Chu Vụ cảm thấy Ôn Từ là một cô gái đầy mâu thuẫn.
Ba năm cấp cấp cấpba, cô cô côluôn đóng vai một học học họcsinh ngoan hiền, hiền, hiền,vậy vậy vậymà lại chủ động tìm anh để có có cótình một đêm. Khi ấy, Chu Vụ nghĩ không thể thể thểđánh đánh đánhgiá một một mộtngười người ngườiqua vẻ bề ngoài, nhưng đến khi lên giường mới phát hiện đó là lần đầu tiên của cô. Cô Cô Côđau đến vã mồ mồ mồhôi hôi hôinhưng nhưng nhưngkhông hề kêu một tiếng, tiếng, tiếng,sau đó dù dù dùkhoái khoái khoáicảm cảm cảmkhiến gương gương gươngmặt mặt mặtvà đôi đôi đôi mắt đỏ ửng, cô vẫn im lặng không không khôngmột lời. lời. lời.
Hôm nay nay naycô vẫn ngoan như vậy, mái tóc tóc tócmềm mềm mềmmại mại mạibuông xõa xõa xõatrên vai, uống uống uốngrượu rượu rượu từng ngụm nhỏ, nhỏ, nhỏ,bị bị bịtiếng nhạc lớn làm giật mình, mình, mình,nhìn người khác chơi xúc xắc với đôi mắt tròn xoe xoe xoenhư thời thời thờicòn đi học. Vậy mà lại nhắn tin rủ anh anh anhra ngoài ngoài ngoài hôn môi, dùng giọng nói nói nóingày thường hay nói “Vâng ạ”, “Xin lỗi” để thở gấp gấp gấpbên bên bên tai anh, hỏi hỏi hỏianh có phải phải phảilà trai tân không.
Say rượu rồi biến thành một người khác – điều này rất phổ biến, nhưng kỳ lạ là anh không cảm thấy Ôn Từ lúc này khác với với vớingày thường là mấy.
Chỉ là là lànói nhiều hơn một chút, gan dạ hơn hơn hơnmột một mộtchút, nhưng vẫn là con người ấy. Lúc chưa say là ngoan, lúc say xỉn hỏi anh anh anhcó thể thể thể làm bạn tình không cũng ngoan, và bây bây bâygiờ bị hôn đến thiếu thiếu thiếudưỡng khí, run run runrẩy dưới những cái cái cáivuốt ve, vẫn ngoan như như nhưthế.
Không Không Khônghiểu sao cô lại đột ngột ngột ngột hỏi câu này. Yết hầu Chu Vụ Vụ Vụkhẽ khẽ khẽđộng, do có chút chút chútmen rượu nên giọng anh hơi khàn đặc: đặc: đặc:“Lần đó em không không khôngthoải mái sao?”
“Thoải mái lắm.” Ôn Từ hỏi tiếp, “Vậy có phải không không khôngạ?”
“Ừ.” “Ừ.” “Ừ.” Chu Vụ chỉ đáp đáp đáp gọn một một mộttiếng.Sau tiếng.Sau tiếng.Sauđó anh cảm cảm cảmnhận nhận nhậnđược phản ứng của Ôn Từ càng rõ ràng hơn, làn da mỏng manh nổi nổi nổitừng từng từngchấm đỏ đỏ đỏnhạt.
“Sao thế? thoả mãn cái gì vậy?” vậy?” vậy?”Chu Vụ nhận ra điều gì gì gìđó đó đókhông đúng, một một mộttay ôm eo cô, tay kia xoa nhẹ an ủi. Sau một lúc lâu, anh anh anhngập ngừng hỏi: “Vì “Vì “Vìanh anh anhlà lần lần lầnđầu tiên tiên tiêncủa em sao?”
“Vâng.” Giọng Ôn Từ Từ Từyếu yếu yếuớt, nhớ đến đến đếnlúc nãy Đậu Dĩ Dĩ DĩTình mắng mắng mắngchủ quán bar, cô thấy thấy thấymình như như nhưvậy có có cóvẻ vẻ vẻkhông tốt lắm, “Em “Em “Emxin lỗi.”
“…”
Xin lỗi cái cái cáigì gì gìchứ. Với lại lần đầu của của của con trai có có có gì quý giá đâu. Vậy mà cô lại thoả mãn đến thế? thế? thế?
Chu Chu ChuVụ Vụ Vụ lười biếng nghĩ, nghĩ, nghĩ,nhịp tim chậm chậm chậmrãi tăng tăng tăngnhanh. nhanh. nhanh.
Chiếc điện thoại vướng víu víu víutrong trong trongquần jeans đã được Chu Vụ lấy ra ra raném lên sofa sofa sofakhi vào phòng VIP, giờ lại sáng sáng sánglên, anh liếc liếc liếcnhìn, màn hình hiển thị thị thịtên tên tênHướng Tao Tao TaoNhã.
“Đừng thoả thoả thoảmãn nữa.” Anh đưa tay xoay mặt Ôn Từ đang tựa trên vai mình lại. lại. lại.Ghế bar Ôn Ôn Ôn Từ ngồi đã đã đãđược Chu Vụ nâng nâng nângcao tối đa, đa, đa,miễn cưỡng có thể thể thểnhìn nhìn nhìnthẳng thẳng thẳngvào mắt anh. Chu Vụ hạ mi mắt, giọng nói nói nóilười nhác, rõ ràng ràng ràngkhông định thả người đi nhưng vẫn vẫn vẫncố cố cốý nói: “Hướng Tao Nhã bảo đưa em về.”
Ôn Từ nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng: “Chu “Chu “ChuVụ đưa em em emvề đi.”
Thật thà là do do douống quá nhiều rượu, cô uống rất nhiều, chẳng chừa lại một giọt nào trong ly, giờ giờ giờđã hoàn toàn say khướt.
“Anh là tài xế của của củaem à? Đón em em emtrèo cửa cửa cửa sổ, đưa em đến đến đếnđây, còn phải đưa đưa đưaem em emvề về vềnữa.” Chu Vụ lạnh nhạt, nhạt, nhạt,đang tính sổ với với vớicô, “Muốn ngồi cùng Hướng Tao Nhã đến thế, sao không gọi cậu ta đi đi điđón?”
“Ngồi cùng anh anh anhvui lắm.” Ôn Từ áp sát, chạm mũi vào mũi anh như như nhưmột một mộtchú mèo nhỏ, “… Trước kia kia kiangồi ngồi ngồixa quá.”
Chu Vụ Vụ Vụkhựng lại: “Trước kia?” kia?” kia?”
Ôn Từ lẩm lẩm lẩmbẩm: bẩm: bẩm:“Vâng… Anh cao quá, lần lần lầnnào cũng ngồi hàng cuối cuối cuối cùng.”
Chu Vụ hiểu ra, ra, ra,cô đang đang đangnói về thời cấp ba. ba. ba.
Nhắc đến chuyện chuyện chuyệnnày, lại có món nợ phải tính, Chu Vụ véo cằm cô, kéo cô ra một chút: “Ôn Từ, Từ, Từ,khổ thân em vẫn là học sinh giỏi, mới mới mớilớp 10 đã thầm thương trộm nhớ người ta?”
Ôn Ôn ÔnTừ nhận lỗi: lỗi: lỗi:“Em xin lỗi.”
“…” Chu Vụ Vụ Vụlạnh lùng hỏi, “Cậu ta làm gì mà em thầm thương?”
Ôn Từ Từ Từhồi tưởng một chút, chút, chút,nói: “Giúp em vác sách.”
Chỉ Chỉ Chỉ vậy thôi thôi thôià. à. à. Chu Vụ cười nhạt, nhạt, nhạt,sau một lúc lúc lúclâu, lại cảm thấy có gì đó không đúng. đúng. đúng.
“Ôn Từ, Từ, Từ,Hướng Tao Nhã là học sinh chuyển lớp, lớp, lớp,khai giảng lớp 10 cậu ta còn còn cònchưa đến.” Chu Vụ Vụ Vụlạnh nhạt nói, “Là anh với Tần Vận Vận Vậnvác vác vácsách.”
Ôn Từ Từ Từgật đầu, cô biết. Lúc đó cô là người phụ trách đi theo theo theoký ký kýnhận sách.
Khi ấy các các cácbạn bạn bạnhọc khác đều ôm một một mộtchồng sách sách sáchgiáo khoa, Ôn Từ tất nhiên cũng được chia chia chiamột phần. Cô dậy thì muộn, muộn, muộn,hồi lớp 10 rất rất rấtnhỏ nhắn nhắn nhắngầy gò, nói là là làhọc học họcsinh lớp lớp lớp 1 có khi người ta còn tin, tin, tin,mấy cuốn sách giáo giáo giáokhoa trong tay cô trông như một quả núi nhỏ.
Chu Chu ChuVụ Vụ Vụvà mấy nam sinh khác đứng ở hành lang bàn bàn bàn tán về thầy chủ nhiệm nhiệm nhiệmmới Lão Lão LãoDư, dù đều là học sinh lớp 10 nhưng Chu Vụ Vụ Vụđã cao hơn hẳn, dáng dáng dángthiếu thiếu thiếuniên niên niêncao gầy, gầy, gầy,vai rộng trong trong trongđồng phục phục phụchọc sinh.
Giữa tiếng cười đùa, anh đi đi đingang qua qua quaÔn Ôn ÔnTừ, liếc liếc liếcnhìn cô một cái không chút để tâm, trên mặt vẫn còn nụ cười bất cần đời, đời, đời,Ôn Từ giật mình mình mìnhdừng dừng dừng bước, chưa kịp phản phản phảnứng ứng ứnggì thì đối phương đã thu hồi ánh mắt.
Cùng với ánh mắt thu lại, còn có cả chồng sách giáo khoa trong tay Ôn Từ.
Tưởng cô nhớ nhầm, nhầm lẫn anh với Hướng Tao Tao Tao Nhã. Chu Vụ nhíu nhíu nhíumày, vừa định buông người ra thì Ôn Ôn ÔnTừ bất ngờ áp lại, hôn cằm cằm cằmanh: anh: anh:“Chu Vụ, anh mặc đồng phục đẹp lắm.”
Chu Vụ: “…”
Chơi gì mà say rượu rượu rượuđiên cuồng thế. Ánh Ánh Ánhmắt Chu Vụ vô thức dịu lại, lại, lại,giọng lười biếng: biếng: biếng:“Nói “Nói “Nóidối gì đấy.”
Chưa dứt lời, Ôn Từ thè lưỡi liếm liếm liếmmôi anh, nói mơ hồ: hồ: hồ:“… Lúc chơi bóng bóng bóngcũng đẹp nữa.”
“…”
Chu Vụ Vụ Vụvừa vừa vừa nghĩ đừng dây dưa dưa dưavới người say, say, say,vừa kéo dài giọng hỏi: “Còn gì gì gìnữa?”
Ánh đèn mờ ảo xuyên qua tấm kính kính kínhở cửa phòng VIP lọt lọt lọtvào, vào, vào,phác họa đường nét sống mũi cao cao caothẳng của Chu Vụ, trong ánh mắt mắt mắt nhìn xuống cô mang theo chút men men mensay nhàn nhạt.
Ôn Từ Từ Từnhìn đến mê mẩn cả người, đáp: đáp: đáp:“Còn có bây giờ nữa.”
Trong vũ trường không có chỗ kín đáo, đáo, đáo,mà cũng cũng cũngkhông kịp gọi tài xế đến đến đếnđón, đón, đón,Chu Vụ dẫn cô cô côđến khách sạn ngay cạnh bên.
Khoảng Khoảng Khoảngcách cách cáchquá gần, vào phòng vẫn còn nghe nghe ngheđược tiếng tiếng tiếngnhạc từ quán bar vọng sang. sang. sang.
Ôn Từ nằm trên trên trêngiường, hôn môi với với vớiChu Vụ. Anh nửa như ép ép épbuộc, buộc, buộc,véo má má mácô. Cô không có quyền khép khép khépmiệng, chỉ chỉ chỉ có thể thể thểngửa đầu đầu đầuliên tục, nuốt vào, vào, vào,phát phát phátra ra ranhững tiếng tiếng tiếngrên rỉ mơ hồ, hòa quyện trong những âm thanh thanh thanh hôn m.ú.t say đắm.
Chu Vụ đứng dậy định lấy lấy lấyđồ ở đầu đầu đầugiường giường giườngthì thì thìbị Ôn Từ Từ Từ kéo tay lại. lại. lại.
“Em có trong túi quần jean.” jean.” jean.”
“Cô Ôn, em luôn mang theo sao?”
Ôn Từ Từ Từgật đầu: “Mỗi lần gặp anh em đều đều đềumang mang mangtheo.”
“…”
Cả hai đều uống rượu, thân thể nóng bừng, bừng, bừng,môi lưỡi lưỡi lưỡitràn ngập ngập ngậphương rượu. Hôm nay Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từphản ứng ứng ứngđặc biệt mạnh, Chu Vụ Vụ Vụđặt đặt đặtngón tay vào miệng cô, cắn nhẹ hai cái lên hàm răng trên: “Hôm nay không phải ở nhà, đừng kêu kêu kêuto quá.”
Khách sạn sạn sạnnày toàn toàn toànlà bạn bè quen biết, những những nhữngngười uống say say say thường hay đến đây đây đây ngủ qua đêm, xung quanh có thể có có cóngười người ngườiquen.
Ôn Từ Từ Từngậm ngón tay tay tay anh, mặt đỏ bừng, nói lí nhí: “…Vâng. “…Vâng. “…Vâng.Xin lỗi lỗi lỗianh, anh, anh,em vừa rồi sướng sướng sướngquá.” quá.” quá.”
“…”
Khi kết thúc đã gần hai giờ sáng, Ôn Từ cuộn mình mình mìnhtrên giường, tấm tấm tấmlưng trắng nõn phập phập phậpphồng theo hơi thở dồn dập.
Chu Vụ xoa lưng cho cho cho cô, gọi: “Cô Ôn.”
Từ lúc lúc lúc ở phòng VIP, VIP, VIP,Chu Vụ đã đã đãcảm thấy có gì đó không ổn.
Lần trước sinh sinh sinhnhật Tần Vận, anh tưởng tưởng tưởngnhững những nhữnglời cô nói đều đều đềulà say xỉn, mê sảng, không có căn cứ, không thể là thật.
Nhưng hôm nay nay nayanh phát phát pháthiện, Ôn Từ khi say thực thực thực ra không không khôngnói dối.
Thỉnh thoảng cô nói vài câu câu câucó vẻ không đầu không không khôngcuối, nhưng nghĩ nghĩ nghĩkỹ lại lại lạiđều có có cómanh mối.
Ôn Từ khẽ “ừm” “ừm” “ừm”một tiếng tiếng tiếngđáp đáp đáplại anh. anh. anh.
“19 cộng 28 bằng bao nhiêu?”
Ôn Ôn ÔnTừ im lặng rất lâu mới nói: nói: nói:“47.”
“Em ghét học sinh nào nhất?”
Ôn Từ không chút do do dodự nói một cái tên nam nam namsinh, Chu Vụ hỏi: “Tại “Tại “Tạisao?”
“Làm ồn, hay bắt bắt bắtnạt bạn nữ.” Ôn Từ dừng một chút, rồi nói nhỏ, “Ghét “Ghét “Ghétlắm.”
Chu Chu ChuVụ gật đầu, đã xác nhận.
Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từkhi say thật sự sự sự không nói dối, dối, dối, ngược lại lại lạicòn rất thẳng thắn. thắn. thắn.Những câu câu câuhỏi hỏi hỏinày này nàynếu hỏi lúc bình thường, chưa chắc cô đã đã đãtrả lời.
Chu Vụ nói giọng lười lười lườibiếng, tay luồn vào tóc tóc tóccô, xoa nhẹ nhẹ nhẹda da dađầu. Như đang trò chuyện: chuyện: chuyện:“Thích mùa mùa mùanào?”
“Mùa đông.”
“Thích chó hay mèo?”
“Thích “Thích “ThíchGia Gia.” Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từhỏi mơ mơ mơhồ, như không biết mình đang đang đangở đâu, “Sao “Sao “Saohôm hôm hômnay Gia Gia không ở nhà?”
Chu Vụ mỉm cười: “Thích sư tử tử tửhay hổ?”
“…Đều không thích.”
“Chu Vụ với Hướng Tao Nhã ai đẹp đẹp đẹptrai hơn?”
“Chu Vụ.” Vụ.” Vụ.”
“Vậy em thích Chu Vụ hay Hướng Tao Nhã?”
“Chu “Chu “ChuVụ.”
Tim như bị cào nhẹ, ngứa ngáy. Chu Chu ChuVụ nuốt nuốt nuốtnước nước nướcbọt, bọt, bọt,cúi cúi cúixuống hôn cô lần nữa, lặp lại: “Thích Chu Vụ hay Hướng Tao Nhã?”
Ôn Từ đáp: “Chu Vụ.”
Hỏi nhiều lần lần lầnvẫn vẫn vẫnnhận được được đượccùng cùng cùngmột câu trả lời, lời, lời,không không khôngchút do dự. Chu Vụ đổi câu hỏi: hỏi: hỏi:“Thích từ khi nào?”
Không có có cótiếng tiếng tiếngtrả lời.
Ôn Ôn ÔnTừ đã ngủ thiếp đi đi đitrong nụ hôn của anh.
Dưới ánh đèn mờ, Ôn Từ nghiêng mặt, hơi hơi hơithở nhẹ nhàng, ngủ rất say.
Chu Vụ ngẩng ngẩng ngẩngđầu, đầu, đầu,nhìn thấy khuôn khuôn khuônmặt mặt mặtmình qua những thiết kế thấu kính kỳ lạ ở ở ởđầu giường. Từ cổ đến tai anh đỏ bừng, như bị lây từ Ôn Từ, trái tim đập nhanh nhanh nhanhnhư lúc làm tình.
Chết tiệt… tiệt… tiệt…
Chu Vụ thở thở thởdài một hơi, đưa tay vẽ theo theo theosống sống sốngmũi nhỏ xinh xinh xinhcủa Ôn Từ.
“Ôn Từ.” Sau Sau Saumột một mộtlúc lâu, anh anh anhkhẽ cười, thở dài, “Em không giống đang nói nói nóidối.” dối.” dối.”