Chương 91 – Loại rung động thứ 91

Nhan Thu Chỉ và Trần Trần TrầnLục Lục LụcNam Nam Nam cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc thư giãn trong trong trong suối nước nóng. Khi trở trở trởvề phòng, Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinhvẫn còn còn cònsay say saygiấc nồng. nồng. nồng.Cả Cả Cảhai cũng thấm mệt, liền ngả mình xuống xuống xuốnggiường, chìm vào giấc giấc giấcngủ ngủ ngủbên cạnh con gái.

Buổi Buổi Buổi chiều, cả gia đình đình đìnhba người có một giấc giấc giấcngủ ngon lành kéo dài hai hai haitiếng, trước trước trướckhi khi khithức dậy dậy dậyvà cùng nhau vui đùa trong tuyết. tuyết. tuyết.Họ trượt tuyết, ném tuyết, tuyết, tuyết,lăn lộn lộn lộnthỏa thích suốt cả buổi chiều. Đến Đến Đếntối, tối, tối,ba ba bangười quây quần bên bên bênnhau, cùng ngắm nhìn nhìn nhìncảnh tuyết rơi tuyệt đẹp. đẹp. đẹp.

Hình ảnh ảnh ảnhgia đình hạnh phúc của họ khiến bất bất bấtcứ ai chứng kiến cũng cũng cũngphải cảm thấy ngưỡng mộ.

Ngày hôm sau, cả đoàn rời rời rờinúi sau buổi sáng sáng sángvui vui vuichơi, trở trở trởvề khách khách kháchsạn dưới dưới dưới chân núi để nhận phòng phòng phòngnghỉ ngơi. Đêm nay sẽ là đêm đêm đêmcuối cùng của chương trình.

Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinhsẽ sẽ sẽtrở về trường mẫu mẫu mẫugiáo, và Nhan Thu Chỉ cùng Trần Trần TrầnLục Nam Nam Namquyết định định địnhsẽ không cho con gái tham tham tham gia thêm bất kỳ chương chương chươngtrình tạp tạp tạpkỹ nào nữa, mong muốn con con concó một một mộttuổi tuổi tuổithơ bình yên.

Đến đêm, tất cả mọi người tham gia một buổi phỏng vấn đặc biệt. Chương trình trình trìnhdiễn ra đơn giản, thân mật, đúng đúng đúngnhư mong mong mongmuốn của tổ sản xuất. xuất. xuất.

Tiểu Tinh Tinh được dẫn dẫn dẫnđến một căn phòng phòng phòngriêng.

Trong phòng là vị đạo diễn mà cô cô cô bé bérất quý mến. Sau màn chào hỏi thân thân thânmật, mật, mật,đạo diễn mỉm cười mời cô bé ngồi xuống.

Tiểu Tinh Tinh gật đầu ngoan ngoãn, ngoãn, ngoãn,ngồi trước ống kính máy máy máyquay, ngước nhìn lên với nụ cười rạng rạng rạngrỡ, hồn nhiên nhiên nhiên và vàđáng yêu. yêu. yêu.

Đạo diễn nhìn cô bé, dịu dịu dịudàng dàng dànghỏi: “Tiểu Tinh Tinh có vui vui vuikhông không khôngkhi chơi đây hai ngày ngày ngàyqua?”

“Vui “Vui “Vuiạ.” ạ.” ạ.”

Đạo diễn diễn diễntiếp tiếp tiếptục: “Con “Con “Conthích ở bên ba hơn hay hay hayở bên mẹ hơn?”

Không hề do dự hay bối rối, Tiểu Tinh Tinh ngọt ngào đáp: “Con thích ở bên cả ba và mẹ ạ.” Cô bé nhìn đạo diễn, nghiêm túc nói: “Con “Con “Consẽ sẽ sẽkhông bao bao baogiờ rời xa ba mẹ đâu ạ.” ạ.” ạ.”

Đạo diễn diễn diễnbật cười, cảm động trước sự thông minh và tình cảm của cô bé.

“Vậy con yêu yêu yêuba hơn hay yêu mẹ hơn?”

“Con yêu cả hai ạ.”

Tiểu Tiểu TiểuTinh Tinh nghịch nghịch nghịchngợm hai sợi sợi sợidây áo hoodie, thành thật trả lời.

Khán giả theo dõi buổi phát sóng sóng sóngtrực trực trực tiếp ban đầu còn cảm thấy buồn cười, nhưng đến lúc này, này, này,họ đều cảm thấy thấy thấyxúc xúc xúcđộng.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã biết nói những lời ấm áp và tình cảm cảm cảmnhư vậy.

Đạo diễn cũng hơi ngạc nhiên, anh vừa phỏng vấn hai đứa đứa đứatrẻ khác, một đứa thích mẹ hơn, một đứa thích ba hơn, nhưng nhưng nhưngTiểu Tinh Tinh lại lại lạiyêu thương ba mẹ một một mộtcách công bằng như vậy. vậy. vậy.

Sau một thoáng im lặng, đạo đạo đạodiễn hỏi: “Vậy con thấy ai yêu con nhiều hơn, ba hay mẹ?”

Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinhnhíu mày, ra vẻ người lớn: “Chú ơi, sao chú lại hỏi thế ạ?”

Cô bé nghiêm nghiêm nghiêmtúc nói: “Ba mẹ đều đều đềuyêu yêu yêucon con conrất nhiều ạ.”

Đạo diễn bật cười, vội vàng vàng vàngxin lỗi: “Chú xin xin xinlỗi, chú hỏi hỏi hỏikhông không khôngđúng rồi.”

“Vâng ạ.”

Tiểu Tinh Tinh TinhTinh nghiêm nghiêm nghiêmnghị: “Con chấp nhận lời xin xin xinlỗi của chú, chú còn muốn hỏi nữa không ạ?”

Đạo diễn: “……”

Khán giả: giả: giả:“Hahaha…”

Đạo diễn nghẹn lời, lời, lời,vội vàng chuyển chủ chủ chủđề: “Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinh có cóđi học mẫu giáo giáo giáokhông?”

“Có ạ.”

“Đi học có vui không?”

Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ nghĩ nghĩmột lúc rồi đáp: đáp: đáp:“Cũng được ạ, bình bình bìnhthường thôi thôi thôi ạ.”

Đạo diễn lại lần lần lầnnữa: nữa: nữa:“……”

Anh thực sự sự sựtò mò không biết Trần Lục Nam Nam Namvà Nhan Nhan NhanThu Thu ThuChỉ thường nói gì trước mặt mặt mặtcon gái, cô bé lại hiểu chuyện chuyện chuyệnđến vậy.

Anh Anh Anhhít hít hítsâu sâu sâumột hơi, tiếp tục: “Ba có có cóbao bao baogiờ mắng con chưa?”

Tiểu Tinh Tinh lắc lắc lắcđầu: “Không ạ.”

Cô bé nói: “Ba “Ba “Bayêu yêu yêucon lắm, lắm, lắm, ba không không khôngbao giờ mắng con đâu ạ.”

“Vậy con có có cóbao giờ làm làm làmđiều gì khiến ba ba bagiận không?”

Tiểu Tinh Tinh im im imlặng vài giây, nhìn nhìn nhìnvào vào vào máy quay, đôi mắt đột đột độtnhiên đỏ hoe.

Đạo Đạo Đạodiễn giật mình, mình, mình, định nói nói nóithôi thôi thôikhông phỏng vấn nữa, thì Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinh đột nhiên gật đầu: đầu: đầu:“Có ạ.”

Mắt Mắt Mắtđạo diễn sáng lên: “Con có có có thể kể cho chú nghe được không?”

Tiểu Tinh Tinh “vâng” một tiếng, giọng buồn buồn: “Con làm làm làmmẹ bị bị bịốm, nên ba giận ạ.”

Nghe vậy, đạo đạo đạodiễn diễn diễnngạc nhiên.

Lời kể của Tiểu Tinh Tinh khiến đạo diễn cảm động, còn khán giả thì càng xúc động hơn.

Họ Họ Họkhông ngờ rằng lần đầu đầu đầutiên tiên tiênTrần Trần TrầnLục Lục LụcNam lớn tiếng với con gái lại vì lý do chính chính chínhđáng như vậy.

Sau cuộc phỏng phỏng phỏngvấn với Tiểu Tinh Tinh TinhTinh, đến đến đến lượt Trần Trần TrầnLục Nam và Nhan Thu Chỉ.

Cả hai hai haiđược phỏng vấn riêng.

Nhan Thu Chỉ bước vào phòng, cười nói: nói: nói:“Sao lại bí mật thế này?”

Nhân viên bật cười: “Mời chị chị chịngồi.”

“Cảm ơn.”

Nhan Thu Chỉ nhấp nhấp nhấpmột ngụm ngụm ngụmtrà: “Đây là buổi phỏng vấn vấn vấncuối cùng sao?” sao?” sao?”

“Đúng vậy.” vậy.” vậy.”

Nhân viên viên viêncông tác nhìn cô: “Chị cảm thấy thế nào sau hai ngày ghi hình vừa qua?”

Nhan Thu Chỉ nghiêng đầu ngắm ngắm ngắm nhìn cảnh cảnh cảnhtuyết tuyết tuyếtrơi bên bên bênngoài cửa cửa cửasổ, mỉm cười: cười: cười:“Rất tuyệt. tuyệt. tuyệt.Tôi rất thích địa điểm ghi hình cuối cùng này. này. này.Tôi đã nói với với vớiLục Nam từ trước rằng rằng rằngnăm nay gia đình mình nhất định phải đi ngắm tuyết vào vào vàokỳ kỳ kỳnghỉ.”

Nhân viên công tác tác tácngạc nhiên: “Thật trùng hợp.”

“Vâng “Vâng “Vângạ.”

Nhan Thu Chỉ nói: “Cảm “Cảm “Cảmơn mọi người.”

Nhân Nhân Nhânviên công tác vội vàng xua tay: “Chị khách khách kháchsáo quá, chúng tôi mới là là làngười người ngườiphải cảm ơn chị đã tham gia gia giachương trình.”

Cô Côấy nói: nói: nói:“Nhiều người người ngườirất thắc thắc thắcmắc, Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinhngoan ngoãn và hiểu chuyện như như nhưvậy, chị đã đã đã dạy con con conthế nào nào nào vậy? Mọi người rất muốn học hỏi kinh nghiệm của của của gia đình chị.” chị.” chị.”

Nhan Thu Chỉ chia sẻ chân thành thành thànhnhững gì cô cô côbiết. biết. biết.

Cô cũng là lần đầu làm mẹ, còn nhiều nhiều nhiềuđiều chưa chưa chưabiết, nhưng chỉ cần kiên kiên kiêntrì thì thì thìmọi mọi mọichuyện chuyện chuyệnđều có thể làm được. được. được.

Lời chia sẻ của cô rất chân thành, khiến khiến khiếnkhán giả giả giảchăm chú lắng nghe.

Sau khi chia sẻ về phương pháp dạy con, con, con,nhân viên công tác chuyển sang chủ đề đề đềkhác: “Chị Thu Chỉ, nhiều người tò mò rằng chị chị chị anh Trần đã kết kết kếthôn nhiều năm… Hai anh chị có bao bao baogiờ cãi nhau không?” không?” không?”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, gật đầu: “Có “Có “Cóchứ.”

“Vậy anh chị làm làm làmlành thế nào ạ?”

Nhan Nhan NhanThu Chỉ suy nghĩ một lúc, nhìn vào máy quay nói: nói: nói:“Anh “Anh “Anh ấy sẽ xin lỗi trước.”

“Dù ai sai sao ạ?”

“Vâng”

Nhan Thu Thu ThuChỉ gật đầu: “Tôi có có cólòng lòng lòng tự trọng trọng trọngcao, không dễ dễ dễdàng dàng dàngnhận nhận nhậnsai.” Cô Cô Côdừng lại một một mộtchút, nhìn thẳng vào máy quay với với vớiánh mắt mắt mắtchân thành: “Vì vậy, tôi rất cảm ơn ơn ơnchồng tôi đã luôn nhường nhịn tôi tôi tôitrong suốt những những nhữngnăm qua, cảm cảm cảmơn ơn ơnanh vì vì vìmỗi lần cãi cãi cãi nhau đều anh xuống nước trước, trước, trước, dù dùtôi sai anh cũng chủ động xin lỗi.”

Nhân viên viên viêncông công côngtác ngạc nhiên.

Cô Côấy nhìn nhìn nhìnNhan Thu Chỉ: “… “… “…Sau Sau Sauđó đó đóthì thì thì sao?”

Nhan Thu Chỉ: Chỉ: Chỉ:“Anh ấy nhường nhịn tôi, tôi cũng sẽ xin lỗi.” nói: nói: nói:“Tôi biết nhiều khi tôi cũng có lỗi, nên tôi xin lỗi lỗi lỗirất thành khẩn.”

cười nói: nói: nói:“Nhưng “Nhưng “Nhưngchúng tôi cũng ít khi cãi nhau nhau nhaulắm, hầu hầu hầunhư không cãi nhau.”

Nhân viên công tác: “Mọi người người ngườirất ngưỡng mộ cuộc cuộc cuộchôn nhân của của củahai hai haianh chị, muốn biết quyết giữ lửa tình tình tìnhyêu yêu yêucủa của củaanh chị.”

Nhan Thu Thu Thu Chỉ ngạc nhiên: “Giữ “Giữ “Giữlửa tình yêu sao ạ?”

Nhân viên công tác: “Vâng, lúc nào cũng như thuở ban đầu ạ.”

Nghe vậy, Nhan Nhan NhanThu Chỉ bật bật bậtcười: “Chắc “Chắc “Chắclà do tình yêu yêu yêuthôi.” thôi.” thôi.”

mỉm cười rạng rỡ, niềm hạnh phúc hiện rõ trên trên trênkhuôn khuôn khuônmặt, đôi mắt cong cong: “Tình yêu được nuôi nuôi nuôidưỡng bằng tình yêu, tôi yêu thầy Trần, thầy Trần cũng yêu tôi, nên mới có cảm giác như vậy.” vậy.” vậy.”

Đến đây, nhân viên công tác có chút không muốn tiếp tục tục tụcnữa.

Ôi chao, ai nói Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉkhông không khôngbiết biết biết nói lời ngọt ngào chứ! Những Những Nhữnglời cô vừa nói thực sự là một cú “bạo “bạo “bạokích”, kích”, kích”,khiến khiến khiếnngười ta không thể nào chịu chịu chịunổi.

Buổi Buổi Buổiphỏng vấn đi đến phần cuối cùng, yêu yêu yêucầu cầu cầuNhan Thu Chỉ đối diện với máy quay để để đểgửi vài lời nhắn nhủ đến Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ nhìn nhìn nhìnvào ống kính, suy nghĩ một chút chút chútrồi nói: nói: nói: “Thật ra, tôi cũng không biết nên nói gì, những lời cần nói thì ngày ngày ngàynào tôi cũng nói rồi.”

Cô hít sâu một hơi, cười cười cườinói: “Bây giờ điều tôi muốn muốn muốnnói có lẽ là cảm ơn, cảm ơn ơn ơnanh đã cưới em, cảm ơn anh đã đã đãyêu em, nhớ phải phải phảiyêu yêu yêuem cả cả cảđời này nhé, nhé, nhé,em cũng vậy, cả đời này em em emsẽ sẽ sẽyêu anh.”

Ngay sau đó, màn hình chuyển sang Trần Lục Lục LụcNam.

Trần Lục Nam đang ở trong một căn phòng khác, họ không phỏng vấn vấn vấntrực tiếp cùng cùng cùnglúc, mà là từng người người ngườimột.

Những câu hỏi đầu đầu đầutiên hầu hết là là làvề Tiểu Tiểu Tiểu Tinh Tinh Nhan Thu Chỉ, Chỉ, Chỉ,Trần Lục Nam trả lời từng câu câu câumột cách cách cáchnghiêm nghiêm nghiêmtúc.

Hễ điều điều điềugì liên quan đến Tiểu Tinh Tinh và Nhan Thu Thu ThuChỉ, anh đều dùng thái độ một trăm phần trăm để đối đãi, đãi, đãi,dù là chuyện lớn hay hay haychuyện chuyện chuyệnnhỏ. nhỏ. nhỏ.

Đến phần phần phầncuối buổi buổi buổiphỏng phỏng phỏngvấn, nhân viên công tác hỏi: “Thầy Trần bây giờ đã nghỉ nghỉ nghỉhưu rồi, anh cũng cũng cũngkhông xuất xuất xuấthiện hiện hiệntrước trước trướcống kính từ từ từrất lâu rồi, nhiều người rất ngạc nhiên khi anh nhận lời tham gia chương trình này, vì sao vậy ạ?” ạ?” ạ?”

Trần Trần TrầnLục Nam Nam Nammỉm cười: “Vì vợ và và vàcon gái tôi.” tôi.” tôi.”

Anh nói: nói: nói:“Tôi muốn có một kỷ niệm niệm niệmđặc biệt với họ, nên tôi đã nhận nhận nhậnlời.”

Nhân viên công tác tác táchào hứng: “Thầy Trần sau này này này sẽ không đóng phim nữa sao?”

“Sẽ không.”

Trần Lục Nam nói: nói: nói:“Đương nhiên nếu có có cólời mời, tôi có thể tham gia với tư cách khách khách kháchmời, nhưng tôi sẽ không đóng phim phim phimnữa, tôi tôi tôi không có thời thời thờigian.”

Nhân viên viên viêncông tác cảm thán: “Hình như anh và Thu Chỉ đã hợp tác trong một bộ phim, nhiều người nói hai người hợp hợp hợptác rất ăn ý.”

Trần Lục Nam gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Anh cười nói: “Chúng tôi là vợ chồng, ít nhiều cũng hiểu nhau.”

“Nhưng bộ bộ bộ phim đó có có cókết thúc không có hậu, mọi người đều rất tiếc.”

Nghe vậy, Trần Lục Nam nhìn thẳng vào máy quay: “Không sao cả, đó đó đóchỉ là là làphim thôi, ngoài đời chúng tôi tôi tôikhông có gì phải tiếc nuối.”

Nhân viên công tác tiếp lời: “Thầy “Thầy “ThầyTrần và Thu Chỉ đã kết hôn nhiều nhiều nhiềunăm, tình cảm vẫn luôn luôn luônrất tốt, tốt, tốt,anh có bí quyết gì không ạ?”

Trần Lục Nam Nam Namnhướn mày: “Không có bí quyết gì gì gìcả.”

Nhân viên công tác: “… Anh không muốn chia sẻ với mọi người sao ạ?”

Trần Lục Nam dừng lại, mỉm cười cười cườinói: “Tôi yêu Nhan Nhan Nhan Nhancủa của củatôi, đó có phải là bí bí bíquyết không?”

Anh nghiêm nghiêm nghiêmtúc nói: “Nếu “Nếu “Nếuyêu yêu yêuai đó, bạn sẽ sẽ sẽmuốn trao cả thế giới cho người người ngườiđó, muốn đối xử với với vớicô ấy bằng bằng bằngcả cả cảtrái tim, đó đó đóchính là quyết của chúng tôi.”

Nhân viên công tác: “…”

Cô Côấy ghen ghen ghentị đến đến đếnphát điên rồi. rồi. rồi.

Sau vài vài vàigiây im lặng, cô ấy ấy ấytiếp tục: “Sau “Sau “Sau khi chương chương chươngtrình của chúng chúng chúngtôi phát phát phátsóng, nhiều người hâm mộ ghen tị với chị Thu Chỉ, vì chị ấy gả cho được thầy Trần, thầy Trần Trần Trầncảm thấy thế nào?” nào?” nào?”

Trần Lục Lục LụcNam lắc đầu: “Vậy họ nên ghen tị với tôi mới đúng, vì tôi cưới cưới cướiđược Nhan Thu Chỉ.”

Anh Anh Anhcười nói: “Trên đời này có nhiều Trần Lục Nam, nhưng Nhan Thu Thu ThuChỉ chỉ chỉ chỉcó một.”

Anh cười nhẹ: “Cô “Cô “Côấy là người người ngườivợ vợ vợtốt nhất và người mẹ tốt tốt tốt nhất thế giới, mọi người nên ghen tị với tôi, tôi phải tu ba kiếp kiếp kiếpmới cưới cưới cướiđược cô cô côấy.”

Căn phòng rơi vào im lặng, nhân viên công công côngtác tác tácnhìn Trần Lục Lục LụcNam một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: “Thầy Trần, tôi tôi tôicảm động muốn khóc rồi.”

Trần Lục Lục LụcNam bật cười: “Không “Không “Khôngcần cảm động đâu, những những nhữnggì tôi nói đều là sự thật.”

Anh nói: “Thật ra ra ratrước khi vào đây đây đâytôi đã suy suy suynghĩ rất nhiều, nhưng bây giờ đầu óc tôi trống rỗng, không biết phải nói nói nóigì.”

Nhân viên công công côngtác: “Vậy cuối cùng anh anh anhcó điều gì muốn nhắn nhủ đến Thu Chỉ Chỉ Chỉkhông ạ? Chị ấy cũng có điều điều điềumuốn nói với với vớianh.” anh.” anh.”

Trần Lục Nam nhướn mày: “Thật ra cũng không có gì gì gìđể nói, nói, nói, những lời cần nói nói nóithì ngày nào nào nàotôi cũng nói với cô ấy rồi.”

Anh mím môi im lặng một lúc, rồi cười nói: “Tôi chỉ muốn nói, nói, nói,nếu có có cóthể làm lại, tôi tôi tôinên chiều chuộng ấy sớm sớm sớmhơn.”

Anh chia sẻ với người hâm mộ rằng anh rất ghen tị với Thẩm Mộ Tình.

Khi Nhan Thu Chỉ còn là thiếu nữ, cô ấy thường tâm sự với Thẩm Mộ Tình, chứ không không khôngphải phải phảivới anh, sau này cũng cũng cũngvậy.

Cô ấy ấy ấyđược Thẩm Mộ Mộ MộTình bảo bọc nhiều năm, người Nhan Thu Chỉ Chỉ Chỉtin tin tintưởng nhất là Thẩm Mộ Mộ MộTình, không phải Trần Trần TrầnLục Nam.

Anh Anh Anhcười trầm giọng: “Đôi khi tôi tôi tôicũng thấy thấy thấytiếc tiếc tiếc nuối.”

Anh nhìn vào máy quay nói: “Tất “Tất “Tấtnhiên, cuộc cuộc cuộcsống của chúng chúng chúngtôi sẽ sẽ sẽkhông quay lại được, được, được,nếu có thể, tôi nhất định sẽ yêu cô ấy sớm hơn hơn hơn một chút, nhưng nhưng nhưngbây giờ cũng không không khôngsao cả, cả, cả,tôi sẽ càng yêu cô cô côấy nhiều nhiều nhiều hơn.”

“Cảm “Cảm “Cảmơn ơn ơnem đã lấy anh, đã sinh sinh sinhcho anh một cô con con congái đáng đáng đángyêu như như nhưvậy, anh sẽ mãi mãi mãiyêu em.”

Anh cười: cười: cười:“Em đừng tranh giành tình tình tìnhcảm với con gái gái gáinhé, người người ngườianh yêu nhất chỉ chỉ chỉ có cómình em thôi.”

… …

Khi chương trình kết thúc, thúc, thúc, buổi phỏng phỏng phỏngvấn độc quyền quyền quyềncủa Nhan Thu Chỉ và và vàTrần Trần TrầnLục Nam nhanh chóng chóng chóngtrở thành chủ đề hot hot hot trên mạng. mạng. mạng.

Những lời lời lờihọ nói nói nóivới nhau nhau nhauquá quá quágiống nhau, như như nhưthể họ họ họđã bàn trước với với vớinhau. Nhưng họ không làm vậy.

Họ có một sự ăn ý đặc biệt, tâm tâm tâmđầu ý hợp, hợp, hợp,và họ họ họdành cho nhau một tình yêu sâu đậm đậm đậmvà mãnh liệt. liệt. liệt.

Tình yêu của họ đã đã đãăn ăn ăn sâu vào xương tủy, không gì thể thể thểchia chia chialìa.

Họ thật may mắn.

Trong cuộc cuộc cuộcđời này, họ đã đã đãtìm được người yêu yêu yêuthương mình nhiều đến vậy.

Khi phỏng vấn xong bước ra, Nhan Thu Chỉ đang đợi Trần Lục Nam Nam Nambên bên bênngoài.

Họ nhìn nhau mỉm cười.

Trần Lục Lục LụcNam Nam Nambước nhanh đến đến đếnnắm nắm nắmtay cô, cho vào túi áo mình, thì thầm: “Chờ lâu lâu lâu lắm rồi hả em?” em?” em?”

“Không có.”

Nhan Nhan NhanThu Thu ThuChỉ Chỉ Chỉcong mắt cười: “Chờ anh thì sao thấy lâu được chứ.”

Trần Lục Lục LụcNam không nói nói nói gì, chỉ siết chặt tay cô cô côhơn.

Họ đan tay vào nhau, cùng nhau trở về phòng.

Vì buổi phỏng vấn, Tiểu Tinh Tinh TinhTinh đã đã đãđược các nhân viên viên viênchương trình chăm sóc.

Khi họ về phòng, Tiểu Tinh Tinh lập tức nhảy nhảy nhảykhỏi khỏi khỏighế sofa, vui vẻ nói: “Ba mẹ về về vềrồi!” rồi!” rồi!”

Cô bé chạy đến ôm chầm lấy họ.

Trần Lục Nam bế lên, xoa đầu đầu đầucô bé, mỉm cười cười cườihỏi: “Con “Con “Connhớ ba mẹ à?”

“Vâng ạ.” ạ.” ạ.”

Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc đáp: đáp: đáp: “Nhớ lắm ạ.”

Nhan Thu Chỉ cong môi trêu trêu trêuchọc cô bé: “Đến giờ giờ giờđi ngủ ngủ ngủrồi, tối tối tốinay con con conngủ với ba mẹ nhé?”

“Dạ, dạ, con thích ngủ với ba mẹ nhất!”

Màn đêm buông buông buôngxuống, sau khi chuẩn chuẩn chuẩnbị xong xong xongxuôi, Nhan Thu Chỉ và Tiểu Tinh Tinh Tinh Tinhnhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tuyết Tuyết Tuyếtngoài ngoài ngoài cửa sổ sổ sổvẫn rơi, phủ một một mộtlớp sương sương sươngmù. mù. mù.

Trần Lục Nam tắt đèn, nhìn hai người đang say giấc bên cạnh, dưới ánh ánh ánhtrăng mờ ảo, anh đặt nụ nụ nụhôn lên trán họ, họ, họ,đắp chăn cho họ, rồi ôm họ vào vào vàolòng, cùng nhau chìm vào vào vàogiấc ngủ.

Cả cuộc đời này, anh không mong gì hơn.

Điều ước trên đỉnh núi đang dần trở thành thành thànhhiện thực.Trần Lục Nam chỉ mong mong mong họ luôn khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc như thuở ban đầu. đầu. đầu.

Họ ở bên nhau, đó là là một sự viên mãn.

Pass Pass PassNgoại truyện cặp đôi Khương Khương KhươngThần – Thẩm Mộ Tình: Gởi cú pháp ALonhatram qua Fb Trạm 520 520 520để nhận pass nha

Trải lòng