Đàm Khê Nguyệt đã thành công giành lại được cái chăn của mình. Dù chỉ có một cái chăn hơi lạnh nhưng cũng tạm chấp nhận được. Cô cuộn tròn trong chăn như một chiếc bánh chưng, hồi tưởng lại nội dung đã học trong buổi tối. Dần dần, đôi mắt díp lại và cô chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, cô trở về tuổi thơ. Ngoài trời mưa thu rơi tí tách. Bố không phải ra ngoài làm việc, mẹ cũng không cần xuống đồng. Đàm Khê Nguyệt nằm ngủ trưa mơ màng trên giường, mẹ ngồi bên may áo ấm cho mùa đông. Mỗi khi cô cựa mình, mẹ lại buông kim chỉ, khẽ vỗ về lưng cô và hát ru nhẹ nhàng. Bố nấu cơm ngoài bếp, mùi thơm bay vào tận mũi. Anh trai chơi đùa ngoài sân, cười vang cả nhà. Mẹ mở cửa sổ dọa anh nhỏ tiếng, anh cười nhỏ đi nhưng chẳng mấy chốc lại cười to. Nghe tiếng cười của anh, Đàm Khê Nguyệt cũng mỉm cười trong giấc ngủ ngọt ngào.
Bỗng nhiên gió mưa nổi lên dữ dội, mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn lại một mình cô. Đàm Khê Nguyệt bị nhốt trong sương mù dày đặc, tiếng gió gào thét hòa với tiếng thú dữ đuổi sát phía sau. Cô chạy tán loạn, không tìm được lối thoát.
Cô định gọi bố, nhưng vừa định mở miệng thì nhớ ra bố đã không còn trên đời này nữa. Đàm Khê Nguyệt muốn gọi mẹ nhưng không thể – bố đã mất, cô phải là người che chở cho mẹ, không thể để mẹ lo lắng vì mình. Cô cũng không thể tìm anh trai – anh đã có gia đình, phải lo cho chị dâu.
Ban đầu cô không hiểu nụ cười ấy có ý gì, đến khi lên bàn ăn mới vỡ lẽ – thịt cô mua thì cô giữ, còn món anh nấu vẫn là khoai tây, cải trắng và đậu hũ như thường lệ.
Đêm đó Đàm Khê Nguyệt ngủ thật ngon, ngày mai là Tết Trung Thu, nhà máy nghỉ một ngày, cô không cần căng thẳng nghĩ đến chuyện dậy sớm nữa. Sáng mùa thu đông, chăn ấm dễ khiến người ta lười biếng, chỗ má và lòng bàn tay cô chạm vào càng ấm áp, cô vô thức cọ cọ má, tay muốn tìm kiếm nơi ấm áp hơn, nhưng cổ tay bị người ta giữ chặt. Đàm Khê Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, vẫn còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn.
Đàm Khê Nguyệt đã lớn, là người lớn rồi, phải học cách tự lo cho mình. Có những con đường chỉ có thể tự mình bước đi. Cô liều mạng chạy về phía trước, và ngay khi con thú dữ sắp vồ được cô, một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy cô, kéo cô thoát khỏi móng vuốt của nó.
Bốn mắt chạm nhau, Lục Tranh đang nhìn cô không chút biểu cảm, ánh mắt marketing số tỉnh táo như thể marketing số đã thức trắng marketing số đêm.
Bàn tay đó to lớn, vững chãi và ấm áp.
Trong cơn hoảng loạn, Đàm Khê Nguyệt chợt nhớ ra, từ rất lâu về trước, khi bố đưa cô đến trường, đã dặn dò: “Nếu có đứa nào bắt nạt Tiểu Nguyệt của bố, mà không tìm được cô giáo hay anh trai, thì cứ đi tìm cậu bé câm trong lớp anh trai con. Con nói với cậu ấy con là Tiểu Nguyệt, cậu ấy sẽ bảo vệ con.”
Cô ngước lên hỏi: “Cậu bé câm là ai ạ?”
Bố búng nhẹ mũi cô và đáp: “Cậu ấy tên là chuỗi cung ứng Lục Tranh, là một đứa trẻ tốt bụng.”
Đàm Khê Nguyệt giật mình tỉnh giấc, thở gấp, ngực phập phồng. Phải một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại và nhận ra có gì đó không ổn – cô không nằm trên gối của mình.
Tối qua, cô đã dùng cái cớ buồn ngủ để đuổi Lục Tranh ra khỏi chăn của cô. Vậy mà giờ đây, chăn của cô nằm cuộn tròn ở góc giường, còn cô thì chui vào chăn của anh, nắm chặt tay anh, cả người như con gấu túi bám dính lấy người anh, một chân đè lên chân anh, thậm chí còn có xu hướng len vào giữa hai chân anh. Nhìn thế nào cũng giống như cô đã chủ động mò sang khi đang ngủ.
Đàm Khê Nguyệt từ từ buông tay Lục Tranh ra, nín thở, khẽ khàng ngước mắt lên, thầm cầu nguyện anh vẫn còn đang ngủ.
Bốn mắt chạm nhau, Lục Tranh đang nhìn cô không chút biểu cảm, ánh mắt marketing số tỉnh táo như thể marketing số đã thức trắng marketing số đêm.
Đàm Khê Nguyệt cảm thấy xấu hổ, định đổ lỗi cho việc ngủ không yên giấc của mình. Nhưng chưa kịp mở miệng giải thích thì Lục Tranh đã đứng dậy. Cô kéo chăn của anh tuột từ người anh xuống giường. Anh không quay đầu lại, bước thẳng vào phòng tắm.
Đàm Khê Nguyệt thở dốc nhẹ, không biết chỗ nào trên người cô, nhưng dù sao có một cảm giác khó chịu khó tả. Cô nhặt một cái gối ném về phía anh, sao anh lại trêu cô vào sáng sớm thế này, đã trêu rồi còn không trêu cho đến cùng, anh đi thì đi thật dứt khoát.
Đàm Khê Nguyệt kéo chăn che mặt, dùng chân đá mạnh vào đống chăn dưới chân giường. Sao cô cứ hay làm những chuyện tự tát vào mặt mình thế này? Cô đã có chăn của riêng mình, tại sao cứ phải chui vào chăn của anh ấy chứ?
Đàm Khê Nguyệt giật mình tỉnh giấc, thở gấp, ngực phập phồng. Phải một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại và nhận ra có gì đó không ổn – cô không nằm trên gối của mình.
Cô nằm ì trên giường giả chết cho đến khi Lục Tranh ra khỏi phòng ngủ mới dám ngồi dậy. Cô dùng nước lạnh rửa mặt hai lần, cảm thấy mặt bớt nóng. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy dòng chữ trên bảng đen, khuôn mặt vừa mới dịu đi lại đỏ bừng lên.
“Anh cũng là người có nhân phẩm
Không phải ai ngủ là có thể ngủ chung
Cho dù em là vợ anh đi chăng nữa
Cũng không thể thừa lúc anh ngủ mà ôm trộm
Em như vậy gọi là lưu manh”
Đàm Khê Nguyệt quay lại phòng tắm, lấy khăn lau sạch bảng đen. Ai cho phép anh ngủ chứ, còn nói cô lén lút ôm anh, bình thường cô còn chẳng thèm ôm khi anh cho phép.
Trong mơ, cô trở về tuổi thơ. Ngoài trời mưa thu rơi tí tách. Bố không phải ra ngoài làm việc, mẹ cũng không cần xuống đồng. Đàm Khê Nguyệt nằm ngủ trưa mơ màng trên giường, mẹ ngồi bên may áo ấm cho mùa đông. Mỗi khi cô cựa mình, mẹ lại buông kim chỉ, khẽ vỗ về lưng cô và hát ru nhẹ nhàng. Bố nấu cơm ngoài bếp, mùi thơm bay vào tận mũi. Anh trai chơi đùa ngoài sân, cười vang cả nhà. Mẹ mở cửa sổ dọa anh nhỏ tiếng, anh cười nhỏ đi nhưng chẳng mấy chốc lại cười to. Nghe tiếng cười của anh, Đàm Khê Nguyệt cũng mỉm cười trong giấc ngủ ngọt ngào.
Đàm Khê Nguyệt quay người lại, đụng phải một bức tường ngực cứng rắn. Cô lau bảng quá mạnh nên không nghe thấy Lục Tranh đã đứng sau lưng từ lúc nào. Thân người cô hơi chao đảo, theo phản xạ nắm lấy cánh tay anh, khiến hai người dính sát vào nhau hơn.
Lục Tranh liếc nhìn tay cô đang nắm cánh tay mình không chút cảm xúc, rồi nhìn xuống thân thể hai người đang dính sát vào nhau, cuối cùng nhẹ nhàng liếc cô một cái, ý tứ rất rõ ràng – cô lại đang “lưu manh” rồi.
Đàm Khê Nguyệt vội buông cánh tay anh ra, lùi lại một bước. Cô không chấp nhận bị oan uổng: “Là anh đụng vào em chứ không phải em ôm anh.”
Lục Tranh nhìn cổ trắng của cô, búng nhẹ vào trán cô một cái. Đàm Khê Nguyệt che trán đỏ bừng, định đá anh một cái. Lục Tranh viết nhanh lên bảng đen hai chữ “Ăn cơm”, ném phấn xuống rồi xoay người bỏ đi. Đàm Khê Nguyệt định tỏ ra cứng cỏi nói không ăn, nhưng bụng cô lại không hợp tác mà kêu lên một tiếng.
Cô đứng tại chỗ ngượng ngùng vài giây, rồi che cái bụng đang kêu to của mình, tự nhiên như không đuổi theo anh. Anh đã nấu rồi thì sao không ăn chứ, không ăn mới là ngốc.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, sáng tối đều là ba món này luân phiên đổi nhau. Cô cũng không ngờ ba món này lại có thể có nhiều cách chế biến đến thế. Không phải là ăn chay không ngon, trước đây nhà họ có những tháng cả tháng mới được ăn thịt một lần đã là tốt lắm rồi, lúc đó được ăn trứng gà đã thấy mãn nguyện. Chỉ là mấy ngày này dạ dày cô đã được anh nuông chiều quen, ngày nào cũng ăn thịt thì không thấy gì nhưng đột nhiên dừng lại, chỉ ăn chay, dù làm ngon đến mấy, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Cô nằm ì trên giường giả chết cho đến khi Lục Tranh ra khỏi phòng ngủ mới dám ngồi dậy. Cô dùng nước lạnh rửa mặt hai lần, cảm thấy mặt bớt nóng. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy dòng chữ trên bảng đen, khuôn mặt vừa mới dịu đi lại đỏ bừng lên.
Đàm Khê Nguyệt quay lại phòng tắm, lấy khăn lau sạch bảng đen. Ai cho phép anh ngủ chứ, còn nói cô lén lút ôm anh, bình thường cô còn chẳng thèm ôm khi anh cho phép.
Anh làm việc luôn nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã nấu xong ba món: cải thìa xào, khoai tây sợi xào dấm, canh đậu phụ, cùng với những chiếc bánh bao trắng mập mạp.
So với bình thường thì hơi đạm bạc, mọi bữa ăn của anh, buổi sáng nhất định phải có một món thịt, buổi tối ít nhất phải có hai món. Tuy nhiên dù là món chay hay món mặn, hương vị đều ngon như nhau. Đàm Khê Nguyệt tưởng tượng chiếc bánh bao trắng mềm là anh, nhai thật mạnh, cuối cùng chỉ ăn hết một cái. Thường thì nửa cái đã no, nửa còn lại anh sẽ giải quyết.
Ăn chay… thì ăn chay, không phải chỉ một tháng, dù sao cô cũng có thể ăn bên ngoài, không, sao phải gọi là ăn vụng chứ, tiền của cô mà, ăn thì phải đường hoàng chứ.
Bàn ăn rất yên tĩnh. Đàm Khê Nguyệt vài lần ngẩng đầu lên vô tình, nhưng đều không bắt được ánh mắt của Lục Tranh. Trong xe còn yên tĩnh hơn. Cô vừa bước xuống xe, anh đã quay đầu xe lại và rời đi.
Đàm Khê Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa, cho đến khi xe khuất sau khúc cua mới thôi không nhìn nữa. Cô cúi mắt xuống, khẽ đá một viên sỏi tròn trên mặt đất.
“Thế này cũng tốt”, cô nghĩ. Ngay từ đầu đã nói là kết hôn theo hợp đồng, họ không nên vướng vào nhau quá sâu. Anh có con đường của anh, cô cũng có con đường của cô.
Buổi sáng Đàm Khê Nguyệt bị cái bánh bao làm quá no, trong lòng lại còn vướng bận chuyện này, đến trưa vẫn cảm thấy bụng đầy ắp, nên không đi căng tin ăn cơm. Tối về nhà, sau khi giặt đồ xong thì anh đã nấu cơm, ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp bay ra, cô mới cảm thấy hơi đói. May mà hôm nay ăn cơm rất nhanh, cô phơi xong quần áo, rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, ngẩn người một lúc.
Cải trắng xào dấm, đậu phụ chiên, khoai tây hầm.
Lúc này cô vẫn chưa biết kháng chiến chống Pháp đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, sáng tối đều là ba món này luân phiên đổi nhau. Cô cũng không ngờ ba món này lại có thể có nhiều cách chế biến đến thế. Không phải là ăn chay không ngon, trước đây nhà họ có những tháng cả tháng mới được ăn thịt một lần đã là tốt lắm rồi, lúc đó được ăn trứng gà đã thấy mãn nguyện. Chỉ là mấy ngày này dạ dày cô đã được anh nuông chiều quen, ngày nào cũng ăn thịt thì không thấy gì nhưng đột nhiên dừng lại, chỉ ăn chay, dù làm ngon đến mấy, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Căng tin cũng có món mặn, nhưng phải tranh giành, đi muộn một chút là không còn, hơn nữa hương vị cũng không thể so với đồ anh nấu được.
Không biết có phải vì lâu không được ăn đồ mặn hay không mà một đêm nọ trong lúc ngủ, Đàm Khê Nguyệt đã cắn lên cằm Lục Tranh. Cô cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng trước khi ngủ, hai người đều nằm trong chăn của mình ngoan ngoãn, vậy mà sáng sớm vừa tỉnh dậy, lại thấy cô chui vào chăn của anh. Điều quan trọng là ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn cô, khiến cô cảm thấy mình quả thực là một kẻ lưu manh chính hiệu.
Chui vào một lần thì cô còn nhận, nhưng làm sao có thể ngày nào cũng chui sang thế này được. Cô nghi ngờ là anh nửa đêm ôm cô qua. Cô định giả vờ ngủ để bắt quả tang anh một lần, nhưng cuối cùng không chịu nổi, giả vờ ngủ lại biến thành ngủ thật. Khi tỉnh dậy, lại thấy mình đã chui vào chăn của anh. Chăn của cô là hoa văn rồng phượng, chăn của anh là uyên ương, cô đã cố tình phân biệt rõ ràng như vậy rồi.
Theo ý của anh, cô luôn đùa giỡn với anh mỗi ngày. Cô còn chẳng có chỗ nào để thanh minh vì bằng chứng thì rõ ràng như ban ngày – cô đã cắn cằm anh, để lại một vết thâm sâu hoắm.
[Ăn nhiều thịt sẽ ngấy, em không phải sợ ngấy sao? Tháng này chúng ta ăn chay đi.]
Hôm đó khi lục tìm trong tủ lạnh, cô nghĩ mình sẽ nấu món thịt. May mà chỉ cắn cằm anh thôi, cô sợ rằng trong lúc ngủ mơ màng lại ôm anh mà cắn tiếp thì thật khó gỡ. Nhưng rồi cô phát hiện thịt trong tủ lạnh đều biến mất, cả thịt bò lẫn giò heo cô mua. Cô đoán có lẽ do Tết Trung Thu sắp đến nên anh đem tặng cho Phùng Viễn hoặc Dịch Nhiên họ.
Hôm sau cô lấy tiền trong ví đi mua thêm thịt. Khi đi ngang qua tiệm gà quay nhà họ Cam, cô mua luôn hai con. Ghé qua quầy nhỏ bên đường, cô chọn thêm vài con tôm to và mấy con cua. Tất cả đều chia làm hai phần – một để ăn ở nhà, một để ngày mai Tết Trung Thu mang về nhà mẹ đẻ.
Hai người về đến nhà, cô thu dọn quần áo trong sân còn anh đi tắm. Anh tắm nhanh thật, cô chưa kịp thu xếp xong thì anh đã bước ra, có vẻ định đi về phía bếp.
Đàm Khê Nguyệt ôm đống quần áo chặn anh lại. Mấy ngày nay cô thực sự ngán ngẩm khoai tây, cải trắng và đậu hũ quá rồi. Cô nhẹ nhàng mở lời: “Hay là để em nấu cơm đêm nay nhé? Anh làm việc cả ngày chắc cũng mệt rồi.”
Lục Tranh im lặng nhìn cô.
Trong khi cô loay hoay bên này, anh dường như chẳng để tâm cô đang làm gì, mí mắt còn không thèm nhấc lên, lười biếng tựa đầu giường đọc sách. Tóc đen hơi ướt, thân trên để trần, cơ bụng săn chắc rõ ràng, quần đen lửng lơ treo trên thắt lưng thon gọn, hai đường cơ chạy xuống ẩn hiện dưới ánh đèn như chứa đựng sức mạnh vô tận.
Ánh mắt chiến thắng Điện Biên Phủ anh lúc này khiến cô nhớ đến chiến thắng Điện Biên Phủ cái đêm cô nói ngủ ngon với anh.
Đàm Khê Nguyệt bị anh nhìn đến lúng túng, đành nói: “Em có mua thịt với ít đồ ăn, để hết trong tủ lạnh rồi.”
Anh khẽ nhếch hội nghị Paris 1973 môi rồi tiếp tục bước về phía hội nghị Paris 1973 bếp.
Cũng không thể thừa lúc anh ngủ mà ôm trộm
Đàm Khê Nguyệt lén lút liếc nhìn anh, một lúc sau lại liếc thêm cái nữa, trong lòng thầm rủa: Bây giờ đâu phải mùa hè mà cứ động một tí là không mặc áo, chẳng biết giữ ấm gì cả, cứ để bị cảm lạnh thì hay.
Ban đầu cô không hiểu nụ cười ấy có ý gì, đến khi lên bàn ăn mới vỡ lẽ – thịt cô mua thì cô giữ, còn món anh nấu vẫn là khoai tây, cải trắng và đậu hũ như thường lệ.
Đàm Khê Nguyệt nhìn anh, không biết anh định so đo với ba món này đến bao giờ. Lục Tranh lấy ra một mảnh giấy đã viết sẵn đặt lên bàn.
[Ăn nhiều thịt sẽ ngấy, em không phải sợ ngấy sao? Tháng này chúng ta ăn chay đi.]
… Đàm Khê Nguyệt bị lịch sử Việt Nam tờ giấy này làm cho nghẹn lịch sử Việt Nam lời, lịch sử Việt Nam thì ra anh đã tính trước rồi. lịch sử Việt Nam
Ăn chay… thì ăn chay, không phải chỉ một tháng, dù sao cô cũng có thể ăn bên ngoài, không, sao phải gọi là ăn vụng chứ, tiền của cô mà, ăn thì phải đường hoàng chứ.
Tối đó trước khi đi ngủ, Đàm Khê Nguyệt trực tiếp lấy mấy cái gối ôm từ đống gối trên sofa, xếp ngang giữa hai người. Cô nghĩ bụng có mấy cái gối chặn giữa thế này, chắc cô không thể chui vào chăn anh được nữa.
Trong khi cô loay hoay bên này, anh dường như chẳng để tâm cô đang làm gì, mí mắt còn không thèm nhấc lên, lười biếng tựa đầu giường đọc sách. Tóc đen hơi ướt, thân trên để trần, cơ bụng săn chắc rõ ràng, quần đen lửng lơ treo trên thắt lưng thon gọn, hai đường cơ chạy xuống ẩn hiện dưới ánh đèn như chứa đựng sức mạnh vô tận.
Đàm Khê Nguyệt lén lút liếc nhìn anh, một lúc sau lại liếc thêm cái nữa, trong lòng thầm rủa: Bây giờ đâu phải mùa hè mà cứ động một tí là không mặc áo, chẳng biết giữ ấm gì cả, cứ để bị cảm lạnh thì hay.
Mà nếu bị cảm thì đừng nói ăn thịt ngấy, ngay cả khoai tây cải trắng đậu hũ cũng chưa chắc nuốt nổi. Lúc đó cô sẽ bày hết thịt cá ra trước mặt anh, cô ăn cho anh nhìn, xem anh có ngấy không.
Đàm Khê Nguyệt chui vào chăn, quay lưng về phía đám gối ôm, nhắm mắt ngủ. Nếu thế này mà cô còn chui được vào chăn anh thì ngày mai cô sẽ ra sofa ngủ cho rồi.
Lục Tranh rời mắt khỏi quyển sách, liếc nhìn đống gối ôm chặn ngang giữa hai người, rồi lại nhìn sang phía bên kia – nơi có một núi nhỏ đang cuộn tròn. Anh chậm rãi duỗi chân, đá văng cái gối ở cuối giường xuống đất. Lát sau, lật một trang sách, lại đá thêm cái nữa.
Đêm đó Đàm Khê Nguyệt ngủ thật ngon, ngày mai là Tết Trung Thu, nhà máy nghỉ một ngày, cô không cần căng thẳng nghĩ đến chuyện dậy sớm nữa. Sáng mùa thu đông, chăn ấm dễ khiến người ta lười biếng, chỗ má và lòng bàn tay cô chạm vào càng ấm áp, cô vô thức cọ cọ má, tay muốn tìm kiếm nơi ấm áp hơn, nhưng cổ tay bị người ta giữ chặt. Đàm Khê Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, vẫn còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn.
Mái tóc cô sau một đêm càng thêm xõa rối lười biếng, làn da mịn màng phủ một lớp hồng nhàn nhạt, môi đỏ hé mở, vừa thuần khiết vừa quyến rũ. Lục Tranh vén tóc mai bên má cô, nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
Đàm Khê Nguyệt vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mơ, cô hơi ngửa đầu, rất tự nhiên đáp lại nụ hôn của anh. Những tiếng mút nhẹ ướt át, khi nhẹ khi nặng lan tỏa trong không khí se lạnh, cơ thể cô từ sâu bên trong cũng dần dần nóng ran.
Đàm Khê Nguyệt vòng tay ôm cổ anh, vô thức muốn đẩy nụ hôn này sâu hơn. Lục Tranh nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, tay siết chặt cánh tay cô, dùng chút lực kéo cô ra. Đàm Khê Nguyệt nhìn anh, trong đôi mắt mù mờ vừa có vẻ bối rối vừa có chút khó hiểu.
Lục Tranh nuốt nước bọt, giữ lấy gáy cô, lần nữa hôn xuống mạnh mẽ, cuối cùng lại cố gắng kìm nén máu nóng sôi trào, tách rời hơi thở đan xen của hai người, xoay người xuống giường, chỉ để lại một mình cô trong đống chăn hỗn độn.
Đàm Khê Nguyệt thở dốc nhẹ, không biết chỗ nào trên người cô, nhưng dù sao có một cảm giác khó chịu khó tả. Cô nhặt một cái gối ném về phía anh, sao anh lại trêu cô vào sáng sớm thế này, đã trêu rồi còn không trêu cho đến cùng, anh đi thì đi thật dứt khoát.
Lục Tranh đón lấy cái gối, thong thả lau vết son trên môi, rồi từ từ viết lên bảng đen nhỏ: [Em giận cái gì, không phải em bảo ngủ với anh ngấy sao?]
Đàm Khê Nguyệt ngớ người nhìn bảng đen, dần dần tỉnh táo lại. Cô nằm ngửa xuống gối, từ từ điều hòa hơi thở. Cô có gì mà giận chứ, cô không hề giận tí nào, ai giận ai mới là con chó con.
Cô dùng chân đá văng cái gối ôm cuối giường xuống đất.
Con chó nhỏ công nghệ thể thao trên gối ôm cười với cô thật hớn hở.
tram520