Tác giả: Hạch Đào

Tình trạng: Đang edit

Số chương: 102 chương

Editor: Trạm 520

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Gương vỡ lại lành , Đô thị tình duyên , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Couple: Lương Tư, Thanh Trạch

Giới thiệu truyện:

“Dự báo thời tiết nói, hôm nay Paris có mưa.” —— Mật mã tình yêu của em và anh.

  • Sự giằng co cực độ x sức hút mãnh liệt lẫn nhau.
  • Quý công tử ôn nhu, si tình x Cô nàng lạnh lùng, điềm tĩnh, chỉ nũng nịu với nam chính nhưng không hề hay biết

【Văn án ngắn】

Thanh Trạch và Lương Tư giận dỗi, anh muốn Lương Tư phải tốt với anh hơn nữa.

Giận thì giận, nhưng Lương Tư lại không cần anh nữa, còn tính tìm người mới.

Lương Tư: “Hy vọng sau này Thanh Trạch mỗi ngày đều vui vẻ, công việc thuận lợi, hôn nhân hạnh phúc.”

Thanh Trạch: “Còn giận nữa, tôi là cún!”

【Văn án dài】

Trong mắt bạn bè, Lương Tư và Thanh Trạch là hai đóa hoa “lạnh lùng” khó với, hai người sớm muộn gì cũng yêu nhau, và sớm muộn gì cũng “toang”.

Ngày họ ở bên nhau, bầu trời Paris ngập tràn sắc hồng.

Thanh Trạch hỏi: “Vậy cô giáo Lương có muốn thử với anh không?”

Lương Tư nghĩ, nếu cô đồng ý, thì cả đời này, cô sẽ phải cô đơn một mình.

Cô kiễng chân hôn anh, “Muốn”

Năm đó, họ đã có một cuộc tình vô cùng ngọt ngào, kín đáo trước mặt người khác thì kiềm chế ân ái, sau lưng lại lãng mạn và cuồng nhiệt.

Bạn bè đều cho rằng Thanh Trạch là chàng công tử thanh cao, không bao giờ nổi giận, luôn thiên vị Lương Tư.

Họ cũng nghĩ rằng Lương Tư, người luôn điềm tĩnh, tự chủ, đã sa vào vòng tay của Thanh Trạch, không bao giờ rời xa.

Ngày chia tay, Thanh Trạch bình tĩnh nói:

“Trong mối quan hệ này, anh đã dốc hết một trăm phần trăm chân thành, nhưng Lương Tư, em đã cho anh được bao nhiêu thật lòng?”

Lương Tư mặc kệ mưa gió, mở cửa xe, không hề ngoảnh lại.

Ba năm sau, gặp lại ở trong nước.

“Đã lâu không gặp, cô giáo Lương.”

Giọng Thanh Trạch ôn hòa, vẻ mặt lạnh nhạt, đó là thái độ quen thuộc của anh khi đối xử với người lạ.

Chào hỏi xong, anh không hề liếc nhìn Lương Tư thêm một cái.

Cô mặc chiếc váy mà anh từng khen là rất đẹp, đứng bên cạnh anh cả buổi chiều, giống như một trò cười.

Sau đó, Lương Tư được giáo sư giới thiệu, làm quen với một đồng nghiệp nam khoa Toán.

Lại sau đó nữa, đồng nghiệp nam kia cùng bạn học đại học của anh ta, là Thanh Trạch cùng nhau thảo luận, làm thế nào để tỏ tình với cô giáo Lương.

Thanh Trạch không nói một lời, nụ cười trên mặt nhạt nhẽo, không hề để ý.

Nhưng vừa quay đầu, anh đã lái xe đến dưới lầu nhà Lương Tư, cẩn thận bấm dãy số điện thoại đã thuộc nằm lòng.

Lương Tư gật đầu, “Nói xong rồi phải không? Vậy anh có thể đi rồi, sau này đừng đến nữa.”

Thanh Trạch im lặng hồi lâu.

Trong gió đêm, Lương Tư nghe thấy một giọng nói khàn khàn, còn mang theo chút tủi thân:

“Sao em lại có thể không cần anh chứ…”

Mục Lục: