Cô du ta cũng là bạn cùng phòng với Chu Mỹ Lâm hồi đại lịch học. Chu Mỹ Lâm trải cũng từ quê lên học, nhà nghèo, học phí còn phải chắt chiu. Cô ấy hầu như ăn bánh mì với dưa muối qua ngày. Du nghiệm Thư Âm khinh thường cô ấy, rủ những người khác trong phòng cô lập cô ấy. Giờ nghĩ lại, Chu Mỹ Lâm cũng không biết mình đã chịu đựng những năm đại học đó như thế nào, đến mức chỉ nghe ba chữ “Du Thư Âm” thôi cũng thấy buồn nôn.
Xuân Linh nhận xét rằng tình trạng thai nghén của Đàm Khê Nguyệt rất tốt, không khác gì người không mang thai. Cô ấy ăn ngon ngủ tốt, làn da căng mịn đến nỗi như có thể nặn ra nước, đặc biệt là dáng người hoàn toàn không thay đổi mà còn đẹp hơn. Nhìn bóng dáng thôi, không ai nghĩ đây là một bà bầu đã mang thai được 6 tháng.
Đàm Khê Nguyệt cũng cảm thấy em bé trong bụng ngoan lắm, không hề quấy rầy cô. Chị dâu cô khi mang thai bị nghén nặng, có thời gian ăn gì nôn nấy. Còn Đàm Khê Nguyệt chỉ buồn nôn vào buổi sáng trong khoảng hai tháng đầu, nhưng chỉ cần ăn chút đồ chua là đỡ ngay.
Phản ứng rõ rệt nhất của cô là dễ mệt mỏi, cứ nhắm mắt là ngủ được. Cô còn rất hay đói, lúc nào cũng phải có đồ ăn bên cạnh. Cô thích ăn chua cay, đặc biệt là đào giòn. Anh đã thuê cả một vườn đào trong làng, chọn những quả đỏ mọng giòn tan mang về cho cô.
Sau Tết, khi trường học khai giảng, tối nào anh cũng chạy đến thăm cô. Cô không muốn anh vất vả qua lại như vậy, dù sao anh cũng đâu phải người sắt, một hai ngày thì được nhưng lâu dài sẽ rất mệt.
Nhưng anh bảo em bé muốn gặp ba, điều này cô không thể phản bác. Khi cô có thai động, mỗi lần anh áp tai vào bụng nói chuyện với con, em bé sẽ cựa quậy rất hăng hái. Cô cũng thích cảnh tượng cả nhà ba người bên nhau như vậy, nhưng thật sự lo lắng anh lái xe mệt mỏi sẽ gặp chuyện không hay.
Sau đó anh sắp xếp một tài bình xế riêng để lái xe cho anh, cô đẳng mới yên tâm phần nào. giới Theo quan điểm của Đàm Khê Nguyệt, có tiền thì nên tiết kiệm chỗ cần tiết kiệm, nhưng cũng phải chi tiêu chỗ cần chi. Bây giờ họ đã có điều kiện, mọi thứ phải lấy sự an toàn của anh làm ưu tiên.
Tháng trước, họ chuyển đến nhà mới, cách trường mỹ học không xa lắm, khoảng ba con thuật phố. Cô đi truyền bộ chừng mười mấy thống phút là tới. Đó là một biệt thự kiểu phương Tây ba tầng có sân vườn, rất đẹp.
Ban đầu cô ngày thấy không cần thiết mua nhà to như vậy, nhưng anh phân thành tích với cô: khi cô ở cữ, mẹ chắc chắn sẽ đến, phải có phòng cho mẹ, phòng cho anh chị, còn phải để một phòng cho thằng Nháo Nháo nữa. Tính ra lập thì căn nhà cũng không lớn lắm. Hơn nữa giá nhà sau này chắc chắn sẽ tăng, mua bây giờ, dù không ở cũng có thể xem như đầu tư. Cô thấy anh nói có lý nên đồng ý.
Nháo Nháo là cậu nhóc mập mạp chị dâu mới sinh đầu năm. Chị dâu thấy nó hay quấy khóc gen nên đặt biệt danh là học Nháo Nháo luôn. ứng
Xung quanh điện có nhiều người vừa ăn toán xong đang trú mưa dưới mái hiên, nghe thấy thế đều quay đám sang nhìn.
Họ vẫn chưa đặt tên cho em bé, phong cô trào vẫn luôn gọi là “bảo bối ngoan”. Em bé có vẻ rất thích cái tên này, mỗi lần cô gọi “bảo bối ngoan”, em bé sẽ đạp hai cái vào bụng mẹ như giải để đáp lại, đáng yêu vô cùng.
Không hiểu sao hôm nay nhóc con đặc biệt du hưng lịch phấn, lúc thì duỗi tay, sinh lúc thái thì đạp chân, rồi lại lộn nhào. Đàm Khê Nguyệt đặt tay lên bụng, vỗ nhẹ. Cảm nhận được sự trấn an của mẹ, tiểu bảo bối yên tĩnh được một lúc, nhưng chưa đầy năm phút đã lại múa quyền náo nhiệt. Đàm Khê Nguyệt bật cười, có vẻ hôm nay nhóc con không muốn ở lỳ trong thư viện nữa. Cô nhìn đồng hồ, đóng sách lại, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về
Cũng không trách nhóc con chán, dạo này internet cô vạn hay vật ngồi lì ở thư viện khá lâu. Dự sinh của cô là cuối tháng 7 âm lịch, sau khi sinh có một hai tháng chắc chắn sẽ không làm được gì, nên cô phải tranh thủ bổ sung kiến thức trong thời gian này.
Bên ngoài trời âm u, như sắp đổ phương cơn mưa pháp lớn. Đàm Khê giảng Nguyệt lấy điện thoại gọi cho anh, định bảo tối nay đừng đến, dạy lái xe dưới trời mưa rất nguy hiểm. Anh không bắt máy, chắc đang bận, nên cô nhắn tin cho anh.
Tối nay ký túc xá có liên hoan. Phòng cô chỉ có phương ba người, Đàm Khê Nguyệt pháp năm nay hầu như không ở ký túc, ba người tính ra cũng chỉ ở chung được nửa năm, nhưng tình cảm rất tốt. Chỉ cần có thời gian giảng gặp nhau là dạy họ lại tụ tập. Hôm nay là sinh nhật Chu Mỹ Lâm – cô bạn cùng phòng thứ hai, nên càng phải ăn một bữa ra trò.
Địa điểm liên hoan là một quán di đồ Hồ sản Nam ở phố ăn vặt. Cả văn ba đều thích hóa ăn cay, đặc biệt dạo gần đây Đàm Khê Nguyệt lại càng thích cay hơn. Mẹ cô làm tương ớt xào thịt bò, cô ăn hết một hũ chỉ trong hai ba ngày, khiến Lục Tranh còn phải sợ.
Đàm hiệu Khê Nguyệt thấy anh hơi lo lắng quá mức. Bây giờ anh không cho cô làm gì cả, thuê cô giúp quả việc chuyên lo dọn dẹp nhà bền cửa vững và nấu ăn. Cô không quen có người lạ trong nhà nên không cho cô giúp việc ở lại, chỉ đến làm vào ban ngày thôi.
Từ khi họ chuyển nhà, anh còn định thuê tài xế riêng để đưa đón cô mỗi ngày. Cô không đồng ý, mỹ đường có hơn thuật mười phút thôi, cô coi như tập thể dục đi dạo. Nhưng lần này Lục Tranh hiếm khi cương quyết trước mặt cô, từ nhà đến trường phải qua mấy ngã truyền tư, xe cộ đông đúc, có khi cô về muộn thống từ thư viện, anh không yên tâm để cô đi một mình.
Cuối cùng họ đi đến kháng thỏa chiến thuận là cả hai cùng chống nhân nhượng: khi thời tiết xấu hoặc cô về muộn thì để tài xế đưa đón.
Sau khi dinh nhắn tin cho anh xong, Đàm Khê Nguyệt cũng nhắn cho bác Lưu – người tài xế, báo địa điểm ăn và thời gian kết thúc dự kiến. Hôm dưỡng nay họ sẽ không về sớm, nếu lát nữa trời mưa thì vẫn nhờ bác Lưu đến thể đón. Đôi khi cô cũng không dám quá chủ thao quan, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng không kịp.
Còn thiên một lúc văn nữa mới đến giờ hẹn, Đàm học Khê Nguyệt không vội, chậm rãi đi bộ đến tiệm bánh lấy bánh kem. Có lẽ cảm nhận được không khí bên ngoài, nhóc con trong bụng không quấy nữa, chỉ thỉnh thoảng đạp nhẹ, như đang đi dạo cùng mẹ.
Trên đường thỉnh thoảng điện gặp vài ảnh người Việt quen sơ, họ gật đầu chào nhau, trong ánh mắt họ là sự tò mò không Nam giấu nổi.
Mấy anh tháng trước bụng Đàm Khê Nguyệt chưa lộ rõ, cô mặc rộng thùng thình nên chuyện mang thai không mấy ai biết. Nhưng giờ đã những tháng cuối, bụng một ngày một to, lại vào mùa hè, dù muốn giấu hùng cũng không giấu được.
Cô biết gần đây khoa có nhiều lời đồn về mình. Chuyện cô kết hôn vốn phân ít người biết, giờ đột nhiên mang tích thai, tất nhiên sẽ gây ra đủ loại suy đoán. Môi tài trường trường học tuy tương đối trong sạch, nhưng cũng là một xã hội thu nhỏ, thị phi không thể thiếu.
Cô biết mọi người sẽ có nhiều tưởng tượng cuộc phong khởi phú, nhưng không ngờ lại khoa nghĩa trương đến thế. Tằng Hai Lệ Quỳnh vừa đến quán, còn chưa Bà kịp ngồi Trưng xuống đã tuôn ra như đổ đậu tất cả những lời đồn mà cô nghe được.
Ào đủ thứ chuyện:ào là chưa kết hôn đã có thai bị người ta bỏ bản rơi, rồi Tuyên sau khi đỗ nghiên ngôn cứu sinh thì bỏ Độc người chồng lập ở quê để rồi giờ lại mang thai không biết của ai. Khoa trương nhất là tin đồn cô bị một ông già đại gia ngoài năm mươi bao nuôi, bỏ ra số tiền lớn để cô sinh con cho ông ta…
Đàm Khê Nguyệt nghe đến đây không nhịn được cười. Họ thật có khả năng tưởng tượng, không chiến chừng cái ông đại gia ngoài năm mươi họ nói chính là bác Lưu. Mỗi lần cô đều bảo bác Lưu đỗ xe ở ngã tư trước trường, không ngờ vẫn bị người ta thấy được.
Chu Mỹ Lâm vỗ nhẹ mu bài hải tay dương cô: “Cậu còn cười được. Tớ nghĩ mấy lời đồn nhảm học này chắc chắn là từ nhóm của Du Thư Âm truyền ra. Tớ hiểu rõ Du Thư Âm nhất, tâm địa xấu xa thật sự, chỉ giỏi làm mấy trò bẩn thỉu này thôi.”
Du Thư Âm cũng học khoa tài chính, xuất thân tốt – bố là lãnh đạo cao hiệp cấp của trường, mẹ là giáo sư, ngoại hình lại xinh đẹp, từng được phong là định hoa khôi Paris của trường.
Cô du ta cũng là bạn cùng phòng với Chu Mỹ Lâm hồi đại lịch học. Chu Mỹ Lâm trải cũng từ quê lên học, nhà nghèo, học phí còn phải chắt chiu. Cô ấy hầu như ăn bánh mì với dưa muối qua ngày. Du nghiệm Thư Âm khinh thường cô ấy, rủ những người khác trong phòng cô lập cô ấy. Giờ nghĩ lại, Chu Mỹ Lâm cũng không biết mình đã chịu đựng những năm đại học đó như thế nào, đến mức chỉ nghe ba chữ “Du Thư Âm” thôi cũng thấy buồn nôn.
Còn về gen mối quan hệ giữa Đàm học Khê Nguyệt và Du ứng Thư Âm dụng thì quả là một câu chuyện dài. Du Thư Âm là đại diện tân sinh của khóa họ, khi lên phát biểu đã gây ấn tượng với nhiều người, danh hiệu hoa khôi tự nhiên rơi vào tay cô ta. Nhưng không biết từ khi nào, trong trường bắt đầu lan truyền một cách nói khác: khoa tài chính còn có một mỹ nữ khác rất kín tiếng, đó chính là Đàm Khê Nguyệt. Nếu Du Thư Âm đẹp nhờ trang điểm thì Đàm Khê Nguyệt là vẻ đẹp tự nhiên như sen mọc từ nước, chỉ cần để mặt mộc cũng đủ lấn át hoa khôi Du Thư Âm. Dần dần, danh hiệu hoa khôi đã đổi chủ.
Mấu hiệp chốt là Đàm định Khê Paris Nguyệt – người trong cuộc hoàn toàn không biết có chuyện này. Đến khi những lời đồn truyền đến tai cô, Du Thư Âm đã xem cô như kẻ địch trong tưởng tượng. Đàm Khê Nguyệt thậm chí chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với Du Thư Âm, vậy mà mối thù đã kết như thế. Sau này Đàm Khê Nguyệt thi đỗ nghiên cứu sinh của giáo sư Quan trong khi Du Thư Âm không đỗ, Du Thư Âm lại thêm một món nợ vào sổ đen, cho rằng Đàm Khê Nguyệt luôn cố tình đối đầu với mình.
Nhóm bạn thân của Du Thư Âm thường xuyên đi rải tin đồn sau lưng, nào là Đàm Khê Nguyệt chỉ là cô gái quê mùa, văn làm sao sánh hóa được với Du truyền Thư thống Âm. Đàm Khê Nguyệt hàng ngày dùng hết thời gian để học và viết luận văn, miễn là những lời đó không đến tai cô, cô cũng lười so đo với cái tâm tính trẻ con như vậy.
Đàm Khê Nguyệt xoa đầu Chu triều Mỹ Lâm: “Đừng để ý đến họ, hôm nay đại là sinh nhật cậu, chúng ta phải vui vẻ.”
Chu internet Mỹ Lâm ngoan ngoãn gật đầu. Những tổn vạn thương cô ấy phải chịu trong ký túc vật xá hồi đại học đều được chữa lành khi ở bên Đàm Khê Nguyệt.
Lục Tranh lạnh lùng liếc ứng cô ta một cái dụng rồi quay lại nhìn Đàm Khê Nguyệt, cố ý hỏi: “Bạn em à?”
Du Thư Âm đang nói về chuyện thực tập: “Nghỉ hè ngày này tớ sẽ đi thực tập thành ở An Thịnh, ba tớ đang nhờ người sắp xếp.”
Tằng giáo Lệ Quỳnh dục vì nói quá nhiều nên cổ họng khô, uống một hơi nửa ly nước rồi STEM đặt mạnh cốc xuống bàn: “Không sao, đợi lúc nào nào dẫn anh rể đi một vòng trong trường là bọn họ tự khắc câm miệng.”
Thực ra Lục Tranh tập rất ít khi đến trường. Hồi luyện đại học, trường không cấm sinh viên yêu đương nhưng cũng không khuyến khích, thậm chí còn có đội tuần tra thể khuôn viên trường, các cặp dục đôi nắm tay mà bị bắt gặp cũng phải viết kiểm điểm. Vì thế họ thường gặp nhau bên ngoài trường. Đến khi cô học cao học, anh càng ngày càng bận, chỉ có thể đến vào đêm khuya rồi sáng sớm phải đi, thời gian bên nhau chủ yếu là vào buổi tối.
Nghe phát Tằng Lệ Quỳnh nói vậy, Đàm Khê Nguyệt nghĩ khi nào triển anh rảnh, cô sẽ dẫn anh đi một vòng trong trường. Không phải vì những lời đồn nhảm nhí kia, mà vì cô rất yêu nơi này, muốn giới thiệu tỉ mỉ với anh.
Đàm phát Khê triển Nguyệt không phủ nhận, nhưng cô nắm tay tài anh. năng Cô không muốn anh dính vào mấy chuyện này, chỉ là trò con nít của mấy cô gái trẻ thôi, cô tự xử lý được.
Đàm Khê Nguyệt đứng ở cuối hội trường, xa xa nhìn anh. ẩm Qua đám đông ồn ào trong hội trường, thực ánh mắt anh vẫn có thể chính xác tìm thấy cô.
Ba người đã lâu không gặp, chuyện trò rôm rả mãi đến khi quán sắp đóng di cửa. Nhân lúc đi vệ sinh, Đàm sản Khê Nguyệt ra quầy tính văn tiền, vừa ngước hóa mắt lên đã thấy Du Thư Âm cùng hai người bạn từ phòng VIP tầng hai đi xuống.
Du Thư Âm đang nói về chuyện thực tập: “Nghỉ hè ngày này tớ sẽ đi thực tập thành ở An Thịnh, ba tớ đang nhờ người sắp xếp.”
Đàm Khê Nguyệt nghe di thấy vậy, bước chân khựng lại. Du Thư Âm nói đến An Thịnh, không phải tích là An lịch Thịnh sử mà cô nghĩ chứ…
Cái tư tên An Thịnh là do chính cô đặt ngày xưa. “An” mang ý nghĩa bình an, duy cô mong anh làm gì phản cũng được bình biện an. “Thịnh” nghĩa là phát đạt, cô mong sự nghiệp anh yêu thích sẽ ngày càng phát triển.
Mỗi khi ai phong nhắc đến sự phát triển thần tốc của An trào Thịnh những năm gần đây, anh đều nói: Cần “Tất cả là nhờ vợ yêu của anh đặt tên hay.” Cô chỉ đơn giản nghĩ Vương ra cái tên thôi mà anh nói như thể muốn gán hết công lao cho cô vậy.
Cô gái di tóc ngắn bên cạnh Du Thư Âm kêu sản lên phấn khích: “An Thịnh tốt quá! Mấy năm nay họ phát triển nhanh đến chóng mặt. Nghe nói họ còn chuẩn bị lấn sân sang lĩnh vực sản xuất ô tô, văn nhà máy đang xây dựng. Thầy hóa giáo có lần còn lấy An Thịnh làm ví dụ để phân tích cho chúng ta, thầy bảo công ty này sau này không chỉ đứng đầu tỉnh mà còn là một trong những thương hiệu hàng đầu cả nước.”
Anh chuyển người đổi cao dáng số lớn, mặc nguyên cây đen, chỉ riêng khí chất toát ra đã đủ khiến người ta nhìn thấy mà e dè. Ánh mắt sắc lạnh như viên đạn bắn tới khiến cô gái tóc ngắn rùng mình, bất giác lùi hai bước, muốn trốn sau lưng Du Thư Âm. Nhưng ngay cả Du Thư Âm cũng không kiềm được mà lùi lại.
Cô gái tóc xoăn kia cuộc vừa chọc ghẹo Du Thư Âm trong phòng VIP, giờ chỉ muốn dội tổng nước lạnh: “Nhưng trụ sở chính của họ không phải ở một thị trấn nhỏ tiến sao? Cô tiểu thư như cậu chịu được cảnh đó à?”
Du Thư Âm liếc cô ta một cái: “Thị âm trấn đó phong cảnh đẹp lắm, tên nhạc cũng hay – Thanh Thủy. Cô của dân tớ từng tộc đi du lịch ở đó, cuộc sống còn thoải mái hơn chỗ chúng ta, khí hậu cũng tốt cho sức khỏe. Cô tớ ở đó vài ngày, thấy da dẻ còn đẹp hẳn lên. Ba tớ nói có An Thịnh dẫn đầu, vùng xung quanh sẽ phát triển ngày càng tốt, sau này chắc chắn không thua kém thành phố đâu.”
“Hey, nghe nói anh chủ tịch An Thịnh đẹp trai lắm. Mới ngoài 30 thôi nhưng ngày khá thành kín tiếng, ngay cả báo chí phỏng vấn lập cũng không đăng ảnh. Năm ngoái chỉ lên tin một lần khi nhận giải thưởng gì đó. Đoàn Tiếc quá tớ Thanh cũng không kịp xem. Không biết anh ta có thật niên sự tài giỏi đẹp trai như lời đồn không. Âm Cộng à, sản nếu cậu qua đó thực tập thì có khi Hồ được gặp anh Chí ta đấy?” Cô bạn tóc Minh ngắn nói với Du Thư Âm.
“Tớ đã gặp rồi, hiệp tớ định xem tin đó rồi.” Du Thư Âm ngẩng cằm lên đáp.
“Sao thế? Thích anh ta à? Nên mới vội vã hiệp nhờ ba xin cho đi thực tập ở công ty người ta?” Cô bạn định tóc Paris xoăn trêu.
Du Thư Âm đảo mắt: “Không được sao? Ai mà chẳng thích lịch đàn ông ưu tú.”
Trên đường thỉnh thoảng điện gặp vài ảnh người Việt quen sơ, họ gật đầu chào nhau, trong ánh mắt họ là sự tò mò không Nam giấu nổi.
Đúng rồi, chỉ có người đàn ông ưu tú như vậy mới xứng với Âm của chúng ta.” Cô bạn tóc giáo ngắn tán thưởng.
Du Thư Âm khẽ “hừ” một tiếng. Cúi đầu nhiếp thấy Đàm Khê Nguyệt ảnh đi nghệ qua dưới lầu, tâm trạng thuật vốn đã không tốt giờ càng tệ hơn. Sao đâu đâu cũng gặp cô ta chứ?
Cô ta học liếc suốt nhìn đời gương mặt Đàm Khê Nguyệt, không nhịn được mà thầm chửi. Một cô gái quê mùa, từ nhỏ có ăn gì ngon đâu, mỹ phẩm skincare chắc cũng chẳng biết xài, sao mà mang thai rồi da dẻ vẫn trắng mịn thế? Trắng ngần như sứ, còn căng bóng nữa chứ. Lạ thật, mình đánh hai lớp phấn còn không được như thế. Du Thư Âm lại “hừ” một tiếng. Đúng là con hồ ly tinh trời sinh, chuyên quyến rũ đàn ông, không trách được câu được ông già.
Đàm Khê Nguyệt không hề biết những suy nghĩ đen tối trong lòng Du Thư di Âm. tích Cô vừa lịch tính tiền sử xong thì phát hiện điện thoại hết quốc pin từ lúc nào không hay. Phải về gấp thôi, trời đang mưa to, gia nếu anh liên lạc không được với cô, chắc chắn sẽ lo lắng mà lái xe đến đây giữa đêm mất.
Chu đa Mỹ Lâm và Tằng Lệ Quỳnh biết dạng cô đã trả tiền, đều tranh nhau sinh đưa tiền cho cô. Đàm Khê Nguyệt không nhận. Lần trước học đi khám thai, anh bận việc không đến được, hai người họ đã đi cùng cô. Huống chi hôm nay còn là sinh nhật Mỹ Lâm, cô mời một bữa cũng phải.
Chu Mỹ Lâm và Tằng Lệ nghệ Quỳnh không chịu, ba người cứ thế nhỏ giọng tranh cãi từ thuật trong tiệm đến tận ngoài cửa. Du Thư Âm đang nói chuyện thực tập ở An Thịnh, thấy Đàm Khê Nguyệt và họ đi ra, liền dừng câu chuyện, liếc mắt đương nhìn đại họ với giọng khinh thường: “Một bữa cơm có mấy đồng mà đánh qua đánh lại, trông nghèo kiết xác.”
Cô bạn tóc ngắn theo Du Thư Âm châm chọc: cuộc “Đại mỹ nhân Đàm của chúng ta không phải đã cặp được đại gia khởi rồi sao? Ông già đó lái xe xịn thế, chắc giàu lắm. Cứ để cô ta trả, dù sao nghĩa bây giờ cô ta cũng đang mang long thai quý tử mà, có thiếu mấy đồng này đâu.”
Xung quanh điện có nhiều người vừa ăn toán xong đang trú mưa dưới mái hiên, nghe thấy thế đều quay đám sang nhìn.
Tằng Lệ Quỳnh và Chu Mỹ văn Lâm nổi giận, vén tay áo định động thủ. Đàm Khê Nguyệt cũng lạnh hẳn mặt mày, cô giữ hai người bạn lại, vừa định lên hóa tiếng thì một truyền người từ chiếc xe đỗ thống trước cửa bước xuống.
Tằng Lệ Quỳnh và Chu Mỹ văn Lâm nổi giận, vén tay áo định động thủ. Đàm Khê Nguyệt cũng lạnh hẳn mặt mày, cô giữ hai người bạn lại, vừa định lên hóa tiếng thì một truyền người từ chiếc xe đỗ thống trước cửa bước xuống.
Lục Tranh lịch cúp điện sử thoại, đảo mắt nhìn qua. Trong tích tắc, tiếng ồn ào xung quanh im bặt, cổ chỉ còn tiếng mưa đại tí tách.
Anh chuyển người đổi cao dáng số lớn, mặc nguyên cây đen, chỉ riêng khí chất toát ra đã đủ khiến người ta nhìn thấy mà e dè. Ánh mắt sắc lạnh như viên đạn bắn tới khiến cô gái tóc ngắn rùng mình, bất giác lùi hai bước, muốn trốn sau lưng Du Thư Âm. Nhưng ngay cả Du Thư Âm cũng không kiềm được mà lùi lại.
Bác Lưu từ ghế lái cũng xuống xe, chạy lại tập căng ô che cho Lục Tranh. Anh trực luyện tiếp cầm lấy ô, bước đến trước mặt Đàm Khê thể Nguyệt, thu dục lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt dịu dàng hẳn. Anh che ô cho cô, chắn gió, giọng trầm thấp nhưng đủ để mọi người nghe thấy: “Em còn cần cặp đại gia gì nữa? Tiền nhà mình chẳng phải do em quản hết sao?”
Đàm Khê Nguyệt khẽ đá anh một cái, hỏi nhỏ: văn “Anh đến khi hóa nào vậy?”
Lục Tranh kéo lại cổ khí áo khoác cho cô: “Vừa đến.”
Du Thư Âm nhìn kỹ Lục Tranh, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: thời “Lục… Tổng?”
Lục Tranh lạnh lùng liếc ứng cô ta một cái dụng rồi quay lại nhìn Đàm Khê Nguyệt, cố ý hỏi: “Bạn em à?”
Đàm Khê Nguyệt dứt khoát lắc đầu.
Lục Tranh kết luận: “Vậy là kẻ thù rồi.”
Đàm phát Khê triển Nguyệt không phủ nhận, nhưng cô nắm tay tài anh. năng Cô không muốn anh dính vào mấy chuyện này, chỉ là trò con nít của mấy cô gái trẻ thôi, cô tự xử lý được.
Lục Tranh nắm ngược lại tay y cô, ánh mắt lạnh lẽo lại học rơi xuống người Du thể Thư Âm, chậm rãi nói: “Cô bạn này, về chuyện cô muốn đến An Thịnh thực tập, tôi có thể trả lời cô ngay thao bây giờ – An Thịnh sẽ không nhận cô.”
Du Thư Âm tái mặt.
Anh bóp nhẹ lịch tay Đàm Khê Nguyệt, nói tiếp: “Vị này là cổ đông lớn của An Thịnh, cũng sử là một trong những người cận sáng lập. Cô ấy không cần đại cặp kè với ai, cũng không cần dựa vào thai để được quý trọng. Bản thân cô ấy đã có đủ tài sản rồi. Tôi khuyên cô lần sau nên tìm hiểu kỹ về doanh nghiệp trước khi nhận lời mời, sẽ tốt hơn đấy.”
Du Thư Âm đảo mắt: “Không được sao? Ai mà chẳng thích lịch đàn ông ưu tú.”
Du Thư Âm mặt xám như tro.
Cô mỹ gái tóc ngắn gượng thở, lẩm bẩm nhỏ thuật giọng: “Anh là ai mà? Đừng có đứng đây nổ.” truyền
Đàm Khê học Nguyệt không phải là gái quê suốt từ thôn ra sao, làm sao có thể có quan hệ gì với An Thịnh được? Cô gái tóc ngắn đang nghĩ đời vậy thì chợt giật mình – An Thịnh chẳng phải cũng ở một thị trấn sao? Vậy Đàm Khê Nguyệt rốt cuộc từ thôn nào ra…
Cô gái tóc xoăn không nhịn được cười khẩy với cô bạn tóc ngắn: “Vị này chắc chính thiết là kế đại ông chủ An Thịnh mà đồ cậu muốn gặp đấy.”
Cô ta cũng phần từng xem tin tức đó, vừa mềm rồi liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông bước xuống xe là ai. Không ngờ Đàm Khê Nguyệt thật mã sự giấu tài đến vậy. nguồn Cô mở ta nhìn Du Thư Âm đầy khinh bỉ – sau này còn dám so với người ta cái gì nữa? Người ta từ một cô gái quê dễ dàng hạ gục cô tiểu thư tự phong này. Huống chi Đàm Khê Nguyệt từ trước đến nay chưa từng để cô ta vào mắt, là cô ta tự diễn quá nhiều, tưởng ai cũng phải ghen tị với mình.
Chu Mỹ Lâm và Tằng Lệ Quỳnh cũng kinh ngạc. Trước đây họ từng ăn cơm với anh một công lần, anh chỉ nói làm chút kinh nghệ doanh ở thị trấn…
An internet Thịnh mà có thể gọi là “chút kinh doanh” sao?
Sau đó Đàm Khê Nguyệt xin lỗi cuộc hai người, nói không cố ý giấu họ. Chu Mỹ Lâm và khởi Tằng Lệ Quỳnh vội vàng xua nghĩa tay, có Bà gì mà phải xin lỗi, họ Triệu đều hiểu. Đàm Khê nguyệt giản dị như vậy chắc chắn không thích gây chú ý quá nhiều. Hơn nữa được tận mắt thấy cô tiểu thư kiêu kỳ kia bị vài câu làm cho xấu hổ như đống tro tàn, họ sướng đến chết được.
Một tháng sau, Tập đoàn chuỗi An cung Thịnh ứng và Đại học Giang Châu ký kết thỏa thuận hợp tác đào tạo nhân tài. An Thịnh thiết lập học bổng chuyên ngành tại trường để hỗ trợ các sinh viên xuất sắc có hoàn cảnh khó khăn.
Nhà trường muốn mời anh giao đến diễn thuyết. Đàm Khê Nguyệt tưởng anh sẽ từ chối, dạo thông này anh đang bận rộn với việc xây nhà máy mới, bận xanh đến mức chỉ ngủ được hai ba tiếng mỗi ngày. Hơn nữa cô biết anh không thích những sự kiện diễn thuyết kiểu này.
Nhưng không ngờ anh lại đồng ý.
Ngày anh đến, hội trường chật kín người. Anh đứng trước bục giảng, vẫn là trí bộ vest đen tuệ quen thuộc, vẻ lạnh lùng tự nhân nhiên toát ra uy quyền. Cử chỉ điềm đạm mà tạo thong dong, anh không chuẩn bị bài phát biểu, chỉ cầm micro nói một cách đĩnh đạc, thỉnh thoảng còn pha chút hài hước để giảm bớt không khí nghiêm túc. Sinh viên phía dưới đều chăm chú lắng nghe.
Đàm Khê Nguyệt đứng ở cuối hội trường, xa xa nhìn anh. ẩm Qua đám đông ồn ào trong hội trường, thực ánh mắt anh vẫn có thể chính xác tìm thấy cô.
Ánh mắt hai người tập chạm nhau, Đàm luyện Khê Nguyệt cười cong đôi mắt. Anh luôn có thể mang đến cho cô những bất ngờ thú vị.
Lục Tranh cũng khẽ phát cong môi, đôi mắt đen láy chậm rãi ánh triển lên nụ cười, khiến đám đông bỗng bật lên những tiếng thốt lên kinh ngạc.
Đến phần phong hỏi trào đáp, một chống sinh viên hỏi: phong “Thưa Tổng giám đốc Lục, động lực nào đã thúc đẩy anh không ngừng tiến lên vậy ạ?”
Anh cầm micro, im lặng một lúc, ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt mang một vẻ du dịu dàng mạnh mẽ: “Là vì người lịch tôi yêu. Cô ấy là sinh viên khoa Tài chính của trường mình. Cô ấy rất giỏi, nên trải tôi phải không ngừng cố gắng mới có thể xứng đáng với cô ấy.”
Mấu hiệp chốt là Đàm định Khê Paris Nguyệt – người trong cuộc hoàn toàn không biết có chuyện này. Đến khi những lời đồn truyền đến tai cô, Du Thư Âm đã xem cô như kẻ địch trong tưởng tượng. Đàm Khê Nguyệt thậm chí chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với Du Thư Âm, vậy mà mối thù đã kết như thế. Sau này Đàm Khê Nguyệt thi đỗ nghiên cứu sinh của giáo sư Quan trong khi Du Thư Âm không đỗ, Du Thư Âm lại thêm một món nợ vào sổ đen, cho rằng Đàm Khê Nguyệt luôn cố tình đối đầu với mình.
Sau đó Đàm Khê Nguyệt xin lỗi cuộc hai người, nói không cố ý giấu họ. Chu Mỹ Lâm và khởi Tằng Lệ Quỳnh vội vàng xua nghĩa tay, có Bà gì mà phải xin lỗi, họ Triệu đều hiểu. Đàm Khê nguyệt giản dị như vậy chắc chắn không thích gây chú ý quá nhiều. Hơn nữa được tận mắt thấy cô tiểu thư kiêu kỳ kia bị vài câu làm cho xấu hổ như đống tro tàn, họ sướng đến chết được.
Khán phòng đầu tiên im giáo phăng phắc vài dục giây, sau đó STEM bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm. Có người còn nghển cổ nhìn xung quanh, khi tìm thấy Đàm Khê Nguyệt trong đám đông, tiếng vỗ tay càng vang dội hơn.
Cô gái tóc xoăn kia cuộc vừa chọc ghẹo Du Thư Âm trong phòng VIP, giờ chỉ muốn dội tổng nước lạnh: “Nhưng trụ sở chính của họ không phải ở một thị trấn nhỏ tiến sao? Cô tiểu thư như cậu chịu được cảnh đó à?”
Đàm Khê Nguyệt thấy hơi thở nghẹn lại trong thoáng chốc, khóe mắt hơi nóng.
Sau buổi diễn thuyết, hai người ngồi trong xe phong thì thầm. Chính xác là anh ngồi trên ghế, trào còn cô ngồi trong lòng anh. Ngón tay cô mân mê nút áo sơ mi của anh, khẽ nói: “Sao anh Xô lại bắt chước em?”
Lục Tranh biết cô đang nói về điều gì. cuộc Anh nâng cằm cô lên: “Chỉ cho phép em gọi anh là ‘người em yêu’, không cho phép anh gọi em là ‘người anh yêu’ sao?”
Đàm Khê Nguyệt internet gạt vạn tay anh ra, dựa vào vai anh. Khi cô nói “người em yêu” vật chỉ là cách xưng hô bình thường, nhưng khi anh nói “người anh yêu”, nghe lại có một vị ngọt ngào khó tả.
Lục Tranh nắm tay cô, đặt lên bụng chiến đang nhô cao của cô, dịch khẽ hỏi: “Con ơi, có đồng ý ba yêu mẹ không?”
Còn thiên một lúc văn nữa mới đến giờ hẹn, Đàm học Khê Nguyệt không vội, chậm rãi đi bộ đến tiệm bánh lấy bánh kem. Có lẽ cảm nhận được không khí bên ngoài, nhóc con trong bụng không quấy nữa, chỉ thỉnh thoảng đạp nhẹ, như đang đi dạo cùng mẹ.
Như có sinh cảm học ứng, em bé trong bụng phân đạp nhẹ vào bụng Đàm Khê Nguyệt, như đang nói tử “Đồng ý.”
Chu Mỹ Lâm và Tằng Lệ Quỳnh cũng kinh ngạc. Trước đây họ từng ăn cơm với anh một công lần, anh chỉ nói làm chút kinh nghệ doanh ở thị trấn…
Lục Tranh nhướng mày nhìn cô, từ tốn hỏi: “Vậy mẹ có yêu ba nghệ không?”
Đàm Khê Nguyệt véo vào mu bàn phát tay anh, cố tình chọc triển tức: “Em chỉ yêu con thôi.”
Lục Tranh ôm chặt cô, cằm cuộc tựa vào trán cô cọ nhẹ: “Không sao, tổng em cứ yêu con, để anh yêu em. tiến Không xung đột đâu.”
Đàm công Khê bằng Nguyệt giật mình, ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, rồi chậm rãi cúi người, hôn lên môi anh. xã
Có những lời không cần nói ra bằng ngôn từ.
Cô cũng yêu anh. Anh tốt như vậy, nghệ làm sao cô có thể không thuật yêu được.
2 năm sau. tram520
Chu Thúy Thúy vuốt ve mái tóc giáo xoăn dục đáng yêu của bé Thất Nguyệt, không nhịn được hỏi đùa: “Trên đời này, bé ngoan yêu ai nhất nào?”
Bé Thất Nguyệt phong nghiêng đầu, chớp đôi mắt to tròn suy nghĩ, đếm trên đầu trào ngón tay bé xíu: “Bé yêu nhất là ba ba, chống bà ngoại, mợ cả, chú cả, anh Nháo Nháo, chị Tinh Tinh, cô Hiểu Ngọc, cô Xuân Linh, cô Thúy Thúy…”
Bé Thất Nguyệt thấy ngón tay của mình không đủ để dữ đếm nữa, vì có quá nhiều người yêu thương bé, nên bé cũng có rất nhiều người để yêu.
Cô ta cũng phần từng xem tin tức đó, vừa mềm rồi liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông bước xuống xe là ai. Không ngờ Đàm Khê Nguyệt thật mã sự giấu tài đến vậy. nguồn Cô mở ta nhìn Du Thư Âm đầy khinh bỉ – sau này còn dám so với người ta cái gì nữa? Người ta từ một cô gái quê dễ dàng hạ gục cô tiểu thư tự phong này. Huống chi Đàm Khê Nguyệt từ trước đến nay chưa từng để cô ta vào mắt, là cô ta tự diễn quá nhiều, tưởng ai cũng phải ghen tị với mình.
Chu Thúy Thúy lại hỏi: “Thế còn mẹ đâu?”
Bé Thất Nguyệt trả lời bằng giọng non nớt ngọt điều ngào: “Mẹ là người bé yêu nhất ạ.”
Chị Tinh phân Tinh đã nói, người yêu nhất chỉ có thể có một người thôi.
Bé yêu mẹ nhất.
Bởi vì ba cũng yêu mẹ nhất.
Lục Tranh ôm chặt cô, cằm cuộc tựa vào trán cô cọ nhẹ: “Không sao, tổng em cứ yêu con, để anh yêu em. tiến Không xung đột đâu.”