Năm nay, mùa đông bắt đầu với trận tuyết đầu tiên rơi suốt một đêm. Anh đã đi được một tuần, góc tường vẫn còn đọng lại những vệt tuyết chưa tan hết.

Trời lạnh, ngày ngắn dần, thời gian như bị phong trào chống thực dân gió bắc đóng băng, trôi chậm hẳn lại.

Trời lạnh, ngày ngắn dần, thời gian như bị phong trào chống thực dân gió bắc đóng băng, trôi chậm hẳn lại.

Đàm Khê Nguyệt mỗi ngày bận rộn với đủ thứ công việc, không có thời gian để nhớ về anh, nhưng đêm đêm vẫn mơ thấy anh. Những giấc mơ về đêm cuối cùng trước khi anh đi, về hơi thở nặng nề của anh.

Cố Tuệ Anh đang nhiếp ảnh nghệ thuật quét dọn cũng nhiếp ảnh nghệ thuật ngước nhiếp ảnh nghệ thuật nhìn Đàm Khê Nguyệt.

Chiếc bồn tắm đó quả thật rất thoải mái. Một người thì rộng rãi, hai người… cũng không đến nỗi chật. Cô ngồi trên người anh, anh xoa bóp lưng eo cho cô, chỉ là nhẹ nhàng thôi, nhưng rồi những vuốt ve ấy dần mang theo ý vị khác, cánh hoa nổi phập phồng trên mặt nước.

Những đường gân xanh trên cánh tay anh, làn da ướt đẫm mồ hôi trên vai, và những nơi khác nữa, đều dính đầy cánh hoa. Cánh hoa đỏ thắm hòa quyện với làn da rám nắng của anh, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ đến mê hoặc. Bàn tay run rẩy của cô chạm vào khóe mắt anh, gỡ xuống mảnh cánh hoa vướng trên mi. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô thấy bóng mình trong đôi mắt đen láy của anh. Trên người cô… còn nhiều cánh hoa hơn nữa. Hơi thở nặng nề của anh phả vào tai cô, nhịp thở của cô cũng dồn dập theo, ôm chặt lấy cổ anh, những gợn nước dâng lên mãnh liệt hơn.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi lặng lẽ. Trong phòng, tiếng nước vỗ về rồi lại dội lên, hết đợt này đến đợt khác, dường như vô tận.

Buổi tối tan làm, cô thường ghé tiệm chị dâu phụ giúp. Cửa hàng của chị dâu coi như đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa đã tìm được hướng đi riêng, chủ yếu làm dịch vụ may đo theo yêu cầu, đã có được nhóm khách hàng đầu tiên.

Đêm đó, cô ngủ đến tận trưa hôm sau mới mơ màng tỉnh dậy. Khi cô tỉnh giấc, anh đã đi rồi. Trong lòng cô ôm một con chó nhồi bông mềm mại, đôi mắt đen láy sáng long lanh, giống hệt đôi mắt anh.

Bên gối còn để lại một mảnh giấy: “Để nó ở lại bầu bạn với em, anh sẽ sớm trở bản Hiến pháp đầu tiên về.”

Dù là trên người cô hay khắp phòng tắm đều đã được anh dọn dẹp sạch sẽ, không biết đêm đó anh có ngủ được chút nào không.

Không nhìn thấy anh ra đi cũng tốt. Cô vốn ghét cảnh chia tay, nếu phải đứng ở cửa nhìn anh rời đi, chắc lòng cô sẽ không dễ chịu chút nào. Anh nói sẽ sớm trở về, cô chỉ việc đợi thôi.

Nhưng hai tuần đã trôi qua, anh vẫn chưa về.

Ban đầu Đàm Khê Nguyệt không quá lo lắng. Anh có bạn bè đi cùng, lại có Dịch Nhiên và Lưu Trường Phong theo sát. Hai người họ tuy còn trẻ nhưng gan dạ, nhanh trí, lại khéo ăn khéo nói. Dù có chuyện gì xảy ra chắc cũng có thể xử lý được.

Đêm càng về khuya càng lạnh, gió bắc lại nổi lên, những chiếc biến đổi khí hậu đèn lồng trên cây hồng cũng lay động theo.

Trước khi đi, anh đã lắp điện thoại cho nhà. Mỗi tối anh đều gọi về cho cô một cuộc. Cước điện thoại rất đắt, đường dài càng đắt hơn, hơn nữa qua điện thoại hai người cũng không thể nói chuyện nhiều. Mỗi lần cô chỉ nghe được vài giây hơi thở của anh, nói được một hai câu là phải cúp máy, nhưng biết anh bên ngoài vẫn bình an là đủ rồi.

Qua Đông chí, thời tiết càng lạnh hơn. Sớm mai đến, cửa sổ đóng băng dày đặc, trong sân từ mặt đất đến tường, rồi đến cành cây, tất cả đều phủ một lớp sương trắng xóa.

Dù bên ngoài có lạnh thế nào, trong phòng vẫn ấm áp. Đàm Khê Nguyệt mỗi ngày đi ngủ sớm, dậy cũng sớm, 5 giờ đã thức dậy, học hai tiếng rồi mới rửa mặt nấu cơm.

Bữa sáng nấu rất nhanh. Anh để trong tủ lạnh ít hoành thánh, sủi cảo và bánh bao đông lạnh, cô chỉ cần nấu chút cháo, thêm chút dưa chua hay dưa muối trộn dầu mè là đủ. Khi đồ trong tủ lạnh sắp hết, nhân viên từ lầu rượu Hồng Thăng lại mang thêm đến. Cô biết anh đã sắp xếp rất nhiều việc trước khi đi, nhưng không ngờ anh chu đáo đến vậy.

Buổi tối tan làm, cô thường ghé tiệm chị dâu phụ giúp. Cửa hàng của chị dâu coi như đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa đã tìm được hướng đi riêng, chủ yếu làm dịch vụ may đo theo yêu cầu, đã có được nhóm khách hàng đầu tiên.

Thẩm Nhã Bình ban đầu cũng chỉ như ném đá dò đường, khai trương náo nhiệt nhờ có người thân bạn bè và người quen ủng hộ. Nhưng muốn cửa hàng tồn tại lâu dài và có lợi nhuận, còn phải xem cách kinh doanh về sau. Chị có nhiều ý tưởng trong đầu nhưng còn khá lộn xộn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa nắm được mấu chốt.

Quần áo của chị đều làm thủ công, đây vừa là ưu điểm vừa là điểm yếu. Về giá cả, có lẽ chị có thể cạnh tranh được với quần áo ở trung tâm thương mại, nhưng trên thị trường may mặc này, dù chị có hạ giá đến đâu vẫn sẽ có người bán rẻ hơn. Hơn nữa chị cũng không đủ sức để đấu giá với người khác. Chi phí làm một bộ quần áo đã định sẵn ở đó, từ vải vóc đến thời gian công sức, nếu cứ hạ giá mãi, chẳng mấy ngày là phải đóng cửa.

Ý tưởng làm dịch vụ may đo là do Đàm Khê Nguyệt gợi ý cho Thẩm Nhã Bình. Đàm Khê Nguyệt cho rằng hạ giá không phải lúc nào cũng mang lại hiệu quả tốt, làm kinh doanh chủ yếu là phải tìm đúng nhóm khách hàng. Quần áo chị dâu may, dù là kiểu dáng hay chất liệu đều có thể gọi là hàng cao cấp. Hiện nay mọi người ngày càng có ý thức thẩm mỹ cao, dù là cùng một kiểu quần áo, thêu thêm họa tiết hay hoa văn ưa thích của khách hàng lên cổ áo hay tay áo, thậm chí là tên của họ, đều tạo nên nét độc đáo riêng. Ai mà chẳng thích những thứ thuộc về mình là duy nhất chứ.

Thẩm Nhã Bình suy nghĩ cả đêm về lời em chồng, hôm sau liền treo biển nhận may đo theo yêu cầu. Dù có thể mất đi một số khách hàng nhưng đảm bảo được lợi nhuận, đồng thời có thể dần dần tích lũy được khách quen. Quần áo mặc đẹp trên người chính là quảng cáo tốt nhất, khách quen lại giới thiệu thêm bạn mới. Hơn nữa, mẹ của Lưu Trường Phong là Thành Tố Phân thường xuyên dẫn những người bạn trong giới của bà đến. Quần áo Thẩm Nhã Bình may thật sự thời trang và cao cấp, không thua kém gì hàng ngoại nhập, rất hợp mắt các bà. Nhờ truyền miệng như vậy, tiếng tăm của tiệm may nhỏ của Thẩm Nhã Bình dần dần lan rộng ra.

Giờ đây, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Thẩm Nhã Bình là đóng cửa tiệm xong, cầm máy tính bấm từng khoản thu nhập trong ngày. Ngón tay chị nhanh nhẹn bấm máy tính, đầu óc vẫn có thể phân tâm hỏi Đàm Khê Nguyệt: “Tiểu Nguyệt à, em rể vẫn chưa nói khi nào về sao?”

Cố Tuệ Anh đang nhiếp ảnh nghệ thuật quét dọn cũng nhiếp ảnh nghệ thuật ngước nhiếp ảnh nghệ thuật nhìn Đàm Khê Nguyệt.

Đêm đó, cô ngủ đến tận trưa hôm sau mới mơ màng tỉnh dậy. Khi cô tỉnh giấc, anh đã đi rồi. Trong lòng cô ôm một con chó nhồi bông mềm mại, đôi mắt đen láy sáng long lanh, giống hệt đôi mắt anh.

Đàm Khê Nguyệt đang gấp quần áo, tay khựng lại một chút, trả lời chị dâu, đồng thời liếc nhìn Tuệ Anh: “Hôm qua Dịch Nhiên nói qua điện thoại là còn phải nửa tháng nữa. Họ đang quan tâm một lô xe tải cũ bên đó, đang thương lượng giá cả, nếu mua được thì định chở luôn về.”

Thẩm Nhã Bình ngẫm nghĩ: ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam “Nửa ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam tháng ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam nữa thì đúng dịp năm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam mới dương lịch rồi, em ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam cũng ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam sắp đến sinh nhật.”

Đàm Khê Nguyệt sinh vào mùng một tháng Chạp âm lịch, năm nay đúng dịp trùng với ngày đầu năm dương lịch. Đàm Khê Nguyệt hơi giật mình, nếu không có chị dâu nhắc thì cô cũng chẳng nhớ ra mình sắp đến sinh nhật.

Cố Tuệ Anh quét dọn đến trước chân Đàm Khê Nguyệt, cô nâng chân lên, nhưng Cố Tuệ Anh không quét dưới chân cô mà dừng chổi lại, nhìn chằm chằm hỏi: “Cậu ấy ở ngoài đó không có chuyện gì chứ?”

Đàm Khê Nguyệt khựng lại một thoáng, rồi vội trả lời, giọng cố gắng tự nhiên: “Không có gì đâu, bên cạnh anh ấy lúc nào cũng có người đi cùng, có thể xảy ra chuyện gì được. Lần này anh ấy đi có nhiều việc phải làm, nên thời gian sẽ lâu hơn một chút thôi.”

Sợ Cố Tuệ Anh không tin, cô nói thêm: “Anh du lịch bền vững ấy tối nào cũng gọi điện về báo bình an mà.”

Cố Tuệ Anh liếc nhìn cô, định nói rằng anh ấy nói chẳng nên lời một câu thì báo bình an kiểu gì, nhưng lời đến môi lại thôi, cúi đầu quét dọn tiếp.

Đàm Khê Nguyệt đặt chân xuống, nhưng lòng vẫn như treo lơ lửng giữa không trung.

Cô không biết phải giải thích thế nào. Đúng là anh không nói được một câu, nhưng qua điện thoại cô vẫn có thể cảm nhận được anh bình an. Trước khi ngủ, nghe được hơi thở nhẹ nhàng của anh qua điện thoại, cô cảm thấy yên lòng. Mỗi lần trước khi cúp máy, anh đều gõ bàn hai tiếng, không biết là muốn nói “Ngủ ngon” hay “Mộng đẹp”.

Nhưng tối qua, cô cảm thấy người ở đầu dây bên kia không phải anh. Hơi thở không đúng, tiếng gõ bàn cũng không như mọi khi. Cô trực tiếp yêu cầu đưa điện thoại cho Dịch Nhiên. Nói chuyện với Dịch Nhiên vài câu, nghe cậu ấy kể cẩn thận về những sắp xếp sắp tới. Giọng điệu của Dịch Nhiên không có gì bất thường, có lẽ cô quá nhạy cảm. Hai ngày nay mi mắt cứ giật liên tục, nên cô cứ lo sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hôm qua, Phó Minh Viễn – Phó tổng đó lại đến nhà máy, cùng đi có một người đàn ông trung niên, tóc đã hoa râm, khí chất nổi bật, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Ngay cả Phó tổng cũng phải cung kính với ông ta. Mọi người đều đoán xem ông ấy là ai. Chu Thúy Thúy ghé vai Đàm Khê Nguyệt, vô tình nói: “Sao em thấy từ người ông ấy cứ nhìn thấy anh rể vài chục năm sau vậy.”

Đàm Khê Nguyệt tất nhiên cũng cảm nhận được điều đó. Cô đại khái đoán được người đàn ông kia là ai. Vốn định tối nay khi anh gọi điện sẽ nhắc chuyện này, nhưng rồi nghe ra điện thoại có điều không ổn nên thôi không nói nữa.

Hôm qua, Phó Minh Viễn – Phó tổng đó lại đến nhà máy, cùng đi có một người đàn ông trung niên, tóc đã hoa râm, khí chất nổi bật, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Ngay cả Phó tổng cũng phải cung kính với ông ta. Mọi người đều đoán xem ông ấy là ai. Chu Thúy Thúy ghé vai Đàm Khê Nguyệt, vô tình nói: “Sao em thấy từ người ông ấy cứ nhìn thấy anh rể vài chục năm sau vậy.”

Âm cuối câu nói đã hơi run.

Cô không sợ Phó Minh Viễn hay người đàn ông kia tìm đến, chỉ lo lắng cho anh. Với tính cách của anh, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra bên ngoài mà có thể giải quyết được, chắc chắn anh sẽ chọn cách giấu cô.

Hôm nay tan làm, cô ghé qua xưởng sửa xe một vòng. Phùng Viễn được anh để lại trông coi nhà máy. Anh rất biết dùng người, Dịch Nhiên lanh lợi, thích hợp chạy việc bên ngoài, còn Phùng Viễn chín chắn, không có anh vẫn quản lý nhà máy ngăn nắp có trật tự. Đàm Khê Nguyệt ở đó một lúc, thấy Phùng Viễn có vẻ bình thường, nụ cười rạng rỡ, làm việc hăng say.

Cô chỉ có thể tự an ủi trong lòng, dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải chuyện lớn, nên không cần phải lo lắng thái quá.

Nhưng dù có tự an ủi thế nào, khi điện thoại reo lên buổi tối, cô vẫn do dự một lát ở góc chăn mới cầm ống nghe lên. Khi nghe thấy hơi thở bên kia lại trở về tần suất quen thuộc, cảm xúc bỗng như vỡ òa khó kiểm soát. Tuy cô hay khóc, nhưng những lúc mất kiểm soát thế này rất hiếm. May mà cảm xúc bất chợt ấy nhanh chóng được cô kìm nén lại.

Như thói quen, hai người im lặng vài giây. Cô nói một câu “Em muốn ngủ”, anh bên kia gõ nhẹ hai tiếng, cô định cúp máy. Nhưng khi vừa rút tai nghe ra khỏi tai, cô lại đặt nó vào và hỏi thẳng: “Tối qua người gọi điện không phải là anh, đúng không?”

Đầu dây bên kia không thể trả lời được, nhưng giờ cô có thể chắc chắn trực giác của mình không sai. Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh giờ không sao rồi phải không? Nếu anh không sao, gõ một cái cho em biết.”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, như nghẹn lại: “Lục Tranh, đừng lừa em. phòng chống bệnh tật Em không muốn anh lừa em.”

Âm cuối câu nói đã hơi run.

Tai nghe lập tức truyền đến tiếng gõ bàn, không yếu ớt, rất có điều trị tự nhiên lực.

Đàm Khê Nguyệt đưa tay chăm sóc sức khỏe lau những giọt nước mắt lặng chăm sóc sức khỏe lẽ rơi: “Vậy là tốt rồi, miễn chăm sóc sức khỏe là anh không sao là được.”

Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Dạo này chị dâu có nhiều đơn hàng lắm, bận không xuể. Em định về nhà ở, buổi tối có thể phụ chị ấy làm. Sau này anh không cần gọi điện nữa, bên em mọi thứ đều ổn, anh đừng lo. Anh cứ lo công việc của mình, đừng vội vàng. Khi nào xong việc thì về.”

Quần áo của chị đều làm thủ công, đây vừa là ưu điểm vừa là điểm yếu. Về giá cả, có lẽ chị có thể cạnh tranh được với quần áo ở trung tâm thương mại, nhưng trên thị trường may mặc này, dù chị có hạ giá đến đâu vẫn sẽ có người bán rẻ hơn. Hơn nữa chị cũng không đủ sức để đấu giá với người khác. Chi phí làm một bộ quần áo đã định sẵn ở đó, từ vải vóc đến thời gian công sức, nếu cứ hạ giá mãi, chẳng mấy ngày là phải đóng cửa.

Đầu dây bên kia cũng im lặng văn hóa địa phương vài giây, rồi nhẹ ba tiếng, như để nói đã hiểu.

Đàm Khê Nguyệt hạ giọng: “Em cúp máy đây.”

Cô không sợ Phó Minh Viễn hay người đàn ông kia tìm đến, chỉ lo lắng cho anh. Với tính cách của anh, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra bên ngoài mà có thể giải quyết được, chắc chắn anh sẽ chọn cách giấu cô.

Bên kia gõ nhẹ hai tiếng.

Thẩm Nhã Bình suy nghĩ cả đêm về lời em chồng, hôm sau liền treo biển nhận may đo theo yêu cầu. Dù có thể mất đi một số khách hàng nhưng đảm bảo được lợi nhuận, đồng thời có thể dần dần tích lũy được khách quen. Quần áo mặc đẹp trên người chính là quảng cáo tốt nhất, khách quen lại giới thiệu thêm bạn mới. Hơn nữa, mẹ của Lưu Trường Phong là Thành Tố Phân thường xuyên dẫn những người bạn trong giới của bà đến. Quần áo Thẩm Nhã Bình may thật sự thời trang và cao cấp, không thua kém gì hàng ngoại nhập, rất hợp mắt các bà. Nhờ truyền miệng như vậy, tiếng tăm của tiệm may nhỏ của Thẩm Nhã Bình dần dần lan rộng ra.

Đàm Khê Nguyệt nói là cúp máy nhưng vẫn chần chừ chưa tắt. Cô nắm chặt tai nghe, sau một lúc lâu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Em đợi anh về.”

Đàm Khê Nguyệt đang gấp quần áo, tay khựng lại một chút, trả lời chị dâu, đồng thời liếc nhìn Tuệ Anh: “Hôm qua Dịch Nhiên nói qua điện thoại là còn phải nửa tháng nữa. Họ đang quan tâm một lô xe tải cũ bên đó, đang thương lượng giá cả, nếu mua được thì định chở luôn về.”

Không đợi bên chiến lược kinh doanh kia trả lời, lần này Đàm Khê Nguyệt dứt khoát cúp máy.

Sau khi cúp máy, cô vẫn duy trì tư thế dựa đầu giường ngẩn người hồi lâu, rồi xoay người úp mặt vào gối, lau khóe mắt ướt lên vỏ gối. Cô biết mình đang giận anh, cô cũng biết mình không nên giận anh. Anh đã cố gắng sắp xếp mọi thứ tốt nhất có thể, nhưng cô vẫn giận, mà lại không muốn cho anh biết cô đang giận.

Cô buồn một lúc lâu, quay đầu sờ chú chó nhỏ bông bên gối, bóp tai nó vài cái thật mạnh. Đợi anh bình an trở về, cô sẽ tính sổ với anh sau. Dù có biết chuyện gì xảy ra với anh ở ngoài đó, ngoài lo lắng ra cô cũng chẳng giúp được gì, nhưng cô vẫn không muốn là người không biết gì cả. Anh gọi điện về còn cố công cố sức lừa cô, chi bằng đừng gọi còn hơn.

Đàm Khê Nguyệt nói là về nhà mẹ đẻ ở, nhưng cũng chỉ ở một đêm đã quay lại. Cô không muốn một ngày nào đó anh về, đón anh là căn nhà lạnh giá như hầm băng. Cô muốn khi anh về đến nhà, trong nhà phải ấm áp.

Chỉ vài ngày sau, cô nhận được thư anh gửi từ nhà máy. Trong thư anh giải thích anh gặp tai nạn xe nhỏ, vì chấn động não nên phải nằm viện hai ngày. Bệnh viện không được dùng điện thoại, lại không muốn cô lo lắng nên nhờ Dịch Nhiên gọi điện cho cô, không ngờ cô lập tức nhận ra không phải anh. Anh sai rồi, không nên lừa cô.

Thư còn đính kèm báo cáo nằm viện và một tấm ảnh của anh. Trong ảnh, ngoài hơi gầy ra, trông anh không có vết thương gì khác trên người.

Đàm Khê Nguyệt viết nặng nề hai chữ “Kẻ lừa đảo” lên ảnh rồi kẹp vào sổ tay. Sáng sớm thứ bảy hôm sau, cô lên chùa trên núi cầu bùa bình an, đợi anh về sẽ kẹp vào ví cho anh. Vốn cô không tin mấy thứ này, nhưng đây đã là lần thứ hai anh gặp tai nạn xe trong thời gian qua, cô hơi hối hận là trước khi anh đi đã không lên chùa cầu cho anh một lá bùa.

Cô không hồi âm cho anh, nhưng cách hai ba ngày, tan ca cô lại ghé qua xưởng sửa xe một vòng. Phùng Viễn sẽ kể cho cô nghe những gì Dịch Nhiên nói qua điện thoại, nhờ vậy cô cũng biết được tình hình gần đây của anh.

Một tháng, nói chậm thì chậm mà nói nhanh thì cũng nhanh thật. Hôm qua tan ca, cô ghé xưởng sửa xe, Phùng Viễn nói họ đã khởi hành từ bên đó, chậm nhất tối nay cũng về đến nơi.

Cũng nên về rồi, mai là Tết Dương lịch.

Xưởng đồ chơi hôm nay tan ca sớm, cửa hàng của Thẩm Nhã Bình cũng đóng cửa sớm. Đàm Khê Nguyệt ghé Cung Tiêu Xã mua ít thịt và trái cây, mang theo bánh và dầu từ nhà máy, ghé nhà mẹ đẻ trước. Cô không ăn cơm tối ở đó, để đồ xuống rồi vội về Hà Đông.

Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là mở bếp lò, cho thêm ít than vào, đợi lửa cháy to để sưởi ấm căn phòng. Sau đó rửa tay thay quần áo rồi bắt đầu nấu cơm. Trước tiên nhào bột để bột nghỉ, rồi chia chân giò và thịt bò vào hai nồi hầm. Trong lúc thịt sôi sùng sục, cô bắt đầu gói sủi cảo. Làm sủi cảo rất đơn giản vì cô không cần làm nhân, bà đã cho một chậu nhân đã trộn sẵn để cô mang về, đủ cho hai người ăn mấy bữa. Nhân có sẵn nên gói nhanh thôi, chưa đầy một tiếng cô đã gói được ba mâm, hai mâm cho vào tủ lạnh đông đá, còn một mâm để nấu tối nay. Cô lại xào thêm hai món ăn với cơm, đậy nắp đặt bên bếp lò để đồ ăn khỏi nguội.

Ý tưởng làm dịch vụ may đo là do Đàm Khê Nguyệt gợi ý cho Thẩm Nhã Bình. Đàm Khê Nguyệt cho rằng hạ giá không phải lúc nào cũng mang lại hiệu quả tốt, làm kinh doanh chủ yếu là phải tìm đúng nhóm khách hàng. Quần áo chị dâu may, dù là kiểu dáng hay chất liệu đều có thể gọi là hàng cao cấp. Hiện nay mọi người ngày càng có ý thức thẩm mỹ cao, dù là cùng một kiểu quần áo, thêu thêm họa tiết hay hoa văn ưa thích của khách hàng lên cổ áo hay tay áo, thậm chí là tên của họ, đều tạo nên nét độc đáo riêng. Ai mà chẳng thích những thứ thuộc về mình là duy nhất chứ.

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, như nghẹn lại: “Lục Tranh, đừng lừa em. phòng chống bệnh tật Em không muốn anh lừa em.”

Làm xong hết, cô ra đầu ngõ đi một vòng, kiễng chân nhìn ngóng một lúc lâu mà chẳng thấy bóng người đâu. Không muốn mình sốt ruột chờ đợi, cô vào tắm rửa. Tắm xong, cô lại học thêm hai tiếng nữa.

Đàm Khê Nguyệt sinh vào mùng một tháng Chạp âm lịch, năm nay đúng dịp trùng với ngày đầu năm dương lịch. Đàm Khê Nguyệt hơi giật mình, nếu không có chị dâu nhắc thì cô cũng chẳng nhớ ra mình sắp đến sinh nhật.

Đêm càng về khuya càng lạnh, gió bắc lại nổi lên, những chiếc biến đổi khí hậu đèn lồng trên cây hồng cũng lay động theo.

Cô nắm chặt lá bùa bình an trong tay, không biết là lần thứ mấy đứng ở cổng sân. Bầu trời đêm đen kịt lại bắt đầu rơi tuyết. Ngày anh đi trời cũng đổ tuyết, hôm nay lại tuyết rơi. Họ còn phải chở theo nhiều xe như vậy để về, không biết giờ tình hình thế nào, đợi tuyết rơi dày, đường đóng băng thì càng phiền phức.

Xung quanh dần vang lên từng đợt tiếng pháo, chắc sắp đến 12 giờ rồi, nhưng đầu ngõ vẫn im ắng, chẳng có động tĩnh gì.

Đàm Khê Nguyệt đè nén mọi ý nghĩ rối ren sinh thái học trong lòng, kéo chặt áo phao đã lạnh sinh thái học buốt, xoay người sinh thái học đi vào sân.

Đàm Khê Nguyệt nói là về nhà mẹ đẻ ở, nhưng cũng chỉ ở một đêm đã quay lại. Cô không muốn một ngày nào đó anh về, đón anh là căn nhà lạnh giá như hầm băng. Cô muốn khi anh về đến nhà, trong nhà phải ấm áp.

“Miu miu.”

Phía sau có người gọi cô, giọng khó khăn, chậm dữ liệu lớn rãi, trầm đục nhưng rất rõ ràng.

Anh dồn hết sức lực, cũng chỉ bản Hiến pháp đầu tiên thốt ra được hai chữ ấy.

Đàm Khê Nguyệt cứng người, từng gen học ứng dụng chút từng chút quay đầu gen học ứng dụng lại, như đang mắc kẹt trong giấc mơ, sợ bị đánh thức.

Bầu trời đêm đen kịt trong tích tắc nở rộ những bông pháo hoa rực rỡ, anh đứng dưới pháo hoa, nhìn cô, người đầy phong sương, trong mắt có nụ cười.

Cô muốn hỏi rất nhiều hóa học hữu cơ điều, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tuôn rơi.

từ từ dang hai tay về phía anh, nghẹn ngào nói: “Lại đây, ôm em trước homestay đã.”