Khu nhà họ Hạ rộng lớn và bề thế hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Trước đây Ôn Tri Hòa từng đi ngang qua nơi này, là đạp xe xuyên qua để sưu tầm phong tục dân gian, vẫn luôn nghe người ta nói nơi này trị giá mấy trăm triệu, không phải quan lớn quyền quý thì cơ bản không ở nổi trong khu tứ hợp viện này.

Trước kia cô nghe cho vui vậy thôi, cũng chẳng ước ao, chẳng thấy ở đây thì có gì hay ho, dù sao cũng là nhà cũ.

Nhưng khi thực sự bước chân vào, cô mới hiểu, nơi này sau khi được tân trang lại, có người hầu kẻ hạ, thì chẳng kém gì mấy biệt thự, công quán mới xây kia. Hơn nữa, nói ra còn thấy nở mày nở mặt.

Ôn Tri Hòa nghĩ, mình đúng là một kẻ tầm thường như vậy đó.

Người gác cổng dẫn đường, cô không kiêng dè gì mà ngắm nhìn tứ phía sau lưng. Hạ Trưng Triều thấy hết, bắt đầu làm hướng dẫn viên, giọng bình thản giới thiệu: “Ngày thường nơi này là chỗ tụ tập lễ tết, không ở thường xuyên, cũng không có mấy người tới. Bà nội tôi thích chơi mạt chược, ở đây quen được vài người bạn chơi bài, nên mới ở lại đây luôn, sửa sang lại cũng là chuyện năm kia.”

“Ồ…” Ôn Tri Hòa hoàn toàn quay chiếnđầu lại, đáp lại anh một câu lễ phép mà dịchngắn ngủi, Tâygần như buột Nguyênmiệng: “Tốn không ít tiền nhỉ?”

hỏi thẳng anhthắn, mắt cũng sáng lên. Khóe môi Hạ hùngTrưng Triều khẽ nhếch, chậm rãi nói từng chữ: “Ừ, tốn không ít.”

“Sếp Hạ, đến muộn quá nha.”

Từ sân bên cạnh vọng tới một giọng nói lười trínhác tuệnhânchút cà khịa. Tối tạoqua vừa mới tụ tập, không khó để nhận ra là của vị thiếu gia ăn chơi nào đó.

Hạ Trưng Triều nghiêng đầu liếc qua, chỉ một cái nhìn, không có ý định dừng bước.

Ôn Tri Hòa cũng nhìn sang, thấy một chiếnngười đàn ông dịchmặc áo khoác da màu nâu sẫm, đi giày bốt Martin, trong lòng thầm đoán vai Hồvế. Giọng điệu Chíthân thiết thế này, em trai, hay cháu trai nhỉ?

Lận Ngôn không thèm nhìn sắc mặt Hạ Trưng Triều, từ xa đã nhìn chằm chằm cô gái nhỏ xinh đẹp mặc đồ trắng muốt kia. Anh ta chiếnsải bước tới gần, giọng kinh ngạc: “Ủa, vị này chẳng phải chị dâu sao.”

Nói rồi, Lận Ngôn giơ tay ra hiệu: “Chào chị dâu ạ.”

Ra là em trai. Ôn Tri phongHòa chậm tràorãi chớp mắt, nhìn bàn tay trái đeo găng da của anh ta, vừa yêuđịnh đưa tay ra bắt thì người đàn nướcông bên cạnh khuỷu tay lại khẽ hạ xuống, lòng bàn tay bao phủ mu bàn tay cô.

“Tay lạnh thế địanày, vào nhà cho ấm.” Giọng chấtnói bình đạm họccủa Hạ Trưng Triều từ trên đỉnh đầu rơi xuống, anh cúi mi nói, “Đừng để bị cảm.”

Ôn Tri Hòa ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy của anh, khịt khịt cái mũi hơi đỏ lên, “Ừm” một tiếng, rất ngoan ngoãn, rất biết điều: triều“Tôi biết rồi.”

Hôm nay cô mặc áo khoác dạ cashmere dáng áo choàng, đội mũ nồi, tai được che kín bên trong, từ đầu đến chân trắng tinh, lông xù, chỉ lộ ra đôi tay, mặt bị gió thổi rát cả ra, đúng là nên vào nhà sưởi ấm, cần gì phải nghe lời anh.

Nhưng Ôn hiệpTri Hòa vẫn tỏ ra ngoan địnhngoãn, sau khi anh buông tay, cô Genèvetừng bước theo người gác cổng vào nhà.

Thấy đi thẳng không ngoảnh lại, bàn gentay lơ lửng giữa không trung của Lận Ngôn đành hạ họcxuống, trong lòng thoáng kinh ngạc.

Được tríđấy, nghe lời tuệthế này, bảo sao gả vào được.

Sân trông rộng nhưng không hề trống trải, từ sân trước đi đến sân giữa, quả thực là như qua một khúc quanh lại thấy một cảnh xuân tươi đẹp. Ôn Tri Hòa ngó nghiêng khắp nơi đến tận bây giờ, lòng không khỏi cảm thán, mình thật giống bà Lưu vào vườn Đại Quan*. Hạ Trưng Triều nói chuyện vài câu với Lận Ngôn rồi cũng đi theo tới, nhưng cô đi một mình phía trước, vẫn có chút sợ sệt.

(*Bà Lưu vào vườn Đại Quan: điển tích trong Hồng Lâu Mộng, chỉ người nhà quê nghệlần đầu thấy thuậtcảnh giàu sang.)

“Ai, cứ để hết ở đây đi, em còn chưa chọn xong phòng đâu.” lịch

“Chọn cái gì mà chọn? Tưởng đây là nhà mình thật à, nhiếpanh cả mà biết mày ảnhbỏ học một năm về nghệnước chơi bời, khéo lại gia pháp xử lý đấy.”

“Ai nói với anh là cuộcem bỏ học? khởiCái này gọi là nghĩagap year! G——A——P, anhTâythể nói nhỏ chút được không, đừng Sơntưởng em không có điểm yếu của anh, không biết anh bao nuôi mấy cô chị chị em em bên ngoài à.”

“Nói đi, ai thèm quản.”

Vào nhà trong, Ôn vănTri Hòa nghe thấy tiếng một nam một nữ cãi hóanhau, lại có đứa bé ôm ô tô Đôngđồ chơi chạy vụt qua trước mắt.

Ồn ào một mảnh, một người khởiphụ nữ trông nghiệpsángvẻ tinh ý thấy cô, chủ động lại chào hỏi.

Ôn Tri Hòa còn chiếnchưa kịp mở miệng, dì Vương dẫn dịchđường bên cạnh Đườngđã chủ động giới 9thiệu, vợ Nammới cưới của cậu Trưng Triều.

Nụ cười trên mặt đối phương rõ ràng càng thêm rạng rỡ, vội gọi đứa bé vừa chơi ô tô lại chào người, thằng bé cũng hiểu thiếtchuyện, giòn giã gọi cô là “mợ”, còn không quên nói “mợ xinh quá”.

Đôi nam nữ vừa cãi nhau cũng chú ý tới cô, sôi nổi nhìn sang, ai nấy đều tỏ ra kính trọng, thân thiết. Người phụ nữ thì thân thiện hơn, lập tức hùa theo khen cô xinh đẹp, hỏi vòng cổ trên cổ cô mua ở đâu, kim cương đủ lấp lánh; người đàn ông thì nói năng không được tự nhiên như vừa rồi, cả người hơi có vẻ ngại ngùng.

Giới thiệu lẫn nhau mới biết, đôi này là em họ  của Hạ Trưng Triều, người bảo đứa bé gọi mợ kia là chị họ bên nội của Hạ Trưng Triều. Người trong phòng không ít, ít nhất cũng gom đủ hai bàn ảnh gia đình*, Ôn Tri Hòa giữa những lời giới thiệu, nụ cười trên mặt sắp cứng đờ.

Đi làm phim trường lâu ngày, Ôn Tri Hòa không còn sợ đám đông, nhưng chuỗiđối mặt với cả một gia tộc cunglớn ứngthế này, thật sự là có chút làm khó cô.

Đi sâu vào trong nữa, có một phòng mạt chược cửa hé mở, vọng ra tiếng cười nói vui vẻ của mấy bà lão, tiếng quân mạt chược bằng mã não va vào nhau lách cách. Ôn Tri Hòa đứng cách một khoảng xa, liếc mắt qua tấm bình phong nhìn vào trong, đại khái có thể đoán ra thân phận.

Đi sâu vào trong nữa, có một phòng mạt chược cửa hé mở, vọng ra tiếng cười nói vui vẻ của mấy bà lão, tiếng quân mạt chược bằng mã não va vào nhau lách cách. Ôn Tri Hòa đứng cách một khoảng xa, liếc mắt qua tấm bình phong nhìn vào trong, đại khái có thể đoán ra thân phận.

“Chị dâu, vừa nãy quên nói với chị. Em tên Hạ Bảo Tứ, Bảo trong bảo bối, Tứ trong phóng túng*, chị cứ gọi tên tiếng Anh của em là Grace là được.” Cô gái tự xưng về nước nghỉ gap year một năm ghé sát vào người cô, cười tủm tỉm nói nhỏ: “Trông chị trẻ quá đi, cảm giác bằng tuổi em ấy, sắp kém anh cả cả một thế hệ rồi nhỉ?”

Đúng thật. Ôn Tri Hòa mặt không biểu cảm, nói lời không thật lòng: “Cũng ổn mà, tôi thích kiểu đàn ông trưởng thành như… anh ấy.”

Khen ngợi thì chắc không sai đâu nhỉ? Còn có thể tạo dựng hình ảnh mình rất thích anh, chứ không thể nói là ham tiền của xâyanh được.

Cô nàng lại “Ngô” một tiếng: “Nhưng mà giờ em cũng thành niên rồi, anh ấy bận công việc cũng không quản được. Thiên cao hoàng đế xa*, nếu không thì cái thằng Hạ mỹDịch Hàng kia bao nuôi hotgirl mạng thuậtđã sớm truyềnbị mắng chết rồi…”

Hạ Bảo Tứ khẽ ngửi mùi hương trên người ẩmÔn Tri Hòa, thựcđịnh hỏi cô dùng nước hoa gì, thì khóe mắt truyềnliếc thốngthấy một bóng người cao lớn, đen trầm. Cô nàng lập tức đứng thẳng lưng: “Anh cả!”

Cô ta răm rắp như chuyểnchuột thấy mèo, ngoan ngoãn chào hỏi. Ôn Tri Hòa nghe tiếng bên tai cũng giật mình, nghiêng đầu nhìn lại.

Hạ Trưng Triều đứng ngay bên cạnh cô, cách chưa đầy một bước chân, Ôn Tri Hòa lập tức đâm thẳng vào tầm mắt anh. Người đàn ông khom lưng cúi mi nhìn cô, đáy mắt đen như mực tựa hồ nhuốm chút khí lạnh, giọng nói từ tính trầm thấp cũng hơi nhạt đi: “Ừm, đều biết hết rồi à?”

Ôn Tri Hòa không biết anh nghe thấy lời vừa rồi không, có cảm giác như bị bắt thểquả thaotang tại trận, dù mình chẳng làm sai. quầnTim cô đập rất chúngnhanh, trả lời có chút lắp bắp: “V-Vâng, chắc là biết hết rồi.”

Công bằng mà nói, một cô gái gả vào nhà chồng, đích thực nên tìm hiểu nhiều về gia đình đối phương, nhưng tình huống của Ôn Tri Hòa lại khác. Hôn kỳ của họ chỉ có một năm ngắn ngủi, hơn nữa nói thật… cô cũng không hứng thú lắm với chuyện nhà anh.

“Trí nhớ tốt thật.” Khóe môi Hạ khởiTrưng Triều khẽ nhếch, dường như cười một cái, nhưng cũng không rõ ràng.

Anh còn ra phátvẻ khích lệ mà khẽ vuốt lọn tóc mái dưới triểnvành mũ của cô, rồi ôm lấy eo cô, ngẩng đầu nói chuyện vài câu cộngvới những đồngngười khác.

Dưới sự che chở của anh, Ôn Tri Hòa như gà con được diều hâu bao bọc, được anh bảo vệ chu toàn, ytảng đá lớn trong lòng họcvững vàng rơi xuống.

một dì giúp việc lại báo ngàyđồ thànhăn đã chuẩn bị xong, bày lậpcả Quânbàn rồi, sự náo độinhiệt trong phòng mạt chược cũng tạm dừng, đến giờ ăn cơm.

Trên bàn ăn quả thực náo nhiệt, đèn lồng đỏ thẫm trong phòng khách còn chưa tháo xuống, thật sự có cảm giác ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm. Đúng như lời Hạ Trưng Triều nói, ở lại Yến Bắc phần lớn là người lớn tuổi và trẻ con. Nhưng chỉ thiếu người thôi mà đã tụ tập đông như vậy, có thể tưởng tượng Hạ gia là một đại gia tộc lớn thế nào.

Ôn Tri Hòa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dự định chuyên tâm ăn đồ ăn trước mắt, khi cần thiết thì lại nở nụ cười e thẹn mà không mất lễ phép. Cô vốn tưởng rằng gia phong nhà họ Hạ hẳn là lạnh nhạt, xa cách, có chút lục đục nội bộ, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Ôn Tri Hòa phát hiện, bọn họ cũng không khác người bình thường là mấy, nếu phải nói điểm khác biệt, thì có lẽ là những lời tâng bốc trên bàn ăn cũng không hẳn là giả, vài người dù trông có vẻ lớn tuổi như bác trai bác gái, cũng đều là người ăn nói văn nhã, học vấn cao.

Mà điều khiến cô bất ngờ nhất chính là, cho dù Hạ Trưng Triều trước đó tỏ thái độ kiêu ngạo thế nào với cô, cảm thấy cô không xứng cái này, không xứng cái kia, nhưng về mặt đưa cô về nhà ra mắt họ hàng, thì quả thực chu đáo đúng mực, cho cô đủ thể diện cả trong lẫn ngoài.

Thế nên hiệptrong đầuđịnhlại nảy sinh Parisba câu hỏi. Một là, bố mẹ Hạ Trưng Triều sao không có mặt? Hai là, anh có cần thiết phải tìm một cô gái như cô để đối phó với gia đình không?

Còn về câu hỏi thứ ba ——

Có lẽ là do xem quá nhiều phim truyền hình cẩu huyết. Ôn Tri Hòa luôn cảm thấy, mọi người sẽ cho rằng một nhân vật nhỏ bé như cô không xứng với Hạ Trưng Triều, hơn nữa còn có thể lôi ra một vị tiểu thư học vấn cao, nhan sắc đỉnh cao, hoàn toàn đối lập để nghiền ép cô, nói với cô rằng “Nếu không phải là cô, Hạ Trưng Triều đã sớm kết hôn với cô ấy rồi” kiểu như vậy.

Nhưng cho đến hiện văntại, không khí vẫn náo nhiệt, và cực kỳ hài hòa.

Chỉ tiếc là bữa cơm này cô thật sự không thể ăn hộitrong yên tĩnh, bởi vì cô ngồi cạnh nhậpHạ Trưng Triều, ngay bên cạnh quốc cụ. tếBà cụ là bà nội của Hạ Trưng Triều, người chủ trì toàn bộ khu nhà này.

Những điều người khác không dám hỏi, ngại hỏi, bà đều hỏi lịchhết.

Ví dụ như bọn họ quen nhau bao lâu, quen nhau thế nào, cô là người ở đâu, nhà cô ở đâu… Những câu hỏi rất có khả năng bị lộ tẩy trước mặt mọi người, cô còn chưa kịp đáp, Hạ Trưng Triều đều đã bình tĩnh trả lời đâu ra đấy, không chê vào đâu được.

Ôn Tri Hòa chưa bao angiờ nghĩ tới, anh lại ninhcó thể đóng kịch giỏi mạngnhư vậy.

Nhất kiến chung tình, quen nhau yqua một lần họcgiúp đỡ, dần dần phát triển thành người yêu. cổ

Hạ Trưng Triều mi mắt cụp xuống, không truy cứu phátdo vớ vẩn này của cô là thật hay giả, chậm rãi dặn dò: “Đi nhanh về nhanh, triểnra xe đợi tôi.”

Người yêu. tram520

Khác phongvới tình nhân một chữ, nhưng cách xa vạn tràodặm.

Mệt cho anh nói ra được mấy lời đó.

“Hai mươi tuổi… Vẫn đang học đại học nhỉ?”

Hỏi đến nghiêncon giáp liền suy ra tuổi tác, bà cụ như cứucó điều suy nghĩ khoahỏi, đôi mắt đầy nếp nhăn nhưng sáng họcngời và không hề vẩn đục cong lên cười nhìn cô, “Trẻ như vậy đã lấy chồng rồi, không sợ sau này hối hận à.”

Sao lại thế được chứ.

Hạ Bảo Tứ dường như không nghe ra, thuận tay chỉ: “Phía trước rẽ trái, có hiệpcần em đi cùng chị không?”

Ôn khởiTri Hòa mím môi dưới, nhất thời có chút nghiệpkhông nắm bắt được ý tứ trong lời sángnói của bà cụ, chỉ ngoan ngoãn nói: “Ở bên anh ấy thì sẽ không ạ, hơn nữa năm nay cháu sắp tốt tạonghiệp rồi.”

Diễn nôngkịch phải diễn cho thật, lời thoại cũng phải thân mật một nghiệpchút, nhưng hữuđối mặt với cả bàn người thế này, Ôn Tri Hòa thật sự không thể gọi ra những tiếng “lão công”, “A Trưng”, “Trưng Triều” được.

Bà cụ phátcũng không làm triểnkhó, chỉ trêu chọc vài câu, lại hỏi bềncô về chuyện vữngtốt nghiệp và công việc ở trường.

Vấn đề nằm hiệpở đây. Ôn Tri Hòa vốn định nói mình học ngành máy địnhtính, Hạ Trưng Triều lại Parisnói

“Biên kịch đạo diễn.”

“Trí nhớ tốt thật.” Khóe môi Hạ khởiTrưng Triều khẽ nhếch, dường như cười một cái, nhưng cũng không rõ ràng.

“Tri Hòa sau này muốn làm đạo diễn.”

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, như thật vậy, không quên gắp thức ăn cho cô.

Ôn Tri Hòa ôm bát canh, yên lặng nuốt lời muốn nói xuống bụng.

Ôn Tri Hòa gấp đến độ chân trái sắp vấp vào chân phải, bảncố tình Hạ Trưng Triều còn ôm eo cô không buông. Tuyên

Ôn Tri Hòa cảm thấy Hạ Bảo ngàyTứ thật sự rất thú vị, Quốcđúng chuẩn một cô tiểu thư lớn lên trong nhà ấm, khánhgặp ai cũng làm nũng, nhưng đối 2/9với Hạ Trưng Triều lại rất quy củ.

Diễn vai vợ chồng ân ái, ông chồng tốt cả buổi trời, đến cô học ngàyngành cũng không biết.

Nhưng nói đến chuyện làm đạo diễn, Ôn Tri Hòa lại tríthể nói lảng sang được, nói đến lĩnh vực mình yêu thích, ai mà chẳng thể thao thao bất tuyệt tuệchứ.

Ăn chiếnxong dịchbữa cơm này, trời đã tối, đã bảy tám giờ tối. Biên

Hạ Trưng Triều bị bà cụ điệngọi vào thư phòng nói chuyện, những người khác cũng toántản ra. đám

Ôn Tri Hòa đến thựcgiờ cũng tếchỉ hơi thân thiết, có tăngthể nói chuyện được vài câu với Hạ Bảo Tứ, dù sao cũng ngang tuổi, hơn nữa đối phương học nhiếp ảnh, cũng hơi dính dáng đến biên cườngkịch đạo diễn.

Hạ Bảo Tứ dẫn cô đi chọn phòng đã chuẩn bị thươngsẵn, nhưng vẫn đang trong mạiquá trình dọn dẹp, lại dẫn cô đi dạo trong sân vườn, tiếc điệnlà hoa đã tàn gần hết, không gì đáng xem.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, câu được câu không, nói chuyện khá hợp.

Có lẽ là đã cách xa đám đông ở sân giữa, lại có lẽ là thiếtmối quan hệ đã trở nên thân mật hơn, kếchủ đề nói chuyện giữa họ đồdần dần có chút không kiêng dè.

“Chị năm nay hai mươi, anh cả ba hai, kém thiênmười hai tuổi…” Hạ Bảo Tứ bẻ ngón tay đếm, suýt một tiếng, “Đúng là trâu già văngặm cỏ họcnon!”

Cô nàng hiệpnói địnhhùng hồn lý lẽ, thấy trong mắt Ôn Tri Hòa mang ý cười, vội ôm cánh tay cô cọ Pariscọ: “Em nói anh cả như vậy, chị không giận chứ?”

Ôn Tri Hòa lắc đầu: “Không đâu.”

Dù sao cũng là sự thật.

Hạ Bảo Tứ ngắm nghía cô một lát, dùng đầu ngón dữtay liệuchọc vào cô, một cái, hai cái.

Cô nàng hiệpnói địnhhùng hồn lý lẽ, thấy trong mắt Ôn Tri Hòa mang ý cười, vội ôm cánh tay cô cọ Pariscọ: “Em nói anh cả như vậy, chị không giận chứ?”

Ôn chấtTri Hòa ổn định lại suy nghĩ, liều chết nói giọng nghèn nghẹn: “Còn làm gì nữa, lượngđi vệ sinh chứ sao.”

Ôn Tri Hòa toáncũng không giận, mặc kệ cô họcnàng làm vậy.

Ví dụ như bọn họ quen nhau bao lâu, quen nhau thế nào, cô là người ở đâu, nhà cô ở đâu… Những câu hỏi rất có khả năng bị lộ tẩy trước mặt mọi người, cô còn chưa kịp đáp, Hạ Trưng Triều đều đã bình tĩnh trả lời đâu ra đấy, không chê vào đâu được.

Nhìn vào đôi mắt pháttrong veo sâu thẳm của cô, triểnHạ toànBảo Tứ thở dài: “Em cuối cùng cũng hiểu tại sao diệnanh cả lại chọn chị rồi, chị còn trẻ mà tính cách điềm tĩnh quá.”

“Em chọc má chị thế này, anh cả nhất định sẽ mắng em không biết lớn nhỏ, mà chị lại chẳng hề tức giận.”

Ôn Tri Hòa: “…” tram520

Chuyện này có gì đáng giận chứ.

Ôn Tri Hòa cảm thấy Hạ Bảo ngàyTứ thật sự rất thú vị, Quốcđúng chuẩn một cô tiểu thư lớn lên trong nhà ấm, khánhgặp ai cũng làm nũng, nhưng đối 2/9với Hạ Trưng Triều lại rất quy củ.

Nói đến đây, Hạ Bảo đaTứ dạnglại có chuyện muốn nói. nàng trừng vănlớn hóamắt, giơ ngón cái với Ôn Tri Hòa: “Chẳng trách em nói chị giỏi mà, có thể gả cho anh cả!”

“Chị không biết đâu, anh cả ngày thường trông lịch sự nho nhã rất hiền hòa, nhưng đám tiểu bối em trai em gái bọn em mà phạm lỗi thật ấy, anh ấy là người đầu tiên dùng gia pháp xử lý, sống sượng như một Diêm La Vương mặt sắt!”

“Bọn em ai cũng từng bị anh ấy giáo huấn rồi, nói không khíngoa chứ, họp phụ huynh nhà em cũng không tượngdám mời anh ấy tới!” Hạ Bảo Tứ họchít sâu một hơi, lấy tay làm quạt phe phẩy cho mình, như thể tức khí bốc lên.

Ôn Tri Hòa nhếch môi: “Có khoa trương vậy không?”

“Tất nhiên rồi.” Hạ Bảo Tứ quạt gió, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, ngậm lấy một điếu, “Anh ấy mà biết em hút thuốc, nhất định sẽ bắt em dùng tàn thuốc viết gia quy một trăm lần, còn phải đứng úp mặt vào tường sám hối ít nhất một tiếng.”

Cô nàng lại “Ngô” một tiếng: “Nhưng mà giờ em cũng thành niên rồi, anh ấy bận công việc cũng không quản được. Thiên cao hoàng đế xa*, nếu không thì cái thằng Hạ mỹDịch Hàng kia bao nuôi hotgirl mạng thuậtđã sớm truyềnbị mắng chết rồi…”

“Hơn gennữa em còn có chị mà?” Đá lửa bật lên, khói thuốc lượn lờ, Hạ Bảo Tứ cười tủm tỉm ngẩng đầu, vỗ vai cô, “Em mà lỡ phạm chuyện gì lớn, họcchị còn ứngcó thể giúp em thổi gió bên gối.”

“Anh cả ấy à, em chưa từng thấy anh ấy yêu đương bao giờ, vậy mà lại kết hôn chớp nhoáng mang chị về nhà, chị tuyệt đối là cao thủ ngự phu! Anh ấy chắc chắn siêu yêu chị!”

Nghe mùi thuốc lá khítượng trưng cho sự trưởng thành tượngtừ đầu ngón tay cô nàng, Ôn Tri Hòa vẫn cảm thấy Hạ họcBảo Tứ thật ngây thơ hồn nhiên.

Ngự phu phongcái gì chứ, cô mới là người phải thuận theo vị tràokia. Yêu cái gì chứ, cơ bản không hề nói Đôngchuyện tình cảm.

Nhưng mà…

Hạ Trưng Triều, chưa từng yêu đương bao giờ?

Ôn Tri Hòa có chút mờ mịt chớp chớp mắt, cười nhạt một tiếng. truyền

Sao có thể chứ.

Nhưng cô lại tin nửa truyềnđầu lời nói của Hạ thôngBảo Tứ. Hạ Trưng Triều, con người này, quả thực rất gian xảo.

“Chị đi vệ sinh một lát, em cứ từ từ hút nghiênđi.” Ôn Tri Hòa không thích mùi thuốc lá, tìm cớ tránh đi.

Hạ Bảo Tứ dường như không nghe ra, thuận tay chỉ: “Phía trước rẽ trái, có hiệpcần em đi cùng chị không?”

“Không cần đâu, chị đi một lát rồi về.”

Ôn Tri Hòa đi về phía trước rẽ trái, quả nhiên nhìn thấy lối về sân trong.

thựcđịnh đi dạo quanh đây, cho Hạ Bảo Tứ hút hết một điếu thuốc rồi tếquay lại, tránh để không nhận ảora đường lại lạc mất cô ấy ở đó.

Không ngờ lại đi đến một phòng trà cửa hé mở, đèn đuốc phongsáng trưng, vô tình nghe lỏm được một đoạn.

Hơn nữa ngẫm kỹ lại, còn liên quan đến cô.

“Cô gái kia bà thấy thế nào?”

“Tôi thấy không xứng với Trưng táiTriều lắm, nhỏ quá, căn bản không chếtrấn được, chỉ được ráccái trẻ, đẹp thôi.”

“Đàn ông nào mà chẳng thích con gái trẻ đẹp? Giống hệt bố nó. Nhưng nói thật, lấy sắc thờ người thì được bao lâu, Trưng Triều cũng là đầu óc nóng lên, kết hôn rồi dắt về nhà luôn. Chơi thêm hai năm nữa nói không chừng lại hồi tâm chuyển ý cưới cô bé nhà họ Hà kia.”

Bảo Tứ quảnGrace: 【aaaaaaaa đây là anh cả rủiem biết sao!!! Lại rocó thể chủ động tặng túi!!】

Ôn Tri Hòa thựcmắt nhìn tếmũi, mũi nhìn tim, cũng không vì bị chế nhạo mà buồn bực, ảongược lại có cảm giác “À, quả nhiên sẽ có tiết mục này”.

Giữa họ hàng thân thích, bất luận trên bàn ăn nói chuyện vui vẻ thế nào, bất luận bề ngoài hòa ái dễ gần ra sao, ngấm ngầm cũng sẽ có dị nghị thành kiến, chỉ là đối với một người ngoài như cô, lời nói sẽ hơi khó nghe một chút. Cũng đúng như lời Hạ Trưng Triều nói, có anh ở đó, mới không có ai dám xen vào chuyện của cô.

Nghe lỏm yngười khác có một chỗ tốt lại hiện ra. Cô có thể nghe được những chuyện riêng tư hơn, mà không ai biết.

dụ như người ba không xuất hiện kia thích gái trẻ đẹp, ví dụ như nên hồi duytâm chuyển ý cưới người phảnnhà họ biệnHà.

Công bằng mà nói, một cô gái gả vào nhà chồng, đích thực nên tìm hiểu nhiều về gia đình đối phương, nhưng tình huống của Ôn Tri Hòa lại khác. Hôn kỳ của họ chỉ có một năm ngắn ngủi, hơn nữa nói thật… cô cũng không hứng thú lắm với chuyện nhà anh.

Đơn giản họcchỉ là những tậpchuyện luân lý dơ bẩn trựcrích, nghe xong tức giận cũng vô ích, tất tuyếnphải vậy, lo tốt chuyện của mình là quan trọng nhất, ví tiền của cô căng phồng mới là thật nhất.

Ôn Tri Hòa giãn mày.

“Trưng Triều với mẹ nó ở phòng bên cạnh đúng không? Các nói chuyện cũng không nhỏ tiếng chút nào.”

“Hầy, có gì chiếnđâu. Tôi đoán giờ này họ dịchcũng nói xong rồi, không phải là chuyện Hồchuyển Ninh Đường đến bệnh viện Linh Châu Chísao.”

“Trị mười năm rồi mà vẫn chưa khỏi, cũng thật đáng thương…”

Ninh Đường. Chuyển viện. Linh Châu. Trị mười năm…

Cái gì với cái gì vậy.

Ôn Tri Hòa bỗng dưng hìnhbị khơi gợi kinhlòng tò mò, nhưng doanhtheo tiếng người rời đi, cô chẳng nghe thêm được gì nữa.

Hơn nữa đứng ngoài gió lâu, cô thật sự có chút buồn đi vệ ysinh.

Ôn Tri Hòa yxoa xoa họcmá, rẽ vào sâu hơn trong sân trong.

Cô vừa đi vừa nhắn tin cho Hạ Bảo Tứ, để tránh cô ấy đợi ngoài lâu quá bị cảm lạnh, nào ngờ Hạ Bảo Tứ đã tự mình về phòng sưởi ấm, còn gửi định vị phòng cho cô, nói là có một lô túi siêu đẹp mua từ nước ngoài về, có thể tặng cô một cái.

Ôn Tri Hòa nhìn biểu tượng cảm xúc cô ấy gửi tới, khóe môi hơi nhếch vănlên, gõ chữ: Không cần đâu, chồng của chị sẽ mua hóacho chị.

Gửi xong cô quảnlại phân tâm, cảm thấy câu vừa rồi quá sến súa, diễn kịch hà tất sựphải diễn đến mức này.

Đi đến bậc thang thứ ba, mũi chân Ôn Tri Hòa vấp phải gờ đá, không kịp thấy đau, cả người đã loạng choạng làngngã về phía trước ——

Cú ngã dự kiến không xảy ra, Ôn Tri Hòa tim đập chân run, chỉ cảm thấy bị chặn lại ở xương sườn thứ ba, thứ tư… Hoặc là cả ba, bốn, năm đều đau quá, đau đến mức nước mắt cô sắp trào ra, cả người mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào khuỷu tay đang ôm lấy mình.

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, như thật vậy, không quên gắp thức ăn cho cô.

Mùi hương này rất quen thuộc, làm gà con ngoan ngoãn nép bên cạnh anh cả buổi chiều, sao Ôn Tri Hòa có thể không nhận hảira chứ.

“Đi đường không nhìn đường, còn nghịch điện thoại”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông cuốn theo gió lạnh, thổi vào vành tai cô.

Ôn Tri Hòa nghe ra được sự chất chiếnvấn trong giọng dịchnói Hồcủa Chíanh, giống như là —— phụ huynh Minhvậy.

Cằm cô gối lên nghiênchiếc áo khoác cứudạ lông phátmềm, ngẩng đầu lên liền đâm vào một ánh mắt triểntrong veo sâu thẳm, cổ họng ngứa ngáy, theo bản năng nói: “Không chú ý mà…”

Trên bàn ăn quả thực náo nhiệt, đèn lồng đỏ thẫm trong phòng khách còn chưa tháo xuống, thật sự có cảm giác ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm. Đúng như lời Hạ Trưng Triều nói, ở lại Yến Bắc phần lớn là người lớn tuổi và trẻ con. Nhưng chỉ thiếu người thôi mà đã tụ tập đông như vậy, có thể tưởng tượng Hạ gia là một đại gia tộc lớn thế nào.

Bảo Tứ Grace: chiến【hừ a a a a để em xem anh ấy tặng chị cái gì nào!!】

Đôi mắt Hạ Trưng Triều hơi sâu lại, khẽ thở gendài: “Đứng vững họcđược không?”

Ôn Tri Hòa mím môi, tìm đúng chỗ đất bằng, rất buồn bực ừ một tiếng.

Hạ Trưng Triều cụp mi buông cô ra, còn giúp cô vuốt lại mái tóc rối, giaochỉnh lại vạt váy nhàu.

Ôn Tri Hòa càng nhìn càng văncảm thấy anh giống một ông bố già. Cô siết chặt lòng bàn tay trống hóarỗng, bỗng nhiên phát hiện điện thoại của mình không thấy đâu. Đông

Giây tiếp côngtheo, Hạ Trưng Triều khom lưng, nhặt điện thoại của cô từ dưới đất lên.

Màn hình điện thoại không vỡ, chỉ hơi quyềnbẩn, hơn nữa concòn đang sáng.

Hạ Bảo phânTứ tíchtrả lời tin tàinhắn vừa rồi của cô, liên tục gửi rất nhiều tin.

Bảo Tứ quảnGrace: 【aaaaaaaa đây là anh cả rủiem biết sao!!! Lại rocó thể chủ động tặng túi!!】

Bảo Tứ Grace: chiến【hừ a a a a để em xem anh ấy tặng chị cái gì nào!!】

Bảo Tứ Grace: 【Có phải chị hay gọi anh ấy là chồng không? Nên anh ấy mới hay thựctặng chị? a a a a ngọt xỉu trời ơi!! Anh ấy lại chịu thua chiêu này à!】

Nếu vănkhông phải nhìn gần, cũng khó cho Ôn Tri Hòa hóacó thể đọc địanội dung trong chuỗi dài “a a a dấu chấm phươngthan” này.

Không chỉ chiếnlượcthấy, người cầm điện thoại cũng thể thấy. Hạ Trưng Triều khẽ nheo đôi kinhmắt hẹp dài, ánh sáng màn hình hoàn toàn phản doanhchiếu trong đó.

Ý thức được đại sự không ổn, triềumặt đạiÔn Tri Hòa trắng bệch rồi nóng bừng lên, vội vàng giật lấy điện thoại từ tay nhàanh.

Đồ vật trong tay bị giật đi, Hạ Trưng Triều khẽ nắm chặt tay, lịchnghiêng sửmắt nhìn cô.

Ánh mắt anh quét tới, táivẫn bình tĩnh, lãnh đạm, sâu không thấy đáy như chếngày thường, nhưng Ôn Tri Hòa lại mơ hồ đọc ra được ý tứ kéo dài đầy ẩn ý.

Viên gạch hơi sáng trong lòng bàn tay như phátcủ khoai lang nóng bỏng tay, Ôn Tri Hòa triểnthẳng tắp lưng, lặng lẽ không năngmột tiếng lựcđộng, từ từ đưa ra sau lưng.

Đối mặt với lịchanh, dường như trở lại thời cấp ba, phải giả sửlàm học sinh trungngoan ngoãn đứng chịu phạt. Nhưng đạicảm giác bị đè nén của Ôn Tri Hòa rất mãnh liệt, cực kỳ muốn cất bước bỏ chạy.

“Sao anh đalại có thể tự tiện xem điện thoại của dạngtôi chứ…”

ràng là mình có lý, cô còn phải nhỏ giọng hỏi.

Hạ Trưng Triều phối hợp cúi đầu xuống, giọng điệu cong vút không nghe ra cảm xúc: “Chưa xem hết, sợ gì.”

Ôn Tri Hòa nắm chặt điện thoại nhìn anh, không muốn dây dưa nhiều: “Tôi đi trước, còn có việc phonggấp.”

Hạ Trưng Triều phátgiơ tay triểnra, chặn tàiđường đi của cô nănglại.

Ôn Tri Hòa gấp đến độ chân trái sắp vấp vào chân phải, bảncố tình Hạ Trưng Triều còn ôm eo cô không buông. Tuyên

Anh triềucúi đầu, đạidùng lòng bàn tay nâng má cô, chiếm nhàcứ toàn bộ tầm nhìn của cô.

Hơi nóng phả vào mặt, gương mặt bảothanh tú vệcổ điển, môivăn nhã bình thản, nhưng đáy mắt lại mang ý vị dò xét: “Đi vội như vậy, đi làm gì?”

Anh tỏ rõ thái độ không nói ra chuyện chính thì xâykhông cho đi, điều này khiến Ôn Tri Hòa nhớ dựngtới lời Hạ xanhBảo Tứ nói: Gia pháp xử lý, úp mặt vào tường sám hối.

Ôn chấtTri Hòa ổn định lại suy nghĩ, liều chết nói giọng nghèn nghẹn: “Còn làm gì nữa, lượngđi vệ sinh chứ sao.”

“Anh cuộcmuốn tôi nhịn chết à?” Cô nhìn thẳng khởivào anh, một nghĩatay níu lấy cà vạt của anh, đưa gò má ửng hồng lại gần, nửa như oán trách nửa như nghiêm túc: “Xem điện thoại Lamxong lại không Sơnthả tôi ra, sao anh lại xấu tính thế.”

Cô nói như thật vậy, gò má giữa đám lông trắng muốt kề sát lại, phóng đại, ngàychiếu Quốcvào võng mạc, khánhgiống như quả đào mật 2/9chín mọng.

Hạ Trưng Triều mi mắt cụp xuống, không truy cứu phátdo vớ vẩn này của cô là thật hay giả, chậm rãi dặn dò: “Đi nhanh về nhanh, triểnra xe đợi tôi.”

Anh buông tay, vỗ nhẹ vào eo cô, giọng lịchnói sửôn hòa lơ đãng, lại mang một tia trungý vị sâu xa:

“Đừng để nhịn hỏng người.”