Chương 9

Chiều hôm sau, Hạ Gia Ngôn nhận được được đượcmột cuộc gọi từ số lạ. Đầu dây bên bên bênkia là giọng giọng giọngmột một mộtngười đàn ông ông ông tự xưng xưng xưnglà trợ lý của của của Từ Vĩnh Vĩnh Vĩnh Hào, gọi đến để thông thông thôngbáo địa điểm gặp gặp gặpmặt. Nhớ tới tới tớilời Lục Tiệp Tiệp Tiệpdặn, cô từ từ từ chối khéo khéo khéovới lý do do dokhông sắp xếp được thời gian.

Chỉ một lúc sau, điện thoại nội bộ reo lên. Vừa nhấc máy, giọng Quan Mộ Hân đã vang lên: lên: lên:“Lên văn văn vănphòng chị ngay.”

Đứng trước trước trướccửa phòng sếp, sếp, sếp,Hạ Gia Ngôn hít sâu một hơi hơi hơirồi mới mới mớigõ cửa. Quan Mộ Hân Hân Hânđích thân ra mở mở mởcửa, cửa, cửa,nhưng thay vì cảm thấy được ưu ái, ái, ái,cô chỉ thấy thấy thấynhư như nhưcó đại họa sắp ập đến.

“Gia “Gia “GiaNgôn, Ngôn, Ngôn,tiến độ với bên Tiển Anh thế nào nào nàorồi?” Quan Quan Quan Mộ Hân Hân Hânhỏi thẳng.

Mỗi lần lần lần gặp nhiệm vụ khó, Quan Mộ Hân đều thích đẩy cho cấp dưới dưới dướixông pha trước. Đến khi mọi rào cản gần như được dọn dọn dọndẹp xong xuôi, cô cô côta mới làm bộ làm mẫu, chủ động động độngtiếp tiếp tiếp quản phần việc còn lại. Thế là mọi công công công lao đều bị bị bịcô ta chiếm hết. Đã nếm nếm nếmtrải nhiều lần lần lầnnhư vậy, vậy, vậy,Hạ Gia Ngôn hiểu rõ rõQuan Mộ Mộ MộHân đang tính toán điều gì, nên chỉ đáp ngắn gọn: “Em đã liên hệ với phía Chân Trời Entertainment nhiều lần, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được phản hồi từ quản lý Phùng.”

Nghe vậy, mặt mặt mặtQuan Mộ Mộ MộHân lập tức sa sa sasầm: sầm: sầm:“Kéo dài cả tháng trời mà không có kết quả, em em emkhông không khôngnghĩ cách khác sao?”

Hạ Gia Ngôn cúi đầu im lặng.

Quan Mộ Mộ MộHân đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, hai tay chống chống chốnglên mặt bàn, cảnh cáo: “Dự án án ánnày rất quan trọng. Nếu không nắm chắc được thì phải báo báo báocáo sớm với với vớichị. Đừng bảo chị không nhắc nhở – – –nếu làm chậm tiến tiến tiếnđộ hoặc hoặc hoặckhiến khách hàng không hài lòng, lòng, lòng,em phải chịu hoàn hoàn hoàn toàn trách trách tráchnhiệm.”

Gặp phải sếp tham công tiếc việc kiểu này thật khổ không nói nên lời. Trở về về về chỗ ngồi, Hạ Gia Ngôn chẳng còn tâm tâm tâmtrạng trạng trạng làm việc, đành ra phòng pha trà rót rót rótly nước nóng.

Trong phòng pha trà có hai đồng nghiệp nghiệp nghiệpđang tán gẫu, thấy cô vào thì gật đầu đầu đầuchào chào chàothân thiện. Hạ Gia Ngôn Ngôn Ngôn cũng mỉm cười đáp lại. lại. lại.Đang rót nước, cô vô vô vôtình tình tìnhnghe được họ đang bàn tán chuyện Phỉ Phỉ PhỉPhỉ – trợ lý giám đốc sáng tạo có thai. thai. thai.

Bộ Bộ Bộphận khách hàng và và vàbộ phận phận phậnsáng tạo vẫn thường xuyên tiếp xúc với với vớinhau. Dù không thân thiết lắm nhưng thỉnh thoảng gặp gặp gặpnhau, Hạ Hạ Hạ Gia Ngôn và Phỉ Phỉ vẫn hay cùng ăn trưa tâm sự. Chuyện Phỉ Phỉ PhỉPhỉ mang thai đã được vài tháng, không không khôngcòn là tin mới, cô cô côkhông không khônghiểu sao họ lại đem ra ra rabàn tán.

Công việc trên trên trênđầu vẫn vẫn vẫnchưa xong, Hạ Gia Ngôn làm thêm đến gần 8 giờ tối mới mới mớivề nhà. nhà. nhà. Cô Côthậm chí không không khôngbật TV, tắm xong là nằm lên lên lêngiường xem tài liệu liệu liệuhọc, tránh để Lục Tiệp Tiệp Tiệplại bảo bảo bảocô không nghiêm túc.

Thứ Bảy Bảy Bảyđi học, Chu Đình vẫn vẫn vẫnnhư như nhưthường lệ, đúng giờ giờ giờbước vào lớp thở hổn hển. hển. hển.Thấy bạn thế, Hạ Gia Gia GiaNgôn khẽ khẽ khẽcười: “Lần sau dậy sớm hơn hai hai haiphút là là làkhông phải chạy vội vàng thế này đâu.”

Chu Đình vỗ ngực lấy lấy lấyhơi, liếc liếc liếcnhìn nhìn nhìnLục Tiệp đang giảng bài, đợi anh quay quay quayđi mới mới mớithì thầm với Hạ Gia Ngôn: “Cậu tưởng tớ tớ tớkhông muốn à, nhưng làm không không khôngđược!” được!” được!”

Giờ Giờ Giờ nghỉ giải lao, Hạ Hạ HạGia Ngôn mới có thể thể thểtrò chuyện thoải mái với Chu Đình. Đang nghe bạn than thở thở thởvề về về công việc ở công ty ngoại thương bận đến không phân biệt được ngày ngày ngàyđêm, đêm, đêm,điện thoại để trong ngăn bàn của Hạ Gia Ngôn Ngôn Ngônchợt chợt chợtrung lên hai cái.

Màn hình hình hìnhhiển hiển hiểnthị “Bạn có một tin nhắn mới”. Mở ra, ra, ra,Hạ Gia Gia GiaNgôn thấy tên người gửi “Lục “Lục “LụcTiệp”. Cô nhớ rõ rõ rõmình chưa lưu lưu lưusố điện thoại của anh, nhìn kỹ mới nhận ra ra rađây đây đây không phải số anh anh anhđã đã đãcho cả lớp, mà là số điện thoại cũ của anh ngày trước.

Năm đó chia tay với với với Lục Tiệp, Hạ Gia Ngôn Ngôn Ngôn không xóa số điện thoại của anh. Dãy số đó đã khắc sâu trong trong trongtim, cô cô côchẳng cần làm ra vẻ xóa đi làm gì. Cô cứ tưởng anh đã bỏ bỏ bỏsố này từ từ từlâu, nhưng giờ xem ra, nhiều thứ thứ thứ không như cô nghĩ.

Tin nhắn viết: “Tan học lại”. Hạ Gia Ngôn liếc nhìn lên bục giảng, giảng, giảng,không thấy bóng dáng Lục Tiệp Tiệp Tiệpđâu. đâu. đâu.Cô không trả trả trả lời. Một Một Mộtlát sau, có tin nhắn mới: “Liên “Liên “Liênquan đến vụ Tiển Anh.”

Chu Đình thấy Hạ Gia Ngôn ngẩn người thì tò tò tòmò nhìn vào màn hình. Chỉ liếc qua, đã kêu lên ngạc nhiên: “Hai người nhanh thế đã đã đãliên lạc lạc lạcvới với vớinhau nhau nhaurồi à?”

Hạ Gia Ngôn cất điện điện điệnthoại đi, đáp: “Cậu nghĩ nghĩ nghĩnhiều quá.”

Chu Đình ghé sát vào, thì thì thìthầm: “Anh ấy bảo cậu cậu cậu ở ởlại sau sau saugiờ giờ giờhọc kìa, không phải định định địnhtâm sự gì đấy chứ?” chứ?” chứ?”

Hạ Gia Ngôn bật cười, véo tay tay taybạn: “Nghiêm túc chút đi!” đi!” đi!”

Chu Chu ChuĐình lanh lẹ lẹ lẹ tránh, cười hì hì: “Cậu “Cậu “Cậuvới với vớithầy Lục trông rất đẹp đôi đôi đôiđấy. đấy. đấy. Các cậu từng là bạn học, giờ lại thành thầy trò, duyên phận phận phậntuyệt vời thế. Với lại, cậu cậu cậusắp sắp sắp bước vào hàng ngũ phụ nữ độc thân rồi, không tìm người yêu thì thì thìchắc chắn bị gia đình ép đi đi đi xem mắt đấy.”

“Có duyên cũng phải phân biệt rõ là duyên lành hay duyên nghiệt.” Hạ Gia Ngôn bực mình đáp. Nhưng bình tĩnh nói, Chu Đình nói cũng lý. Ba Ba Bamẹ cô thường thường thườngxuyên bóng gió chuyện tìm tìm tìmngười yêu, như thể để lâu nữa sẽ sẽ sẽkhông ai ai aicưới. Tuy nhiên dù gấp đến mấy, mấy, mấy,họ cũng không sắp xếp mai mối gì cho cho chocô, vì họ hiểu rõ tình cảm cảm cảmkhông thể miễn miễn miễncưỡng. cưỡng. cưỡng.

Sau giờ giờ giờhọc, học, học,Hạ Gia Ngôn ở lại lớp chờ chờ chờ Lục Tiệp. Anh vẫn như thường lệ giải đáp thắc mắc mắc mắccho cho chosinh viên. viên. viên.Đợi gần nửa tiếng, mới cùng anh rời đi.

Trên đường ra bãi đỗ xe, Lục Tiệp nói với cô: “Thứ Hai Hai HaiPhùng Ân sẽ sẽ sẽliên hệ hệ hệvới với vớiem, em, em,để xác nhận thời gian và một số chi chi chitiết. Em có yêu cầu gì cứ nói thẳng với với vớichị ấy.”

Hạ Hạ HạGia Gia GiaNgôn vô cùng ngạc ngạc ngạcnhiên, tuôn ra một loạt câu hỏi: “Anh “Anh “Anhnói chuyện với chị Phùng thế thế thếnào? Có nói rõ rõ rõTiển Anh Anh Anhsẽ nhận nhận nhận quảng cáo của công công côngty ty tyem em emkhông? Chị ấy đồng ý ý ýrồi à?”

Lục Tiệp Tiệp Tiệpnhún vai: vai: vai:“Anh cũng cũng cũngkhông rõ lắm, để hỏi lại Khương Duyên đã.”

Nghe cái tên quen quen quenthuộc đó, Hạ Gia Gia GiaNgôn không kìm được phấn khích: “Khương Duyên? Là Là LàKhương Duyên đó sao?”

Anh quay sang nhìn cô, giọng có có có chút trêu trêu trêuchọc: “Em quen quen quennhiều nhiều nhiềuKhương Duyên lắm à?”

Khương Duyên Duyên Duyêntừng từng từng ngôi sao điện ảnh hạng hạng hạngA A Acủa giới giới giớigiải giải giải trí. Ba năm trước, anh tuyên tuyên tuyênbố bố bốrút rút rútlui khỏi khỏi khỏishowbiz và sang sang sangnước ngoài học học họcnâng cao, cao, cao, từ đó khuất dần khỏi tầm tầm tầmmắt công chúng. Có người người người đồn anh sắp tái xuất, cũng có người đồn anh đã đã đã bí bímật kết hôn. Đủ loại tin tin tinđồn lan lan lantruyền, fan càng quan tâm thì càng khó khó khóphân biệt thật giả. giả. giả.

Hạ Gia Ngôn Ngôn Ngônvẫn không không khôngthể tin được, suốt đường cứ cứ cứhỏi: “Anh quen Khương Duyên từ bao bao baogiờ? Làm Làm Làmsao sao sao quen được? Các anh thân thiết lắm à?”

Lâu rồi Lục Tiệp mới mới mớinghe nghe nghegiọng cô líu ríu thế này, thoáng chốc như như nhưquay về về vềnhững ngày ngày ngàykhông không khônglo âu ngày ngày ngàytrước. Ngày đó anh chẳng thấy thấy thấythời gian ấy có gì đẹp đẽ, nhưng qua mấy mấy mấynăm vội vã, anh chưa chưa chưatừng có có cóđược khoảng khoảng khoảngthời gian nào đẹp hơn thế.

Thấy Lục Tiệp không không khôngtrả lời, lời, lời,Hạ Gia Ngôn hỏi: “Này, “Này, “Này,sao không nói gì vậy? Đừng bảo anh anh anhđùa đùa đùaem đấy nhé?”

Lục Tiệp cuối cùng cũng thu thu thulại dòng suy nghĩ, đáp: “Nhà anh và nhà Khương Duyên có có cóquan hệ, cậu cậu cậuấy ấy ấylà bạn chơi từ nhỏ của anh.”

“Sao em em emchưa từng nghe nghe ngheanh nhắc đến Khương Duyên?” Giọng Hạ Gia Gia GiaNgôn có chút chút chúttrách trách tráchmóc.

“Giờ nói với em em emkhông cũng cũng cũngthế thế thếà?” Lục Tiệp nói. Bảy tám năm năm nămtrước, đúng lúc Khương Duyên đang nổi như cồn trong giới giới giớiđiện ảnh, dù có ngốc đến mấy anh cũng cũng cũngkhông không khônggiới thiệu một ngôi sao sao saođược fan hâm mộ cuồng nhiệt nhiệt nhiệtthế cho bạn gái mình.

Khi gặp Khương Duyên tận mặt tại phòng đặt, Hạ Gia Gia GiaNgôn cảm thấy thấy thấynhư như nhưđang mơ. Người thường ngày chỉ thấy trên màn ảnh rộng giờ đang đứng ngay ngay ngaytrước mắt, thật không thể thể thểtưởng tượng nổi.

Khương Duyên và Cố Hoàn đến sớm, sớm, sớm, thấy Lục Tiệp thì thản nhiên, nhiên, nhiên,nhưng khi thấy thấy thấyHạ Gia Ngôn Ngôn Ngônđi theo sau, cả hai đều rất ăn ý ý ýtrêu chọc Lục Tiệp, Tiệp, Tiệp,bảo bảo bảoanh giấu người người ngườiđẹp, đẹp, đẹp,còn dọa sẽ mách mách máchvới với vớiba mẹ anh đang ở Anh.

Lục Tiệp không nói nói nói gì, chỉ giới giới giớithiệu họ họ họ với Hạ Gia Ngôn. Khi giới thiệu thiệu thiệucô, anh chỉ chỉ chỉnói tên tên tên là làHạ Gia Ngôn, còn mối quan hệ hệ hệgiữa hai người thì không đề đề đềcập.

Hạ Gia Ngôn Ngôn Ngônchưa từng gặp Cố Hoàn nên nên nênnhìn cô ấy vài lần, lần, lần,Cố Hoàn phát phát pháthiện hiện hiệnra liền mỉm cười với với vớicô, thoải mái để để đểcô đánh giá. Nghe những câu đùa của Khương Duyên và Cố Hoàn, Hạ Gia Ngôn tuy ngượng ngượng ngượngngùng nhưng không thể che giấu sự phấn khích trong trong tronglòng, cô không kìm được kể với Lục Tiệp Tiệp Tiệpbên cạnh. Nghe xong, anh anh anh đề nghị: nghị: nghị:“Em véo má má má cô côấy thử xem.”

“Sao lại thế?” thế?” thế?”Hạ Gia Ngôn ngạc nhiên.

Lục Tiệp đáp: “Cô ấy ghét nhất nhất nhấtbị người khác véo véo véomá. má. má.Nếu ấy phản ứng thì chứng tỏ em không không khôngmơ đâu.”

Hạ Gia Ngôn chu môi: “Chán quá!”

Khương Duyên Duyên Duyên Cố Hoàn Hoàn Hoànngồi ngồi ngồiđối đối đốidiện diện diệnlắng tai tai tai nghe họ họ họthì thầm, Cố Hoàn Hoàn Hoànche miệng cười khúc khích: “Giáo sư Lục, không ngờ anh anh anhcũng biết tán tỉnh con gái nhỉ.”

“Chúng ta nên nên nênchụp lại bộ dạng này của cậu ấy ấy ấylại, lần sau bị bị bịcậu ấy châm chọc thì lôi ra.” Khi Khương Duyên ở Anh Anh Anhdưỡng bệnh, Lục Tiệp đã không ít lần lần lầnchọc chọc chọcghẹo, ghẹo, ghẹo,giờ cuối cùng cũng cũng cũngđến đến đếnlúc trả thù.

Hai Hai Haingười họ một đối một một một đáp, càng càng cànglàm Hạ Gia Gia Gia Ngôn thêm ngượng.

Thừa lúc Hạ Gia Gia GiaNgôn không không không để ý, Lục Tiệp trừng mắt mắt mắtnhìn họ, họ, họ,Cố Hoàn lập tức co rúm người người ngườilại. lại. lại.Khương Duyên tuy không có phản phản phảnứng gì nhưng sau đó cũng không đùa quá đáng nữa.

Hạ Gia Ngôn biết Khương Duyên đã giúp mình một ơn lớn nên chân thành cảm ơn anh.

“Tôi quen quen quenTiển Anh, chuyện này dễ dễ dễgiải quyết thôi.” Khương Duyên liếc nhìn nhìn nhìnLục Tiệp rồi nói tiếp, tiếp, tiếp,“Dĩ nhiên, dù có có cóphải vượt lửa qua sông tôi cũng sẽ giúp đỡ lo lo liệu liệu liệuchuyện này. Dù sao thì giáo sư Lục hiếm hiếm hiếmkhi nhờ người…” người…” người…”

Lục Tiệp nheo nheo nheomắt lại, Khương Khương KhươngDuyên đọc được ý ý ýđe dọa trong đó nên khôn khôn khônngoan nuốt nửa nửa nửacâu sau vào trong, chỉ nói: “Lần sau gặp chuyện tương tương tươngtự cứ cứ cứtìm tôi, may ra tôi có có cóthể giúp giúp giúpđược.”

Hạ Hạ HạGia Ngôn nghe ra được, Khương Duyên Duyên Duyênđang nhắc khéo rằng người cô nên cảm ơn không phải anh ta, mà là là làLục Tiệp. Tiệp. Tiệp.Cô không nói gì, chỉ chỉ chỉmỉm cười. cười. cười.

Khi bữa trưa gần xong, Hạ Gia Ngôn đặt đũa xuống, chào họ rồi tìm cớ đi ra ngoài. Họ Họ Họđều biết cô định đi đi đithanh toán, Khương Duyên gọi Lục Tiệp Tiệp Tiệpmột tiếng, anh anh anhkhông thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Để cô ấy đi.”

Khương Duyên lại không không khôngnhịn được được đượctrêu: “Một bữa cơm mà không trả trả trảkhông nợ, cậu đành lòng thật thật thật à?”

Lục Lục LụcTiệp im lặng, đúng lúc Khương Duyên và và vàCố Hoàn nghĩ anh sẽ không đáp đáp đáplại, anh anh anhlại khẽ lẩm bẩm: “Tôi nợ nợ nợ cô côấy ấy ấy nhiều hơn.”

Trải lòng