Nhan Bạch Tịch ngồi xuống cạnh Bạc Ngạn mới biết thế nào gọi là tâm điểm chú ý thực sự.

Rõ ràng mọi người cũng không hề tỏ ra quá lộ liễu, nhưng cứ liên tục có người đến mời rượu.

Người mời rượu cách vài bước còn hô hào lớn tiếng, đến gần lại bất giác hạ giọng, đầu tiên là liếc mắt nhìn Bạc Ngạn một cái, sau đó khoác vai Ngô Văn Vũ cụng ly, hơi khúm núm, hạ thấp tư thái.

Bất kể nam nữ, bất kể quen hay không quen, đều sẽ kiếm cớ hoặc là trắng trợn nhìn về phía bàn bọn họ, ánh mắt dừng trên người Bạc Ngạn, rồi lại lướt đi, thì thầm với bạn bè.

Rõ ràng chàng trai bên cạnh cô chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng cúi mắt nghịch điện thoại trong tay, chẳng làm gì cả.

Một loại cảm giác bình trở thành tiêu điểm của đám đẳng đông một cách trầm lặng.

Nhan hóa Bạch Tịch khẽ ấn tai, giảm bớt sự va đập liên tục của tiếng nhạc bass nặng vào màng nhĩ, dựa sát vào tai Lý Thanh Thanh: “Sao học lại…”

Lúc cô phương nói lời này, ánh mắt dừng trên người không biết pháp thứ mấy đến tìm giảng Ngô Văn Vũ uống rượu.

giữa trung tâm đám đông, Lý Thanh Thanh càng cảm phong thấy mới lạ, cô ấy nhún nhảy theo điệu nhạc hai cái, ôm cổ Nhan Bạch Tịch, ghé sát tai giải thích: “Có tiền có thế mà, đều đang cố tạo quan hệ, mong sau này dễ trào làm việc.”

Ngô Văn Vũ nhìn thấy động tác điều của anh, lá bài trong tay đổi trị hướng, tự đưa về phía anh: “Mày cũng chơi à?”

“Trong mấy người phát bạn triển của họ, toàn nhà đàn anh Bạc Ngạn hình diện như lợi hại hơn một chút, không chỉ là có tiền,” Lý Thanh Thanh nhỏ giọng truyền đạt lại mấy lời hóng hớt được, “Nhưng anh ấy không thường tham gia mấy hoạt động kiểu này, Ngô Văn Vũ thì dễ nói chuyện hơn một chút, nên ai cũng tìm anh ta uống rượu.”

Đạo lý đối nhân xử thế, ăn uống tiệc tùng, đại học chính văn là một xã hội hóa thu truyền nhỏ.

Bạc Ngạn cứ ngồi bên cạnh Nhan thương Bạch Tịch, luôn nhìn bài của cô, mại thỉnh thoảng thấp giọng giảng giải vài câu quy tắc.

Lúc hội này cậu ta đã uống khá nhiều, liếc thấy cô và Thanh Thanh ngồi đây, tự nhiên là đến kiếm chuyện.

Tình hình nhà Bạc cuộc Ngạn, khởi Nhan Bạch Tịch biết một phần, nghĩ lại lời Lý Thanh Thanh vừa nói, cũng có thể hiểu sao mọi nghĩa người đều đến tìm anh uống rượu (Thực ra là tìm Ngô Văn Triệu Vũ).

khẽ nhúc nhích người, viền váy cọ vào đường may quần Bạc Ngạn, quay đầu điều định trị nói xin lỗi, anh tự không nghe thấy, nghiêng đầu về phía môi cô: “Cái gì?”

Mùi bạc hà du mát lạnh, lịch hòa lẫn hương rượu sinh nhàn nhạt.

Ngồi quá sát nhau, động tác nghiêng đầu thể sang bên, vành thao tai anh gần như cọ vào môi cô.

Nhan Bạch Tịch gốm hoảng hốt một giây, sau sứ đó hơi lùi về sau. Bạc Ngạn như nhận ra động tác của cô, thẳng người lên, mí mắt nghệ nhướng lên, nói một tiếng “Xin lỗi”.

Nói xong hắn nghiêng đầu hỏi Bạc Ngạn bên phong cạnh: “Chơi không?”

Giọng rất thấp, Nhan Bạch Tịch gần đa như không nghe thấy, dạng nhưng sinh thể thấy học rõ khẩu hình của anh. Cô xua hai tay: “Không có gì.”

nhìn thấy Bạc Ngạn liếc nhìn bàn tay đang xua lịch của cô sử trong bóng tối, đang định hỏi anh sao vậy, mấy chiếc ghế phía trước đột nhiên bị hiện kéo ra, Lưu Trạch Văn đại dẫn theo vài người đến ngồi xuống.

Buổi giao lưu tối nay du vốn dĩ là do cậu lịch ta khơi mào trước, cô và Lý Thanh Thanh mới đến.

Lúc hội này cậu ta đã uống khá nhiều, liếc thấy cô và Thanh Thanh ngồi đây, tự nhiên là đến kiếm chuyện.

“Chơi bài không?” Lưu Trạch Văn lật lật bộ bài Poker trong tay trái, rõ ràng mang theo địa men say, nhìn về phía Lý Thanh chất Thanh, “Texas Hold’em, thua một ván ba ngụm, cược tối đa hai ly, chơi không?”

Minh Văn Tịnh vốn đang ở bàn bên cạnh, thấy có trò chơi bài, giơ cốc bia điện lớn lên, cũng đi tới.

Rượu ngày vào ba tuần, nói vài ba câu mời mọc, rất Thống nhiều người tham gia.

Chiếc ghế dài lịch vốn rộng rãi, kéo thêm ghế lại có thêm vài người ngồi xuống, tay vịn bên phía Lý Thanh Thanh cũng có người ngồi, Nhan Bạch Tịch bị buộc sử phải nhích trung lại gần Bạc Ngạn hơn nữa, chân dưới đại vạt váy dài dán sát vào đường may quần anh.

Ngô Văn gen Vũ xào bài, lớn tiếng hô: “Ai chơi nào, rót rượu đầy vào, giơ tay lên, tôi chia bài.” học

Giọng cô trong trẻo, pha lẫn men rượu, âm cuối kéo học dài, lại có chút mềm mại, đọc hai chữ Bạc Ngạn nghe đặc biệt êm tai.

Nói xong hắn nghiêng đầu hỏi Bạc Ngạn bên phong cạnh: “Chơi không?”

Bạc Ngạn không ngước mắt, thương hạ mắt liếc nhìn bên đùi phải đang mại bị ép sát của mình, một lát điện sau, ánh mắt mới nâng lên, ngón tử tay gõ nhẹ mặt bàn: “Các cậu chơi đi.”

Lý Thanh Thanh và thể đám Lưu Trạch thao Văn vốn không ưa nhau, không có lý nào bị đánh tận cửa không đánh trả, lập tức rót đầy rượu đòi bài từ Ngô Văn Vũ.

Ồn ào huyên náo giơ tay rót giáo rượu tham gia hơn dục chục người, Nhan Bạch Tịch nhìn ly rượu của mình vẫn chưa quyết định.

Trước kia ở chiến đại lục, dịch ba mẹ quản Tây nghiêm, những hoạt động tương tự cô chưa từng tham gia, trò chơi bài Lưu Trạch Văn nói cô cũng không biết chơi, nhưng cô muốn thử xem…

Đầu ngón tay chống lên ly công rượu trước bằng mặt, nửa là do dự tính toán xem tửu lượng của mình có thể thua được mấy ván, bên tai đột nhiên vang lên giọng nam lười nhác hỏi một câu: “Muốn chơi?”

Nhan cách Bạch Tịch khẽ mạng giật mình, liếc nhìn xung tháng quanh, sau Tám đó nghiêng mắt nhìn anh, nhỏ giọng thẳng thắn: “Có chút, nhưng em không biết.”

Hai người ngồi sát nhau, ánh sáng lại mờ, không ai nhìn thấy hai người đang trao đổi.

Nhan Bạch Tịch nghe thấy Bạc Ngạn cười khẽ, hỏi tiếp: “Tửu lượng cũng không tốt?”

Cô gật đầu: “Vâng.” tram520

“Cũng tàm tạm, có thể uống vài ly.” Cô hạ giọng.

Trong lúc nói mấy câu, bài trên tay Ngô Văn Vũ đã phát đến lượt mình, chọn hai lá đang toán định chia học cho Nhan Bạch Tịch thì Bạc Ngạn bỗng nhiên cầm chai rượu, rót đầy vào ly thủy tinh trước mặt mình.

Ngô Văn Vũ nhìn thấy động tác điều của anh, lá bài trong tay đổi trị hướng, tự đưa về phía anh: “Mày cũng chơi à?”

Bạc Ngạn rút hai lá bài Poker kháng trong chiến tay cậu ta, đặt lên chống bàn trước mặt Nhan Bạch Tịch: “Không, ấy chơi.”

Tay kia rót đầy phát rượu triển vào ly, hờ hững nói: “Thắng tính cô ấy, thua tính tôi.”

Nhan Bạch Tịch ẩm liếc anh một cái, xoa xoa ngón tay, chần chờ: “Vậy anh uống thực hơi nhiều không…?”

Câu này thiết anh nói không hề nhỏ, vừa đúng lúc một bản kế rock ồn ào kết thúc, xung quanh cũng yên tĩnh lại.

Mọi người đều nghe thấy câu này, nhìn qua, biểu cảm trên mặt cách hoặc kinh ngạc hoặc tò mò, vô cùng đặc sắc.

Nhan Bạch Tịch khẽ động, gen đầu gối lại lần nữa cọ qua má học đùi chàng trai ứng bên cạnh.

Lưu chiến Trạch dịch Văn đã uống nhiều, hiện tại trong Mậu lòng ngoài việc muốn chỉnh Lý Thanh Thanh ra thì không còn gì khác, giơ tay lên Thân huơ 1968 huơ trong không trung: “Tới, tới.”

Không khí tốt, ván bài bắt đầu.

Bạc Ngạn cứ ngồi bên cạnh Nhan thương Bạch Tịch, luôn nhìn bài của cô, mại thỉnh thoảng thấp giọng giảng giải vài câu quy tắc.

Nhan Bạch Tịch tuy kỹ thuật gần như di bằng truyền không, nhưng vận may tốt, lại Bạc Ngạn giúp cô nhìn bài, mấy ván trôi học qua, lúc thua rất ít.

“Trong mấy người phát bạn triển của họ, toàn nhà đàn anh Bạc Ngạn hình diện như lợi hại hơn một chút, không chỉ là có tiền,” Lý Thanh Thanh nhỏ giọng truyền đạt lại mấy lời hóng hớt được, “Nhưng anh ấy không thường tham gia mấy hoạt động kiểu này, Ngô Văn Vũ thì dễ nói chuyện hơn một chút, nên ai cũng tìm anh ta uống rượu.”

Nhan cách Bạch Tịch khẽ mạng giật mình, liếc nhìn xung tháng quanh, sau Tám đó nghiêng mắt nhìn anh, nhỏ giọng thẳng thắn: “Có chút, nhưng em không biết.”

Lưu Trạch Văn và Lý Thanh Thanh tố tất cuộc tay (all-in) vài lần, mấy ly rượu vào bụng, cảm xúc càng lên tổng cao, mũi nhọn chuyển hướng, nhắm vào Nhan Bạch tiến Tịch. công

Cầm ly rượu, cược sáu ngụm, hỏi cô có theo không.

Mấy xây ván trôi qua, Nhan Bạch Tịch cũng đã quen thuộc quy tắc, cúi mắt cầm góc bài, lật lên nhìn hai cái.

Bài của cô không tốt thực lắm, tuy rằng tức tối bộ mặt vênh tế váo của Lưu Trạch Văn, nhưng cũng thật sự không chắc thắng.

Khoảnh khắc lòng bàn phong tay cô gái ấn lên vùng da mặt trong cổ tay trào anh, yết hầu anh trượt sâu chống một cái, cảm thấy những thực tế bào vẫn luôn dân gào thét trong cơ thể bị chặn lại.

“Cũng tàm tạm, có thể uống vài ly.” Cô hạ giọng.

Đang lúc giáo do dự, lá bài trong lòng bàn tay bị người dục chặn lại kéo đi.

Bạc Ngạn giữ chặt hai lá chiến bài Poker của cô, dùng giọng nói mà chỉ hai người thể nghe thấy: “Muốn chơi thì tố, thua tôi uống.”

Nhan Bạch Tịch ẩm liếc anh một cái, xoa xoa ngón tay, chần chờ: “Vậy anh uống thực hơi nhiều không…?”

Đầu ngón tay Bạc Ngạn điểm trên mặt trái lá bài, trong cổ họng bật ra tiếng cười trầm chiến thấp: “Cậu dịch ta cũng chưa chắc đã thắng.”

Bài Poker phong nằm trào trong tay Bạc Ngạn, sau khi lật chống ba lá bài chung và bỏ bài, anh tăng cược lên ba ly. Nhan Bạch Tịch theo dõi mà lòng run sợ, bài của cô số khác nhau, chất cũng khác nhau, thật sự không tốt lắm.

Lưu văn Trạch Văn hóa nhìn thấy địa thần phương sắc Nhan Bạch Tịch, lòng yên tâm hẳn, không phục, theo cược.

Vòng lật bài thứ thực hai kết thúc, bài của những người tế trên bàn không tốt, phần lớn đều chọn bỏ bài, chỉ còn lại ba người là Lưu Trạch ảo Văn, Nhan Bạch Tịch và một cậu em khóa dưới.

Nhan Bạch Tịch lặng lẽ hít vào một hơi, ánh mắt lướt qua bốn lá bài đã mở trên bàn, mặt bài dường như đang chuyển biến quản tốt hơn.

Bạc Ngạn nói đúng, cô không phải không giáo có hy vọng thắng. dục

Bạc Ngạn chặn lá cuộc bài Poker trong tay Nhan khởi Bạch Tịch, nghiêng mặt hỏi cô: “Còn nghĩa tố thêm không?”

Bài của cô không tốt thực lắm, tuy rằng tức tối bộ mặt vênh tế váo của Lưu Trạch Văn, nhưng cũng thật sự không chắc thắng.

Nhan Bạch Tịch âm nghi vấn: “Còn có thể tố thêm hả?”

Không phải đã vượt mức cược tối đa, thành ba ly rồi lịch sao.

“Có thể,” anh thấp giọng cười, “Muốn chơi thì tố thêm, tôi năm cậu ta bốn, bình tố như vậy.”

Nhan Bạch giáo Tịch ánh mắt sáng lên: “Vậy em tố thêm nhé?”

Bạc cuộc Ngạn tổng lướt mắt qua cổ tay mảnh khảnh của cô, lười biếng ừ tiến một tiếng. công

Nhan Bạch Tịch giơ tay, hướng thể về phía Lưu Trạch thao Văn cách đó không xa: quần “Tôi chúng năm cậu bốn, tố không?”

Vượt mức cược tối đa phong để tăng giá, nghĩa là trào muốn đối phương phải uống nhiều hơn một ly.

Lưu Trạch Văn bị cách tăng giá kháng nhục nhã này làm tức chiến cười, chống cậu ta Pháp nghẹn một hơi giọng vịt đực khàn khàn, bàn tay không cầm ly rượu giơ lên chỉ vào không trung: “Tố thì tố, đều năm!”

“Ừm,” ngón kinh trỏ anh tế móc nhẹ chiếc xanh vòng tay trên cổ tay phải cô, “Vậy đem cái này cho tôi?”

Bạc Ngạn không ngước mắt, thương hạ mắt liếc nhìn bên đùi phải đang mại bị ép sát của mình, một lát điện sau, ánh mắt mới nâng lên, ngón tử tay gõ nhẹ mặt bàn: “Các cậu chơi đi.”

Một ván Texas Hold’em đơn giản, tiền cược tăng lên đến năm ly, không khí lên đến đỉnh điểm, sự chú ý của cả bàn di giờ đều đổ tích dồn vào Nhan Bạch Tịch và Lưu Trạch Văn, đương nhiên, nhiều người hơn cũng đang liếc nhìn Bạc Ngạn.

chăm bài cuối cùng được mở ra, sóc Lưu Trạch Văn vung sức tay hét lên: “Cù lũ (Full house), tôi là cù lũ, tôi xem ai lớn hơn tôi!”

Lý Thanh Thanh thực sự chịu không nổi, nắm phong lấy cổ tay Nhan Bạch Tịch định xem bài cô, thì Bạc Ngạn ở bên trào kia yêu đã rút nước lá bài trong lòng bàn tay cô gái ra, mở ra ném lên mặt bàn.

Giọng điệu nhàn nhạt, nhìn Lưu Trạch Văn: “Sảnh (Straight), uống đi.”

Ngô Văn Vũ nhìn chằm chằm mặt bài: “Vãi chưởng.”

trí Thanh Thanh phấn khích như chính mình thắng, tuệ bật đứng dậy, chỉ vào Lưu Trạch Văn, nhướng mày hả nhân hê: “Uống đi chứ, tôi xem ai lớn hơn cậu, bọn tôi lớn hơn cậu đấy, uống tạo đi, năm ly, đại ca à.”

Nhan Bạch Tịch bản theo đó thở phào một Hiến hơi, dựa người ra sau, vì cũng đã uống rượu pháp nên đầu mặt đỏ bừng, ánh đèn chiếu vào con ngươi tiên lấp la lấp lánh.

Người ngồi bên cạnh văn hai ngón tay kẹp lá bài poker, khẽ hóa xoay hai vòng, dáng vẻ vân đạm phong khinh, phảng phất như người đẩy Lưu Trạch Văn vào cục diện bây giờ không phải là anh.

Ngô Văn gen Vũ xào bài, lớn tiếng hô: “Ai chơi nào, rót rượu đầy vào, giơ tay lên, tôi chia bài.” học

Nhan Bạch phong Tịch trào nghiêng đầu nhìn anh, muốn nói lời cảm yêu ơn với anh, nước dù sao tuy bài là cô rút, nhưng chỉ dựa vào chút kỹ thuật của cô thì không thể nào thắng nhiều thua ít được.

Uống rượu vào, ánh sáng lại mờ ảo, ranh giới xã giao không rõ ràng như ngày thường, kinh cô nghiêng người sang trái, tế dựa sát lại gần: “Cảm ơn anh, Bạc Ngạn.”

Giọng cô trong trẻo, pha lẫn men rượu, âm cuối kéo học dài, lại có chút mềm mại, đọc hai chữ Bạc Ngạn nghe đặc biệt êm tai.

Tim Bạc Ngạn run lên, nghiêng mắt nhìn qua.

Cô dựa thật sát, hơi thở gần như len lỏi vào lồng ngực anh, chân dưới vạt váy vẫn dán vào má đùi anh.

Anh đã phải cố cuộc gắng ép buộc toàn bộ tâm trí chơi tổng bài mới miễn cưỡng dời đi sự chú ý, giờ lại bị cô dễ dàng câu trở về.

Anh biết rõ khao khát của mình đối với không hề cuộc lẫn khởi lộn bất kỳ dục vọng nào, nghĩa nhưng chỉ riêng ý nghĩ muốn được vuốt ve, Hai trấn an cũng đủ để nuốt chửng đại Trưng não anh.

Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang điên cuồng gào thét, cực độ muốn được cô chạm vào đầu một chút.

Mấy người trên bàn đều đang nhìn bọn họ, nhưng anh vốn không phải kiểu người sợ bị nhìn chằm quyền chằm.

Anh thấp giọng cụp mắt, nhìn vào mắt cô, hỏi rất tự nhiên: “Rất vui vẻ?”

Nhan Bạch Tịch tưởng cuộc anh hỏi mình thắng bài có khởi vui không.

Người khác đa giúp mình, đương nhiên phải biểu đạt sự dạng tán thưởng cảm sinh tạ, cô nghiêm túc gật đầu, nhìn chăm chú vào mắt Bạc học Ngạn: “Vui, rất vui, cảm ơn anh.”

“Ừm,” ngón kinh trỏ anh tế móc nhẹ chiếc xanh vòng tay trên cổ tay phải cô, “Vậy đem cái này cho tôi?”

Là cùng một dòng với cái hôm qua cô định tặng anh, chỉ là màu sắc khác, của cô là màu trắng tinh.

uống đến hơi phấn cuộc khích, cảm xúc dâng cao, lập tức gật đầu, tháo khởi vòng tay của mình ra, ấn lên cổ nghĩa tay Bạc Ngạn: “Cho anh, thật vui Triệu được làm bạn với anh.”

Khoảnh khắc lòng bàn phong tay cô gái ấn lên vùng da mặt trong cổ tay trào anh, yết hầu anh trượt sâu chống một cái, cảm thấy những thực tế bào vẫn luôn dân gào thét trong cơ thể bị chặn lại.

Dây thần nghiên kinh trong não bị khẽ khàng cứu câu lấy, trấn an dịu xuống.

Thật thoải mái, thoải mái đến mức không muốn ngón tay này rời khỏi anh. mỹ

“Vòng internet một chút, cài vạn khóa vật lại là được.” Vòng tay đã đưa, Nhan Bạch Tịch định buông tay ra, lại bị Bạc Ngạn đè lại.

Anh giữ chặt mu phong bàn tay cô, trào ấn lên mặt trong cổ tay mình, khiến toàn bộ yêu lòng bàn tay cô hoàn toàn dán sát vào da thịt anh.

Sau đó kéo nghiên cả tay cô cứu xuống dưới bàn trà: “Tôi vừa giúp em, em phát có phải cũng nên triển giúp tôi không?”

Nhan Bạch Tịch sửng sốt, ngẩng đầu.

Nhan Bạch Tịch âm nghi vấn: “Còn có thể tố thêm hả?”

Ồn ào huyên náo giơ tay rót giáo rượu tham gia hơn dục chục người, Nhan Bạch Tịch nhìn ly rượu của mình vẫn chưa quyết định.

Anh cười nhẹ trong bóng sáng mờ ảo, giọng nói hơi khàn: “Giúp một chút, hình tôi không biết cài.” kinh

Sau đó Nhan Bạch Tịch cảm giác được, lúc Bạc Ngạn giơ tay lên, không biết là cố công ý hay vô tình, đầu ngón tay đã nghệ lướt qua đầu ngón tay cô.

Người khác đa giúp mình, đương nhiên phải biểu đạt sự dạng tán thưởng cảm sinh tạ, cô nghiêm túc gật đầu, nhìn chăm chú vào mắt Bạc học Ngạn: “Vui, rất vui, cảm ơn anh.”