Nơi ở cách bãi biển không xa, là mấy căn biệt thự thự thựđơn đơn đơnlập san sát nhau, Nhan Nhan NhanBạch Tịch và Bạc Ngạn Ngạn Ngạnở căn ba tầng phía đông cùng.
Đi một mạch đến đến đếndưới lầu, rồi đi thang máy lên, cửa mở ra, cô bị kéo vào vào vàotrong, rồi rồi rồilại bị Bạc Ngạn trở tay ép lên cửa.
Đèn trong phòng phòng phòngkhông bật, tối tăm mờ ảo. ảo. ảo.
Lưng cô áp sát vào cánh cửa, cửa, cửa,Bạc Ngạn cúi đầu xuống bên bên bêntai tai taicô, hô hấp hơi nặng nề, mang theo một tia hổn hển hển hển không kiềm chế chế chếđược. được. được.
Má anh cọ vào tai tai taicô, cô có thể cảm cảm cảmnhận nhận nhậnrõ ràng ràng ràngnhiệt độ cơ thể bất thường của anh. anh. anh.
Rất cao, hơi hơi hơithở nóng rẫy rẫy rẫymuốn làm bỏng cô. cô. cô.
Cô giơ tay, vỗ vỗ lưng anh: “Bạc “Bạc “BạcNgạn…”
Bạc Ngạn dựa sát vào vào vàocô, nắm chặt cánh tay cô cô côvòng qua eo mình.
Nhan Nhan NhanBạch Tịch bị siết chặt chặt chặtcứng. cứng. cứng.
Cô Cô Côhơi khó thở, thở, thở,gắng gượng rút tay ra vịn vai anh định đẩy ra sau: sau: sau:“Bạc Ngạn, nóng quá…”
Giọng nói vừa dứt, đã bị người ta giữ cằm cằm cằmhôn hôn hônxuống.
Hai bờ môi môi môichạm nhau, anh vừa định đưa lưỡi vào vào vàothì thì thìbị cô đẩy ra.
Nhan Bạch Tịch đè vai anh anh anhnghiêng đầu, khẽ khẽ khẽ thở dốc, dốc, dốc,anh ép chặt quá, quá, quá,cô rất không không khôngquen.
Mà Bạc Ngạn gần gần gầnnhư đã nhẫn nhịn đến đến đến cực điểm, anh quay đầu cô cô côlại, còn còn cònđịnh định định hôn tiếp tiếp tiếpthì thì thìbị Nhan Nhan NhanBạch Tịch Tịch Tịchgiữ lại lần nữa.
Cô cố cố cốgắng kéo kéo kéogiãn khoảng cách giữa hai người, thở hổn hển: “Có thể nới lỏng một chút không, chặt quá…”
Bạc Ngạn không cố chấp hôn nữa, nữa, nữa,giữ chặt eo cô ép ép éplên cửa, tay kia bắt lấy tay cô luồn vào trong áo mình. mình. mình.
Luồn vào từ vạt áo thun, ấn lên cơ bụng bụng bụngcủa anh.
Đầu anh cúi cúi cúithấp, trán trán trándán vào bên bên bêncổ cổ cổcô, vùi sâu vào vào vàođó.
“Sờ anh anh anhđi.” Anh nắm chặt chặt chặtngón tay cô ấn lên vùng da da dathịt thịt thịttrên bụng mình, giọng nói nói nóikhàn đặc như vừa vừa vừavớt từ dưới nước nước nướclên.
“Sờ một chút thôi.” Anh hôn hôn hônlên cổ cổ cổcô. cô. cô.
Nhan Bạch Tịch bị cảm giác nóng bỏng nơi bụng dưới của anh làm giật mình, ngón tay tay tay theo bản năng co lại, liền liền liền bị Bạc Bạc BạcNgạn lần lần lầnnữa dùng sức đè xuống.
Anh cố chấp muốn mỗi mỗi mỗimột một mộttấc da thịt trên lòng bàn bàn bàntay cô đều đều đềudán dán dánvào người mình.
Lại Lại Lạihôn lên lên lênbên cổ cổ cổcô một cái, giọng giọng giọngnói pha lẫn sự khó chịu không thể kìm nén: “Anh “Anh “Anhxin em đấy, bảo bối.”
Giọng anh nghe nghe nghequả thực rất tệ, Nhan Bạch Tịch bị hơi nóng làm choáng váng.
Cô Cô Cônén lại sự sự sựxấu hổ, thậm chí lờ lờ lờ đi hơi thở của Bạc Ngạn phả vào bên cổ lúc nói chuyện.
“… Sờ thế thế thếnào?” nào?” nào?”
Bạc Ngạn vùi đầu vào cổ cô, khẽ khẽ khẽhít vào, rồi thở ra ra ramột hơi khí đục ngầu nặng nề: “Sờ thế thế thế nào cũng được.”
Anh Anh Anhkhao khát đến mức đầu đầu đầugối thúc thúc thúc vào giữa giữa giữahai chân cô, dẫn tay cô từ bụng đi lên, lên, lên, chạm đến đến đếntrước ngực anh.
Dáng người anh rất đẹp, lúc hơi gồng gồng gồnglên lên lêncó có cóthể sờ thấy đường cong cong congcơ bắp đầy đặn mà không quá dày. dày. dày.
Tai Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchnhư như nhưmuốn rỉ máu.
“Được… được chưa?” Cô nói lắp.
Bạc Ngạn không nói gì, chỉ dẫn tay cô sờ sờ sờđến bên eo mình.
Từ bên eo đến đến đếnsau lưng, qua lại nhiều lần, nhưng phần lớn thời gian vẫn dừng lại lại lạiở bụng dưới.
Ngón tay cô mỗi mỗi mỗikhi khi khichạm chạm chạmđến đến đếnmột tấc tấc tấcda da dathịt của anh, cơ thể căng cứng của anh liền thả lỏng đi một một mộtnửa.
Từ Từ Từxương sống sau lưng lưng lưng đến dây thần kinh não, mỗi mỗi mỗimột đốt xương đều đều đềuthoải mái đến hơi hơi hơitê dại, dại, dại,anh khoan khoái đến đến đếnmức không muốn nói nói nóibất kỳ lời nào.
Nhan Nhan NhanBạch Tịch bị giữ chặt cứng, lặp lặp lặpđi lặp lại, lại, lại,bị bàn bàn bàntay anh dẫn dắt “cảm nhận”, nhận”, nhận”,“an ủi”. ủi”. ủi”.
Không biết qua bao bao baolâu, lâu, lâu,cô gần như muốn chết chìm trong vòng ôm và và vàsự bao bọc mạnh mẽ này.
Cô nghiêng nghiêng nghiêngđầu đầu đầuhít hít hítthở, rõ ràng là sờ anh, mà chân cô lại lại lạimềm nhũn ra.
“Được chưa Bạc Ngạn, chân em mỏi mỏi mỏi quá.”
Bên cổ ẩm ướt, ướt, ướt,anh lại lại lạiđang đang đanghôn cô.
“Đừng hôn hôn hônnữa…”
Cô muốn đẩy cổ anh ra, ra, ra,lại bị anh bắt lấy lấy lấytay tay tayđan vào tóc tóc tócsau sau sau gáy mình, từ góc độ độ độkhác nhìn vào giống như như nhưcô đang ấn đầu anh xuống xuống xuốnghôn hôn hônmình.
Xấu hổ đến mức muốn chết đi đi điđược.
“Bạc Ngạn… Em sắp tức giận rồi rồi rồi đấy.” Hôn Hôn Hônnửa tiếng rồi, tại tại tại sao cứ phải chặn ở cửa làm chuyện này này nàychứ. chứ. chứ.
Nhiệt độ trên trên trênngười Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđã sớm sớm sớmhạ xuống, xuống, xuống,chỉ chỉ chỉlà cảm cảm cảmgiác được được đượcsờ chạm quá tốt, anh anh anhthật sự không muốn buông cô ra. ra. ra.
Lại hôn lên vùng vai vai vaicổ cô một một mộtcái, anh vòng tay qua eo eo eonhấc bổng cô lên.
Đứng Đứng Đứng lâu như vậy, chân chân chânNhan Bạch Tịch Tịch Tịchquả thực có chút mềm, hai hai haichân theo bản năng kẹp chặt eo anh, hai cánh tay lỏng lẻo khoác khoác khoáclên lên lênvai vai vaianh. anh. anh.
Nhận ra anh đang ôm mình mình mìnhđi đi đivề về vềhướng hướng hướngphòng tắm, tắm, tắm,cô cảnh giác ngẩng đầu: “Đi đâu vậy.”
Trạng thái thái tháibệnh trạng của Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđã dịu đi, khôi phục một chút, tính thích thích thíchtrêu chọc người khác lại trỗi dậy, anh nghiêng nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, cô, cô,cong môi: môi: môi: “Đưa em đi tắm.”
Ánh mắt Nhan Bạch Tịch đảo quanh, ôm hôn thì còn còn cònđược, tắm chung thì quá mức mức mứcrồi…
Cô động chân giãy giãy giãy giụa: “Em tự tắm được.” được.” được.”
Người Người Ngườiđang đang đangôm cô bật ra một tiếng cười cười cườitrầm trầm trong cổ họng.
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchlại giãy giãy giãylần nữa: “Anh thả em xuống.” xuống.” xuống.”
Chỉ Chỉ Chỉvài câu nói, đã đã đãđến phòng tắm.
Cánh tay phải Bạc Ngạn đỡ cô, tay kia mở vòi nước nước nướcbồn tắm.
Nhan Nhan NhanBạch Tịch quay quay quayđầu nhìn thoáng qua quả thực muốn muốn muốnsợ chết khiếp, giọng cao lên, ngữ khí cũng gấp gáp: “Em không muốn tắm cùng anh anh anhđâu…”
Anh nghiêng nghiêng nghiêngđầu nhìn cô, giọng điệu tản mạn: mạn: mạn:“Em muốn tắm cùng anh à?”
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchđối mặt với với vớianh hai giây, biết mình bị trêu, mặt “bá” “bá” “bá”một tiếng đỏ bừng, tránh đi ánh nhìn chăm chú: “Đồ thần kinh.”
Bạc Ngạn nhấc cô cô côlên cao hơn một chút, ôm ổn định hơn: hơn: hơn:“Mắng thêm câu nữa?” nữa?” nữa?”
“Đầu óc có vấn vấn vấn đề.”
Bạc Ngạn Ngạn Ngạncười: “Mắng ác hơn chút nữa đi đi đinào.”
Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchliếc anh anh anhmột cái, mặt chôn vào cổ anh anh anh không nói lời lời lờinào.
Cô lười giao tiếp với kẻ tâm thần.
Nhan Bạch Tịch tắm tắm tắmtrước, tắm tắm tắmxong ngồi trên giường nhắn tin tin tinvới Lý Thanh Thanh Thanh Thanh.
Lý Thanh Thanh ThanhThanh: Thanh: Thanh:[ Cho nên các cậu cậu cậuở chung một một mộtphòng à? ]
Nhan Nhan NhanBạch Bạch BạchTịch: [ … Ừ. ]
Lý Lý Lý Thanh Thanh: [ Chung Chung Chungmột một mộtgiường? ]
Nhan Bạch Tịch: [ ……… Ừ. ]
Lý Thanh Thanh: Thanh: Thanh:[ Cười nham hiểm.jpg ]
Lý Thanh Thanh: [ Đúng rồi, mẹ mẹ mẹcậu hôm nay nhắn nhắn nhắntin cho tớ, không biết làm làm làmsao mà biết số số sốtớ nữa. ]
Lý Thanh Thanh: Thanh: Thanh:[ Hỏi Hỏi Hỏimấy chuyện chuyện chuyệncủa của củacậu ở trường. ]
Lý Thanh Thanh: [ Tớ có có cónên trả lời không, tớ vẫn chưa trả lời. lời. lời.]
Cô ấy đại khái biết tình hình nhà Nhan Bạch Tịch, nên mới cẩn thận hỏi cô.
Nhan Bạch Tịch nghĩ nghĩ: [ Không cần để để đểý. ]
Lý Thanh Thanh ThanhThanh rất rất rấtbiết điều: [ OK ]
Lý Thanh Thanh: Thanh: Thanh:[ Vậy nếu gọi điện tới tớ cũng không nghe nhé. ]
Nhan Nhan NhanBạch Tịch: [ Ừ ừ. ] ] ]
Cửa phòng phòng phòng tắm bên phải mở mở mởra, Nhan Bạch Tịch liếc nhìn qua.
Bạc Ngạn Ngạn Ngạnkhông mặc áo từ từ từbên trong trong trongđi ra, nước còn sót lại theo cơ ngực ngực ngựcchảy xuống bụng, nơi mà một giờ giờ giờtrước ở cửa đã đã đãbị bị bịcô cô côsờ đi sờ lại.
Tai cô cô cônóng lên, lên, lên,quay mặt đi chỗ khác. khác. khác.
Sau đó nhận nhận nhận ra Bạc Ngạn Ngạn Ngạnđến gần, cô dứt khoát kéo kéo kéochăn nằm xuống, giả giả giảvờ như muốn ngủ.
Bạc Ngạn liếc cô một cái, ném điện thoại lên đầu đầu đầugiường: “Mệt rồi à?” à?” à?”
Cô Cô Cônhắm nhắm nhắmmắt lại, đáp đáp đáplí nhí: “Ừm…”
Bạc Ngạn cúi cúi cúingười tắt đèn, vén vén vénchăn lên giường, ngay sau đó Nhan Bạch Tịch bị ôm ngang ngang ngangeo, rơi vào vào vàovòng ôm nóng bỏng.
Bạc Ngạn ôm từ phía sau vô cùng chặt, cơ cơ cơthể cô cứng cứng cứngđờ đi một nửa.
Hít Hít Hítsâu mấy hơi, cô đẩy nhẹ anh ra: “Nóng quá…”
Ý cô cô côlà bảo anh buông buông buôngcô cô côra, nhưng Bạc Ngạn dường dường dườngnhư không hiểu, hiểu, hiểu,chỉ vén vén vénnửa chiếc chiếc chiếcchăn chăn chănđang đắp trên người hai người người người lên.
Nhan Bạch Bạch BạchTịch: ………
Cô nhắm mắt nhịn nhịn nhịnmột lát, thật sự không có buồn ngủ, lại cựa quậy.
Bạc Bạc BạcNgạn Ngạn Ngạnnhận ra, thu tay lại: “Sao thế?”
“Không ngủ ngủ ngủđược…”
Bạc Bạc BạcNgạn “ồ” một tiếng, ghé sát lại: “Vậy có muốn hôn nhau nhau nhaukhông?”
Nhan Bạch Tịch đẩy đầu anh ra, từ từ từ chối rất dứt khoát: “Không “Không “Khôngcần.”
Sao cứ muốn hôn mãi thế, không nghỉ nghỉ nghỉmột lát lát lát được à?
Bạc Bạc BạcNgạn lại lười lười lườibiếng “ồ” một tiếng, một một mộttay ôm cô cô côvào lòng, vẻ không mấy hứng thú: thú: thú:“Vậy em muốn làm gì?”
Ngoài hôn ra, ra, ra,anh anh anhchẳng có hứng thú với việc gì khác.
Xương Xương Xươngngón tay Nhan Bạch Tịch cọ cọ cọcọ chóp mũi: “Không biết… Nhưng không muốn ngủ.”
Khó Khó Khókhăn khăn khănlắm lắm lắmmới thoát thoát thoátkhỏi ba ba bamẹ ra ngoài chơi, lại còn còn cònlà kỳ kỳ kỳnghỉ có được được đượcnhờ nói dối, dối, dối,cô mơ hồ có chút hưng hưng hưngphấn, phấn, phấn,một chút cũng không buồn buồn buồn ngủ.
Cô Cô Cô xoay người nhìn Bạc Ngạn: “Ở đây buổi tối có có cógì vui không?”
Bạc Ngạn nhướng mày nhìn cô, ánh mắt lướt lướt lướt từ môi cô đến đến đếnmắt cô, rồi lại lại lạilướt lướt lướtvề môi cô.
Ý thức đều bị bị bịcô câu mất, đáp lại lại lạichậm nửa nhịp: “Em muốn chơi kiểu gì?”
Nghe thấy thấy thấyBạc Ngạn thật sự đang nghiêm túc trả lời, hứng hứng hứngthú thú thúcủa của củacô càng dâng dâng dângcao hơn một chút.
Đã gần 11 11 11giờ, cô thật sự không không khôngngờ Bạc Ngạn lại bằng lòng lòng lòngđi đi đicùng cùng cùngcô. cô. cô.
Cô nghĩ nghĩ: nghĩ: nghĩ:“Có gì kích kích kích thích một chút không?”
Thật ra tính tính tínhcách cách cáchcô cũng không hẳn là ngoan ngoãn, chỉ là sự giáo dục của ba ba ba mẹ lâu nay đã đè nén bản tính của cô. cô. cô.
Cô thích trống trống trốngJazz, thích rock rock rockand roll, thậm chí thích mô tô và các môn thể thể thểthao mạo hiểm.
Bạc Ngạn như thể nghiêm túc suy nghĩ một hồi, vuốt tóc, ngồi dậy: “Anh “Anh “Anhcó một chiếc chiếc chiếcKawasaki ở đây, muốn đi chạy đường đèo không?”
Mắt Mắt MắtNhan Bạch Tịch Tịch Tịchsáng rực lên trong nháy mắt: mắt: mắt:“Thật sự được chứ?”
Bạc Ngạn cười, giọng điệu hơi nhếch lên: lên: lên:“Tại sao sao saolại không được?”
Hai mươi phút phút phút sau, dưới chân chân chânđường đèo của khu khu khunghỉ dưỡng, Bạc Ngạn vòng vòng vòngtay ra sau sau saugáy gáy gáycô đội mũ bảo hiểm cho cô.
Đường Đường Đườngđèo của khu nghỉ dưỡng nhà họ họ họĐoạn được được đượcsửa đổi đặc đặc đặcbiệt, rất rộng, độ độ độdốc dốc dốckhông lớn, khúc cua cũng cũng cũngkhông nhiều, nếu đua xe thuần thuần thuầngiải giải giải trí thì hệ số an toàn rất rất rấtcao, nhưng mức độ kích thích thì không hề ít.
Có Có Cótiền có thể khiến khiến khiếnma quỷ quỷ quỷphải phải phảixay bột, yêu cầu gì cũng có thể thể thểsửa đổi được.
Tay phải Nhan Bạch Bạch BạchTịch đặt lên yên xe máy bên cạnh, cạnh, cạnh,chỉ mới đội mũ bảo hiểm hiểm hiểm thôi mà lòng cô cô cô đã lại lại lạilần nữa hưng phấn lên.
Ánh Ánh Ánhmắt cô sáng ngời, ngời, ngời,chóp mũi hơi đổ đổ đổmồ hôi, nhìn chằm chằm chàng trai trai traitrước mặt, mặt, mặt,nói rất chân thành: “Cảm “Cảm “Cảmơn ơn ơnanh anh anhBạc Bạc BạcNgạn.”
Rạng sáng từ bỏ chăn chăn chănấm nệm êm, đi cùng cô lái xe, thậm thậm thậmchí trước khi đến đây còn gọi mấy cuộc điện thoại, giúp cô tìm chiếc mũ bảo bảo bảohiểm hiểm hiểmphù hợp. hợp. hợp.
Bạc Ngạn Ngạn Ngạngiúp cô cài quai mũ, rồi đưa tay xuống dưới nách cô, bế cô lên xe mô tô, sau đó mới là chính mình chân chân chânsau sau saubước dài lên, nắm lấy cánh cánh cánhtay tay taycô vòng qua eo mình.
Gió đêm đêm đêmthổi thổi thổiqua qua quaống quần Nhan Bạch Tịch, lướt lướt lướtqua qua quamắt cá cá cáchân cô, lần lần lầnđầu tiên cô chủ động dựa dựa dựasát vào vào vàoBạc Ngạn, đầu ghé qua qua quavai vai vaianh, nhỏ giọng: “Chúng “Chúng “Chúngta ta tachạy lên đỉnh núi rồi rồi rồixuống, là hết hết hếthả anh?”
Đường đèo không không khôngdài lắm, đi về chắc chắc chắccũng chỉ hơn mười mười mườiphút.
Bạc Ngạn điều chỉnh tay lái, nhìn ra tâm tâm tâmtư của cô, lười biếng mà dung túng: túng: túng:“Em muốn chạy mấy vòng thì chúng ta chạy mấy vòng.”
“Chơi “Chơi “Chơiđến ba giờ sáng cũng cũng cũngđược.” được.” được.”
Nhan Bạch Tịch thật sự vui vui vuivẻ, tâm trạng trạng trạng tốt đến mức trái tim tim timnhư đang sủi sủi sủibọt, cô xác nhận nhận nhậnlại liền hai hai hailần: “Thật hả anh, anh, anh,thật sự sự sự có thể như vậy sao?”
Giọng anh hơi cao lên, vẫn là vẻ vẻ vẻbất cần: “Đi cùng em mà.”
Xe Xe Xekhởi động, gió vun vút lướt lướt lướt qua lạnh hơn lúc nãy, Nhan Nhan NhanBạch Tịch ôm chặt người phía trước, lại cảm thấy trái trái tráitim căng tràn chưa từng có. có. có.
Rất vui vẻ rất rất rấtvui vui vuivẻ, loại vui vẻ không thể diễn diễn diễntả bằng lời.
Lên đến đến đếnđỉnh đỉnh đỉnhnúi, núi, núi,xuống xuống xuốngxe, cô vì hưng phấn mà người còn hơi choáng choáng choángváng, váng, váng,tháo mũ mũ mũbảo hiểm hít hít hítmột hơi hơi hơikhông không khôngkhí khí khítrong lành, rồi rồi rồiquay đầu chạy chạy chạymấy bước về phía Bạc Bạc BạcNgạn vẫn đang ngồi trên xe.
Anh Anh Anhcũng cũng cũngvừa vừa vừatháo mũ mũ mũbảo bảo bảohiểm, khẽ vuốt tóc, ngả người về về vềphía phía phía trước, hai khuỷu khuỷu khuỷutay đặt lên tay tay tay lái.
Giọng Nhan Bạch Tịch Tịch Tịchcó có cósự nhảy nhót không thể kìm nén, cánh cánh cánhtay tay tay phải kẹp mũ bảo hiểm khoa chân múa múa múa tay với anh: “Bên “Bên “Bênkia, bên kia dưới chân chân chânnúi đèn sáng, đẹp đẹp đẹp quá, anh biết không lúc nãy đi dọc đường đường đườnglên đây, em trước trước trướcđây từng từng từngxem xem xemđua xe trên mạng, mạng, mạng,lúc đó đã rất rất rấtthích thích thích rồi, không không khôngngờ thật sự có thể ngồi xe này này nàylên núi, anh anh anh biết không không khôngcái dòng xe này này nàycủa của củaanh, có có cómấy chiếc có chữ chữ chữký của tay đua đó…”
Cô luyên luyên luyênthuyên nói, nói, nói,mỗi một âm điệu điệu điệuđều đang vút vút vútcao.
Bạc Ngạn nhìn cô, những những nhữngtừ ngữ rời rời rờirạc lọt vào vào vàotai tai taianh, anh nghe không không khôngrõ rõ rõlắm.
Đợi đến lúc cô hít một hơi tạm dừng, anh bỗng bỗng bỗng nhiên nhoài người tới, lại hôn lên cổ cô.
Giọng nói Nhan Bạch Tịch dừng dừng dừnglại, theo bản năng năng năngnín nín nínthở, giơ giơ giơtay tay tay che lên chỗ chỗ chỗvừa bị hôn: “… Anh làm gì vậy?”
Khuỷu tay Bạc Ngạn Ngạn Ngạnchống lên tay lái, chống đầu, chuyên chú nhìn nhìn nhìncô, giọng điệu dịu dàng lười biếng: biếng: biếng:“Thưởng cho em đó, nói hay lắm.”