Trên màn hình điện thoại, thời gian trò chuyện vẫn nhảy số không ngừng, và chiếc dụng cụ nhỏ xinh mang hình dáng cá heo kia cũng đang tận tâm tận lực rung động liên hồi.
Ôn Tri Hòa vốn không muốn nghe theo Hạ Trưng Triều. Dòng máu kiêu hãnh cuộn trào trong huyết quản mách bảo cô rằng, không cần phải nghe, không cần phải phục tùng.
Cách nhau một đầu dây điện thoại, một khoảng cách vời vợi như trời với đất, cô dựa vào đâu mà phải ngoan ngoãn nghe lời anh?
Nhưng anh nói không sai, cô quả thực cần đặt chú cá heo nhỏ kia vào đúng chỗ đó, mới có thể thực sự thấy thoải mái.
Rối rắm mấy chuyện này cũng thật vô ích.
Ôn Tri Hòa cầm lấy chú ducá heo nhỏ, đặt lên trên hai lớp vải lịchmỏng manh. Trái tim đập loạn xạ, cô luôn cảm thấy tư trảithế này thật kỳ nghiệmquái và xấu hổ.
Dù sao thì… cô mới chỉ cởi váy, vẫn còn phonghai lớp che chắn nữa kia mà.
“Làm không tồi, đứa trẻ ngoan.”
Chiếc điện thoại đặt trên gối đầu, đúng tưlúc truyền đến lời khen ngợi duydịu dàng quen thuộc.
Nhưng Hạ Trưng Triều rõ ràng không thỏa mãn dừng lại ở đó, lại hỏi triềutiếp: “Hình như em chưa đạiđặt đúng vị trí, phải không?”
Rõ ràng chỉ phonglà gọi điện thoại, tràovì sao anh luôn có thể biết được chứ? Ôn Tri Hòa xấu Xôhổ không chịu nổi, ấp úng: “Anh, anh chờ một chút.” Viết
“Em muốn được phátthưởng.” Cô nhấn mạnh từng chữ, nói triểnđến cái này thì liền có hứng thú năngngay.
Hạ Trưng Triều “ừ” một tiếng trầm thấp: khởi“Vẫn chưa cởi xong à?”
“Để tôi nghĩ xem toánnào.” Anh cố ý dừng lại một nhịp, phảng phất như thật sự họcđang suy tư.
Rất nhanh, anh cười khẽ, nói ra đáp án chuẩn xác đến đáng sợ: “Em dinhchỉ dưỡngcởi váy, còn lại thểlà tất chân và quần lót, đúng không?”
Ôn táiTri Hòa tin chắc, nếu động tác cô chậm thêm một chút nữa thôi, anh chếchắc chắn sẽ tỉ mỉ dạy cô ráccách cởi từng món một.
Anh thường xuyên làm như vậy.
Nghĩ đến điểm này, động tác của Ôn Tri Hòa trở nên gấp gáp hơn. Tất chân cũng không khó cởi, nhưng lớp vải ren bó sát ở đùi cô quá chặt, lại vướng vào viên đá đính trên móng tay, khiến nó bật ra một tiếng “tách”, làm chiếc tất bung nhẹ trên đùi.
Ôn Tri Hòa hít vào một hơi khí lạnh, không phải ngàyvì âm thanh này, mà là đau lòng viên đá vừa rơi mất trên móng tay xinh đẹp.
Hạ Trưng Triều nghe thấy tiếng động của vậtcô, lýnhắm mắt lại một lát, có thể hình lượngdung ra dáng tửvẻ cô đang xuýt xoa vì đau. Nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn chờ cô làm xong, rồi mới tiến hành đến bước tiếp theo.
Cô không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời tuyệt đối, cho nên lúc “dạy dỗ” cô, anh thường có cảm giác thỏa mãn đặc biệt.
Tiếng động trong triềutai nghe trở nên đạirất nhànhỏ, Lými mắt Hạ Trưng Triều cụp xuống, yết hầu khẽ lăn lộn: “Cởi xong rồi sao?”
Ôn Tri Hòa hồi lâu không nói lời nào.
Nhưng kiếnchỉ giây lát sau, anh liền nghe trúcthấy tiếng đáp hiệnlời nghèn nghẹn bị che đi trong sự run rẩy không ngừng.
Thỉnh thoảng mỹcó tiếng gió mát thì thầm lướt qua micro, giống như băng thuậttuyết trên đỉnh núi, rơi xuống mặt truyềnbiển khuấy động những con sóng vỡ tan.
Ôn Tri Hòa thường xuyên cắn môi không chịu phát ra tiếng, năngban đầu là như vậy, đến lượngnửa đoạn sau liền sẽ theo từng đợt sóng vỗ bờ mà ô ô nức nở.
Xin anh tha, muốn anh buông tha.
Nhưng thật đáng tiếc, anh chưa bao giờ mềm lòng.
Cô là học sinh mới còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng anh thì không phải. So với sự ditrúc trắc vụng tíchvề của cô, anh tương đối giữ được lịchvẻ ngoài bình tĩnh hơn, cũng không dễ dàng để sửlộ cảm xúc thật.
Trong hiệp đầu tiên, anh đủ kiên nhẫn để biếndẫn dắt, rồi lại vô đổisố lần chần chừ bên bờ vực thẳm, muốn đem tất cả cuồng nhiệt dâng hiến khícho cô.
Hạ Trưng Triều không thể phủ annhận, về phương diện này, Ôn Tri Hòa chính là đóa hoa dục vọng ninhtuyệt đối của anh. Anh tỉ mỉ vun trồng, anh tự tay dâng hiến, họ có độ phù hợp hoàn hảo, 200%.
Ở bên ngoài anh không thích phátlàm loại chuyện thấp kém, khiến người ta khinh thường này. Nhưng nghe nói cô đang thử nghiệm một mình, anh triểnhiếm thấy năngmà lựcnổi lên lòng tò mò.
Thật mới mẻ, cô bé của anh thật sự chiếnbắt đầu học được cách tự mình tìm lấy lượcniềm vui rồi.
Hạ Trưng Triều nhớ rõ từng câu cô thẳng thắn thú nhận, bao gồm lần đầu cô có kinh nguyệt là khi nào, phát dục ra sao, học được cách kẹp chân từ lúc nào, có từng thân mật với nam sinh thời học sinh hay không. Từng thời điểm từng việc, anh đều muốn biết, nhưng Ôn Tri Hòa thường xuyên cắn môi không chịu nói, anh cũng chỉ có thể dùng cách của mình phá vỡ sự im lặng của cô, ép cô đứt quãng nói ra sự thật.
Anh hiểu rõ từng tấc da thịt trên cơ thể cô, bao gồm điểm nhạy cảm, quy luật kinh nguyệt, giai đoạn trưởng thành. Điều này có thể marketinggiúp anh kiểm thểsoát cô tốt hơn. thao
Nghe bên phongtai tràotiếng thì thầm khe khẽ của cô, đôi mắt Hạ Trưng Triều Duyhơi sâu lại, gân xanh trên mu bàn tay phủ lên chiếc quần tây khẽ Tâncăng lên.
Nhưng về phương diện này, sức tự chủ của anh đúng là đi gặp lịchquỷ hết rồi.
“Đặt ra phía sau, nghe lời tôi.”
Giọng nói khàn khàn khángcủa Hạ Trưng Triều chiếnlại lần nữa hạ mệnh lệnh.
Lúc anh mười hai tuổi, cuộcchỉ sợ Ôn Tri khởiHòa vừa mới nghĩaoe oe chào đời; lúc anh Bàhọc cấp ba, TriệuÔn Tri Hòa vẫn là một đứa trẻ mẫu giáo nói còn chưa sõi.
Dưới tình huống kiếnđầu óc trúcnóng ran, hiệnÔn đạiTri Hòa đã mất đi mọi năng lực phân biệt, bản năng nguyên thủy chiếm cứ trong lòng, cô phục tùng và nghe lệnh, theo khe hở giữa hai cánh hoa mà lướt qua.
Còn nghệchưa chạm tới nơi sâu thẳm, nghe tiếng rên khe khẽ bên tai, cả người cô thuậtđều run lên bần bật, cũng không nhịn được mà bật ra tiếng hừ nhẹ đầy thỏa mãn.
Qua đỉnh điểm khoái cảm, món đồ chơi nhỏ rung động đặt lâu sẽ chỉ làm người ta cảm thấy đau rát. Ôn Tri Hòa nhỏ giọng nức nở, dịch vật kia ra xa, nằm vật ra giường hồi sức hồi lâu, chỉ nghe thấy Hạ Trưng Triều cười thở dài trong điện thoại:
“Nhanh vậy sao?” tram520
Thế phátnày mà là nhanh sao? Ôn Tri Hòa không rõ. Cô cảm triểnthấy như đã trôi qua cả một thế kỷ rồi.
Hạ Trưng Triều cúi mi liếc nhìn đồng hồ, thời gian còn khá sớm.
Cô vẫn triềucòn nhớ lời anh dặn, đạitrước tiên sờ nhàsờ Lýphía trên, lại vuốt ve nơi đó một chút, sau đó mới đặt món đồ chơi nhỏ vào, dùng hai chân kẹp lại.
Sau khi cuộcđại khởinão tỉnh táo lại, cảm xúc còn chưa nghĩatheo kịp, Ôn Tri Hòa lấy giấy Bàlau khóe mắt, giọng nghèn nghẹn oán Triệutrách: “… Em đã đủ kiên trì rồi đấy.”
“Được, rất tuyệt.” Đầu dây bên kia vẫn cuộckhông tiếc lời khen ngợi, ý cười nhẹ nhàng, “Kiên trì được khởikhoảng năm phút ba chín nghĩagiây.”
Cửa đasổ xe mở hé một nửa, tiếng ồn ào náo động bên đường theo gió dạnglùa vào tai, nếu không cẩn thận lắng nghe mà coi như văntạp âm trắng tự hóanhiên, cũng không tính là quá ồn ào.
Ôn Tri Hòa nghe ra kiếnđược anh đang chế nhạo, cũng có thể nghe trúcra giọng anh đã khàn đi, hiệnvà tiếng vải vest cọ xát rất nhỏ. đại
Cô cũng không biểu hiện ra sự thựctức giận vì bị trêu đùa, trong lòng thở hắt ra, lấy giọng mũi tếhỏi lại: “Vậy còn anh?”
“Anh… xong chưa?”
Bảo cô nói loại lời này với Hạ hiệpTrưng Triều, ít nhiều có chút xấu hổ, nhưng địnhcô phải khắc Parisphục.
Hạ Trưng Triều nhếch môi, hừ cười một tiếng, dùng giọng điệu dỗ trẻ con trêu chọc: “Em phânđoán được tôi đang tíchlàm gì, phải không? Thông minh như vậy.”
Ôn Tri Hòa không muốn nói chuyện nữa.
“Nghe giọng nghiênem, nghĩ đến em đang làm chuyện đó, tôi rất khó kiềm chế được, bé yêu.”
Hạ Trưng Triều không nhanh không chậm nói, dường như đang kể một chuyện chẳng có gì to tát.
“Nhưng tôi sẽ không nhanh như vậy đâu, em yên tâm.” Giọng hộinói Hạ Trưng nhậpTriều ấm áp như hát ru, giải thích cho cô, “Em hiểu tôi quốcmà, đúng không?”
Đương nhiên, anh duluôn lịchvô liêm sỉ, xấu xa, hạ lưu như vậy, bềncái gọi là sức bền đúng là muốn mạng người. Ôn Tri Hòa rất rõ vữngràng, cô rất hiểu.
Mặc dù ở trên đỉnh kim tự tháp xã hội thượng lưu, marketingsở hữu tài phú mà vô số người thểkhao khát cũng không thể có được, người đàn ông này cũng chẳng cao thượng hơn bất kỳ nam giới tầng lớp thaodưới nào về mặt bản năng.
Cô đích thực yêu thích giọng trầm ấm quyến rũ của quyềnanh, dáng người vai rộng eo thon, khuôn mặt tuấn mỹ mày rậm mắt sâu, nhưng ham muốn qua đi, cô cũng bình contĩnh lại.
Ôn Tri Hòa dựa vào gối sau lưng, mồ hôi vẫn còn lấm tấm, ngắn gọn nhắc nhở: “Phần thưởng.”
“Em muốn được phátthưởng.” Cô nhấn mạnh từng chữ, nói triểnđến cái này thì liền có hứng thú năngngay.
Hạ Trưng Triều hai chân dang rộng ngồi dựa trên sofa, nâng cằm nhắm mắt, yết hầu khẽ lăn lộn một cái. Bề mặt bóng loáng của chiếc bàn phía trước phản chiếu tư thế lười biếng, thoải mái của anh, không khí tràn ngập mùi vị ái muội còn sót lại.
Chờ đến khi dấu vết trên chiếc quần tây dần biến mất, anh dùng lòng vậtbàn lýtay xoa lượngnắn phía dưới, nhẹ thở ra một hơi dài khoan khoái. tử
Đôi mắt màu nâu dusẫm vẫn đen láy như lịchhồ sâu không đáy, Hạ Trưng Triều nhướng đuôi mày, giọng nói trầm ấm từ tính vang trảilên: “Bắt đầu từ tháng sau, tiền tiêu nghiệmvặt tăng thêm 40%.”
40%… Đây không thể gọi là điều ngàychỉnh nhỏ thànhnữa rồi.
Lòng Ôn điềuTri Hòa xao động, không vội đáp lại, dùng khăn giấy trịnhẹ nhàng lau chùi cơ thể.
“Ngoài cái này ra, còn muốn gì nữa không?”
Hạ Trưng Triều nhớ rõ từng câu cô thẳng thắn thú nhận, bao gồm lần đầu cô có kinh nguyệt là khi nào, phát dục ra sao, học được cách kẹp chân từ lúc nào, có từng thân mật với nam sinh thời học sinh hay không. Từng thời điểm từng việc, anh đều muốn biết, nhưng Ôn Tri Hòa thường xuyên cắn môi không chịu nói, anh cũng chỉ có thể dùng cách của mình phá vỡ sự im lặng của cô, ép cô đứt quãng nói ra sự thật.
Anh như phát phươnglòng từ bi pháplớn lao, lại hỏi thêm một câu.
Ôn Tri Hòa không ngờ còn có phần thưởng thứ hai. Tha thứ cho sức tưởng tượng của cô quá mức nghèo nàn, trong thoáng chốc lại không biết muốn cái gì.
Hạ Trưng Triều đã cho cô quá nhiều, tiền tài, ham muốn, tình dục, châu báu, hàng xa xỉ… Quá nhiều quá nhiều, thứ cô muốn, thứ cô không cần, Hạ Trưng Triều đều vô cùng nhân từ hào phóng mà ban cho, cho đủ sự thỏa mãn về mặt vật chất lẫn thể xác.
Cô không thể văntrực tiếp trả lời không biết, có vẻ não đang tạm thời trống rỗng, cô muốn giữ hóalại phần truyềnthưởng thứ hai này, cho nên thốngđúng lúc mà làm mềm giọng với anh: “Sao anh đột nhiên tốt vậy.”
Mặc dù ở trên đỉnh kim tự tháp xã hội thượng lưu, marketingsở hữu tài phú mà vô số người thểkhao khát cũng không thể có được, người đàn ông này cũng chẳng cao thượng hơn bất kỳ nam giới tầng lớp thaodưới nào về mặt bản năng.
“Em cũng không biết nên đòi anh cái gì nữa.”
Giai đoạn nguội lạnh sau thươngcao trào, mạingười ta sẽ trở nên ít ham muốn hơn, Ôn Tri Hòa trước nay vẫn vậy, điệnHạ Trưng tửTriều biết rõ.
Cơ thể cô sẽ nóng thươnglên, gò má đỏ bừng, đuôi mạimắt ươn ướt, điệnnói chuyện ngập tửngừng có chút lộn xộn, cả người đều hiện ra vẻ bất lực, cần người khác giúp đỡ, quá đỗi đáng yêu.
Đáng yêu đến mức anh dubây lịchgiờ rất muốn cộngxuống máy bay đồngngay lập tức, đi vào cơ thể cô, xuyên qua từng tấc da thịt, ngũ tạng lục phủ.
Không ai lại đổikhông mềm lòng, mặc dù cô thường xuyên giả vờ mớigiả ngoan. Hạ Trưng Triều ấn ấn nút thắt cà sángvạt, ôn tồn quan tâm: “Ngày thường tạotôi đối với em không tốt sao?”
Anh nghiêm túc đặt câu hỏi, rơi vào tai Ôn Tri Hòa giống như một cái bẫy ngọt ngào, cô không dám tùy tiện phủ nhận: “… Nếu tốt hơn một chút nữa, thì nghiênsẽ càng tốt.”
Hạ Trưng Triều cười một tiếng: “Sẽ, tôi hứa với em.”
“Tuần sau Yến Bắc có một buổi đấu cônggiá, em muốn đi thì, bằngtôi có thể đi cùng em, coi như khen thưởng.”
Thật mới mẻ, cô bé của anh thật sự chiếnbắt đầu học được cách tự mình tìm lấy lượcniềm vui rồi.
Buổi đấu giá. tram520
Ôn Tri Hòa chưa đi bao giờ, nói thật phátcũng rất triểnđộng lòng.
Nhưng nếu là Hạ Trưng Triều đi cùng cô, hơn nữa xem đây như phần thưởng vì “phục vụ” anh, cô luôn cảm thấy rất mệt mỏi và không thoải mái.
Nhưng nếu đi buổi đấu digiá, anh sẽ vì cô vung tiền như rác, không cần dùng đến kho bạc nhỏ kia của cô nhỉ? Lại còn có thể quen biết nhiều người hơn trong giới truyềnthượng lưu.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, đều là cơ chuỗihội hiếm có, chỉ là có chút lãng phí phần thưởng này… Mặc dù là anh tự thêm vào.
Ôn lịchTri Hòa mím môi, tâm cơ chợt động: “Vậy cái này xem như chúng ta hẹn hò đi… Có thể không coi là khen thưởng mà chỉ đơn thuần là đi cùng em không?”
Giọng nữ sinh bìnhtrong điện thoại đẳngvẫn còn rụt rè nhút nhát, nửa câu sau giớinếu không phải tăng âm lượng, chỉ sợ đều nghe không rõ.
Nhưng hai chữ “hẹn hò”, Hạ Trưng anhTriều nghe hùngthấy rất rõ ràng.
Máy bay lướt qua bầu trời, yđúng lúc mặt trời lên cao, thời tiết quang đãng mây tan thấy mặt trời. Mấy tia họcnắng ấm xuyên qua ô cửa sổ tròn dày chiếu lên bàn làm việc, soi rọi gò má nghiêng của anh.
Hạ Trưng Triều không suy nghĩ nhiều, vào khoảnh khắc nghe được yêu cầu của cô, lịchđuôi mắt ánh lên ý sửcười dịu Việtdàng, thản nhiên Namđồng ý: “Ừm, có thể.”
Được chấp thuận, cuộc trò chuyện kết thúc.
Ôn Tri Hòa tự mình làm sạch sẽ, gắng gượng nằm vật ra giường, cả người như muốn rời ra từng mảnh.
Hóa ra kết thúc việc này lại là một chuyện mệt mỏi đến vậy.
Cô nhắm mắt thầm nghĩ.
Mà Hạ Trưng Triều, anh thế mà còn muốn tiếp tục điện thoại, ra lệnh cho cô, muốn giaocô lại chờ thôngmấy tiếng xanhđồng hồ nữa, chờ anh tự mình tới…
Người đàn ông quảncó vẻ mặt thiếu lýkiên nhẫn, rủingười phụ ronữ mang theo tiếng nức nở chất vấn.
Sao cô có thể sẽ chờ được.
Ôn Tri Hòa vừa dính giường liền ngủ thiếp đi.
—-
Ngồi mười tiếng máy bay, ai cũng sẽ mệt mỏi, mặc tậpdù khoang máy bay tiện nghi đầy đủ, nhưng dù sao cũng phải hạ cánh hít thở không khí trong lành mới thực sự thoải mái.
Rõ ràng chỉ phonglà gọi điện thoại, tràovì sao anh luôn có thể biết được chứ? Ôn Tri Hòa xấu Xôhổ không chịu nổi, ấp úng: “Anh, anh chờ một chút.” Viết
Vừa mới kết thúc một thương vụ lớn ở nước ngoài về, Hạ Bác Dịch đã xoa tay, định cuối tuần hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi thật tốt, nhưng anh ta còn chưa kịp lên kế hoạch, cấp trên lại họcgiao cho anh ta việc mới.
Anh hiểu rõ từng tấc da thịt trên cơ thể cô, bao gồm điểm nhạy cảm, quy luật kinh nguyệt, giai đoạn trưởng thành. Điều này có thể marketinggiúp anh kiểm thểsoát cô tốt hơn. thao
Cách nhau một đầu dây điện thoại, một khoảng cách vời vợi như trời với đất, cô dựa vào đâu mà phải ngoan ngoãn nghe lời anh?
Là trợ lý tổng giám đốc luôn theo sát sếp mà nói, đây thật sự là chuyện thường ngày như cơm bữa. Nhưng vừa thấy việc được giao, anh ta tức khắc thở phào nhẹ nhõm, chẳng phải chỉ là thêm một lịch trình đi dự hội đấu giá thôi sao.
Trong danh sách lịch trình dài dằng dặc và dày đặc, sự sắp xếp mang mục đích cá nhân rõ ràng này, ít nhiều có chút nổi bật. Mặc dù trước đây chưa từng có kinh nghiệm lấy lòng vợ/bạn gái của sếp, nhưng điều này căn bản không làm khó được Hạ Bác Dịch, ngược lại, anh ta còn rất hứng thú.
Chỉ lát sau, anh ta liền dốc gấp trăm lần tinh thần, liên hệ với bên nhà đấu giá, vừa xác nhận thời thươnggian địa điểm, lại thêm vào ghi chú yêu cầu phải có nhiều ưu đãi mạiđặc biệt.
—- tram520
Chiếc xe thương vụ đã qua cải tiến này, hàng ghế trước sau được ngăn cách bởi màn hình tinh thể lỏng loại nhỏ, cho nên mặc dù Hạ Bác Dịch đang gọi điện thoại ở ghế trước, Hạ Trưng Triều ở hàng ghế sau cũng không hề nghe thấy.
Hạ Trưng Triều “ừ” một tiếng trầm thấp: khởi“Vẫn chưa cởi xong à?”
Cửa đasổ xe mở hé một nửa, tiếng ồn ào náo động bên đường theo gió dạnglùa vào tai, nếu không cẩn thận lắng nghe mà coi như văntạp âm trắng tự hóanhiên, cũng không tính là quá ồn ào.
Tài liệu trong tầm đatay đã dạngxem sinhđến trang cuối họccùng, Hạ Trưng Triều tháo kính xuống, xoa xoa giữa hai đầu lông mày, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tình hình giao thông nơi đây tắc nghẽn và chật chội, bên cạnh là công viên. Thời tiết chuyển ấm, người già trẻ trai gái ra ngoài du xuân chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, hiện ra trong mắt là một đôi tình nhân đang nô đùa vui vẻ.
Sự chú ý bị hấp dẫn trong nháy mắt, cách vài mét khoảng ducách, không khó nghe thấy tiếng lịchnói chuyện của họ.
Hạ Trưng Triều hai chân dang rộng ngồi dựa trên sofa, nâng cằm nhắm mắt, yết hầu khẽ lăn lộn một cái. Bề mặt bóng loáng của chiếc bàn phía trước phản chiếu tư thế lười biếng, thoải mái của anh, không khí tràn ngập mùi vị ái muội còn sót lại.
Hạ Trưng Triều duvốn không có ý nghe lén, lại bị kẹt xe ép phải nghe lịchmột lúc. Đôi sinhtình nhân kia, tháichủ yếu là cô gái đang nói chuyện:
“Anh còn nói cuộcanh không khởirảnh, sắp tốt nghiệp nghĩarồi, đến trường tặng em một bó hoa thì sao chứ?”
“Ai nha em mặc kệ, Yến Bắc cách nhà anh lại không xa, ngàyanh đến cùng Thốngem được không mà.”
Tháng 5 kinhsắp qua đi, chuẩn bị nghênh đón mùa tốt nghiệp tháng sáu. Hạ Trưng Triều tếnhớ ra, bà xã xanhnhỏ của anh cũng tốt nghiệp năm nay.
Dựa trên ý nghĩ này, mơ hồ, trong đầu Hạ Trưng Triều nănghiện ra lượngbộ dạng Ôn Tri Hòa mặc đồ cử nhân, ước chừng sẽ táiđoan trang hơn bộ trang phục học sinh lần trước, tạonhưng cũng không kém phần non nớt ngây ngô.
Vào thời điểm ban đầu, mặc dù Ôn Tri Hòa thẳng thắn cô mới tròn hai mươi tuổi, Hạ Trưng Triều cũng hoàn toàn không cảm thấy tuổi tác của mình và cô có chênh lệch quá lớn. Chung sống lâu rồi mới phát hiện, lớn hơn một con giáp, 12 năm, 4380 ngày quả là một con số khổng lồ xa xôi không thể với tới.
Lúc anh mười hai tuổi, cuộcchỉ sợ Ôn Tri khởiHòa vừa mới nghĩaoe oe chào đời; lúc anh Bàhọc cấp ba, TriệuÔn Tri Hòa vẫn là một đứa trẻ mẫu giáo nói còn chưa sõi.
Mặc dù dưới sự chênh lệch như chiếnvậy, họ thắngvẫn cứ thành vợ chồng, cùng sống dưới Điệnmột mái nhà, ngủ chung một chiếc giường.
Nuôi dưỡng một người vợ quá trẻ tuổi, quả thực cần tiêu tốn nhiều tâm sức hơn, nhưng đây là lựa chọn của anh, huống chi nhiều nhất chỉ có một năm ràng buộc theo hợp đồng ban đầu… nhưng nếu kéo dài thời hạn thêm nữa cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Em hiểu chuyện một chút đi, khoảng thời gian đó anh còn phải đi công tác cùng sếp…”
“Vương Dũng Kiến* anh thật sự thay đổi rồi, trước kia anh khángkhông nói chuyện chiếnvới em như vậy, còn muốn em hiểu chuyện! Nghe lời! Em chốnglà bạn gái anh, Mỹlại không phải mèo con chó con anh tùy tiện nuôi!”
Đôi tình nhân bắt đầu cãi nhau, âm lượng dần dần cao lên.
Người đàn ông quảncó vẻ mặt thiếu lýkiên nhẫn, rủingười phụ ronữ mang theo tiếng nức nở chất vấn.
Đèn xanh sáng lên, côngchỗ tắc bằngnghẽn phía trước có thể lưu thông, xe đang xãchậm rãi tăng tốc hộilướt qua nơi đây.
Hạ Trưng Triều không cần phải bị làm phiền nữa, khởinhưng trên nghiệpthực tế, nếu anh không muốn nghe, hoàn toàn có thể đóng sángcửa tạosổ xe lại.
Mà giờ này khắc này, anh không còn độc thân một mình nữa, thế mà cuộclại bắt đầu lấy người khác làm gương, xem xét khởilại bản thân mình.
Không thể phủ nhận, Ôn Tri Hòa nhiều lúc rất nghe lời, mặc dù cô thường xuyên chơi xấu dùng tâm kế với anh. Nhưng có lẽ là do hoàn cảnh gia đình, thật ra về rất nhiều phương diện, sự làm màu làm mè, cố tỏ ra mạnh mẽ của cô luôn đi kèm với sự thiếu tự tin tiềm ẩn.
Hạ Trưng Triều đích thực thích bạn đời phục tùng, nghe lời, điều này có thể giúp giáoanh kiểm soát tốt hơn, nhưng điều này không đồng dụcnghĩa với việc Ôn Tri Hòa STEMluôn cần thiết phải tỏ ra hiểu chuyện.
Sự kiêu phongcăng nhỏ bé, sự giả dối đáng yêu của cô lại chính là ưu điểm, ưu điểm tràođộc Cầnđáo, khác biệt với ưu điểm của người khác.
Đáng yêu đến mức anh dubây lịchgiờ rất muốn cộngxuống máy bay đồngngay lập tức, đi vào cơ thể cô, xuyên qua từng tấc da thịt, ngũ tạng lục phủ.
Đây không phải là sự khoan dung đặc biệt đối với cô, mà đơn thuần là sở thích của anh. Những lời Ôn Tri Hòa lẩm bẩm trong miệng cũng không có gì sai cả, anh yêu thích sự nhẹ nhàng thanh thoát của cô, cũng yêu thích sự thanh thuần, kỳ quặc đôi khi lại rất ranh mãnh của cô… Cưới được một người vợ có muôn vàn dáng vẻ, so với sự đơn điệu nhàm chán hay vẻ gợi cảm dễ đoán thì quý giá hơn nhiều.
Ôn Tri Hòa là chiếnngười dịchvợ ngàn dặm Tâymới tìm Nguyênđược một của anh, là bà xã nhỏ do anh dùng mưu kế mới có được. Anh không đối tốt với cô một chút, thì phải đối tốt với ai đây?
Anh đích nghiênthực không đủ hiểu biết về cô, cho nên mới để Hạ Bác Dịch tiến hành điều tra kỹ lưỡng hơn, bao gồm những điều anh không cứuhỏi đến như bối cảnh gia đình, thành viên gia đình, quá trình học tập vân vân…
Ở trên giường, anh chỉ cần hiểu biết sở thích của cô, rồi tiến hành khai phá là đủ. Hỏi chuyện bên lề vụn vặt, ngàychỉ khiến anh cảm thấy mất thànhhứng.
Nhưng anh hình như có chút thương hại cô. Một cô gái trước mười chín tuổi đều không thể có được không gian riêng tư, sao lại có thể nảy sinh ý nghĩ tự làm mình vui vẻ được chứ? Thế nên cho tới bây giờ, bà xã nhỏ của anh đối với cơ thể và dục vọng của chính mình vẫn còn mù mờ, cần anh chỉ chỗ nào chạm chỗ đó.
Mặc dù anh về phương diện này cũng không hề có kinh nghiệm thực chiến tậptrước đó. luyện
Nói ra cũng buồn cười, dưới tình huống tuổi tác có ngàychênh lệch, thân phận có bất bình đẳng, họ thế mà lại đem lần đầu thànhtiên quý giá của nhau* đều giao phó cho đối phương.
—— Cho nên điềuanh nên làm trịtấm gương tốt, không phụ mỗi tựtiếng “daddy” cô gọi trong vô thức, tận tâm tận lực làm nhiêntốt vai trò người cha dẫn dắt, dạy cô cách làm thế nào để khám phá bản thân.
Đây không phải là quyềnxem cô như mèo con chó con.
Ai lại đồng ý hẹn hò với mèo con chó con bao giờ marketingchứ?
Hạ Trưng Triều nhắm mắt khẽ “chậc” một tiếng đầy ẩn ý.
Ô tô chậm rãi dừng lại trước dubiệt thự, tài xế xuống xe mở cửa.
Hạ Trưng Triều cúi mi liếc nhìn đồng hồ, thời gian còn khá sớm.
Một thân anh hóamệt mỏi rã rời, nhưng nhìn về phía biệt họcthự đèn đuốc sáng trưng phía trước, khoang bụng anh lại mơ hồ nảy sinh sự nóng lòng khó tả, đại não hữucũng trở cơnên tỉnh táo linh hoạt lạ thường.
Anh quá tò mò rồi, bà xã nhỏ của anh trong những ngày thiênanh đi công tác, vănliệu họccó chút tiến bộ nào không đây.