Chương 16

Hai người đối đối đốidiện nhau. nhau. nhau.

Bạc Ngạn chống cằm cằm cằmnghĩ, nếu bây bây bâygiờ đề nghị nghị nghị làm bạn nhảy của cô, xác suất thành công công côngsẽ lớn lớn lớnđến mức nào.

Mũi chân anh khẽ đẩy đẩy đẩychiếc giá trống trống trốngdưới chân, còn còn cònchưa kịp nói lời nào, Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchđã nhíu mày tiến lên hai bước, mở miệng: “Bạc Ngạn, em cảm thấy chúng ta như vậy có chút không không khôngtốt…”

Giọng Giọng Giọng gọi tên anh rất êm tai.

Bạc Ngạn cúi đầu, ngón ngón ngóntrỏ gãi vành vành vànhtai, có chút phấn chấn lạ lùng. lùng. lùng.

“Không tốt tốt tốtchỗ nào?” Anh Anh Anh giơ tay, chạm vào chiếc vòng màu trắng trắng trắngtrên cổ tay phải, phải, phải,chiếc vòng Nhan Bạch Bạch BạchTịch đưa cho anh anh anhlúc lúc lúctrước.

Vốn là của cô, cô, cô,bị anh anh anhđòi lấy.

Nhan Nhan NhanBạch Tịch không biết miêu tả tả tảmối mối mốiquan hệ này thế nào.

Cô Côđưa ngón tay tay taychỉ chỉ chỉchỉ chỉ chỉtrước ngực mình, rồi lại chỉ chỉ chỉBạc Ngạn, tóm lại lại lại là làhai hai haingón tay hướng xuống, xuống, xuống,khoa khoa khoatay giữa hai hai haingười: “Chúng ta hai người…”

nuốt nước bọt, mặt mặt mặtmỏng đến đến đếnmức nói ra những lời này cũng có chút khó khăn: khăn: khăn: “… Không có quan hệ gì, cứ ôm mãi rất kỳ quái.”

“Sao lại không có quan hệ” Anh liếc mắt ngắt lời cô, “Không “Không “Khôngphải em nói muốn làm bạn với với vớitôi sao?”

“Bạn “Bạn “Bạnbè của em em embuồn bã bã bãkhổ sở em cũng chỉ đứng bên cạnh mặc kệ à?” Giọng anh nhàn nhạt. nhạt. nhạt.

Nhan Bạch Tịch có chút bị anh dồn vào góc, nếu nếu nếuthật thật thậtsự nói như vậy vậy vậythì cũng đúng đúng đúnglà… Anh nói nói nóicũng có lý. lý. lý.

Nhan Bạch Tịch đánh đánh đánhgiá anh, thật sự nhìn không ra: “Bây giờ anh anh anhđang buồn bã khổ sở sao?”

“Ừm,” “Ừm,” “Ừm,”Bạc Ngạn đạp chân chân chânvào giá trống, lười lười lười nhác gật gật gậtđầu, “Sắp “Sắp “Sắpchết rồi.”

“………” Nhan Nhan NhanBạch Tịch hết nói nổi, người này sao nói chuyện chuyện chuyệnlúc lúc lúcnào cũng khoa khoa khoatrương trương trươngnhư như nhưvậy. vậy. vậy.

Bạc Ngạn cực kỳ khó chịu, chịu, chịu,hai ngón tay trái vân chiếc vòng tay tay taytrên cổ cổ cổ tay phải, phải, phải,vòng vo vo volâu như vậy mà mà màvẫn chưa được ôm, đầu anh có chút đau, là là làsự sự sựkhó chịu chịu chịuthật thật thậtsự về mặt sinh lý.

Cảm Cảm Cảmgiác khó chịu chịu chịukhông ngừng kích thích dây dây dâythần kinh của anh.

“Điệu nhảy nhảy nhảykia của của củaem” anh cuối cuối cuốicùng cùng cùngcũng mở miệng, “Bạn nhảy nhảy nhảy thể đổi người được không?” không?” không?”

Nhan Bạch Tịch hoàn toàn không không khôngnghĩ tới anh đang nói về về về mình, cất bước đi về phía anh, mi mắt cụp cụp cụpxuống: “Đổi “Đổi “Đổingười gì chứ? Tống Tống TốngChi Chi ChiLâm khó khăn lắm mới đồng đồng đồngý với em.”

Bạc Ngạn lười biếng gật đầu, ngồi nghiêng trên trên trênghế trống, không thoải mái nên trông không có chút tinh thần nào.

Anh vẫn đang cân nhắc rốt rốt rốtcuộc cuộc cuộccó nên đề nghị làm bạn bạn bạnnhảy của cô không, quá chủ động động độngsợ sẽ dọa cô sợ sợ sợmất, đến đến đếnlúc đó ngay ngay ngay cả ôm cũng cũng cũngkhông không khôngcho, cho, cho,anh lại không thể dùng sức mạnh được.

gái bên kia đi đi điđược được đượchai bước, bị một bộ trống đi ngang qua thu hút hút hútsự chú ý, lại lại lạidừng lại, cúi đầu đầu đầutò mò gõ gõ gõgõ mặt trống.

Bạc Ngạn gần như đã nhẫn nại nại nạiđến cực hạn. hạn. hạn.

Anh nhàn nhạt hít vào một hơi, liếc mắt mắt mắtnhìn qua, giọng giọng giọngnói hơi khàn: khàn: khàn:“Nhan Bạch Tịch, lại đây một chút.”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchnghe nghe nghethấy tiếng, tay rời khỏi mặt trống, đi hai bước tới, cúi đầu hỏi người đang ngồi: “Sao vậy?” vậy?” vậy?”

Bạc Bạc BạcNgạn cũng không không không giả vờ nữa, ngước mắt nhìn thẳng cô, ánh mắt chói chói chóilòa lòa lòađầy tính xâm lược: “Ôm tôi một cái cái cáirồi tôi sẽ dạy em, dạy đến đến đếnkhuya hay mấy giờ cũng được.”

Giọng anh rất khàn, giống như đã lâu không uống nước.

Sắc mặt cũng không không khôngtốt tốt tốt lắm, hay nói nói nóiđúng hơn là là làthần sắc không không khôngtốt.

Dù Dùanh vẫn vẫn vẫnluôn luôn luônnhẫn nại, nhưng đôi đôi đôimày khẽ nhíu lại vẫn rất dễ dễ dễdàng khiến khiến khiếnngười ta nhìn nhìn nhìnra anh đang khó chịu.

Nhan Bạch Bạch BạchTịch có chút bị bị bịdọa, ngón tay tay tayco lại đặt lên lưng anh, vỗ vỗ vỗnhẹ nhẹ nhẹhai cái, bỏ qua sự khó chịu vừa rồi, nhỏ giọng hỏi: “Bị bệnh sao, làm làm làmsao sao saovậy, anh trông không khỏe.” khỏe.” khỏe.”

Yết hầu Bạc Ngạn trượt sâu, anh anh anhmặc kệ kệ kệ mà mànhoài người người ngườivề phía phía phíatrước, trán trán trántựa vào vị trí trí tríbụng cô. cô. cô.

Hơi thở của cô bao trùm lấy anh, anh nhắm mắt lại, lại, lại,cuối cùng cùng cùngcũng cũng cũngcó được được đượcmột tia giảm bớt.

Ngay sau đó, anh không thể thể thểkìm nén được được đượcmà giơ giơ giơtay, đặt lên eo eo eosau sau sau của cô, kéo người lại gần thêm nửa bước vào giữa hai chân chân chânmình.

Một người ngồi, ngồi, ngồi,một người người ngườiđứng, hoàn hoàn hoàntoàn ôm nhau.

Giây tiếp theo, Nhan Bạch Tịch lại lần nữa cảm thấy không đúng đắn.

Quá thân mật, mặc mặc mặcdù cô có thể cảm cảm cảmgiác được Bạc Ngạn đã cố gắng kiềm chế, nhưng nhưng nhưngbàn tay đặt trên eo sau của của của vẫn đang giãy giãy giãygiụa, muốn ép cô vào lòng mình hơn hơn hơnnữa.

“Bạc Ngạn?” Ngạn?” Ngạn?”Cô hít vào một hơi, vỗ nhẹ nhẹ nhẹlưng lưng lưng anh.

“Ừm……” Giọng nam trầm ấm hỗn độn.

Bạc Bạc BạcNgạn sắp sắp sắpphát phát phátđiên rồi.

Chỉ chút này không đủ, anh muốn cô ôm chặt lấy anh.

Anh mạnh mẽ gạt bỏ bỏ bỏlý trí, trí, trí,cùng cô giao dịch: “Quần áo vũ hội của em tôi giúp giúp giúpem lo liệu, cả của bạn em em emnữa.” nữa.” nữa.”

“Ai?” “Ai?” “Ai?”Nhan Bạch Tịch kinh kinh kinhngạc.

Tuy nhà cũng rất rất rấtcó năng lực, nhưng giáo dục và quản nghiêm khắc khắc khắckhiến khiến khiến không không khôngcó quá nhiều tiền để để đểchi chi chitiêu, Lâm Vi lại không đồng ý cho cô côtham gia hoạt động, động, động,cho cho chonên chuyện váy lễ phục thật thật thậtsự vẫn vẫn vẫn chưa giải quyết được.

Hai người lỏng lẻo duy duy duytrì trì trì tư tưthế nửa ôm, ôm, ôm,tay phải Bạc Ngạn từ sau lưng lưng lưngcô buông lỏng, lỏng, lỏng,người hơi ngả ra sau, sau, sau,biết ánh mắt mình lúc này không không khôngđúng, đúng, đúng,không ngẩng đầu nhìn cô.

Tay trái anh tùy ý vén mớ mớ mớtóc mái lòa xòa: “Ngày mai sẽ sẽ sẽcó người của thương hiệu mang váy tới, chọn một bộ bộ bộem thích, thích, thích,nếu không có có cóthì ngày kia lại bảo họ mang đến.”

“Trang sức châu báu đều sẽ giúp em phối đủ bộ, anh trả tiền.” tiền.” tiền.”

Cô Côquả thực không có cách cách cáchnào nào nàogiải quyết, cho nên nên nênkhông nghĩ đến việc giả vờ từ chối.

Bạc Bạc BạcNgạn dăm ba câu đã đã đãgiúp giúp giúp giải quyết quyết quyếtvấn đề, nói không không khôngcảm ơn cũng là giả.

Cô cân nhắc hai hai haigiây, đè nén sự bất an trong lòng: “Bạc Ngạn, thật sự rất cảm cảm cảmơn anh, nhưng có thể hỏi anh tại sao…”

Tại sao lại đối đối đốitốt tốt tốtvới em như vậy.

Anh Anh Anhthật sự trông trông trôngkhông không khônggiống người thích thích thíchgiúp đỡ người khác.

Bạc Ngạn có thể cảm cảm cảmgiác được cơ cơ cơthể mình mình mình đang nóng lên, lên, lên, lẽ là là lànóng nóng nónglên về mặt mặt mặt sinh lý, lại có lẽ chỉ đơn đơn đơn thuần là làtinh tinh tinhthần không được thỏa mãn.

Có thể thể thể là làdo do docuộc thi thi thiquan trọng sắp tới, tới, tới,tinh thần anh gần đây quả thực thực thựccăng thẳng hơn một một mộtchút, nên mới khát khao được được đượctrấn an như vậy.

“Bởi “Bởi “Bởivì chúng ta là là làbạn bạn bạnbè,” anh anh anhthu thu thulại cảm xúc khó khó khóchịu trong mắt, dùng cái lý do thoái thoái thoáithác trẻ con con convề bạn bè hay hay haykhông bạn bạn bạnbè của cô, ngước mắt nhìn cô, “Bởi vì là bạn bạn bạnbè, bè, bè,cho nên tôi giúp giúp giúpem.” em.” em.”

“Vậy “Vậy “Vậy em có phải cũng nên giúp anh anh anhkhông?” không?” không?”

“Ôm “Ôm “Ômtôi một cái,” anh lại lần nữa không nhịn được đề nghị, ba phần phần phầndiễn xuất bảy phần chân thật, “Hôm nay thật thật thậtsự rất mệt.” mệt.” mệt.”

Đầu óc Nhan Bạch Tịch vẫn còn còn cònmơ hồ, nhưng vì lời hứa về chiếc váy vừa rồi khiến cô rất rất rấtcảm kích Bạc Ngạn, Ngạn, Ngạn,cho nên dù cảm thấy thấy thấykhông đúng đắn, vẫn giơ tay lên lên lênnhư vừa rồi, định định địnhđặt đặt đặtlên lưng anh: “Như vậy sao?”

“Không phải, em thấp xuống xuống xuốngchút.” Bạc Ngạn không chịu nổi cảm cảm cảmgiác giác giáccơ thể nữa.

Anh nhẹ nắm khuỷu tay cô ý bảo cô cúi người người ngườixuống.

“Khom lưng ôm anh.” Thật sự một chút cũng cũng cũngkhông muốn giả vờ nữa.

Dáng người người ngườiNhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchphát triển rất rất rấtđẹp, đẹp, đẹp,cao 1m67, khung xương xương xươnglại lại lạihơi hẹp, gầy mà không lộ xương, xương, xương,tay tay taychân chân châneo đều có da có cóthịt, là kiểu kiểu kiểuthân hình hình hìnhchỉ chỉ chỉ cần nhìn nhìn nhìnthôi đã thấy rất dễ ôm.

Cô Côlàm theo lời anh, hai cánh tay tay tayđặt sau lưng anh, khom người ôm chặt chặt chặtlấy anh. anh. anh.

Giây phút phút phúthơi hơi hơithở hoàn toàn gần sát, cơ thể Bạc Bạc BạcNgạn chợt thả lỏng, lỏng, lỏng,cuối cùng cũng được trấn an. an. an.

Nhưng Nhưng Nhưngvẫn vẫn vẫnchưa đủ, nếu lòng lòng lòngbàn bàn bàntay tay taycô có thể dán dán dánvào cánh tay anh anh anhvuốt ve thì thì thìtốt rồi.

Thần kinh căng thẳng vì khó chịu cuối cùng cũng dần dần dầndần dịu xuống.

Đuôi mày khóe mắt Bạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạngiãn ra, giữa hai hàng lông lông lôngmày mày màychậm chậm chậmrãi thả lỏng, nhuốm nhuốm nhuốmmột tầng vui sướng và nhẹ nhõm mong manh.

Liên tiếp tiếp tiếpba ngày, Nhan Bạch Tịch và và vàBạc Ngạn đều nghiêm túc thực hiện hiện hiệnước định, Bạc Ngạn dạy cô trống Jazz, đồng thời giúp giúp giúpcô tìm được hai người khác tham gia biểu biểu biểudiễn, còn cô cômỗi tối sau khi học “xong”, “xong”, “xong”,sẽ ôm Bạc Bạc BạcNgạn một cái cái cáivào khoảnh khắc trước khi rời rời rờikhỏi phòng phòng phòngđàn.

Nhưng trong lòng cô vẫn lẩm bẩm, cảm thấy mối quan hệ này này nàykhông không khôngđúng lắm.

Đêm Đêm Đêmqua lúc ôm, Bạc Ngạn không đứng yên như trước nữa, mà giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, còn hỏi lúc kết thúc cái ôm rằng “Có cần đổi đổi đổibạn nhảy nhảy nhảykhông”.

Anh nói anh có có cónhiều thời gian, gian, gian,mỗi tối sau khi học “nhạc” xong có thể tiếp tục luyện vũ vũ vũluôn, rất rất rấttiện. tiện. tiện.

Cô nói vì đã liên hệ trước với Tống Chi Lâm Lâm Lâmrồi, nên không cần, Bạc Ngạn không nói thêm gì, nhẹ nhàng gật đầu, đầu, đầu,như như nhưthể hoàn hoàn hoàntoàn toàn toànkhông không khôngđể để đểtâm đến lời từ chối của cô.

Nhưng Nhưng Nhưngcô vẫn vẫn vẫnmơ hồ cảm thấy, Bạc Bạc BạcNgạn hình như như nhưcó ý định muốn muốn muốnthân thiết với cô hơn.

Không biết có phải là ảo giác giác giáccủa mình không, cô cắn đũa nghĩ. nghĩ. nghĩ.

Thanh Thanh gắp một miếng cà tím vào vào vàođĩa cô, khó khó khóhiểu: hiểu: hiểu: “Nghĩ gì thế, miếng thịt thịt thịtviên sư tử tử tửđầu của cậu sắp rơi rồi kìa.” kìa.” kìa.”

Nhan Bạch Tịch vội cúi mắt nhìn vào đĩa, dùng đũa khều hai cái: “Thanh Thanh, cậu nói xem…”

Lời cô cô côbị một một mộtgiọng nam nho nhã ngắt ngắt ngắtlời.

“Thật trùng hợp.” Tay phải Tống Chi Lâm là khay khay khaythức ăn trống không, tay trái trái trái xách một cuốn sách.

Anh mặc áo áo áosơ mi trắng ngắn tay, không cài cúc trên cùng, bên trong trong tronglà áo phông trắng cùng màu, màu, màu,diện mạo nho nho nhonhã sáng sủa.

Lý Thanh Thanh Thanh Thanhcòn đang gắp món Nhan Nhan NhanBạch Tịch thích ăn, nghe tiếng ngẩng đầu, cười cởi mở, mở, mở, chào hỏi: “Muốn “Muốn “Muốnthử bánh kem bọn em mua mua mua không, quán quán quáncà phê mới mới mớimở mở mởcạnh tòa nhà nhà nhàVăn Lâm, Lâm, Lâm,bọn em vừa vừa vừatan học đi ngang qua mua đấy.”

Nhan Bạch Tịch trong đầu đầu đầuvẫn đang cân cân cânnhắc chuyện vừa rồi, tay phải cầm cầm cầmđũa chậm nửa nhịp, nhịp, nhịp,giơ giơ giơlên chào: chào: chào:“Thử không, nghe nói ngon lắm.”

Tống Chi Chi Chi Lâm cười ôn hòa, ngồi xuống đối diện diện diệnhai người.

Anh Anh Anhkhông nhận miếng bánh kem Lý Thanh Thanh đưa, nhìn nhìn nhìn về phía Nhan Bạch Tịch, giọng giọng giọngnói nói nóivẫn rất ôn ôn ônhòa: hòa: hòa:“Chuyện “Chuyện “Chuyệncủa anh xong xong xongrồi, từ cuối tuần này này nàycó thể sắp xếp thời gian, sau này mỗi tối vẫn gặp ở câu lạc bộ âm nhạc nhạc nhạcnhé?” nhé?” nhé?”

Nĩa của của củaNhan Bạch Tịch còn đang xiên xiên xiênmiếng miếng miếngđậu phụ: “Không sao đâu, em đã luyện luyện luyệntập tập tậpkỹ điệu nhảy đó rồi, phối phối phối hợp thì nhanh nhất cũng chỉ cần cần cần hai ba ba bangày là được, anh có việc thì không cần phải nhường thời thời thờigian cho cho choem em emđâu, cứ bận việc của của củaanh là được.” được.” được.”

Tống Chi Lâm khẽ gật đầu, thấy Nhan Bạch Tịch định xiên xiên xiênđồ uống, uống, uống,đưa ống hút hút hútqua: “Anh sẽ cố gắng hết hết hếtsức sắp xếp thời gian, có rảnh sẽ liên lạc với em.”

Sắp tốt nghiệp, Tống Chi Lâm đang đang đangthực thực thựctập ở một công ty niêm yết nào đó ở Hồng Hồng HồngKông, quả thực rất bận.

Dứt lời, lời, lời,anh lại nhìn về phía hai cô gái: “Cuối tuần này nhà hát gần đây có buổi buổi buổibiểu diễn, muốn đi xem không, công ty ty tythực tập tập tậpcủa anh anh anhcó thể cấp vé nội bộ.”

Nhan Bạch Tịch đang nghiêm túc chiến đấu đấu đấuvới viên thịt thịt thịtbò trong đĩa, Lý Thanh Thanh thấy cô không nói gì, ngẩng đầu trả lời Tống Tống TốngChi Lâm: “Thời gian thì có đấy, đấy, đấy,nhưng có có cólàm phiền anh quá không ạ”

Tống Chi Lâm nói nói nóiđùa: “Không đâu, vốn dĩ là phúc lợi công ty cho, không đi thì thì thìphí.”

“Vậy thì được được đượcạ,” Lý Thanh Thanh ThanhThanh không phải người khách khách kháchsáo, nói xong nhìn nhìn nhìn thấy ánh mắt Tống Chi Chi ChiLâm dừng trên trên trênngười người ngườiNhan Bạch Tịch, Tịch, Tịch,giây lát, như như nhưhiểu ra điều gì mà mà màquay quay quayánh ánh ánhmắt đi, hỏi người bên cạnh, “A “A “ANhan cậu muốn đi xem biểu biểu biểudiễn không?”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchcuối cùng cũng cắm được được đượcviên thịt bò vừa Q vừa dai kia lên: “Cuối tuần sau ?”

“Ừm…” Cô nhai hai cái viên thịt, “Hai người đều đi sao?”

Cô không có hứng thú gì gì gìvới kịch hát, nhưng cô muốn đi chơi cùng bạn bè.

Cô Côhọc cấp hai và cấp cấp cấp ba ở đại lục đều là trường quản lý theo kiểu quân sự hóa, hóa, hóa,sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình cũng không không khôngthả lỏng quản quản quảngiáo cô, cô, cô,những nơi như quán quán quánbar KTV tuyệt tuyệt tuyệtđối đối đốikhông được phép đến, kết bạn với ai, cuối tuần tuần tuầnra ngoài bao lâu lâu lâucũng cũng cũngbị hạn chế.

Cho nên ở ở ởmột mức độ nào đó mà mà mà nói, cô cảm thấy mười chín năm đầu đời của của củamình trôi qua thật sự nhàm nhàm nhàmchán. chán. chán.

“Đúng “Đúng “Đúngvậy.” Tống Chi Lâm gật gật gậtđầu với cô.

“Vậy “Vậy “Vậyem cũng cũng cũngđi.” Nhan Bạch Tịch gật đầu đồng ý.

Tống Chi Chi ChiLâm: Lâm: Lâm:“Vậy ngày kia kia kialại liên lạc lạc lạcnhé?”

Tống Tống TốngChi Lâm đi rồi, Lý Thanh Thanh hỏi Nhan Bạch Tịch: “Vừa nãy cậu định nói gì thế?”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchngẩn ra, có chút quên mất.

Thanh Thanh nhắc nhở: “Là cái câu câu câucậu nói một một mộtnửa nửa nửatrước khi khi khi Tống Chi Lâm đến ấy.” ấy.” ấy.”

Nhan Bạch Bạch BạchTịch nhớ ra: “Nếu một người, cậu cảm thấy người người ngườiđó rất lạnh nhạt, nhưng người đó lại đối xử rất rất rấttốt tốt tốtvới với vớicậu, tốt đến mức không bình thường lắm… Sau đó còn…”

đắn đo đo đotìm từ: “Còn luôn hỏi hỏi hỏicậu có thể ôm ôm ômđược không.” không.” không.”

Cũng Cũng Cũngkhông phải là luôn luôn, Bạc Ngạn mới mới mớiđề đề đềnghị có có cóhai lần, lần, lần, lần thứ thứ thứhai là vì anh ấy muốn dạy cô học, cô đã đồng ý.

Lý LýThanh Thanh ThanhThanh Thanh Thanh“A?” một tiếng: “Ai vậy, ai mà biến thái thái tháithế.”

“Cũng không phải biến thái thái tháiđâu.” nhỏ nhỏ nhỏgiọng giải thích, thích, thích,cũng không muốn quy quy quyBạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạnvào loại này.

Lý Thanh Thanh bóc tôm: “Dù “Dù “Dùsao kệ hắn ta có phải hay hay haykhông, cậu cách xa xa xahắn ra một chút.”

Nhan Bạch Tịch bưng bát lên, uống một ngụm canh nhỏ, như có điều suy nghĩ mà ngẫm nghĩ hai hai haigiây, thấp giọng phụ phụ phụhọa: “Đúng “Đúng “Đúng đúng.”

Không thể lại ôm Bạc Ngạn lung lung lungtung nữa.

Lý LýThanh Thanh ThanhThanh bỏ bỏ bỏvỏ tôm tôm tôm sang bên: “Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu nói nói nóiai vậy, ai lại làm chuyện biến thái thái tháinhư thế với cậu…”

Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchnói cho qua chuyện: “Không “Không “Khôngphải phải phảitớ.”

Lý Thanh Thanh ThanhThanh vạch trần: trần: trần:“Không phải cậu cậu cậuthì cậu hỏi hỏi hỏilàm gì.”

“Rốt cuộc là ai?” Cô Cô Côtò mò, đã đã đãbắt đầu phân tích, “Bên cạnh cậu thì có…” có…” có…”

Nhan Bạch Tịch chỉ xa xăm ra ra rangoài cửa sổ sổ sổđối diện: diện: diện:“Nhìn kìa, UFO.”

Sau đó nhanh nhanh nhanhnhư như nhưchớp cúi đầu tiếp tục húp húp húpcanh.


Buổi Buổi Buổitối về về vềđến đến đến nhà, Bạc Ngạn đã đã đãở đó. đó. đó.

Như Như Nhưthường lệ ăn ăn ăncơm tối xong, hai người lên tầng 3 luyện luyện luyệntập bản nhạc.

Những người Bạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạngiúp giúp giúpcô tìm đều là là là người của Học viện Âm nhạc, hai hai haingười, một một mộtngười người người chơi keyboard, một một mộtngười hát chính, còn chính anh làm tay Bass.

Bass của anh anh anh học kèm lúc học trống Jazz, chỉ học học họchơn nửa nửa nửanăm, nhưng nhưng nhưnghoàn toàn toàn toànđủ dùng.

Luyện hai tiếng tiếng tiếngđồng đồng đồnghồ, hai người từ từ từtầng 3 đi xuống.

Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của dì Triệu, ngày mai dì dìvề.

Từ tầng 3 xuống, xuống, xuống,Nhan Bạch Tịch ra sân sân sântrong hóng gió, chưa được được đượcbao lâu, Bạc Ngạn cầm nước từ bếp ra cũng đến.

Trên giá treo đồ đặt một ít dụng cụ anh thường dùng, Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchđang đứng trước giá nghiêm nghiêm nghiêmtúc xem.

Tóc buộc đuôi ngựa thấp, có hai lọn tóc mai rủ bên bên bênmá.

Bạc Ngạn Ngạn Ngạnmột tay cầm chai nước soda, nghiêng vai dựa vào khung khung khungcửa kính kính kínhsân phơi, nhìn chăm chú.

Vừa Vừa Vừarồi phòng đàn vẫn chưa ôm, nhưng anh cũng cũng cũngkhông vội.

Dù Dùsao đợi đợi đợianh anh anhuống xong chai nước này, lại đợi cô xem xong xong xongđống đồ nghề nghề nghềkia, là đến đến đếnlượt hôm hôm hômnay.

Ban ngày khổ cực cả ngày, chỉ chỉ chỉchờ chờ chờhai giây giây giâynày vào buổi buổi buổitối để sống sót.

Một lát sau, anh đi qua, bắt chéo chân ngồi ngồi ngồilên tay vịn ghế nằm bên trái cô, cô, cô,tay trái buông xuống, xuống, xuống, xách theo chai nước nước nướckia.

Gió đêm mát mẻ, tinh tinh tinhthần người ta cũng dễ dễ dễdàng dàng dàngthả lỏng.

Có thể là là làmấy ngày “chung “chung “chungsống” liên tiếp khiến anh có chút đắc ý vênh vênh vênhváo, không cố cố cốtình che giấu chút ý nghĩ nghĩ nghĩđó.

Anh vặn nắp chai nước soda vừa uống một nửa, ném ném némlên cái cái cáibàn bàn bànbên cạnh, cạnh, cạnh,đưa tay qua.

“Hôm nay nay nayngoài ôm ra, nắm tay cái nữa nhé?” Giọng Giọng Giọnganh hơi cao lên, có chút cà lơ phất phơ. phơ. phơ.

Nhan Bạch Tịch nghe nghe nghe thấy tiếng, tiếng, tiếng,nghiêng đầu sang bên.

Vốn còn đang do dự dự dựrốt cuộc có nên hôm nay “xé “xé “xébỏ hiệp nghị”, chấm dứt trước hoạt động này với Bạc Ngạn Ngạn Ngạnhay không, bàn tay Bạc Ngạn chìa ra này này nàykhiến cô hoàn toàn toàn toànquyết quyết quyếtđịnh ——

Sao lại ngoài ngoài ngoàiôm ra, còn muốn muốn muốnnắm tay?

Đừng tưởng đổi đổi đổimột chữ “nắm” là không không khônghiểu hiểu hiểuý gì. gì. gì.

Cứ thế này phát phát phát triển tiếp, sau này này nàycòn muốn làm làm làm nữa? Dù anh đẹp trai trai traicũng không không khôngthể như như nhưvậy được…

Đây không phải là đang câu dẫn người ta ta tasao.

Nhan Bạch Bạch BạchTịch Tịch Tịchlùi về sau nửa bước, chắp tay sau lưng lắc đầu.

Bạc Ngạn nhìn thấy động tác lùi lại lại lạicủa của của cô, hiểu ra.

Đúng thật, là mình đã không dừng dừng dừnglại, đề đề đềra yêu cầu không nên đề.

Anh thu tay về, lại với lấy chai nước bên cạnh, gật đầu, giọng giọng giọng nói thanh thanh thanhđạm, đạm, đạm,mang chút lười biếng: biếng: biếng:“Vậy không không khôngnắm.”

“Thế thì chỉ chỉ chỉôm ôm ômthôi.” thôi.” thôi.”Anh Anh Anhdang một cánh tay ra, ý bảo cô gái lại đây ôm mình.

Nhan Bạch Tịch nhìn thấy động tác của anh, đầu ngón ngón ngóntay giấu sau lưng khẽ véo nhẹ, tiến lên phía phía phíatrước nửa bước, nói hết một lượt: “Hiệp “Hiệp “Hiệpnghị nghị nghị của chúng ta chấm dứt đến hôm nay thôi thôi thôinhé? Sau Sau Saunày em cũng sẽ sẽ sẽkhông làm phiền phiền phiềnanh dạy em nữa, nữa, nữa,em em emtự luyện  được.” được.” được.”

“Phần “Phần “Phần còn lại lại lạiem sẽ báo đáp anh anh anhbằng bằng bằngcách khác.” Cô nghiêm túc nhìn chàng trai trước trước trướcmặt.

“Mời “Mời “Mờianh ăn ăn ăn cơm được được đượckhông?”

“Em mời anh một bữa thật lớn.”

Bạc Ngạn nghiêng nghiêng nghiêngmắt liếc cô.

Ăn cơm ăn cơm, ngoài ăn cơm ra cô không biết cái khác khác khácà.

Hơn nữa nữa nữa dựa vào cái gì mà người họ Tống kia kia kiađược hai hai haibữa, còn anh chỉ có một bữa. bữa. bữa.

Vài giây sau, anh ngả người dựa ra sau, sau, sau,một tay tay taybuông buông buôngthõng thõng thõng giữa hai chân, cười một cái đầy đầy đầyvẻ ngổ ngáo.

“Không được.”

“Hiệp nghị gọi là hiệp nghị,đã nghị,đã nghị,đãđịnh định địnhrồi thì phải phải phảichấp hành.”

Nói rồi anh anh anhbỏ điện thoại qua một bên đứng dậy, đi đi đivề phía trước hai bước.

Nhan Bạch Tịch đâm vào một một mộtkhoảng mùi bạc akay mát lạnh lạnh lạnh—— Bạc Ngạn lần lần lầnđầu tiên chủ động động độngôm lấy lấy lấycô.

Anh cao hơn cô rất nhiều, lại lại lạiphối phối phốihợp hợp hợpvới với vớichiều cao của mà màkhom người xuống, một cánh cánh cánhtay tay tayvòng qua sau lưng lưng lưngcô, siết chặt cánh cánh cánh tay, chóp mũi ép vào vào vào áo khoác của anh. anh. anh.

Lớp vải dệt vân sần sùi sùi sùicọ vào da cánh mũi cô, cô, cô, cô côlại lại lạicó một thoáng thoáng thoánghô hấp ngưng trệ, tim đập lỗi nhịp.

Đó là một cái ôm ôm ômvô cùng mạnh mạnh mạnhmẽ, bao bọc và đầy cảm cảm cảmgiác giác giácan toàn.

Bạc Ngạn cúi đầu đầu đầubên tai cô, giọng nói trầm trầm trầmấm từ từ từtính, như đang đùa giỡn mà trêu người: “Lòng dạ tôi rất hẹp hòi cho nên nên nêntrước buổi gặp mặt tân sinh viên, một một mộtlần cũng không thể thiếu.”

Trải lòng