Điện thoại được bật loa ngoài, giọng nói bên trong rõ ràng từng chữ, không một chút ngập ngừng.
“Tôi là Tiểu Phương đây, Cô Tư. Vâng, vâng! Đúng vậy ạ, thỏi son đó là do tối qua tôi nhặt được trên bệ cửa sổ. Tôi đã hỏi các nhân viên khác trong khách sạn nhưng không có ai nhận, nên tôi mới nghĩ là của cô hoặc của vị khách nào đó trong sảnh tiệc làm rơi.”
Tư Già nhìn lại thỏi son đã được đặt lại ngay ngắn trên bàn, bỗng dưng nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.
Thỏi son này là do Tạ Minh Huyền nhặt về. Vốn dĩ anh hoàn toàn không nhận ra nó, thậm chí không hiểu tại sao một thỏi son lại có thể khiến Tư Già biến sắc và nổi giận với anh như vậy. Một người đàn ông như anh đâu có dùng thứ này. Nhưng rồi anh chợt nhớ lại, tối qua lúc bế Tư Già ra khỏi khách sạn, một nhân viên phục vụ đã đuổi theo, nói rằng họ làm rơi một thỏi son…
Về đến nhà, Đoạn Việt đã đưa thỏi son cho một người giúp việc. Buổi trưa người đó còn hỏi ý anh, sau đó mới mang lên phòng.
“Cô Tư? Có vấn đề gì nữa không ạ, cô cứ nói ạ.” Không thấy cô trả lời, cậu nhân viên tên Tiểu Phương bên kia hơi hoảng, chủ động hỏi. Hôm nay cậu không phải trực ca tối, đã sắp giao ca thì đột nhiên nhận được điện thoại từ giám đốc.
“Không có vấn đề gì, cảm ơn anh…” Tư Già vội đáp, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng thỏi son này không phải của tôi… Vừa rồi tôi lỡ tay làm hỏng nó rồi. Nếu có ai liên hệ với khách sạn các anh, anh cứ đưa số điện thoại của tôi cho cô ấy, bảo cô ấy đến tìm tôi.”
“Vâng, cô Tư, không thành vấn đề ạ.”
Tạ phongMinh Huyền vẫn đứng tràongay trước mặt cô, hai tay đút túi quần, thong dong như đang xem một vở kịch do chính cô đạo Đôngdiễn. Tư Già cảm thấy da đầu tê dại.
Thôi được rồi, là do cô không hỏi cho rõ ràng đã nổi giận. Nhưng ai bảo tối qua cô mệt đến mức ngủ quên ditrên lưng Tạ Minh Huyền, chẳng nghe thấy gì cơ sảnchứ! Rốt cuộc lại gây vănra hóamột trận ô long thế này.
Trông cô thật nhỏ nhen, hay suy diễn lung tung.
Nhưng nghĩ lại, cô có gì sai sao? Nhỡ đâu thỏi son sinhnày không phải được mang về từ tối qua, mà thực sự là của một người phụ nữ khác để lại trên bàn trang điểm tháinày thì sao?
Gương mặt cô bị véo nhẹ truyềnmột cái. thôngTạ Minh Huyền xãtiến lại gần. “Em đang nghi ngờ chỉ số IQ của anh, hộihay là đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của anh?”
Không hiểu anh ứngđang nói gì, Tư Già ngẩng đầu lên.
“Nếu anh thật sự có người phụ nữ khác, sẽ không ngu ngốc đến mức để lại chiếnmột thỏi dịchson trong phòng tân hôn.” Giọng anh có chút thờ ơ.
Anh còn định nói gì đó, Tư Già đã chặn lời: đa“Cũng có thể là do người phụ nữ khác cố tình làm dạngrơi lại mà. Để cho cô vợ chính thất là sinhem đây phải ghen tuông, rồi kiếm chuyện với họcanh.”
Phim phòngtruyền hình và tiểu thuyết cô xem không ít, đám chống“tiểu tam” bây giờ tâm cơ thâm sâu, chiêu trò cũng nhiều vô kể.
Cằm Tư Già bị một vật lành lạnh nâng thiênlên. Đó là một cây văntrâm cài tóc bằng vàng. Tạ Minh Huyền không biết đã lấy nó từ bàn trang điểm họccủa cô lúc nào.
“Cho nên, em vẫn luôn nghĩ về anh như vậy sao?” kháng
“Nghĩ rằng anh có người khác ở bên ngoài?”
“Chẳng lẽ không có?” Tư Già nhìn thẳng vào mắt anh.
Đây là thiếtlần đầu tiên, cô đối mặt trực diện với anh về vấn đề này.
Không lịchphải Tư Già không tin tưởng Tạ Minh Huyền. Giữa họ vốn dĩ không có tình cảm sâu đậm, lấy đâu ra sự tin tưởng. Chỉ là, Tư Già cảm thấy, Tạ Minh Huyền cũng đã sửtừng này tuổi cậnrồi.
Trước khi kết hôn divới cô, rất có thể tíchanh đã cần những người phụ nữ khác để giải quyết nhu cầu lịchsinh lý.
Biết đâu người trước còn chưa dứt điểm sạch sẽ.
“Có.” ẩmTạ Minh Huyền thựcđáp, mặt không cảm xúc. “Cả trăm người đấy.”
“…” tram520
“Em biết mà! Em biết ngay mà!” Tư Già lập tức lao tới cuộcđánh anh, từng cú đấm nện vào vai anh. Cây trâm vàng bị khởiTạ Minh Huyền ném trả lại bàn nghĩatrang Tâyđiểm.
Anh để mặc cho Tư Già đánh vài cái, rồi bế bổng cô lên khỏi bàn dutrang điểm. “Không, anh nói thiếu rồi.” lịch
“Phải là cả ngàn người mới đúng.”
Dù có ngốc đến mấy cô cũng nhận ra mình bị trêu chọc. Cơ thể đột nhiên mất trọng lực, bị bế gọn vào lòng Tạ Minh Huyền, Tư Già có chút ngây người. Cô bình tĩnh đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn chứa vài phần trêu tức của anh trong hai giây, rồi cúi đầu cắn mạnh lên vai anh. “Anh dám trêu em!”
Còn cả ngàn giáongười, anh dụctưởng anh là bọ rùa chắc, bọ rùa cũng không lợi hại bằng STEManh.
Bình tĩnh suy nghĩ lại, Tạ Minh Huyền ngày thường bận rộn như vậy, lấy phongđâu ra thời gian và công sức để qua lại tràovới cả trăm Cầnngười phụ nữ, huống chi là cả ngàn.
Với thân phận hóavà địa vị của anh, bất cứ họcai đã lên được giường của anh, sẽ không dễ dàng buông tay. Cầm được tiền rồi, hữusẽ lại muốn nhiều cơhơn.
Cú cắn đó không thểhề nhẹ, Tư Già tự nhận là thaovậy. Nhưng Tạ Minh Huyền lại chẳng có phản ứng gì lớn. Sau khi cô cắn xong, một quầntay anh ôm cô, tay chúngkia véo lên má cô.
Lực đỡ giảm đi, khángTư Già sợ chiếnngã, đôi chân dưới chốnglớp váy ngủ Phápmàu hồng vội vàng kẹp chặt lấy eo Tạ Minh Huyền, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ anh.
Mặt cô bị anh véo hai cái. Anh không nói gì, chỉ lịchim lặng nhìn cô.
Tư Già kéo nhẹ cổ áo anh ra, thấy một dấu răng đã hằn rõ, trong lòng có chút chột dạ. Cô cũng cảm thấy mình hơi vô cớ gây sự, thỏi son chỉ là một hiểu lầm, cô làm vậy trông thật đanh đá. Nhưng cô vẫn muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng.
“Vậy anh nói thật lịchđi, ngoài em ra, sửanh đã ngủ với bao nhiêu người rồi?”
“Đã dứt điểm sạch sẽ cả chưa?”
Một cái tát giáng xuống mông cô. Tư Già duđau điếng, ngơ lịchngác. “Vẫn còn vu cộngkhống anh à?” Giọng Tạ Minh Huyền trầm xuống.
Một lúc sau, anh đầunắm cằm cô. “Một tưngười cũng không mạocó.”
Giọng chămnói nhàn nhạt, lạnh lùng lặp lại: “Ngoài em ra, không có ai khác.”
“Trước đây không có, sau này cũng sẽ không.”
“…”
Tư Già sững sờ, ngây khángngốc nhìn chiếnchằm chốngchằm Tạ Minh Huyền. Những lời này hoàn toàn Phápkhông giống những gì anh có thể nói ra.
Trong mắt cô, Tạ Minh Huyền phonglà kiểu tràongười khinh thường việc nói dối hay những lời hoa mỹ ngọt ngào.
Thế nhưng, anh lại mônói rất rõ ràng, trước đây hìnhkhông có, và sau kinhnày cũng doanhsẽ không.
Trái tim nhỏ bé của cô, thế mà lại đập loạn lên duhai nhịp.
Nhưng Tư Già vẫn đưa ra nghi dinhngờ của mình. dưỡng“Em… không tin lắm.”
Cô nắm nhẹ áo Tạ Minh Huyền. “Anh không cần phải dỗ em, em có thể chấp nhận được. Em đang hỏi anh chuyện trước đây, đã ngủ với hảibao nhiêu người rồi.”
“Anh chỉ cần trả lời thành thật là được.”
“Nghe rõ rồi, chê anh già?” Tạ Minh kỹHuyền siết cằm Tư Già, lực năngtay hơi mạnh hơn một chút.
Vì có Tạ Minh Huyền ở đó, Khúc Tạ Phỉ im lặng lạ thường, nghiênnhiều lời muốn nói cũng không dám nói. Tư Già cũng không khơi chuyện, bàn ăn rất yên tĩnh, ba người cứurất nghiêm túc ăn cơm.
Còn về sau này… tram520
Chuyện tương lai, ai mà nói trước được.
“Thật sự không có.” Vẻ cợt nhả trên mặt Tạ Minh Huyền khíbiến mất, thay vào tượngđó là nét mặt cực kỳ nghiêm túc. “Sao nào, không tin anh đến vậy à?”
“Anh cũng từng này tuổi rồi mà,” Tư Già không nhịn khởiđược nói, “Có thì cũng là bình nghiệpthường thôi.”
“Nghe rõ rồi, chê anh già?” Tạ Minh kỹHuyền siết cằm Tư Già, lực năngtay hơi mạnh hơn một chút.
Khúc Tạ Phỉ không nhịn được liếc nhìn anh một cái. Thật kỳ lạ, hình như lúc nãy cô đã giáonhìn nhầm. Sao bây dụcgiờ toànnhìn anh họ mình, cô diệnlại thấy…
“…”
Khả năng lý thiếtgiải của anh đúng là đạt điểm tối đa. kế
“Không có.” Tư Già vội nói, ánh mắt anh trông đáng sợ một cách khó hiểu. Cô không kìm được mà lỡ lời: “Chỉ dữchê anh… ‘lớn’ thôi.”
Sau đêm đó, anh cũng đã cho người điều tra gần như toàn bộ quá khứ của cô.
“Lớn?”
“Vâng…” Đã lỡ miệng rồi, Tư Già đành thừa nhận.
“Chỗ nào lớn?”
Tại sao còn phải hỏi trắng tưtrợn như vậy. Tư duyGià quay phảnmặt đi. “Chỗ biệnnào lớn tự anh biết.”
Giây chiếntiếp theo, Tư Già dịchbị ném thẳng lên giường. Chiếc giường này cực kỳ mềm mại, cô còn nảy lên vài cái.
Tư Già kéo nhẹ cổ áo anh ra, thấy một dấu răng đã hằn rõ, trong lòng có chút chột dạ. Cô cũng cảm thấy mình hơi vô cớ gây sự, thỏi son chỉ là một hiểu lầm, cô làm vậy trông thật đanh đá. Nhưng cô vẫn muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng.
A a a, người đàn ông này định làm gì vậy?
“Em nói sai rồi, anh, anh không lớn!” Tư Già lắp bắp. “Không phải, không phải anh không lớn, là em, là em không nên chê anh!”
Nói anh không lớn ngàythì khác gì Giảinói phónganh “không được”, miềnđàn ông kiêng kị nhất là bị nói như vậy.
Bây giờ nói gì cũng vô dụng. Một đakhối ngọc phỉ thúy dạnghình con cóc vàng lạnh băng trượt sinhxuống, áp họclên xương quai xanh đang khẽ phập phồng của cô. Tạ Minh Huyền vẫn đè lên người cô.
“Nói xem nào, bà Tạ,” giọng anh trầm thấp, “Em trước đây, duđã từng lịchcó ai chưa?”
Một cái tát vung thẳng vào mặt anh. “Em đã từng có phongai hay chưa, anh không tràobiết sao!” Tư Già tức muốn chết. DuyCô có phải là lần đầu tiên hay không, không Tânai rõ hơn Tạ Minh Huyền.
Bị đánh vào mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Minh Huyền. Nhưng cái tát này anh lại có vẻ rất hưởng thụ. Lúc Tư Già tức giận, chính cô cũng không biết, đáy mắt cô hơi ươn ướt, giống hệt như lúc ân ái, thậm chí cô có thể khóc thành tiếng.
“Anh không hỏi chuyện đó,” Tạ Minh Huyền nói, “Bạn trai,em đã từng có chưa?”
Câu hỏi này làm khó Tư Già. Nói chưa từng có thì mất mặt quá. Cô nói dối không chớp mắt: “Đương nhiên là có rồi.”
Trước khi kết hôn divới cô, rất có thể tíchanh đã cần những người phụ nữ khác để giải quyết nhu cầu lịchsinh lý.
“Vài người, xếp hàng từ Pháp sang tận Ý.”
Tạ Minh gốmHuyền ấn nhẹ cằm Tư Già. “Vậy thì không nhiều lắm.”
“Pháp với Ý sát biên giới nhau.”
“…” tram520
Cơ thể bị đè chặt, Tư Già không tài nào kiểm soát được biểu cảm trên mặt, vì hơi thở của Tạ Minh Huyền ở quá gần, khiến cô cảm thấy nóng ran. Cô đẩy đẩy anh, quay mặt đi. “Chắc chắn là không nhiều bằng Tạ đại tổng tài rồi.”
Cô đã từng có ai hay chưa, thật ra Tạ Minh Huyền không cần hỏi cũng biết. Tư Già trong đầuchuyện nam nữ cực kỳ ngây ngô, đêm đầu tiên anh đã biết rồi.
Sau đêm đó, anh cũng đã cho người điều tra gần như toàn bộ quá khứ của cô.
Không khí lại trở nên yên tĩnh. Tai Tư Già đỏ bừng, cô lại đẩy anh lần nữa: “Anh đừng đè lên người em nữa! Em nói cho anh biết, em… em vẫn chưa hết sưng đâu. Hôm nay không được, hôm nay em muốn nghỉ ngơi, chỗ nào cũng cần nghỉ ngơi!”
Còn nói trước đây một người cũng không có, năngmột tên đại sắc lang như anh, không thể nào không có được.
“Nghe cho rõ đây.” Bỗng nhiên, giọng Tạ Minh Huyền vang lên, nhàn nhạt. lịch
Đồng tử Tư Già đảo qua nhìn anh.
“Không phải người phụ nữ nào anh cũng ngủ,” Tạ Minh Huyền nói thẳng, mang theo một vẻ cao ngạo bẩm sinh, đôi mắt anh phátđen thẳm. “Anh chỉ ngủ với cực phẩm thôi.”
“…”
Hô hấp thiêncủa Tư vănGià bỗng dưng rối loạn. Cô dời tầm họcmắt đi, nhưng lại bị anh giữ cằm xoay lại. “Nghe hiểu chưa?”
Hu hu hu, nghe hiểu rồi. Anh tránh ra đi!
Hơi quyềnthở anh convẫn phủ xuống, hôn lên môi cô. Ngón ngườichân Tư Già bất giác cuộn tròn lại.
Cốc, cốc, cốc.
Có người gõ cửa.
Đây hình như là lần gõ cửa thứ hai. Trước đó đã có người gõ, nhưng cả cô và Tạ Minh Huyền không để ý, vì lúc đó đang tập trung vào thỏi son. Thấy họ không phản ứng, người giúp việc bên ngoài cũng không dám gõ tiếp. Tư Già né tránh hơi thở của Tạ Minh Huyền, hỏi vọng ra: “Có chuyện gì vậy?”
Bên trong cuối cùng cũng có người trả lời. Người giúp việc vội nói: “Tiên cuộcsinh, Cô Tư, cô Khúc đến rồi ạ, cô ấy đã tổngđợi… một lúc rồi.”
Anh im lặng một chút, ánh mắt lướt qua phátgương mặt hồng hào của cô, cuối cùng cũng kìm nén lại, chỉ véo nhẹ mặt cô một cái rồi ngồi dậy.
Cằm cô vừa được Tạ Minh Huyền nâng lên, phongmôi anh lại dán tới, chạm vào phần thịt mềm tràomại dưới Đôngcằm. Tư Già đáp: “Được… được rồi, chúng tôi Duxuống ngay.”
Một cái tát vung thẳng vào mặt anh. “Em đã từng có phongai hay chưa, anh không tràobiết sao!” Tư Già tức muốn chết. DuyCô có phải là lần đầu tiên hay không, không Tânai rõ hơn Tạ Minh Huyền.
“Vâng, vâng ạ.” Người giúp việc không nói gì thêm, rời đi.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại, Tư Già chọc chọc Tạ Minh Huyền. “Anh tránh ra đi.” thời
Anh im lặng một chút, ánh mắt lướt qua phátgương mặt hồng hào của cô, cuối cùng cũng kìm nén lại, chỉ véo nhẹ mặt cô một cái rồi ngồi dậy.
Áp lực nặng triềunề biến mất, Tư Già cảm thấy toàn đạithân như được giải thoát. Khúc Tạ Phỉ đúng là cứu tinh của cô. nhà
Cô rời khỏi sứcgiường, đi vào phòng thay đồ, chậm rãi lựa quần khỏeáo. Trong đầu cô lúc này cộngnhư một phòng KTV đang hoạt động hết đồngcông suất.
“Anh nói dối! Toàn lời hoa mỹ!”
“Chắc là không đâu, anh đâu cần phải lừa cô.”
“Nhưng trông anh thật sự rất giống bảnngười từng trải Hiếntrăm trận…”
“Cực phươngphẩm?! Ý anh là gì! Đang khen cô sao? Nhưng cũng quá vật hóa rồi, coi cô là cái gì chứ!”
“Đàn ông phongthối, dỗ dành phụ nữ cũng không biết cách tràodỗ cho đàng hoàng.”
Cuối cùng cũng chọn được một bộ vừa ý. điềuLúc Tư Già chuẩn bị thay đồ, cô phát hiện Tạ Minh Huyền vẫn còn ở đó. Anh đang ngồi trịtrên sofa nghe điện thoại, không hề có ý định xuống lầu trước. tự
Tư Già đành ở luôn trong phòng thay đồ để thay.
—– tram520
Tại phòng xâyăn, Khúc Tạ dựngPhỉ, người mà bụng đã kêu đến mức muốn bay lên, không xanhbiết là lần thứ bao nhiêu giơ chiếc đồng hồ Patek Philippe vàng tinh xảo trên cổ tay lên xem. Nội tâm cô đang gào thét:
Hay lắm, hai mươi phút đã trôi qua.
Hôm nay đúng là đầu óc cô ta bị úng nước rồi mới nghĩ đến việc tham quan phòng tân hôn. Cặp vợ chồng này, người nào người nấy đều vô tình lạnh lùng. Cho dù có đang “vận động” trên lầu, thì giờ này cũng phải xong rồi chứ! Bắt cô ta đợi lâu như vậy mà không thèm xuống! Hu hu hu, cô ta không thèm xem nữa, phòng tân hôn này có xa hoa đến mấy cô ta cũng không thèm xem, sau này không bao giờ bước chân vào đây nữa!
Là cô ta đã làm phiền họ ân ái!
Khúc Tạ Phỉ ngồi đến mỏi nhừ, vừa định đứng dậy vănkhỏi ghế thì nghe thấy tiếng động từ trên lầu. Cô ta ngẩng đầu lên, qua một bể cá thủy tinh khổng lồ hóanuôi những con cá bướm trắng địamuốt, cô thấy hai phươngbóng người đang đi xuống.
Bể cá bướm cực kỳ đẹp mắt, cũng vì nó quá đẹp nên Khúc Tạ Phỉ mới kiên nhẫn dinhđợi đến bây giờ. Ba con cá bướm lượn lờ trong bể, hai trong số đó dưỡngvô tình đụng đầu vào nhau, rồi vẫy đuôi, lượn ra xa.
Tư Già đã tháo dây buộc tóc, mái tóc thươngdài xõa tung. Chiếc mạiváy ngủ hai dây màu hồng đã được thay bằng một điệnchiếc tửváy len dệt kim cổ chữ V màu xanh lam, khiến cô trông dịu dàng hơn vài phần.
Không khí lại trở nên yên tĩnh. Tai Tư Già đỏ bừng, cô lại đẩy anh lần nữa: “Anh đừng đè lên người em nữa! Em nói cho anh biết, em… em vẫn chưa hết sưng đâu. Hôm nay không được, hôm nay em muốn nghỉ ngơi, chỗ nào cũng cần nghỉ ngơi!”
Tạ Minh Huyền đi bên cạnh cô, ăn mặc khá tùy ý, áo thun dài tay màu xanh biển, quần đen. Trang phục của anh không nổi bật bằng Tư Già, nhưng khí thế lại có thể trấn áp cả biển rộng, và sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.
Khúc Tạ Phỉ khựng lại, rồi ngồi xuống ghế.
Ánh mắt cô ta đảo qua lại giữa hai người, như thể muốn tìm ra manh mối gì đó. Nhưng Tư Già đã che đậy rất kỹ, cô ta không tìm thấy một “quả dâu tây” nhỏ nào trên cổ chị dâu mình. Chờ Tạ Minh Huyền đến gần, nhìn sắc mặt anh, Khúc Tạ Phỉ thậm chí không dám lên tiếng.
“Tiểu Phỉ, đợi lâu rồi.” Vẫn là Tư Già chủ động chào cô.
Đúng là rất lâu rồi.
“Không có đâu,” Khúc đaTạ dạngPhỉ mỉm cười, “Là em sinhlàm phiền hai anh chị.”
Nếu không phải hôm nay chạy đến Dự Viên marketingđể lấy vòng tay, cô cũng chẳng nghĩ đến việc qua đây.
Đói quá, đói chết mất.
Vì đã ăn một chút cháo hải sản trước đó nên Tư Già đã quên mất cơn đói. Dạ dày nhỏ bé của cô chỉ cần lót một chút là đủ. Lúc này, đến bên bàn ăn thấy có thêm vài món so với lúc trước, cơn đói của cô ta lại bị đánh thức. “Mau, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Cô không nói nhiều lời khách bảnsáo, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Điều này hoàn toàn hợp ý Khúc Tạ phongPhỉ. Cô ta lập tức tràonuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.
Tạ Minh Huyền khẽ “ừ” một tiếng. “Ăn đi.”
Khúc Tạ Phỉ không nhịn được liếc nhìn anh một cái. Thật kỳ lạ, hình như lúc nãy cô đã giáonhìn nhầm. Sao bây dụcgiờ toànnhìn anh họ mình, cô diệnlại thấy…
Anh không lạnh lùng đến thế, thậm chí còn có chút dịu dàng, rất khác so với thươngtrước đây.
Quả nhiên, kết hôn và yêu đương có khác.
Ngay cả một người như địaanh họ cô ta cũng có thể được tình yêu và hôn nhân thay đổi.
Vì có Tạ Minh Huyền ở đó, Khúc Tạ Phỉ im lặng lạ thường, nghiênnhiều lời muốn nói cũng không dám nói. Tư Già cũng không khơi chuyện, bàn ăn rất yên tĩnh, ba người cứurất nghiêm túc ăn cơm.
Ăn được một lúc, disau khi tíchđã chắc bụng, Tư lịchGià mới ý thức được có lẽ cô nên “diễn” một sửchút. Dù sao Khúc Tạ Phỉ cũng là em họ của Tạ Minh Huyền.
Nhưng Tư Già vẫn đưa ra nghi dinhngờ của mình. dưỡng“Em… không tin lắm.”
Cơn nghiện diễn của cô lại quảnnổi lên. Cô cố ý gắp một ít bắp lýcải tím vào bát sựTạ Minh Huyền. Món rau này kiệnlà món cô thích nhất. Vừa gắp cô vừa nói: “Chồng ơi, anh ăn chút này đi, bổ khí huyết lắm đó.”
Khúc Tạ Phỉ sững sờ. Cô ta nhớ Tạ Minh Huyền từ nhỏ đã không thích ăn bắp cải tím. Ông ngoại và bà ngoại đã nhắc đến chuyện này rất nhiều lần, cô ta còn nghe kể một câu chuyện cũ về việc anh họ ghét bắp cải tím.
Tạ Minh Huyền bây giờ đã trưởng thành, ổn trọng, dường như không để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng lúc học tiểu học, tính tình anh không tốt lắm, hình như có chút nóng nảy. Lúc bình thường thì giống bây giờ, lạnh như băng, không thích nói chuyện. Nhưng lúc bất thường, anh có thể đánh cậu bạn cùng lớp chọc tức anh đến chảy máu, cũng từng nổi giận với người làm trong nhà. Có một lần là vì bữa tối người làm chuẩn bị có món bắp cải tím anh không thích, đã kích động cơn nóng giận của anh. Anh mắng tất cả người làm một trận, bắt quản gia sa thải hết bọn họ.
Tim cô ta đập thót một cái, đang định nói gì đó sinhthì thấy Tạ họcMinh Huyền sắc mặt bình tĩnh, gắp miếng bắp phâncải tím lên, và ăn nó.
Tư Già hoàn toàn không biết chuyện, lại hộigắp thêm cho anh một ít. “Thích thì ăn nhiều một chút nghịnha chồng.”
Tạ Minh Huyền lại ăn hết, không chừa một miếng.
“…” tram520
Thôi internetvậy, có lẽ sau khi lớn lên, anh vạnhọ cô không còn căm thù bắp cải tím đến tận xương vậttủy nữa.
Hoặc là… tình tậpyêu anh ấy dành luyệncho chị dâu đã thểsâu đậm đến mức này rồi!