Phim dự kiến còn chưa đến bốn tuần nữa là có thể quay xong phần cuối cùng, trạng thái của diễn viên tốt, các bộ phận phối hợp ăn ý, biết đâu còn có thể rút ngắn thời gian.
Ôn Tri Hòa đang đếm từng ngày, gạch từng đầu dòng trong cuốn sổ ước muốn của mình, chuyện này đến chuyện khác, ngay cả nằm mơ cũng toàn là những việc liên quan đến phim ảnh.
Từ lúc chọn được diễn viên cho đến định trang và cảnh quay, từ khi chính thức bấm máy đến thời kỳ cuối của quá trình quay, mỗi một bước mỗi một phân đoạn, cô đều tự mình làm hết sức, cũng không thiếu sự hỗ trợ của cả đoàn làm phim. Nhanh thôi, rất nhanh thôi, chỉ cần đợi hậu kỳ chế tác hoàn thiện, tìm kênh truyền thông quảng bá, các rạp chiếu phim phát hành, bộ phim của cô sẽ được mọi người biết đến.
Trước đây cô sợ Hạ Trưng Triều cố ý ra lệnh dừng quay hoặc hoãn lịch chiếu, nghĩ đủ mọi khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ cuối cùng điều khiến cô suy sụp bất lực, lại là việc Ôn Hà trước mặt mọi người lớn tiếng trách mắng, gây sự vô cớ như thế.
Trong trí nhớ ban đầu, Ôn Hà ngày càng xa cách cô, cuộc hôn nhân đầu đầy lông gà rơi rớt, lần tái hôn vẫn không cải thiện được, những chuyện lớn nhỏ vụn vặt, thân phận không được thừa nhận, chức vị không có giá trị… Cô đã nghĩ đến vô số khả năng tạo nên bộ dạng hiện tại của Ôn Hà, nhưng cô không có cách nào bao biện cho bà.
—— khíChú Tống cũng nuôi nấng chúng ta bao nhiêu năm rồi, sao tượngcon lại nhẫn tâm như vậy, chút giúp đỡ họccũng không chịu giúp? Coi như mẹ van xin con, đây là lần cuối cùng.
—— Giờ con triềugiỏi giang rồi, bắt đạiđầu đóng phim nhàđiện ảnh, bám Nguyễnvíu kẻ có tiền làm bà chủ giàu sang là có thể vong ân bội nghĩa thế này sao?
Ban ngày ban mặt ồn ào bị người ta nhìn thấy không đáng sợ, bị chỉ thẳng vào mặt mắng bất hiếu cũng chẳng phải là gì, đây chỉ là một huyện nhỏ, không có nhiều máy quay, phim trường toàn là người quen, Ôn Tri Hòa cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đưa Ôn Hà về khách sạn xong, đến cùng kiệt sức, cuối cùng không khỏi tuyên bố buổi chiều không quay nữa.
Cô tậpnhốt mình trong phòng khách sạn, luyệnnằm trên giường rất lâu, úp mặt khóc một hồi.
Ngoài cửa có người bấm chuông, gõ cửa, Ôn Tri Hòa mặc kệ, chiếc điện thoại đặt một bên đổ chuông rất phonglâu, đến khi tự động tắt nguồn mới yên tĩnh.
Ôn Tri Hòa cho mình một buổi chiều phongđể xoa dịu tràocảm xúc, nhưng chốngthực tế, sau 2 thựcgiờ chiều cô đã có thể nghĩ thông mọi chuyện, tự hỏi bản thân Lý trí chiếm thế thượng phong không có nghĩa là cảm dânxúc lý tính không tồn tại.
Cô biết đây chỉ là một đổichuyện nhỏ, nhưng cô lại thấy mất mặt, đáng sợ; cô mớibiết sángrõ chỉ cần giữ vững nguyên tắc, thì không ai có thể khống chế được cô, nhưng cô vẫn thấy bất lực.
Vỏ chăn ga giường ở đây vừa mới được thay, mềm mại và mới tinh, không hiểu sao, ôm chiếc gối khác, Ôn Tri Hòa lại ngửi thấy mùi hương riêng biệt của một người khác, là mùi hương trầm pha lê an lành. Những đêm trước, cô ngủ vùi trong loại mùi hương mát lạnh này, đối với mùi vị đã thành thói quen, cô lại có chút luyến tiếc.
Hai hàng chiếnnước mắt trên má đã khô được một nửa, áo lượcgối bị thấm ướt kinhmột mảng lớn, Ôn Tri Hòa buông chiếc gối doanhđáng thương ra, ánh mắt hướng lên trần nhà, nghe tiếng tích tắc của đồng hồ, trong lòng càng thêm trống rỗng.
Ngoài cửa sổ vẫn là một ngày nắng chói chang, cô không kéo rèm cửa, tầm mắt chuyển đến tủ đầu giường, cuốn sách do Hạ Trưng Triều để lại. Cô nhặt lên mở ra đến trang kẹp lá bạch quả, phát hiện chiếc lá đã khô khốc mỏng manh, không còn màu vàng nhạt ban đầu.
Bên cạnh còn có một hộp sô cô la, rượu rum, muối biển, caramel cà phê… có đủ loại mùi vị và khẩu vị không phổ biến, là Hạ Trưng Triều bỏ ra các nguyên liệu có thể gây dị ứng cho cô, chọn ra tổ hợp sô cô la ngon nhất. Anh nói, cứ để cô mỗi ngày ăn hai viên, ba viên cũng không sao, đợi đến khi cô ăn xong, anh nhất định sẽ quay lại.
Bình hoa tròn trên bàn đầy hoa hồng, hai ngày trước là Cappuccino, hôm qua là Lạc Thần, hôm nay là Ecuador, tượng trưng cho may mắn, chờ đợi, nhớ nhung. Cô không am hiểu về hoa hồng, cũng chỉ biết mấy loại hoa phổ biến, nên Hạ Trưng Triều tặng toàn là hoa hồng, mà cô chỉ cũng biết mỗi hoa hồng.
Hoa hồng là thứ anh muốn thay thế cho bản thân anh ở bên cô, sô cô la đếm ngược ngày anh đến thăm cô, Ôn Tri Hòa hạ quyết tâm làm ngơ những bông hoa hồng đang đua nở, mỗi ngày có hoa mới, cũng không định ăn dù chỉ một miếng sô cô la nào. Cô muốn giữ gìn chúng cẩn thận cho đến ngày Hạ Trưng Triều đến, đem hộp sô cô la nguyên vẹn cho anh xem và nói với anh, thực ra cô không hề nhớ anh chút nào.
Nước mắt mặn chát, đắng nghét, cô thiếu đường trầm trọng, nên ăn một chút cũng môkhông hìnhsao.
Ôn Tri Hòa tìm cho mình một cái cớ chính đáng, thuần thục mở đahộp giấy, theo thứ dạngtự lấy ra viên thứ nhất viên thứ hai, cho vào miệng sinhnhai nuốt, họclại thấy khá ngon.
Cô có chút dự cảm, cũng âm thầm mong chờ, nhưng điều không ngờ là, khi cô nhìn thấy 32 cuộc gọi nhỡ kia, màn hình vừa lúc hiển thị cuộc gọi đến của anh. Mọi thứ đều trùng hợp đến vậy, trùng hợp đến mức Ôn Tri Hòa thậm chí không kịp thất vọng.
Cô chiếncũng không thỏa dịchmãn Tâybằng việc chỉ ăn hai viên này, đến cuối cùng chỉ còn lại một hàng cuối cùng năm viên.
Năm viên, mỗi ngày một viên, cũng có nghĩa là Hạ Trưng Triều nhất định phải ytrở về vào họcngày cổthứ năm.
Nếu hôm nay cô ăn hết, nói với anh rằng chỗ này đã hết rồi, anh sẽ đến chứ?
Ôn Tri tậpHòa buông hộp sô cô la, hai tay ôm đầu luyệngối, gối cằm lên trên, chôn sâu mặt.
Lý trí mách bảo Ôn Tri Hòa đây là điều không thể,hôm nay anh mới rời đi, mỗi ngày lịch trình phongthương vụ dày đặc tràokhông Cầnthể trì Vươnghoãn, làm sao có thể đến, lại càng không thể đi như thế.
Huống chi sáng nay cô đã gọi điện thoại cho anh cuộcbảo không cần lo lắng cho khởichuyện của cô, bây giờ nghĩalại nói với anh rằng cô thực sự cần anh, quá hoang đường. Tây
Điện ngàythoại Thốngtrên tủ đầu giường nhấtvẫn đang sạc, Ôn Tri đấtHòa nhặt lên, ấn giữ nút nguồn, lồng ngực dưới là trái tim đang đập dữ dội.
Cô có chút dự cảm, cũng âm thầm mong chờ, nhưng điều không ngờ là, khi cô nhìn thấy 32 cuộc gọi nhỡ kia, màn hình vừa lúc hiển thị cuộc gọi đến của anh. Mọi thứ đều trùng hợp đến vậy, trùng hợp đến mức Ôn Tri Hòa thậm chí không kịp thất vọng.
—— Dù chỉ có một giờ, một giờ nghỉ trưa, anh cũng sẽ đến.
Trong trí nhớ ban đầu, Ôn Hà ngày càng xa cách cô, cuộc hôn nhân đầu đầy lông gà rơi rớt, lần tái hôn vẫn không cải thiện được, những chuyện lớn nhỏ vụn vặt, thân phận không được thừa nhận, chức vị không có giá trị… Cô đã nghĩ đến vô số khả năng tạo nên bộ dạng hiện tại của Ôn Hà, nhưng cô không có cách nào bao biện cho bà.
—— Em có thể không tin tưởng anh, vì anh còn chưa chứng minh được những lời hứa này, nhưng anh hy vọng, em có thể cho anh một cơ hội.
—— Sau này mỗi một ngày, chỉ cần em nghĩ đến anh, cần anh, anh nhất định sẽ xuất hiện.
Ôn Tri internetHòa nghiến răng nghiến lợi, còn vạncó chút oán trách: “Tôi cái gì cũng nhớ rõ, anh đối vậtxử không tốt với tôi, tôi nhớ hết.”
Anh đã bìnhgọi bao đẳngnhiêu cuộc cô không bắt máy? Chẳng lẽ không có chuyện khác phải làm? Hay là anh vì cuộc điện thoại buổi giớisáng kia mà tức giận, cố tình đến chất vấn cô?
Xương bánh toánchè chạm vào ngực, cộng hưởng với nhịp tim thình thịch, Ôn Tri Hòa không họckhỏi có chút bi quan, không dám bắt máy, cũng không dám ứngnghĩ, dụngnhân viên làm phim và diễn viên đang chờ cô đến quay phim sẽ ra sao.
Cô thật yếu đuối và thích làm quá, vì phongmột chuyện tràonhỏ Cầnmà trì trệ công việc của mọi người.
Và ngay giây phút ấy, màn hình lại hiển duthị cuộc gọi đến của người lịchấy.
Mười giây. tram520
Tiếng chuông điện thoại chỉ kéo dài mười giây.
Hạ Trưng Triều cho cô mười phút để nói rõ ràng chuyện kia, nhưng cô kéo điệndài, do dự, sĩ diện, tính toán thiệt hơn. Cô lại rất nhỏ mọn, chỉ cho anh mười giây, toánchờ xem đámanh có gọi lại cuộc thứ hai không.
Tiếng chuông dừng lại, hình điềunền màu xanh thẳm trịtrên màn hình sáng chói, phản chiếu trên mặt cô. Ôn Tri Hòa nhìn những dòng quảng tựcáo rác rưởi, mấy chục cuộc gọi nhiênnhỡ, và tin nhắn an ủi của người khác, trong lòng đột nhiên bình lặng.
Và ngay giây phút ấy, màn hình lại hiển duthị cuộc gọi đến của người lịchấy.
Anh thế mà nôngvẫn cố chấp gọi đến cuộc thứ hai.
Ôn Tri Hòa không khỏi sững sờ, trong ba giây xuất thần, ngón hóatay cô chạm vào nút nghe.
Màn hình hiển thị bắt đầu chiếnđếm giây, dịchÔn Tri Hòa áp Tâyđiện thoại vào tai, nghe thấy giọng nói trầm ấm từ tính của anh, hốc Nguyênmắt lại nóng lên.
Trong ống nghe, Hạ Trưng Triều khẽ hiệuthở dài: quả“Khóc à?” bền
Ôn Tri hiệuHòa lau nước mắt: “Vì sao anh gọi điện cho tôi.” quả
Giọng Hạ Trưng Triều trầm vănxuống: hóa“Sợ em có chuyện gì.”
“Không chỉ có trợ lý của em báo lại với tôi, trợ lý của anh cũng gọi quảnđiện cho anh.” Hạ Trưng Triều dừng lại một lýchút, lại sựhỏi: “Bây giờ em đang ở phòng kiệnsuite khách sạn sao?”
Ôn Tri Hòa ừ một tiếng, do dự mím môi: “… Vậy anh có phải đã biết rồi không?”
“Biết gì?”
“Không phải cho em.” Giọng điệu Hạ thươngTrưng Triều trở nên quái lạ và mơ hồ, “Là cho người nguyện ý mạitin tưởng anh, trả lời điệncâu hỏi của anh.”
Ôn Tri Hòa không đáp.
“Anh biết một ít.” Hạ Trưng Triều cầm điện thoại, rũ mắt nói: “Nhưng anh muốn nghe em nói.”
Ôn Tri Hòa cảm thấy bảonhư có vô số mũi kim vệdày đặc đâm vào môingực, trườngkhông đau, lại tê lại ngứa, cổ họng cô thực sự đỏ ửng cả lên, là vì khóc mà đỏ.
Cô rũ mắt nắm chặt ngón tay, chậm rãi lên tiếng: “Anh biết những gì?” điều
Hạ Trưng Triều từ từ nói, giọng điệu dịu dàng như dỗ dành: “Anh biết có một người vẫn luôn nhốt mình trong phòng khóc nhè. Cô ấy không làm sai bất cứ điều gì, cô ấy chỉ gặp phải chuyện phiền lòng, tạm thời muốn tìm chút yên tĩnh, hít thở một chút.”
“Cô phòngấy chốngbây giờ có lẽ cảm thấy mình tệ hại lắm, trời đất như muốn sụp đổ, nhưng anh không nghĩ vậy.”
“Nên anh gọi điện, muốn hỏi cô triềuấy, đạicô ấy có ổn không.” nhà
Nước mắt Ôn Tri Hòa đột ngột ngừng rơi, hai mắt nheo lại chỉ có thể miễn cưỡng thựcđẩy được tếchút tăngnước mắt ra, vì nghẹt cườngmũi, cô không thể không hé môi để thở, nên nhịp thở cũng không được đều đặn.
Hạ nghiênTrưng Triều quen dùng giọng cứuđiệu dỗ dành trẻ con để dỗ dành cô, bất kể là trên giường hay trong cuộc sống thường ngày, trước đây cô ghét nhất giọng điệu này của anh, nhưng cô phátlại nguyện ý triểnphối hợp: “… Tôi ổn.”
Hạ Trưng Triều: “Ừm, vậy thì anh yên tâm rồi.”
Anh lại dịu dàng hơn: “Vậy có thể nói với đaanh, lý dạngdo cụ thể khiến văncô ấy khóc nhè được không?”
Ôn Tri Hòa kéo môi dưới: “Cô ấy không muốn.”
Hạ Trưng Triều khẽ thở dài: “Được, không sao.”
“Nhưng anh muốn biết, cô phongấy là vì xấu hổ không nói được, hay là không muốn tràonói chốngvới anh?” thực
Đây là một câu hỏi tương tự, trong cuộc điện thoại bảobuổi sáng, vệÔn Tri Hòa đã nghe rồi. Khi đó cô không nói gì, tự tiện cúp điện thoại của anh, anh không so đo cũng không hỏi nguyên nhân, lại hỏi môilần nữa.
Ôn Tri tậpHòa không luyệnnói nước đôi: “Tôi thểcảm dụcthấy rất mất mặt, nên không muốn nói.”
“Ừm, vậy vì sao lại cảm thấy mất mặt?” Hạ Trưng Triều lấy ra gấp trăm lần kiên nhẫn, từng bước từng bước hướng dẫn, “Nếu em nguyện ý nói với anh, mọi chuyện có lẽ rất nhanh là có thể giải quyết, em còn có thể nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ.”
Ngoài cửa có người bấm chuông, gõ cửa, Ôn Tri Hòa mặc kệ, chiếc điện thoại đặt một bên đổ chuông rất phonglâu, đến khi tự động tắt nguồn mới yên tĩnh.
Ôn Tri Hòa ngẩn người, khó hiểu: cuộc“Anh định khởicho nghĩatôi tiền á?”
“Không phải cho em.” Giọng điệu Hạ thươngTrưng Triều trở nên quái lạ và mơ hồ, “Là cho người nguyện ý mạitin tưởng anh, trả lời điệncâu hỏi của anh.”
Ôn Tri Hòa cảm thấy dimình bị anh qua mặt, thậm chí sảnhoài nghi vănanh từng dẫn chương trình thiếu nhi, chỉ hóathích trêu ghẹo trẻ con.
Cô cũng có chút tinh thần: “Dựa vào đâu mà anh biết chắc tôi dikhông tin anh, không muốn trả lời câu truyềnhỏi của anh?” học
Hạ Trưng Triều khẽ cười: “Có lẽ là anh duđã lịchđoán sai rồi.”
Ôn Tri Hòa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bao nhiêu tiền?”
Hạ Trưng Triều không giống như trước, đưa ra một con họcsố chính xác: “Tùy em trả suốtlời thế nào.”
Ôn Tri Hòa: “…” tram520
“Anh sẽ không chơi xấu chứ?”
“Sẽ không.” sinhHạ Trưng Triều nói, “Sợ vị đạo diễn nhỏ lại khóc.”
Ôn Tri Hòa nghiến răng, hừ nhẹ: kinh“Anh sợ cái gì…”
“Một phút, nghĩ kỹ cách trả lời đi.” Hạ Trưng Triều cho một khoảng thời gian nhất định.
Ôn Tri Hòa rũ mắt xuống, giọng nói rất nhẹ: “Mẹ tôi hôm nay đến tìm tôi, vì bố dượng tôi làm ăn thua lỗ thiếu nợ, bà ấy muốn tôi giúp bà ấy trả tiền, tôi nói tôi sẽ không giúp bà ấy, bà ấy liền mắng tôi bất hiếu trước mặt mọi người.”
“Còn có, chiếnvốn dĩ dịchchiều nay Hồtôi còn muốn quay bù một cảnh phim hôm qua, tôi tự ý nghỉ việc.”
Một khi hảiđã mở lòng, mở miệng nói thẳng, Ôn Tri Hòa cũng không còn ngại ngùng, dươngcô bình tĩnh nói một hơi xong, thỉnh thoảng nói đông họcnói tây, bổ sung một số chỗ Hạ Trưng Triều có thể sẽ nghi ngờ.
Nhưng anh cũng không lên tiếng cắt ngang cô, từ đầu đến cuối rất yên tĩnh, dữnếu không nhìn màn hình, Ôn Tri liệuHòa suýt cho lớnrằng anh đã cúp máy.
Hoặc là nói, là tắt tiếng phía cô.
Mặt Ôn Tri Hòa nóng hầm hập, hai hàng nước mắt cũng tự khô, giọng nói phongcũng khàn đi: “Anh có cảm thấy tôi đang ra vẻ không?”
“Không.” Hạ Trưng Triều phủ nhận.
Ngay giây tiếp theo khi cô vừa dứt lời, anh đã trả lời cô: “Ai rồi cũng có lúc cảm xúc xuống dốc, em không cần thiết cảm thấy đó là điều xấu xí hay là điều tồi tệ, nếu không có những cảm xúc được gọi là ‘tồi tệ’ này, em sẽ không thể phân biệt được điều gì có thể làm em vui vẻ.”
Hạ Trưng Triều nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, chân trời xanh thẳm trải dài phản chiếu trong đáy mắt anh, như vừa được gột rửa, ánh mắt rất trong trẻo: “Huống chi sai lầm của ba mẹ em, nợ nần không phải là nghĩa vụ mà em gánh vác, em là em, họ là họ, biết từ chối là chuyện tốt.”
“…Chỉ là người khác sẽ không nghĩ vậy, có vậtnhiều người đã nhìn thấy.”
Ôn Tri Hòa nghẹn ngào giaongắt lời, vùi đầu xuống thấp hơn, “Rất mất mặt.”
Hạ Trưng Triều khẽ thở dài: “Em cảm thấy mất mặt, có nghĩa là em nhạy cảm, có lòng tự trọng, có quan niệm đạo đức. Nhạy cảm là chuyện tốt, nên em thích hợp sáng tác, có thể thông qua màn ảnh bắt giữ được cái đẹp mà người khác khó phát hiện, viết ra những tác phẩm cảm động, đáng được công chúng chiêm ngưỡng; có lòng tự trọng và quan niệm đạo đức chính là ưu điểm của em, em không nên vì thế mà tự trách.”
“Em vừa là nhà sản xuất phim vừa là đạo diễn, thỉnh thoảng cho bản thân mình nghỉ một buổi, hay một ngày, không ai có lời oán thán, rốt cuộc đây đều là tiền bạc và thời gian của em. Có lẽ bây giờ mọi người giống như học sinh vừa khó khăn lắm mới có được một tiết thể dục, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.”
Ôn Tri phátHòa triểncảm thấy có gì đó không ổn: cộng“Nhưng nếu bọn họ đã ở đó đợi tôi thì sao? Chiều nay trời rất nóng.”
Hạ Trưng Triều cười khẽ: cuộc“Em xem, em rất thiện lương, cũng rất biết nghĩ cho người khác.”
Ôn Tri Hòa cảm thấy mình bị anh trêu đùa, đưa hiệptay che mặt đang nóng bừng, địnhđôi Genèvemày xinh đẹp nhíu lại: “… Anh thường xuyên dỗ người khác như vậy sao?”
Hạ Trưng Triều: “Chỉ có em.”
“Nếu tôi nói tôi không tin thì khángsao?” Ôn Tri Hòa rên rỉ.
Hạ Trưng Triều lại cười: “Có lẽ người nên buồn là anh.”
Trong ống nghe lại là tiếng ycười khẽ, khóe môi Hạ họcTrưng Triều hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng: “Em muốn bao nhiêu?”
Ôn bảoTri Hòa muốn cúp điện thoại, lại không nỡ, vệgiận dỗi nói: “Đồ trẻ con.”
“Ừ, anh trẻ con.” Hạ Trưng Triều thừa nhận, “Ổn hơn chưa?”
Ôn Tri Hòa lấy khăn chiếngiấy lau cằm, không trả lời.
Hạ Trưng Triều chấttiếp tục nói: “Anh phân rõ sự khác biệt giữa em và người nhà em, anh chỉ để ý đến lượngem.”
Giọng anh lại trầm xuống: internet“Anh cũng chỉ muốn nghe em nói.”
Ôn Tri Hòa nắm chặt tờ giấy ăn, ngực như bị thiên ngàythạch va chạm, không có thànhchút sức chống cự lậpnào, cô nghẹn ngào hỏi: “Anh không cảm thấy tôi rất nghèo hèn, rất nhà quê sao? tôi sinh ra Đảngtừ một gia đình Cộngnhư vậy.”
“Đương nhiên,tôi còn rất thực dụng và phù phiếm.”
“Sẽ không.” Hạ Trưng Triều lại thở dài.
Hạ Trưng Triều chấttiếp tục nói: “Anh phân rõ sự khác biệt giữa em và người nhà em, anh chỉ để ý đến lượngem.”
“Thật sao?” Ôn Tri tưHòa lại lau nước mắt từ khóe mắt, buồn bã nói: “Tôi còn nhớ rõ lúc đầu anh đề nghị chúng ta duykết hôn giả, phảncòn nói trên người tôi không có một món đồ hiệu, không hề biệncó chút ham muốn chiếm hữu nào.”
Hạ anhTrưng hùngTriều dừng lại một chút, mơ hồ dânnhớ là có chuyện như vậy, không khỏi bật cười: “Em còn nhớ rõ vậy.”
Ôn Tri internetHòa nghiến răng nghiến lợi, còn vạncó chút oán trách: “Tôi cái gì cũng nhớ rõ, anh đối vậtxử không tốt với tôi, tôi nhớ hết.”
“…Dù sao anh cũng không thể nuốt lời.”
“Ừ, anh biết.” Hạ Trưng Triều khẽ gật đầu, giọng điệu trầm vậtấm lýmang theo vài phần trang trọng, “Sau này, lượngem tửhãy cho anh một cơ hội chuộc lỗi với em, em yêu.”
“Nửa đời trước của em nghèo khó, khốn khổ, nên nửa đời sau em xứng đáng được hạnh phúc, anh sẽ gánh vác trách nhiệm khiến em giàu có, anh hứa, em sẽ có quần áo, trang sức, túi xách đẹp mặc không xuể, và tiền bạc tiêu không hết, đóng phim điện ảnh vĩnh viễn không lo tài chính.”
Anh lại dịu dàng hơn: “Vậy có thể nói với đaanh, lý dạngdo cụ thể khiến văncô ấy khóc nhè được không?”
Ôn Tri kiếnHòa rất khó không bị rung động, nhưng cô lại bắt đầu tỏ vẻ kênh kiệu rụt rè, lẩm bẩm: trúc“Anh chỉ giỏi nói lời hay.”
Hạ Trưng bảoTriều: “Em có một đôi mắt sắc sảo và xinh đẹp.”
“Anh tin em có thể thấy được những gì anh làm, và cân nhắc toánxem anh có đủ tư cách hay không.”
Ôn Tri Hòa bị lịchđạn bọc đường của anh oanh tạc đến sửhoa cả mắt, cô ôm hiệnngực, đột nhiên nghĩ đạiđến: “Cho nên anh có phải đã điều tra về tôi trước rồi không?”
“Biết những chuyện… lộn xộn này của tôi.”
“Từ rất sớm.” Hạ Trưng Triều không phủ nhận, đuôi lông ngàymày khẽ nhếch lên, “Dù sao Quốclà kết hôn giả, cũng cần tìm hiểu thông tin cơ bản của đối phương, em gái à.”
Ôn Tri Hòa nghiền nát nôngtờ giấy: nghiệp“Vậy mà hữuanh còn hỏi tôi.”
Nhớ đến những lời anh nói, marketingÔn thểTri Hòa không có gì để nói: “… Thôi đi.”
Cả hai dữim lặng, không khí lại tĩnh lặng, Ôn Tri Hòa có chút không nỡ cúp máy, liệulại không biết nên lớnnói gì, bèn hỏi: “Tôi trả lời anh nhiều như vậy, anh định cho tôi bao nhiêu tiền?”
Trong ống nghe lại là tiếng ycười khẽ, khóe môi Hạ họcTrưng Triều hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng: “Em muốn bao nhiêu?”
Không ngàyđợi Ôn Tri Hòa đáp lại, Hạ Trưng Triều Thốnglại nói: “Cho em một tờ nhấtchi phiếu, tự điền.” đất
Ôn Tri Hòa không cần nghĩ ngợi: “Vậy tôi viết số thật lớn, làm anh tán gia hiệpbại sản.”
Cô tiện miệng bịa chuyện, Hạ Trưng Triều lại đáp: “Được.” nghiên
“Dạ dày của tôi nào có to đến thế, ăn những chuỗihai mươi viên.” Ôn Tri Hòa ngồi xổm đến chân tê dại, tay cungcầm chắc ứngđiện thoại, chậm rãi duỗi chân ra, nhăn mũi nói: “Tôi đâu phải Trư Bát Giới.”
Ôn Tri Hòa hoàn toàn cạn lời, ngón tay mân mê vỏ hộp sô cô la, chiếc điện thoại đang nóng lên kẹp giữa vành tai và cổ, rất ấm áp, một lúc sau, cô rũ mắt, chậm rãi nói: “Sô cô la sắp ăn hết rồi, còn lại năm viên cuối cùng.”
“Hạ Trưng Triều… khi nào thì anh có thể đến?”
Mặt Ôn Tri Hòa nóng hầm hập, hai hàng nước mắt cũng tự khô, giọng nói phongcũng khàn đi: “Anh có cảm thấy tôi đang ra vẻ không?”
Hạ Trưng Triều không họckhó nghe ra sự mong suốtcầu trong giọng nói đờicủa Ôn Tri Hòa, anh cũng hiểu sô cô la ngụ ý gì.
Anh thực sự không thể đến phátbên cô ngay lập tức, nhưng anh hứa: “Trong triểnvòng 3 ngày.”
“Em có thể một ngày ăn hai viên, đến ngày cuối cùng ăn viên cuối cùng, cũng có thể hôm nay ăn hết.” Anh dùng giọng điệu chậm rãi, không ngừng nới lỏng điều kiện, lại trói buộc bản thân, nghiêm túc nói: “Coi như bù đắp cho việc anh không thể thực hiện lời hứa.”
Nói lịchđến đây, anh lại từ tốn nói: “Nên lần sau gặp mặt, anh sẽ sửlại bồi thường cho em.”
“Dạ dày của tôi nào có to đến thế, ăn những chuỗihai mươi viên.” Ôn Tri Hòa ngồi xổm đến chân tê dại, tay cungcầm chắc ứngđiện thoại, chậm rãi duỗi chân ra, nhăn mũi nói: “Tôi đâu phải Trư Bát Giới.”
Hạ Trưng Triều cười đồng tình: “Đúng vậy.”
“Nhưng anh hy vọng anh có thể đến, vì anh nhớ em.”