Chương 33

Nụ hôn vừa kết thúc, tiếng vỗ tay rộ lên từ phía phía phíatrước. Ôn Tri Dư vội vàng giấu mặt vào lồng ngực ngực ngựcanh, anh, anh,không dám ngước ngước ngướclên nhìn mọi người.

Cố Cố CốĐàm Tuyển khẽ vuốt tóc cô, cười nói: “Có ai nhìn em đâu sợ.”

“Anh biết em da mặt mặt mặtmỏng lắm mà.” Ôn Tri Tri TriDư phụng phịu.

Khóe môi môi môianh khẽ nhếch nhếch nhếchlên: lên: lên:“Ừ, không chỉ da mặt mỏng, anh còn còn cònchưa từng thấy thấy thấy cô cônàng nào nào nàodễ ngượng như em.”

Một lúc lúc lúcsau, như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi: “À đúng rồi, anh anh anhđã hỏi em rồi, hồi cấp ba, em có từng đi tìm anh không?”

Ôn Ôn ÔnTri Dư Dư Dưngẩng đầu lên khỏi ngực ngực ngựcanh. anh. anh.

Tìm ư? Không có. Trong thực tế, họ chưa từng có điểm chung nào. Cô Côgái 18 tuổi Ôn Tri sống trong khuôn khổ khổ khổnghiêm ngặt của gia gia giađình, không dám bất kỳ liên hệ gì với những chàng trai trai trainhư anh. Nhưng cô gái 18 tuổi ấy đã thầm thầm thầmthương trộm nhớ nhớ nhớanh, anh, anh,lén lút lút lúttìm kiếm thông thông thôngtin cố gắng kết nối với anh.

cho, có lẽ anh sẽ không bao giờ giờ giờbiết điều điều điềuđó.

“Không ạ.” ạ.” ạ.” Cô Côlắc đầu, trả lời chắc chắc chắcnịch: “Em thật sự không không khôngtìm tìm tìmanh đâu, chắc tại anh anh anhgặp nhiều nhiều nhiềucon con congái quá quá quá nên quên rồi.”

Anh “à” một tiếng, có vẻ hơi thất vọng.

“Sao thế ạ?” Cô Cô hỏi.

Anh cụp cụp cụpmắt mắt mắtxuống suy nghĩ một lát: “Tiếc thật, chưa được được đượcgặp Ôn Tri 18 18 18tuổi.”

Tim cô như như như có cótảng đá đá đáném vào, vào, vào, gợn sóng lan tỏa. tỏa. tỏa.

“Anh “Anh “Anhmuốn gặp ư?”

Anh ừ một tiếng: “Muốn lắm, muốn muốn muốnxem xem xemÔn Tri Dư Dư Dưlúc đó trông trông trôngthế nào, muốn muốn muốnđược quen biết em, xem em đi học ra sao, giờ giải lao thế nào, có phải là một cô gái đặc biệt biệt biệthoạt bát, bát, bát,đặc biệt ngây thơ không.” không.” không.”

Ôn Tri Dư khẽ cắn môi, thì thầm thầm thầmbên bên bêntai anh: “Thực ra, anh có ý nghĩ đó là đủ rồi.”

Cuộc đời không không không nút quay lại, lại, lại, không mong mười năm trước có thể thể thể có cóđiều gì gì gìvới anh, chỉ cần hôm nay, trong tương tương tươnglai lai laixa xa xaxôi xôi xôinày được gặp nhau nhau nhaulà đủ lắm rồi.

Không có những những nhữngtrải nghiệm quá khứ và các yếu yếu yếutố ảnh hưởng.

Có lẽ cũng sẽ không không khôngcó hiện tại. tại. tại.

“Hơn nữa, Ôn Tri hồi đó xấu xấu xấulắm, ăn ăn ănmặc mặc mặcquê quê quêmùa, đi học đeo cặp kính dày cộp. Đứng Đứng Đứng giữa đám đông chỉ cần liếc liếc liếcqua một một một cái là như trong suốt, chẳng ai nhìn thấy.” thấy.” thấy.”

“Thật vậy sao?” sao?” sao?”

Cố Đàm Đàm ĐàmTuyển cười: “Em “Em “Emcó ảnh ảnh ảnhngày xưa không? Anh muốn xem.”

“Không đời nào.”

Ôn Tri Dư Dư Dưthật sự sự sựkhông dám, ai cũng lòng yêu cái đẹp, đẹp, đẹp,cô cũng để tâm đến ấn tượng tượng tượngcủa mình trong mắt mắt mắtanh.

“Em sợ anh chê.”

“Không “Không “Khôngchê đâu, em thế nào anh cũng thích thích thích hết.”

“Thật hả, thích thích thíchem nhiều vậy à?” Ôn Tri nũng nịu bên tai anh, ngắm nhìn gương mặt thanh tú tú tútrắng ngần của anh, trong không khí lúc này này nàycàng thêm quyến rũ.

Anh ừ một tiếng.

Ôn Tri Dư lại nói: “Anh biết không, bạn em kể cho em một chuyện.” chuyện.” chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Là Diệu Huy đó, đó, đó, lần trước anh đã gặp rồi. Cô ấy nói, cuộc cuộc cuộcđời phải tận hưởng hưởng hưởngniềm vui trước mắt. Cô ấy ấy ấylà người lạc quan, đối với mọi thứ thứ thứđều chân thành. Trên chuyến tàu tàu tàuđi Tây Tây TâyBắc, cô cô côấy ấy ấyvới một chàng trai trai traihiền lành mới quen chỉ vì có cảm giác giác giácđặc biệt mà có có có một chuyến đi tình cảm mấy ngày. Em Em Emthật thật thậtsự rất rất rấtbất bất bất ngờ, thấy chuyện này này nàygan dạ dạ dạquá, nhưng đôi đôi đôikhi cũng rất ngưỡng mộ quan điểm tình yêu của ấy. Em Em Em cảm thấy thấy thấymột một mộtngười người ngườicó thể thực sự tự do, muốn làm làm làmgì thì làm thật sự rất có sức hút, hút, hút,anh thấy sao?” sao?” sao?”

Cô kể chuyện này cho cho choanh, là muốn nghe nghe nghe phản ứng ứng ứngcủa Cố Đàm Đàm ĐàmTuyển về về vềnhững chuyện như như nhưvậy.

Nhưng anh anh anhlại rất bình thản: “Ừm, đúng vậy. Thực ra ra ranhững chuyện chuyện chuyệnnày giờ rất bình thường.”

“Anh cũng nghĩ vậy sao?”

“Em ngưỡng mộ quan quan quanđiểm tình yêu như như nhưthế nào?” nào?” nào?”

“Chỉ cầu lãng mạn, mạn, mạn,không cầu kết quả.”

Cô nói: “Là tất cả sự thiên thiên thiênvị, tất cả sự cưng chiều, sẵn sàng dâng hiến hiến hiếnvô điều kiện, kiện, kiện,cũng chẳng cần nghĩ tương lai sẽ ra ra ra sao. Thực ra trong đời người, có thể gặp được được đượcnhau đã điều không dễ dàng. dàng. dàng.Gặp Gặp Gặpgỡ tức tức tứclà duyên duyên duyên phận, bỏ bỏ bỏlỡ lỡ lỡcũng không không khôngtiếc nuối, phải không anh?”

Anh cong cong congmôi cười: “Không ngờ ngờ ngờ cô côÔn của chúng ta cũng là người lãng mạn đấy.”

“Em chỉ cảm xúc thôi mà.”

Anh xoa xoa tóc cô, nói: “Ừ, em nói nói nóiđúng. Được gặp Ôn Ôn ÔnTri Dư là vinh hạnh của của củaanh.”

Anh Anh Anhthật sự rất biết nói chuyện, dù thật hay giả, nhưng nhưng nhưngmỗi mỗi mỗicâu nói nói nói đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Ôn Ôn ÔnTri không dám nhìn thẳng thẳng thẳngvào vào vàomắt mắt mắtanh, chỉ có thể thể thểvùi mặt mặt mặtvào ngực anh anh anhlần lần lầnnữa.

Chẳng Chẳng Chẳngmấy chốc, chiếc bánh kem họ nói đến cũng được mang ra. Ôn Tri Dư cũng không không khôngbiết hôm nay nay naylà sinh sinh sinhnhật ai, sao sao saođi tiệc tiệc tiệctại gia lại phải bánh kem. Có cảm giác giác giácnhư Dụ Dụ DụNhạc Âm mua cho cô gái nào nào nàođó, nhưng suốt buổi anh ta không hề nhắc đến.

Trước đây, chi tiêu cao nhất nhất nhấtcủa của củaÔn Tri Dư cũng chỉ là đi nhà hàng sang trọng, ăn bữa cơm Pháp một hai hai hainghìn đồng. đồng. đồng.

Mấy nhà nhà nhàhàng kiểu đó đều đều đềuđắt đỏ, ăn còn không no, cô cô côcảm thấy đó chỉ là là làcách chơi của của củangười giàu, cùng một nguyên liệu nhưng nhưng nhưngđổi cách chế biến là bán bán bánđắt cho khách.

Chiếc bánh kem rất lớn, giống như hoa hồng kiểu Pháp, nghe nói trên trên trênđó đó đó có códát dát dátvàng, là loại lá vàng có có cóthể ăn ăn ănđược. cảm thấy đây cũng cũng cũngchỉ chỉ chỉlà trò chơi của người giàu, ăn như vậy có ngon không? không? không?Không, Không, Không,chỉ chỉ chỉlà càng đắt thôi.

Khi nhân viên đẩy chiếc chiếc chiếcbánh kem đi tới, Ôn Ôn ÔnTri Tri Tri Dư Dưhỏi hỏi hỏianh: anh: anh:“Hôm nay có ai ai aisinh sinh sinhnhật sao?” sao?” sao?”

“Không.” “Không.” “Không.”Cố Đàm Tuyển đáp. đáp. đáp.

“Vậy “Vậy “Vậysao lại lại lạimua bánh kem?” kem?” kem?”

Cố Đàm Tuyển chỉ mỉm cười không không khôngđáp, hỏi ngược lại: lại: lại: “Em muốn thử không?”

“Thử “Thử “Thửgì ạ?”

“Cắt bánh kem. Để em em emkhai màn nhé.”

Vừa dứt dứt dứtlời, anh anh anh đã ra ra ra hiệu cho mọi người người ngườidừng dừng dừnglại. Người Người Ngườiphụ trách âm thanh cũng tự động tắt nhạc. Tất cả mọi người đều nhìn nhìn nhìnvề phía cô, khiến Ôn Tri Dư căng thẳng tột độ. độ. độ.Cảm giác này giống hệt như như nhưlúc đứng trên sân khấu khấu khấuquán quán quánbar, ôm chai chai chaichampagne trước ánh mắt của của củabao người.

Cố Đàm Tuyển Tuyển Tuyểnnhẹ nhàng nói: “Cô “Cô “Cô Ôn muốn muốn muốnnếm thử bánh kem này, để để để cô cô ấy cắt được không?” không?” không?”

Ngay khi anh anh anhlên tiếng, có người người ngườihưởng ứng ngay: “Được “Được “Đượcchứ, chứ, chứ, cô côÔn lên đây đi.”

Mọi người đều háo hức nhìn cô.

Ôn Tri Dư không dám dám dám động đậy, vai run lên theo phản xạ.

đây toàn là những ai chứ? Giới Giới Giớinghệ sĩ, giới tài phiệt – – – cô côđâu có tư cách làm chủ tình huống này.

Cô Cônắm chặt chặt chặtvạt áo anh: “Em không được được được đâu.”

Cố Đàm Tuyển Tuyển Tuyểnnắm lấy tay cô: cô: cô:“Không sao đâu, chỉ chỉ chỉ là làcắt cắt cắt bánh kem thôi. Anh thấy em em emcó vẻ hứng thú mà.”

“Nhưng em chỉ chỉ chỉnói nói nóivậy vậy vậythôi, bánh kem kem kemnày này này đắt lắm.” Cô lo lắng. “Nếu em cắt hỏng…”

“Hỏng thì anh đền, đền, đền, không sao cả. Thoải mái mái máiđi, cũng cũng cũngkhông đắt đắt đắtđâu, chỉ là chi phí phí phíbình thường thường thườngthôi.”

Thái Thái Tháiđộ của của củaanh rất chân thành, không hề căng thẳng như cô.

Như thể đây chỉ là chuyện hết sức bình thường. thường. thường.

Anh dắt cô cô côlại, đứng trước bàn bánh kem, ở giữa đám đông.

Anh vẫn nắm tay như lúc nãy. Dù Dù Dù Ôn Tri Tri TriDư căng thẳng thẳng thẳngđến mức tay tay taytoát toát toátmồ hôi, hôi, hôi,anh cũng cũng cũngkhông nói gì.

Vòng Vòng Vòngtay ôm eo eo eocô vẫn giữ phong thái quý ông. Anh cúi đầu, ánh mắt trong veo, cầm dao đặt vào tay cô rồi dẫn dẫn dẫn cô côcắt bánh. Bánh kem rất mềm, Ôn Tri Dư có có cóthể cảm nhận được. được. được.Nhìn Nhìn Nhìnchiếc bánh hình hình hìnhhoa hồng bị bị bị cắt ra, một khoảnh khoảnh khoảnhkhắc cô như quay quay quayvề đêm đêm đêmhôm đó, đứng đứng đứng trên bục bục bụccao sang sang sangtrọng nhất, tự tay rót tháp tháp thápchampagne. champagne. champagne.

Cảm giác được mọi người chú ý ý ýlà như thế nào? nào? nào? Khi ở bên bên bênCố Cố CốĐàm Tuyển, cô đã đã đãtrải qua qua qua không biết bao bao baonhiêu nhiêu nhiêu lần.

“Thật ra, chiếc chiếc chiếcbánh này vốn vốn vốnchuẩn bị cho em.”

Anh cúi cúi cúiđầu, bất bất bấtchợt nói.

“Lần trước trước trướcnghe Dụ Nhạc Âm nhắc mới nhớ ra, hình như chưa từng tổ tổ tổchức sinh nhật cho em.”

Ôn Ôn ÔnTri Dư bất bất bấtngờ. ngờ. ngờ.

Anh quay quay quaysang sang sangnhìn cô: “Ôn “Ôn “ÔnTri Dư, sinh sinh sinhnhật em là là làtháng 9, đúng không?”

“Vâng.”

“Được, “Được, “Được,vậy hôm hôm hômnay chúc mừng Ôn Ôn ÔnTri Dư Dư Dư18 tuổi. Mời em đến đây hôm nay nay nayvốn là là làđể để để chuẩn bị cho em, em em emđừng thấy đặc biệt quá, quá, quá,chỉ là anh chợt nảy ra ý tưởng này nên làm thôi.” thôi.” thôi.”

Giọng Giọng Giọnganh nhẹ nhàng, nhưng nhưng nhưngtừng chữ chữ chữđều như như nhưchạm vào tim cô.

“Lần trước trước trướclàm em khóc, anh thật sự sự sựxin lỗi.”

“Có lẽ, khi 18 tuổi anh anh anh chưa biết Ôn Tri Dư 18 tuổi, anh không trải qua tuổi thanh xuân cùng em, cũng không biết biết biếtem em emtrông như thế nào thời cấp ba, nhưng anh vẫn thường thường thườngnghĩ, năm đó em sẽ ra sao. Em ngây thơ, hay thuần khiết, hay cũng cũng cũngnhư như nhưanh chìm ngập trong trong trongđội quân thi thi thiđại học, làm làm làmbài không không khôngxong, hay hay hayngồi nghe thầy thầy thầycô giảng bài khô khô khô khan?”

Anh Anh Anhngẩng mắt lên, lại mỉm cười: cười: cười:“Anh “Anh “Anh từng có cóbạn gái, nhưng nhưng nhưngchưa lần lần lầnnào nghiêm túc như bây giờ. Biết em tâm tư tỉ mỉ, con gái gái gáicũng thích thích thíchlãng mạn, đàn ông chúng anh không biết thế nào mới là lãng mạn, nhưng nghĩ rằng, rằng, rằng, lẽ chỉ cần chân thành thành thành là làđược.” được.” được.”

“Vì “Vì “Vìvậy, anh muốn muốn muốnchúc Ôn Tri Dư Dư18 tuổi, tuổi, tuổi,mong tương tương tươnglai mỗi ngày, mỗi tuổi đều có buổi sáng hôm nay, nay, nay,vạn sự không không khôngtiếc nuối.”

Anh thổi tắt nến.

Tất cả mọi người vỗ vỗ vỗtay.

Rõ ràng không phải sân khấu của cô, nhưng anh vẫn vẫn vẫnsẵn sàng để mọi người dành ánh mắt kinh kinh kinh ngạc và ngưỡng mộ cho cô.

Cô nghe nghe ngheanh nói, vô số lần nhớ lại lại lạitừng từng từngchữ anh vừa nói.

Đôi mắt trong veo của anh, khuôn khuôn khuônmặt sáng như như nhưtrăng trăng trăngrằm.

Tim đập mãi không thôi.

Cô không nói nói nóinên lời, chỉ muốn khóc. khóc. khóc.

Cô Côôm lấy anh, bất chợt nhón chân trước đám đông, hôn lên môi anh. anh. anh.

“Cảm ơn ơn ơnanh, Cố Đàm Đàm ĐàmTuyển.” Cô Cô Cônói. nói. nói.

Như lời cô cô cônói, gặp gặp gặpgỡ là duyên phận, phận, phận,bỏ bỏ bỏlỡ cũng không tiếc nuối. nuối. nuối.

Cô sẽ sẽ sẽ không có cócảm giác giác giácan toàn, cô cô côsẽ bất an, nhưng chỉ cần anh thể thể thểhiện hiện hiệnthái độ của mình, anh sẵn sàng có những những nhữnghành hành hànhđộng thực tế tế tếvì cô, đương nhiên nhiên nhiêncô cũng sẽ không do do dodự dự dựdao dao daođộng. động. động.

Dù tương lai của họ thế nào đi nữa, nữa, nữa, cuộc đời một lần, được quen quen quenbiết đã điều không dễ dàng. So với lo lắng vô hạn định, cô cô côthà sống sống sốngtốt hiện tại. Dù con đường phía phía phíatrước trước trướccủa họ chưa biết ra sao, nhưng giây giây giâyphút này cô đã cảm nhận nhận nhậnđược tình yêu của anh.

Thế là đủ rồi.

Đám đông reo hò, hoan hô. Chưa ai từng thấy thấy thấyCố Đàm Đàm ĐàmTuyển Tuyển Tuyểncông công côngkhai thể hiện với ai như như nhưvậy, họ như vừa chứng kiến một phép màu.

Cũng kinh kinh kinhngạc thán thán thánphục phục phụccô gái thể chinh chinh chinhphục được anh.

Cố Đàm Đàm ĐàmTuyển ôm eo cô, khẽ cười: “Cô bé ngốc.”

Đêm dài sương sương sươngxuống. xuống. xuống.

Chơi được hai tiếng, mọi người đều đều đều có cóvẻ buồn ngủ. Ôn Tri Tri TriDư đứng hành lang ngoài phòng, nghe điện thoại của mẹ.

“Vâng, con đang ở chỗ bạn ạ, đang chơi.”

Cô cầm điện thoại, ngoái lại nhìn. nhìn. nhìn.Qua cửa kính, sau tấm rèm mờ vẫn thể thấy bóng dáng họ cười nói vui vẻ. vẻ. vẻ.

Cách một cánh cửa, yên yên yêntĩnh và ồn ào tương phản rõ rệt.

Cô giải thích với Lục Cần: “Thật sự không phải đâu ạ, anh ấy là bạn con quen biết, biết, biết,đến đón con, con, con, nữa con về nhà, mẹ đừng đừng đừnglo.”

Lục Cần Cần Cầnnói: nói: nói:“Vừa “Vừa “Vừanãy dì Lý các dì kể, kể, kể,nói người ta ta talái xe siêu xe, cái gì thẻ thành viên mẹ cũng không hiểu, đó là bạn gì vậy? Con đừng bị người ta ta talừa lừa lừanhé.”

Thấy không, mẹ cô vẫn thế, lúc nào cũng lo con con congái gái gáibị lừa lừa lừabị ức hiếp ở ngoài, rất bình thường, nhưng cũng hơi bất đắc dĩ. dĩ. dĩ.

Ôn Ôn ÔnTri Dư an ủi: “Không đâu, anh ấy tốt lắm.” lắm.” lắm.”

Một lúc sau, lại nói: “Lần trước trước trước mẹ ốm chính chính chínhanh ấy đưa con con conđi đi đi đấy, mẹ mẹ mẹchưa gặp phải không, để sau con dẫn dẫn dẫnanh anh anhấy gặp mẹ.” mẹ.” mẹ.”

Nghe giọng con con congái, Lục Cần nhận ra điều gì đó, dò hỏi: “Bạn trai?”

Ôn Tri Dư Dư Dưđịnh phủ nhận, nhưng, lại lại lạidừng dừng dừnglại.

Phải không nhỉ.

Hình như cũng chưa chưa chưatừng chính thức nói những từ như bạn trai bạn gái, nhưng, cũng coi như vậy đi. đi. đi.

Ôn Ôn ÔnTri Dư ậm ừ trả lời: “Mẹ đừng đừng đừnghỏi nữa, tối mẹ ngủ sớm đi, đừng đợi con.”

Cúp máy, Cố Đàm Tuyển vốn đang nói chuyện với mọi mọi mọingười đi ra, ra, ra,đóng cửa lại, lại, lại, hỏi: “Sao thế?”

ừ một một mộttiếng, nói: “Điện thoại của của củamẹ em, muốn em về sớm.”

Anh Anh Anhnói: “Vậy về sớm đi, đi, đi,kẻo mẹ mẹ mẹem lo. Anh đưa em.” em.” em.”

Anh định đi lấy chìa khóa xe, xe, xe,áo bị nắm lại.

Anh dừng động tác.

Cô Côdo dự, nói: nói: nói:“Cố Đàm Đàm ĐàmTuyển, vậy anh…” anh…” anh…”

Cô Côđịnh định địnhhỏi anh có muốn đừng về về vềkhông. không. không.Thật ra vừa vừa vừanãy chơi ở đây rất vui, mọi người quan hệ đều tốt, cô cũng đã làm quen với vài người, người, người,huống hồ còn có có cókhông khí bánh bánh bánhkem đó, cả người cô giờ vẫn còn mềm nhũn, chưa muốn rời đi.

“Anh có muốn em đừng về không?”

Anh nhìn nhìn nhìncô, cô, cô,như muốn hiểu ý ý ýnghĩa câu câu câu hỏi này.

Ôn Tri Tri TriDư nói: “Thật ra, ra, ra,em có có cóthể không không không về, thật đấy.”

Cố Đàm Tuyển hơi hơi hơigiật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

“Em biết nói câu câu câunày có ý gì không?” không?” không?”

Ngón tay cô run run, không rõ ràng lắm.

“Biết.” “Biết.” “Biết.”

“Không về nhà, không sợ?”

Cô lắc đầu.

Không Không Khôngsợ, sợ, sợ,thật thật thậtsự.

Nhưng anh không tỏ tỏ tỏthái thái tháiđộ, chỉ chỉ chỉim im im lặng một một mộtlúc, rồi lại khẽ mỉm cười.

cũng không hiểu hiểu hiểuý ý ýanh, nghĩ, hay là, anh không ý đó với cô.

Cô Côkhó hiểu.

Nhưng anh đột nhiên một tay nâng nâng nângmông cô, trực tiếp đẩy cô cô côvào vào vàotường.

Bên trong mọi người vẫn đang đang đangcười, cách một bức tường, tường, tường,lưng Ôn Tri Dư bất ngờ áp vào vào vàomặt tường tường tườngcứng, lực quán tính mạnh đến đến đếnnỗi chính chính chính cô côcũng cũng cũng chưa kịp hoàn hồn

Anh vuốt ve ve vetừ từ từeo eo eocô, cúi người định hôn.

Ôn Tri Tri TriDư thở gấp, theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.

Không khí im im im lặng.

Anh dừng lại, điềm tĩnh nhìn cô: “Sao thế, thế, thế,sợ sợ sợà?”

Đúng vậy, quả thực thực thực sợ. Giống như lần lần lầntrước, trước, trước,cô có nghĩ nghĩ nghĩtới vài hình ảnh mông mông mônglung, nhưng không ngờ lại đột đột độtngột như vậy.

nói: “Lẽ nào, lần đầu tiên lại ở đây sao?” sao?” sao?”

thể, cô cô côkhông không khôngngại, cô thích anh. anh. anh.

Chỉ là.

Quan niệm của cuối cùng vẫn chưa cởi cởi cởimở đến mức đó.

Nói nửa nửa nửangày anh cũng không đáp lại gì, đợi hồi hồi hồilâu nhìn lại anh, thấy Cố Đàm Tuyển đang cười với cô.

Trong mắt có chút chút chúttrêu trêu trêuđùa, lại lại lạirất thoải mái.

Đâu có ý đó. đó. đó.

Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn của mình, cả hơi hơi hơithở cũng không ổn định.

Anh giơ tay chọc chọc chọc chọctrán cô: “Dọa em đấy, anh là người như thế thế thếsao.”

Anh Anh Anhthả thả thảcô xuống, cúi đầu, nghiêm túc chỉnh lại quần áo cho cô, ngay cả váy bị cuốn lên do vừa nãng bế bế bếcô lên lên lêncũng cũng cũngđược anh vuốt vuốt vuốtphẳng lại.

Ôn Tri Dư đứng yên, yên, yên,cảm nhận cử chỉ quý ông của anh.

Làm xong những điều này, anh anh anhmới ngẩng đầu lên nhìn cô cô côlần nữa.

“Anh rất thích em, em, em,nhưng anh anh anhmong mong mongmối mối mốiquan hệ của chúng ta chính chính chínhthức, không phải lúc lúc lúcnào cũng xúc động động độngnhư vậy.”

“Một người đàn ông có thể rất rất rấtdễ dàng dàng dàng chấp nhận việc việc việccó quan hệ hệ hệvới em.” em.” em.”

“Nhưng không phải ai cũng cũng cũng sẽ trân trọng.”

Anh giúp giúp giúp cô côvuốt vuốt vuốtlại mấy sợi tóc ướt bên mặt, rồi xoa xoa má má mácô: “Về sau, đừng dễ dàng nói những lời như vậy với bất bất bấtkỳ kỳ kỳngười người ngườiđàn ông nào nữa.” nữa.” nữa.”

Trải lòng