiến lại gần trò chuyện chuyện chuyệnthêm, Trần Lục Lục LụcNam đã lạnh lùng lên tiếng: tiếng: tiếng: “Phiền cô tránh ra một chút.” chút.” chút.”
Vị Vị Vịtrí Quan Hà đang đứng đứng đứngvừa hay chắn đường đi của Trần Lục Nam.
Cô ngẩn người, gương mặt đỏ bừng vì xấu xấu xấuhổ, hổ, hổ,có có cóvẻ không thể tin tin tinđược phản ứng của anh.
Quan Hà thở hổn hển nhìn nhìn nhìnTrần Lục Nam, dường như còn muốn làm làm làmgì gì gìđó.
Vệ Vệ Vệsĩ đứng bên cạnh lập tức tiến lên, triệt để chặn cô lại.
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Trần Lục Nam bước ra ra rakhỏi vòng vây. Anh không vội vã rời đi mà mà màthong thả bước qua đám đông, rồi bất ngờ hướng về phía hàng hàng hàngghế thứ thứ thứ hai, nơi nơi nơichỉ còn lại hai người ngồi.
Trước Trước Trướckhi Trần Lục Nam Nam Nam kịp đến đến đến gần, Nhan Thu Chỉ đã đã đãđứng dậy và bước về hướng ngược ngược ngượclại.
Quan Hà đứng nhìn nhìn nhìnvới ánh ánh ánh mắt không thể tin tin tinđược. Hàng ngàn câu hỏi hỏi hỏidâng lên trong đầu cô, nhưng rồi nhận ra chẳng chẳng chẳngai xung quanh quan tâm tâm tâmđến đến đếnchuyện này. này. này.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam? Nam? Nam?Họ Họ Họquen nhau sao? Quan hệ của họ là gì?!
Màn đêm đã buông xuống, gió gió giólạnh lạnh lạnhthổi từng cơn buốt buốt buốtgiá.
Cơn Cơn Cơnmưa mưa mưaphùn vừa tạnh lúc vào tiệc giờ giờ giờlại rơi, tí tách tí tách, khiến lòng người thêm phần phần phầnbực bội.
Vừa ra đến cửa, Châu Châu ChâuChâu đã vội vàng đưa áo khoác cho Nhan Thu Chỉ. Chỉ. Chỉ.
“Chị Nhan, mau mặc vào.” vào.” vào.”
Nhan Thu Chỉ nghe nghe nghelời khoác áo vào. Cô không muốn để bản bản bảnthân thân thân bị ốm, nhất là với nhiệt độ độ độlạnh thế này.
Thẩm Mộ Tình tranh thủ lúc cô cô cômặc áo, quay đầu nhìn lại. lại. lại.Trần Lục Nam vẫn thong thả thả thảbước đi, không hề tỏ vẻ vội vã.
Thậm chí khi có có cóngười người ngườichào hỏi, hỏi, hỏi,anh anh anhcòn dừng lại trò chuyện vài câu.
Thẩm Mộ Mộ MộTình thầm thầm thầmthở thở thởdài, có lẽ Trần Lục Nam thực sự không sợ vợ mình mình mìnhgiận.
Sau khi mặc xong áo, Nhan Nhan NhanThu Chỉ lập tức bước ra ngoài.
Tài xế đã đã đãđợi đợi đợisẵn sẵn sẵnở cửa, cô cô côbước lên xe với Châu Châu theo sau.
Thẩm Mộ Tình nhìn cô như muốn nói điều gì đó nhưng rồi rồi rồilại lại lạithôi.
Nhan Thu Chỉ nhìn bạn: “Cần tài tài tàixế đưa về không?” không?” không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Mộ Tình nói: “Tài xế của tớ đang đợi đợi đợibên kia. Tối nay cậu về đâu?” đâu?” đâu?”
“Về chung cư.”
Thẩm Mộ Tình nhìn nhìn nhìncô, khẽ nói: nói: nói:“Vậy được, ngày ngày ngàymai tớ qua thăm cậu nhé.”
Nhan Thu Thu Thu Chỉ mỉm cười, gật đầu: “Ừ.”
Trong xe yên ắng lạ lạ lạthường. Châu Châu tuy tuy tuybiết biết biếtTrần Lục Nam nhưng không hề hề hề hay biết anh là là làchồng của Nhan Nhan NhanThu Chỉ.
Cuộc Cuộc Cuộchôn nhân của Nhan Thu Chỉ và Trần Trần TrầnLục Nam là một cuộc hôn hôn hônnhân vì lợi ích thương mại. Cả hai đều là nhân nhân nhânvật công chúng chúng chúngnên nên nênđám cưới diễn diễn diễn ra vô cùng kín đáo. đáo. đáo.Ngoài gia đình và và vàvài người bạn thân thiết, không ai biết biết biếtvề về vềđiều này. này. này.
Châu Châu cũng không chứng kiến cảnh vừa rồi, cô chỉ cảm thấy tâm trạng của Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉđang rất rất rấttệ.
“Chị Nhan.”
“Ừ?” “Ừ?” “Ừ?”
Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Châu Châu nhìn cô, an ủi: “Chỉ “Chỉ “Chỉlà một hợp đồng quảng cáo cáo cáothôi mà, chúng ta ta tacòn nhiều cơ hội khác, chị chị chịđừng buồn.”
Nghe vậy, vậy, vậy,Nhan Thu Chỉ buồn buồn buồncười cười cườiliếc nhìn nhìn nhìn cô: “Em nghĩ chị là người sẽ buồn vì chuyện đó sao?”
Châu Châu “À” một tiếng, “Vậy “Vậy “Vậysao tâm trạng chị chị chịkhông không khôngtốt thế?” thế?” thế?”
Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉnhướng mày, nhắm nhắm nhắmmắt nói: nói: nói:“Mệt “Mệt “Mệtquá.” quá.” quá.”
Dạo Dạo Dạonày cô rất bận, chị Manh giao cho cô nhiều nhiều nhiềucông việc phải làm liên tục, mỗi mỗi mỗingày ngày ngàyđều đều đềuthiếu ngủ, tính tình tình tìnhdĩ dĩ dĩnhiên cũng trở nên khó chịu chịu chịuhơn. hơn. hơn.
Châu Châu gật đầu tỏ vẻ hiểu, vừa định nói nói nóigì thì tài xế đột nhiên lên tiếng: “Cô Nhan, có một chiếc xe cứ đi theo chúng chúng chúngta từ nãy đến giờ.”
Nhan Thu Chỉ sững sững sữngngười, theo phản xạ quay đầu đầu đầulại. Nhận ra biển số số sốxe xe xequen thuộc, cô nheo mắt nói: “À, là là làngười quen, đừng đừng đừngđể ý.”
Châu Châu ChâuChâu: “…”
Người quen lái Bentley sao?!
Đến Đến Đến dưới chung cư, Nhan Nhan NhanThu Chỉ dặn dặn dặndò tài xế và Châu Châu vài câu rồi nhanh chóng bước bước bướcvào. vào. vào.
Gió đêm lạnh buốt, buốt, buốt,cô kéo chặt áo khoác khoác khoácquanh người, cố giữ giữ giữphong thái thái tháicủa một nữ minh tinh khi bước bước bướcvào thang thang thangmáy.
Vừa đến đến đếncửa thang máy, máy, máy,điện thoại Nhan Thu Chỉ đổ đổ đổchuông.
Cô lấy ra nhìn, rồi rồi rồilàm làm làm như không nghe nghe nghethấy, để tiếng chuông chuông chuông reo rồi rồi rồitắt. tắt. tắt.
Đúng lúc thang máy đến, cô bấm lên tầng 22.
Khu chung cư này mỗi tầng chỉ có có cómột một mộtcăn hộ, diện tích rộng lớn và vô cùng xa xỉ.
Vừa vào nhà, chuông điện thoại lại lại lạivang vang vanglên lên lênkhông ngừng.
Nhan Thu Chỉ cân cân cânnhắc trong đầu một lúc, và quyết quyết quyếtđịnh bắt máy trước khi khi khi đối phương cúp.
“Có “Có “Cóchuyện chuyện chuyệngì?”
Giọng cô nhạt nhẽo, nhẽo, nhẽo,lạnh lạnh lạnh lùng đến tột độ. độ. độ.
Trần Lục Nam đứng bên xe, nới lỏng cà vạt và nhìn về phía tòa chung cư xa xa. Anh cất cất cấtgiọng trầm trầm trầmthấp: “Tôi đang đang đangở dưới.” dưới.” dưới.”
Nhan Thu Chỉ khựng khựng khựnglại, cảm thấy khó khó khóchịu với với vớithái độ của của củaTrần Lục Nam. Nam. Nam.
“Anh “Anh “Anhlà ai?”
Trần Lục Nam nghe giọng điệu kiêu ngạo của cô, vẫn không tỏ vẻ giận dữ: “Tôi vừa xuống máy bay bay bayhôm nay.”
“À.”
Nhan Thu Thu ThuChỉ lạnh lùng đáp: “Vừa xuống máy bay mà mà mà còn có thời gian làm đẹp đi đi đidự sự kiện, thể lực lực lựccủa của củaanh Trần tốt thật.”
Trần Lục Nam nghe nghe nghera sự mỉa mai mai maitrong giọng giọng giọngnói nói nóicủa cô, hạ mắt im lặng giây lát rồi thong thả nói: nói: nói:“Thể lực lực lựctôi thế nào, nào, nào,em hẳn là là làngười rõ nhất.”
“Anh-” Nhan Thu Chỉ nghẹn lời trước câu câu câu nói trơ trơ trơtrẽn trẽn trẽncủa anh.
Trên đời này này nàysao sao sao lại có người người ngườikhông biết xấu hổ hổ hổđến thế?!
Trần Lục Nam như đã hết hết hếtkiên nhẫn, dịu giọng: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh cũng không không khôngkhăng khăng đòi vào khu chung chung chungcư.
Nhan Nhan NhanThu Chỉ nghẹn ngào, nhắm mắt mắt mắtkìm kìm kìmnén cơn giận: “Đợi “Đợi “Đợichút.”
Cô mím mím mímmôi: “Em gọi cho bảo vệ.”
Dù sao người người người đang ở dưới dưới dướicũng cũng cũnglà chồng mình, mình, mình,cô không thể vô tình đến thế được được được
Trần Lục Lục LụcNam mỉm cười, không trách cứ việc cô đã xóa xóa xóatên tên tênanh khỏi khỏi khỏidanh sách được được đượcphép vào khu chung cư vì chuyện anh đi nước ngoài.
“Được.”
Mười phút sau, sau, sau,Trần Trần TrầnLục Nam bước vào nhà. nhà. nhà.
Anh liếc nhìn người đang quay quay quaylưng về phía mình, rồi chuyển chuyển chuyểntầm mắt quan sát xung quanh. Nhan Thu Chỉ tuy không mấy mấy mấyquan tâm tâm tâmđến căn hộ hộ hộchung của của củahai người, nhưng với căn căn cănchung cư này, cô đã đã đã dụng tâm bài trí khá nhiều. nhiều. nhiều.
Không gian gian giantoát lên vẻ ấm áp áp ápvà thoải mái.
Nhan Nhan NhanThu Chỉ quay người lại, thấy thấy thấyngười người ngườiđang đứng đứng đứng ở cửa, ánh mắt mắt mắtcô lạnh lẽo: “Anh Trần định định định thông báo cho cả thế giới biết biết biếtvề mối quan hệ của chúng ta sao?”
“…”
Trần Lục Nam đóng cửa cửa cửalại. lại. lại.
Nhan Thu Chỉ không hài lòng với thái độ tự tự tựnhiên của anh. Cô thu dọn dọn dọnmớ quần áo lộn xộn trên trên trênsofa rồi rồi rồinhanh chóng về phòng.
Cô thực sự không định quan tâm tâm tâmđến Trần Lục Nam. Về đến phòng, cô lấy lấy lấyđồ đồ đồngủ ra và vào phòng tắm. tắm. tắm.
Thời tiết quá quá quálạnh, lạnh, lạnh,chỉ chỉ chỉcó ngâm mình trong bồn tắm mới có thể thể thểcứu cứu cứuvãn được cô.
Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉnhắm mắt nằm trong bồn tắm, bị hơi nước mờ ảo ảo ảobao quanh, quanh, quanh,cảm cảm cảm giác như như nhưđược sống lại vậy.
Cô thoải mái mái máinghĩ, nếu Trần Lục Nam không đột ngột trở về, lúc này bên cạnh bồn tắm của cô hẳn phải có một ly rượu vang đỏ mới đúng.
Đang suy nghĩ nghĩ nghĩmiên man, man, man,cửa cửa cửaphòng tắm bị gõ nhẹ. nhẹ. nhẹ.
Nhan Thu Chỉ đột ngột mở mở mởmắt: “Chuyện “Chuyện “Chuyệngì?”
Giọng Giọng Giọngnam nhân nhân nhânvang lên từ từ từ ngoài cửa: “Muốn ăn cơm không?” không?” không?”
Nhan Thu Chỉ định từ chối, nhưng chợt nhớ nhớ nhớra mình đã không không không ăn bữa tối để mặc vừa váy dạ hội. Cô nhấp nhấp nhấpmôi, giọng giọng giọngbớt gay gắt: “Em muốn ăn ăn ăncả một một mộtbàn tiệc.”
Trần Lục Lục LụcNam Nam Namkhông đáp lại lại lạiyêu cầu vô vô vôlý của cô, chỉ nói: nói: nói:“Sẽ có trong trong trongvòng nửa tiếng.”
Nhan Thu Thu ThuChỉ tức sôi máu.
Cô cảm thấy mình với Trần Lục Nam chắc chắc chắcchắn là bát tự không hợp. Tại sao lần nào nào nàocô giận dữ, anh cũng cũng cũngcó có cóthể thể thểgiữ vẻ mặt thản nhiên như không?
Như Như Nhưthể thể thểmọi phản ứng của cô đều là là là vô cớ gây sự.
Khi Nhan Thu Chỉ ngâm thêm 40 phút mới mới mớira ngoài, “bàn tiệc” tiệc” tiệc” của Trần Lục Nam vừa được được đượcbày lên.
Nhìn hai bát mì trên trên trênbàn, cô quay quay quaysang nhìn anh: “Anh “Anh “Anhphá sản à?”
Trần Lục Nam Nam Namliếc cô: “Tủ lạnh không không khôngcó gì.” gì.” gì.”
Nhan Thu Thu ThuChỉ không hề ngượng ngùng, ngùng, ngùng,“À” một tiếng: “Tiên “Tiên “Tiênnữ nữ nữkhông cần ăn ăn ăncơm, cơm, cơm, đương nhiên không có nguyên liệu nấu ăn, sao anh không gọi đồ đồ đồăn?”
Trần Trần TrầnLục Nam không đáp lại câu câu câunói bâng quơ của cô, im lặng ăn ăn ăncơm.
Đang ăn, bỗng có thứ gì đó từ bên kia luồn qua dưới bàn.
Trần Lục Nam tay khựng lại, nhấc mắt nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ như không không khôngthấy cái nhìn nhìn nhìncảnh cáo trong mắt anh, tự nhiên nhiên nhiêntiếp tục. tục. tục.Cô dùng ngón ngón ngónchân câu lấy ống quần quần quầnanh, luồn từ dưới dưới dướilên, một đường đi lên trên… trên… trên…
Cho đến khi khi khiống quần quần quầncăng chặt, không còn khe khe khehở để để đểtiếp tục thì mới mới mớidừng lại. lại. lại.
Đúng lúc đó, Trần Lục Lục LụcNam đặt đặt đặtđũa xuống, ngay ngay ngayngắn xếp sang một bên, rồi rồi rồinhìn cô với ánh mắt sâu thẳm thẳm thẳmkhông lộ cảm xúc. xúc. xúc.
“Sao không tiếp tục?”
Nhan Thu Chỉ trừng trừng trừngmắt nhìn nhìn nhìnanh, anh, anh,nhanh nhanh nhanhchóng rút chân về, ngồi xếp bằng trên trên trênghế với tư thế tùy ý, chẳng còn chút phong thái thái tháitiểu thư khuê các nào. nào. nào.
Trần Lục Lục LụcNam vốn đã đã đãquen với tính cách cách cáchnày của cô. Lúc mới cưới, Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉcòn tỏ ra “đoan trang trang trangquý phái”, nhưng dần dần dầndần, dần, dần,bản tính tính tính thật đã lộ lộ lộra.
Nhan Thu Chỉ là là làngười không không không giữ được lời trong lòng. Dù cuộc hôn nhân với Trần Lục Lục LụcNam Nam Nam chỉ là một thỏa thuận thương mại không tình cảm, nhưng nhưng nhưngđã là vợ chồng thì phải tuân thủ quy quy quytắc hôn nhân.
Trần Lục Lục LụcNam kết bạn thế nào cô không quan quan quantâm, nhưng chuyện hôm nay, cô không thể nuốt trôi được.
“Quan Hà nói gì với anh?”
Nhan Nhan NhanThu Chỉ thẳng thắn hỏi.
Trần Lục Nam nhướng nhướng nhướngmày, cuối cuối cuốicùng cũng hiểu ra nguồn nguồn nguồn cơn những hành động khó chịu của cô tối nay.
“Nhắc lại việc từng đóng phim chung.”
Nghe Nghe Nghevậy, Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉcười cười cườinhạt hai tiếng.
“Chỉ vậy thôi?”
“Ừ.”
Nhan Thu Chỉ liếc liếc liếcanh: “Tốt nhất nhất nhấtlà vậy, vậy, vậy,nếu nếu nếuanh anh anh dám-“
“Dám gì?”
Trần Trần TrầnLục Nam nhấc nhấc nhấcmắt mắt mắtnhìn nhìn nhìncô.
Ánh Ánh Ánhmắt anh nhạt nhòa, đồng đồng đồngtử màu hổ hổ hổphách nhìn thẳng vào cô. Dù không làm gì nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Người Người Ngườikhác có thể sợ, nhưng Nhan Nhan NhanThu Chỉ Chỉ Chỉthì không.
Cô Cô Côdừng một chút, nói nói nóinốt nửa câu sau: sau: sau:“Nếu anh dám có gì với cô ta, thì đừng mong mong mongrời khỏi nhà.”
Nghe vậy, Trần Lục Lục LụcNam bất chợt bật bật bậtcười.
Anh nhìn nhìn nhìnngười đối diện, vừa vừa vừatẩy tẩy tẩytrang xong, xong, xong,làn da trắng trắng trắngmịn mịn mịntươi tắn, đường nét tinh tinh tinhxảo, xảo, xảo,đôi mắt hạnh hạnh hạnhto tròn. Tỷ lệ ngũ quan quan quancủa cô hoàn hảo, hảo, hảo,thuộc típ típ típvừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Không trang điểm thì thì thìnhư chú chú chúthỏ trắng, trang điểm xong lại như con cáo nhỏ, cả hai hình hình hìnhtượng tượng tượngnày, này, này,Nhan Thu Thu ThuChỉ đều diễn xuất xuất xuất rất tốt.
Nếu Nếu Nếukhông phải phải phảivậy, vậy, vậy,Trần Lục Nam cũng cũng cũngkhông đến tận tận tậnhôm nay mới mới mớithấy một mặt mặt mặtkhác của của củacô.
Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉcảm thấy thấy thấybất an an antrước trước trướctiếng cười của Trần Trần TrầnLục Nam, liếc nhìn anh: “Anh cười cười cườigì?”
Trần Lục Nam Nam Nam dừng lại một chút, nói nói nóikhẽ: “Sẽ “Sẽ “Sẽkhông không khôngđâu.”
Nhan Thu Chỉ kiêu ngạo “hừ” một tiếng, quyết định vì anh thành thành thànhthật như vậy nên tạm tha cho cho chochuyện anh về nước mà mà màkhông báo báo báocho cô cô cô biết.
Ăn xong mì, Nhan Thu Thu ThuChỉ đánh răng, dưỡng da rồi rồi rồiđi đi đingủ.
Khi Khi KhiTrần Lục Nam từ phòng tắm ra, cô đang cuộn tròn trong chăn, ôm điện thoại thoại thoạicười, khóe môi cong cong conglên, đôi đôi đôimắt cong cong, đặc đặc đặc biệt quyến rũ.
Trần Lục Nam thu hẹp hẹp hẹpánh ánh ánh mắt, lặng lẽ lẽ lẽdời đi.
Anh vén chăn nằm xuống, Nhan Thu Chỉ như như nhưkhông cảm cảm cảmnhận được sự hiện diện của anh, vừa lướt điện thoại vừa vừa vừanhắn tin với ai đó.
Bỗng Bỗng Bỗngnhiên, tay cô cô côrun lên, lên, lên,từ điện thoại vọng ra giọng giọng giọng một người người người đàn ông. ông. ông.
“Thu “Thu “ThuChỉ, hôm nay em em emtạo tạo tạohình đẹp lắm, lắm, lắm,tiếc là anh không thể-” Câu nói còn chưa dứt, Nhan Thu Chỉ đã luống cuống tắt điện thoại. thoại. thoại.
Vừa tắt xong, cô chạm chạm chạm phải ánh mắt sâu thẳm như mực của người đàn đàn đànông bên cạnh.
Cô theo theo theobản năng định giải thích, vừa vừa vừamở miệng, miệng, miệng, người đàn ông đã nghiêng nghiêng nghiêngngười người ngườiđè xuống, xuống, xuống,nuốt trọn mọi lời lời lờigiải thích của cô, không để cô nói được được được câu nào hoàn chỉnh.
Đến tận đêm khuya, khuya, khuya,trong trong trongcơn mơ mơ mơmàng, cô nghe thấy giọng trầm khàn của anh hỏi: “Chơi vui vui vuikhông em?” em?” em?”