Chương 8 – Đôi Chân

Khách quan mà nói, đôi chân chân châncủa của củaThịnh Đằng Vi Vi Viquả quả quảthật rất rất rấtđẹp. Anh Anh Anhthích.

Khi Khi Khitưởng tượng đến đôi chân ấy trong một số số sốtình huống, ánh mắt của Trì Hoài Dã trầm xuống vài phần.

Ngay khi anh định mở miệng nói gì đó, Lê Sanh cuối cùng cũng chạy tới từ đám đông.

“Vi “Vi “ViVi!”

Nghe thấy tiếng gọi, Thịnh Đằng Vi quay đầu đầu đầunhìn. nhìn. nhìn.

Lê Sanh vừa nhảy xong, gương mặt vẫn còn hưng phấn, ngực phập phồng, phồng, phồng,có thể thấy cô nàng vừa vừa vừaquẩy quẩy quẩynhiệt tình lắm.

Nhìn thấy Trì Hoài Dã cũng ở đó, Lê Lê LêSanh Sanh Sanhhơi giật mình, mình, mình,rồi nở nụ cười rạng rỡ.

“Ơ, lại là anh đấy đấy đấyà soái soái soáica, trùng hợp ghê!”

Mới Mới Mớigặp trong mơ mơ mơtối tối tốiqua, qua, qua, tối nay lại gặp, trời ơi, vận may của cô nàng tốt quá đi!

Trì Hoài Dã gật đầu với với vớicô, coi như chào hỏi, rồi thu hồi ánh mắt, xoay người về phía quầy bar chơi điện thoại.

Còn Thịnh Thịnh Thịnh Đằng Vi cuối cùng cũng cũng cũngđợi đợi đợiđược Lê Sanh, Sanh, Sanh, cô côim lặng uống uống uốngmột ngụm rượu lớn rồi rồi rồimới mới mớicàu nhàu nhàu nhàuvới Sanh: “Cậu có thể đáng tin một chút không? Người đông thế này, gọi điện không nghe nghe nghemáy, bắt tớ biết đi tìm cậu ở ở ởđâu?”

Lê LêSanh tiến lên ôm ôm ômôm Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Vi xin lỗi, lỗi, lỗi,nũng nịu nịu nịuchớp chớp chớpchớp mắt: “Xin lỗi lỗi lỗinha, nha, nha,tại lúc lúc lúcnãy tớ tớ tớquẩy với bọn bọn bọn họ quá phiêu nên nên nênquên quên quênmất mất mấtthời gian, lỗi tại tớ, tớ hứa lần sau không thế nữa, được không?”

Đối với kiểu hành xử này của cô cô cônàng, Thịnh Đằng Vi gần gần gầnnhư đã miễn dịch, nhưng biết làm sao được, bạn thân như như nhưvậy vậy vậythì đành đành đànhphải phải phảichấp chấp chấpnhận thôi. thôi. thôi.

“Không “Không “Không có có lần sau đâu!”

Thịnh Đằng Vi Vi Vigiơ tay tay taybúng búng búngtrán Sanh, coi như trừng phạt.

Tự biết mình mình mìnhcó lỗi, lỗi, lỗi,Lê Sanh vội vội vộigật đầu lia lịa: “Được “Được “Đượcđược, đi thôi, thôi, thôi,để để đểtớ tớ tớdẫn cậu đi tìm bọn bọn bọnhọ.”

Thịnh Đằng Vi Vi Vibị bị bịkéo đi, vốn định chào Trì Hoài Dã một tiếng, nhưng Lê Sanh không cho cơ hội, hội, hội, trực tiếp lôi cô cô côlao vào đám đám đámđông.

Chu Chu ChuThanh vừa vừa vừatừ kho ra ra rađúng lúc thấy hai người rời khỏi khỏi khỏibên cạnh Trì Hoài Dã, anh ta nhướng mày, một tay đút túi quần quần quầnđi đến ngồi xuống ghế cao bên cạnh cạnh cạnhTrì Hoài Dã. Dã. Dã.

Trì Hoài Dã Dã Dãliếc liếc liếcnhìn nhìn nhìnanh ta qua khóe khóe khóemắt, mắt, mắt,không không khôngnói nói nói gì.

Chu Thanh Thanh Thanh cũng không vội nói chuyện với anh, trước tiên tiên tiêngọi gọi gọingười pha pha phachế làm hai ly cocktail, cocktail, cocktail,rồi rồi rồimới từ từ áp sát, vắt tay tay taylên vai anh.

“Hiếm có có có duyên trời cho cho chođấy, lại gặp nhau nhau nhauhai ngày liền.” liền.” liền.”

Giọng Chu Thanh mang chút ý chế giễu: “Lại tán gẫu được với em ấy hả?”

Trì Trì Trì Hoài ghét bỏ bỏ bỏgạt tay tay tayanh anh anhta ra: “Rảnh lắm hả, quản nhiều nhiều nhiềuthế?” thế?” thế?”

Đoán trước trước trướcđược thái độ này của Trì Hoài Hoài HoàiDã, Chu Thanh Thanh Thanhcũng chẳng để tâm, lại đặt tay tay taylên vai anh, anh, anh,khóe môi vẫn treo nụ cười.

“Làm anh em kiêm đối tác, tất nhiên tôi phải quan tâm cậu cậu cậuchứ, chứ, chứ, rốt cuộc cậu cậu cậuđộc thân nhiều năm như như nhưvậy, sợ cậu nghẹn ra bệnh bệnh bệnhmất.”

“Tôi “Tôi “Tôikhông bệnh, nhưng mà cậu cậu cậuthì có, có, có,tôi lo thận cậu mệt.”

“…” Chu Thanh nghẹn lời, “Cậu không không khôngthể mong điều tốt tốt tốt hơn à?”

Trì Hoài Dã: Dã: Dã:“Vậy “Vậy “Vậycậu cậu cậunói nhảm ít đi.”

Chu Thanh rút tay về, tựa tựa tựalưng vào quầy bar: “Tôi nói nói nóithật, cậu có có cóthực sự có ý ý ývới cô ấy không? Nếu không sao cậu còn chủ động mời rượu người ta?”

Từ khi bar bar bar này khai khai khai trương đến giờ, anh ta chưa từng từng từngthấy thấy thấyTrì Hoài Hoài Hoài mời rượu ai, cũng chẳng nghe nhân viên bar nào nhắc đến chuyện này, thậm thậm thậmchí cũng chưa chưa chưa từng thấy thấy thấyanh xuất xuất xuất hiện ở bar hai ngày liền, bình bình bìnhthường một một một tuần chưa chưa chưachắc chắc chắcđã thấy mặt mặt mặtmột lần.

Giờ lại xuất hiện hai ngày liên tiếp, còn hai ngày liền tương tương tươngtác với với vớiThịnh Đằng Vi, anh anh anhta không tin Trì Hoài không không khôngcó chút tình ý ý ýnào với với với gái này.

Trì Trì TrìHoài bỏ điện thoại thoại thoạixuống, xuống, xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Thanh, nhướng mày hỏi lại: lại: lại:“Sao cậu có nhiều câu hỏi thế?”

Chu Thanh bĩu môi: “Tôi quan quan quantâm cậu thôi.”

Trì Hoài Dã: “Cậu quan tâm đám oanh oanh yến yến của cậu còn hơn.”

“Đừng lái sang chuyện khác.” Chu Thanh cũng cũng cũnglười vòng vo với anh nữa, đi đi đithẳng vào vấn đề: “Nói “Nói “Nóiđi, cậu có có cóthật thật thậtsự để ý cô ấy không?” không?” không?”

Trì Trì TrìHoài Dã bình tĩnh nhìn nhìn nhìnanh ta vài giây, không không khôngtrả lời, chỉ chỉ chỉnở một nụ nụ nụcười rộng rồi quay quay quayđầu đầu đầulại, cầm điện điện điệnthoại thoại thoạitrên trên trênquầy bar tiếp tiếp tiếptục lướt xem xem xemstory story story của ai đó.

Thấy Trì Hoài Dã Dã Dã không chịu cho câu trả lời, Chu Thanh Thanh Thanhcũng đành chịu, nhưng điều này càng càng càngkhiến anh ta khẳng định Trì Hoài Dã ý ý ývới Thịnh Đằng Vi, còn về mức độ thế nào nào nàothì anh ta ta takhông rõ.

Hai người cứ thế ngồi trước quầy quầy quầybar, nghe nhạc metal metal metalrock điện điện điệntử náo nhiệt của sàn, chờ bartender pha rượu. rượu. rượu.

Lúc sau, thỉnh thỉnh thỉnh thoảng có cómấy cô gái gái gáitrang điểm gợi cảm tiến đến gần Trì Hoài Dã, nhưng đều bị anh lạnh nhạt từ chối.

Chu Thanh Thanh Thanhthấy quen rồi nên nên nênkhông ngạc nhiên: nhiên: nhiên: “Lần nào cậu cũng thế, tôi thật không biết biết biếtcậu rốt cuộc có cóđược không, hay hay haylà giờ cậu thích đàn ông?”

Trì Hoài Dã Dã Dãbị bị bịchọc cười: cười: cười:“Cậu thật đúng là rảnh quá rồi, có có có được không thì thì thìcho cho chocậu xem xem xemthử nhé?” nhé?” nhé?”

Chu Thanh thật thật thậtsự ngóng cổ nhìn về phía đó của anh: “Nếu cậu muốn thì cũng không phải phải phảikhông được.”

Trì Hoài Dã chịu không nổi, giơ tay đẩy đầu anh ta ra: “Cút “Cút “Cútxa ra.”

“Không phải phải phảichính cậu cậu cậuhỏi à?” à?” à?”

“Cậu muốn muốn muốntự ti?”

Chu Chu Chu Thanh cười khẩy: “Đùa “Đùa “Đùa à, từ điển của anh Thanh không có hai chữ tự ti.”

Trì Hoài Hoài HoàiDã liếc anh anh anhta: ta: ta:“Trùng hợp ghê, từ điển của anh Dã cũng không có ba chữ có có cóđược không.”

Hai người cứ thế một một mộtcâu qua một một mộtcâu lại, đấu khẩu, khẩu, khẩu,bartender đã quen quen quenvới với vớitình cảnh này, lần nào hai người gặp nhau cũng phải châm chọc nhau một phen mới hài lòng, anh ta nhìn đến đến đếnchai lặng. lặng. lặng.

Còn Còn Còntrong đám đông, Thịnh Đằng Đằng ĐằngVi lúc lúc lúcnày đang đứng cùng Lê Sanh và mấy người người người bạn, lắc lư theo nhạc.

Đứng đó lắc lư, mỗi động tác và nụ cười cười cườicủa của của cô côđều đều đều toát lên vẻ vẻ vẻquyến quyến quyếnrũ, khiến đám đàn ông xung quanh đều đổ dồn ánh ánh ánhmắt về phía cô, có có cóngười thậm chí còn không nhịn được nuốt nước bọt, ánh mắt toát ra vẻ đáng khinh, thậm chí còn có ý định định địnhtiến đến gần.

Chu Thanh ngồi trên ghế cao ở quầy bar mơ hồ nhìn thấy Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Đằng ĐằngVi trong đám đông, anh ta ta tanheo nheo nheomắt, hứng hứng hứngthú nâng ly nhấp nhấp nhấpmột một mộtngụm rượu.

Sau Sau Sauđó rất tốt tốt tốtbụng nhắc nhở Trì Hoài Dã: “Anh nhìn cô em hôm hôm hômqua kìa, hoàn hoàn hoàntoàn toàn toànkhác với với vớitối qua, qua, qua,tối nay ấy như quẩy dã hơn, chỉ cần một cử chỉ và ánh mắt thôi là đủ làm làm làmđàn ông sôi máu rồi, nếu anh thật sự không không khôngcó hứng hứng hứngthú, tôi thử thử thửtiếp cận xem sao.”

Trải lòng