Vào giây phút này, Giang Mạn Sanh Sanh Sanhcảm cảm cảmthấy mình không còn còn cònchỗ nào để trốn. Điều đó đó đókhông không khôngcòn là vấn đề nữa, mà giống giống giống như một một một sự mê hoặc không tên. tên. tên.
Lục Lục LụcKỳ Thần Thần Thầnđứng đứng đứngquá quá quágần cô. Gần Gần Gầnđến mức cô có thể thể thể cảm nhận được hương thơm từ cơ cơ cơ thể hai người đang đang đangquyện vào nhau. nhau. nhau.
Theo bản năng, năng, năng,Giang Mạn Sanh Sanh Sanhlùi lại, nhưng nhưng nhưngcánh cánh cánhtay tay taycủa Lục Kỳ Thần đã vô thức thức thứcvòng vòng vòngqua eo cô từ từ từlúc nào. Cô không thể lùi được nữa.
“Anh… “Anh… “Anh…có để tôi xem vết thương không?” không?” không?”Giọng Giang Mạn Sanh hơi cao hơn bình thường một chút.
“Tôi tự xem được.” được.” được.” Lục Kỳ Thần trả lời cô rồi kéo giãn khoảng cách giữa hai hai haingười một chút, để Giang Mạn Sanh Sanh Sanhcó thể thở dễ dàng hơn. hơn. hơn.
“Sao em chưa ăn cơm?” cơm?” cơm?”Sau vài giây, anh hỏi. hỏi. hỏi.Nói Nói Nóixong câu đó, anh anh anhbước về phía bếp. Sự khó chịu suốt đêm dường dường dườngnhư như nhưđã tan biến sau khi biết được sự thật.
Giang Mạn Sanh xỏ dép, đi theo anh: “Anh ăn chưa?”
“Chưa ăn ăn ăn gì nhiều.” Lục Kỳ Thần đáp.
Thế là hai hai haingười quyết định cùng cùng cùngnhau ăn ăn ănbữa tối tối tối lúc hơn hơn hơn9 giờ. giờ. giờ.Trong nhà chỉ có có cóhai người, người, người,nên Giang Mạn Mạn MạnSanh Sanh Sanhthả tiểu tiểu tiểuphấn hồng ra chơi một một mộtlát. Tiểu phấn hồng vui vẻ chạy nhảy khắp phòng khách.
Khi Khi Khi Giang Mạn Sanh bước vào bếp, Lục Kỳ Thần đang đang đangđứng trước tủ tủ tủlạnh suy nghĩ về thực đơn.
Anh với tay lấy ra hai quả cà cà càchua, “Dì không có nhà, cũng cũng cũngkhông còn nhiều nguyên liệu lắm.” lắm.” lắm.”
Cuối cùng họ quyết định nấu canh cà chua chua chua thịt bò.
Vì Vì Vìtay phải phải phảicủa Lục Kỳ Thần bị bị bịthương, nên Giang Mạn Sanh phụ trách trách tráchthái thái tháithực phẩm.
Tuy Tuy Tuykhông phải đầu bếp giỏi, nhưng nhưng nhưngcô nấu cơm cũng khá ngon.
Chỉ Chỉ Chỉ có điều kỹ năng cắt thái thái tháicủa của củacô thì không thể thể thểkhen ngợi được.
Có lẽ vì không chịu nổi cảnh này, Lục Kỳ Thần đã định vươn vươn vươn tay từ phía sau để giúp cô. Nhưng Nhưng Nhưngkhi hơi ấm từ từ từcơ thể anh còn chưa chưa chưakịp chạm vào lưng lưng lưngGiang Mạn Sanh thì anh anh anhđã dừng lại, lại, lại,rút tay tay tayvề.
Cuối Cuối Cuốicùng họ dùng những miếng miếng miếngcà chua được cắt không được đẹp mắt lắm lắm lắmcủa Giang Giang GiangMạn Sanh để nấu canh.
Nhưng bữa ăn vẫn rất ngon miệng.
Giang Mạn Sanh nhận nhận nhậnra Lục Kỳ Kỳ KỳThần ăn rất rất rấtít, phần phần phầnlớn thời thời thờigian gian giananh chỉ nhìn cô ăn.
“Anh đã đã đãăn ăn ănrồi phải không?” không?” không?”Giang Giang GiangMạn Mạn MạnSanh thử hỏi.
Lục Kỳ Kỳ KỳThần vẫn trả lời như cũ: “Không ăn nhiều. Bữa tiệc rượu hơi ồn ồn ồnào.”
Ngay Ngay Ngaykhi anh anh anhvừa dứt dứt dứtlời, Giang Mạn Sanh Sanh Sanhvừa uống xong xong xongbát canh cà chua thịt bò bò bò của mình. Một cách tự nhiên, Lục Kỳ Thần đưa tay cầm lấy bát bát bátcủa của củacô để múc thêm.
Cử Cử Cửchỉ ấy ấy ấyquá đỗi tự nhiên.
Như thể Lục Lục LụcKỳ Kỳ KỳThần đã làm làm làmđiều này này nàyhàng trăm lần vậy. vậy. vậy.
Khiến Giang Mạn Sanh không khỏi khỏi khỏingẩn người trong giây giây giây lát.
Dì giúp việc không có có có nhà.
Bát Bát Bátđĩa cần phải tự mình mình mình dọn dẹp. dẹp. dẹp.
Sợ tay Lục Kỳ Thần dính nước, Giang Mạn Sanh tự tự tựlàm tất cả.
Cô muốn bảo Lục Kỳ Thần Thần Thầnra ngoài đợi.
Nhưng Nhưng Nhưngtrong trong tronglúc cô đặt bát bát bátđĩa vào máy rửa rửa rửachén, Lục Kỳ Thần vẫn im lặng đứng sau lưng cô.
Tim Giang Mạn Sanh đập thình thịch không yên. yên. yên.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Giang Mạn Sanh Sanh Sanhđịnh bắt tiểu phấn hồng về phòng, nhưng có vẻ như nó đã đoán được ý định của của củacô nên cứ chạy chạy chạythoát mãi.
Có hai cách cách cáchgiải quyết.
Thứ nhất, dụ bằng đồ ăn cho mèo.
Thứ hai, mở mở mởhộp thức ăn ăn ăncho mèo mèo mèo ra.
Trong lúc lúc lúcGiang Mạn Sanh Sanh Sanh còn đang đang đangđắn đo, Lục Lục LụcKỳ Thần đã nhanh chóng cúi người xuống khi tiểu phấn phấn phấnhồng chạy chạy chạy ngang qua chân anh, khéo léo nắm gáy gáy gáyvà bế nó lên. lên. lên.
Lục Kỳ Thần đứng dậy nhìn cô, Giang Giang GiangMạn Sanh vội vàng chạy tới tới tớiôm tiểu tiểu tiểu phấn hồng vào lòng.
Từ giãy giụa đến ngoan ngoan ngoanngoãn.
Dù là động tác chạm nhẹ đầu ngón tay đã đã đã quá quen thuộc, nhưng tim Giang Mạn Sanh vẫn theo bản năng đập nhanh hơn.
Khi Khi Khitrở lại phòng khách, Lục Lục LụcKỳ Kỳ KỳThần ngồi xuống sofa, sofa, sofa,định thay thuốc cho vết vết vếtthương trên trên trêntay.
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khách phủ phủ phủlên người anh.
Giang Giang GiangMạn Sanh vội vàng ngồi xuống bên cạnh: cạnh: cạnh:“Để tôi thay thay thaythuốc cho anh.”
Cô ngồi trên trên trênthảm, còn còn cònLục Kỳ Thần Thần Thầnngồi ngồi ngồitrên sofa.
Vừa hay hay hayvị trí này thuận tiện để xử lý vết thương, thương, thương,nhưng muốn xem kỹ thì anh anh anhcần cần cầnphải ngửa đầu lên.
Khi Giang Mạn Mạn MạnSanh định với tay lấy hộp thuốc đặt trên bàn, bàn, bàn,Lục Kỳ Kỳ KỳThần bất ngờ đưa đưa đưamột một mộthộp khác đến trước trước trướcmặt cô.
“Hửm? Là Là Làgì vậy?” vậy?” vậy?”Giang Mạn Sanh chưa vội nhận, mà hỏi trước.
“Bộ trang trang trangsức sức sức cùng series.”
“Cùng chủ đề đề đềvới chiếc chiếc chiếcđồng hồ lần trước tặng em, em, em,của cùng một nhà thiết kế.”
Đó là món quà đáp lễ lễ lễcho bó hoa của cô.
Giang Mạn Sanh Sanh Sanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy và mở ra.
Hộp khá khá khálớn, bên trong trưng bày đầy đủ đủ đủdây chuyền, bông tai, tai, tai,lắc lắc lắctay, nhẫn và các món trang sức khác.
Bỗng nhiên một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu cô.
Cảm giác như Lục Kỳ Thần tiêu tiêu tiêurất nhiều tiền, ngày nào cũng mua đồ đồ đồcho cô.
“Cảm ơn ơn ơnanh…” Giọng Giang Mạn Sanh càng càng cànglúc càng nhỏ, tay tay taycô cô côđã cầm cầm cầmthuốc, thuốc, thuốc,cúi người xuống xuống xuốnggần vết thương trên tay anh, “Tôi rất thích,nhưng… sao ngày ngày ngàynào nào nàoanh cũng mua đồ cho tôi vậy?” vậy?” vậy?”
Lục Kỳ Thần trả lời lời lờingay lập tức: “Đương “Đương “Đươngnhiên là muốn muốn muốnem em emvui.”
Tim Giang Mạn Sanh lại lại lạibắt đầu đập thình thịch không yên.
Cô Cô Côthực thực thựcsự cảm thấy thấy thấymình mình mìnhsắp không chịu nổi nữa.
Cứ thế thế thếnày này nàychắc chắc chắcsẽ bị bệnh tim mất.
Nhưng ngay giây giây giâyphút tiếp theo, cảm xúc đó bị gián đoạn khi cô cô côphát hiện vết thương trên trên trêntay tay tayLục Lục LụcKỳ Thần bị nhiễm trùng.
“Sao “Sao “Saolại bị nhiễm trùng được?” được?” được?”Giọng Giang Mạn Sanh Sanh Sanhrun run runrun.
Cô lại bắt bắt bắtđầu đầu đầu theo bản năng tự trách mình.
Tại cô cứ khăng khăng đòi đi siêu siêu siêuthị với anh.
“Giang Mạn Sanh.” Giọng Giọng Giọngnói từ trên đầu đầu đầuvọng vọng vọngxuống.
Giang Mạn Sanh ngẩng lên.
Lục Kỳ Kỳ KỳThần khựng lại một giây, rồi thở dài nhẹ nhàng: nhàng: nhàng:“Sao “Sao “Saomắt em đỏ vậy?”
Lục Kỳ Thần hơi hơi hơicúi cúi cúiđầu dỗ dành cô: “Vết “Vết “Vếtthương nhiễm trùng cũng không phải vấn đề lớn đâu.”
Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một một mộttiếng.
Trong không khí thoang thoang thoangthoảng thoảng thoảngmùi thuốc mỡ.
Hai người ở rất gần nhau, Giang Mạn Sanh cúi người định lấy thuốc, muốn thay thuốc cho cho choanh, nhưng khi cô nghiêng đầu, đầu, đầu, Lục Kỳ Thần cũng cũng cũngvừa quay quay quayđầu đầu đầulại.
Môi cô cô côvô tình chạm chạm chạmqua qua quavành vành vànhtai anh.
Chỉ là là làmột một mộtcái chạm chạm chạm nhẹ thoáng qua.
Ấm áp. áp. áp.
Nhưng Nhưng Nhưngtrong khoảnh khoảnh khoảnhkhắc đó, đó, đó,cả hai đều không dám cử động.
Lục Kỳ Thần nhìn nhìn nhìncô chăm chú thật lâu, Giang Mạn Sanh bị ánh nhìn đó theo theo theobản năng lùi lại.
Trong mắt Lục Lục Lục Kỳ Thần chứa đựng một sự sắc bén và chiếm hữu mà mà mà cô chưa từng thấy, thậm chí chí chílà thứ cảm xúc mà cô chưa chưa chưabao giờ giờ giờ nhìn thấy ở bất kỳ ai.
Sau đó Lục Kỳ Thần Thần Thầnvươn tay ôm lấy lấy lấyeo cô, kéo kéo kéocô cô côlên trên, ngồi ngồi ngồi về phía anh.
Trong tích tắc, bầu bầu bầukhông khí căng thẳng khiến Giang Mạn Sanh Sanh Sanhgần như không dám thở.
Rồi cô thấy đôi đôi đôimắt đen đen đencủa Lục Kỳ Thần gần trong gang gang gangtấc, ẩn chứa cảm xúc khó tả, tả, tả,nghe giọng anh khàn đặc: đặc: đặc: “Giang Mạn Sanh.”
“…Em đã quen chưa?”
Vào Vào Vào ngày đầu tiên họ sống sống sốngchung, chung, chung,khi Giang Mạn Sanh tỏ ý không muốn ngủ cùng giường với Lục Kỳ Kỳ KỳThần. Thần. Thần.
Lúc đó Lục Lục LụcKỳ Thần đã hỏi hỏi hỏicô, muốn quen quen quendần được không.
Bây giờ anh lại hỏi cô một câu hỏi mới.
— Giang Giang GiangMạn Sanh, em đã quen chưa?
“Tôi quen quen quenrồi, tôi…” Giọng Giang Mạn Mạn MạnSanh nhỏ và mềm, tay vẫn nắm vạt áo anh, thậm chí vì căng thẳng mà mà mà vô thức kéo kéo kéo một cái, cái, cái, không cố ý kéo Lục Kỳ Thần về phía mình.
Những lời định nói bỗng im bặt, vì vì vìở giây tiếp theo, lời nói nói nóibị nuốt nuốt nuốtvào trong môi răng. răng. răng.
Bởi vì Lục Kỳ Thần đột ngột ngột ngộtcúi người về phía trước, hôn lên đôi môi lạnh của cô.