Chương 39 – Bao lì xì

Video kết kết kếtthúc, chưa đến hai mươi phút, Ôn Dữu nhận được tin nhắn của Vân Thâm, nói anh đã đã đãđến trước cửa nhà cô.

TV trong trong trongphòng phòng phòngkhách đang mở, Ôn Dữu xỏ xỏ xỏ đôi ủng đi tuyết chạy ra huyền quan, mơ hồ nghe thấy dự báo thời tiết tiết tiếtnói, nói, nói,Dung Thành Thành Thànhnăm nay nay naytrước và sau Tết có khả khả khảnăng sẽ có mưa tuyết. tuyết. tuyết.

Bên Bên Bênngoài ngoài ngoàiâm u buông xuống, không không khôngkhí ẩm ướt lạnh lẽo, Ôn Dữu Dữu Dữuthở ra một làn khói trắng, chậm rãi mở mở mởcổng, đi ra ngoài.

“Gâu!”

Tiếng chó sủa từ từ từbên cạnh truyền truyền truyềnđến, Bánh Trôi nhận nhận nhậnra ra raÔn Dữu, vừa thấy cô liền liền liềnvẫy đuôi, làm làm làmbộ bộ bộmuốn xông về phía trước.

Vân Vân VânThâm túm túm túmdây xích, không cho cho chonó nhào nhào nhàolên.

Anh mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản, phẳng phẳng phẳngphiu, một một mộttay dắt chó, một tay đút túi, đứng trước ánh đèn tường vàng vàng vàngấm, dáng người cao ráo đổ bóng dài thẳng thẳng thẳng tắp, từ dưới chân kéo dài đến bức tường đối diện.

Ôn Dữu nhớ rõ, rõ, rõ,lần trước anh đến nhà nhà nhàcô, vẫn là lànăm 2016 khi khi khibà nội cô qu·a đ·ời.

Vân Thâm Thâm Thâm đưa từ Bắc Bắc BắcThành về tận nhà, cùng cùng cùngcô đến nhà tang tang tanglễ tế bái.

Thoáng cái đã tám năm trôi qua.

Vừa Vừa Vừarồi video quay không rõ, mãi đến lúc này, Ôn Dữu Dữu Dữumới thấy trên mặt anh dán dán dánmột miếng băng keo cá cánhân nhân nhânmỏng, tóc như là sau sau saukhi gội gội gộiđầu chỉ dùng khăn khăn khănlông lau qua loa, thoạt nhìn bù bù bùxù, hơi hơi hơihỗn hỗn hỗnđộn, lại lộ ra ra ravài phần khí chất thiếu niên. niên. niên.

Giống Giống Giốngnhư dáng vẻ hồi hồi hồicòn đi học, học, học,đẹp đẹp đẹptrai một cách tùy tùy tùyý, lại tràn đầy đầy đầysức sống.

Ôn Ôn ÔnDữu ngẩn ngẩn ngẩnra, khóe môi không kìm được cong lên.

Bánh Trôi cào cào đất, thoạt nhìn rất rất rấtsốt ruột, ruột, ruột,Vân Thâm cuối cùng cũng nới lỏng lỏng lỏngdây dây dâyxích, dắt nó đi đi đivề phía Ôn Dữu.

Cún con con conchạy rất rất rấtnhanh, nhanh, nhanh,kéo dây xích xích xíchdài nhất, vừa đủ để nó vọt tới trước mặt mặt mặtÔn Dữu, nhấc chân chân chântrước lên hưng hưng hưngphấn muốn nhào vào người.

Móng vuốt vuốt vuốt còn chưa chạm vào Ôn Dữu, Vân Thâm liền túm chặt dây xích kéo kéo kéonó trở lại mặt đất, dùng giọng cực thấp hừ hừ hừlạnh một tiếng: “Đến lượt lượt lượtmày chắc?”

Bánh Trôi Trôi Trôiủy khuất “ư “ư “ư ử” một tiếng, không dám dám dámlỗ mãng, ngoan ngoan ngoanngoãn ngồi ngồi ngồixuống xuống xuốngđất. đất. đất.

Nhào người là thói quen xấu, xấu, xấu,nó trước trước trướckia kia kiathường xuyên bị mắng, mắng, mắng,bản thân cũng biết biết biếtmình sai. sai. sai.

“Bánh Trôi ngoan.” Ôn Dữu cong cong conglưng xoa xoa xoađầu nó, cảm giác mềm mại mượt mà, lớp lông nhung trắng tuyết dày dặn tỏa ra mùi thơm sữa tắm nhàn nhàn nhànnhạt, hẳn là là làhai ngày trước mới tắm xong.

Xoa đầu một lúc, Ôn Dữu chưa đã thèm, dứt khoát khoát khoátngồi xổm xổm xổmxuống ôm ôm ômcún con vuốt ve.

Bánh Trôi thoải mái đến đến đếnmức rên rỉ làm nũng, đầu chui vào lòng Ôn Dữu, Dữu, Dữu,Ôn Dữu thuận thế ôm lấy cổ nó, hai tay xoa tới xoa lui lui lui trong lớp lông dày dày dày như chiếc khăn khăn khănquàng quàng quàngcổ cổ cổcủa nó.

“Cục cưng thơm thơm thơmquá quá quáđi.” Giọng Ôn Dữu lộ ra vẻ hưng phấn, thậm chí có chút biến thái, “ôm ôm hôn hôn hôn hôn, muốn cắn cắn cắnmày một miếng quá đi.”

Vân Thâm:……

Năm phút trôi qua.

“Khụ khụ.” Người đàn ông đứng bên cạnh hắng giọng, giọng nói nói nóilộ ra chút chút chútkhông kiên nhẫn.

Ôn Dữu lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn còn còncó một người.

Cô lưu luyến luyến luyếnđứng đứng đứngdậy, phủi phủi phủi phủilông chó trên người, người, người, vốn định hỏi Vân Thâm Thâm Thâmcó muốn dắt cún con con convào nhà cô ngồi không, nghĩ lại, những món món mónđồ cổ trong nhà cô không chịu nổi cún con con connghịch ngợm, đành chuyển chuyển chuyểnhướng, hỏi: hỏi: hỏi:“Anh, “Anh, “Anh,đi dạo quanh đây nhé?”

Vân Thâm gật đầu. đầu. đầu.

Hai người một một mộtchó sóng vai đi ra đầu ngõ, ngõ, ngõ,Ôn Ôn ÔnDữu nhìn nhìn nhìn trái nhìn phải, phải, phải,nói: nói: nói:“Để em nghĩ xem đi đâu dạo thì tốt.”

“Đi về phía đối diện đi, bên bên bênkia có một công viên nhỏ.” Vân Vân VânThâm nói, “Tôi khá khá kháquen thuộc khu này.”

Ôn Dữu theo bản năng hỏi: “Tại sao ạ?”

Vân Thâm nhàn nhàn nhànnhạt nói: nói: nói:“Hồi “Hồi “Hồinhỏ nhà tôi tôi tôimở tiệm ăn ăn ăn ở ởgần gần gầnđây.”

Hai người vừa lúc đi đến ven ven venđường, đường, đường, Vân Thâm quan sát tình hình giao thông, dắt dắt dắt chó nhanh chóng đi qua, Ôn Ôn ÔnDữu đi theo sau anh, khẽ hít một hơi khí lạnh, bàn bàn bàntay đút trong túi không khỏi siết chặt.

Qua Qua Quađường, đường, đường,Vân Thâm Thâm Thâmthả chậm bước chân, tiếp tiếp tiếptục nói với Ôn Dữu: “Gần đây có con đường Đông Nhị, em biết không?”

Ôn Ôn ÔnDữu chậm rãi rãi rãiđáp: “Biết ạ.”

Vân Thâm: “Nhà tôi trước kia mở cửa hàng ở đó.” đó.” đó.”

Trong lòng Ôn Dữu Dữu Dữukhông không khôngnhịn được nghĩ: Lời này anh đã nói với em một một mộtlần lần lầnvào mười chín năm trước rồi. rồi. rồi.

Rẽ một khúc cua liền tiến tiến tiếnvào vào vàocông viên nhỏ, ánh ánh ánhđèn đường so le hắt hắt hắt xuống từng vầng sáng, tay Ôn Dữu càng siết chặt hơn, đầu ngón tay hơi lạnh, lời lời lờinói ra cũng mang mang mangtheo chút run rẩy rẩy rẩykhó phát phát pháthiện:

“Anh, hồi em học tiểu học, gần đây có một một mộtđám trẻ con, rất phiền, ngày nào cũng cũng cũngkết bè kết phái bắt nạt người khác, khác, khác,anh có biết biết biếtkhông?”

“Có sao?” sao?” sao?”Vân Vân VânThâm Thâm Thâmchớp mắt, suy nghĩ nghĩ nghĩ một lúc lúc lúcmới mới mớinói, “Hình như là có có cómột đám nhóc con như như nhưvậy, thường thường thườngxuyên xuyên xuyênngồi xổm ven đường lấy đá ném người khác.”

Ôn Dữu: “Anh còn nhớ… trước kia bọn chúng ném ai ai ai không?”

Vân Thâm Thâm Thâmnhếch môi: “Bọn chúng chúng chúng ném nhiều người. Tôi đã đã đãdạy dỗ bọn bọn bọnchúng chúng chúngrất rất rấtnhiều lần.”

……

Ôn Dữu thở phào một hơi.

Thì ra anh đã đã đãdạy dỗ bọn chúng rất nhiều lần, mà cô chỉ là một trong số đó, đó, đó,người mà mà màanh tiện tay cứu cứu cứugiúp, trong mắt mắt mắtanh anh anh không có cógiới giới giớitính, không có cótên, không có diện mạo, là ai ai aicũng được.

Anh quả nhiên là.

Một Một Mộtchút chút chútcũng không nhớ đến cô.

Không Không Không biết sao, sau khi suy suy suynghĩ cẩn thận điểm điểm điểmnày, Ôn Dữu Dữu Dữukhông không khônghề đau khổ, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tuy rằng rằng rằnganh không nhớ, nhưng nhưng nhưngmười chín năm trôi trôi trôiqua, bây giờ giờ giờ còn có thể cùng anh anh anhsóng vai vai vaiđi đi đitrên con đường nhỏ nhỏ nhỏquen thuộc thời thơ ấu, cô thật sự rất vui, rất cảm cảm cảmtạ vận mệnh mệnh mệnhđã ưu ưu ưuái.

Người đàn ông tản bộ trên con đường lát lát látđá cuội, liếc mắt nhìn cô gái bên bên bêncạnh, thản nhiên nói: “Cười ngốc ngốc ngốccái gì?” gì?” gì?”

Ôn Dữu Dữu Dữu“A” một tiếng, tiếng, tiếng,đút tay vào túi đi lên trước một bước, nghiêng người nhìn anh, anh, anh,cười cong cong đôi mắt: mắt: mắt:“Vì sắp đến Tết rồi!”

Phía trước là một bãi cỏ cỏ cỏrộng, hôm nay thời tiết không tốt, công công côngviên viên viênkhông không không có cóngười, Vân Thâm liền tháo dây xích, xích, xích, để Bánh Trôi Trôi Trôitự do chạy nhảy trên cỏ. cỏ. cỏ.

Hai người dừng lại trước một hành lang dài, trên đỉnh đầu là giàn hoa tử tử tửđằng, cành khô trơ trơ trơtrụi mọc ra rất nhiều mầm mầm mầmnon nhỏ xíu, giống như đuôi động động độngvật vật vậtxù lông, đan xen rủ rủ rủxuống từ trên cao.

Vân Thâm: “Ăn Tết có gì vui?”

Dù sao anh cũng rất phiền, phiền, phiền,về nhà chưa đến nửa ngày, mẹ mẹ mẹanh anh anhđã nói với anh không dưới mười lần “Con qua qua quatuổi này là 31 tuổi mụ rồi đấy”, đấy”, đấy”,không biết biết biếtlà ám chỉ cái gì. gì. gì.

Ôn Dữu nghĩ nghĩ, cũng không nói ra ra rađược lý lý lý do: “Dù sao… sao… sao…ăn Tết cái gì cũng vui.” vui.” vui.”

Vân Thâm: “Thích nhận lì xì à?”

Vừa nói xong anh liền ý thức được mình nói nói nóisai. Bên cạnh Ôn Dữu làm gì có người lớn nào cho cô lì xì.

Ôn Ôn ÔnDữu cười cười, cười, cười,không nói gì, gì, gì,không không khônggian gian gianyên tĩnh một lát, nghe thấy Vân Thâm thản nhiên nói: “Anh trai cho em lì xì.”

“Oa.” Ôn Dữu xoa xoa tay, đôi mắt sáng lên, hai hai hailòng bàn tay trắng nõn mở ra trước mặt Vân Thâm, chụm lại đưa về phía anh. anh. anh.

Một bộ bộ bộdáng xin xỏ.

Vân Thâm liếc nhìn cô, bất giác giác giáclùi về sau sau saumột bước. bước. bước.

Anh đã đã đãchuẩn bị bị bịquà năm mới mới mớicho Ôn Dữu, nhưng tối nay ra ngoài ngoài ngoàivội vàng, anh không mang theo bên người. người. người.

Ôn Dữu vẫn xòe xòe xòehai hai haitay trước mặt mặt mặtanh, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh.

Một Một Mộtcơn gió lạnh thổi thổi thổi qua, Vân Thâm lại cảm thấy thấy thấyoi bức một cách kỳ lạ.

Ánh mắt anh rũ xuống, lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô gái, dừng lại trên lòng lòng lòngbàn tay cô một chút.

Như là không không khôngmuốn thấy cô cô cô thất vọng, Vân Thâm khẽ nuốt nước nước nướcbọt, hơi nghiêng người, nâng nâng nângtay phải cho vào vào vàotúi áo áo áokhoác, phảng phảng phảngphất như muốn lấy ra thứ gì đó cho cô.

Trong túi túi túiđến một mảnh giấy cũng không có.

Vân Thâm nhớ rõ mình ít ít ítnhất nhất nhấtcũng mang mang mangtheo chìa khóa xe, đáng tiếc cũng không ở trong túi túi túinày. này. này.

Người đàn ông đứng đứng đứngim, tay tay tayđút trong túi, thoạt thoạt thoạtnhìn như như nhưchỉ là là làtay lạnh, cho vào rồi không không khôngđịnh lấy ra.

Ôn Ôn ÔnDữu đợi một một mộtlúc, lúc, lúc,trong lòng tuy có chút mong đợi, nhưng nhưng nhưng cũng không quá để ý.

Dù sao hôm nay vẫn chưa chính thức là là làTết.

Cô đang đang đang định rút tay về, đột nhiên nhiên nhiênthấy khuỷu tay Vân Vân VânThâm động đậy.

chớp mắt, liền thấy thấy thấyVân Thâm chậm rãi rút rút rúttay tay tayphải phải phảira ra rakhỏi túi.

Trong Trong Trong tay không có gì cả.

Sau đó.

Mặt anh nghiêng đi một một mộtchút, ánh ánh ánhđèn đèn đènđường chiếu chiếu chiếu rọi đường nét sắc sảo trên trên trênkhuôn mặt mặt mặtanh, bóng đổ đổ đổdưới dưới dướihàng hàng hàngmi rõ ràng ràng ràngtừng sợi, ánh mắt đen nhánh của anh theo hàng hàng hàngmi mi midài rũ xuống, cùng với bàn bàn bàn tay phải ấm áp kia, nhẹ nhẹ nhẹnhàng nhàng nhàngđặt lên hai lòng bàn tay Ôn Dữu.

Anh đem tay mình, giao giao giaocho cô. cô. cô.

Lông mi Ôn Dữu Dữu Dữurun rẩy, đầu ngón ngón ngóntay không khống chế được hơi cong lên, nhìn bàn tay phải trắng nõn thon dài, dài, dài,khớp xương rõ ràng đặt trên tay cô, mang theo cảm giác giác giácấm ấm ấmáp khô ráo, ráo, ráo,lập tức làm làm làmnóng lòng bàn tay tay taycô. cô. cô.

Tim Tim Tim Ôn Dữu đập nhanh hơn, theo bản bản bảnnăng rụt tay lại.

mắt Vân Thâm giật giật, giật, giật,tay phải đuổi theo, bàn tay to rộng trực trực trựctiếp nắm lấy hai tay cô. cô. cô.

Không cho cho cho cô côrút lui như vậy. vậy. vậy.

Ngón tay anh cong lại, nắm nắm nắmlấy tay tay taycô không không khôngnặng không không khôngnhẹ.

Ôn Dữu gần như cảm thấy có dòng điện từ lòng bàn tay xẹt qua, truyền thẳng đến tim. Cô mấp máy môi, sắc mặt ửng hồng, hồng, hồng,ánh mắt cẩn thận hướng lên, lưu luyến trên mặt anh, xác nhận anh hiện tại tại tại rất tỉnh táo, chứ không phải như như như lần trước ở trong xe, trong lúc mơ mơmàng vô thức thức thứcnắm lấy ngón tay cô.

Hai người lòng bàn tay tay taychạm nhau, chỉ chỉ chỉtrong nháy nháy nháymắt, lại bị vô vô vôsố suy nghĩ hỗn loạn kéo dài vô vô vôtận. tận. tận.

Vân Thâm cũng không biết phải nói gì, gì, gì,chỉ là là làđầu óc nóng nóng nónglên, theo bản năng làm như vậy. vậy. vậy.

Cũng không suy xét cô có phản phản phảncảm hay không.

Có lẽ lẽ lẽsẽ có.

Một Một Mộttiếng chuông điện thoại đột ngột vang vang vanglên, phá phá phávỡ vỡ vỡsự yên tĩnh ngắn ngủi.

Vân Thâm lập tức buông tay, móc móc mócđiện điện điệnthoại ra ra ratừ từ từ trong túi bên trái, quay người đi nghe điện thoại.

Ôn Dữu buông thõng cánh tay, tay, tay, cũng xoay người, nhẹ nhàng hít thở vài hơi, hai tay siết siết siếtchặt chặt chặtđút vào túi, đầu ngón tay bấu bấu bấuvào lòng bàn bàn bàn tay, từng từng từngchút từng chút véo vào, cho đến khi cảm nhận được chút đau đớn.

“Anh đang…” đang…” đang…”Giọng nam lười biếng vang lên, “Ở chỗ siêu thị Vĩnh Huy.”

“Sao “Sao “Sao anh lại chạy đến đó?” Vân Nhiêu oán trách nói, nói, nói,“Không phải phải phảiđã nói cùng đi bờ sông sao? Bọn em đi trên trên trênđường lát đá hơn nửa vòng, vẫn vẫn vẫnluôn tìm anh.”

Vân Vân VânThâm: “À, anh quên mất.” mất.” mất.”

“…” “…” “…”Vân Nhiêu thật sự sự sựcạn lời, “Anh “Anh “Anhmau mang Bánh Trôi về cho em, em, em, nó nómới tắm xong, lát nữa nữa nữachạy lung tung tung tunglại bẩn.”

Vân Thâm nghe vậy, quay đầu liếc nhìn chú chó ngốc đang lăn lộn điên điên điêncuồng cuồng cuồngtrên bãi cỏ, dính đầy đầy đầycỏ cỏ cỏ bùn đất bên cạnh. cạnh. cạnh.

Mí mắt anh giật giật, ngữ khí vẫn không không không chút để ý: “Biết rồi. Đợi anh ở đó hai mươi phút.”

Vân Nhiêu: “Lâu vậy? Từ siêu thị thị thịđi về đây nhiều nhất nhất nhấtmười mười mườiphút.”

Vân Thâm lười biếng nói: “Anh “Anh “Anhkhông không khôngnhớ rõ đường, đường, đường,ở đây hình như không phải siêu siêu siêuthị?”

“…” “…” “…”

Ngắt điện thoại, Vân Thâm thu điện điện điện thoại lại, gọi cún con đến, đến, đến,vẻ mặt ghét bỏ giúp nó nóvỗ vỗ vỗsạch sạch sạchđồ đồ đồbẩn trên người.

Buộc xong dây xích, anh anh anhđứng thẳng dậy, dậy, dậy,nhìn nhìn nhìn Ôn Dữu Dữu Dữuđứng im lặng trước mặt.

Mặt cô cô côrất đỏ, biểu biểu biểucảm thoạt nhìn vẫn bình bình bìnhtĩnh, không có dấu hiệu tức giận giận giận ràng. ràng. ràng.

“Tôi phải phải phảiđi rồi.” rồi.” rồi.”Vân Thâm nhìn cô, hơi giải thích, “Vừa “Vừa “Vừarồi, chỉ là muốn đập tay với em em emthôi.” thôi.” thôi.”

Ôn Dữu Dữu Dữunhỏ giọng nói: “Nào “Nào “Nàocó ai đập tay như vậy.”

“Đúng “Đúng “Đúnglà không không không giống.” Vân Thâm thong thong thongthả thả thảung dung dung dungnói, nói, nói, “Cho nên, phiền em cố gắng một chút, tưởng tượng theo hướng đập tay nhé.”

Ôn Dữu: “…” “…” “…”

Vân Thâm: “Đương nhiên, nếu em em emkhông giận, tưởng tưởng tưởngtượng theo hướng khác khác kháccũng được.” được.” được.”

Ôn Dữu đã tưởng tượng theo hướng hướng hướngkhác rồi.

Không thu lại được.

Hôm nay anh biểu hiện hiện hiệnquá quá quá rõ rõràng, ràng, ràng,Ôn Dữu cảm nhận rất rõ, ràng đến mức, cô cảm cảm cảmthấy thấy thấymình lúc lúc lúcnày này nàyhẳn hẳn hẳnlà không thể hiểu hiểu hiểulầm.

Ôn Dữu hít sâu sâu sâumột hơi, cố gắng trấn trấn trấntĩnh nói: “Em “Em “Emkhông tưởng tưởng tưởngtượng tượng tượngđược.”

“Vậy thì từ từ tưởng tượng.” Vân Thâm nói nói nóixong, liếc mắt nhìn chú cún đang nhảy nhót nhót nhótbên cạnh, thở dài, dài, dài,“Tôi thật sự phải đi rồi.”

“Còn về quà quà quànăm mới.” Anh chậm chậm chậmrãi nói, “Hôm nay không mang theo, theo, theo,hôm khác tôi đưa cho cho choem.”

Trải lòng