Chương 13 – Thật giỏi

Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Vi chìm vào giấc ngủ vào khoảng 6 6 6giờ sáng, sau khi uống hết nửa nửa nửachai Yamazaki Yamazaki Yamazaki18. Hương vị chua ngọt của rượu vẫn còn còn cònđọng lại khi cô thiếp đi trong cơn mơ màng. màng. màng.

Ban đầu cô nghĩ nghĩ nghĩsẽ ngủ đến đến đến2-3 giờ giờ giờchiều, nhưng mới gần trưa đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mắt còn nhập nhèm, nhèm, nhèm,Thịnh Đằng Vi Vi Vivới với vớitay về phía tủ tủ tủđầu giường. giường. giường. Trong lúc mò mẫm, vô ý làm đổ cốc cốc cốcnước, nước bắn bắn bắnlên tay khiến cảm giác lạnh lạnh lạnhbuốt xua tan phần nào cơn cơn cơnbuồn ngủ. ngủ. ngủ.

Tuy vậy, vậy, vậy, cô côvẫn không vội dậy lau dọn. dọn. dọn.Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Vi chỉ với với vớilấy điện thoại, hé mắt nhìn màn màn mànhình.

Là LàLê Sanh.

“A “A “Alô?” – Giọng Giọng GiọngThịnh Đằng Vi khàn đặc, còn ngái ngái ngáingủ.

Ngay lập tức, giọng Lê Sanh vang lên the thé: “Thịnh Đằng Vi, Vi, Vi,tối tối tốiqua cậu nhắn nhắn nhắntin xong rồi rồi rồibiến biến biếnmất luôn hả? Di động tớ hết pin không tìm được cậu, cậu, cậu,lo muốn chết. Nếu không hỏi hỏi hỏibartender thì còn không biết biết biết cậu táo bạo bạo bạothế, dám đi với chủ quán bar luôn!”

Lê Sanh tuôn một tràng như như nhưpháo nổ, nổ, nổ,khiến khiến khiến Thịnh Đằng Vi thấy nhức đầu. Cô đành bật loa ngoài, vứt điện thoại thoại thoại sang một bên rồi rồi rồinhắm mắt lại.

“Này, cậu cậu cậucó nghe nghe nghetớ nói không đấy?” – Lê Sanh vẫn vẫn vẫnlải nhải “Sao không trả lời hả? Tớ đang đang đangnói chuyện với với vớicậu đấy, có có cónghe nghe nghe không vậy? Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Vi?”

“Ừm, nghe rồi.” – Thịnh Đằng Vi xoa xoa xoaxoa xoa xoagiữa chân chân chânmày, đáp lười nhác.

“Vậy thì thì thìđược.” – Lê Sanh Sanh Sanhhừ hừ hừmột tiếng – – –“Nghe giọng giọng giọngcậu cậu cậu chắc mới tỉnh ngủ phải không? Không Không Khôngphải bình thường giờ này cậu cậu cậukhông còn còn cònnằm trên trên trêngiường nữa mà.” mà.” mà.”Cô dừng lại lại lạimột chút rồi đột đột đột nhiên kêu lên: lên: lên:“Trời “Trời “Trờiơi! ơi! ơi!Không Không Khôngphải tối tối tốiqua qua quacậu đi đi đivới với vớiông chủ quán quán quánbar cùng nhau nhau nhauđấy chứ?” chứ?” chứ?”

Giọng Lê Sanh đầy kinh ngạc, như thể không thể tin nổi, cứ cứ cứ như Thịnh Đằng Vi Vi Vi vừa làm chuyện đó không thể thể thểchấp nhận nhận nhậnđược.

Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Đằng ĐằngVi bất đắc đắc đắcdĩ, trở mình tựa vào đầu giường ngồi dậy, từ tốn nói: “Có gì đâu đâu đâumà gọi gọi gọi vui vẻ chứ, chứ, chứ,anh ấy chỉ đưa tớ về thôi.” thôi.” thôi.”

cố tình bỏ bỏ bỏqua chuyện đã xảy ra ở bãi biển tối qua. Với tính tò mò mò mòcủa của của Sanh, một khi biết biết biếtđược thì chắc chắn sẽ tra hỏi tới tới tới cùng.

Lê Sanh vẫn không tin: “Chỉ “Chỉ “Chỉcó vậy thôi á?”

Cả hai hai hai đều là người đẹp đẹp đẹpmắt, không không khôngma xát xát xátra ra ratí lửa gì sao, sao, sao,cô ấy ấy ấythật sự không tin.

Thịnh Đằng Vi cầm điện thoại lên, vén chăn xuống xuống xuốnggiường: “Ừm, vậy thôi.”

“Không phải phải phảiđâu, Thịnh Đằng Vi, tớ nghi ngờ ngờ ngờ cậu đang qua loa với tớ đấy. Hai người đẹp đẹp đẹpnhư như nhưvậy, không thể nào không không không chút gì chứ?” – Giọng Lê Sanh đầy nghi hoặc.

“Không “Không “Khôngcó gì gì gìhết.”

Đầu dây bên kia im lặng vài vài vài giây, rồi rồi rồiâm âm âmlượng bỗng tăng vọt: “Cậu “Cậu “Cậuthật thật thậtphí phí phí cái nhan sắc quá! Tớ Tớ Tớtưởng cậu cậu cậusẽ nắm bắt cơ hội chứ, đúng là uổng phí quá!”

Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Vi Vi Vibước vào vào vàophòng phòng phòngtắm, dựng điện thoại lên gương, rồi rồi rồilấy kem đánh răng. răng. răng.

“Nói sau nhé, tớ đang rửa mặt. mặt. mặt.Có gì nhắn WeChat nói nói nói tiếp.”

“Được rồi, cậu rửa rửa rửamặt đi.” – Lê Lê LêSanh Sanh Sanhcũng không còn tò mò mò mònữa và cúp máy.

Thịnh Bội Già về nhà nhà nhàvào vào vàobuổi buổi buổichiều, đi thẳng thẳng thẳng đến phòng phòng phònglàm làm làmviệc việc việccủa Thịnh Đằng Vi. Thấy con gái đang đang đangchăm chăm chămchú cúi đầu may áo sườn xám, bà không lên tiếng, chỉ đứng ở ở ởcửa nhìn một một mộtlúc rồi nhẹ nhàng lên lầu lầu lầuhai.

Thực Thực Thựcra Thịnh Đằng Vi Vi Viđã nhận ra, nhưng cô giả vờ không biết, vẫn cúi đầu thêu thêu thêuthùa.

Mối quan hệ giữa Thịnh Bội Già đã thay đổi đổi đổitừ từ từvụ ly hôn bảy năm trước.

Cha cô ngoại tình tình tìnhnhiều nhiều nhiềulần, bên ngoài nuôi không chỉ một một mộtngười phụ nữ, nữ, nữ, thậm chí còn có con riêng. riêng. riêng.Trước khi ly hôn, Thịnh Thịnh ThịnhBội Già sống trong trong trongnghi ngờ và đau khổ. Cho đến khi hết người phụ phụ phụ nữ này đến người phụ nữ khác tìm đến tận cửa, Thịnh Bội Già cuối cuối cuối cùng không không khôngchịu nổi nữa, quyết định ly hôn, kết thúc thúc thúccuộc cuộc cuộchôn nhân đáng cười này.

Chính cuộc hôn nhân thất bại đó đó đómà Thịnh Bội Già rơi vào trầm cảm nặng trong một thời gian dài. dài. dài.

Từ khi khỏi khỏi khỏi bệnh trầm cảm cách đây 5 năm, tính cách cách cáchbà trở nên kỳ quặc hơn. hơn. hơn.Chỉ cần cuộc sống có chút gì không như như nhưý bà dễ nổi giận. Thịnh Đằng Vi sợ mẹ tái phát bệnh nên thường chiều theo ý bà mọi chuyện.

Nhưng kéo dài như vậy, cô cô côcũng cũng cũngmệt mỏi.

Cô cũng có cá tính riêng, có có cósuy nghĩ nghĩ nghĩcủa mình. Tuy luôn chiều theo Thịnh Bội Già nhưng nhưng nhưngđó chỉ là bề ngoài, trong thâm tâm cô vẫn có chính kiến riêng. Cô không thích thích thíchbị người khác sắp đặt cuộc sống như vậy.

Cô vừa độc lập, lại như không độc lập. lập. lập.

Thịnh Đằng Đằng ĐằngVi thở dài, buông chiếc áo sườn xám đã thêu được hai phần ba, duỗi người người ngườithư giãn giãn giãnrồi rồi rồibước bước bướcđến đến đếnbên bên bêncửa sổ. sổ. sổ.Đẩy cửa ra, ánh nắng chiều xuyên qua tán lá lá lángô đồng đồng đồngchiếu chiếu chiếuvào vào vàophòng, tạo tạo tạonhững mảng sáng loang lổ, mang theo hơi ấm dịu nhẹ.

Thịnh Thịnh ThịnhĐằng Vi đưa tay che nắng, híp híp hípmắt tận hưởng hưởng hưởngkhoảnh khắc yên tĩnh tĩnh tĩnhnày, tâm tâm tâmtrí dần phiêu diêu diêu diêu xa xăm. xăm. xăm.

Không hiểu sao, sao, sao,cô lại nhớ đến mùi hương gỗ mun trầm pha thuốc lá tối qua. Hương thơm thơm thơmấy khiến cô cảm thấy an tâm lạ thường, ngay cả tâm trạng cũng bình yên hơn nhiều.

Nghĩ đến đến đếnmùi hương đó, cô bất chợt mỉm cười.

Chiếc Chiếc Chiếcô ô ôvẫn chưa trả cho người ta, ta, ta,hôm qua lại còn mượn thêm áo khoác. khoác. khoác.Mới quen nhau hai ngày mà đã nợ người người ngườita hai món đồ rồi.

Thôi, hôm nào hẹn gặp, tranh thủ thủ thủtrả lại cho anh vậy. vậy. vậy.

Thịnh Đằng Đằng ĐằngVi thu lại dòng suy nghĩ, quay về bàn làm việc ngồi xuống, tiếp tiếp tiếp tục công việc thêu thùa dang dở.

“Tạ tiên sinh, sinh, sinh,ngài đã đã đãtới.”

Kim vừa mới mới mớiđâm vào vải, Thịnh Đằng Vi đã nghe nghe nghetiếng dì Mai Mai Maivọng từ bên bên bênngoài, tiếp tiếp tiếptheo là giọng trầm trầm trầmthấp của người đàn đàn đànông.

“Ừm, đây là bánh ngọt cho cho choVi Vi ViVi.” Vi.” Vi.”

Dì DìMai đón lấy: “À vâng, một một mộtlát nữa tôi sẽ đưa cho Vi Vi. Bà Bà Bàchủ đang ở trên lầu lầu lầuhai.”

“Ừm.” – Tạ Văn Uyên Uyên Uyên lên tiếng rồi đi đi đivề phía lầu hai. hai. hai.

Nghe tiếng tiếng tiếnggiày da gõ cộp cộp cộp cộptrên sàn gỗ, gỗ, gỗ,tay Thịnh Đằng Vi Vi Virun lên, kim đâm vào ngón trỏ khiến cô phải nhíu nhíu nhíu mày vì vìđau.

Dì Mai vừa lúc bưng bánh bánh bánhngọt vào, vào, vào,mặt tươi cười: “Vi Vi à, đây đây đâylà bánh ngọt chú Tạ mang đến đến đếncho cháu.”

Thịnh Đằng Vi gác gác gácáo sườn xám sang một bên, bên, bên,rút tờ tờ tờgiấy ra băng vết thương thương thươngtrên ngón ngón ngóntay.

Dì Mai Mai Maiđặt bánh ngọt lên bàn nhỏ bên cạnh.

Thịnh Đằng Vi Vi Viliếc nhìn nhìn nhìnhộp hộp hộpbánh, là là là bánh ngọt của tiệm Angelina.

Thấy được Tạ Văn Uyên vẫn chu chu chuđáo, nhưng nhưng nhưngcô không không khôngđịnh nhận.

“Cảm ơn tấm lòng của của củachú Tạ, Tạ, Tạ, nhưng dì cứ mang ra ra rangoài đi, hoặc hoặc hoặcđem cho bạn nhỏ nhà hàng xóm cũng cũng cũngđược.” – Thịnh Đằng Vi nói nói nóigiọng lạnh lạnh lạnhnhạt.

Dì Mai khựng lại, chuyện này không phải lần đầu xảy ra, bà bà bà cũng không muốn nói nói nóinhiều, đành đành đànhcầm hộp bánh quay người ra ra ra khỏi phòng làm việc.

Thịnh Đằng Vi nhìn theo bóng Mai Mai Mairời rời rờiđi, rồi lại nhìn nhìn nhìnngón tay được quấn giấy, tâm tâm tâmtrạng bỗng trở nên bực bội, đứng bật dậy. dậy. dậy.

Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn reo lên…

Trải lòng