Chương 63 – Mắng chửi người

Tối thứ Tư, Lương Tư tắm rửa xong, nằm trên chiếc chiếc chiếcgiường nhỏ của của củamình, gọi điện thoại cho Thanh Trạch.

nhẩm nhẩm nhẩmtính sơ sơ sơ qua, hôm nay cô đứng từ từ từ8 giờ rưỡi sáng đến đến đến6 giờ rưỡi chiều, giữa trưa có ngồi ngồi ngồi xuống ăn cơm nghỉ nghỉ nghỉngơi nửa tiếng, nhưng trên đường về về vềtàu điện ngầm lại lại lạiphải phải phảiđứng thêm một tiếng rưỡi nữa.

Kiệt sức.

“Phiên dịch thế nào nào nàorồi? Không làm khó cô giáo Lương chứ?” Thanh Trạch ở đầu đầu đầudây dây dây bên kia hỏi. hỏi. hỏi.

“Không có, có, có, mọi thứ đều ổn,” Lương Tư nhắm mắt nói, “Chỉ “Chỉ “Chỉlà hơi mệt một chút.”

“Vậy tối mai anh đến đón em tan làm, làm, làm, mời cô giáo Lương ăn ăn ănngon.” ngon.” ngon.”

“Được, ngày mai hội chợ 5 giờ rưỡi đóng đóng đóngcửa, em chắc chắc chắcphải giúp giúp giúpông chủ sắp xếp lại kính mắt, chắc 7 giờ là xong.”

“Vậy anh sẽ đến lúc 7 giờ, muốn ăn ăn ăn nào?”

“Lẩu.”

Nói chuyện điện thoại xong, Lương Tư thở dài dài dài một tiếng, vươn vai.

Mọi thứ cũng ổn gì chứ.

Chẳng có gì ổn ổn ổncả.

Trong mắt mắt mắtTề tổng, tổng, tổng,người có bằng cấp chỉ tốt nghiệp tiểu học nhưng hiện hiện hiệntại thu nhập hàng trăm vạn, vạn, vạn,thì thì thìLương Tư, một “nữ tiến sĩ” không tiền, chỉ có thể bị ông ta lên mặt, mỹ miều miều miềugọi là là là“giao lưu lưu lưuvới tiến sĩ”.

Suốt ba ngày, Lương Tư khi khách hàng thì làm làm làmphiên dịch, bưng trà rót nước, giới thiệu sản phẩm, khi không khách thì thì thìlau kính mắt, nghe nghe ngheTề tổng truyền truyền truyềnthụ kinh kinh kinhnghiệm sống đầy nhiệt huyết huyết huyếtcủa ông ta, lại lại lạithường xuyên bị ông ta ta tatrêu chọc một một mộtcách hài hước:

“Tiểu Lương, cô học đến đến đếntiến sĩ rồi, rồi, rồi,sao không đeo đeo đeokính?” kính?” kính?”

“Người ta nói tiến tiến tiếnsĩ thì không có tóc, tóc, tóc,tôi thấy tóc cô côcòn còn còn rất nhiều nhiều nhiều nha.”

“Một bộ kính mắt tốn bao nhiêu tiền? tiền? tiền? Cô Côkhông phải tiến tiến tiến sĩ sĩ văn học sao? Sao Sao Saongày nào cũng tiền tiền tiền, tục tĩu.”

Hoặc Hoặc Hoặclà từ từ từchuyện của người quen quen quendẫn đến đến đếnquan điểm điểm điểmdạy dạy dạycon của mình:

“Tôi quen một đôi vợ chồng, giàu có có cóvô cùng, cùng, cùng,hai người họ ăn cơm ở một nhà hàng Michelin ở ởParis, vừa vừa vừara khỏi cửa, đồng hồ đã bị bị bịcướp, cướp, cướp, đó là làđồng hồ Richard Mille, Richard Mille chắc cô cô cônghe qua rồi chứ? Hai cái cái cáiđồng hồ đó, giá cũng phải gần 100 vạn, cứ thế mà mất, căn bản không tìm tìm tìm lại được.”

“Tôi có một đứa con trai, nhưng tôi nói cho biết, biết, biết, nếu tôi tôi tôicó con gái, tôi tuyệt đối sẽ không cho nó ra nước ngoài, tốt tốt tốtnhất là đừng ra khỏi tỉnh, tỉnh, tỉnh,đặc biệt là châu Âu, đường xá xáquá hỗn loạn, con gái có những những nhữngthứ mà bao nhiêu tiền cũng không đổi lại lại lạiđược.”

Lương Tư rất muốn hỏi ông ta, nếu nếu nếucon gái có có cónhững thứ mà bao bao baonhiêu tiền cũng không đổi lại được, vậy tại sao khi ông ta đi đi điTây Ban Ban BanNha gặp gặp gặpkhách hàng hàng hàngcòn muốn đi tìm gá·i gọ·i, “chơi đùa với mỹ nữ ngoại ngoại ngoại quốc”.

Nhưng cô không hỏi, hỏi, hỏi,cô còn chưa lấy lấy lấyđược tiền. tiền. tiền.

Nếu Nếu Nếu trước đây, đây, đây,dựa dựa dựavào mối quan hệ không không khôngthân thân thân chẳng quen quen quennày, Lương Lương LươngTư nhất nhất nhấtđịnh trực tiếp bỏ bỏ bỏgánh mặc kệ, nhưng lần này cô đang gấp rút rút rútvề về vềthời gian, gian, gian,còn hơn hơn hơnmột trăm trang trang trangluận luận luận văn chờ cô viết, lần sau sau saulàm phiên dịch còn không biết là khi nào.

Nhịn thêm một ngày nữa. nữa. nữa.

4 giờ rưỡi chiều, Lương Tư trong túi vừa nhận được 600 Euro tiền lương, bưng năm ly cà phê, đi qua hơn nửa gian hàng, cuối cuối cuốicùng cũng về đến quầy triển lãm.

Tề tổng cung kính đưa cà phê cho khách hàng lớn của ông ta ta tavà ba ba batrợ lý của khách hàng, hàng, hàng,nhỏ nhỏ nhỏgiọng hỏi Lương Tư: “Tiểu Lương, Lương, Lương,sao đi lâu lâu lâuvậy, không không khôngthể để khách hàng chờ chờ chờlâu như như nhưthế.”

Lương Lương LươngTư cười, “Vâng.” “Vâng.” “Vâng.”

Khách hàng đang đang đangchọn kính mắt mắt mắtở một một mộtbên, Tề tổng khoe khoang với Lương Tư về vị khách khách kháchhàng hàng hànglớn này, này, này,hy vọng vọng vọngkhách hàng có thể nghe thấy: thấy: thấy:“Lisa tốt nghiệp Yale, Yale, Yale, đó là Đại học Yale, không phải cái trường đại học vớ vẩn nào đó, wild chicken university.”

Lương Tư, một một mộthọc sinh của trường trường trường đại học “vớ “vớ “vớvẩn” mà Tề tổng nhắc đến, ánh mắt đãng, thất thần thần thầngật đầu.

Tề tổng hình như nói gì đó đó đóbằng tiếng Anh, nhưng không không khôngnghe thấy, cũng không không khôngmuốn nghe, cô đang chuyên tâm tâm tâmsuy nghĩ, lát lát látnữa ăn lẩu nên gọi gọi gọimón món móngì.

Qua hơn nửa giờ nữa, Tề tổng cúi cúi cúiđầu khom lưng tiễn khách hàng lớn đi, quay quay quayđầu cười cười cười tươi với Lương Tư, Tư, Tư,giọng giọng giọngđiệu phấn phấn phấnkhởi: “Cuối cùng cùng cùngcũng chốt được đơn hàng này, hôm qua tôi tôi tôicăng thẳng đến mức không ngủ được. Tiểu Tiểu Tiểu Lương, mấy ngày ngày ngàynay cô cũng vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ cho cô cô côthêm một trăm trăm trămEuro, coi như tiền boa.”

Tiền vất vả không thể không lấy, lấy, lấy, Lương cũng cũng cũngđáp lại Tề tổng bằng một nụ nụ nụcười: “Cảm “Cảm “Cảmơn ngài.” ngài.” ngài.”

Sau đó, làm theo chỉ chỉ chỉthị của Tề tổng, nhét hơn một ngàn chiếc kính mắt mắt mắttrở trở trởlại thùng, tháo ra thế thế thếnào thì đóng lại như thế.

Lương Lương LươngTư máy móc cầm lấy túi túi túinilon, bỏ gọng kính vào, buộc buộc buộcchặt dây thun, thun, thun,bỏ vào hộp giấy nhỏ.

Tề tổng tổng tổngđi tới tới tớinhìn, nhìn, nhìn,nhíu mày, mày, mày,“Tiểu Lương, Lương, Lương,cô đóng gói ngược rồi à?”

Lương Tư Tư Tưkhông không khônghiểu, bọc bọc bọcmột cái cái cáitúi nilon thì gì ngược xuôi.

“Cô “Cô “Côxem,” Tề tổng tổng tổnglàm mẫu mẫu mẫucho cô, “Tôi đóng gói thế này, kéo một một mộtcái là là làra.”

Ông ta bỗng nhiên ngộ ra, “Bởi vì vì vì cô côthuận thuận thuận tay trái, trách sao làm việc chậm chậm chậmchạp như như nhưvậy, thôi, thôi, thôi,cứ làm như vậy đi.” đi.” đi.”

Lương Lương Lương Tư Tưgiả vờ vờ vờkhông nghe thấy, thấy, thấy,cúi đầu làm việc.

Làm xong sớm, tan làm sớm.

Sớm thoát thoát thoátkhỏi những người mà cô cô côvốn vốn vốnkhông nên quen biết.

Nhưng sự sự sựim lặng của Lương Tư căn bản bản bảnkhông thể thể thểkiềm kiềm kiềmchế được sự vui sướng của Tề tổng.

Mấy tiếng cuối cùng, Tề tổng, tổng, tổng,với tư cách là là làmột một mộtngười người ngườitừng trải, muốn muốn muốnđưa ra một một mộtsố đánh đánh đánhgiá và kiến nghị cho cho chocuộc sống thất bại của Lương Lương LươngTư. Tư. Tư.

Ông ta nói thao thao bất tuyệt: “Tiểu Lương, cô đừng nghĩ nghĩ nghĩmình mình mìnhtrẻ trẻ trẻ tuổi như vậy, nhưng cả ngày tâm sự sự sựnặng nề, nhìn như là làtrong nhà nhà nhà có cótám đứa con con conphải nuôi, cuộc sống của cô nhất định rất không vui vui vui vẻ.”

Lương Tư đầu đầu đầucũng không không khôngngẩng ngẩng ngẩnglên, “Tề tổng, ngài ngài ngàimới mới mớiquen tôi có năm ngày.” ngày.” ngày.”

Tề Tề Tềtổng cười hì hì hì hìnói: “Năm “Năm “Nămngày ngày ngàylà đủ rồi, cô mỗi ngày đều đứng ở ở ởđó, tôi tôi tôiđều thấy được.”

Ông chủ cúi đầu, khóe mắt khóe miệng trĩu xuống, làm làm làmra một vẻ vẻ vẻmặt ủ rũ. rũ. rũ.

Ông ta tặc tặc tặclưỡi hai hai hai cái, “Bất quá tôi tôi tôicũng cũng cũngbiết, người người ngườihọc tiến sĩ, cuộc sống ít nhiều đều không quá quá quávui vẻ.”

Lương Tư không nói nói nóigì.

Ông ta càng nói càng hăng say, mặt mày hớn hở, hở, hở,“Tiểu Lương, tôi nói thật với cô, nữ tiến sĩ khó lấy chồng, đàn ông ông ôngchúng tôi đều không không khôngthích nữ tiến sĩ. Nam tiến tiến tiếnsĩ thì còn còn cònđược, bất quá các cô cô côgái gái gáitrẻ cũng cũng cũng chút sợ hãi.”

“Tôi chỉ cho cô cách cách cáchtìm bạn bạn bạntrai, tôi cũng đã nói với với vớicác cô cô côgái trẻ trong công ty tôi, cô đừng mặc quần jean, cô cứ mặc váy, váy, váy,xẻ xẻ xẻtà đến tận đùi, đùi, đùi,đàn ông thấy là là làthích.”

Lương nhàn nhạt nói: “Loại đàn ông này không nằm trong phạm phạm phạmvi tìm tìm tìmbạn đời đời đời của tôi.”

Tề tổng cười cô ngây ngây ngâythơ, “Cô, đừng nghĩ đàn ông tốt đẹp quá, đàn ông là động vật, đều có dục vọng, từ tính mới sinh ra ái tính, cô là nữ tiến sĩ, sao cái này cũng không không khônghiểu ——” ——” ——”

Xôn xao.

Lương Tư cầm hộp, cổ tay lật lật lậtmột cái, hai mươi mươi mươimấy chiếc kính mắt rơi xuống xuống xuống chân Tề tổng, gọng kính kim loại va chạm chạm chạmtạo ra âm âm âmthanh lanh lảnh. lảnh. lảnh.

Tiền Tiền Tiềnđã cầm trong trong trongtay, tay, tay,một công đôi việc, mặc mặc mặckệ người đàn ông trung niên dương dương tự đắc trước mặt này một năm kiếm được được đượcmấy mấy mấytrăm trăm trămvạn hay mấy ngàn vạn, lúc này trong mắt Lương Tư đều là là làđưa đến cửa để để để cô cômắng.

Cô cũng có có cóthể tiết tiết tiếtkiệm thời gian gian giankhông mắng chửi chửi chửingười, nhưng nhưng nhưngmắng mắng mắngxong xong xongcô sẽ sẽ sẽ vui vẻ hơn, cho nên nên nêncô vẫn mở miệng.

Lương Tư nhìn thẳng vào vào vàoông ta, giọng điệu không cao không thấp: “Nếu ngài nói tôi không vui vui vuivẻ, vậy ngài ngài ngàiphải định nghĩa cho tôi tôi tôithế nào là ‘vui ‘vui ‘vuivẻ’ đã, nếu là là làcùng khách khách kháchhàng ở khách sạn nghỉ dưỡng tìm gá·i gọ·i, thì tôi đúng là là làkhông vui vẻ. vẻ. vẻ.Cho nên, nên, nên,niềm vui của ngài ngài ngàitôi cũng không hiểu hiểu hiểuđược.”

“Tôi đến đây làm phiên dịch cho ngài, tuy rằng làm năm năm nămngày công việc tay chân, nhưng cũng cũng cũngkhông không khôngsao, sao, sao,ngài bảo tôi tôi tôilàm gì, sửa thế thế thếnào, tôi làm theo, thế xong. Còn việc tôi có vui vẻ hay không, có có cókết hôn hôn hônđược hay không, ngài một ngày chỉ trả cho cho chotôi hơn một trăm đồng, còn không quản quản quảnđược tôi cái này.”

Tề tổng tổng tổngkhông còn tươi tươi tươicười, trên mặt lập tức lộ vẻ xấu hổ, “Xin “Xin “Xinlỗi, lỗi, lỗi,Tiểu Lương, tôi có phải đã mạo phạm ——”

“Tề tổng, tôi tôi tôicòn chưa chưa chưa nói xong,” Lương Tư ngắt ngắt ngắtlời lời lờiông ta, “Tôi là nữ tiến sĩ sĩ sĩđầu tiên mà ngài quen, quen, quen,ngài ngài ngàicó thể thể thể cảm thấy rất mới lạ, nhưng đây là bằng cấp, cấp, cấp,tôi cũng cũng cũnglà tùy tùy tùytiện học, mơ mơ màng màng học đến đến đếntiến sĩ, không có gì ghê gớm, ngài không không khôngcần cứ phải nhắc đến đến đếnba chữ ‘nữ tiến sĩ’ mới mở miệng được.”

Tề tổng lại xin lỗi lần nữa: “Thực xin xin xinlỗi, thực thực thựcxin lỗi, lỗi, lỗi,tôi thật thật thậtsự không ý mạo phạm cô, cô, cô,tôi chỉ chỉ chỉlà muốn đùa một chút.”

Lương Tư lạnh lùng nhìn ông ta, “Ngài nói một một mộtcâu, câu, câu,tôi cười, cười, cười,đây là nói đùa. đùa. đùa.Ngài Ngài Ngàibảo tôi tôi tôimặc mặc mặcváy, xẻ tà tà tàđến đến đếntận đùi, cái cái cáinày gọi gọi gọilà q·uấy q·uấy q·uấyrố·i tìn·h tìn·h tìn·h dụ·c. Những lời này này nàyngài cảm thấy rất hài hài hàihước đúng không? không? không?

Tề Tề Tềtổng vẫn giữ vẻ vẻ vẻmặt hổ hổ hổthẹn, thẹn, thẹn,giọng điệu chân thành hơn, nhưng nhưng nhưnglời lời lời nói vẫn toát ra ra ra vài phần tự tự tựmãn mãn mãncủa người đàn ông ông ôngtrung niên niên niêncó tiền, “Lương Tư, Tư, Tư,tôi nghiêm túc xin lỗi cô. Tôi Tôi Tôiđúng đúng đúnglà lần lần lầnđầu tiên tiếp xúc với loại phụ nữ trí trí tríthức thức thứcnhư cô, các cô gái trong công ty cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, khách hàng cũng đều khách khí với với vớitôi, cô đã dạy cho tôi một bài học, học, học, khi nói nói nóichuyện với một người xa lạ, đặc biệt với với vớingười trẻ tuổi, nhất định phải nắm vững chừng chừng chừngmực.”

Lương Tư lười nói tiếp, tiếp, tiếp,liếc mắt nhìn đống kính mắt rơi dưới dưới dướichân Tề tổng, nói: nói: nói:“Những thứ này phiền phiền phiền ngài nhặt lên đi.” đi.” đi.”

Cô cúi đầu, tiếp tục lấy túi nilon đóng gói kính mắt.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh tĩnh tĩnhlại, chỉ chỉ chỉ tiếng túi nilon màu trắng sột soạt trong tay.

Năm giây sau, phía sau Lương Tư truyền đến một giọng nam ôn hòa, mơ hồ lộ ra sự không kiên nhẫn:

“Còn “Còn “Cònchưa xong việc à?”

Lương Lương LươngTư và và vàTề tổng cùng cùng cùngquay đầu lại.

Thanh Trạch Trạch Trạch mặc một một mộtbộ vest đen tuyền đứng đứng đứng ở ởngoài quầy triển lãm, mặt mặt mặtmày lạnh nhạt, thỉnh thoảng thoảng thoảnglại xoay chiếc chìa khóa xe trong tay. Anh bước chân dài, vượt vượt vượtqua những chiếc hộp giấy, thùng nhựa rơi vãi trên mặt đất, đứng bên cạnh Lương Tư.

“Anh vào bằng cách nào?” Lương Lương LươngTư hỏi. hỏi. hỏi.

Thanh Trạch Trạch Trạchhừ một tiếng, “Đi “Đi “Đivào thôi, gần 8 8 8giờ rồi, đến người soát vé cũng tan làm rồi.”

Anh nói xong xong xongcâu này, mới nhìn về phía người đàn ông gầy gầy gầygò bên kia, kia, kia,người đàn đàn đànông cũng đang đánh đánh đánhgiá giá giáanh. anh. anh.

Thanh Trạch cách hai thùng thùng thùnggiấy, hướng Tề tổng gật gật gậtđầu mỉm cười, “Tề tổng tổng tổngđúng đúng đúngkhông? không? không?Chào ngài, tôi là bạn trai của Lương Lương LươngTư. Biết ngài ngài ngàiđang bận, làm làm làmphiền ngài một chút chút chútthời thời thờigian, nói với ngài mấy câu, nói xong tôi sẽ sẽ sẽgiúp ngài một tay.”

“Lương Tư đúng là nữ tiến sĩ, tuy rằng cô ấy ấy ấynói không có có cógì ghê gớm, nhưng tôi thấy cô ấy rất giỏi. giỏi. giỏi.Ngoài thân phận phận phận sinh viên tiến sĩ, sĩ, sĩ, cô côấy còn phiên dịch, tác giả, giáo viên, con gái của của của ba mẹ cô ấy, là học trò của thầy hướng dẫn, là là bạn gái của tôi, trước mắt vẫn là nhân viên của của của ngài, nhiều nhiều nhiềuthân phận phận phậnnhư vậy, chỉ lấy một cái bằng tiến ra nói, không thú vị.” vị.” vị.”

“Còn việc cô ấy có mặc váy hay không, không, không,mặc loại váy gì, chuyện này tôi còn không quản được, được, được,còn còn cònđến lượt ngài sao? sao? sao?Ngài làm kinh kinh kinhdoanh, tôi cũng vậy, làm thế nào để để đểgiao tiếp với người khác, cái cái cái gì gìnên nói, cái gì không không khôngnên nói, ngài tuổi tác lớn hơn tôi, ngài hẳn là là là ràng hơn, đừng ở đây đây đâygiả vờ hồ hồ hồđồ.” đồ.” đồ.”

“Cuối “Cuối “Cuốicùng, tôi nói một câu cho bản thân mình. Tôi và và vàngài ngài ngàiđúng là đều là là làđàn ông, nhưng nhưng nhưngđàn đàn đànông với đàn ông khác nhau rất lớn, ngài ngài ngàikhông thích nữ nữ nữtiến sĩ, đó là sở thích thích thíchcá nhân của ngài, không cần lôi tôi vào. Tương tự, tôi cũng nam tiến sĩ, sĩ, sĩ,Lương Lương LươngTư một cô gái nhỏ còn chưa chưa chưasợ tôi.”

“Còn có có cómấy câu khó nghe, nhưng Lương Tư không thích thích thíchtôi nói, tôi sẽ không không khôngnói nói nóivới Tề tổng,” Thanh Trạch xoay xoay chiếc chìa khóa xe xe xeMaserati trong tay, “Được rồi, nói xong rồi, ngài cứ tiếp tục bận rộn đi.”

Thanh Thanh ThanhTrạch hiểu nhất, đối đối đốiphó phó phóvới với vớiloại người này, nói 800 câu, đều không bằng một cái chìa khóa khóa khóaxe xe xecó tác dụng.

Sớm biết hôm nay đã lái chiếc chiếc chiếcxe đắt đắt đắttiền hơn, cho cô giáo Lương của của củaanh ra oai một chút.

Sắc mặt Tề Tề Tềtổng tổng tổng khó coi đến cực điểm.

Nhưng Nhưng Nhưngđúng đúng đúnglà vì chìa khóa xe và và vàđồng hồ hồ hồtrên cổ tay Thanh Trạch, ông ta ta tanén giận nói: “Thực sự xin lỗi, tôi không muốn muốn muốnlàm tổn thương cô ấy, các người đi đi, chỗ này tôi sẽ sẽ sẽthu thu thudọn.”

“Vậy không được,” Lương Tư lên tiếng, “Nhận “Nhận “Nhậntiền của ngài, ngài, ngài,phải làm xong xong xongviệc cho ngài.”

Thanh Trạch đồng đồng đồngý gật đầu, ánh mắt từ trên mặt Tề tổng thu hồi, tiện tay tay taycầm cầm cầmlấy một cái túi nilon, nilon, nilon,bỏ gọng kính vào, rồi cất cất cấtvào hộp.

Lương Tư nhìn cười, cười, cười,“Anh làm sao biết làm làm làmcái này?” này?” này?”

Thanh Thanh ThanhTrạch không không khôngbiết nói gì, “Chỉ có thế này, này, này,nhìn ba ba bagiây không phải là hiểu rồi sao.”

Đóng gói kính mắt xong, Thanh Trạch Trạch Trạchcởi cởi cởiáo khoác vest vest vestvướng víu, ném lên ghế.

Anh mặc áo sơ sơ sơmi mi mitrắng, trắng, trắng, cúi người, người, người,đem đem đemtừng hộp hộp hộpkính mắt xếp ngay ngắn vào thùng carton, cầm kéo và và vàbăng dính quấn từng vòng để niêm phong thùng.

Lương Tư nhìn anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô Cônhận công việc này, là vì kiếm tiền tiền tiềnmua quà cho Thanh Trạch.

Sao bây giờ lại thành Thanh Trạch làm việc chứ? chứ? chứ?

Cô ngồi ngồi ngồixổm xuống, “Em “Em “Emlàm cùng anh.”

“Không cần,” Thanh Trạch Trạch Trạchngẩng đầu, hất cằm về phía chiếc ghế cách cách cáchđó mấy mét, “Em “Em “Emngồi đó một một mộtlát đi.”

Chóp Chóp Chópmũi anh anh anhcòn dính một một mộtvụn giấy.

Lương Tư vươn ngón tay, tay, tay,giúp giúp giúpanh lau sạch mảnh mảnh mảnhvụn, rồi đi đóng gói gói gói những chiếc kính khác.

Ba người gần như im im imlặng suốt quá trình thu dọn hàng mẫu.

Bởi Bởi Bởivì không nói chuyện, chuyện, chuyện,nên hiệu hiệu hiệusuất cực cực cực cao.

Thấy Thấy Thấyhai hai haingười người ngườichuẩn bị rời đi, Tề Tề Tềtổng lại một lần nữa xin lỗi Lương Tư: “Tiểu Lương, thực sự rất xin lỗi cô, tôi chân thành bày bày bàytỏ sự xin lỗi của mình.”

Lương Tư không thèm để để đểý, chỉ quan tâm tâm tâm một việc: “Tề tổng, hôm nay tiền tiền tiền phê là 25 tệ, ngài còn chưa chưa chưatrả trả trảcho tôi, à, à, à,còn có một trăm Euro tiền boa mà ngài nói nữa.”

Người cô phải phải phảimắng, tiền cô cũng phải lấy.

Tề Tề Tềtổng sửng sốt, tìm ví vítiền, tiền, tiền,đưa đưa đưacho Lương Lương LươngTư 130 Euro tiền mặt.

“Cảm ơn ơn ơnngài, tạm biệt.”

Lương Tư nhận tiền, kéo Thanh Trạch rời đi không ngoảnh đầu lại.

Cô lắc lắc tờ tiền trong tay, nói với Thanh Trạch: “sếp Lương hôm nay mời mời mờianh ăn ăn ănlẩu.”

“Vẫn là để sếp sếp sếpThanh mời đi,” Thanh Trạch ôm vai cô, hôn lên trán trán tráncô một cái, “Cô giáo Lương hôm nay rất giỏi, anh đã nghĩ rồi, nếu em không không khôngmắng lại, hôm nay về về vềnhà anh anh anhsẽ cãi nhau với em.”

“Anh cãi nhau với em cái gì?” gì?” gì?”

“Mỗi ngày ở ở ởnhà nhà nhàtác oai tác quái với anh, nếu với với vớiloại đàn ông này mà không cãi lại lại lại được, vậy vậy vậythì thì thìquá không không khôngcông công côngbằng với anh, trận này nhất định phải cãi.” cãi.” cãi.”

Lương Tư bật cười, “Em cảm thấy em vừa rồi phát huy cũng tạm được, nhưng còn có thể mắng tốt hơn hơn hơnnữa.”

“Cố gắng lên,” Thanh Trạch Trạch Trạchdừng dừng dừngmột chút, “Đừng “Đừng “Đừnglấy lấy lấyanh ra luyện là được.”

Trước khi khi khingủ, Thanh Trạch ôm Lương Tư, ngón tay vuốt tóc cô, cô, cô,do dự mãi, mới hỏi ra những lời này: này: này:“Bảo “Bảo “Bảobối, trước đây em làm làm làmphiên dịch, dịch, dịch,cũng đều đều đềunhư vậy vậy vậysao?”

Lương Tư nhìn anh, “Nếu em nói nói nóiđúng vậy, anh định nói gì?”

Thanh Trạch mím mím mímmôi dưới, dưới, dưới,“Anh không phải không không không cho em đi, anh chỉ cảm thấy, cô giáo Lương không thiếu phần tiền này, không cần phải chịu đựng những ấm ức đó.” đó.” đó.”

“Chỉ lần này thôi,” Lương Tư cọ chóp chóp chópmũi anh, anh, anh,“Trước kia không có, có, có,sau sau saunày này nàycũng cũng cũngsẽ không có.”

Thanh Trạch im lặng một lát, mới nói: “Lương Tư, anh biết em muốn làm làm làmanh anh anhvui, nhưng nhưng nhưngmà, anh vui là vì vì vìem vui vẻ.”

Lương Lương LươngTư gật đầu, “Vâng.” “Vâng.” “Vâng.”

Thanh Thanh ThanhTrạch Trạch Trạchnói ra những lời này, có nghĩa nghĩa nghĩa là làanh đã đã đãbiết. biết. biết.

Anh biết, cô cô côđang đang đangkiếm kiếm kiếmtiền để mua quà quà quà cho anh.

Thế nhưng, món quà sinh nhật khó khăn khăn khănlắm mới có được được được này, cô phải rất lâu, lâu, lâu,rất rất rấtlâu sau đó đó đó mới tặng cho cho choanh được. được. được.

Trải lòng