Trong bóng đêm mờ mịt, người đàn đàn đànông tóc nâu nâu nâumắt xanh cuộn tròn tròn tròntrên mặt đất, đất, đất,ôm bụng, không ngừng rên rỉ như một một mộtcon sâu co quắp.
Ôn Dữu đứng nép sang một bên, bên, bên,tim đập thình thình thìnhthịch như trống trận.
Ngoại trừ việc sợ hãi mà vuốt ve cổ, cô không làm bất kỳ động tác nào khác, khác, khác,im im imlặng lặng lặngđứng đứng đứngnhìn.
Liền thấy Vân Thâm hình như vẫn chưa hết giận, giơ tay tay tay kéo cà cà càvạt, sải sải sảibước dài, khom lưng xách Noah Noah Noahđang nằm trên trên trênđất đất đấtlên, lại lại lạigiáng thêm hai hai haiquyền quyền quyền mạnh mẽ vào mặt mặt mặtanh anh anhta.
Chất liệu may âu âu âuphục phục phụcvốn vốn vốnthẳng thớm nay nhăn nhúm, cúc áo màu bạc ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, minh chứng cho cho chocái cái cáigọi gọi gọilà là là“côn đồ đồ đồđội lốt lốt lốtlịch lãm”. lãm”. lãm”.
Cho Cho Chođến khi Noah không còn sức lực nhúc nhúc nhúcnhích, Vân Thâm Thâm Thâmmới ném anh ta trở lại lại lạimặt đất, chán ghét phủi phủi tay áo, đứng thẳng dậy.
Anh lùi lại vài bước, không thấy Ôn Dữu, quay đầu tìm kiếm, gọi một người người ngườiở nơi xa xa xatới, hẳn là trợ lý đặc biệt đi theo.
Trợ Trợ Trợlý đưa cho Vân Thâm một tấm danh danh danhthiếp, Vân Thâm nhận lấy, liếc qua, ném nhẹ lên người Noah.
Mặc kệ đối phương có nghe hay hiểu hiểu hiểukhông, anh vẫn dùng tiếng Trung nói: “Đi bệnh viện, đồn đồn đồncông an đều đều đềutùy ý, có việc liên hệ luật sư của tôi.”
Dứt lời, Vân Thâm cuối cùng cùng cùngcũng liếc nhìn Ôn Dữu. Dữu. Dữu.
Ánh mắt anh vẫn còn còn cònmang theo lệ khí, dừng lại trên mặt cô một lát.
Thấy Thấy Thấy cô không bị thương gì, Vân Thâm khẽ thở thở thởphào, trầm giọng nói: “Còn không đi?”
Ôn Dữu khom lưng nhặt chiếc vòng vòng vòngtay rơi trên đất lúc ẩu đả, liếc liếc liếcnhìn người anh trai trai traiđang nằm liệt liệt liệttrên trên trênmặt mặt mặtđất, sắc mặt không không khônghề hề hềthương hại, ngược lại lại lạicó chút hả hê.
Cô không dám nhìn thẳng vào vào vàomắt Vân Thâm, Thâm, Thâm, im lặng đi theo sau sau sauanh, rời khỏi khu vực âm u, đi đi đivào vào vàocon đường mòn được ánh đèn vàng ấm áp bao bao baophủ.
Con đường này không không khôngphải đường đi đến sảnh sảnh sảnhtiệc, tiệc, tiệc,trợ lý đi đi đibên cạnh Vân Thâm, thấp giọng hỏi: “Triệu “Triệu “Triệu tổng đang đợi sếp,sếp không đi đi đigặp sao?”
“Lão “Lão “LãoVu đã tới rồi, anh anh anhấy đại diện diện diệncho tôi tôi tôi là được.” Vân Vân VânThâm nói nói nóivới trợ lý, “Cậu cũng cũng cũngđi dự tiệc đi, thay tôi xin lỗi lỗi lỗiTriệu tổng.”
Lão Vu tên là là làVu Hướng Dương, Dương, Dương,là là làCTO của Khoa Học Kỹ Thuật Ý Ý ÝĐộng, cũng là một trong trong trongnhững người sáng lập chủ chốt của công ty, quan hệ thân thiết thiết thiếtvới với vớiVân Thâm. Thâm. Thâm.
Trợ Trợ Trợlý lý lýgật đầu, đang đang đang định xoay người rời đi, Vân Thâm lại gọi gọi gọianh ta lại, ánh ánh ánhmắt liếc qua qua qua cô gái phía sau, sau, sau,nói: “Tiện thể nói với đại diện của của củaNgân Ngân NgânQuang Quang Quangmột tiếng.” tiếng.” tiếng.”
Ôn Dữu nghe vậy, dừng dừng dừngbước, dùng giọng nói hơi hơi hơikhàn khàn: “Tôi tự tự tựđi nói là được rồi.”
Vân Thâm: “Em chắc chứ?”
Ánh mắt anh rơi xuống cổ cô, nơi vết vết vết bầm tím vẫn chưa tan hết, Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữuhiểu ý, lắc đầu nói: “Thôi “Thôi “Thôivậy. Phiền mọi người.”
Trợ lý đi rồi, trong trong trongkhu vườn yên tĩnh chỉ chỉ chỉcòn còn cònlại Vân Thâm và Ôn Dữu.
Vân Vân VânThâm Thâm Thâmđi đi điphía phía phía trước, tốc độ không không không nhanh.
Ôn Dữu Dữu Dữugiẫm giày cao gót, đi theo sau anh anh anhhơn hơn hơnmột một mộtmét.
Bóng dáng anh cao lớn, đường nét sắc sắc sắcsảo, sảo, sảo,bước bước bướcđi vững vàng, toàn thân toát toát toátra vẻ bực bực bực bội khó hiểu.
Khi sắp đến đến đếnbãi đỗ xe, Ôn Dữu nhìn thấy thấy thấyanh khẽ nâng tay phải lên, khẽ xoay cổ tay, động tác có chút chút chútgượng gạo. gạo. gạo.
Chiếc xe Ôn Dữu ngồi hôm hôm hômnay là là làlần đầu tiên tiên tiêncô thấy, một chiếc Bentley màu màu màuxám xám xámđậm, trong trong trongngoài đều mới mới mớitinh, thoạt nhìn mới mới mớimua mua muakhông lâu. lâu. lâu.
Trên Trên Trênxe có tài tài tàixế, xế, xế,Ôn Dữu Dữu Dữuvà Vân Thâm ngồi ở ghế sau, một một một trái một phải, hồi lâu không nói chuyện. chuyện. chuyện.
Ôn Dữu xoa xoa xoa xoa cổ, cảm thấy thanh quản đã hoàn toàn hồi hồi hồiphục, mới cẩn thận thận thậnmở miệng: miệng: miệng: “Đàn anh,cảm ơn anh.”
Ngoài Ngoài Ngoàicửa sổ xe, ánh sáng đan đan đan xen, khuôn mặt góc cạnh của anh khi tỏ khi mờ, lông mày hơi rũ xuống, xuống, xuống,nhếch môi nói: “Gan em cũng lớn lớn lớnthật.”
Ôn Dữu: “Cách cửa sảnh sảnh sảnhtiệc chỉ hơn hơn hơnmười mét, em không ngờ ngờ ngờanh ta sẽ ra tay…” tay…” tay…”
Giọng Giọng Giọngcô càng nói càng càng càngnhỏ, cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, như như nhưlà nhận sai.
Vân Thâm nghĩ, trước kia chưa từng từng từngnghe Ôn Dữu nhắc tới người người người nhà nào khác ngoài ông ông ôngbà, còn còn còntưởng rằng rằng rằngcô không có người thân khác.
Thì ra còn có có có một người người ngườianh anh anhtrai trai trairuột.
Súc sinh như vậy, trách sao cô cô côchưa bao giờ nhắc tới.
Vân Thâm quay mặt nhìn cô, ánh ánh ánhmắt nặng nề, hỏi: “Hắn ta không không khôngphải lần đầu tiên đánh em em emđúng không?”
…
Ôn Dữu rũ mắt, bình tĩnh nói: “em quên rồi.”
Không muốn muốn muốn nhắc lại những những nhữngchuyện đó, một khắc cũng cũng cũngkhông muốn hồi tưởng.
Huống chi là trước mặt anh. anh. anh.
Trong Trong Trongxe im im imlặng hồi lâu, không khí cực cực cựckỳ chậm chạp, tiếng tiếng tiếnghô hấp và nhịp tim tim timnhỏ nhỏ nhỏbé bé bédần dần phóng đại, trở thành âm âm âmthanh chủ đạo.
Ôn Dữu khoanh tay trước ngực, nghiêng mặt mặt mặt đánh giá Vân Thâm: “Đàn anh, anh quay mặt bên kia cho em xem một chút.”
Vân Thâm mặc kệ kệ kệcô.
Ôn Dữu thản thản thảnnhiên nói: nói: nói: “Khóe môi môi môianh anh anhcó phải phải phảibị bị bị rách không?”
Cô nhớ rõ, vừa vừa vừarồi rồi rồikhi hai người đánh nhau, Noah có một quyền hình như như nhưđánh trúng má má mátrái của Vân Vân Vân Thâm.
Sau đó Vân Thâm vẫn luôn quay nửa mặt mặt mặtcòn lại về phía phía phíacô, thong dong đạm đạm đạmmạc, mạc, mạc, giống như không hề cảm thấy thấy thấyđau đớn đớn đớnvì vết vết vếtthương trên mặt. mặt. mặt.
Nửa Nửa Nửa giờ sau, hai người trở lại khu chung cư Ngự Cảnh Cảnh CảnhPhương Đông ở khu Đông Đông ĐôngCảng, xe chạy xuống tầng hầm.
Vân Vân VânThâm và Ôn Dữu Dữu Dữucùng nhau xuống xe, đi thang máy lên lên lênlầu. lầu. lầu.
Dựa vào vách vách váchtường kính trong trong trongthang máy, máy, máy,Ôn Dữu nhìn thấy khóe khóe khóemôi trái của Vân Thâm Thâm Thâmcó một vết vết vết bầm tím không lớn, máu tụ tụ tụ đã đóng vảy, vết thương thương thươngkhông nặng, nặng, nặng,chỉ là là làvì da anh trắng, nên vết vết vếtbầm bầm bầmcó vẻ rõ rõ rõràng hơn.
Thang máy đều đặn đi lên, Ôn Dữu Dữu Dữudựa lưng vào tường, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt mặt mặttrang điểm thanh tú của cô, cô, cô,đôi mắt màu lam nhạt nhạt nhạtkhông chớp mắt nhìn chằm chằm chằm chằmVân Thâm.
Vân Thâm Thâm Thâmmặt không biểu cảm nhìn vào khoảng không, khi cửa cửa cửathang máy mở ra, anh sải sải sảibước bước bướcra khỏi thang máy, đi thẳng đến đến đến cửa nhà, mở mở mởcửa cửa cửa đi vào.
Ôn Dữu giẫm giày cao gót, lộc cộc đuổi theo.
Vào đến đến đếnhuyền quan, cô nhanh nhẹn thay dép lê, lê, lê,bước nhanh trở về phòng, ôm ra hộp hộp hộpthuốc.
Vân Thâm cởi cởi cởiáo áo áovest, tùy tay vắt lên ghế ghế ghếsofa, sofa, sofa,cà cà càvạt cũng bị kéo kéo kéoxuống, ném ném némlên lên lên áo khoác.
Anh xoay xoay xoayngười đi vào phòng bếp, bếp, bếp, nhìn dáng vẻ hình như muốn lấy nước uống.
Vừa Vừa Vừađi, anh anh anhvừa vừa vừanâng tay tay tayphải lên, lên, lên,xoay xoay xoayxoay xoay xoayhai cái một cách không tự nhiên.
Ôn Ôn ÔnDữu thu thu thuhết hành động này vào vào vàomắt.
Trở lại phòng khách, Vân Thâm nhìn thấy cô gái ôm ôm ômhộp thuốc ngồi ngồi ngồitrên ghế sofa chờ anh, một chiếc váy dài màu lam, tà váy như như nhưsóng biển xòe ra, ngay ngay ngaycả nếp gấp cũng lười biếng dịu dàng.
Ánh Ánh Ánhđèn trong suốt chiếu vào vào vàongười cô, cô, cô,cổ áo áo áovuông kiểu kiểu kiểuPháp để lộ lộ lộmột mảng da thịt thịt thịttrắng như tuyết, phập phập phậpphồng hấp dẫn, lên trên nữa, chiếc cổ thon dài trắng nõn không tì tì tì vết, vết bầm tím tím tímđã đã đãhoàn hoàn hoàntoàn tan tan tanhết, không không khôngthấy thấy thấymột chút dấu dấu dấuvết nào.
Khó Khó Khócó thể tưởng tượng, chiếc cổ yếu ớt mà xinh xinh xinhđẹp như vậy, không lâu trước đây từng bị bị bị người bóp chặt trong tay, tàn nhẫn muốn làm làm làmcô nghẹt thở. thở. thở.
“Đàn anh, anh anh anhlại đây đây đâybôi bôi bôi chút thuốc đi.” đi.” đi.”Ôn Ôn Ôn Dữu vỗ vỗ vỗvỗ vỗ vỗ vị trí bên bên bêncạnh mình, “Dùng povidone và cao giảm đau đau đaulưu lưu lưuthông máu bôi một chút là được.”
Vân Thâm nhàn nhạt đi đi điqua, qua, qua,ngồi xuống.
Thuốc men Ôn Ôn ÔnDữu đã bày sẵn sẵn sẵntrên bàn,anh vươn vươn vươntay trái, lấy một cây tăm tăm tămbông, cực kỳ qua loa xử xử xửlý vết thương trên mặt.
Xung Xung Xungquanh không yên tĩnh, tĩnh, tĩnh, Ôn Dữu đã sớm bật TV, đang đang đangchiếu một bộ phim cổ trang trang trangvõ hiệp, hiệp, hiệp,nhân vật trong màn hình múa đao đao đaomúa múa múakiếm loảng loảng loảngxoảng, rất là náo nhiệt.
Bôi thuốc xong, Vân Thâm lười biếng dựa vào lưng lưng lưngghế sofa, tay trái cầm điện thoại, xem xem xemtin tức công việc.
Bộ dạng dạng dạngkhông coi ai ra gì, phảng phảng phảngphất như như nhưcoi coi coiÔn Dữu bên cạnh là không khí.
Ôn Dữu nhìn chằm chằm chằmchằm chằm chằm anh một một mộtlát, hỏi: “Đàn anh, tay phải anh không xử lý một chút sao?” sao?” sao?”
Vân Thâm ban đầu hình như không nghe nghe nghethấy.
Một lát lát látsau, anh nâng nâng nângmí mắt, như là mới phản ứng lại, thản nhiên nói: “Em không nói tôi tôi tôicũng không cảm thấy.” thấy.” thấy.”
Hẳn là là làvừa rồi rồi rồiđánh Noah quá dùng sức.
Liên Liên Liêntiếp giáng mấy quyền, quyền quyền quyềnnào cũng vào thịt, xương xương xương cốt va chạm, chạm, chạm,răng của Noah bị bị bịanh đánh rụng rụng rụngmấy cái, cổ tay của anh cũng cũng cũngvô tình bị thương, cho nên Ôn Dữu dọc đường đi nhìn nhìn nhìnthấy anh xoay khớp cổ tay rất nhiều lần, hơi cau mày, không không khôngquan sát cẩn cẩn cẩnthận thận thậnđều đều đềukhông không khôngphát hiện được.
Vết thương trên mặt mặt mặt dễ xử lý, cổ tay bị thương cần dán cao, Vân Thâm tự mình không làm được.
Ôn Dữu xích xích xíchlại gần anh một chút, trước tiên dùng khăn ướt khử khử khửtrùng lau lau lausạch cổ tay anh, anh, anh,sau đó xé miếng cao dán, quấn quanh khớp khớp khớp xương hơi sưng của anh, nhẹ nhàng dán lên.
Đầu ngón tay tay taycô hơi lạnh, chạm vào vào vào da thịt ấm ấm ấmáp của anh, giống như giọt mưa lạnh lẽo đầu đầu đầuxuân. xuân. xuân.
Hai người ở ở ởrất rất rấtgần, gần, gần,Ôn Ôn ÔnDữu cúi đầu, lòng bàn tay tay taythường xuyên lướt qua cánh tay tay taython thon thondài rắn chắc của anh.
Trán của cô cô côgần như dán vào cằm anh, khoảng khoảng khoảngcách biến biến biếnmất, tầm mắt mắt mắt Vân Thâm lại lần nữa rơi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.
So với nhìn từ từ từxa càng thêm tinh tinh tinhtế, giống như cành hoa hoa hoamềm mại mại mạiphủ phủ phủđầy tuyết.
Anh không nhịn được lại nghĩ tới hình ảnh không lâu trước trước trướcđây ở ngoài cửa sảnh tiệc, nhìn thấy Ôn Ôn ÔnDữu bị bị bịngười bóp cổ nhấc lên.
Một miếng cao dán rất rất rấtnhanh nhanh nhanhđã dán xong, Ôn Dữu buông cổ tay anh ra, ngẩng đầu, đối đối đốidiện diện diệnvới đôi mắt đen nhánh của anh.
Đáy mắt anh anh anhtựa hồ có có cóý táo bạo bốc bốc bốclên, giữa mày nhíu nhíu nhíulại, thoạt nhìn nhìn nhìncực kỳ không kiên nhẫn.
Ôn Dữu Dữu Dữukhông biết lại chọc giận anh ở chỗ nào.
Vân Thâm dời dời dờimắt, ngón trỏ đỡ huyệt thái thái tháidương, bất luận thế nào cũng không không khôngáp chế được sự bực bội trong lòng.
Không hiểu hiểu hiểumình mình mìnhbị bị bịlàm làm làmsao, ý định muốn muốn muốngi·ết người. người. người.
Có lẽ lẽ lẽlà gặp được người anh trai ruột cực kỳ không xứng chức, thậm chí có thể nói nói nóilà là làbiến thái độc ác, bởi vậy liên liên liêntưởng tưởng tưởng đến Vân Nhiêu, mới sinh ra ra ratâm tâm tâmtình bực bội như vậy.
Nhưng hình như không đơn giản là như như nhưvậy. vậy. vậy.Anh Anh Anhxưa xưa xưanay nay naykhông phải là là làngười giỏi suy suy suybụng bụng bụngta ra bụng người. người. người.
Giúp Vân Thâm dán cao xong, Ôn Dữu Dữu Dữuyên lặng lặng lặngxích ra xa một chút, ôm một cái gối gối gốiôm, tựa vào vào vàoghế ghế ghếsofa.
Ghế sofa sofa sofarất rộng, hai người ngồi mỗi người một một mộtbên, không ai ai ainói chuyện, cũng cũng cũng không ai rời đi.
Phim truyền hình hình hìnhđang đang đangchiếu cốt truyện truyện truyệnnhàm chán, Ôn Ôn ÔnDữu ban ban banđầu còn tỉnh táo, qua không không khônglâu, mệt mỏi chậm rãi leo lên mí mắt.
Trong nhà nhiệt nhiệt nhiệtđộ vừa vừa vừaphải, cô cô côcảm cảm cảmthấy an ổn chưa từng có, tựa như chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt bạt bạtmột ngày trở về cảng tránh gió, dần dần dỡ bỏ tất cả phòng phòng phòng bị, mặc cho cơn buồn ngủ ngủ ngủchiếm lĩnh đại não. não. não.
Ôn Dữu nghiêng đầu đầu đầudựa vào gối gối gốiôm, ngủ ngon lành.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng đẩy cánh tay tay taycô.
“Tỉnh “Tỉnh “Tỉnhtỉnh.”
Nghe thấy âm âm âmthanh, Ôn Dữu chậm rãi mở mở mở mắt ra.
Ánh Ánh Ánhđèn sáng ngời trong phòng khách không không khôngbiết từ khi nào đã tối đi, chỉ còn lại một ngọn đèn sàn màu màu màuvàng ấm áp, ánh đèn từ phía sau sau sauhắt lên, đem khuôn khuôn khuônmặt mặt mặttuấn tuấn tuấntú lạnh lùng của của củaanh chiếu đến ấm ấm ấmáp thâm trầm, phảng phất như chìm trong trong trong hoàng hôn.
Ôn Dữu hoảng hốt, giống như như nhưtrở lại mùa đông bảy năm trước, trên trên trênmột chuyến chuyến chuyếntàu tàu tàuchạy chạy chạyvề phương phương phươngnam.
Đó là ngày 1 tháng 1 năm 2016, ngày bà bà bànội nội nộicô cô cô qua đời. đời. đời.
Ôn Dữu sáng sáng sángsớm sớm sớmnhận được điện thoại, không đến đến đếngiữa giữa giữatrưa liền liền liềnchạy tới tới tới ga tàu hỏa.
Vé tàu là Vân Thâm Thâm Thâmở cửa sổ bán vé giúp giúp giúpcô cô cômua, Ôn Dữu mơ màng hồ đồ đồ đồnhận lấy, thời thời thờigian khởi hành chỉ còn còn cònhai mươi phút.
Bên ngoài nhà ga ga ga rất đông người, Ôn Ôn ÔnDữu gần như bị đám đông đẩy vào trong.
Cô Cô Côkhông không khôngnhớ rõ có tạm biệt Vân Thâm hay không, tinh thần thật sự quá kém, có thể đã đã đãquên tạm tạm tạmbiệt.
Cô không mang theo vali vali valihành hành hànhlý, lý, lý,chỉ chỉ chỉ đeo một chiếc ba lô, vào ga rất nhanh.
Đoàn tàu đã đã đãbắt đầu soát vé, Ôn Dữu nắm chặt chặt chặt vé tàu, cúi cúi cúiđầu xếp hàng, mặc cho nước nước nướcmắt không ngừng chảy chảy chảyxuống, thấm vào trong áo len cổ lọ, cổ đều bị ướt.
Chỗ ngồi của cô là A, cạnh cửa sổ.
Vị trí trí tríB, C đều có người ngồi, Ôn Ôn ÔnDữu chen chen chen vào chỗ chỗ chỗngồi của của củamình, đặt ba lô lên phía trước, kiệt sức ngồi xuống. xuống. xuống.
Ngoài cửa cửa cửasổ là sân ga u ám, ám, ám,người người qua lại. Ôn Dữu nhìn chằm chằm khuôn khuôn khuônmặt mặt mặtphản chiếu trên cửa sổ, hai mắt đỏ bừng, môi tái tái táinhợt, xấu xí như quỷ.
Trong đầu không tự giác giác giáchiện hiện hiệnlên cảnh tượng tối nay nay naytrở lại nhà cũ, trên đường bày hoa vĩnh sinh và quan tài thủy tinh, tinh, tinh,bà nội hiền lành nằm yên trong đó, đó, đó,vĩnh viễn viễn viễnsẽ không tỉnh lại…
“Xin lỗi.” lỗi.” lỗi.”
Một giọng giọng giọngnói quen quen quenthuộc đột nhiên cắt ngang ngang ngangsuy nghĩ nghĩ nghĩ của cô.
“Tôi có thể đổi chỗ với anh không?” Thiếu niên niên niêncao gầy hơi khom lưng, đưa vé tàu tàu tàucủa mình cho người đàn ông ngồi ở ghế ghế ghếB xem, xem, xem,“Tôi đến ga cuối, cuối, cuối,chỗ ngồi là toa 12, 12, 12,ghế 6F, 6F, 6F,cạnh cạnh cạnhcửa cửa cửasổ.”
Người đàn ông nghi hoặc hoặc hoặcnhìn anh, liền nghe thiếu niên niên niêngiải thích: thích: thích:“Em gái tôi ngồi cạnh cạnh cạnhanh.” anh.” anh.”
Ôn Ôn ÔnDữu ôm ba ba balô, lô, lô,kinh ngạc mở to miệng, khó có thể tin nhìn Vân Thâm đổi đổi đổichỗ với người bên cạnh, cạnh, cạnh, lưu loát ngồi xuống. xuống. xuống.
“Anh…” Ôn Ôn ÔnDữu xoa xoa đôi mắt khô khốc, “Sao anh anh anhlại lên đây?”
Vân Thâm điều chỉnh lưng ghế ghế ghếxuống thấp nhất, lười biếng biếng biếngdựa dựa dựa vào, thản nhiên nói: nói: nói:“Nhân viên bán vé nói còn thừa hai vé, tôi liền mua hết.”
Ôn Dữu: “Nhưng, hôm nay là là làthứ thứ thứba, anh không có tiết học học họcsao?” sao?” sao?”
“Xin nghỉ.” Vân Thâm như làm ảo thuật lấy ra một một mộtchiếc chiếc chiếccốc giấy, bên trong đựng nước nóng, đặt lên bàn bàn bànnhỏ của Ôn Ôn ÔnDữu, Dữu, Dữu,“Không liên quan đến em, trong nhà đột nhiên nhiên nhiêncó chút việc, việc, việc,cần cần cầnphải về một một mộtchuyến.”
Ôn Dữu hai tay ôm cốc giấy giấy giấynóng hổi, ngơ ngác nhìn anh: “Nhà anh có chuyện gì?”
“Nói “Nói “Nóiem cũng không hiểu.” Vân Thâm liếc Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữumột cái, nói, “Còn về việc việc việctại sao đổi chỗ, chỗ, chỗ, chủ yếu là thấy em ngốc nghếch như vậy, tự mình ngồi xe bảy tiếng rưỡi, trên đường bị bị bịlừa bán chắc cũng không biết.”
Ôn Dữu bị anh trào phúng, không cảm thấy tổn thương. Cô im im imlặng lặng lặnggật đầu, đầu, đầu,tâm tâm tâmtrạng bình bình bìnhthản hơn không ít.
Ly nước sôi này, này, này,Ôn Dữu không không không uống một ngụm, ngụm, ngụm,vẫn luôn nắm nắm nắmtrong lòng bàn bàn bàntay, để hơi ấm ấm ấmtheo theo theo da thịt, chậm rãi rãi rãi thấm vào trong cơ thể.
Trên đường cô vẫn thường xuyên xuyên xuyênkhóc, Vân Thâm không có cảm giác giác giáctồn tại cao, cao, cao, mặc kệ cô cô côphát tiết cảm xúc.
Một lúc sau, Ôn Dữu khóc mệt, mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô dựa dựa dựavào vào vàolưng ghế, đầu lắc lắc lắclư, cuối cùng cùng cùng không biết biết biếtđặt vào đâu, ngủ càng thêm an ổn.
Không biết qua bao lâu, lâu, lâu,có người dán vào tai đánh đánh đánhthức thức thứccô.
“Tỉnh tỉnh.”
Giọng nói nói nóitrầm thấp mát lạnh, làm Ôn Dữu khi khi khitỉnh tỉnh tỉnhlại, một chút chút chútcũng không hoảng hoảng hoảngsợ.
“Tỉnh tỉnh. Đừng ngủ ở đây.”
Ôn Dữu mở mắt ra, mới mới mới phát hiện mình vẫn vẫn vẫnluôn dựa vào vai Vân Thâm ngủ. ngủ. ngủ.
Mặt cô nháy mắt đỏ bừng, bừng, bừng,như lò xo bật thẳng dậy.
Vân Vân Vân Thâm biểu tình nhàn nhạt, không có có cóphản ứng gì lớn lớn lớnvới việc này.
“Em nhìn nhìn nhìnbên ngoài đi.” đi.” đi.”Anh chỉ ra ra rangoài cửa sổ.
Ôn Dữu theo theo theohướng đó đó đó nhìn lại, chỉ thấy hoàng hôn buông xuống trên đỉnh núi, ánh chiều tà rực rỡ, trời trời trờiquang mây tạnh.
Ánh vàng rực rỡ rỡ rỡ chiếu xuống đồng ruộng và ao hồ xa xa, toàn bộ thế giới như như nhưđược được đượcôm ấp trong ráng màu ấm ấm ấmáp, ngay cả trong xe cũng tràn ngập ánh ánh ánhvàng, không không không chỗ nào không không khôngphải phải phảilà là làmàu sắc tươi đẹp đẹp đẹpmà dịu dàng.
Ôn Dữu nhìn nhìn nhìnra ngoài cửa sổ, đồng thời cũng thấy trên cửa sổ xe, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bên cạnh.
Đôi mắt đen lạnh lẽo của anh, anh, anh,dường như cũng bị hoàng hôn nhuộm thành màu hồng hồng hồngvàng.
So với phong phong phongcảnh tráng lệ bên ngoài cửa sổ, càng khiến khiến khiếnngười người ngườita khắc cốt ghi tâm.
……
“Tỉnh tỉnh.”
“11 giờ rưỡi rồi.”
Ôn Dữu ngơ ngác nhìn đôi mắt Vân Thâm, Thâm, Thâm, từ con ngươi đen nhánh nhánh nhánhcủa anh, cô cô côthấy thấy thấyđược bóng bóng bóngdáng ấm ấm ấmáp như hoàng hôn của ngọn đèn sàn.
Cô hoàn hồn, giơ tay vỗ vỗ trán: “Sao em lại ngủ lâu như vậy…”
“Em “Em “Emgiỏi thật đấy.” Anh thẳng người dậy, từ trên cao nhìn nhìn nhìnxuống cô, trong mắt mang theo theo theomột tia trào trào tràophúng, “Không gọi em một tiếng, em có thể y như vậy, ngủ ngủ ngủở phòng phòng phòngkhách đến sáng mai mất.”
Ôn Dữu:……
Cô cúi đầu nhìn xuống người mình.
Thế nhưng nhưng nhưngvẫn còn mặc mặc mặc chiếc váy váy váydài dự dự dự tiệc.
Ôn Ôn ÔnDữu bỏ gối gối gốiôm xuống, lảo đảo đứng đứng đứngdậy, đi đi đitheo sau Vân Thâm, Thâm, Thâm,hướng về phía phòng ngủ.
Đi Đi Điđược vài vài vàibước, cô thoáng nhìn nhìn nhìnanh anh anhđang rũ tay phải xuống, dán dán dánmiếng cao dán, dán, dán,bỗng bỗng bỗngnhiên nhiên nhiêngọi gọi gọianh một tiếng: “Anh, tay anh thế nào nào nàorồi?”
Vân Thâm Thâm Thâmđã đã đãđi vào khu vực sinh hoạt, nghe thấy giọng giọng giọngnói của của của cô, chậm rãi xoay người, thản nhiên nhiên nhiên nói: “Chỉ “Chỉ “Chỉlà bị trật khớp thôi, có thể thể thểthế nào?”
Nghe giọng giọng giọngđiệu của anh, giống như cô ước gì tay anh bị đứt luôn vậy. vậy. vậy.
Ôn Dữu Dữu Dữulà thật lòng cảm kích anh, bởi vậy đối với thái độ độ độkhó chịu chịu chịucủa anh cũng mắt điếc tai ngơ, ôn hòa nói: “Tốt ạ. ạ. ạ.Nếu anh có yêu cầu gì, cứ gọi em giúp đỡ.”
Giọng nói vừa dứt.
Vân Thâm đứng yên yên yênbất động, từ từ từ từgật gật gậtđầu, làm như cảm thấy lời cô nói nói nóirất có lý.
Một lát sau.
Anh đứng yên trước cửa phòng ngủ, ngủ, ngủ,xoay xoay cánh cánh cánhtay bị thương, khẽ “Tê” “Tê” “Tê”một tiếng: tiếng: tiếng:“Nói như như nhưvậy, tay phải hình như như như đúng là không cử động được.”
Anh dựa vào khung khung khungcửa, thong thong thongdong nói với với với cô: “Đang chuẩn bị bị bịđi đi đi tắm.”
Dừng một chút, “Em giúp tôi một một một chút nhé?” nhé?” nhé?”